Chương 5. Chọn lựa
Mùa xuân mới chỉ vừa len lỏi qua những ngày cuối đông, khi những mầm xanh non nớt nhú lên từ đất ẩm ngoài sân trường, mang theo chút hơi ấm giữa không gian còn vương vấn cái lạnh. Nhưng trong lòng Hạ An, mùa xuân ấy chẳng còn mang sắc màu của niềm vui như ngày cô và Thừa Vũ cùng nhận tin đậu Y khoa. Tin dữ đến như một cơn gió lạnh cắt qua ngày dịu dàng – ba cô, người đàn ông gầy gò với đôi bàn tay thô ráp từ những năm tháng lao động nặng nhọc, giờ nằm bất động trong phòng bệnh viện, hơi thở mỏng manh phụ thuộc vào tiếng rít đều đặn của máy chạy thận. Bệnh thận mạn tính, bác sĩ nói vậy, giọng đều đều vang lên giữa mùi thuốc khử trùng nồng nặc, như một lời tuyên bố không thể thay đổi. "Chạy thận là giải pháp tạm thời," ông bảo, tay lật từng trang hồ sơ bệnh án, "ghép thận mới chữa được triệt để, nhưng không có người hiến phù hợp, và chi phí... gia đình nên chuẩn bị tâm lý."
Hạ An ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế nhựa cứng ngoài hành lang bệnh viện, đôi tay ôm lấy cặp sách sờn cũ, chiếc áo khoác mỏng màu kem giờ lùng bùng trên thân hình gầy gò của cô. Mái tóc đen buộc cao giờ xõa xuống một bên vai, vài lọn tóc rối bù vương trên trán, như che giấu sự mệt mỏi trong lòng cô. Mẹ cô – người phụ nữ nhỏ bé với mái tóc lốm đốm bạc – bước ra từ phòng bệnh, đôi tay run run ôm chặt chiếc túi vải bạc màu, giọng khàn đi sau những đêm mất ngủ: "Hạ An, mẹ không còn cách nào khác. Tiền học phí kỳ này của con, mẹ đã lấy để đóng viện phí cho ba rồi."
Cô khựng lại, đôi tay siết chặt quai cặp, ánh mắt thoáng mờ khi nhìn mẹ, giọng cô lạc đi: "Mẹ... sao mẹ không nói với con trước?" Lòng cô như bị bóp nghẹt – không phải vì tiền học phí, thứ cô đã cố gắng dành dụm để bước vào đại học, mà vì gương mặt mẹ giờ hốc hác hơn bao giờ hết, đôi mắt đỏ hoe như muốn vỡ òa.
"Con còn phải học, mẹ không muốn con lo," mẹ đáp, giọng nghẹn lại, bàn tay run run nắm lấy tay cô, những ngón tay gầy guộc lạnh giá, "nhưng ba con... nếu không có tiền, ông ấy không trụ được lâu nữa."
Hạ An cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống tay, lòng cô như chìm vào bóng tối – cô không trách mẹ, nhưng giấc mơ Y khoa, những ngày tháng cô và Thừa Vũ cùng vẽ nên, giờ như một cánh hoa bị gió cuốn đi, tan tác trước mắt cô. Cô nghĩ đến Thừa Vũ, đến lời hứa dưới tuyết đầu mùa, đến cái nắm tay ấm áp của cậu, và lòng cô thoáng đau – cô không muốn cậu biết, không muốn cậu thấy cô trong hoàn cảnh tuyệt vọng này.
Những ngày sau, Hạ An lặng lẽ bước qua những con đường dẫn đến bệnh viện, đôi giày vải cũ chạm lên vỉa hè ẩm ướt, mỗi bước chân như nặng thêm bởi gánh nặng cô chẳng thể san sẻ. Cô đến thăm ba mỗi ngày sau giờ học, ngồi bên giường bệnh, ánh mắt lặng lẽ nhìn khuôn mặt ông giờ tái nhợt như sáp, những đường nét từng cứng cỏi giờ chỉ còn là bóng dáng của một người bị bệnh tật rút cạn sức sống. "Ba cố lên nhé," cô khẽ nói, giọng nhỏ nhẹ như thì thầm, bàn tay nắm lấy bàn tay ông, những ngón tay xương xẩu của ông đáp lại bằng một cái siết yếu ớt, như muốn níu giữ chút hy vọng mong manh.
Nhưng tiền viện phí vẫn là một ngọn núi cô không thể vượt qua. Mẹ cô đã bán đi chiếc bàn là cũ – thứ cuối cùng giúp bà kiếm thêm chút tiền – để đóng thêm một đợt chạy thận, nhưng số tiền ấy chẳng đủ so với những hóa đơn chất chồng trên bàn bếp nhỏ. Hạ An biết, nếu không có học bổng đại học, cô sẽ không thể tiếp tục học – và học bổng ấy, cô phải tự mình giành lấy, không thể dựa vào ai.
Một buổi chiều, khi ánh nắng nhạt dần trên con đường nhỏ dẫn về nhà, Hạ An nhận được tin nhắn từ Thừa Vũ: "Hạ An, tối nay gặp tớ nhé? Tớ muốn nói chuyện." Cô khựng lại, ánh mắt thoáng nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại cũ, lòng cô như nặng thêm – cô không muốn gặp cậu, không phải vì cô không nhớ cậu, mà vì cô sợ cậu sẽ hỏi, sẽ biết, sẽ nhìn cô bằng ánh mắt cô không thể chịu đựng.
Nhưng cô vẫn đến, đứng lặng bên gốc cây già ngoài cổng trường, chiếc áo khoác mỏng ôm lấy thân hình run rẩy, đôi tay đan chặt trước ngực như muốn giấu đi sự bất an. Thừa Vũ xuất hiện, dáng người cao gầy thoáng hiện dưới ánh đèn đường mờ nhạt, chiếc áo len xám tro ôm lấy thân hình cậu, chiếc khăn xanh thẫm cô tặng vẫn quàng quanh cổ, như một dấu ấn không thể phai. "Hạ An," cậu gọi, giọng trầm ấm vang lên, bàn tay đút túi áo, ánh mắt thoáng lo lắng khi nhìn cô, "cậu sao thế? Dạo này tớ gọi cậu không nghe."
Cô cúi đầu, ánh mắt thoáng né tránh, giọng khẽ run: "Tớ... tớ bận chút việc thôi." Lòng cô như bị xé ra – cô muốn kể cậu nghe về ba, về những ngày cô chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và trường, nhưng cô không thể, không muốn cậu thấy cô yếu đuối đến vậy.
"Bận gì mà không nói với tớ?" cậu hỏi, giọng thoáng cao lên, bàn tay rời khỏi túi áo, ánh mắt thoáng căng thẳng, "Hạ An, tớ lo cho cậu lắm. Có chuyện gì thì nói với tớ, được không?"
Hạ An khựng lại, ánh mắt thoáng mờ đi, đôi tay siết chặt hơn, giọng cô lạc đi: "Thừa Vũ, tớ... tớ cần thời gian. Tớ xin lỗi." Cô quay người, bước nhanh về phía con đường tối, để lại cậu đứng lặng dưới ánh đèn, lòng cậu như chùng xuống – cậu không hiểu, nhưng cậu biết có gì đó đang đẩy cô xa cậu.
Ngày hôm sau, dưới cơn mưa xuân lất phất, Hạ An bước vào một quán trà nhỏ theo lời mời của Phu nhân Bạch gia. Không gian quán thoảng mùi trà thơm dịu, những chiếc bàn gỗ thấp được bài trí đơn sơ, khác hẳn sự xa hoa của dinh thự Bạch gia. Phu nhân ngồi lặng ở góc khuất, dáng người thanh thoát nhưng giản dị trong chiếc áo khoác vải màu nâu đất, mái tóc đen buộc thấp giấu dưới chiếc mũ vải mềm, không trang sức, không nhẫn ngọc, như muốn hòa vào dòng người bình thường để che giấu ý định hôm nay. Bà nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nhưng dịu dàng hơn thường lệ, giọng trầm đều: "Cháu ngồi đi, Hạ An. Cô gọi món trà cháu thích."
Hạ An ngồi xuống, ánh mắt thoáng mờ vì những ngày mất ngủ, đôi tay nắm chặt dưới bàn, giọng lạc đi: "Cô... cô tìm cháu có việc gì ạ?" Lòng cô như chìm trong bóng tối – cô biết bà không đến đây chỉ để uống trà, và sự giản dị của bà khiến cô càng bất an.
"Cô biết chuyện của cháu," bà đáp, giọng điềm tĩnh vang lên, ánh mắt thoáng nhìn cô đầy ý vị, bàn tay khẽ đẩy một chiếc phong bì dày về phía trước, "ba cháu bệnh nặng, gia đình cháu đang khó khăn. Cô thấy cháu mệt mỏi lắm, Hạ An. Cháu không cần giấu cô."
Hạ An khựng lại, ánh mắt thoáng hoảng loạn, đôi tay run lên, giọng cô lạc đi: "Cô... sao cô biết?" Lòng cô như ngừng đập – bà biết, và sự điềm tĩnh của bà khiến cô cảm thấy mình chẳng thể che giấu thêm gì nữa.
"Cô có cách của mình," bà nói, giọng trầm xuống như một lời an ủi nhẹ nhàng, ánh mắt thoáng dịu, "nhưng cô không ở đây để trách cháu. Cô muốn giúp cháu – số tiền này sẽ cứu ba cháu, sẽ cho cháu một tương lai tốt đẹp hơn. Cháu có thể học tiếp, chăm sóc gia đình, sống một cuộc đời không phải lo lắng ngày mai."
Hạ An thoáng nhìn chiếc phong bì, những tờ tiền bên trong căng phồng như một lời hứa ngọt ngào, lòng cô như bị bóp nghẹt, ánh mắt thoáng mờ: "Cô muốn cháu làm gì ạ?"
"Cô chỉ muốn cháu rời xa Thừa Vũ," bà đáp, giọng trầm đều như một lời thì thầm đầy sức hút, ánh mắt nhìn cô đầy thuyết phục, "cháu chia tay nó, không gặp lại nó nữa. Đổi lại, cháu sẽ có tất cả – một cuộc sống yên ổn, một gia đình không còn khổ cực. Cháu xứng đáng với điều đó, Hạ An, và cô biết cháu đủ mạnh mẽ để chọn đúng."
Hạ An cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống tay, lòng cô như vỡ vụn – cô không muốn rời xa cậu, nhưng tương lai bà vẽ ra, sự sống của ba cô, tất cả như kéo cô vào một ngõ cụt không lối thoát. "Cháu... cháu không biết," cô khẽ đáp, giọng lạc đi, ánh mắt thoáng nhìn bà, "cháu thích Thừa Vũ, nhưng..."
"Cô biết cháu thích nó," bà ngắt lời, giọng dịu dàng nhưng sắc bén, ánh mắt thoáng nhìn cô đầy hiểu biết, "nhưng tình cảm tuổi trẻ không đủ để vượt qua những gì phía trước. Cháu rời xa nó, là cách để cả hai được tốt hơn – cháu có tương lai, nó có con đường của nó. Cô tin cháu sẽ hiểu."
Tối hôm ấy, dưới cơn mưa xuân lạnh lẽo, Hạ An đứng trước cổng trường, ánh đèn đường mờ nhạt phủ lên dáng người nhỏ bé của cô, chiếc áo khoác mỏng ướt sũng ôm lấy thân hình run rẩy. Thừa Vũ đến, dáng người cao gầy vội vã dưới chiếc ô đen, ánh mắt thoáng lo lắng khi thấy cô, giọng cậu vang lên: "Hạ An, sao cậu lại đứng đây? Trời mưa thế này..."
"Thừa Vũ," cô ngắt lời, giọng khẽ run, ánh mắt thoáng mờ vì nước mưa và nước mắt, bàn tay nắm chặt chiếc phong bì trong túi áo, "tớ muốn chia tay. Tớ... tớ không thể đi cùng cậu được nữa. Gia đình tớ đang rối lắm, tớ phải lo cho họ, tớ không muốn kéo cậu vào chuyện này."
Cậu khựng lại, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng, bàn tay cầm ô run lên, giọng cậu lạc đi: "Hạ An, cậu nói gì vậy? Tớ có thể giúp cậu, chỉ cần cậu nói..."
"Không, cậu không thể," cô cắt lời, giọng nghẹn lại, ánh mắt thoáng nhìn cậu lần cuối, "tớ cần tự mình vượt qua, và cậu... cậu cứ sống cuộc đời của cậu đi. Xin lỗi."
Thừa Vũ đứng lặng, ánh mắt mở lớn như không tin vào tai mình, bàn tay cầm ô siết chặt đến mức khớp ngón trắng bệch, giọng cậu bật ra, vừa sốc vừa bàng hoàng: "Cậu... cậu nói thế là sao? Chia tay? Chỉ vì gia đình cậu khó khăn mà cậu bỏ tớ dễ dàng vậy à?" Cậu bước tới, giọng cao lên, thoáng run vì tức giận, ánh mắt thoáng đỏ khi nhìn cô, "Hạ An, tớ đã cố hết sức để ở bên cậu, để cùng cậu học Y khoa, mà giờ cậu nói không thể đi cùng tớ nữa? Cậu nghĩ tớ là ai mà cậu muốn bỏ là bỏ?"
Hạ An khựng lại, ánh mắt thoáng hoảng loạn khi thấy cậu giận dữ, đôi tay run lên dưới lớp áo, giọng cô lạc đi: "Thừa Vũ, không phải vậy... Tớ không muốn cậu khổ vì tớ. Gia đình tớ..."
"Khổ vì cậu?" cậu ngắt lời, giọng gằn lên, bàn tay không cầm ô vung lên như muốn nhấn mạnh, ánh mắt thoáng đau xen lẫn tức giận, "Cậu nghĩ tớ sợ khổ sao? Tớ thích cậu, Hạ An, cậu không biết à? Tớ sẵn sàng làm mọi thứ, mà cậu lại đẩy tớ ra vì cậu tự cho rằng tớ không chịu nổi? Cậu coi tớ là gì?"
Cô cúi đầu, nước mắt chảy dài hòa cùng mưa, giọng cô nghẹn lại: "Tớ xin lỗi... Nhưng tớ không thể để cậu dính vào chuyện này. Cậu không hiểu được đâu..."
"Không hiểu?" cậu bật cười, nụ cười cay đắng vang lên giữa mưa, ánh mắt thoáng mờ vì nước mưa lùa vào, bàn tay siết chặt ô đến mức cán ô kêu răng rắc, "Cậu không cho tớ cơ hội để hiểu, Hạ An! Cậu quyết định hết, rồi bắt tớ chấp nhận? Tớ không muốn chia tay, cậu nghe rõ chưa?"
Hạ An ngẩng lên, ánh mắt thoáng đau đớn, đôi tay nắm chặt áo, giọng cô khàn đi: "Tớ không còn cách nào khác, Thừa Vũ. Làm ơn... đừng làm tớ khó xử nữa." Cô quay người, bước nhanh vào màn mưa, để lại cậu đứng lặng, ánh mắt cậu thoáng mờ vì nước mưa và nước mắt, lòng cậu như vỡ vụn – cậu muốn chạy theo, muốn kéo cô lại, nhưng sự kiên quyết trong giọng cô như một bức tường vô hình khiến cậu không thể nhúc nhích.
Mưa xuân ngừng rơi vào sáng hôm sau, để lại những vũng nước lấp lánh trên con đường dẫn vào bệnh viện, nơi ánh nắng nhạt xuyên qua mây mỏng chiếu lên những bức tường trắng xỉn màu thời gian. Hạ An bước vào phòng bệnh của ba, đôi giày vải cũ chạm lên sàn gạch lạnh lẽo, chiếc áo khoác mỏng giờ khô ráo nhưng vẫn mang hơi ẩm của mưa đêm qua. Cô ngồi xuống bên giường, ánh mắt lặng lẽ nhìn khuôn mặt ba giờ xanh xao như sáp, hơi thở ông yếu ớt hòa cùng tiếng rít đều đặn của máy chạy thận. "Ba ơi, con xin lỗi," cô khẽ nói, giọng nhỏ như gió lùa qua kẽ lá, bàn tay nắm lấy bàn tay ông, những ngón tay gầy guộc lạnh giá của ông khẽ động như muốn an ủi cô.
Cô đã dùng một phần số tiền từ Phu nhân Bạch gia để đóng viện phí cần thanh toán trước cho ba – số tiền đủ để ông tiếp tục chạy thận thêm vài tuần, đủ để mẹ cô không phải bán thêm thứ gì trong căn nhà trống trải. Phần còn lại, cô cất vào một chiếc hộp gỗ nhỏ dưới gầm giường, lòng cô thề sẽ không đụng đến – không phải vì cô, mà vì cô không muốn món quà chia tay ấy trở thành thứ cô lệ thuộc. Cô sẽ dựa vào học bổng, sẽ tự mình bước tiếp, dù mỗi bước chân giờ nặng nề như mang theo cả bầu trời mưa đêm trước.
Mẹ cô bước vào, dáng người nhỏ bé dừng lại bên cửa, giọng khàn đi sau những ngày dài lo toan: "Hạ An, tiền đóng viện phí... con lấy đâu ra vậy?" Mẹ nhìn cô, đôi tay ôm túi vải run run, ánh mắt lo lắng xen lẫn nghi ngờ.
"Con... con xin được học bổng trước," Hạ An đáp, giọng lạc đi, ánh mắt né tránh khỏi gương mặt mẹ, bàn tay siết chặt quai cặp, "mẹ đừng lo, đủ để ba chữa bệnh một thời gian." Cô không nói thật – cô không thể để mẹ biết số tiền ấy từ đâu, không muốn mẹ mang thêm gánh nặng tinh thần.
Mẹ gật nhẹ, ánh mắt dịu lại, bàn tay khẽ chạm vào vai cô: "Con khổ quá, Hạ An. Mẹ không biết nói gì nữa." Lòng Hạ An như bị dao cắt – cô khổ, nhưng cô không muốn mẹ biết mình đã đánh đổi gì để có số tiền ấy.
Những ngày sau, Hạ An lặng lẽ bước vào trường đại học với tư cách sinh viên năm nhất, đôi giày vải cũ được thay bằng một đôi mới giản dị nhờ học bổng cô giành được từ kỳ thi tuyển. Cô không gặp Thừa Vũ nữa – cậu đã rời đi, lên đường du học theo kế hoạch gia đình, để lại cô với khoảng trống chẳng thể lấp đầy. Cô nghe tin từ một người bạn chung, giọng cậu ta ngập ngừng qua điện thoại: "Thừa Vũ đi rồi, hôm qua tớ thấy cậu ấy ở sân bay. Cậu ấy hỏi về cậu, nhưng tớ không biết nói sao." Hạ An chỉ im lặng, ánh mắt mờ đi khi nghe tên cậu, lòng cô như bị xé nát – cô đã chọn rời xa cậu, nhưng mỗi lần nghĩ đến cậu, trái tim cô vẫn đau nhói như vết cắt chưa lành.
Cô bước vào giảng đường, ánh nắng nhạt xuyên qua cửa sổ lớn phủ lên những dãy bàn gỗ mới, tiếng giảng viên vang lên đều đều về cấu trúc xương người – giấc mơ Y khoa cô từng vẽ cùng Thừa Vũ giờ chỉ còn mình cô theo đuổi. Cô ngồi lặng ở góc cuối phòng, ánh mắt nhìn cuốn sách dày trước mặt, bàn tay nắm bút chì run run – cô nhớ cậu, nhớ cái cách cậu nghiêng đầu hỏi cô bài toán, nhớ tiếng cười trong trẻo vang lên khi cậu trêu cô ngủ quên trong thư viện. Nhưng cô biết, cô không thể quay lại – không phải vì cô không muốn, mà vì cô không thể để cậu biết sự thật đằng sau quyết định chia tay.
Đêm trước ngày Thừa Vũ lên đường du học, trời không mưa, nhưng không khí lạnh buốt như mang theo hơi thở của mùa đông sớm. Hạ An nhận được tin nhắn từ cậu: "Hạ An, gặp tớ lần cuối nhé? Tối nay, ở cổng trường, 8 giờ. Tớ đợi cậu." Cô khựng lại, ánh mắt nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại cũ, lòng cô như ngừng đập – cô muốn từ chối, muốn vờ như không thấy, nhưng bàn tay cô run lên khi nghĩ đến cậu, đến cái nắm tay cuối cùng dưới mưa, đến giọng cậu gằn lên trong cơn giận. Cô chần chừ, đứng lặng trong căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên dáng người nhỏ bé, lòng cô giằng xé giữa nỗi nhớ và lý trí.
Cuối cùng, cô vẫn đến, đôi giày vải mới chạm lên vỉa hè lạnh lẽo, chiếc áo khoác mỏng ôm lấy thân hình gầy gò, đôi tay đan chặt trước ngực như muốn kìm nén trái tim đang đập loạn. Cô không bước đến cổng trường, không dám đối diện cậu – cô đứng cách đó một đoạn, khuất sau hàng cây già xơ xác, ánh mắt lặng lẽ nhìn bóng dáng cậu dưới ánh đèn đường mờ nhạt. Thừa Vũ đứng đó, dáng người cao gầy nổi bật trong chiếc áo len xám tro, chiếc khăn xanh thẫm quàng quanh cổ khẽ lay trong gió, bàn tay đút túi áo, ánh mắt nhìn về phía cổng trường, chờ đợi.
Cô đứng lặng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống má, lòng cô như bị xé ra từng mảnh – cậu vẫn ở đó, vẫn đợi cô, như ngày cậu ngồi bên cô trong thư viện, như ngày cậu nắm tay cô dưới tuyết. Cô muốn chạy đến, muốn ôm lấy cậu, muốn nói rằng cô không muốn chia tay, rằng cô vẫn thích cậu, nhưng đôi chân cô như bị đóng đinh, không thể nhúc nhích. Cô sợ – sợ nếu đến gần, cô sẽ không kìm được bản thân, sẽ phá vỡ tất cả, sẽ kéo cậu vào bóng tối của cuộc đời cô. Cô cúi đầu, nước mắt rơi xuống đất lạnh, giọng thì thầm nghẹn ngào chỉ mình cô nghe: "Tớ xin lỗi, Thừa Vũ... tớ không thể."
Thừa Vũ đợi, từng phút trôi qua như kéo dài thành giờ, ánh mắt cậu nhìn về cổng trường trống vắng, bàn tay rời khỏi túi áo, nắm chặt thành quyền như muốn giữ lại chút hy vọng mong manh. Gió lạnh lùa qua, cuốn theo vài chiếc lá khô rơi lác đác quanh cậu, nhưng cậu không rời đi – cậu đứng đó, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, bóng lưng cao gầy cô đơn giữa đêm tối, như một bức tranh khắc sâu vào lòng Hạ An. Cô cắn môi, nước mắt chảy dài, lòng cô như vỡ vụn khi thấy cậu vẫn đợi, vẫn tin cô sẽ đến, dù cô đã phá nát lời hứa giữa họ.
Gần nửa đêm, khi đồng hồ chỉ gần giờ máy bay cất cánh, Thừa Vũ mới rời đi, dáng người cao gầy bước chậm trên vỉa hè, ánh đèn đường kéo dài bóng cậu thành một vệt dài cô độc. Cậu nắm chặt chiếc khăn xanh, nước mắt lặng lẽ rơi xuống lớp len mềm, lòng cậu như chìm vào khoảng không – cậu không biết cô đã đến, không biết cô đã nhìn cậu từ xa, chỉ biết rằng cô không còn muốn gặp cậu nữa. "Hạ An..." cậu thì thầm, giọng lạc đi trong gió, nước mắt rơi xuống đất lạnh, "tại sao cậu không cho tớ một lý do?"
Hạ An đứng lặng sau hàng cây, ánh mắt nhìn bóng cậu khuất dần, nước mắt chảy dài không kiểm soát, lòng cô như chết lặng – cô đã để cậu đi, để cậu mang theo nỗi đau cô không thể giải thích. Cô quay người, bước về nhà dưới bầu trời tối đen, đôi tay ôm lấy mình như muốn giữ lại chút hơi ấm cuối cùng của cậu, nước mắt rơi mãi không ngừng, như mưa xuân đêm ấy, lạnh buốt và không thể ngừng lại.
Sáng hôm sau, tại một sân bay, Thừa Vũ đứng lặng bên cửa kính lớn, ánh mắt thoáng nhìn những chiếc máy bay cất cánh trên đường băng, lòng cậu nặng trĩu như mang theo cả một bầu trời mưa. Chiếc khăn xanh thẫm vẫn quàng quanh cổ, lớp len mềm mại giờ thoáng sờn vì cậu không nỡ giặt quá nhiều, như muốn giữ lại chút hơi ấm của Hạ An. Cậu nắm chặt tay, ánh mắt thoáng mờ, lòng cậu vẫn không thể hiểu – tại sao cô chia tay cậu, tại sao cô không để cậu giúp cô, tại sao cô lại rời xa cậu khi cả hai vừa bắt đầu?
Mẹ cậu – Phu nhân Bạch gia – đứng cách đó vài bước: "Thừa Vũ, con chuẩn bị xong chưa? Máy bay sắp cất cánh rồi." Bà nhìn cậu, ánh mắt thoáng dịu nhưng vẫn sâu thẳm, bàn tay khẽ chạm vào vali bên cạnh.
"Rồi, mẹ," cậu đáp, giọng trầm xuống, ánh mắt thoáng nhìn mẹ, lòng cậu đau nhói – cậu biết mẹ đã sắp xếp chuyến du học này, nhưng cậu không biết tất cả sự thật. Cậu không đủ sáng suốt để nghĩ về điều gì, ngoại trừ Hạ An.
Phu nhân nhìn cậu, ánh mắt hài lòng khi thấy cậu không hỏi gì thêm, lòng bà nhẹ nhõm – bà đã bảo vệ được con trai, đã giữ cậu trong con đường bà vạch ra, dù cái giá là hạnh phúc tuổi trẻ của cậu. Bà quay đi, ánh mắt bắt gặp chiếc khăn xanh quanh cổ cậu – bà biết đó là của Hạ An, biết cậu vẫn giữ nó, nhưng bà tin, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả.
Hạ An trở về nhà sau buổi học đầu tiên, ánh đèn vàng nhạt phủ lên căn phòng nhỏ, cô ngồi lặng bên bàn, ánh mắt nhìn chiếc hộp gỗ dưới gầm giường – nơi chứa phần tiền còn lại từ Phu nhân Bạch gia. Cô đã dùng một phần để đóng viện phí trước cho ba, phần còn lại cô để dành, không động đến – không phải vì cô không cần, mà vì cô không muốn số tiền ấy định nghĩa cô. Cô mở cặp sách, ánh mắt nhìn cuốn sách y khoa trước mặt, bàn tay nắm bút chì run run – cô sẽ tự lập, sẽ cố gắng giành học bổng để được tiếp tục đến trường. Dù cho lúc này trái tim cô như một cánh chim gãy, không còn ngọn gió vỗ về cạnh bên.
Thừa Vũ, trên chiếc máy bay cất cánh rời xa thành phố, ngồi lặng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn những đám mây trắng trôi qua, lòng cậu chìm vào khoảng không – cậu đã mất cô, và dù không biết sự thật, cậu vẫn giữ chiếc khăn xanh như một lời hứa không lời, hy vọng một ngày nào đó, cậu sẽ tìm lại cô, dù chỉ để hỏi một câu: "Tại sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro