
Chương 17: Mùa Thu Màu Xanh Xám _ Con về trường đây.
Lưu ý: Nhân vật, nội dung, tình tiết trong chuyện đều được sáng tạo nhằm mục đích giải trí, không liên quan đến bất kỳ nhân vật hay sự kiện nào trong cuộc sống, cân nhắc kỹ khi đọc.
Chap 4: Con về trường đây.
Sau một thời gian trường kỳ kháng chiến, chống lại sự "phá hoại" của thế lực "thù địch DƯƠNG AN PHONG", Thiên An đã phải nỗ lực hết mình để 'sốc' lại tinh thần một cách triệt để.
Rất may, đồng chí An Phong cũng đã có công rất lớn trong việc này. Kể từ ngày đồng chí An Phong ban hành quyết định: sẽ không gặp lại cậu nữa, thì đã nghiêm túc chấp hành theo.
Bởi thế cuộc sống của Thiên An trở nên đẹp đẽ với những gam màu của sự bình yên. Giống như, mưa tan thì cầu vồng sẽ xuất hiện, cuộc đời cậu vắng An Phong thì sẽ được yên bình.
Ngoài việc phải sốc lại tinh thần, việc "dọn rác" cũng sẽ là một khâu rất quan trọng trong việc mang lại giây phút bình yên trong cuộc sống.
"Rác" ở đây là những hình ảnh, âm thanh... mọi thứ liên quan đến An Phong. Thiên An quyết định sẽ mở "cuộc cách mạng dọn rác" ra khỏi bộ não này. Chẳng mấy chốc mà cậu sẽ chẳng nhớ đến sự tồn tại của anh ta trong cuộc đời mình thôi.
Mọi thứ vốn đã trở lại bình thường, Thiên An cũng hứng thú với việc đến trường hơn. Ăn uống thấy ngon miệng hơn và cậu thật sự thấy thoải mái khi có thể đến thư viện nghiên cứu tài liệu mà không sợ ai đó làm phiền.
Cứ thế một tuần, hai tuần trôi qua rất suôn sẻ, đến mức Thiên An còn đôi lần hoài nghi về sự bình yên này.
'Anh ta tìm được đối tượng khác để bám theo chưa nhỉ?'
Sau bao nỗ lực để dọn "RÁC" trong bộ não, bằng một cách thần kỳ nào đó anh ta lại xuất hiện một cách ngang ngược trong tâm trí của Thiên An. Nhẽ ra, anh ta nên tuyên bố rằng sẽ không xuất hiện trước mặt và trong bộ não của Thiên An nữa chứ. Tại sao chỉ tuyên bố không xuất hiện trước mặt nhau? Anh ta nên chịu trách nhiệm với quyết định sai trái của mình.
DID;
Sáng thứ bảy, Thiên An dậy sớm chuẩn bị đồ để về quê. Đã lâu rồi, cậu không về gia đình thì phải? Từ nơi Thiên An ở hiện tại về quê mất khoảng hơn một tiếng đồng hồ đi xe buýt. Cậu sẽ phải đi qua ba tuyến xe mới đến được nhà.
Đứng trước cánh cổng rỉ sét, phủ đầy bụi bặm, Thiên An lặng mình với những suy nghĩ miên man trong đầu. Phải đến vài phút trôi qua, cậu mới đưa tay để đẩy cảnh cổng về trước.
Đúng ra, nhà là nơi an toàn nhất để mỗi người có thể quay về sau, là chốn bình yên để tìm kiếm sự che chở và yêu thương. Thế nhưng, với Thiên An, nhà lại là nơi chất chứa những ký ức u ám, là cơn ác mộng mà cậu hằng mong muốn trốn chạy.
Vừa bước vào cánh cửa cũ kỹ, Thiên An như bị đè nén bởi bầu không khí ngột ngạt bao trùm lấy căn nhà. Phải mất một lúc lâu để cậu mới kiểm soát được cơ thể đang run rẩy.
Dưới ánh đèn, Thiên An nhìn thấy Doãn Khương Thành ngồi trên chiếc ghế sofa cũ kỹ. Cậu muốn quay lưng bỏ đi, nhưng bàn tay gầy guộc của mẹ níu chặt lấy tay cậu lại.
"Về rồi à, chào bố rồi vào ăn cơm đi."
Nhìn người phụ nữ mới ngoài 40 tuổi với những sợi tóc bạc và những nếp nhăn trên gương mặt, lòng Thiên An trào dâng một cảm xúc khó tả. Có lẽ, cuộc sống của mẹ cũng không hề dễ dàng gì.
"Bố con mới về."
"Vào ăn cơm."
Giọng của Doãn Khương Thành vang lên, lập tức cậu cảm nhận được sự ớn lạnh. Cậu từ từ hướng ánh mắt về phía bóng lưng to lớn của Doãn Khương Thành. Thiên An cố gắng kìm nén cảm xúc, thế nhưng nỗi sợ hãi và vẫn hiện rõ trên từng cử chỉ.
Nhìn bàn ăn thịnh soạn trên bàn, nhưng Thiên An chỉ thấy rằng bữa cơm này sẽ rất khó nuốt. Bầu không khí bữa ăn bao trùm bởi sự im lặng nặng nề, đến mức Thiên An có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Không ai nói với ai câu nào.
Thiên An tay run run gắp miếng thức ăn bỏ vào bát.
"Ăn nhiều vào, dạo này nhìn con xanh xao quá, học hành vất vả lắm à?"
"Không ạ, chỉ là con còn chút chưa quen với cuộc sống sinh viên thôi."
"Chú tâm vào mà học, tuyệt đối không được dao du những đứa có tư duy lệch lạc. Mất công lại học những thứ xấu rồi lại làm bại hoại gia phong như thằng nghiệp chướng kia."
Doãn Khương Thành chỉ vừa dứt lời, cậu cảm thấy như cả tâm hồn trở nên "thối nát", chìm trong một màn đêm u tối và đau đớn.
Cố gắng gồng mình để có thể kiểm soát cảm xúc lúc này, Thiên An gần như nín thở. Lời nói của Doãn Khương Thành thực chất chỉ là một lời nhắc nhở. Chỉ là một cơn gió nhỏ, nhưng lại hóa thành giông tố trong tim Thiên An. Giọt nước mắt cậu kỳ công kìm nén đã trượt dài trên má.
Hàng loạt những cảm xúc tiêu cực cùng lúc tìm đến bóp chặt lấy cổ họng Thiên An. Miếng cơm trong miệng ứ lại, Thiên An đặt bát cơm xuống bàn. Cũng không hiểu tại sao cậu lại nhạy cảm đến thế.
"Con ăn no rồi con về trường đây."
"Ăn thêm chút nữa đi, An."
Bỏ mặc lời của mẹ, Thiên An nhanh chóng khoác chiếc balo thay giày rồi bỏ đi.
"Không muốn ăn thì cứ để nó đi."
Thiên An muốn chạy trốn, không đủ can đảm để ở lại căn nhà này. Chạy trốn thực tại, chạy trốn cả quá khứ đáng sợ kia.
Thiên An không thể nhớ rõ được lý do, vì sao mình lại sợ Doãn Khương Thành. Không! Đúng hơn đó là thứ cảm giác ghê tởm chứ không phải đáng sợ. Những kí ức trước năm 13 tuổi với Thiên An chỉ là sự mờ nhạt. Nhưng cậu luôn luôn cảm nhận được quãng thời gian trước đó, là những kí ức chẳng mấy vui vẻ gì.
Bước vào căn hộ trong trạng thái hoàn toàn mơ hồ, Thiên An không biết mình đã trở về đây bằng cách nào. Như một chiếc bào thai, cậu thu mình lại vào xó nhà. Đây chính ta tư thế mang lại sự an toàn cho tâm hồn đầy dẫy sự tổn thương của Thiên An.
Ngộp thở trong chính những dòng suy nghĩ đang chạy trong đầu, nhưng cậu lại không có cách nào làm cho chúng ngừng chạy. Lúc này, Thiên An khao khát muốn tìm một cảm giác được che chở, xoa dịu sự thống khổ đang dính chặt lấy tâm trí.
Cậu đã cố gắng hết sức để dẹp những ý nghĩ chết tiệt đó ra khỏi đầu. Thế mà khi nhắm mắt lại những khoảnh khắc rùng rợn lại ngập tràn trong tâm trí.
Bóng dáng của người đàn ông chợt xuất hiện với gương mặt đầy sự hung dữ, những ngôn từ độc ác, chiếc thắt lưng dồn dập tác động lên cơ thể, vết thương phủ kín khắp người... Chúng không khác gì một loại virus với nhiều biến thể khác nhau, đồng loạt tấn công vào não bộ Thiên An. Hệ thống 'miễn dịch' của cậu hoàn toàn mất đi khả năng chống cự.
Giống như một con thú bị dồn vào đường cùng, cậu không còn biết phải làm gì để thoát khỏi sự giày xé của những ký ức ám ảnh và sự tổn thương dai dẳng.
Tín hiệu cầu cứu được não bộ phát ra, Thiên An bắt đầu liên tục tự tát vào mặt mình để xoa dịu nỗi đau. Âm thanh chát chúa vang lên trong căn phòng tĩnh mịch, xen lẫn tiếng nức nở nghẹn ngào của cậu.
Tuy nhiên, những hành động đó dường như không đủ để xoa dịu đi nỗi đau đang bùng lên dữ dội trong tâm trí Thiên An. Nỗi đau ấy như ngọn lửa thiêu đốt, lan tràn khắp cơ thể, khiến cậu không thể chịu đựng được thêm nữa.
Chìm vào trong sự thống khổ, Thiên An điên cuồng cắn vào tay mình với mong muốn được giải thoát. Cậu muốn làm bất cứ điều gì để được giải thoát, để được thoát khỏi sự tra tấn tinh thần đang giày vò bản thân.
Tất cả đều không có tác dụng,... dần mất đi sự kiểm soát, cậu lao người về phía chiếc bàn trong phòng khách và đập vỡ chiếc cốc. Thiên An quỵ xuống sàn nhà nhặt mảnh thủy tinh, từ từ dùng nó tạo ra vết rạch trên cẳng tay.
Thiên An không cảm thấy đau? Có. Cậu thấy đau chứ, nhưng mà tâm hồn lại thấy dễ chịu.
Thiên An muốn dùng những vết rạch đó để giải phóng những cảm xúc tiêu cực bị dồn nén trong tâm hồn. Muốn dùng chính thân thể, thay thế những đau đớn cùng những cảm xúc mà cậu không thể nói được bằng lời.
Mảnh thủy tinh sắc nhọn cứa vào da thịt, mang theo những cơn đau nhói buốt. Cũng là lúc, sự đau khổ ngự trị trong tâm hồn Thiên An, đang được chữa lành bởi cảm giác đau đớn về thể xác.
Máu ở trong cơ thể từ từ lấp đầy vết rạch trào ra rơi xuống đất. Thiên An dùng đầu ngón tay ray mạnh lên vết thương rồi đưa lên miệng, đầu lưỡi lập tức đã cảm nhận được vị mặn và mùi tanh nồng đặc trưng của máu lấp đầy khứu giác.
Thật lạ, khoảnh khắc đó Thiên An bắt đầu tìm được sự an toàn cho chính mình. Cứ thế mảnh thủy tinh trên tay bắt đầu tìm đến những vị trí khác trên cơ thể, một, hai, ba, rồi bốn... Những vết rạch lần lượt xuất hiện trên cơ thể, với những kích thước, tại nhiều vị trí khác nhau.
Trong khoảnh khắc mơ hồ với mọi thứ xung quanh, Thiên An nhìn thấy bóng đen xuất hiện, đang tiến về phía mình. Ai đó đang gọi tên cậu. Thiên An thấy người đó rất hoảng hốt và run sợ.
Cảm nhận được hơi ấm... cậu muốn nhìn rõ gương mặt đó, muốn biết người đó là ai. Nhưng lại chỉ nhìn thấy một màu đen, mảnh thủy tinh trên tay rơi xuống đất.
Tác giả: Kiều (Kv. Euphoria)
* * *
Nếu như, bạn yêu thích các tác phẩm mà mình viết thì mong rằng các bạn sẽ đọc thật kỹ và cho mình biết cảm nhận riêng của bạn nha. Đọc đừng quên, nhấn theo dõi để nhận thông báo khi có chương mới nữa nè.
Do lần đầu viết lách nên sẽ có nhiều sai xót, mong rằng mình có thể nhận được lời góp ý mang tính xây dựng và cải thiện ở ngay tại chương đó. Cảm ơn độc giả của tui thật nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro