Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26 (Kết thúc)

Gần đến ngày đại hôn, Chu Tử Thư cùng Hàn Anh về Chu Quốc trước. Tuy rằng Ôn Khách Hành dính lấy hắn, nói muốn cùng đi, nhưng vì nghi thức của hôn lễ, bất kể là Chu Tử Thư hay Ôn đế thì đều không đồng ý.

Đội ngũ tống thân (đưa dâu) xuất phát từ đô thành Ninh Quốc. Vì để cả nước chúc mừng, bọn họ đã cố ý chọn cho Ôn Khách Hành một cỗ kiệu bốn phía không có vật che chắn, chỉ vây một lớp màn che mỏng.

Dân chúng đều vây ở hai bên, sớm đã nghe nói công chúa có dung mạo vô song. Mặc dù bởi vì có khăn trùm đầu, không có cách nào nhìn thấy được dung mạo thật, nhưng nhìn qua vóc dáng, lại thấy mặc một thân áo cưới màu đỏ thì cũng đã là một cảnh đẹp.

Ôn Khách Hành không nhìn thấy bên ngoài, chỉ nghe được những âm thanh náo nhiệt. Đã nói là phải ngắm cảnh kinh thành Ninh Quốc, nhưng sau khi về cung thì lại bị ốm, sau đó lại bận chuyện hôn sự, bây giờ đến lúc phải gả ra ngoài rồi, vẫn chưa được ngắm qua.

Trước tiên cứ vụng trộm xem một chút vậy.

Giơ tay đến dưới khăn trùm đầu, vén một góc lên. Lúc này gió vừa vặn thổi tới, nhẹ nhàng cuốn lớp màn che của cỗ kiệu lên, có một vài dân chúng may mắn, cứ thế liền đối diện với ánh mắt của Ôn Khách Hành.

Mọi người yên tĩnh trong phút chốc, ngay sau đó là âm thanh hô gào vang lên liên tục không ngừng: "Công chúa điện hạ!"

Bị phát hiện khiến Ôn Khách Hành khẩn trương đến mức vội vã thả khăn trùm đầu xuống. A Nhứ nói không sai mà, kinh thành Ninh Quốc, cũng là vẻ khắp nơi thái bình như vậy.

Vì để náo nhiệt, Ôn đế còn sắp xếp tùy tùng rải lễ vật. Cỗ kiệu của Ôn Khách Hành đi qua, người sau lưng bèn phân kẹo giòn, đậu phộng, quế viên (long nhãn), táo đỏ,... cho người hai bên đường.

Ôn đế cùng Ôn hậu ngồi trong cỗ kiệu cuối cùng trong đội ngũ. Bởi vì không muốn gây chú ý, bên ngoài cỗ kiệu liền được trang trí giống kiệu đặt đồ cưới.

"Không thử xem phản ứng của dân chúng à?" Ôn hậu dựa vào ngực người, cười hỏi.

"Ta rất tự tin với bản thân. Ta nhất định là một hoàng đế tốt được dân chúng ủng hộ và yêu mến." Ôn đế đắc ý nhếch khóe miệng, nhưng vẫn nhìn xuyên qua khe hở của rèm kiệu, liếc nhìn ra phía dân chúng đều tươi cười ở bên ngoài: "Loại hoạt động này, sau này nên tiến hành nhiều một chút."

Ra khỏi đô thành, đoàn người một đường hướng bắc, đi hai ngày đường, cuối cùng cũng đến được biên cảnh Chu Quốc.

Đứng đầu đội ngũ nghênh thân (đón dâu) là một người mặc hôn phục (áo cưới), buộc tóc, đội kim quan, mày kiếm, răng trắng mắt sáng, cả người hăng hái, thật tương xứng với câu ‘Tiên y nộ mã thiếu niên thời’(1)."

(1) Tiên y: quần áo tươi mới đẹp đẽ; nộ mã: ngựa tức giận; thiếu niên thời: thiếu niên, thời thiếu niên. Ý cả câu là thiếu niên ăn mặc đẹp đẽ cưỡi con ngựa tức giận, phi nhanh. Câu này, sau khi ta đi tham khảo bảy bảy bốn chín chỗ chú giải thì ta tạm hiểu là để hình dung người thiếu niên anh hùng trẻ tuổi hăng hái hoặc thời thiếu niên trẻ tuổi khinh cuồng đắc ý tự mãn, cưỡi ngựa tung hoành khắp nơi, nói tóm lại là hình dung anh Chu là anh hùng trẻ tuổi ấy mà.

"Thư Vương Chu Quốc Chu Tử Thư, tại đây nghênh đón công chúa Vĩnh Lạc."

Là A Nhứ.

Không biết tại sao, Ôn Khách Hành lại có chút khẩn trương mất rồi. Không biết lúc A Nhứ vén khăn trùm đầu lên thì hắn sẽ có vẻ mặt gì nhỉ?

Đoàn người đi theo đội ngũ nghênh thân, trùng trùng điệp diệp tiến vào Chu Quốc.

Cả một đường tiến vào trong kinh vậy mà lại đều được trang trí lụa đỏ.

Người hầu theo đội tống thân, nhìn thấy cảnh này, không khỏi cả thán, nếu có thể, thật muốn để cho công chúa tự mình ngắm một cái.

Nhưng vào đến kinh thành, mọi người mới biết, những thứ trước đó chẳng qua cũng chỉ là món khai vị mà thôi.

Sau khi vào thành, trên đường đi tới Vương phủ đều được trải đầy lụa đỏ, hai bên đường treo đầy đèn lồng màu đỏ dán chữ hỷ, trong tay dân chúng vây ở hai bên đường đều cầm hoa đăng. Tiếng chúc phúc vang lên bên tai không ngừng.

Đi đến cổng Vương phủ, tiếng pháo đùng đùng vang lên không dứt. Ôn Khách Hành cuối cùng cũng đợi được Chu Tử Thư.

Ôn Khách Hành mò được đến tay Chu Tử Thư, liền cầm lấy tay hắn.

"Đừng sợ, có ta ở đây."

Chu Tử Thư nhẹ giọng an ủi bên tai an ủi Ôn Khách Hành. Có lẽ là bởi vì mất đi tầm mắt, cũng có thể là do hoàn cảnh lúc này, Chu Tử Thư cảm giác được sự khẩn trương rõ ràng của Ôn Khách Hành.

Đồ cưới xếp thành một con phố đã bắt đầu đưa vào trong phủ, Ôn đế và Ôn hậu cũng được dẫn vào nghỉ ngơi trong phủ.

Từ lúc bắt đầu xuống kiệu, một đường đều là trải thảm đỏ. Có những việc vốn dĩ là do bà mai làm, nhưng vì sợ Ôn Khách Hành sợ hãi, Chu Tử Thư đều làm thay.

Vượt yên ngựa, bước qua chậu lửa, xua đuổi tà ma... Hai vị tân nhân cuối cùng cũng đi được đến đại sảnh.

Chu đế ngồi tại vị trí cao đường.

Theo tiếng hô của người xướng lễ: "Nhất bái thiên địa", Chu Tử Thư liền dẫn Ôn Khách Hành quay ra ngoài bái thiên địa.

"Nhị bái cao đường."

Chu Tử Thư lại dắt Ôn Khách Hành quay vào trong bái cao đường.

"Phu thê giao bái."

Chu Tử Thư thuận thế dắt tay Ôn Khách Hành, hơi dùng lực, siết một cái. Sau khi nhận được sự đáp lại, hai người tâm linh tương thông, đồng thời cúi người, đối bái.

"Lễ thành, đưa vào động phòng."

Người xướng lễ đưa cho Chu Tử Thư một dải lụa màu, một đầu khác thì đưa cho Ôn Khách Hành. Rõ ràng chỉ là một tấm lụa, nhưng cứ như vậy mà dắt người vào động phòng thì có thể níu giữ cả một đời.

Hai người ngồi trên giường, màn trướng màu đỏ che phủ, bốn góc còn treo túi thơm. Người hầu theo vào phòng rải táo đỏ, hạt dẻ, còn có đậu phộng, lên trên giường.

Hàn Anh vốn dĩ còn muốn nháo động phòng, nhưng mới chỉ bày ra tư thế thôi thì đã bị một cái ánh mắt của Chu Tử Thư dọa cho phải lui ra ngoài.

Chu Tử Thư phải ra ngoài chiếu cố tân khách, trong phòng chỉ còn lại một mình Ôn Khách Hành.

"Không cần ngồi mãi đâu, mệt thì nằm xuống, đói thì ăn một chút. Ta sẽ về ngay."

Ôn Khách Hành gật đầu đáp lại.

Thực ra sớm đã mệt muốn chết rồi, cả ngày chưa ăn gì, cũng đã sớm đói đến mức ngực dính vào lưng rồi. Nhưng mà, đây là đại hôn của mình và A Nhứ... Ôn Khách Hành ngồi ngay ngắn. Nhất định phải cố gằng đi hết tất cả quá trình.

Chu Tử Thư vừa ra ngoài liền đi tìm Ôn đế. Quả nhiên, hai vị hoàng đế đang uống rượu với nhau, trò chuyện vô cùng vui vẻ.

"Phụ hoàng."

Hai người đều lên tiếng trả lời, sau đó cùng bật cười.

"Hiện giờ, huynh ta đều là phụ hoàng rồi. Hahahaha..."

Chén rượu chạm vào nhau, lại thêm một chén xuống bụng.

Chu Tử Thư nhìn về hướng Ôn đế trước: "Phụ hoàng, ca ca của A Hành không đến sao ạ?"

"Ngôn nhi nói mọi người đều không ở Ninh Quốc, dễ gây ra hỗn loạn, nên đã ở lại trong cung rồi." Ôn đế nói, sau đó lại nghĩ đến gì đó: "Đúng rồi, nó kêu ta chuyển lời đến con, nếu con bắt nạt Hành nhi, nhất định nó sẽ ra roi thúc ngựa qua đây thu thập con."

Chu Tử Thư chỉ đành cười cười, sao ai cũng sợ mình bắt nạt A Hành vậy.

Tiếp sau, Chu Tử Thư lại chuyển sang hướng Chu đế: "Phụ hoàng, hồi nhỏ A Hành có tặng con một cái đồ chơi, muốn người đưa chuyển cho con, không biết hiện giờ, vật ấy có còn không ạ?"

"Đương nhiên là còn." Chu đế móc móc tay áo, "Đây không phải mang đến cho con rồi sao? Đây là tín vật đính ước mà tiểu A Hành đưa cho con đó, ta vẫn luôn bảo quản cẩn thận cho con nè."

Là một cái diều giấy chỉ to cỡ bàn tay.

Nếu có thể, ta cũng hi vọng Hành nhi có thể là một đứa bé có một thân thể khỏe mạnh, tập được một thân võ nghệ, có thể lang bạt tứ phía." Ôn đế ngắm cái đồ chơi nằm trong lòng bàn tay mình, bị gợi lên rất nhiều hồi ức: "Cái diều giấy này vẫn là ta làm cho nó. Nó nói, ‘chim non thật tốt, có thể bay đến bất kỳ nơi nào nó muốn’. Có một lần nó sinh bệnh, vì để dỗ nó, ta đã làm cho nó cái này. Ta nói với nó, nắm chắc chim non trong tay, có một ngày, nó cũng có thể giống như những chú chim non đó, vô câu vô thúc (tự do, không bị ràng buộc), tự do tự tại. Không ngờ, nó lại tặng cho con cái đồ mà lúc đó nó quý trọng nhất."

Chu Tử Thư hồi tưởng lại ngày đó, bản thân quỳ trước quan tài của mẫu thân, bị nỗi thống khổ vô biên vây trong bức tường thành bảy năm đó. Thì ra, sớm có người đã ước cái sự tự do vô hạn này của mình rồi(2).

(2) Nguyên văn câu này là 原来,早有人许过自己无边无际的自由。Toy không biết toy có hiểu sai hay không, nhưng cứ thấy nó sai sai ở đâu ấy. Lúc đầu, toy hiểu theo ý là, cha Ôn nói rằng nắm chắc chim non (giống như con diều giấy nhỏ cha Ôn làm cho bé ấy) trong tay, rồi sẽ có một ngày bé được tự do bay lượn giống như diều. Thế nhưng rồi bé lại tặng cái "điều ước" ấy cho bạn Chu, chắc là muốn cho Chu Tử Thư được tự do giống như cha Ôn nói ấy. Nhưng mà, đến đây ta lại thấy sai sai, không biết là bé Ôn đang "tặng" điều ước tự do cho Chu hay là bé "ước" được khỏe mạnh giống như Chu nữa, vì bé vốn vẫn luôn ước bé được tự do mà. NHƯNG MÀ, Chu lúc đó thì đang đau lòng muốn chết, ai lại ước cái "sự tự do" của Chu lúc đó bao giờ... Ai đọc hiểu chỗ này thì comment thông não cho ta với, tiện cho ta biết nên sửa thế nào.

Chu Tử Thư cũng không rảnh quan tâm đến náo nhiệt bên ngoài nữa, chỉ cầm lấy con diều giấy quay trở về phòng.

"A Hành."

"A Nhứ."

Ôn Khách Hành vẫn giữ cái tư thế như trước lúc mình rời đi mà ngồi ở bên giường, có dáng vẻ ngoan thuận (ngoan ngoãn nhu thuận) trước giờ chưa bao giờ có.

Tay cầm gậy như ý của Chu Tử Thư không nhịn được mà run lên, còn cách một bức mành, một khi khều cái khăn trùm đầu này lên thì có thể một đời một kiếp, danh chính ngôn thuận mà ở bên nhau rồi.

Vào khoảnh khắc Chu Tử Thư chạm đến khăn trùm đầu, Ôn Khách Hành cũng run lên. Hai người cứ như vậy mà bất động ở ngay cái động tác ấy.

Cuối cùng vẫn là Chu Tử Thư phản ứng trước, hắn khều nhẹ ngọc như ý liền nhìn thấy khuôn mặt với vành mắt hồng hồng của Ôn Khách Hành chôn dưới chiếc khăn trùm đầu lớn màu đỏ.

"Sao còn khóc thế."

"Ta mới không có."

Chu Tử Thư không nhịn được hôn lấy mi mắt Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành vốn không khóc, nhưng như này lại khiến cho một giọt nước mắt long lanh lăn xuống bên má hắn.

"Ta, ta chỉ là vui quá thôi."

"Ừ, ta biết." Hốc mắt Chu Tử Thư cũng đỏ lên.

"Hôm nay, đệ, đẹp lắm."

Chu Tử Thư lần đầu nhìn thấy dáng vẻ cột tóc của Ôn Khách Hành. Phát quan kim nạm ngọc càng khiến cho sắc mặt hắn được tôn lên vẻ ôn nhuận như ngọc.

"A bà điểm chu sa cho ta đấy!" Nghe thấy Chu Tử Thư khen mình, Ôn Khách Hành lập tức cong môi bày tỏ sự chuẩn bị công phu của mình.

Môi đỏ răng trắng... Chu Tử Thư thực muốn hôn, chẳng qua là lễ nghi vẫn chưa xong, có nóng lòng rốt ruột đi nữa thì cũng phải nhịn lại. Chỉ đành giơ một ngón tay, phủ lên cánh môi Ôn Khách Hành, sau đó in lên môi mình.

"Uống rượu giao bôi trước."

Chu Tử Thư cầm lấy chén rượu, hai người uống một nửa trước, sau đó vòng tay qua nhau, đan cài vào nhau, uống cạn nửa chén còn lại.

Tiến hành xong lễ hợp cẩn, hai người, hai người cuối cùng cũng đã đi hết quá trình.

"Chu phu nhân."

Cuối cùng cũng có thể lấy họ của ta, thêm vào tên của người.

"Chu tướng công."

"Sau này, dù là muôn sông ngàn núi, ta đều đưa đệ đi, được không?" Chu Tử Thư đặt con diều giấy trước mắt Ôn Khách Hành: "Sau này không làm chim tước trong lồng nữa, chỉ làm Chu phu nhân của ta, được không?"

Một giọt lệ trong suốt rơi trên cánh diều, Ôn Khách Hành ôm lấy người trước mặt: "Ừ, được. Chỉ làm Chu phu nhân."

Chu Tử Thư nhân cơ hội đặt Ôn Khách Hành xuống giường. Đậu phộng, long nhãn dưới chăn cộm lên khiến Ôn Khách Hành phải co rúm lại một chút.

Chu Tử Thư bèn lót thêm cái đệm giường xuống dưới thân người.

"A Hành chuẩn bị xong chưa?"

"Bọn họ nói với ta, kết hôn xong thì phải sớm lập tử."(3)

(3)Cái này là lời chúc trong đám cưới, ý là sớm sinh em bé, còn cụ thể chúc ra làm sao thì ta cũng hổng hiểu đâu, xem giải thích tren Baidu Baike mà nó cứ lằng nhằng.

"Nếu cưng muốn, chúng ta nỗ lực nhiều vào là được." Chu Tử Thư kéo màn xuống, dùng nội lực để làm tắt nến.

Hôn phục rơi trên đất, trang sức hoàng kim va chạm vào nhau tạo ra những âm thanh nhỏ thanh thúy. Một vài hạt long nhãn, đậu phộng vì không chịu nổi động tác trên giường mà lăn ra ngoài rồi rơi xuống dưới cái bàn.

Ánh trăng ngày mười lăm, soi sáng vạn dặm non sông. Trong trăng dường như cũng có thể thoáng thấy được hai thân ảnh đang giao triền vào với nhau.

Có người hứa với ngươi vạn dặm hồng trang, có người vì ngươi mà kết hoa khắp thành.

Mong rằng ở giữa nơi non sông thanh bình, vẫn luôn có một người, tương ái cùng người, bạch đầu giai lão.

...

"Bệ hạ, cái chức thủ lĩnh Thiên Song này, thần thật sự là khó mà đảm nhiệm được." Hàn Anh đang uống rượu thì bị Chu đế kéo qua nói muốn chỉ định hắn làm thủ lĩnh Thiên Song.

Vương gia đâu? Cái việc này không phải của Vương gia à?

"Trẫm đã đồng ý với Tử Thư rồi. Sau khi nó thành hôn thì cho phép nó từ hết tất cả chức quan, ra ngoài vui chơi khoái khoạt. Ngươi đã đi theo nó từ nhỏ, còn cùng nó chinh chiến sa trường, sáng lập Thiên Song. Chức vị này chuyển giao cho ngươi, theo trẫm thấy là thích hợp nhất."

Hay cho cái tên Vương gia nhà ngươi, ngươi kết hôn xong đưa Vương phi đi tận hưởng cuộc sống khoái hoạt, còn ném lại cho ta cái việc tồi tệ đó! Các người rốt cục muốn hãm hại ta đến bao giờ!

(tbc)

____________________

Còn một phiên ngoại chia làm ba phần Thượng - Trung - Hạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro