
Chương 15: Tặng lại quà sinh nhật
Trong thời gian nghỉ ngơi của môn chung, Điền Nguyên Vũ cẩn thận kẹp hai tờ tiền giấy mới tinh trong sách, bỏ vào ba lô.
Sinh viên của ba lớp cùng nhau học môn chung trong giảng đường lớn. Hồng Trí Tú không cướp được vị trí tốt, chỉ có thể ngồi hàng ghế đầu với Điền Nguyên Vũ. Tranh thủ nghỉ giữa giờ, Hồng Trí Tú cúi đầu mở game ra, ngón tay không ngừng vẽ vời lên màn hình.
"Nhu này, có việc làm ăn tới cửa!"
Hồng Trí Tú đưa điện thoại di động qua, giọng điệu mang theo chút hăng hái: "Có một người chơi bằng lòng bỏ tiền ra mua bản vẽ xây dựng nhà ở của chúng ta, bán hay không?"
"Trước kia dạy cậu có hiệu quả không?" Điền Nguyên Vũ ghé qua nhìn, cúi đầu xem trang trò chơi của Hồng Trí Tú.
Trang phục mới, tài khoản mới, trang viên vừa mới thăng lên cấp hai, cấp bậc nhân vật trong trò chơi mới hai mười ba.
"Cậu lợi hại đấy!" Hồng Trí Tú kích động giơ ngón tay cái lên: "Trước đó nhà của tớ có mấy lần bị ăn trộm nhưng cũng chưa phát hiện tầng hầm dưới đất. Bọn họ tiêu tốn không ít độ bền súng đạn, kết quả chỉ trộm được mấy khối gỗ với tảng đá thôi, đúng là tiền mất tật mang, làm tớ cười bò luôn."
"Ai muốn mua bản vẽ xây dựng của cậu?" Ánh mắt của Điền Nguyên Vũ khẽ động: "Là người từng trộm nhà cậu sao?"
"Không những trộm nhà của tớ." Hồng Trí Tú chuyển giao diện trò chơi vào trong phòng, một người chơi mặc quần áo mốt mùa hè đang bị nhốt ở tầng hầm dưới đất. Dưới lòng bàn chân là một tấm bảng điện, trên đầu không ngừng nhảy ra "-10, -10" màu đỏ, lượng máu rớt thẳng xuống.
"Anh ta phát hiện tầng hầm dưới đất, sau đó giẫm lên bảng điện, không lên được nữa." Hồng Trí Tú cười vui sướng khi người khác gặp họa: "Bây giờ anh ta phải luôn luôn uống thuốc hồi máu, nếu không sẽ game over."
Điền Nguyên Vũ nhìn thấy nickname màu đỏ trên đầu kẻ ăn trộm, lông mày nhướng lên.
'Người anh em, đã nghĩ xong chưa, có bán bản vẽ xây dựng không?' Tên ăn trộm gửi tin nhắn riêng cho Hồng Trí Tú.
"Bán không?" Hồng Trí Tú nhìn về phía Điền Nguyên Vũ.
"Bán chứ, tại sao không bán." Điền Nguyên Vũ chạm lên hình ảnh người chơi trên màn hình: "Nếu anh ta đã phát hiện ra tầng hầm dưới đất thì anh ta cũng đã hiểu được cách làm cơ bản rồi. Lúc quay về cho anh ta chút thời gian suy nghĩ là anh ta cũng có thể làm được một cái giống y như đúc."
'Bán.' Hồng Trí Tú hồi âm lại kẻ ăn trộm.
'Người anh em, cậu ra giá đi.' Tốc độ tay của kẻ ăn trộm cực kỳ nhanh, vừa trả lời tin nhắn, còn có thể vừa uống thuốc.
"Ra nhiều hay ít?" Đôi mắt Hồng Trí Tú mong chờ nhìn Điền Nguyên Vũ.
"Ba nghìn." Điền Nguyên Vũ không hề chần chừ nói ra một cái.
"Cao như vậy luôn à!" Hồng Trí Tú ngạc nhiên há miệng: "Này Nguyên, tớ thấy bản vẽ xây dựng nhà ở trong game đắt nhất cũng chỉ có một nghìn tám thôi. còn là căn biệt thự kiểu năm tầng. Nhà ở rách nát này của tớ, cậu lập tức ra giá ba nghìn, anh ta sẽ không đồng ý đâu."
"Chưa chắc đâu." Điền Nguyên Vũ dựa lưng vào ghế dựa, mí mắt nâng lên.
"Cậu nhìn kỹ trang bị của anh ta, mốt trang phục trên người anh ta, chỉ mua bản thiết kế thôi cũng đã vượt quá hai nghìn, chứ đừng nói là chi tiêu vật liệu."
"Chết ở đây một lần, trong ba lô của anh ta không những chỉ rớt ra một bộ phận. Độ bền của quần áo và vũ khí của anh ta cũng sẽ tiêu tốn ít nhất một phần ba, chứ đừng nói là chúng ta còn muốn bán một phần bản vẽ xây dựng cho anh ta. Chúng ta chào giá ba nghìn, hoàn toàn hợp tình hợp lý."
Đôi mắt Hồng Trí Tú đảo một vòng, cảm thấy lời của anh em nhà mình nói hoàn toàn không có khuyết điểm! Vậy là cúi đầu trực tiếp gõ ra tin 'Ba nghìn' gửi qua.
Đối phương do dự hồi lâu, sau đó mới trả lời một icon "OK".
'Vậy người anh em, để tôi lên đi chứ?'
"Đừng thả cầu thang vội, bảo anh ta ném khẩu súng và đạn dược ra khỏi ba lô đã. Sau khi anh ta lên lập tức cất thang đi." Điền Nguyên Vũ ở bên cạnh chỉ huy.
Tể Trừng nghe lời hồi âm, tên trộm không còn sự lựa chọn đành phải vứt súng và đạn dược xuống đất. Hồng Trí Tú thả cầu thang, tên trộm kia lập tức giẫm lên bậc thang, nhảy lên sàn nhà, vừa quay đầu đã thấy chủ nhân căn nhà ở đã cất cầu thang đi rồi, súng của mình còn nằm trên bảng điện, không lấy được.
'Người anh em, làm ơn thương xót với, tắt bảng điện đi, để cho tôi xuống nhặt súng' Tên trộm gửi tin nhắn riêng đến.
"Giao dịch trước đã rồi mới tắt bảng điện." Điền Nguyên Vũ tiếp tục chỉ huy ở bên cạnh: "Gửi mã QR thu tiền cho anh ta. Sau khi nhận được tiền rồi thì gửi bản vẽ xây dựng, vừa tắt bảng điện xong cậu lập tức offline."
Hồng Trí Tú ngoan ngoãn nghe theo lời chỉ huy, chỉ một lát sau đã thấy ba nghìn chuyển vào tài khoản, lập tức vừa mừng vừa lo.
Giao bản vẽ xây dựng như lời hứa, tắt bảng điện rồi offline, Hồng Trí Tú vẫn còn chìm trong trạng thái kinh hãi. Ba nghìn tệ, tương đương với hai tháng sinh hoạt phí của mình luôn, bây giờ chưa đến mười phút đã kiếm tới tay, chỉ dựa vào một bản vẽ xây dựng nhà ở trong game!
Sau khi lấy lại tinh thần, Hồng Trí Tú nhìn chằm chằm Điền Nguyên Vũ ở bên cạnh, hai mắt phát sáng.
"Người anh em, cậu biết không, mặc dù đầu cậu có hơi thấp, nhưng mà hình tượng bây giờ của cậu cực kỳ cao lớn trong lòng tớ!"
Điền Nguyên Vũ lẳng lặng nhìn Hồng Trí Tú hồi lâu, nói ra một câu mà chính cậu cũng không tin tưởng lắm.
"Tớ sẽ còn cao lên nữa."
"Nguyên này, tớ phát hiện cậu cực kỳ cẩn thận." Hồng Trí Tú hiếm khi không nói kháy, trong đôi mắt to to là niềm nghi ngờ nho nhỏ.
"Bình thường bọn tớ cứ lén giao dịch, đàm phán xong là được. Còn cậu mỗi một bước đều phải suy tính lợi thế, không phải cậu quen biết tên trộm này đấy chứ?"
Điền Nguyên Vũ gật đầu: "Anh ta là một streamer game. Cậu có thế tới livestream Mễ Trảo, tìm kiếm "Cuồng Đồ Tận Thế".
Kiếp trước lúc Điền Nguyên Vũ làm streamer, vừa có chút nổi tiếng đã nhận được lời mời của vị Cuồng Đồ Tận Thế này, cùng đi đánh phó bản đầm lầy.
Số lượng fan của Cuồng Đồ Tận Thế lúc đó gấp bảy tám lần Điền Nguyên Vũ. Nhận được lời mời của anh ta, Điền Nguyên Vũ cực kỳ biết ơn, mang theo trang bị tốt nhất, thuốc men tốt nhất của mình.
Phó bản vừa mở ra, Cuồng Đồ Tận Thế để Điền Nguyên Vũ đi xung phong, bảo Điền Nguyên Vũ giải quyết zombie cấp thấp. Hứa rằng sau khi gặp được Boss lớn, anh ta sẽ ra tay giải quyết Boss, bảo Điền Nguyên Vũ vào hang động lây nhiễm đặt bom, chỉ cần nổ sập hang động là phó bản coi như đã thông qua.
Nghĩ rằng đối phương cũng là một streamer, còn có nhiều thủy hữu* ở đây như vậy, Điền Nguyên Vũ gật đầu đồng ý, một mình ở phía trước giải quyết zombie cấp thấp, dùng hết đạn dược, độ bền của hai khẩu súng cũng tiêu tốn không ít. Cuồng Đồ Tận Thế dạo chơi ở phía sau, lấy một cái gậy bóng chày làm tên côn đồ.
(*: ý chỉ người xem hoặc fan của các streamer trên nền tảng livestream)
Đến khi gặp được Boss lớn, Điền Nguyên Vũ vừa quay đầu lại, phát hiện Cuồng Đồ Tận Thế đã chuồn đi rất xa, còn làm màu kêu to, nói bản thân quên mang súng theo.
Loại sai lầm ngay cả học sinh tiểu học cũng không phạm phải này, hoàn toàn không thể xuất hiện trên người một streamer game được!
Điền Nguyên Vũ không kịp mắng người, nghiến răng tránh đợt tấn công của Boss, vào trong hang động đặt bom, kết quả ở cửa hang gặp phải Boss chặn đường. Bom nổ mạnh, Điền Nguyên Vũ bị nổ chết, hai khẩu súng tốt cũng hoàn toàn bị hỏng.
Đến sau này Điền Nguyên Vũ mới biết được tên Cuồng Đồ Tận Thế này chuyên môn lừa người chơi để tiêu khiển. Cả ngày livestream trộm nhà bán đồng đội, còn nói ở trong hoàn cảnh tận thế này, con người phải như vậy.
"Đậu má!" Hồng Trí Tú xem livestream trợn tròn mắt.
"Nguyên, vừa rồi cậu nhìn thấu mưu kế anh ta vừa lên sẽ đánh chết tớ đúng không. Tên này còn nghi ngờ có người bắn tin cho tớ, đang bắt gián điệp trong phòng livestream luôn?"
Điền Nguyên Vũ mỉm cười, nếu loại ngu ngốc này thật sự ở tận thế, chắc chắn sẽ là người chết đầu tiên.
"Sau này tớ phải gọi cậu là thần Nguyên." Mắt Hồng Trí Tú tràn đầy vẻ khâm phục: "Daddy lại dạy con hai chiêu nữa chứ?"
Môn chung vừa kết thúc, Điền Nguyên Vũ đã nhìn thấy Hồng Trí Tú chuyển cho mình hai nghìn, nói là trả theo công lao.
Nghĩ đến Cuồng Đồ Tận Thế có thể sẽ trả thù, Điền Nguyên Vũ chuyển cho cậu ấy năm trăm, bảo cậu ấy xóa tài khoản mới đi, lập lại một cái mới.
Năm trăm tệ cũng đủ cho cậu ấy nhanh chóng cày đến cấp bậc trước kia. Hồng Trí Tú trả lời một câu: "Cảm ơn daddy", tan học đã cực kỳ vui vẻ chạy đi mua chân gà.
Con trai ngốc, cũng không biết đi ăn lẩu.
Ngồi ở trên xe, Điền Nguyên Vũ nhìn chằm chằm số tiền đầu tiên kiếm được sau khi bản thân sống lại. Sau khi suy nghĩ rất lâu, cậu mới bảo chú tài xế chạy đến trung tâm thương mại kỹ thuật số.
Hôm đó vừa về biệt thự, Điền Nguyên Vũ lấy ra máy mát xa cổ mới mua tặng thím Dương. Thím Dương ngạc nhiên không thôi, mặc dù không phải là đồ đắt tiền gì, nhưng vẫn cười đến mức không khép miệng lại được.
Kim Mẫn Khuê ở bên cạnh lặng lẽ nhìn. Đôi mắt rũ xuống, giống như đang ngồi thiền, không hề bận tâm.
"Thím Dương, thím thử xem." Điền Nguyên Vũ cười đi vào phòng của thím Dương, giúp bà điều chỉnh chế độ lực mát xa cổ, thấy thím Dương nhắm mắt tận hưởng, khóe miệng còn mang theo nụ cười. Điền Nguyên Vũ rời khỏi phòng, lấy một hộp quà khác từ trong ba lô ra, hít sâu một hơi.
Máy mát xa cổ thông minh tốn ba trăm chín mươi chín tệ, tiền còn lại không nhiều lắm. Điền Nguyên Vũ tìm trong đống đồng hồ cảm ứng một hồi lâu mới tìm được một chiếc phù hợp với tấm lòng.
Đồng hồ điện thoại cảm ứng Tiểu Thiên Tài.
Không đến một hai vạn, không cần ba bốn nghìn, chỉ cần một nghìn ba trăm chín mươi chín tệ.
Điền Nguyên Vũ lấy ra công sức cả đời, tốn mất tầm một tiếng đồng hồ mới có thể trả giá xuống một nghìn mốt.
Trước khi đi, chủ cửa hàng còn thêm điều kiện, một nghìn mốt là có thể bán, chỉ cần sau này đừng đến nữa.
Điền Nguyên Vũ đang cầm lấy thành quả thắng lợi, bước từng bước một tiến về phía ông chú đang cụp mắt, ngồi xổm xuống, đong đưa hộp quà nhỏ trước tầm mắt anh.
Kim Mẫn Khuê chậm rãi ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn cậu thiếu niên trước mặt.
"Món quà nhỏ tặng cho chú, là..."
Đối diện với đôi mắt xinh đẹp trong suốt rõ ràng của chú, hô hấp của Điền Nguyên Vũ theo bản năng bắt đầu căng thẳng.
Mình vừa mới nói gì thế?
Mình còn muốn nói gì nữa?
Giật mình một lát, Điền Nguyên Vũ chậm rãi mở hộp quà nhỏ ra, lấy đồng hồ cảm ứng Tiểu Thiên Tài ra, rất cẩn thận nhìn về phía khuôn mặt của ông chú.
Không có ghét bỏ, ngược lại đôi hai mắt còn phát sáng.
Điền Nguyên Vũ âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, thấp giọng giải thích với người đàn ông.
"Mặc dù chiếc đồng hồ này nhìn hơi trẻ con, nhưng mà chức năng rất đầy đủ." Điền Nguyên Vũ khoa tay múa chân bắt đầu giới thiệu đồng hồ.
"Chiếc đồng hồ đeo tay này có kết nối với điện thoại của tôi. Tôi có thể nhìn thấy vị trí của chú từ trên điện thoại."
"Chỉ cần chú nhấn vào biểu tượng 'SOS' này, bất kể trong tay có chuyện gì, tôi sẽ lập tức đến tìm chú."
Kim Mẫn Khuê lặng lẽ nhìn cậu.
"Đồng hồ đeo tay này chống được nước, có thể thay pin, có phân biệt mặt người, không cần nhập mật mã. Chú giơ tay lên đối diện với màn hình là nó sẽ sáng lên." Điền Nguyên Vũ biểu diễn một chút: "Còn có thể chụp ảnh, gọi video, nghe nhạc."
Điền Nguyên Vũ ngẩng đầu, phát hiện ông chú đang nhìn chiếc đồng hồ, dường như đã công nhận sự tồn tại của nó.
"Vậy chú Kim, tôi giúp chú đeo nhé?" Điền Nguyên Vũ cởi dây đồng hồ ra, thấy Kim Mẫn Khuê không hề phản đối, cậu bèn nhẹ nhàng đeo đồng hồ lên cổ tay anh, cúi đầu gài lại dây đồng hồ.
Cuối cùng dịu dàng đẩy dây đeo lên trên, Kim Mẫn Khuê bỗng dưng giơ tay lên, hơi hơi nghiêng về phía cậu.
Điền Nguyên Vũ nhìn thấy ngón tay của ông chú duỗi dài ra, như thể một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo, cứ như vậy xòe ra trước mặt cậu.
Không biết tại sao, bỗng dưng trong đầu Điền Nguyên Vũ lướt qua hình ảnh một con mèo con đáng yêu, đang xòe bàn chân mềm mượt đầy lông ra trước mặt chủ nhân.
Bàn chân xòe ra như đóa hoa, phía dưới còn có đệm thịt mềm mại.
Điền Nguyên Vũ như bị mê hoặc, cậu giơ tay lên, đầu ngón tay lướt qua khắp nơi trên mu bàn tay của Kim Mẫn Khuê, một đường xuống phía dưới, dừng trên đầu ngón tay lộ ra màu anh đào nhàn nhạt, nhẹ nhàng nhấn vào.
Như hoa quỳnh khép lại, ngón tay thon dài nắm lấy. Điền Nguyên Vũ chợt hoàn hồn, cố gắng duy trì bình tĩnh.
"Chú Kim, ngón tay của chú dài thật đấy."
Kim Mẫn Khuê không hề lên tiếng. Điền Nguyên Vũ chột dạ ngước mắt lên, chỉ thấy anh chậm rãi quay đầu, lộ ra đuôi mắt khẽ nhếch, lông mi dài mảnh, cong vút mà đẹp đẽ.
"Tôi xin lỗi." Điền Nguyên Vũ chột dạ cúi đầu: "Tôi vượt ranh giới rồi."
Chương 16: Cậu thiếu niên mỹ lệ điệu hệ*
(*: điếu hệ là từ dùng để chỉ một người rất có sức mê hoặc, rất hấp dẫn, biết cách "câu" người khác)
Trong lòng Điền Nguyên Vũ hơi thấp thỏm.
Lần đầu tiên gặp mặt đã nói sẽ không chiếm tiện nghi của ông chú rồi. Nhưng mà bây giờ cậu lại bị sắc đẹp mê hoặc.
Chỉ với hành động vừa rồi, có khi nào ông chú sẽ cảm thấy bị mình đùa giỡn không?
Điền Nguyên Vũ dè dặt ngước mắt lên, chỉ thấy trong mắt Kim Kim Mẫn Khuê không có chút tức giận nào. Đôi mắt vẫn bình thản như nước, giống như vừa rồi chỉ là đứa trẻ con chơi đùa, không hề so đo.
Chút cảm giác tội lỗi trong lòng Điền Nguyên Vũ lập tức biến mất không ít.
Ngay sau đó, Điền Nguyên Vũ giương mắt nhìn Kim Mẫn Khuê vươn ngón trỏ tới, đầu ngón tay cũng nhẹ nhàng quẹt một cái trên mu bàn tay của cậu.
Giống như đang yêu thương đứa trẻ, nhẹ nhàng quẹt lên sống mũi của nó, sức lực rất mềm mại, khiến cho Điền Nguyên Vũ cảm nhận được sự dịu dàng và an ủi vô cùng.
Điền Nguyên Vũ cảm thấy mang tai mình lại bắt đầu nóng lên. Nơi bị quẹt qua trên mu bàn tay, bỗng lướt qua một cơn tê dại.
"Cám ơn." Điền Nguyên Vũ cúi đầu vân vê vành tai, không biết tại sao cậu lại muốn nói lời cảm ơn. Nhưng sự biết ơn trong lòng, hình như bây giờ chỉ có thể dùng cách này để biểu đạt.
Đêm đó Điền Nguyên Vũ đứng trước bồn rửa tay, cẩn thận rửa sạch lòng bàn tay, trong lòng vui vẻ để lại mu bàn tay ngày mai rửa.
Tiết mục khai mạc cho Đại hội Thể dục thể thao luyện tập hơn nửa tháng, tiến hành bốn năm buổi diễn tập. Trong lúc vô tình, giáo viên tập luyện đã phát hiện tính dẻo dai của Điền Nguyên Vũ vô cùng tốt. Thật sự dám ép Điền Nguyên Vũ hạ eo xoạc chân, còn đặc biệt sắp xếp một đoạn ngắn vào sân khấu cho Điền Nguyên Vũ.
Các bạn học khác đang hoàn chỉnh động tác, Điền Nguyên Vũ được giáo viên luyện tập huấn luyện nhịp điệu. Trong phòng huấn luyện không bật điều hòa, Điền Nguyên Vũ luyện tập mấy vòng xong, cả người đều là mồ hôi. Cậu nhảy lên quay người, mồ hôi còn từ tóc vẩy ra thành giọt.
Trong ngày đại hội, Điền Nguyên Vũ đến trường học rất sớm, mặc trang phục biểu diễn và trang điểm với những bạn khác.
Lúc trước, giáo viên luyện tập nói không sai, trang phục biểu diễn đúng là Hán phục, trên thân là màu đỏ như lửa, tay áp hẹp càng thuận tiện cho việc múa quạt. Vạt áo màu trắng, váy rộng thùng thình, lúc xoay chân sẽ có cảm giác cực kỳ bồng bềnh.
Nhưng chuyên gia trang điểm được trường mời từ bên ngoài đến. Trang điểm một người hai mươi tệ, dùng mỹ phẩm giá rẻ, trang điểm cho mặt của Điền Nguyên Vũ không khác nào mông khỉ.
Mỹ phẩm thô sơ kém chất lượng khiến cho cổ Điền Nguyên Vũ nổi mẩn đỏ. Eyeliner nhoáng cái đã bị nhòe ra, dính vào trong mắt, khó chịu đến nỗi ánh mắt của Điền Nguyên Vũ đã đỏ lên.
Đám nữ sinh cùng luyện tập với cậu không nhìn nổi nữa, đều đóng góp đồ trang điểm và kỹ thuật của bản thân, tẩy trang sạch sẽ lớp trang điểm trên mặt Điền Nguyên Vũ. Tớ tới chuốt một chút lông mi, còn cậu tới thoa son, chưa đến mười phút đã cho Điền Nguyên Vũ một khuôn mặt được trang điểm mới tinh.
"Chờ chút đã." Một nữ sinh lấy từ trong túi trang điểm của mình ra mấy viên đá, đính lên mí mắt Điền Nguyên Vũ.
Lúc Điền Nguyên Vũ mở mắt soi gương, lập tức bị người trước mắt dọa cho hoảng sợ.
Làn da cậu vốn đã trắng nõn, phấn mắt màu hồng nhạt lóe lên, càng tôn lên vài phần xinh đẹp của cậu. Mấy viên đá trên mí mắt lấp lánh, giống như giọt nước mắt, khiến cho cả người bộc lộ phong cách hồn nhiên vô tội.
Quả thực... quá yếu đuối mềm mại.
Điền Nguyên Vũ nhìn thấy, chính cậu cũng muốn nhéo nhéo khuôn mặt của mình.
"Cảm ơn mọi người." Không có eyeliner kém chất lượng dính vào kích thích ánh mắt, Điền Nguyên Vũ cực kỳ biết ơn với các bạn học nữ: "Biểu diễn xong chắc chắn sẽ mời mọi người uống trà sữa, uống ly lớn luôn!"
"Đều là chị em với nhau cả." Các nữ sinh vui cười hớn hở, vỗ bả vai Điền Nguyên Vũ: "Nhớ kỹ ba phần đường."
Lễ khai mạc chính thức bắt đầu, lần này trường học tốn rất nhiều tiền, vừa thả bồ câu trắng vừa dùng máy bay không người lái livestream. Cảnh tượng lớn đến mức khiến cho mọi người biểu diễn mềm cả chân.
Trên khán đài, không chỉ có sinh viên của trường mà còn có không ít người ngoài trường. Từng người cầm điện thoại di động, không ngừng chụp ảnh.
Tiết mục của Điền Nguyên Vũ có cả một dàn người, ý định thể hiện vẻ đẹp của quốc phong. Mọi người đã đoàn kết diễn tập không chỉ một lần, vị trí địa điểm chạy trên sân khấu đã tương đối thành thạo.
Sau khi đội ngũ trống trận phía trước biểu diễn xong, ở giữa để lại một mảnh sân khấu, tiếng trống đột nhiên dồn dập, âm nhạc vang lên. Điền Nguyên Vũ là người ra đầu tiên, tay cầm quạt lụa dài khép kín màu thủy mặc, sải bước kích động đi vào sân khấu.
Dựa theo những gì giáo viên huấn luyện dạy, Điền Nguyên Vũ chỉ còn cách điểm cố định ba bước, ở bước cuối cùng, chân sau đẩy lên nhảy lấy đà, hai tay mở ra, mượn lực cơ bắp của eo, biểu diễn ra một tư thế Đảo thích tử kim quan* gần như hoàn hảo.
(*: chỉ tư thế đá chân trong múa cổ điển Trung Quốc, ở đây chỉ đá hậu sao cho chân chạm vào đỉnh đầu, chân làm thành chiếc chiếc vương miện vàng (tử kim quan))
Làn váy màu trắng xòe ra, giống như cánh bướm nở rộ, sau khi rơi xuống đất lại nhanh chóng nhảy lên không xoay người. Chiếc quạt xòe ra, lụa dài bồng bềnh, nan quạt phủ xuống đất che đi đôi mắt, để lại cảnh đẹp nghệ thuật.
Dưới khán đài truyền đến tiếng hét chói tai, camera đối diện sân khấu nhắm vào cậu thiếu niên, máy bay không người lái đều hạ thấp độ cao.
Tiếng trống lại nổi lên, các cô gái xinh đẹp cầm quạt từng bước mềm mại thanh thoát, dáng người dịu dàng tiến vào sân khấu. Điền Nguyên Vũ hòa vào đội ngũ, bắt đầu biểu diễn ở vị trí của mình.
Âm nhạc du dương vang lên, tựa như trải qua chiến trận rồi đến một nơi xinh đẹp hoà nhã, sông nước trong trẻo, chim xanh bay lượn.
Điền Nguyên Vũ làm bộ yếu đuối hoàn toàn không có áp lực. Trải qua một khoảng thời gian "ép dẻo" của giáo viên luyện tập, tay chân vốn tương đối cứng ngắc của cậu cũng thả lỏng ra, làm động tác lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, có thể mở ra có thể nhảy.
Trên khán đài có không ít khán giả giơ tay quay phim, ánh mắt đầy khâm phục. Chỉ trong chốc lát, đã truyền đi cho bạn bè trong trường và trên Weibo, tất cả đều là khoảnh khắc biểu diễn tuyệt vời của lễ khai Kim.
Nhịp điệu của tiếng trống dần dần dừng lại, các cô gái xinh đẹp mặc Hán phục cúi đầu mỉm cười, lấy quạt che mặt, chậm rãi lui xuống. Trên trán là lớp mồ hôi mỏng, đủ thấy vừa rồi rất căng thẳng.
Sau khi xuống sân khấu, mọi người đồng thời thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ánh mắt nhìn nhau đều mang theo sự vui mừng.
Luyện tập lâu như vậy, có thể biểu diễn ba phút này gần như hoàn mỹ, được khán giả hoan hô, những nỗ lực trước đó đều đã được đền đáp.
Sau khi lễ khai mạc kết thúc, Điền Nguyên Vũ tẩy trang, thay trang phục biểu diễn, không kịp nghỉ ngơi nhiều. Là một lớp phó sinh hoạt, cậu phải đến cổ vũ trợ oai cho các bạn cùng lớp tham gia trận đấu, lúc đưa nước cũng không quên bỏ thêm đường gluco.
Đến lượt Điền Nguyên Vũ chạy 1500 mét, Điền Nguyên Vũ đứng trước vạch xuất phát. Cậu uống hai ngụm đường gluco, miệng còn giữ lại vị ngọt, súng tín hiệu bên cạnh cũng đã vang lên.
Là một người sống trong thời mạt thế, nếu chạy không nổi thì Điền Nguyên Vũ đã sớm bị đám zombie gặm đến ngon lành rồi.
Phải nói Điền Nguyên Vũ tiếp nhận huấn luyện chạy cự li dài khắc nghiệt hơn rất nhiều so với cái này, không những phải chạy nhanh mà còn phải có năng lực đề phòng các đủ loại tình huống. Cho dù ngã sấp xuống cũng có thể đứng lên tiếp tục chạy, phía sau là zombie kêu gào, từng đợt liên tục kéo tới.
Chơi chạy cự li dài ấy hả?
Loại thua thì sẽ bị zombie há miệng ăn vào bụng.
Điền Nguyên Vũ là người đầu tiên chạy đến vạch đích. Vị trí thứ hai là Học viện Thể thao sở trường huấn luyện chạy cự li dài.
Hồng Trí Tú ở vạch đích chờ Điền Nguyên Vũ, nhìn thấy Điền Nguyên Vũ chạy đến, kích động đến suýt nữa vẩy hết nước đang cầm trên tay.
Chạy xong không thể ngồi xuống ngay lập tức, Điền Nguyên Vũ đi khoảng nửa vòng mới ngồi xuống sân cỏ bổ sung lượng nước. Mấy bạn học bên cạnh nhìn cậu thiếu niên đang uống nước rồi thì thầm nói nhỏ với nhau, cầm điện thoại với vẻ mặt hưng phấn.
"Bạn học, đây là cậu sao?" Có một bạn học cầm điện thoại qua đây. Điền Nguyên Vũ cúi đầu vừa thấy, là tiết mục mở màn trong lễ khai mạc.
"Là tớ." Điền Nguyên Vũ gật đầu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro