Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Trịnh Vĩnh Khang là kiểu người thường xuyên nằm mơ, khi mở mắt ra, em sẽ quên những giấc mơ bình thường, nhưng vẫn sẽ nhớ vài đoạn trong những giấc mơ đặc biệt, và rồi ngày hôm sau em sẽ vô cùng thích thú kể lại giấc mơ của mình với Trương Chiêu, rồi nhận mấy câu hỏi chẳng mấy mặn mà gì.

"Trương Chiêu, nói nghe nè, ngày hôm qua em nằm mơ, anh có tin em mơ thấy mình biến thành một viên sỏi ở cửa công viên không?" Em như thói quen đặt tay lên vai người kia từ phía sau, cũng rất thành thục lại gần áp mặt vào anh.

Trương Chiêu kéo một bên tai nghe ra và ngả người ra sau, chỉ cách khóe miệng của Trịnh Vĩnh Khang vài centimet.

"Em vừa nhìn thấy mọi người giẫm lên đầu em, đau hết cả đầu." Nhóc bắt đầu nói không ngừng, "Sau đó anh và Vương Sâm Húc cũng đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt em, rồi anh còn chỉ vào em rồi bảo với Vương ca là hòn đá này trông tròn giống đầu của Trịnh Vĩnh Khang."

Vẻ mặt lạnh mà anh cố gắng duy trì cuối cùng cũng thất bại. Trương Chiêu cười lớn. Anh vuốt đầu Trịnh Vĩnh Khang hai cái, "Đầu của Khang Thần đúng là rất tròn."

Câu nói này chắc chắn đã đổ thêm dầu vào lửa trong lòng Trịnh Vĩnh Khang, người vẫn đang tức giận vì đã biến thành đá cuội. Em nhướng mày, nghiêng người về phía trước, dí mặt vào giữa Trương Chiêu và màn hình máy tính, nói một tiếng lại gật đầu một cái. "Cái đm chuyện này liên quan gì đến việc đầu của em có tròn hay không?" Trương Chiêu chớp chớp mắt, hơi nghiêng đầu, hơi thở của hai người dần hòa vào nhau.

"Được rồi được rồi," Trương Chiêu cười nói, "Vậy thì không tròn."

"Không! Phải! Vấn! Đề! Tròn! Hay! Không! Tròn!"

Trịnh Vĩnh Khang đã mất bình tĩnh trước thái độ kiên nhẫn và chịu đựng của người đàn ông trước mặt. Em quá mệt để tiếp tục tranh luận với Trương Chiêu về chủ đề đá cuội, em cụng trán người đối diện một cái rồi quay gót bỏ đi, và để lại Trương Chiêu ngơ ngác một hồi mới lên mắng em vang lên khắp nửa phòng tập: "Em bị bệnh gì hả Trịnh Vĩnh Khang?"

Kiểu hành vi công khai dính người này của Trịnh Vĩnh Khang là chuyện thường ngày ở huyện, đương sự là Trương Chiêu cũng không biết từ khi nào anh đã coi việc tiếp xúc thân thể khoảng cách bằng không này vào phạm vi giao tiếp an toàn giữa bạn bè với nhau. Nếu nói là bình thường thì cũng có chút gần gũi quá. Mà nói là bất thường thì cũng không phải đi quá xa.

Thế nào là vượt quá giới hạn? Trương Chiêu nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính và suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Sau một hồi vẫn nghĩ mãi không ra, chỉ là anh cảm thấy tư thế cuối cùng giữa hai người, thật thích hợp để hôn nhau.

Đến tối khi kết thúc buổi tập, Trịnh Vĩnh Khang lại quấn lấy anh, cúi xuống ôm người trên ghế, một tay vòng qua cổ Trương Chiêu, tay kia cầm chai Coca lạnh uống. Tiếng bọt trong đồ uống có ga đột nhiên trở nên thật chói tai. Trương Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy một phần nhỏ của cằm và yết hầu của em động đậy khi nuốt xuống.

"Anh muốn uống không?" Trịnh Vĩnh Khang lắc đồ uống trong tay, chĩa miệng chai vào cằm Trương Chiêu. Trương Chiêu quay đầu đi, tạo khoảng cách giữa môi anh và miệng chai. Anh đẩy tay Trịnh Vĩnh Khang và nói đừng có tởm vậy, đi chạm vào mồm nhau. Lời này vừa nói ra đã khiến người kia không vui. Trương Chiêu cảm thấy ghế của mình bị kéo đi. Nửa giây sau, khuôn mặt của Trịnh Vĩnh Khang tiến tới trước mặt anh, đặt tay lên vai anh.

"Đụ má anh, hồi xưa anh còn uống đồ của em hút thuốc của em, bây giờ anh chán ghét em rồi đúng không?"

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Trương Chiêu có thể ngửi thấy mùi Coca thoang thoảng. Ánh mắt anh thoáng dừng trên môi em một lúc, sau đó dùng một tay đỡ lấy tay của Trịnh Vĩnh Khang trên vai rồi nhe răng nanh, thản nhiên cười nói: "Không dám không dám, anh nào dám chán ghét em chứ Khang Khang."

Dưới cái nhìn của Trịnh Vĩnh Khang cau mày giả vờ tức giận, anh cầm lấy chai Coca còn lại uống một hơi, sau đó nhìn người vẫn đang kề sát trước mặt dần thay đổi sắc mặt.

"Em biết anh yêu em mà, Chiêu Chiêu ca ca~" Em đáp lại bằng giọng điệu nũng nịu.

Trương Chiêu khóe miệng cứng đờ, "Có thể cút giùm không?"

Trịnh Vĩnh Khang chớp mắt, rõ ràng đã quen với kiểu đuổi người này. Em cười nhăn nhở tiến lại gần gương mặt của Trương Chiêu, rồi môi em chạm vào mép tai nghe và hôn vào không khí vài lần. Trương Chiêu tặc lưỡi, nghiêng đầu trốn mấy lần, nhưng khó tránh khỏi bị một dấu hôn nhẹ trên trán.

"Mẹ kiếp, Trịnh Vĩnh Khang, em thật là kinh tởm." Anh miễn cưỡng từ bỏ việc vũng vẫy, tựa đầu vào ghế, thẫn thờ nhìn cậu trai trước mặt, dường như đã chịu để cho em tiếp tục đùa giỡn. Nhưng Trịnh Vĩnh Khang thì không, em chỉ mỉm cười bỏ chạy, quay trở lại chỗ ngồi và bắt đầu thu dọn đồ đạc để trở về ký túc xá, như thể em không phải là người đột nhiên tấn công anh vậy.

Người thì tỏ ra thân mật một cách đùa cợt, người lại chờ đợi sự chân thành của họ.

Trương Chiêu quay lại nhìn em, cổ họng anh khô khốc vì Trịnh Vĩnh Khang bất ngờ chạy mất.

"Sớm muộn gì anh cũng vào trong giấc mơ của mày tát mày hai cái." Trương Chiêu cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi đầy ẩn ý, có chuyện gì không hài lòng chỉ có tự anh biết được.

"Được chứ sao không? Anh vào được trong mơ của em rồi thì ông đây bú cu cho anh cũng được luôn." Trịnh Vĩnh Khang cười hì hì đáp lại, không hề có chút nghi ngờ, mắt cũng đang cắm vào điện thoại không quay ra nhìn anh một cái.

Trương Chiêu nhướng mày, xoay người lấy điếu thuốc, dùng miệng móc ra một điếu mà chưa châm lửa, lời nói ra cũng vừa mơ hồ vừa khó nghe rõ, "Mày biết cách không mà mày đòi bú."

Mấy câu rác rưởi này luôn có thể thu hút sự chú ý của Trịnh Vĩnh Khang, nhóc khóa màn hình điện thoại, khi ngẩng đầu lên mặt có chút ửng hồng kì lạ, và im lặng một lúc mới nói được một câu phản bác, em chưa thấy lợn chạy chứ có phải chưa bao giờ ăn thịt lợn đâu đúng không?*

*cách nói ví von ý kiểu chưa từng làm thử nhưng đã từng thấy qua hoặc nghe qua

Trương Chiêu cười, bước tới vỗ nhẹ vào eo em, rút ​​điếu thuốc đang kẹp giữa răng mình ra nhét vào miệng em, "Vào giấc mơ của anh đi rồi anh dạy em, Trịnh Vĩnh Khang."

-

Đm, Trương Chiêu quay đầu lại nhìn thấy Trịnh Vĩnh Khang đang uống Coca ở gần đó, anh thực sự mơ thấy cảnh này sao.

Vẫn trong phòng tập ấy, vẫn khung cảnh vắng hoe, chỉ có hai người họ và tiếng bàn phím lạch cạch. Trương Chiêu liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải của màn hình. Đó là trước khi họ trở lại ký túc xá. Cảm giác thật kỳ lạ, giống như quay ngược thời gian, nhưng vì Trương Chiêu đã từng trải qua một lần nên cũng cảm thấy có chút ngu ngốc vô vị.

Anh đang đợi đến giây phút Trịnh Vĩnh Khang đi tới và hỏi anh có muốn uống Coca không. Vài mảnh ký ức dần hiện lên trong đầu anh. Khung cảnh dừng lại khi môi của Trịnh Vĩnh Khang cách anh ba centimet, rồi sau đó, đầu óc Trương Chiêu như nổ tung một tiếng, chỉ nghĩ rằng đm đôi môi này thật sự rất thích hợp để hôn lấy.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Trương Chiêu lắng nghe tiếng bước chân vui vẻ từ từ đến gần, từng cảnh một đều lần lượt theo kịch bản của anh như một bộ phim. Anh uống hết chai Coca và bảo Trịnh Vĩnh Khang cút đi, nhưng cậu nhóc chỉ chớp mắt với anh rồi bắt đầu giương giương tự đắc tiến lại hôn gió.

Đôi môi hồng hào có hình dáng thật đẹp, một khe hở hình kim cương nhỏ xinh giữa hai cánh môi.

Trương Chiêu đưa tay chạm vào khuôn mặt của Trịnh Vĩnh Khang, lòng bàn tay vuốt lên đường cong dưới cằm, và ngón tay cái chạm vào môi dưới đầy đặn một cách mê hoặc. Thế rồi anh hành động trước khi suy nghĩ. Khi anh kịp phản ứng thì nhận ra mình đã nắm lấy cằm người đó mà hôn lấy. Anh cảm nhận được Trịnh Vĩnh Khang trong giấc mơ đang run lên vì sợ hãi, lưng đập vào cạnh bàn máy tính.

"Đm anh bệnh à Trương Chiêu!" Đôi mắt Trịnh Vĩnh Khang mở to, có chút sợ hãi và choáng váng, theo phản xạ có điều kiện, em đẩy tay Trương Chiêu lùi lại rồi lại đập lưng vào bàn.

Trương Chiêu tặc lưỡi, đưa tay ra ngăn nhóc lại, bàn tay tuyển thủ chuyên nghiệp quý giá tì vào mép bàn.

"Đúng là anh bệnh đấy." Anh hơi nghiêng mặt, ép người lại gần. Hơi thở của anh lại hòa vào hơi thở của Trịnh Vĩnh Khang. "Anh đây bệnh trong mơ mà em cũng muốn quản hả Khang Thần?"

Giấc mơ đều là giả, Trương Chiêu tự an ủi mình, so với việc lên trời giết người phóng hỏa, chỉ hôn đồng đội của mình một cái cũng đâu có phải phạm tội trời tru đất diệt gì. Đây là góc riêng tư nhất của riêng anh, là chủ nhân của giấc mơ, anh có quyền kiểm soát tuyệt đối mọi suy nghĩ, mong muốn và hành động của chính mình, bao gồm cả Trịnh Vĩnh Khang không biết tại sao lại xuất hiện ở đây.

Trong giấc mơ, Trịnh Vĩnh Khang dường như câm nín sau khi bị hôn. Em nhìn chằm chằm vào Trương Chiêu một lúc lâu, rồi sau một thời gian dài mới có thể nói một câu, "Để em đo nhiệt độ cho anh," mà lời nói nghe chẳng có chút công lực nào.

Trương Chiêu dang hai chân ra để tạo một khoảng trống nhỏ giữa ghế của mình và chiếc bàn, sau đó vòng tay qua eo Trịnh Vĩnh Khang và kéo em vào. Hai người đối diện nhau, một người ngồi một người đứng. Trương Chiêu ngước mắt lên nhìn em, hỏi em tại sao lại phản ứng như vậy trước nụ hôn của anh. Em hôn anh bao nhiêu lần rồi anh cũng chưa bao giờ làm quá lên.

Bị hỏi chuyện này, Trịnh Vĩnh Khang có vẻ hứng thú, em thẳng lưng lại, cúi người về phía trước nắm lấy cổ áo của Trương Chiêu kéo anh lại gần và nói, "Đm em chỉ là giả vờ thôi mà anh lại coi là thật sao? Anh lại để tâm chuyện đó đến vậy sao Chiêu Chiêu ca ca."

Đúng cảm giác này rồi, Trương Chiêu hài lòng nhếch môi. Ban đầu anh cảm thấy Trịnh Vĩnh Khang mà anh tạo ra trong giấc mơ có chút quá dễ thương, nhưng khi nghe được tiếng gọi "Chiêu Chiêu ca ca" đầy vẻ trà xanh kia, nhân vật của anh đột nhiên trở nên sống động và ba chiều hơn.

"Đúng rồi, đúng là vậy đó," anh dựa vào sức của Trịnh Vĩnh Khang để nghiêng người về phía trước, kéo người lại gần hơn một chút. Cằm anh áp vào chiếc áo phông ấm áp, ngẩng đầu nhìn em nói tiếp, "Anh đúng là rất để tâm, để tâm chuyện em giả vờ thích anh, mới giây trước em ôm anh giây sau lại đi kiếm Vương Sâm Húc. Anh chính là kiểu người nói một đằng nghĩ một nẻo, chính là kiểu bên ngoài thì thích đuổi em đi nhưng trong lòng chỉ hận không thể kiếm dây xích trói em lại bên mình."

"Em chẳng biết gì cả Trịnh Vĩnh Khang, em không hiểu."

Trương Chiêu cảm thấy tốt hơn rất nhiều sau khi bày tỏ tất cả những cảm xúc mà anh đã ấp ủ trong lòng bấy lâu nay. Anh có chết ba trăm năm cũng sẽ chẳng ai biết anh đã có những suy nghĩ điên rồ thế nào trong giấc mơ. Anh đang dần dần đổ được thứ rác mắc kẹt trong thâm tâm ra ngoài.

Anh nói, anh chỉ thích em ở gần anh, chỉ dựa vào anh, chỉ bám lấy anh, nhìn thấy em đi cọ cọ người khác là anh liền thấy không vui, nhưng chỉ cần em đi tới gần và gọi anh hai tiếng Trương Chiêu, anh lại có thể hạnh phúc và tự hài lòng với chính mình.

Anh nói, Trịnh Vĩnh Khang, em cứ nghe đây, dù sao thì ở ngoài đời em sẽ không bao giờ biết được điều này. Em sẽ luôn bỏ chạy sau khi tán tỉnh với anh, để anh đắm chìm trong những hành động nhỏ của em như một kẻ ngốc rồi đoán già đoán non, chỉ mong mình có thể tìm được chút chứng cứ chứng minh rằng mình còn quan trọng với em.

"Hầy," Trương Chiêu thở dài, "Anh xúc phạm em rồi đúng không?"

Trịnh Vĩnh Khang nghẹn ngào không nói nên lời trước lời xả ra đột ngột này. Cái miệng thường ngày nhanh nhảu của em chỉ liên tục lầm bầm "Em, em, em, anh, anh" một hồi lâu, rồi em thốt ra một câu chẳng liên quan, "Anh bệnh thật đấy Trương Chiêu."

"Đúng vậy, anh đúng là bệnh rồi, đầu óc có vấn đề, anh thật đáng chết khi muốn hôn em, đm anh nên chết vạn lần đi mới phải." Trương Chiêu kéo em vào trong ngực, lực mạnh đến mức Trịnh Vĩnh Khang mất đi thăng bằng cứ thế đổ vào lòng anh, "Vậy nên hãy hôn anh đi, Khang Khang."

Hướng đi trong giấc mơ của Trương Chiêu luôn tuân theo ý thức chủ quan của anh. Anh muốn Trịnh Vĩnh Khang hôn mình thì cuối cùng Trịnh Vĩnh Khang cũng sẽ hôn anh. Cho dù khi em hôn anh vẫn kéo cổ áo anh một cách thô bạo và hỏi thăm phụ huynh của anh. Nhưng Trương Chiêu chẳng có gì phàn nàn. Ít nhất thì thiết lập nhân vật Trịnh Vĩnh Khang trong giấc mơ của anh đã không sụp đổ, để anh có thể làm những việc này thay cho hiện thực trong lúc đang đắm chìm trong mơ.

Âm thanh môi lưỡi đụng chạm dần dần át đi tiếng chửi thề của Trịnh Vĩnh Khang, khi không còn ôxy nữa, em lấy răng cắn vào lưỡi Trương Chiêu đòi thở, rồi dùng ánh mắt chửi rủa anh. Trương Chiêu sẽ mỉm cười dỗ dành em, bảo em rằng được rồi, được rồi, anh sẽ không hôn lâu như vậy nữa bảo bảo à, và rồi ngay giây sau anh sẽ nuốt lời, hôn em đến mức mất thăng bằng mà ngã vào lòng anh.

Sau đó, tình thế có chút mất kiểm soát, hơi thở của Trương Chiêu trở nên gấp gáp hơn. Tay anh di chuyển xuống đỡ mông của Trịnh Vĩnh Khang, ra hiệu muốn kéo em ngồi lên đùi mình. Nói anh không cửng lên là nói dối, Trịnh Vĩnh Khang mới ngồi lên cũng bị dọa phát hãi, em thấp giọng chửi rủa muốn đứng dậy, nhưng lại bị anh ôm eo kéo xuống.

"Đụ má anh Trương Chiêu." Người phía trên anh chửi rủa, giọng nói có chút run rẩy kỳ lạ.

Trương Chiêu cảm thấy vẻ mặt của em lúc này thật buồn cười, khác hẳn với cách em ngày thường mạnh mồm mạnh miệng kêu em bú anh. Nói thẳng ra thì em là kiểu người chỉ dám khua môi múa mép, bằng không sao bây giờ lại như bị nuốt mất lưỡi thế này? Anh nắm lấy tay của Trịnh Vĩnh Khang, đặt vào giữa hai chân mình, trong mơ cái gì anh cũng dám nói, bảo anh cho em đụ mà, ai nói không cho em đụ đâu.

Trịnh Vĩnh Khang bị kích động, lông mày nhíu lại, đang định nói gì đó, thế giới trong giấc mơ của Trương Chiêu đột nhiên hóa thành bóng đen.

Chết tiệt, Trương Chiêu mở mắt ra, khó khăn nhìn lên trần nhà, anh có thể nghe thấy hơi thở của mình hỗn loạn, chỉ muốn đập cái gì đó để trút bỏ sự bực bội.

Mẹ kiếp tại sao lại kết thúc đột ngột như vậy chứ.

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro