Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9: Nguy hiểm cận kề

Vương Nguyên mệt mỏi dựa vào người đàn ông kia. Đầu cậu đang quay vòng, chỉ biết bám víu vào điểm tựa theo bản năng. Người đàn ông lạ mặt vừa dìu cậu đi vào phòng, vừa lẩm bẩm nói điều gì đó. Vương Nguyên khó nhọc mở mắt, cậu không nhìn thấy rõ mặt hắn ta nhưng đoán chừng người này nhiều tuổi hơn Tuấn Khải. Cậu yếu ớt hỏi:" Ông đưa tôi đi đâu?" Nghe thấy tiếng nói của người thiếu niên trong lòng, lão già thị trưởng cúi đầu xuống, nở nụ cười nham hiểm:" Tôi đưa em đi nghỉ".
Ý thức mức độ nguy hiểm càng rõ ràng, Vương Nguyên bất giác rùng mình, hắn định đưa cậu đi đâu? Bỗng cậu nhớ tới câu chuyện vô tình nghe được của bác hàng xóm. Bác ấy kể có người thiếu niên trẻ kia, tham dự mấy cái tiệc rượu,bị người ta lừa lên giường,sau đấy trở về thần kinh không ổn định, cứ khóc lóc suốt ngày. Nghĩ thế, Vương Nguyên như bừng tỉnh, cảm giác say rượu nhanh chóng bị thay thế bởi sự lo lắng. Tim đập ngày càng nhanh, ngón tay dần lạnh buốt, đây chính là dấu hiệu dễ thấy khi cậu hồi hộp cùng sợ hãi.Dùng hết sức lực cuối cùng còn sót lại, cậu đẩy mạnh lão già to béo đầy mùi rượu kia ra,miệng hét lên:" Không!! Xin ông tha cho tôi" Giọng nói của cậu run rẩy, hốc mắt đỏ ửng chực khóc, cậu chưa rơi vào tình huống thế này bao giờ, bây giờ hoảng loạn không biết phải làm sao. Lão già kia túm lấy cánh tay Vương Nguyên, sợ cậu chạy mất nên lão càng dùng sức, kéo mạnh tay Vương Nguyên về phía phòng nghỉ. Vương Nguyên thấy thế càng thêm rối loạn, tay còn lại ra sức đẩy bàn tay dơ bẩn kia ra khỏi người mình. Lão già kia không đủ sức giữ cậu nên gọi mấy tên vệ sĩ to khỏe xung quanh kéo Vương Nguyên vào phòng.
Căn phòng rộng lớn với ánh điện lờ mờ, lão ta đẩy mạnh Vương Nguyên xuống giường rồi đè thân hình to béo của mình lên người cậu. Nước mắt của cậu rơi lã chã, ngoan cố ngồi dậy nhưng đều bị lão đè tợn. Bất giác cậu nhớ tới Tuấn Khải, cậu hận anh tại sao lại lôi cậu đến mấy nơi như vậy,mà hơn cả là lúc này anh đang ở đâu, đang làm gì, có để ý cậu đã không còn ở phòng tiệc hay không? Có lẽ là không đâu, vì anh còn Na Na. Nhưng sao cậu có thể dễ dàng để mình bị lão già này xâm phạm, cậu đánh liều hét lớn:" Ông mau buông tôi ra, ông có biết tôi là ai không? Tôi chính là người vợ của Tuấn Khải". Cậu nghe nói Tuấn Khải trên thương trường cũng khiến nhiều người phải nể mặt. Không biết mấy lời này có tác dụng với ông ta hay không.
Quả nhiên khi nghe đến cái tên kia, lưng lão cứng đờ. Vương Nguyên vừa thở phào nhẹ nhõm thì giọng nói đầy mùi rượu của lão ta vang lên:" Tuấn Khải ư? Cậu em đừng nghĩ có thể đem anh ta ra làm lá chắn. Cô bé Na Na kia ấy mà, trước đây cũng từng nói với anh đây mấy lời này, nhưng sau đó không phải cũng theo anh sao? Cô gái kia cũng không tệ, thảo nào Tuấn Khải say mê cô ta như điếu đổ". Lão vừa dứt lời thì tràng cười dài vang lên, lão nhìn cậu với ánh mắt thèm khát. Trước sự bất ngờ của Vương Nguyên, lão tranh thủ cơ hội muốn kéo chiếc quần dài của cậu xuống. Nhưng Vương Nguyên đã kịp hoàn hồn, cậu đẩy lão ta ra rồi dùng sức bò xuống giường,tiến lại gần bàn trà. Trên bàn trà là lọ hoa bằng thủy tinh. Cậu vội vàng chụp lấy bình hoa, đôi mắt đỏ lên vì khóc nhìn thẳng vào lão, giọng nói khàn đặc vang lên:" Ông cút ngay đi cho tôi, nếu không tôi sẽ chết ở đây, lúc ấy ông sao tránh được tội, hay là... tôi giết ông trước...?"
Trở lại với Tuấn Khải, sau khi đi ra ngoài cùng Na Na, anh chợt nhớ tới cậu thiếu niên kia, hình như cậu chưa có trở về. Anh nhìn đồng hồ trên tay, kim giờ đã chỉ một giờ sáng, anh vội vã chạy xe ngược về căn biệt thư kia. Tự nhiên anh có cảm giác chẳng lành vì ngay lúc này đây, tim anh đang đập rất nhanh, giống như sắp bỏ lỡ thứ gì đó quan trọng. Nghĩ vậy, anh càng nhấn mạnh chân ga, nóng vội như đang ngồi trên chảo lửa. Khi đến nơi, anh cũng chẳng dám chần chừ, nhanh chóng bước xuống. Nhưng căn biệt thự kia im ắng lạ thường, tiếng cười nói đã tắt hẳn, vào bên trong chỉ có quản gia cùng giúp việc đang dọn dẹp. Anh nhìn quanh không thấy cậu thiếu niên kia, nghĩ mình đã lo lắng thừa nên thất vọng quay về, có lẽ cậu đã gọi xe về trước, nhưng anh quên mất rằng, đây là khu biệt thự cách biệt dành cho giới thượng lưu, xe taxi hay xe bus cũng không được vào nếu không có sự cho phép. Vừa đặt chân ra cửa, anh nghe thấy tiếng nói nhỏ của mấy cô giúp việc:" Kia chẳng phải Tuấn Khải sao? Sao anh ấy lại quay trở lại nhỉ, tìm người con trai tối nay đi cùng anh ta sao?" Có tiếng đáp nhẹ:" Hình như đấy là vợ của anh ta, hôm tôi nghe cậu chủ nói chuyện với tiểu thư nhà mình như vậy". Mấy cô gái túm tụm vào nhau, ra sức bàn tán, bỗng có người nói:" Vương Nguyên thiếu gia sao? Cậu ấy là vợ Tuấn Khải à? Tôi còn thấy thị trường thành phố A đỡ cậu ấy đi nghỉ, cậu ấy say khướt nên chẳng biết gì, cứ bị ông ta kéo đi trong vô thức","Trời, thật sao? Lão già ấy nổi tiếng háo sắc, không biết có làm gì cậu ấy không?"..."
Từng câu từng chữ lọt vào tai Tuấn Khải không khác gì tiếng nổ lớn, tim anh lại nhói lên từng cơn, cậu bị ai đưa đi...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro