Chương 4. Người lớn
Mùa đông tan dần trong những cơn gió cuối cùng, khi những bông tuyết cuối cùng rơi khỏi cành khô để lại mặt đất trơ trọi, nhường chỗ cho hơi ấm đầu xuân len lỏi qua từng ngõ nhỏ. Ngày công bố kết quả thi đại học đến trong một buổi sáng xuân dịu dàng, khi ánh nắng nhè nhẹ xuyên qua tầng mây mỏng, phủ lên sân trường một lớp vàng óng ánh, như thắp sáng những giấc mơ đang chờ đợi được gọi tên. Hạ An đứng trước bảng thông báo lớn dựng giữa sân, đôi tay ôm chặt chiếc cặp sách sờn cũ, chiếc áo khoác mỏng màu kem nhạt ôm lấy thân hình nhỏ nhắn, mái tóc đen buộc cao khẽ lay trong gió xuân, vài lọn tóc mượt mà thoát ra khỏi dây buộc, phất phơ trước trán cô. Cô hít một hơi sâu, hơi thở run run hòa vào không khí se lạnh còn sót lại, ánh mắt nâu quét qua từng dòng chữ trên bảng, lòng cô đập thình thịch như tiếng trống thúc giục trong lồng ngực.
Danh sách thí sinh trúng tuyển Y khoa hiện lên trước mắt, những con chữ đen nhánh in đậm trên nền giấy trắng, và cô khựng lại khi thấy tên mình – "Hạ An" – nằm gọn gàng ở dòng thứ ba, như một dấu chấm hoàn hảo đánh dấu bao ngày tháng miệt mài. Cô lướt xuống dưới, tim đập nhanh hơn, và rồi, cách vài dòng, tên "Bạch Thừa Vũ" xuất hiện, rõ ràng và chắc chắn như lời hứa cậu từng thốt ra dưới tuyết đầu mùa. Đôi tay cô run lên, những ngón tay mảnh khảnh siết chặt quai cặp đến trắng nhợt, một cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa hồi hộp trào dâng, như ngọn gió xuân cuốn qua lòng cô, mang theo niềm vui cô chẳng thể giấu nổi. Họ đã làm được – giấc mơ Y khoa, lời hứa hẹn hò, tất cả giờ đây không còn là giấc mộng xa vời.
Thừa Vũ xuất hiện từ phía sau đám đông học sinh đang reo hò, dáng người cao gầy vươn lên giữa những cái đầu nhấp nhô, chiếc áo len dày màu xanh đậm ôm lấy thân hình cậu, đôi giày vải xám bước nhanh qua những tiếng cười vang vọng. Hơi thở cậu thoáng gấp vì chạy vội từ cổng trường, mái tóc đen rối bù khẽ đung đưa trong gió, vài lọn tóc bướng bỉnh rơi xuống trán, che đi đôi lông mày rậm đang nhíu lại vì hồi hộp. Cậu dừng lại bên cô, cách vài bước, ánh mắt sâu thẳm thoáng nhìn bảng thông báo, rồi khựng lại khi thấy tên mình và cô cùng nằm trong danh sách. "Hạ An," cậu gọi, giọng trầm ấm vang lên giữa không gian náo nhiệt, bàn tay phải rời khỏi túi áo, khẽ vươn ra như muốn chạm vào cô nhưng rồi dừng lại giữa không trung, "chúng ta đậu rồi."
Cô quay đầu, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng khi chạm phải ánh nhìn của cậu, đôi tay khẽ run dưới lớp áo khoác, giọng khe khẽ đáp: "Ừ, cậu... cậu làm được thật rồi, Thừa Vũ." Lòng cô như vỡ òa, niềm vui xen lẫn bối rối tràn ngập, vừa vì giấc mơ Y khoa thành hiện thực, vừa vì lời hứa dưới tuyết đầu mùa giờ hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết – cô sẽ hẹn hò với cậu, nếu cậu vẫn còn thích cô. "Tớ cũng không ngờ... cả hai cùng đậu," cô thêm, giọng thoáng run, ánh mắt khẽ cúi xuống để giấu đi gò má đang nóng lên.
"Không, là nhờ cậu," cậu cười, nụ cười dịu dàng như ánh nắng xuân mới, bàn tay trái khẽ gãi sau gáy, một thói quen cậu hay làm khi ngượng, "tớ đã nói mà, tớ sẽ không để cậu thất vọng đâu." Giọng cậu nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, ánh mắt lấp lánh một niềm vui không lời, như thể mọi nỗ lực của cậu – những đêm thức khuya giải bài, những buổi học chung bên cô – giờ đã được đền đáp.
Họ đứng đó, giữa sân trường rộn ràng tiếng reo hò của những học sinh khác, nhưng dường như chỉ có hai người, như hai đường thẳng đã giao nhau trên đồ thị toán học và giờ cùng hướng về một chân trời mới. Thừa Vũ nhìn cô, lòng cậu tràn ngập một cảm giác ấm áp, như ngọn lửa nhỏ cậu giữ kín từ những ngày học chung giờ bùng lên mãnh liệt hơn. Cậu đã đậu Y khoa, đã giữ lời hứa với cô, và giờ đây, điều cậu khao khát nhất là ánh mắt của cô – ánh mắt mà cậu mong sẽ không chỉ nhìn cậu như một người bạn, mà là một người cậu có thể nắm tay mãi mãi.
Hạ An ngẩng lên, ánh mắt thoáng chạm vào chiếc khăn xanh thẫm cậu vẫn quàng quanh cổ, dù xuân đã đến và cái lạnh chẳng còn gay gắt. "Cậu vẫn giữ khăn à?" cô hỏi, giọng nhỏ nhưng thoáng chút tò mò, đôi tay buông lỏng khỏi quai cặp, lòng cô khẽ rung khi nhớ lại ngày cô tặng nó cho cậu – ngày cô đặt cả trái tim mình vào từng mũi đan.
"Tất nhiên rồi," cậu đáp, giọng trong trẻo vang lên, bàn tay khẽ chạm vào lớp len mềm mại, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, "nó là thứ giúp tớ có động lực học mà. Mỗi lần thấy lạnh, tớ lại nhớ cậu bảo cổ tớ dài quá, nhìn ngứa mắt." Cậu cười khẽ, nụ cười thoáng chút tinh nghịch, nhưng ánh mắt cậu lại sâu thẳm, như ẩn chứa một điều gì đó lớn hơn lời nói.
Cô bật cười, tiếng cười trong veo vang lên giữa không gian xuân mới, đôi tay vô thức kéo khóa áo khoác cao hơn, giọng khẽ trêu: "Vậy giờ cậu đậu rồi, chắc không cần tớ nhắc nữa đâu nhỉ?" Lòng cô thoáng nhẹ, như ngọn gió xuân cuốn đi những lo lắng, nhưng cũng thoáng bối rối – cậu vẫn giữ khăn, vẫn nhắc đến lời cô, liệu có phải cậu vẫn thích cô như ngày ấy?
"Cần chứ," cậu đáp ngay, giọng trầm xuống, ánh mắt thoáng nghiêm túc, bàn tay rời khỏi khăn, khẽ đan lại trước ngực, "tớ vẫn cần cậu, Hạ An. Không chỉ để học, mà để đi tiếp nữa." Lời cậu như một nhát bút đậm trên giấy nháp, rõ ràng và kiên định, khiến trái tim cô đập lệch nhịp, ánh mắt cô khẽ né tránh, không dám nhìn thẳng vào cậu.
Họ im lặng một lúc, đứng giữa sân trường giờ đã thưa dần người, ánh nắng xuân phủ lên họ một lớp vàng dịu, như thắp sáng lời hứa dưới tuyết đầu mùa. Thừa Vũ bước gần hơn, khoảng cách giữa họ giờ chỉ còn vài gang tay, giọng cậu khẽ vang lên: "Hạ An, cậu còn nhớ lời cậu nói không? Dưới tuyết ấy?"
Cô khựng lại, ánh mắt thoáng hoảng loạn, đôi tay ôm cặp sách chặt hơn, giọng run run: "Tớ... nhớ chứ. Nhưng cậu..." Cô ngừng lại, không dám hỏi tiếp – cậu có còn thích cô không, hay chỉ là cô tự tưởng tượng ra ánh mắt ấy, cái nắm tay ấy?
"Tớ vẫn thế," cậu cắt lời, giọng trầm ấm nhưng chắc chắn, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, bàn tay trái khẽ vươn ra, chạm nhẹ vào tay cô rồi nắm lấy, "tớ đã thích cậu từ lâu, Hạ An. Và giờ tớ muốn cậu giữ lời."
Hạ An đứng yên, cảm giác hơi ấm từ bàn tay cậu lan qua những ngón tay lạnh giá của cô, trái tim cô như ngừng đập một nhịp, rồi đập nhanh hơn bao giờ hết. "Thừa Vũ..." cô khẽ gọi, giọng thoáng run, ánh mắt cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn cậu, "tớ... tớ cũng thích cậu." Lời nói bật ra như ngọn gió xuân cuốn đi lớp vỏ bọc cuối cùng của cô, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, như đáp số cuối cùng của bài toán dài họ cùng giải.
Cậu siết chặt tay cô hơn, lòng cậu như vỡ òa trong niềm vui, bàn tay còn lại khẽ chạm vào chiếc khăn quanh cổ, giọng cậu vang lên đầy xúc động: "Vậy là từ giờ, chúng ta chính thức rồi, đúng không?"
Cô gật đầu, ánh mắt thoáng ngượng nhưng lấp lánh một niềm hạnh phúc nhỏ, đôi tay để yên trong tay cậu, lòng cô như ngọn gió xuân mới, nhẹ nhàng nhưng tràn đầy hy vọng – họ đã đậu Y khoa, và giờ đây, họ có nhau.
Những ngày sau đó, Hạ An và Thừa Vũ bắt đầu những bước đầu tiên của mối quan hệ mới, không còn là bạn học mà là người yêu, dù cả hai vẫn còn lúng túng với những cảm xúc vừa chớm nở. Một buổi chiều xuân, khi ánh nắng nhạt phủ lên con đường nhỏ dẫn vào khu phố giàu có, Thừa Vũ đứng đợi cô trước cổng nhà cô, chiếc khăn xanh thẫm vẫn quàng quanh cổ, như một dấu ấn không thể tách rời của cậu. "Hạ An, đi với tớ một lát nhé," cậu nói, giọng trong trẻo vang lên, bàn tay đút túi áo khoác, ánh mắt nhìn cô đầy chờ đợi.
"Đi đâu vậy?" cô hỏi, ánh mắt thoáng tò mò, đôi tay ôm cặp sách, lòng thoáng bất an – từ ngày họ chính thức, cậu thường nhìn cô lâu hơn, và cô vẫn chưa quen với cảm giác được yêu như thế này.
"Đến nhà tớ," cậu đáp, giọng trầm xuống, ánh mắt dịu lại, "tớ muốn cậu gặp mẹ tớ."
Hạ An khựng lại, đôi tay siết chặt quai cặp, ánh mắt thoáng lo lắng. Gặp mẹ cậu? Cô chưa từng nghĩ đến việc này, chưa từng tưởng tượng mình sẽ bước vào cuộc sống của cậu – một cuộc sống mà cô chỉ nghe qua vài câu chuyện cậu kể. Nhưng khi thấy ánh mắt chân thành của cậu, cô khẽ gật đầu, lòng thoáng run – cô không thể từ chối, không chỉ vì lời hứa, mà vì cô muốn hiểu cậu, muốn biết thế giới đã hình thành nên người con trai cô yêu.
Căn nhà của Thừa Vũ nằm cuối con phố, một dinh thự rộng lớn với tường gạch đỏ kiên cố, những dây leo xanh bám kín quanh cổng sắt cao lớn, mỗi cánh cổng chạm khắc hoa văn tinh xảo bằng đồng ánh vàng dưới nắng. Sân trước trải rộng với thảm cỏ xanh mướt được cắt tỉa gọn gàng, giữa sân là một đài phun nước bằng đá cẩm thạch trắng, nước chảy róc rách từ miệng một bức tượng thiên thần nhỏ, ánh nắng xuân phản chiếu trên mặt nước tạo thành những tia sáng lấp lánh như ngọc. Hai bên lối đi dẫn vào nhà là những hàng cây phong lan tím rực rỡ, mỗi chậu được đặt trên giá gỗ bóng loáng, như minh chứng cho sự chăm chút tỉ mỉ của gia đình giàu có này.
Họ bước qua cánh cửa chính bằng gỗ mun đen bóng, mùi gỗ thơm thoảng qua không khí hòa cùng hương trà thượng hạng từ đâu đó trong nhà, sàn nhà lát đá hoa cương trắng sáng lấp lánh, phản chiếu ánh sáng từ những chùm đèn pha lê treo cao trên trần – mỗi chùm đèn là một tác phẩm nghệ thuật, với hàng trăm viên pha lê lấp lánh như những giọt nước đọng lại từ trời. Nội thất trong nhà được bài trí tinh tế, từ những bức tranh sơn dầu treo trên tường – mỗi bức đều mang chữ ký của họa sĩ nổi tiếng – đến bộ sofa bọc da nâu bóng đặt giữa phòng khách, phía trên là tấm thảm lông dày màu kem, mềm mại như một lớp mây trôi. Một chiếc đàn piano cánh lớn bằng gỗ óc chó đen đứng lặng ở góc phòng, phím đàn trắng ngà ánh lên dưới ánh đèn, như một biểu tượng của sự xa hoa mà gia đình này sở hữu.
Hạ An ngồi lặng lẽ trên chiếc sofa da trong phòng khách nhà Thừa Vũ, đôi tay đặt nhẹ trên đùi, những ngón tay mảnh khảnh khẽ đan vào nhau như tìm kiếm một điểm tựa giữa không gian xa hoa khiến cô choáng ngợp. Trước mặt cô là chiếc bàn trà bằng gỗ tử đàn quý hiếm, mặt bàn được đánh bóng láng mịn, in bóng ánh sáng từ chùm đèn pha lê treo cao trên trần – mỗi viên pha lê được cắt gọt tinh xảo, lấp lánh như những viên ngọc được đính trên vương miện. Một bình hoa thủy tinh đặt giữa bàn, bên trong là những cành bạch trà thanh tao, cánh hoa trắng muốt tỏa hương thơm nhè nhẹ, hòa quyện với mùi gỗ trầm hương thoảng ra từ những tấm ốp tường được chạm khắc hoa văn tinh tế. Tất cả đều toát lên sự giàu có và quyền lực của gia đình Bạch gia, một thế giới mà Hạ An chưa từng nghĩ mình sẽ chạm tới, và giờ đây, cô cảm thấy mình như một chiếc lá nhỏ lạc vào khu vườn tráng lệ này.
Thừa Vũ ngồi bên cô, dáng người cao gầy nghiêng nhẹ về phía trước, chiếc khăn xanh thẫm quàng quanh cổ cậu khẽ lay khi cậu cử động, ánh mắt cậu thoáng căng thẳng nhưng vẫn giữ vẻ tự nhiên. "Mẹ tớ sắp xuống rồi," cậu nói, giọng trầm ấm vang lên, bàn tay trái đặt nhẹ lên tay cô, những ngón tay cậu ấm áp như muốn xua đi sự lo lắng của cô, "cậu đừng căng thẳng quá, mẹ tớ sẽ thích cậu thôi."
"Ừ..." Hạ An gật nhẹ, giọng khe khẽ như gió thoảng qua, ánh mắt thoáng nhìn bàn tay cậu trên tay mình, lòng cô thoáng dịu lại, nhưng sự xa hoa của căn phòng vẫn khiến cô cảm thấy lạc lõng – cô không biết mình có thuộc về nơi này không, dù cậu đang ở ngay bên cô.
Tiếng giày cao gót gõ nhẹ trên sàn gỗ vang lên từ phía cầu thang dẫn xuống phòng khách, mỗi bước chân đều đặn như nhịp điệu của một bản nhạc chậm rãi. Phu nhân Bạch gia – mẹ Thừa Vũ – xuất hiện, dáng người thanh thoát trong chiếc áo dài lụa màu xanh ngọc thẫm, vạt áo thêu chỉ bạc tinh xảo, mái tóc đen búi cao để lộ chiếc cổ cao kiêu sa, đôi khuyên tai ngọc trai lấp lánh ánh lên mỗi khi bà nghiêng đầu. Gương mặt bà thanh tú nhưng lạnh lùng, đôi mắt sắc sảo nhưng điềm tĩnh, ánh nhìn ấy như mặt hồ sâu thẳm, vừa bình lặng vừa ẩn chứa những con sóng ngầm chẳng ai đoán được. Bà bước đến, ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện, đôi tay đặt nhẹ lên tay ghế, chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên ngón giữa lấp lánh ánh xanh dịu dưới ánh đèn, giọng bà trầm đều: "Cháu là Hạ An, phải không?"
Hạ An ngẩng lên, ánh mắt thoáng bối rối, giọng nhỏ nhẹ: "Dạ, cháu chào cô," đôi tay khẽ nắm chặt trên đùi, lòng cô thoáng run khi chạm phải ánh nhìn của bà – không phải ánh mắt khinh miệt, mà là sự điềm tĩnh đầy quyền lực khiến cô cảm thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ hết.
"Cô nghe Thừa Vũ nhắc đến cháu," bà khẽ gật đầu, giọng trầm vang lên, ánh mắt thoáng quan sát cô, từ chiếc áo len mỏng màu xám nhạt đến đôi giày vải giản dị, "nó nói cháu học rất giỏi. Có đúng không?"
Thừa Vũ cười khẽ, giọng trong trẻo chen vào: "Đúng đấy, mẹ. Hạ An giỏi lắm, mấy bài toán khó nhất lớp cô ấy giải được hết. Nếu không có cô ấy, con chắc không đậu Y khoa đâu." Cậu nghiêng người về phía mẹ, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào, bàn tay khẽ đặt lên tay ghế, như muốn nhấn mạnh lời mình nói.
Hạ An thoáng ngượng, ánh mắt khẽ cúi xuống, giọng khe khẽ: "Cậu nói quá rồi, Thừa Vũ cũng giỏi lắm. Cậu ấy rất chăm chỉ." Lòng cô thoáng ấm khi nghe cậu khen mình, nhưng ánh mắt bà vẫn khiến cô căng thẳng, như thể mỗi lời cô nói đều được cân đo bằng một thước đo vô hình.
"Chăm chỉ sao nổi bằng cháu," cậu bật cười, giọng trầm ấm vang lên, ánh mắt nhìn cô đầy trìu mến, "mẹ không biết đâu, Hạ An học đến mức ngủ quên trong thư viện, con phải ngồi đợi cô ấy tỉnh dậy suốt mấy tiếng."
Phu nhân Bạch gia khẽ cười, nụ cười nhạt thoáng qua trên môi, ánh mắt thoáng dịu nhưng vẫn sâu thẳm, giọng bà trầm xuống: "Nghe con nói thế, cô thấy cháu đúng là một cô gái đặc biệt. Thừa Vũ nhà cô ít khi khen ai như vậy." Bà ngừng lại, ánh mắt thoáng nhìn chiếc khăn xanh thẫm quanh cổ cậu, bàn tay khẽ gõ nhẹ lên tay ghế, "Thừa Vũ, con đi pha trà cho Hạ An đi. Cháu ngồi đây lâu rồi, để cô nói chuyện với cháu một chút."
Thừa Vũ khựng lại, ánh mắt thoáng do dự, bàn tay rời khỏi tay ghế, giọng cậu thoáng ngập ngừng: "Mẹ, nhưng..."
"Đi đi," bà ngắt lời, giọng điềm tĩnh nhưng không để lộ chút cảm xúc nào, ánh mắt thoáng nhìn cậu, như một lời ra lệnh khéo léo không thể cãi lại, "Hạ An là khách, con phải biết tiếp đãi chứ."
Cậu nhìn Hạ An, ánh mắt thoáng an ủi, rồi đứng dậy, dáng người cao gầy bước về phía căn bếp bên kia hành lang, chiếc khăn xanh khẽ lay theo từng bước chân, để lại Hạ An với sự im lặng nặng nề trong căn phòng rộng lớn. Cô cúi đầu, ánh mắt thoáng nhìn đôi giày vải cũ kỹ của mình, lòng thoáng run – bà muốn nói gì với cô, và sự điềm tĩnh của bà khiến cô cảm thấy bất an hơn cả những lời gay gắt.
Phu nhân Bạch gia ngồi thẳng lưng, đôi tay đặt nhẹ trên tay ghế, ánh mắt sâu thẳm nhìn Hạ An, giọng bà trầm đều: "Cháu biết không, cô rất trân trọng sự cố gắng của cháu. Một cô gái như cháu, học giỏi, chăm chỉ, là niềm tự hào của gia đình mình."
"Dạ... cảm ơn cô," Hạ An khẽ đáp, ánh mắt thoáng ngẩng lên, giọng nhỏ nhẹ vang lên, lòng cô thoáng nhẹ khi nghe lời khen của bà, nhưng ánh mắt bà vẫn khiến cô cảm thấy có điều gì đó ẩn sau lời nói ấy.
"Nhưng cô cũng thấy tiếc," bà tiếp lời, giọng trầm xuống như một nhát cắt nhẹ nhàng nhưng sắc bén, ánh mắt thoáng tối lại, "vì Thừa Vũ nhà cô không thuộc về con đường mà cháu đang đi. Cháu có thấy chiếc khăn quanh cổ nó không?"
Hạ An thoáng nhìn theo hướng bà chỉ, ánh mắt dừng lại nơi chiếc khăn xanh thẫm cậu vừa mang đi, lòng cô thoáng chùng xuống – món quà cô đan cho cậu, thứ cô đặt cả trái tim mình vào. "Dạ... đó là..." cô khẽ đáp, giọng lạc đi, ánh mắt thoáng bối rối khi nhận ra bà đã chú ý đến nó.
"Cô biết đó là của cháu," bà nói, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt thoáng sắc hơn, bàn tay khẽ chạm vào chiếc nhẫn ngọc lục bảo, "một món quà giản dị, nhưng Thừa Vũ lại trân trọng nó hơn bất cứ thứ gì cô từng cho nó. Cô thấy nó thay đổi – từ một đứa con ngoan ngoãn, biết nghe lời, thành một người dám cãi lại cô, dám bỏ qua những gì cô đã chuẩn bị sẵn cho nó. Và cô biết, cháu là lý do."
Hạ An khựng lại, ánh mắt thoáng hoảng loạn, đôi tay siết chặt trên đùi, giọng cô run run: "Cháu... cháu không cố ý. Thừa Vũ nói rằng cậu ấy muốn học Y khoa nên cháu mới..."
"Cô không trách cháu," bà ngắt lời, giọng trầm đều vang lên, ánh mắt thoáng dịu nhưng vẫn đầy quyền lực, bàn tay khẽ với lấy một chiếc phong bì dày trên bàn trà, "cô chỉ muốn cháu hiểu, Thừa Vũ không chỉ là một chàng trai bình thường. Nó là người thừa kế tập đoàn Bạch gia – một trách nhiệm lớn hơn những gì cháu thấy. Cháu có nghĩ mình đủ sức đứng bên nó không?"
Hạ An thoáng nhìn chiếc phong bì, lòng cô như ngừng đập, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng khi nhận ra thứ bên trong – những tờ tiền xếp ngay ngắn, dày đến mức phong bì căng phồng, như một lời tuyên bố không thể kháng cự. "Cô... cô muốn gì ạ?" cô hỏi, giọng lạc đi, ánh mắt thoáng nhìn bà, lòng cô như bị bóp nghẹt.
"Cô muốn cháu rời xa Thừa Vũ," bà đáp, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén như một mũi dao mỏng, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, bàn tay đẩy chiếc phong bì về phía trước, "số tiền này sẽ giúp gia đình cháu – cô biết hoàn cảnh nhà cháu không dễ dàng. Cháu lấy nó, và để Thừa Vũ trở lại con đường của nó. Cô không muốn nó lạc lối, và cô tin cháu đủ thông minh để hiểu điều gì tốt cho cả hai."
Hạ An khựng lại, ánh mắt thoáng mờ đi vì nước mắt, đôi tay run lên dưới lớp áo len, giọng cô lạc đi: "Cháu... cháu không muốn tiền của cô. Cháu đã hứa với Thừa Vũ...."
"Cô hiểu cảm giác của cháu," bà nói, giọng trầm xuống như một lời thì thầm đầy quyền lực, ánh mắt thoáng dịu nhưng vẫn sâu thẳm, "nhưng cháu có nghĩ đến tương lai không? Thừa Vũ sẽ phải đối mặt với những áp lực mà cháu không thể tưởng tượng – những cuộc họp kéo dài hàng tháng, những hợp đồng trị giá hàng núi tiền, những ánh mắt soi mói từ đối tác và kẻ thù. Cháu có thể đi cùng nó không, hay chỉ là một gánh nặng kéo nó xuống?"
Lòng Hạ An như vỡ vụn, ánh mắt thoáng nhìn quanh căn phòng xa hoa – những bức tranh sơn dầu trị giá cả gia tài nhà cô, chiếc đàn piano gỗ óc chó đen bóng như một biểu tượng của quyền lực, tấm thảm lông dày mềm mại như một giấc mơ xa vời. Cô cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống tay, giọng cô lạc đi: "Cháu... cháu..."
"Cô cũng đã từng 18, cô hiểu những gì cháu đang nghĩ," bà tiếp tục, giọng điềm tĩnh vang lên, ánh mắt thoáng nhìn cô đầy ý vị, bàn tay khẽ đẩy chiếc phong bì gần hơn, "Ai cũng từng nghĩ rằng chỉ cần cố gắng là sẽ thay đổi được thế gian này, nhưng mọi thứ không phải luôn vận hành như thế. Có những con người sinh ra với số phận định sẵn, và họ sẽ hạnh phúc khi được sống đúng theo lí lẽ đó. Cháu rời xa nó, là cách để nó hạnh phúc. Cháu suy nghĩ đi, Hạ An. Cô không ép cháu, nhưng cô tin cháu sẽ chọn đúng."
Thừa Vũ bước vào từ hành lang, dáng người cao gầy thoáng ngập ngừng khi mang khay trà đến, mùi trà thơm thoảng qua không khí, ánh mắt cậu thoáng ngạc nhiên khi thấy Hạ An cúi đầu, nhưng cậu không nhận ra đôi mắt ngấn lệ của cô. "Trà đến rồi đây," cậu nói, giọng trong trẻo vang lên, bàn tay đặt khay xuống bàn trà, ánh mắt nhìn mẹ và Hạ An đầy tò mò, "mẹ với Hạ An nói gì mà nghiêm túc thế?"
"Chỉ là chuyện trường lớp," bà đáp, giọng trầm đều vang lên, ánh mắt thoáng nhìn cậu, bàn tay khẽ cầm tách trà, "Hạ An vừa kể mẹ con bé đã học hành thế nào. Mà con pha trà giỏi đấy."
Hạ An ngẩng lên, ánh mắt thoáng mờ vì nước mắt nhưng cô nhanh chóng lau đi, giọng khẽ run: "Ừ... cậu pha trà ngon lắm." Lòng cô như ngọn gió giữa cơn bão – vừa đau đớn vì lời bà, vừa hoang mang vì không muốn cậu biết. Cô nhìn cậu, ánh mắt thoáng đau, nhưng vẫn cố nở một nụ cười gượng gạo, để cậu không nghi ngờ điều bà vừa nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro