Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 386: Không xem ai vào mắt

Hoàng Hậu tự dưng mất tích trong cung, tuyệt đối là một chuyện lớn đủ để chấn động triều đình.

Mặc dù không biết cân nhắc như thế nào mà Mặc Cảnh Lê vẫn phong tỏa tin tức này trong phạm vi nhất định. Nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho những người biết tin tức âm thầm nghị luận ồn ào.

Cho nên, sau khi Hoa Quốc công nhận được tin tức vội vã chạy vào hoàng cung, dọc đường đi, những người mà ông quen biết thấy ông đều dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn vị lão tướng quân đã chinh chiến sa trường cả đời này.

Khi Nhiếp Chính Vương tiền nhiệm Mặc Lưu Danh còn tại thế, thậm chí, khi Hoa Quốc công còn trẻ, Hoa gia đã từng tôn vinh hiển hách đến cỡ nào. Mặc dù có Định Vương phủ, nên không thể gọi là thế gia đệ nhất Đại Sở, nhưng cũng tuyệt đối là danh môn số một số hai.

Chỉ là, từ sau khi Mặc Lưu Danh qua đời, Hoa Quốc công già đi, người có mắt đều có thể thấy được Hoa gia dần dần bị Hoàng đế áp chế, cho dù ra một đứa nữ nhi làm Hoàng Hậu, thì tình hình cũng vẫn không có khuynh hướng chuyển biến tốt.

Mà bây giờ, Hoàng Hậu nương nương sắp trở thành Hoàng Thái Hậu lại tự dưng mất tích, thì sao có thể không khiến cho mọi người thấy đồng tình đây?

Lúc Hoa Quốc công đến Mặc Cảnh Lê đang ở trong thiên điện trong cung Hoàng Hậu, sau khi nhận được tin tức Hoàng Hậu mất tích, hắn cũng phi ngựa nhanh chóng chạy vào cung để xác định tin tức này.

Dù sao, sau khi Thập Hoàng tử kế vị, Hoàng Hậu và Hoa gia nắm giữ quyền chủ động dễ dàng nhất, đến lúc đó, cũng sẽ cực kỳ không có lợi cho hắn. Nếu Hoàng Hậu thật sự mất tích, thì tất nhiên, Hoa gia không còn bất kỳ lý do gì để tham dự vào triều chính nữa.

Hoa Quốc công đã lớn tuổi, mà những người còn lại của Hoa gia thì còn không có tư cách kia.

"Cựu thần bái kiến Nhiếp Chính Vương." Hoa Quốc công run rẩy vừa lạy vừa nói.

Mặc Cảnh Lê vội tiến lên tự đỡ Hoa Quốc công dậy, rồi nói: "Để Lão Quốc công phải tự tiến cung một chuyến, Bổn Vương thật sự cảm thấy rất xấu hổ, mong Lão Quốc công đừng trách."

Ngay lập tức, nước mắt của Hoa Quốc công tuôn đầy mặt. "Vương gia nói quá lời, Hoàng Hậu nương nương đột nhiên mất tích, sao lão phu có thể không tới được? Số mệnh của Hoàng Hậu thật khổ mà... Cung cấm sâm nghiêm như vậy, sao Hoàng Hậu nương nương lại......"

Sắc mặt Mặc Cảnh Lê cứng đờ, xưa nay hắn vẫn biết rõ Hoa Quốc công lớn tuổi này không phải là đèn đã cạn dầu, bây giờ, chỉ mới nói hai câu đã đẩy trách nhiệm lên người mình.

Hiện tại, thủ vệ kinh thành và hoàng cung đều nằm trong tay hắn, nếu Hoa Quốc công nói thẳng rằng hắn không biết cách thống lĩnh thì cũng có thể. Thậm chí, còn có thể khiến cho người ta hoài nghi hắn động tay động chân hãm hại Hoàng Hậu.

"Lão Quốc công đừng lo, Bổn Vương tin Hoàng tẩu là người hiền đều được trời phù hộ, chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành. Xin Lão Quốc công ngồi xuống đã, rồi hãy nói chuyện."

Cho dù hận không thể cầu cho Hoàng Hậu không thể về được, nhưng ngoài mặt, Mặc Cảnh Lê cũng không thể không nói vài lời tốt lành, an ủi. Chỉ là, hiển nhiên, an ủi như vậy không có tác dụng gì với Hoa Quốc công.

Hoa Quốc công vẫn nghẹn ngào lẩm bẩm kêu Hoàng Hậu, lão nhân với mái tóc bạc phơ trắng như tuyết, khuôn mặt đầy nước mắt, khiến cho người ta nhìn thấy không thể không đành lòng.

Lúc này, trong điện cũng có không ít người, không chỉ Thái Hậu và các vị tần phi có vị phân cao trong cung, mà ngay cả các Vương gia tôn thất cũng đều tới. Nhìn Hoa Quốc công như vậy, những người khác cũng không nhẫn tâm hỏi thêm gì nữa.

Nhưng chỉ có Thái Hậu là không cố kỵ gì, cất giọng nói: "Nghe nói Hoa Quốc công vừa mới ra khỏi Định Vương phủ, không biết lúc này Hoa Quốc công đến Định Vương phủ làm gì?"

Người ở đây đều nhìn Thái Hậu hơi kinh ngạc, hình như từ sau khi tuyên bố Di chiếu, Thái Hậu liền thay đổi thành một người khác. Nếu trước kia, Thái Hậu còn có mấy phần phong phạm nữ kiệt, tâm cơ thâm trầm, thì hiện tại, Thái Hậu lại càng giống một phụ nhân vô tri tầm thường.

Ngồi bên cạnh, khóe môi Liễu Quý phi câu ra một nụ cười cực kỳ khó thấy, hiển nhiên, so với Thái Hậu, nàng càng có ưu thế hơn. Cho nên, sau khi bối rối và khiếp sợ vào lúc ban đầu, thì rất nhanh, nàng liền bình tĩnh lại, nàng biết làm gì thì mình mới có thể sống sót.

Hoa Quốc công nhìn Thái Hậu đầy bi thương, giọng nói buồn bã: "Thái Hậu nương nương thứ tội, cựu thần nghe thấy tin Hoàng Hậu nương nương mất tích, thì trong lúc tình thế cấp bách mới đi đến Định Vương phủ cầu kiến Định Vương xin giúp đỡ trước. Cũng là cựu thần không suy nghĩ kỹ, kính xin Thái Hậu nương nương giáng tội."

Mọi người vẻ mặt 囧, ngươi đã nói đến như vậy thì ai còn có thể trách tội ngươi? Huống chi, trước khi băng hà, Mặc Cảnh Kỳ đã khôi phục tất cả địa vị và danh dự của Định Vương phủ, mặc dù Mặc Lộc Hàm không chịu tiếp nhận, nhưng bọn họ, thân là thần tử của Đại Sở, thì lại không thể làm như không nhìn thấy.

Lấy địa vị và thân phận của Định Vương phủ, thì Hoàng Hậu mất tích, Hoa Quốc công đi xin giúp đỡ trước tiên cũng không có gì không thể.

Mặc Cảnh Lê khẽ cau mày, vẻ mặt nhìn Hoa Quốc công lại ôn hoà hiếm có, nói: "Lão Quốc công quá lo. Chuyện này, Lão Quốc công cũng không làm sai, có tội gì? Nhưng không biết Định Vương đã nói như thế nào?"

Ngồi ở bên cạnh, Thái Hậu bị Mặc Cảnh Lê đánh mặt mũi, sắc mặt liền nhăn nhó, nhưng không nói thêm gì nữa.

Hoa Quốc công thở dài, nói: "Chuyện xảy ra đột ngột, bên phía Định Vương cũng mới vừa nhận được tin tức, đã phái người đi điều tra rồi, nói vậy, rất nhanh, sẽ có tin tức."

Mọi người thấy Hoa Quốc công lo lắng như thế, thì cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ có Mặc Cảnh Lê và mấy vị dòng họ trong hoàng thất cùng an ủi mấy câu.

Nhiều năm như vậy, Hoàng Hậu làm việc đoan chính lễ độ, ở trong tông thất vẫn hơi có danh vọng. Hoa Quốc công chỉ đa tạ từng người, rồi cũng không nhiều lời nữa.

"Lão Quốc công, xin dừng bước."

Cửa cung, Hoa Quốc công đang muốn xuất cung về phủ, thì lại bị người đuổi theo ở phía sau ngăn lại.

Xoay người, Hoa Quốc công nhìn cung nữ lạ mặt trước mắt, nói một cách thản nhiên: "Chuyện gì?"

Tiểu cung nữ này chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, đối mặt với lão tướng chinh chiến cả đời như Hoa Quốc công thì vẫn hơi sợ hãi, cúi đầu, vội nói: "Quý phi nương nương mời Lão Quốc công đến gặp một lát."

Hoa Quốc công nói một cách lãnh đạm: "Hoa gia ta và Quý phi nương nương cũng không có giao tình. Nói vậy, cũng không có chuyện cần nói. Huống chi, hiện nay chính là thời buổi rối loạn, lão phu tùy tiện ra vào hậu cung cũng không tiện."

Tiểu cung nữ này thấy ông ấy muốn đi liền vội nói: "Xin lão Quốc công dừng bước. Nương nương nói... Là chuyện về Hoàng Hậu nương nương. Kính xin Hoa Quốc công đến gặp."

Sắc mặt Hoa Quốc công trầm xuống, nhìn tiểu cung nữ kia một cái với ánh mắt lạnh, rồi chắp tay nói: "Xin cô nương dẫn đường."

Cuối cùng đã hoàn thành sự phân phó của nương nương, tiểu cung nữ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng xoay người đi phía trước dẫn đường cho Hoa Quốc công đi gặp Liễu Quý phi.

Tiểu cung nữ này cũng không dẫn Hoa Quốc công tới cung điện của Liễu Quý phi đang ở, mà dẫn đến một cung điện vắng vẻ bình thường trong hoàng cung.

Dọc theo con đường này lại không gặp một người nào, Hoa Quốc công liền biết Liễu Quý phi hoàn toàn khác với Thái Hậu. Cho dù là hiện tại, thì ở trong cung, Liễu Quý phi vẫn có nhân mạch và quyền lợi thâm sâu.

Như vậy... Trong lòng Hoa Quốc công trầm xuống, nếu Liễu Quý phi thật sự biết chân tướng của chuyện Hoàng Hậu mất tích...

"Cựu thần bái kiến Quý phi nương nương."

Liễu Quý phi ngồi dưới mái hiên của cung điện đã bị bỏ hoang lâu, nhìn qua vẫn cao cao tại thượng như tiên nữ trên trời.

Xưa nay, Hoa Quốc công không thích Liễu Quý phi, cũng không phải bởi vì nàng ta được xem như là tình địch của nữ nhi mình, mà là vì cái loại không nhiễm vị trần, dường như tất cả chúng sinh đều không xứng để nàng ta đặt vào trong mắt từ trong xương được biểu hiện ra ngoài từ khi Liễu Quý phi vẫn còn là một thiếu nữ mới lớn.

Ông không biết rốt cuộc từ đâu mà Liễu Quý phi lại có kiêu ngạo đến nỗi đều cho rằng mình cao hơn tất cả hoa thơm cỏ lạ như vậy, nhưng kiêu ngạo như vậy lại khiến cho đại đa số mọi người cảm thấy khó chịu vô cùng.

Cho nên lúc trước, tâm tư của Liễu Quý phi dành cho Mặc Lộc Hàm, thì Hoa Quốc công cũng vẫn nhìn thấy, nhưng cho tới bây giờ, ông cũng không xem trọng.

Một thiếu niên tuấn kiệt lại tâm cao khí ngạo như Định Vương, thì sao sẽ để ý đến một nữ tử cao ngạo chứ, cho dù nàng ta có xinh đẹp đi nữa.

"Hoa Quốc công miễn lễ." Liễu Quý phi quay đầu lại, nói một cách thản nhiên.

Hoa Quốc công đứng dậy, cũng không khách khí, liền hỏi: "Nương nương triệu cựu thần đến đây, không biết có chuyện gì quan trọng?"

Liễu Quý phi mỉm cười, hỏi Hoa Quốc công với giọng tự nhiên: "Quốc công, Hoàng Hậu nương nương có khỏe không?"

Đôi mắt của Hoa Quốc công liền đông lại, trầm giọng nói: "Thứ cho cựu thần không hiểu câu nói này của nương nương có ý gì."

"Nếu thật sự không biết, thì Hoa Quốc công cần gì phải đến đây gặp Bổn cung?" Liễu Quý phi chớp mắt, nói: "Nếu không có tin tức vô cùng chính xác, sao Bổn cung lại dám mời Quốc công đến đây để gặp chứ? Lại nói, cũng là trùng hợp, tối qua, trong cung của Bổn cung có một nha đầu, khi đi ngang qua Ngự hoa viên, trùng hợp nhìn thấy một người đang mang theo cái gì đó ra khỏi cung. Vật đó bị lộ ra một góc, hình như là một mảnh vải có hình Phượng văn mà chỉ có Hoàng Hậu nương nương mới có thể mặc. Hơn nữa, trùng hợp chính là... Mặc dù nha đầu kia không nhận ra, nhưng sau khi nàng ấy miêu tả lại, Bổn cung lại thấy hơi giống như...."

Hoa Quốc công liền nói một cách lạnh lùng: "Lão phu không biết Quý phi nương nương đang nói cái gì. Nếu nương nương chỉ muốn nói điều này, xin thứ cho cựu thần cáo lui."

Vừa chắp tay, Hoa Quốc công liền xoay người muốn đi khỏi.

Trong đôi mắt lạnh lùng của Liễu Quý phi hiện lên một tia sáng ác độc, cười lạnh, nói: "Bây giờ, Hoàng Hậu nương nương đang ở Định Vương phủ đi? Tối qua, người mang Hoàng Hậu đi chính là Phượng Tam. Hoa Quốc công thật sự không để ý chút nào sao?"

Hoa Quốc công quay đầu lại, cười lạnh, nói: "Nương nương đã có lòng tin như thế, sao không trực tiếp bẩm báo cho Lê Vương và Thái Hậu đi? Thay vì có thời gian rảnh rỗi lo lắng Hoa gia và Hoàng Hậu nương nương, không bằng, Quý phi nương nương nên lo lắng cho mình đi. Di chiếu của Tiên hoàng... Cũng không phải dễ sửa đổi như vậy."

Ngay lập tức, sắc mặt Liễu Quý phi liền xấu đi, Hoa Quốc công là đang cảnh cáo nàng, nếu nhúng tay vào chuyện của Hoàng Hậu, thì Hoa gia sẽ có biện pháp làm cho hoàng thất thi hành Di chiếu của Mặc Cảnh Kỳ ngay lập tức.

Thật ra, Di chiếu của Mặc Cảnh Kỳ có thể kéo dài đến bây giờ, đã không tính là dễ dàng. Chỉ là, bây giờ, Mặc Cảnh Kỳ còn chưa an táng, Tân hoàng lại chưa đăng cơ. Có Liễu gia và Lê Vương trấn áp, nên tạm thời mới không có ai nói đến chuyện tuẫn táng.

Nhưng chuyện này đã chiêu cáo thiên hạ, thì sớm muộn gì, những kẻ đọc sách nhàn rỗi không có chuyện gì kia tuyệt đối sẽ nói ra. Nếu Hoa gia lại xem vào, thì chuyện này sẽ càng khó giải quyết.

Trơ mắt nhìn Hoa Quốc công xoay người đi mất, đóa hoa đào đang được Liễu Quý phi cầm liền bị nghiền nát thành từng mảnh nhỏ, nước hoa màu hồng cũng nhuộm lên bàn tay trắng nõn như ngọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro