
chương 27 Tôi rất nhớ em ấy
Lúc thư kí Kim nhận được điện thoại của Pete, trong lòng cũng không quá ngạc nhiên ngoài ý muốn.
Y sống nhiều năm như vậy kiểu người gì mà chưa từng gặp qua, còn nói thật một chút thì quả là người hoàn toàn không vì bản thân mà mưu đồ người khác là thực sự chưa từng gặp.
Trước kia khi Pete còn ở trại an dưỡng, y đã tiếp xúc với cậu tương đối nhiều. An tĩnh lễ phép của cậu khi đó ít nhiều để lại ấn tượng tốt với y, cho nên khi thấy cậu gọi đến y không khỏi có phần thất vọng.
Pete đầu tiên xin lỗi vài tiếng, lắp bắp do dự vào vấn đề, thư kí Kim kiên nhẫn chờ. Chính là chờ tới khi cậu ấp úng giải thích sự tình, thấp thanh thỉnh cầu y có thể giúp cậu nuôi dưỡng đứa nhỏ hợp pháp không, thư kí Kim nhất thời sợ run lên, thậm chí còn kì quái liếc di động một cái, hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.
Pete vất vả thu hết dũng khí nói ra thỉnh cầu, đợi một lúc, điện thoại bên kia không có tiếng đáp lại. Cậu khẩn trương nắm chặt di động, yết hầu bật ra không chủ đích.
“Nếu phiền ngài quá thì…”
“Cậu trước tiên đợi một lát, chốc nữa tôi sẽ liên lạc lại.”
Thư kí Kim ngắt lời, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Pete cất kĩ di động, cùng đại diện của trung tâm giải thích qua loa, chờ bà ấy đồng ý mới mang đứa nhỏ vào trung tâm cứu trợ chờ. Đứa nhỏ không biết có phải vừa bị dọa sợ không, gắt gao nắm chặt tay cậu không buông. Pete ngồi xuống ghế, ôm đứa nhỏ ngồi trên chân mình, cúi đầu nhẹ nhàng dỗ dành nhóc đừng sợ.
Bọn họ đợi không bao lâu thư kí Kim đã gọi điện thoại, nói cậu có thể trực tiếp mang đứa nhỏ đi, thủ tục thu dưỡng sẽ có người liên hệ với cậu để giải quyết.
Pete nghe xong lộn xộn rối rít cảm ơn, thư kí Kim đánh gãy lời cậu, hỏi.
“Còn có việc gì khác không?”
Pete phải nuôi đứa nhỏ, tự nhiên vấn đề tài chính sẽ gặp khó khăn, y hỏi như vậy cũng là nghĩ cậu cần một khoản tiền trợ giúp.
“Không có không có, không cần phiền toái ngài nữa, thật sự cảm ơn ngài!” - Pete đứng lên, nói chuyện có chút kinh sợ.
Thư kí Kim dừng một lúc, cũng không nói gì thêm nữa, cúp điện thoại.
Pete cầm di động đã tắt, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất, xấu hổ cùng bất an trong lòng dâng lên, rõ ràng đã nói sẽ không gây phiền toái người khác nữa, lần này lại nợ Dòng họ Theerapanyakul một cái ân tình.
Cậu lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều nữa, khom lưng ôm đứa nhỏ đi ra ngoài. Vừa mới ra cửa liền gặp người phụ nữ vừa tiếp đãi họ, Pete không khỏi khẩn trương. Tuy nhiên người nọ không nói gì, chỉ dặn cậu chiếu cố tốt đứa nhỏ, sau đó dẫn bọn họ ra cổng.
Trên đường về nhà đứa nhỏ ngoan ngoãn ôm chặt cổ Pete, có đôi khi ôm mệt, Pete thả nhóc xuống dắt đi nhóc cũng không nháo, đôi chân nho nhỏ lũn cũn bước theo, cậu đi cũng đi, cậu dừng cũng dừng. Pete đau lòng nhìn nhóc nhắm mắt theo đuôi, ngổi xổm xuống ôm lấy nhẹ giọng hỏi.
“Về sau chú làm papa của cháu, được không?”
Đứa nhỏ nhìn Pete, ánh nước luân chuyển trong mắt.
“Papa chết.”
Pete sửng sốt, hốc mũi có chút cay, cậu sờ đầu đứa nhở, cười nói.
“Về sau chú chính là ba, chúng ta sống cùng nhau có được không?”
Đứa nhỏ vươn tay lau nước mắt, nhìn người đang cười trước mắt, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu, cực nghiêm túc đáp.
“Được.”
Khóe miệng Pete cười tươi, ôm đứa nhỏ lên, vui sướng thì thào.
“Phải nghĩ một cái tên mới được nha”
“Tên là gì mới được nha”
Nhắc tới nửa ngày, nghĩ ra vài cái tên, phủ định rồi phủ định, cuối cùng quyết tâm về nhà phải tìm từ điển tra một cái tên thật hay mới được.
Thư kí Kim ở trong thư phòng Ông Gun báo cáo chuyện của Pete, nghe được cậu thu dưỡng một đứa nhỏ lưu lạc, hơn nữa không muốn đòi tiền vật gì, Ông Gun cau mày trầm mặc. Thư kí Kim nhìn vẻ mặt ông, nói tiếp.
“Lúc ấy trong điện thoại cậu ấy chỉ hỏi tôi chuyện này, về Vegas một chữ cũng không nhắc tới.”
Này kì thật cũng là điều mà y kinh ngạc, y vốn tưởng rằng Pete gọi mình để hỏi về Vegas, ai ngờ dường như cậu đã hoàn toàn quên mất hắn. Ông Gun vẫn không nói lời nào, ngầm ngâm hồi lâu mới phân phó.
“Được rồi, tạm thời cứ như vậy đi. Chỉ cần cậu ta có thể an phận ở yên nơi đó, nếu cậu ta có yêu cầu gì khác thì cứ theo ý mà làm.”
Thư kí Kim gật đầu, thấy không có việc gì khác lúc này mới rời đi. Không bao lâu sau, Ông Gun nghĩ nghĩ, vẫn là lấy điện thoại gọi Vegas buổi tối về nhà ăn cơm.
Từ sau khi Pete rời đi, Vegas rất ít khi trở lại nơi này.
Nhưng hắn cũng không ở bên ngoài lêu lổng, ngược lại so với trước kia càng chuyên tâm nghiêm túc hơn, thậm chí còn có thể nói là vùi đầu vào công việc, hoàn toàn không có động tĩnh nào khác.
Bản thân công ty Dòng họ Theerapanyakul giữ vững không cần phải nói, những lĩnh vực khác cạnh đó cũng được củng cố phát triển, Vegas xuất sắc đến mức hắn đem sản nghiệp Dòng họ Theerapanyakul khai thác ở mọi lĩnh vực mới, trong một thời gian có thể mang lại hiệu quả và lợi ích vượt bậc, thậm chí còn áp đảo những cây cao khác trong ngành này.
Công ty dưới tay hắn càng ngày càng tốt, hắn cũng ngày càng bộc lộ tài năng, toàn bộ Dòng họ Theerapanyakul, không ai là không công nhận hắn.
Chính bởi vì vậy mà Ông Gun phát hiện lời nói của mình cũng không còn tác động được tới Vegas. Đứa con trai này làm được quá tốt, những điều ông nói ra hay không nói ra, thậm chí là những điều ông kì vọng hắn đều làm được. Có đứa con như thế nào ông còn muốn như thế nào nữa?
Vegas trở về có hơi muộn, vài trưởng bối trong nhà vẫn chờ hắn ăn cơm, hắn xin lỗi mọi người, giải thích công ty có việc đột xuất nên mới về muộn như vậy. Bác cả Vegas lắc lắc đầu.
“Cố gắng là tốt, nhưng cũng không nên liều mạng, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”
Mẹ Vegas cau mày nhìn hắn, lo lắng nói.
“Sao hình như lại gầy thêm rồi, con rốt cuộc có ăn uống đầy đủ hay không?”
Vegas gật đầu, trấn an mẹ hắn vài câu rồi xoay người tán gẫu việc công ty với các trưởng bối.
Mẹ Vegas mày nhăn sau, con của mình bà sao lại không nhìn ra, khí sắc hắn so với trước kia kém nhiều lắm. Bà hơi há miệng thở dốc nhưng cũng không nói gì. Chờ cơm nước xong xuôi bà về phòng ngủ gọi cho Off.
“Off, Vegas gần đây bận những việc gì, sao nhìn người mệt mỏi như vậy?”
Off lập tức báo cáo Vegas gần đây có dự án đặc biệt nên bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi. Cậu rõ ràng rành mạch trả lời, nửa điểm do dự cũng không, sợ mẹ Vegas hoài nghi.
Mẹ Vegas nghe xong thoáng an tâm, dặn dò Off khuyên Vegas nghỉ ngơi nhiều hơn rồi cúp máy.
Off cầm điện thoại trên mặt có chút bất đắc dĩ, cậu nào dám cho bà ấy biết Vegas hiện tại mỗi ngày đều nhai thuốc dạ dày thay cơm, buổi tối phải uống thuốc ngủ mới có thể ngủ được.
Cơm nước xong đã là tám giờ, Vegas ngồi lại một lát, gần chín giờ đứng dậy xin phép ra về. Mẹ hắn muốn giữ hắn lại, Vegas chỉ nói sáng mai phải đến công ty, nhà cũ bên này cách khá xa nên không tiện, sau đó không nhiều lời bước đi.
Mẹ Vegas nhìn bóng lưng hắn, chờ đến khi cửa đóng lại bà ấy mới quay người nhìn Ông Gun, thanh âm run rẩy trách cứ.
“Con trai biến thành như vậy ông đã vừa lòng hay chưa?” - Nói xong bỏ lên lầu.
Trong phòng khách không khí nhất thời xấu hổ, bác cả cười cười, mất tự nhiên nói.
“… Đây là làm sao vậy?”
Ông Gun ngồi trên ghế sopha, mày nhăn chặt chẽ, một câu cũng chưa nói.
Vegas vừa mới rời nhà liền nhận được điện thoại của Katin. Hắn hiện tại ngẫu nhiên cũng cùng bọn Earth Katin ăn cơm, nhưng không cùng bọn họ ra ngoài chơi đùa, Katin đã lâu không gặp hắn, qua điện thoại nháo nhào muốn gặp. Vegas nhăn mi, đang muốn cự tuyệt Katin ở bên kia nói.
“Cậu nhanh chóng lại đây! Cho cậu biết, lại đây có kinh hỉ, tuyệt đối kinh hỉ!”
Vegas lắc đầu, đang muốn hỏi y lại bày ra trò gì Katin liền cúp điện thoại, phút cuối còn rống lớn.
“Không đến thì chuẩn bị hối hận cả đời đi!!!!”
Vegas bật cười, nghĩ nghĩ thấy đúng là lâu rồi không tụ họp cùng mọi người, đành phải quay đầu xe đi đến đó.
Hôm nay Tayus không tới, gia đình Ting có việc nên gần đây cũng không ở trong nước, Katin và Earth hai đại nam nhân không có việc gì làm, kéo nhau đến quán bar uống rượu nói chuyện phiếm. Chờ Katin gọi điện xong, Earth ở bên cạnh lắc đầu cười hỏi.
“Cậu chuẩn bị kinh hỉ gì đấy? Thần thần bí bí thế…”
Katin hắc hắc cười, ghé vào tai Earth nói thầm. Earth nghe xong, nhấc một chén rượu trên bàn, cau mày nói.
“Được rồi, cậu cũng đừng gây thêm phiền phức nữa.”
“Ôi chao ôi chao ôi chao, sao lại thêm phiền được a, tôi đây lại không phải vì cậu ta!” - Katin bất mãn đề cao âm lượng.
Earth bắt đắc dĩ cười, Katin là không thấy tận mắt Vegas vì Pete mà điên thành dạng gì, cho nên mới có thể nghĩ ra trò này. Những thứ khác không nói, chỉ cần nhìn thời gian trôi qua lâu như vậy Vegas vẫn không hề chạm vào người khác, đã đủ để biết hắn đối với cậu có thái độ gì.
Có điều Katin nếu tiểu tử nhà ngươi đủ đức hạnh thì lần này hãy cầu Vegas sẽ không tới, nếu tới thì không đếm nổi phiền toái sẽ như thế nào đâu! Earth không khuyên nữa, ngược lại đổi chủ đề hàn huyên những vấn đề khác.
Có tiếng cửa mở ra, Earth quay đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy Vegas, sửng sốt không biết nên nói gì.
Hắn so với trước kia gầy đi rất nhiều, ngũ quan càng thêm lạnh lùng, thậm chí còn mang theo hương vị khắc nghiệt, cả người không còn toát lên vẻ táo bạo không kiên nhẫn mà trở nên trầm ổn. Vegas hiện tại rất ít khi tụ tập với bọn họ, ngay cả Earth cũng thật lâu chưa nhìn thấy hắn, không biết vì cái gì, đột nhiên cảm thấy có chút kinh hãi.
Katin cũng nhìn ra Vegas không giống như xưa, nhưng y không suy nghĩ nhiều, ồn ào mắng nhiếc hắn suốt ngày làm việc bạt mạng.
Vegas cười cười không giải thích nhiều, ngồi xuống tự phạt một chén rượu.
Earth biết Vegas có bệnh dạ dày, lần trước nghe Off nói qua hình như ngày càng nghiêm trọng hơn, nhíu mày nhìn hắn.
“Được rồi cậu không cần uống, hôm nay không phải gọi cậu đến để uống rượu, ngồi tâm sự là được.”
Katin bên cạnh tiếp lời.
“Phải không người anh em, tôi nói cậu đấy, sao lại gầy thành cái dạng này, Dòng họ Theerapanyakul sắp suy thoái rồi huh?”
Katin là người theo trường phái hưởng lạc, tuyệt không lí giải được Vegas bổ nhào vào công tác điên cuồng là xảy ra chuyện gì.
Vegas cũng không đáp lại lời Katin, quay đầu nhìn y một cái, bình tĩnh hỏi.
“Anh trai cậu gần đây không tìm cậu hả?”
Katin mặc dù là cái bao cỏ nhị thiếu gia, nhưng đến hiện tại vẫn chưa gây chuyện lớn gì cho gia tộc hắn là phải kể đến công lao của ông anh trai toàn năng trên đầu, quản y so với cha còn nghiêm hơn. Katin không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mỗi anh trai, giống như chuột sợ mèo, chỉ cần nghe thấy hai chữ “Anh trai” cả người đã run lên.
“Còn nói nữa tôi mặc kệ cậu, có chuyện cũng đừng nhờ đến tôi.”
Katin đau đầu đốp chát, sau đó không đợi Vegas trả lời đã gọi nhân viên ở ngoài cửa.
“Đem thêm rượu đến đây.”
Người nọ lên tiếng đáp ứng rời đi, ba người bọn họ câu được câu không trò chuyện.
Có người bưng khay rượu tiến vào, Vegas vốn đang định hỏi Earth tình hình của Mix thế nào, khóe mắt vô thức quét qua người nọ một cái, chấn động mãnh liệt đứng lên túm lấy tay người nọ. Người nọ bị dọa sợ buông tay, chai rượu xa xỉ cứ như vậy rơi trên mặt đất, “Xoảng” một tiếng vỡ vụn.
Người nọ sửng sốt, sau đó vội vàng cúi đầu xin lỗi, thanh âm hoảng sợ phát run.
Vegas kéo người nọ lên, miệng hơi giật giật, hai chữ Pete chực chờ ở cổ họng. Người nọ ngẩng đầu lên nhìn Vegas, luống cuống nói.
“Xin lỗi, xin lỗi ngài…”
Katin hưng phấn xoay người nhìn Earth, vỗ vai đắc ý hỏi.
“Giống không giống không?! Tôi đã nói là giống mà!”
Earth nhíu chặt mi. Nếu thật không cẩn thận nhìn thì ngay cả y cũng suýt nhận nhầm. Người này không chỉ có vẻ ngoài và khí chất giống Pete đến năm, sáu phần, mà ngay cả điệu bộ luống cuống quẫn bách kia cơ hồ giống như đúc.
Không thấy ai phản ứng Katin cũng không quan tâm, tự biên tự diễn nói.
“Ôi chao mấy người có biết hôm tôi nhìn thấy cậu ta ở quán bar cũng ngạc nhiên không kém không…”
Katin tuy biết chuyện Vegas vì Pete mà đối kháng với người nhà, nhưng dù thế nào, nếu muốn nói Vegas yêu Pete, Katin căn bản không hề tin, trong lòng y cũng không có khái niệm này.
Y cảm thấy Vegas làm như vậy thứ nhất là vì vụ tai nạn kia Pete đã đánh cược mệnh để cứu hắn, đích thật là khiến người ta cảm động nha.
Thứ hai, việc này cũng giống như ăn cơm, một người mỗi ngày đều ăn thịt cá đương nhiên cũng có khi muốn đổi khẩu vị sang cải trắng thanh đạm. Katin cảm thấy Pete trong lòng Vegas chính là “củ cải” kia, hiện tại Pete không còn, lại tìm cho hắn “củ cải” khác là được rồi.
Ngẫm đi ngẫm lại, Katin thấy mình quả là thông minh đến mức người khác phải ghen tị, đương nhiên cũng là nhờ thêm vận khí tốt, tình cờ tìm được người như vậy ở nơi này.
Kể từ khi người nọ ngẩng đầu lên Vegas cũng đã buông tay. Không phải Pete, cậu ta không phải Pete.
Có điều tuy trong lòng biết rõ điều đó, hắn vẫn vô pháp bắt mình rời đi tầm mắt, không tự chủ được là tham lam nhìn người nọ nhiều hơn.
Người nọ bị Vegas nhìn đến mất tự nhiên, đang muốn nói chuyện đã bị Katin kéo ngồi xuống.
“Không có việc gì không có việc gì, việc này không trách cậu. Đến đến đến! Ngồi xuống uống một chén!”
Người nọ nắm chặt tay, mặt đỏ lên lắp bắp nói.
“Không không… Tôi chỉ là người tiếp thị… không phải bồi rượu…”
Katin vắt chéo chân cười rộ lên, cảm thấy người này tuy giống Pete nhưng thú vị hơn nhiều.
“Chúng tôi không làm gì, uống hai chén là được…”
Earth liếc Katin một cái, an ủi người nọ.
“Không có việc gì, cậu ra ngoài đi…”
Còn chưa nói xong, Vegas đột nhiên vươn tay giữ chặt lấy người nọ, sau đó không nói với Katin và Earth câu nào mà trực tiếp dẫn người ra ngoài.
Katin nhìn bóng dáng hai người khuất sau cánh cửa, quay sang cợt nhả với Earth.
“Xem đi tôi đã bảo rồi, cậu ta là không gặp được người phù hợp, giờ gặp rồi nhìn xem cấp bách thế nào…”
Nói xong tự tưởng tượng ra vài hình ảnh bất lương, miệng chậc chậc hai tiếng.
Earth nhăn mày, y không tin Vegas sẽ thực sự đem người kia đi làm mấy chuyện đó, cậu ta không phải Pete, Vegas phải là người biết rõ nhất.
Y lo lắng chính là tình trạng của Vegas, Earth cảm thấy dường như hắn đã gần tới cực hạn rồi.
Người nọ bị Vegas kéo lôi ra khỏi quán bar, trên đường cầu cứu cũng không ai để ý tới, mãi cho đến khi bị ném vào xe cậu đã sợ đến trắng bệch. Cậu đã từng gặp qua khách nhân động tay động chân với nhân viên nhưng hầu hết đều là mấy lão già trung niên đáng khinh, diện mạo xuất chúng như Vegas dù thích nam nhân cũng sẽ tự mang người đến hoặc là hai bên tình nguyện, sẽ không làm mấy thủ đoạn hạ lưu này. Huống hồ đơn thuần nhìn cách ăn mặc của Vegas cậu cũng biết hắn không phải người thường.
Cậu dùng sức dán vào cửa xe, trắng mặt hỏi.
“Anh muốn làm gì…”
Vegas không đáp lời, khởi động xe, trên mặt cũng không rõ biểu tình. Trên đường gặp đèn đỏ dừng lại, Vegas đột nhiên quay đầu hỏi.
“Cậu biết nấu cơm không?”
Người nọ đang lên kế hoạch nếu thật sự bị đùa giỡn thì phải phản kháng thế nào, não xẹt qua vài câu “Sống không bằng chết” “Đồng quy vu tận” tính toán đầy oán hận, thình lình bị Vegas hỏi như vậy, ngây người chớp mắt, a một tiếng, sau đó mờ mịt gật đầu.
Vegas không đem người đến biệt thự hắn ở cùng Pete mà đi tới nhà trọ gần công ty. Phòng ở tầng cao nhất, tầm nhìn và trang hoàng vô cùng đẹp, có điều lại quá mức sạch sẽ chỉnh tề, thoạt nhìn không có nhân khí.
Người nọ vào cửa, vẫn không biết đến tột cùng là đang xảy ra chuyện gì thì Vegas chỉ thị vào bếp. Trong tủ lạnh ngược lại nguyên liệu nấu ăn nào cũng có, cậu do dự quay đầu nhìn Vegas.
“Phải làm những món gì?”
Vegas đứng ở cửa phòng bếp mệt mỏi đáp
“Tùy cậu.”
Người nọ a một tiếng, lấy vài quả trứng gà, lại chọn một chút rau dưa thịt, bắt đầu cắt thái nấu cơm. Vóc dáng cậu với Pete không sai biệt lắm, nhìn từ phía sau lưng cơ hồ có thể tự lừa dối mình. Vegas tựa vào cửa nhìn bóng lưng người nọ, mặt vô biểu tình, chỉ có ánh mắt chuyên chú nhìn theo từng động tác của cậu.
Trong thoáng chốc thời gian như quay ngược lại, khi đó Pete còn ở bên cạnh hắn, toàn tâm toàn ý mà thích hắn, còn có vô điều kiện bao dung hắn, thậm chí vì nhường nhịn hắn mà tự thương tổn chính mình.
Nhưng dường như cậu không biết nên ở chung với hắn như thế nào, mỗi lần chỉ biết hỏi đi hỏi lại.
“Anh có đói bụng không?”
“Dạ dày anh đau nhiều không?”
“Anh có uống thuốc đúng giờ không?”
Vegas nghĩ tới những khí đó cậu đều khẩn trương thấp thỏm, có khi còn cà lăm nói lắp, khóe miệng bất giác câu lên một nụ cười.
“Cậu có biết Pete không?”
Vegas đột nhiên hỏi, đại khái là vẫn còn chìm trong kí ức, thanh âm của hắn nhẹ bẫng, phi thường ôn nhu.
Người nọ đang xào rau dừng lại, liếc nhìn hắn một cái, có chút quẫn bách nói.
“Không… Không biết…”
Vegas giống như không để ý, cũng không giải thích nhiều, chỉ chậm rãi thu hồi khóe miệng ý cười, khàn khàn nói,
“Tôi rất nhớ em ấy.”
Rõ ràng cái gì cũng không biết, cũng không phải lời nói phiến tình tê tâm phế liệt, người nói ra câu đó lại càng phi thường bình tĩnh…
Nhưng không biết vì cái gì cậu lại cảm thấy...
Người trước mắt...
Giống như đã thống khổ đến mức không chống đỡ nổi nữa rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro