Chương 1. Hiện tại
Đêm phủ xuống thành phố nhẹ tựa tấm màn lụa mỏng, bóng tối len lỏi qua từng góc phố, nơi ánh đèn lập lòe chẳng đủ ấm để xua tan cái se lạnh thấm đẫm không gian. Hạ An rời bệnh viện Cảnh Hòa, bước chân chậm rãi vang lên trên lối đi lát đá, đôi mắt mờ sương khép hờ như muốn giữ lại chút ấm áp cuối ngày. Gió lùa qua mái tóc đen dài buộc vội, mang theo hương vị lành lạnh của mùa đông sớm, cuốn cô vào một thoáng tĩnh lặng giữa dòng đời hối hả. Ở nơi làm việc, cô là bác sĩ Hạ An – trầm tĩnh, chuyên nghiệp, chẳng ai thấy được những vết nứt trong lòng cô, những mảnh ký ức cô giấu kín như báu vật không ai được chạm tới. Chỉ khi một mình, trong căn hộ nhỏ bé, cô mới để nỗi buồn âm thầm gặm nhấm, lặng lẽ như ngọn gió thoảng qua chẳng ai hay.
Bệnh viện Cảnh Hòa đứng im lìm giữa lòng thành phố, tường trắng phai màu thời gian, những ô cửa sổ sáng ánh vàng như đôi mắt thao thức giữa màn đêm. Hạ An không biết, ngay lúc ấy, một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe đen bóng đỗ cách đó vài dãy nhà, dáng người cao lớn trong bộ vest xám tro cắt may tinh tế, đôi giày da bóng láng phản chiếu ánh đèn đường. Bạch Thừa Vũ trở về, không phô trương, chẳng tuyên ngôn, như bóng mây lặng lẽ trôi qua bầu trời chẳng ai ngờ tới sức mạnh ẩn sau. Anh là người thừa kế tập đoàn Bạch gia, một đế chế thương mại vững chãi do ông nội anh gầy dựng, giờ đây đang âm thầm mở rộng sang lĩnh vực y tế. Khi anh ngẩng đầu, đôi mắt sắc lạnh ẩn dưới vành mũ fedora khẽ nheo lại, dõi theo bóng dáng mảnh mai vừa khuất sau cánh cổng sắt, lòng anh thoáng chấn động mà chẳng rõ nguyên do.
"Bác sĩ Hạ, cô định đứng đây đến bao giờ?" Một giọng nói vang lên từ hành lang sáng đèn, kéo Hạ An khỏi dòng suy nghĩ mơ màng. Đồng nghiệp của cô – một bác sĩ trẻ với mái tóc nâu rối bù, áo blouse trắng hơi nhàu, tay cầm cốc cà phê còn nghi ngút khói – nghiêng người dựa vào khung cửa, đôi mắt tinh nghịch nhìn cô.
"Tôi về ngay đây." Cô đáp, giọng đều đều, nụ cười nhạt thoáng qua trên môi, đủ lịch sự nhưng không để lộ chút tâm tư nào.
Cô quay người, bước chân nhẹ nhàng rời đi, đôi giày trắng mềm mại chạm đất chẳng chút âm thanh, như thể cô sợ làm vỡ tan sự tĩnh lặng quanh mình. Cô không hay biết, ánh mắt Thừa Vũ vẫn dán chặt vào bóng lưng ấy, đôi tay trong túi áo khoác siết chặt, rồi buông ra, như giằng co giữa ý muốn tiến tới và sự kiềm chế lạnh lùng. Anh không nhận ra cô, không hẳn vậy. Chỉ là cái dáng vẻ quen thuộc, cách cô khẽ nghiêng đầu tránh gió, đã gợi lên một ký ức xưa cũ anh từng cố chôn vùi dưới lớp bụi thời gian.
Hạ An trở về căn hộ nhỏ, nơi ánh đèn vàng dịu hắt lên tường trắng, phủ lên không gian một vẻ ấm áp mong manh như chính tâm hồn cô. Cô thả người xuống sofa, đôi tay thon dài ôm lấy cốc trà nóng, hơi ấm từ sứ trắng lan qua những ngón tay lạnh buốt, nhưng chẳng thể sưởi ấm nỗi cô đơn đang cuộn trào trong lồng ngực. Đêm nay, cô lại mơ, giấc mơ chẳng đổi thay, nơi cô đứng dưới tán cây xanh ngày hè, nghe tiếng Thừa Vũ vang vọng: "Hạ An, bác sĩ Hạ An" Giọng cậu thiếu niên ấy trong trẻo, đôi mắt sáng như ngọn lửa mùa hạ, bàn tay rắn rỏi nắm chặt tay cô chẳng chút do dự. Nhưng giấc mơ dừng lại, như cuốn phim bị cắt ngang, để lại cô với nỗi tự ti câm lặng, với số tiền năm xưa cô nhận từ mẹ anh – vết thương chẳng bao giờ lành.
Cùng lúc ấy, trong căn phòng khách sạn sang trọng, Thừa Vũ ngồi trước bàn làm việc, ánh sáng xanh từ màn hình máy tính chiếu lên gương mặt góc cạnh, đôi lông mày rậm khẽ nhíu lại, đôi môi mỏng mím thành đường thẳng lạnh lẽo. Bộ vest anh mặc vẫn phẳng phiu, nhưng chiếc cà vạt lụa đen đã được nới lỏng, để lộ cổ áo sơ mi trắng mở khuy đầu, một chút phóng khoáng hiếm hoi giữa vẻ ngoài nghiêm nghị. Anh vừa trở về, mang theo kế hoạch mở rộng tập đoàn Bạch gia vào y tế – một bước đi táo bạo mà anh chưa từng tiết lộ với ai, kể cả Kiến Minh. Trước mặt anh là danh sách bệnh viện, và cái tên "Cảnh Hòa" hiện lên, như một dấu chấm nhỏ giữa trang giấy trắng, khiến ngón tay anh khựng lại trên bàn phím, ánh mắt thoáng dao động.
Cánh cửa phòng bật mở, Kiến Minh bước vào, dáng người cao gầy trong bộ comple nâu nhạt, đôi kính gọng bạc ánh lên dưới đèn trần, tay cầm cốc cà phê còn nghi ngút khói. Anh đặt cốc xuống bàn, nghiêng đầu nhìn Thừa Vũ, giọng trầm đều vang lên: "Bạch tổng, khuya rồi còn chưa nghỉ sao? Bệnh viện Cảnh Hòa có gì đặc biệt mà khiến ngài chăm chú thế này?"
Thừa Vũ ngẩng lên, đôi mắt sâu thẳm quét qua gương mặt Kiến Minh, giọng anh lạnh nhạt nhưng không mất vẻ điềm tĩnh: "Chỉ là khảo sát ban đầu, anh không cần để tâm."
Kiến Minh nhếch môi, nụ cười thoáng qua như gió, anh ngồi xuống ghế đối diện, đôi tay đan vào nhau, ánh mắt tinh anh không rời khỏi Thừa Vũ: "Khảo sát thôi sao nổi bật thế này? Tôi nhớ Bạch gia chưa từng nhắm đến y tế. Hay là Bạch tổng có lý do nào khác, không tiện nói với cấp dưới như tôi?"
"Cậu nghĩ nhiều rồi," Thừa Vũ đáp, giọng đều đều, tay khẽ gõ lên bàn, những ngón tay thon dài đeo nhẫn bạc lấp lánh dưới ánh đèn, nhưng ánh mắt anh thoáng tối lại, như che giấu điều gì chẳng thể thốt thành lời.
Kiến Minh không hỏi thêm, chỉ khẽ nhún vai, đứng dậy rời đi, để lại Thừa Vũ với sự tĩnh lặng ngột ngạt. Anh nhìn ra cửa sổ, thành phố trải dài dưới ánh đèn lấp lánh, nhưng lòng anh chẳng yên. Hình ảnh cô gái ở bệnh viện hiện lên, như một nét vẽ mờ nhạt trong bức tranh ký ức, khiến anh tự hỏi: liệu đó có phải là Hạ An, hay chỉ là ảo ảnh anh tự vẽ ra để lấp đầy khoảng trống mười năm qua?
Sáng hôm sau, Hạ An thức dậy khi ánh bình minh vừa ló dạng, tia nắng nhạt len qua rèm cửa, phủ lên căn phòng một lớp ánh sáng dịu dàng. Cô đứng trước gương, buộc tóc thành đuôi ngựa gọn gàng, đôi mắt thâm quầng ẩn dưới lớp phấn mỏng, đôi môi nhợt nhạt khẽ mím lại, che giấu mọi tâm tư. Cô mặc blouse trắng tinh tươm, đôi giày mềm trắng ôm lấy chân, dáng vẻ chuyên nghiệp chẳng ai ngờ được sóng gió trong lòng. Ở bệnh viện, cô là bác sĩ Hạ An – tận tụy, điềm tĩnh, không một đồng nghiệp nào nhìn thấu nỗi buồn cô giam chặt sau ánh mắt bình thản.
Bệnh viện Cảnh Hòa sáng nay nhộn nhịp, tiếng bước chân vội vã vang lên trên hành lang, tiếng máy móc rì rì hòa cùng mùi thuốc khử trùng thoảng trong không khí. Hạ An bước vào phòng trực, đôi tay thoăn thoắt kiểm tra hồ sơ, giọng nói dịu dàng vang lên khi trao đổi với bệnh nhân: "Ông nghỉ ngơi đi, tôi sẽ quay lại kiểm tra sau." Nụ cười của cô nhẹ nhàng, đủ để an ủi, nhưng chẳng ai thấy đôi tay cô khẽ run khi lật từng trang giấy, như sợ quá khứ bất chợt trào ra từ những dòng chữ vô tri.
Cùng lúc ấy, Thừa Vũ xuất hiện ở bệnh viện, bộ vest đen ôm lấy thân hình cao lớn, chiếc cà vạt lụa được thắt gọn, đôi giày da bóng láng bước đều trên sàn đá hoa cương. Anh đến để khảo sát, nhưng ánh mắt anh lạnh lùng quét qua hành lang, như tìm kiếm điều gì chẳng thể gọi tên. Dừng trước bảng tên bác sĩ, cái tên "Hạ An – Khoa Nội Tổng Quát" hiện lên, như một nhát dao khứa vào ký ức. Đôi tay anh siết chặt trong túi áo, gương mặt chẳng chút dao động, nhưng lồng ngực anh dậy sóng – là cô sao, hay chỉ là một cái tên trùng hợp giữa muôn vàn người?
Anh quay đi, bước ra xe, ngồi lặng trong khoang tối, để Kiến Minh lái về khách sạn. Thành phố trôi qua ngoài cửa sổ, mờ ảo như bức tranh ký ức, nơi anh từng là Thừa Vũ của Hạ An, từng nắm tay cô mà chẳng ngại ngần. Giờ đây, anh là Bạch Thừa Vũ của tập đoàn Bạch gia, với quyền lực trong tay, với nỗi hận chưa tan, và tình yêu chẳng thể thốt thành lời.
"Bạch tổng, hôm nay anh lạ lắm," Kiến Minh lên tiếng, đôi mắt sau kính gọng bạc liếc qua gương chiếu hậu, giọng trầm trầm pha chút tò mò.
"Chỉ là mệt thôi," Thừa Vũ đáp, giọng lạnh nhạt, tay chống cằm, ánh mắt hướng ra xa, nhưng đôi môi khẽ mím lại, che giấu cơn sóng ngầm trong lòng.
"Nếu mệt thì nghỉ đi, đừng để tôi phải lo," Kiến Minh cười khẽ, bàn tay xoay vô lăng nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt anh thoáng sắc sảo, như muốn nhìn thấu người bạn này.
"Cậu lo cho mình trước đi," Thừa Vũ nhếch môi, một nụ cười hiếm hoi, nhưng ánh mắt vẫn sâu thẳm, chẳng ai đoán được anh đang nghĩ gì.
Hạ An, trong căn phòng trực nhỏ, ngồi lặng lẽ, đôi tay ôm đầu, đôi mắt nhắm chặt để xua đi cảm giác bất an mơ hồ. Ở nơi làm việc, cô che giấu mọi nỗi niềm, nhưng khi một mình, nỗi buồn lại trào dâng, như ngọn sóng âm thầm vỗ vào bờ. Cô không biết anh đã ở đó, không biết số phận đang kéo họ lại gần, để rồi một ngày, họ sẽ phải đối diện nhau – không còn là Hạ An và Thừa Vũ của ngày xưa, mà là hai con người mang trong lòng những vết thương chẳng ai thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro