Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngô tiểu phật gia trong nóng ngoài lạnh


Tôi không còn nghĩ nhiều về những rối rắm dây dưa nữa, dựa vào cửa xe tay cầm điếu thuốc,tự trấn tĩnh. Thật ra đã lâu lắm rồi tôi không chạm vào thứ này, giờ chỉ có thể dựa vào nó để xoa dịu cảm xúc.

Ngậm yên trên miệng, ngẩng đầu liếc qua Trương Hải Khách, rồi nhìn Muộn Du Bình — hắn vẫn bình thản như mọi khi, không chút chệch choạc. Dường như, với hắn, mọi việc, mọi người, đều chỉ là khách qua đường, qua mắt là quên ngay.

Tôi siết eo một chút, lặng lẽ gom sức vào lòng bàn chân, cố tránh để lộ bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào. Nhìn Trương Hải Khách, tôi thầm nghĩ: nếu ánh mắt người có thể hóa thành vật thể, hắn chắc đã bị tôi "đâm thủng" không ít lần rồi.

"Mang hắn đi đi ." Tôi đau đầu, cố kìm lại cảm xúc, sợ Bàn Tử nhìn thấy sẽ hoảng sợ. Thật ra, tôi không muốn hắn đi, nhưng sau mười năm cực khổ, đưa hắn từ nơi ấy về, tôi cũng không thể giữ mãi.

"Đi đâu cũng được, miễn đừng xuất hiện trước mặt tôi." Tôi ngửa đầu hít thật sâu, hơi thở lẫn lộn giữa lạnh lùng và xúc động, bỗng muốn cười. Mười năm, tôi vẫn thất bại như vậy.

Trương Hải Khách nhìn tôi, vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu tôi đột nhiên thay đổi. Muộn Du Bình vẫn im lặng, càng làm tôi bực bội. Tôi ác ý kéo tóc, lao vào xe đóng sầm cửa, cố gắng kìm giọng run rẩy:
— "Đừng thay đổi ý trước mặt tôi!"

Tôi nói:
— "Đều cút đi."

Bàn Tử ngồi bên cạnh, định mở miệng, tôi hiểu ý hắn. Nhắm mắt lại, mệt mỏi, tôi nhẹ nhàng nói:
— "Ngăn không được. Muộn Du Bình ra đi, hắn không thuộc về ai cả. Tôi không thể dùng mười năm trói buộc hắn."

Tôi thở dài, nhủ thầm: cưỡng cầu là vô ích, mấy đời đều thế.

"Mẹ nó." Bàn Tử lầm bầm, có lẽ muốn nói thêm vài câu linh tinh về Trương gia, nhưng tôi không quan tâm. Lúc này, tôi biết rõ nguyên nhân: hắn muốn rời đi, và tôi phải chấp nhận.

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn Muộn Du Bình, tôi nhận ra rằng, bao năm qua, dù tự hào vì mình kiên cường, chôn giấu tình cảm, thực tế, tình cảm đó càng ngày càng sâu. Tôi không thể không yêu hắn.

Tôi đã nghĩ về hắn suốt mười năm.

Có lẽ, Muộn Du Bình rời đi, phần lớn là vì tôi. Hắn không thể nhận ra tình cảm của tôi, vẫn coi tôi như huynh đệ. Khi là huynh đệ , không thể cho phép "người yêu" xuất hiện giữa chúng tôi.

Tôi thở dài, hối hận. Rượu lại khiến mọi việc rối tung.

Đêm qua, say sưa quá mức, tôi ôm Muộn Du Bình, nói hết những suy nghĩ, ký ức, không chờ hắn đáp trả, rồi nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Sáng hôm nay, đầu đau như nứt ra, nhìn thấy hắn thu dọn hành lý, bản năng tôi nắm chặt tay hỏi: muốn đi đâu? Muộn Du Bình chỉ lặng lẽ nhìn, chẳng để lộ gì trong ánh mắt.

— "Ngô Tà." Hắn gọi tên ta, giọng trầm lặng như người câm.

Cuối cùng, sau bao lời chưa nói, hắn thốt ra:
— "Tôi phải đi."

Tôi phản ứng dữ dội. Mười năm trước từng ám ảnh tôi bởi lời cáo biệt, giờ vẫn cảm thấy như cơn ác mộng tràn về. Tay chân run rẩy, không kiểm soát nổi, nhưng cố nén, mạnh mẽ mỉm cười, hỏi:
— "Vì sao?"
Muộn Du Bình chỉ nhìn tôi, nửa ngày mới nói:
— "Cậu... sống tốt là được."

Tôi chưa hiểu ý hắn, hắn lại nói tiếp:
— "Chúng ta, không nên như vậy."

Tôi sững người, như bị cảnh cáo. Nhìn sâu vào đôi mắt đen nhánh ấy, thấy trong đó vĩnh viễn một mảnh đạm nhiên.

Trong chăn, tôi run rẩy, nhưng mạnh mẽ nhủ:
— "Vứt chuyện này sang một bên, chúng ta vẫn là hảo huynh đệ, vẫn có thể cùng nhau sinh hoạt."

Muộn Du Bình chỉ nhìn chằm chằm, cuối cùng rời đi mà không nói thêm.
"Tôi thao đại gia... Không thể à?"
Bàn Tử dựa vào cửa xe, miệng vẫn lầm bầm:
— "Hai người các cậu thật sự không tính nói chuyện cho rõ ràng sao? Ngô tiểu đồng chí, cậu tính ăn cơm trắng cả đời hả?"

Vừa nói, hắn vừa len lén liếc về phía đối diện, rồi cúi người thấp xuống, ghé sát tôi nói nhỏ:
— "Này Thiên Chân, cậu thật sự định mặc kệ à? Tôi thấy bên kia họ còn đang nói chuyện gì đấy. Bàn gia tôi càng nghĩ càng bực! Cậu thương nhớ người ta mười năm, giờ người ta bị nửa đường kéo đi, còn cậu ngồi yên được à?"

Nói xong, hắn lại nghiến răng:
— "Chắc chắn là cái tên Trương Hải Khách vương bát đản kia nói mấy lời chọc ngoáy gì rồi! Xem Bàn gia tôi đi lý luận với hắn một trận!"

Chưa kịp để tôi phản ứng, Bàn Tử đã ngậm điếu thuốc, hùng hổ xông qua bên kia như muốn xử lý chuyện thiên hạ.

Còn tôi... thật sự không muốn biết họ đang nói gì. Đầu đau như búa bổ, tim nặng như chì. Tôi luôn biết rõ tình cảm của mình dành cho Muộn Du Bình, và nếu như lần này hắn thật sự rời đi, có lẽ tôi sẽ mắc mấy bệnh tương tư quái quỷ gì đó — kiểu bệnh chỉ người trung niên cô độc mới có, sống chẳng ra sống, chết chẳng ra chết.

Bàn Tử nhất định phải đòi một lời giải thích, hắn không cam lòng nhìn tôi và Muộn Du Bình cứ thế mà tan rã. Nhưng kết cục có thay đổi được gì? Tất cả, nói trắng ra, đều là do tôi tự suy diễn, tự ảo tưởng.

Tôi hy vọng xa vời rằng Muộn Du Bình cũng có cùng cảm xúc với tôi— nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc, hắn thực sự nghĩ gì. Hắn đã khổ quá rồi, người nhà đối với hắn là thứ thiêng liêng nhất. Tôi sao có thể dùng thứ gọi là "tình yêu" này để làm hắn tổn thương thêm?

Tôi thích hắn.
Không — tôi yêu hắn.
Nhưng tôi, con mẹ nó, lại làm ra những chuyện ngu xuẩn như thế này.

Tôi đeo tai nghe lên, ngăn cách thế giới bên ngoài, phó mặc Bàn Tử ở kia muốn nói gì thì nói. Một điếu thuốc nối tiếp một điếu thuốc, khói đặc quánh đến mức Khảm Kiên vừa mở cửa xe ra liền sặc ho khan.

Bàn Tử trừng mắt nhìn tôi, hô to:
— "Này Thiên Chân! Còn hút nữa à? Cậu mà hút thêm thì thành lão nghiện thuốc mất thôi Thiên Chân ơi! Cậu chẳng phải đã hứa với Bàn gia là cai rồi sao? Tiểu đồng chí mà nói chuyện không giữ lời thế à?"

Tôi chẳng buồn đáp, chỉ bực bội hỏi một câu, giọng khàn đặc:
— "Hắn đi... hay là ở lại?"

Không biết Bàn Tử đang nói gì, Muộn Du Bình liếc mắt về phía tôi một cái, rồi nói vài câu với Trương Hải Khách. Khoảng cách quá xa nên ta không nghe rõ, nhưng rồi hắn xách ba lô lên xe, vừa ngồi xuống đã nhắm mắt lại. Tôi thấy chuyện này thật ngoài dự đoán; trước đó tôi cứ nghĩ hắn sẽ đối tôi nói vài lời, nhưng hóa ra đã âm thầm tự điều chỉnh, giữ cho tâm trí bình tĩnh.

Vì thế, tôi bắt đầu quan sát hắn qua kính chiếu hậu, từng chi tiết từng nét trên gương mặt đều nhìn kỹ. Bàn Tử thấy thế còn cố trêu:
— "Này, cậu còn thương tiếc sao? Cậu như vịt chết mỏ vẫn còn cứng, còn phải để béo gia ra tay!"

Bàn Tử chẳng quan tâm tôi có muốn đáp lại hay không, một chân đạp ga:
— "Ai da, Thiên Chân, cậu có thấy Bàn gia tôi vừa rồi rất uy vũ không? Một cú chấn áp toàn bộ Hải Khách huynh đệ, còn đem tiểu ca mang về. Cậu nói có phải đáng tự hào không? Có nên hô hoán huynh đệ một phen không?"

— "Thôi đi, anh thôi đi." Tôi cười, cố trấn tĩnh:
— "Lần sau có dịp sẽ xem phong thái Bàn gia kỹ hơn."

— "Không phúc hậu đâu, Thiên Chân, phạt cậu rửa chén một tuần!" Bàn Tử vẫn không quên trêu tôi.

— "Được, đều nghe Bàn gia." Tôi cười khổ, chẳng biết nên trách hay khen.

Mẹ nó, chuyện gì đang xảy ra thế này?

Nhớ lại vừa nãy, tôi còn hùng hồn khí phách nói bọn họ phải cút đi, nhưng vừa đảo mắt quay lại, Muộn Du Bình đã ngồi trong xe, vận tốc nhanh như ánh sáng.

Tôi không biết chính xác trong lòng hắn muốn làm gì khi đối diện với tôi, nhưng tâm trạng ta hiện tại lại vô cùng bình tĩnh — bình tĩnh đến mức chính mình cũng thấy lạ. Ít nhất, hắn không thật sự rời xa tôi.

"Tôi thao." Bàn Tử thốt ra một câu thô tục, đạp phanh lại. Miệng y ngậm kẹo que, bĩu môi trêu tôi. Tôi lười giải thích, Bàn Tử nói gì thì cứ để y

"Vương Minh đen đủi vậy đó, lại còn thiếu cậu mấy trăm vạn tiền lương, Thiên Chân, nếu không Bàn gia có xuống trấn cửa ải không? Nói gì con thỏ bức nóng nảy cũng cắn người, nhưng còn hung tàn nữa." Bàn Tử vỗ vai tôi, ý bảo tôi xem, đồng thời đợi phản ứng của tôi.

Tôi nhìn lại theo hướng y chỉ, thấy Vương Minh đứng trước cửa hàng, mặt nhăn nhó khó coi. Chúng tôi dự định đi thẳng về Thôn Vũ, nhưng tôi vẫn còn việc ở Ngô Sơn Cư, nên phải quay lại một chuyến.

Như vậy lão tử lại rước thêm rắc rối cho mình.

Tôi xua tay, bảo hai người họ không cần xuống xe, rồi đi tới Vương Minh. Hắn dường như mới nhận ra, kêu một tiếng " Ông chủ", làm tôi nhớ đến năm đó tôi từng trêu cậu ta, giờ xem ra lúc ấy mình đúng là si ngốc thật sự.

"Đồ vật đâu?" Tôi dừng lại hồi tưởng, dựa vào cửa. Lúc trước , tôi từng phải lấy một kiện đồ vật từ người mù, sau đó luôn để ở Ngô Sơn Cư. Lần này quay lại cũng là để lấy thứ này, nếu không lòng tôi cứ ngứa ngáy khó chịu.

Vương Minh nghe xong, chạy đi tìm khắp nơi, chắc chắn cậu ta cất ở một nơi khá kín đáo. Chốc lát sau, cậu ta ôm một cái hộp đưa cho tôi, ánh mắt thoáng hiện oán khí. Tới đoán chắc cậu ta còn nhớ tới từng trêu cậu ta, nay mới "trả nợ" bằng cách tàn nhẫn như vậy.

Tôi nhận hộp gỗ, nhìn Vương Minh một cái rồi đi ra Ngô Sơn Cư. Bỗng Vương Minh hô từ phía sau: "Lão bản, có thể thường xuyên quay lại kiểm tra xem sao không?"

Tôi đứng sững nửa giây. Nhớ tới cách Vương Minh trước kia cố chấp giữ Ngô Sơn Cư, giờ lại lo lắng tôi sẽ thiếu món gì, không khỏi bật cười.

Tôi không quở trách hắn, chỉ nói:
— "Xem trọng Ngô Sơn Cư lắm đấy, nếu ngày nào phát hiện thiếu thứ gì, tôi sẽ khấu trừ tiền lương của cậu."

Vương Minh nghe xong vui sướng, ở phía sau hô to, hứa sẽ chăm lo Ngô Sơn Cư thật tốt.

Ngu ngốc thật.

Bàn Tử thấy tôi ôm hộp gỗ đi lên cũng không hỏi bên trong là gì, chỉ nháy mắt ra hiệu cho tôi. Tôi trợn mắt: "Về Thôn Vũ rồi tính sau."

Hộp này là thứ tôi trước đây thu thập, thấy thích hợp để dưỡng lão. Bàn Tử hứng chí muốn giúp trộn lẫn, nhưng lúc xây dựng vẫn chưa kỳ vọng Muộn Du Bình sẽ trở lại, nên phòng chỉ đơn giản sửa chữa, đủ để chứa đồ vật từ kho ra, tôi dọn dẹp sơ sơ rồi bỏ lại.

Tôi nhìn Muộn Du Bình, hắn mở to mắt, rồi mở cửa xe đi xuống. Bàn Tử vừa xuống xe liền duỗi người tập thể dục, không sợ làm đau eo hắn.

Hộp gỗ nặng không nhẹ, bên trong đòi hỏi sức lực khá lớn. Tôi ôm nó bước ra cửa xe, vừa chạm đất, tầm mắt bỗng tối sầm vài giây, suýt chút nữa lảo đảo quỳ xuống.

Sợ đến mức tôi vội ổn định cơ thể, dựa vào cây trụ vài lần mới lấy lại thăng bằng. Nhấc đầu lên thì thấy Muộn Du Bình hiếm khi hơi nhíu mày, nhìn chăm chú tôi.

Tới ... tim suýt nhảy ra ngoài. Nhiều năm trước, biểu cảm này của hắn chỉ xuất hiện khi gặp tình huống khó giải quyết. Chẳng lẽ hắn thể chất tà môn, sức mạnh đến mức này?

"Tiểu ca?" Tôi thở hổn hển, "Sao vậy?" Trong lòng chỉ mong hắn đừng làm gì liều, đừng để tôi rơi vào tình huống khó xử ngay trước mắt.

Nhưng Muộn Du Bình không để ý, chỉ đi tới nhận hộp gỗ, một tay còn đỡ thêm tôi để giữ cân bằng. Thật khốc liệt.

"Thiên Chân tiểu đồng chí, cậu không sợ nước miếng muốn chảy lên người tiểu ca sao?" Bàn Tử bất ngờ tát tôi,khiến mặt tôi nóng bừng. Lúc này tôi mới để ý tay còn lại của Muộn Du Bình đang giữ eo tới để giữ thăng bằng, trông giống cảnh trong phim truyền hình tiểu kiều thê.

Phi phi phi... thật khiến tôi giật mình.

Tới khụ khụ hai tiếng, nhanh chóng thoát ra khỏi tay hắn, vội đổi chủ đề:
— "Thứ này là tìm từ người mù mang về, tiểu ca, mở ra xem thử."

Muộn Du Bình ừ một tiếng, thong thả mở nắp. Bên cạnh, Bàn Tử đã lao vào phòng, chuẩn bị thưởng thức thành quả bày biện.

Bên trong chính là thanh hắc kim cổ đao từng bị đánh rơi năm đó. Lâu nay tôi chưa tìm được cơ hội lấy lại, trải qua không ít gian nan mới từ người mù đào về được.

Muộn Du Bình vuốt ve thanh đao, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu, nhẹ giọng gọi tên tôi:
— "Ngô Tà... cảm ơn."

Tôi đáp một tiếng: "Có gì đâu, qua mấy năm tình nghĩa, muốn gì cũng có thể cho anh."

Nửa câu sau vẫn chưa nói ra, tôi sợ hắn kích động đá trúng mình, hắn vẫn bình thản, không để ý đến chuyện sinh tử. Nếu coi chúng tôi là huynh đệ , chắc cũng không muốn nghe thêm gì nữa.

Chúng tôi ba người sau đó ở lại Thôn Vũ, thường hay nuôi mấy con gà. Muộn Du Bình rất thích những con gà trong viện, tôi nhìn hắn thích như vậy, không nhịn được lại mua thêm mười mấy con. Bàn Tử mắng: "Ngô tiểu đồng chí, cậu định nuôi gà thành trang trại luôn sao?" Tôi chỉ cười, cảm thấy rất vui.

Tôi không còn ý nghĩ gì rối rắm với Muộn Du Bình, chỉ muốn cùng nhau bình yên sinh hoạt. Trương Hải Khách nhiều lần xúi giục hắn, bị tôi dùng chổi đánh đuổi ra ngoài, Bàn Tử nhéo tay hắn, nói:
— "Hải Khách huynh đệ à, nhà tôi bình phi lạc hộ, ngươi lần nữa châm ngòi là trời phạt nha!"

Tôi cười với  Muộn Du Bình, bị sặc ho khan vài tiếng, Bàn Tử chạy tới cho uống nước. Tình cờ chạm vào Muộn Du Bình, hắn không phản ứng, ngồi trên bậc thang 45 độ nhìn sao trời, đối với Trương Hải Khách dò hỏi cũng không nói gì, chỉ hồi vài câu nhẹ nhàng.

Bàn Tử đưa điện thoại cho tôi xem, cười phá lên:
— "Trên đường người câm Trương lưu lạc vì Ngô tiểu Phật gia tiểu bạch kiểm, đạo đức bị chôn vùi, nhân tính bị vặn vẹo!"

Tôi cầm điện thoại, chấn kinh:
— "Điên rồi đi, ai lại truyền lời đồn này?"

Muộn Du Bình vẫn im lặng, chỉ nhìn tôi thật lâu, to không hiểu ý hắn, ánh mắt vừa dịu dàng vừa nghiêm nghị, khiến lòng tôi không khỏi rối bời.

Một lần, tôi ngủ vặn eo, trợn mắt kêu to trên ghế, Muộn Du Bình bước đến xoa lưng tôi, khiến tôi khiếp sợ suýt đánh rơi quạt. Bàn Tử nhìn cũng lơ mơ mở miệng, nói:
— "Hai cậu... làm gì vậy?"

— "Làm cái mẹ anh!" Tôi dùng khẩu hình mắng hắn, rồi bị Muộn Du Bình đè nhẹ, nhắc nhở:
— "Đừng nhúc nhích."

Tôi phục thật sự, không hiểu nổi hắn.

Nhân lúc Muộn Du Bình đang rửa bát, Bàn Tử lê dép lào, nhấc mông ngồi cạnh tôi, hỏi:
— "Này, rốt cuộc cậu với tiểu ca giờ là thế nào rồi?"

Tôi nhún vai:
— "Còn thế nào được nữa, giờ cũng coi như khá tốt rồi."

Bàn Tử nheo mắt, nhồm nhoàm kẹo nói:
— "Không thể nào. To thấy tiểu ca mỗi ngày cứ nhìn chằm chằm cậu như muốn ăn sống vậy. Nói thật đi, hắn thật sự từ chối cậu à?"

Tôi bấm bấm loạn trên điện thoại, thản nhiên nói:
— "Ừ, đúng vậy. Hắn nói giữa chúng tôi không nên có loại tình cảm đó. Tôi có thể ép hắn sao?"

Tôi lại nhớ đến hôm Bàn Tử hùng hồn kể chuyện thế nào dụ được tiểu ca về Thôn Vũ, hỏi lại hắn mà hắn chỉ vòng vo, tán dóc như thần.

— "Có khi nào tiểu ca nghĩ hai người đều là đàn ông nên..." Bàn Tử cố ý kéo dài giọng.

— "Hắn xem tôi là người thân quan trọng, sao lại có loại tình cảm khác được." Tôi đáp.

— "Phét! Toàn nói linh tinh!" Bàn Tử bật lại, "Mười năm trước tiểu tử cậu ngu đến mức nhìn không ra đấy thôi, tiểu ca đối với cậu khi đó độc chiếm đến mức ai cũng không được chạm vào cậu . Giờ còn bảo hắn không có ý đó, hù ai đấy?"

Nghe đến đây, tôi lại bực. Nhớ đến hôm Muộn Du Bình lạnh lùng nói "Chúng ta không nên như vậy." Không nên thế nào? Không nên yêu sao?
Tôi mẹ nó, mười năm nghĩ về hắn, nếu hắn không thích tôi, tôi cũng chịu, nhưng còn muốn đẩy tôi ra xa? Tính cái gì?

Mẹ nó, mà tôi lại không dám nói.

Tôi rút thuốc, vừa châm lên thì một cơn gió vụt qua — điếu thuốc trong tay bị bóp tắt dưới chân ai đó. Ngẩng đầu nhìn, là Muộn Du Bình. Hắn bình thản nhặt lên, ném vào thùng rác:
— "Cai thuốc."
Nói xong liền quay người đi.

Bàn Tử há hốc mồm:
— "Tôi thao... sao tiểu ca lại có radar phát hiện thuốc lá của cậu chuẩn thế này, đỉnh thật!"

Tôi đơ mất vài giây, vẫn chưa cam tâm, lại rút một  điếu nữa. Quả nhiên, Mộ Du Bình lại xuất hiện. Lần này hắn chỉ hơi khẽ nhíu mày.

Tôi trong lòng chữ thề một tiếng tay run rẩy giữ chặt điếu thuốc, trong đầu loạn thành một mớ. Đang lúc tôi định hít một hơi để ổn định Muộn Du Bình đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay tôi

Thật ra mỗi lần gặp chuyện khó giải quyết thứ duy nhất có thể giúp tôi bình tĩnh chính là nicotin. Vì vậy trước nay chưa có ai dám xen vào lúc tôi đang hút thuốc nếu có thì kết cục cũng ko dễ nhìn.
Nhưng lần này là Muộn Du Bình, tôi cố gắng nặng ra 1 nụ cười " Tiểu ca chỉ một điêu thôi, rất nhanh mà"

Hắn vẫn không nói gì, chỉ siết chặt tay, sức mạnh khiến điếu thuốc trên tay tôi rơi xuống đất. Đầu tôi hỗn loạn, đến khi hắn lạnh giọng nói "Bỏ thuốc đi" thì tôi nóng cả đầu, bật thốt:

"Chuyện này là của tôi, liên quan gì đến anh..."

Vừa dứt lời, tôi lập tức hối hận, sửa lại:
"Không cần anh lo."

Tình hình đúng là chẳng tốt đẹp gì.

Nghe vậy, sắc mặt Muộn Du Bình thoáng lạnh đi, ánh mắt tối sầm lại:
"Cậu không muốn tôi quản, đúng không, Ngô Tà?"

Bàn Tử thấy tình hình căng thẳng , vội vàng xỏ dép lê, chuồn mất, miệng còn lầm bầm:
"Thiên Chân à, Bàn gia chợt nhớ ra còn việc, hai người cứ từ từ nói chuyện nhé, anh em tốt phải biết thông cảm nha."

Tôi thật sự muốn chửi.

Trong lòng bực bội đến cực điểm, tôi lại nhớ tới thái độ của Muộn Du Bình mấy hôm trước — rõ ràng là hắn có chút mềm lòng, có chút thương tôi. Chúng tôi đâu nên như thế này.
Vậy mà hắn vẫn luôn là người vượt qua ranh giới trước, rồi khi tôi định đáp lại thì lại rút lui.

Hắn sao có thể... đối với tôi như vậy?

"Không cần anh lo." Tôi nói nhỏ, giọng khàn đặc.

Muộn Du Bình nhìn tới một hồi, rồi buông tay, sức lực cũng nhẹ đi.
"Được." Hắn chỉ nói một chữ, giọng lạnh lùng, rồi quay người đi.

Tôi ngẩng đầu, thấy hắn thực sự rời đi. Tim như ngừng đập một nhịp, đến khi thân ảnh hoàn toàn khuất sau cánh cửa, tôi mới che mặt lại.

Xong đời rồi.
Hắn thật sự mặc kệ tôi rồi.

Ta bị cú sốc này đánh mạnh đến choáng váng. Từ đó mỗi ngày đều nghĩ cách lấy lòng hắn, nhưng vô dụng. Một khi Muộn Du Bình đã quyết, dù là chuyện gì cũng không quay đầu.

Tôi bắt đầu thấy tuyệt vọng.
Ban đầu còn nghĩ, cứ như huynh đệ ở chung lâu ngày, tình cảm sẽ nhạt dần, cuối cùng ta có thể quên được hắn. Nhưng tôi đã đánh giá thấp lòng mình.

Tôi không làm được.
Thật sự làm không được.
Tôi mẹ nó không thể không yêu hắn.

Chỉ cần nghĩ đến việc phải chính miệng nói "Tôi không thích anh nữa", tôi cảm giác tim mình như bị bóp nát.

Muộn Du Bình vẫn đối xử với tôi như bình thường, chỉ là khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng rõ ràng. Hắn vẫn nhìn tôi, nhưng ánh nhìn đó... dài hơn, xa hơn, lạnh hơn.
Nếu tôi quay lại, hắn sẽ bình thản quay đầu đi, không đối diện nữa.

Không khí căng thẳng đến mức ngay cả Bàn Tử cũng chịu không nổi, cuối cùng anh ta lên tiếng:
"Thiên Chân, cậu như vậy là không được đâu, phải nói chuyện với hắn đi."

Tôi cố cười, giọng run run:
"Hắn không thích tôi cũng không sao, nhiều năm như vậy rồi, tới nên hiểu rõ sớm mới đúng."

Bàn Tử nhìn tôi, thở dài:
"Tiểu ca kệ cậu , nhưng Bàn gia thì không."

Tôi cúi đầu, trong lòng vừa hổ thẹn vừa tức giận với chính mình.
Tôi thích Muộn Du Bình mười năm rồi, thế mà lại tự dằn vặt như vậy.
Thích lâu như thế, anh cái đồ Muộn Du Bình, thích tới một chút thì chết à!?

Bàn Tử chỉ lặng lẽ vỗ đầu tôi:
"Thiên Chân ngốc quá."

Cuối cùng, hắn cũng không nói thêm gì nữa.
Mà tôi, trong cơn xúc động rối loạn ấy, lại không hề nhận ra — có một ánh mắt ở sau lưng, vẫn lặng lẽ dõi theo tôi , không hề rời đi.

Trương Khởi Linh nhìn chằm chằm Ngô Tà.

Một hồi lâu, đôi mắt ấy vẫn vĩnh viễn yên lặng như giếng cổ, không gợn sóng, ánh lên nỗi thống khổ.

Giãy giụa.

Tôi lại đứng trước lạt ma miếu lần nữa.

Thở phào một hơi, lão tử mẹ nó vẫn không dám chạy trốn. Tôi không biết phải tiếp tục đối mặt Muộn Du Bình thế nào, sợ rồi một ngày sẽ không kìm nổi mà nổi điên, ngửa bài, rồi lại nhìn hắn rời đi.

Tôi không thể chịu đựng để lại thêm mười năm chờ đợi.

Tôi tìm cơ hội thật lâu, cuối cùng khi Bàn Tử và Muộn Du Bình đều đi ra ngoài thu hành lý, tới lấy vài điếu thuốc, gãi đầu, lòng lại chỉ muốn một chút yên tĩnh.

Tôi định đi nhìn lại pho tượng của Muộn Du Bình, nhưng phát hiện đã không còn ở đó, nên mang về lưu trữ.

Tôi đi lòng vòng nhiều con đường, không nghĩ lại bị phát hiện nhanh đến vậy. Đứng trước lạt ma miếu, tôi chậm rãi, không vội bước vào, thở dài, rồi hướng về núi sâu. Càng cần một khoảng thời gian tĩnh lặng, tôi liền tắt máy điện thoại.

Ngày trẻ, bệnh tình cứ quấy nhiễu tôi ngày đêm, điên cuồng, nên tôi cần thời gian để khôi phục. Nhưng khi vội vàng hành động, tôi không tính toán xem thuốc men chống đỡ được bao lâu. Đi một hồi, trên đường như bị sắp xếp, đi mẹ nó, đúng là rắc rối.

Tôi biết rõ, mình chẳng khác gì hồ nháo, nhưng quá khao khát yên tĩnh. Tôi không thể chấp nhận Muộn Du Bình lại rời đi thêm lần nữa.

Tôi đến một ngôi nhà gỗ nhỏ, hẻo lánh, phải nhọc công tìm mới thấy. Bên trong sơ sài, trước kia hẳn là nhà của nhân viên rừng phòng hộ. Tôi đơn giản sắp xếp một chút, chuẩn bị nấu mì gói lót dạ.

Trước khi đi, tôi còn để lại một tờ giấy, không cần lo Bàn Tử sẽ phản ứng ra sao. Tôi làm gì cũng hiểu, điện thoại lười mở, đi gấp, pin còn dư được hai vạch.

Ăn uống xong, tôi lang thang trong rừng, muốn tiêu hóa. Nơi này rộng, nhưng tôi từng nhiều ngày ở lạt ma miếu, chưa đi quá xa. Tôi nhét điện thoại vào túi, đi dạo không mục tiêu.

Tôi Ngô Tà vốn là người... mang theo tà môn nam nhân, mưa rào dầm liên tục, kèm tia chớp.

— "Tôi thao, ông trời cũng không thương lão tử." Tôi mắng vài câu, đi trong mưa, cố gắng không trượt ngã.

Phổi hơi nhiễm trùng, nhưng chưa đi khám. Ngày mưa, nước tràn vào mũi miệng, cảm giác muốn chết. Tôi cởi áo khoác trùm lên đầu, cố chạy qua chướng ngại vật.

Rêu xanh khiến tôi trượt, ngã vào bùn, bò dậy giữa cơn mưa, toàn thân đầy bùn lầy, trầy xước. Nhưng tôi vẫn thu thập chính mình, tiếp tục chạy về nhà gỗ nhỏ. Trên đường đầy tai họa, suýt nữa ngã chết giữa rừng.

Cuối cùng trở lại nhà gỗ, toàn thân ướt sũng, mệt đến mức bất tỉnh.

— "Con mẹ nó..." Tôi vẫn mắng được một câu.

Tỉnh lại, toàn thân đau nhức. Kiểm tra, chỉ vài vết trầy nhỏ, không nghiêm trọng. Tôi hơi bất ngờ, đúng là vận xui triền miên.

Điện thoại để trong túi, giờ hỏng hoàn toàn, không cứu được nữa.

Tôi thở dài, chậm rãi thu dọn mình, may còn quần áo sạch trong ba lô. Nhìn ra ngoài cửa sổ mưa tầm tã, đoán vài ngày nữa chắc chẳng đi đâu được.

Tôi nằm lại trên giường, ho khan, nghĩ đến mưa đã ngấm vào phổi, cảm thấy khó chịu. Lấy thuốc ra, chuẩn bị khi mưa tạnh sẽ đi, nếu không sẽ chán chết ở đây. Dù định lặng lẽ đi, nhưng hắn mẹ một chút cũng không có.

Mưa kéo dài lâu hơn tưởng tượng, cứ dầm dề suốt ngày. Tôi ra cửa, chưa kịp chuẩn bị thuốc men, để vết thương tự lành, mặt mũi thất thần, nhìn màn mưa ngoài cửa sổ. Cuối cùng, mưa có vẻ sắp tạnh.

Tôi tìm lại điện thoại, không cứu được. Tiền thì còn thiếu, phải nhờ Tiểu Hoa đổi mới, thôi mặc kệ, tiền của tôi đâu cần nhiều.

Tôi sắp xếp lại mọi thứ, ngồi trên bục ở Vũ Thôn, trằn trọc đến nửa đêm, đói quá chỉ còn trông cậy mấy thùng mì gói.

Lúc này, tôi đoán hai người đã ngủ, liền khẽ sờ cửa. Bất ngờ, dưới ánh trăng, một bóng người ngồi trên ghế đá trong viện khiến tôi sợ chết khiếp... quỷ gì đây?!

Cẩn thận tiến lại, phát hiện hóa ra là Muộn Du Bình.

Tôi bối rối: sao nửa đêm còn không vào nhà ngủ? Nhìn mặt hắn, thấy mệt mỏi hiếm thấy, tự hỏi có chuyện gì xảy ra với Trương gia?

Tôi nhẹ nhàng đặt ba lô xuống, cởi áo khoác để che hắn. Nhưng chưa kịp đi, tay đã bị hắn túm lấy.

Tôi mẹ nó kinh ngạc, tưởng hắn ngủ say. Không ngờ giấc ngủ của hắn lại nhạy bén đến vậy. Muộn Du Bình mở mắt to, nhìn thấy mặt tôi.

Lần đầu tiên, tôi nhìn rõ trong mắt hắn sự mê man, hoảng sợ... và vui mừng đến phát điên khi thấy tôi.

Tôi không kịp phản ứng, đã bị Muộn Du Bình ôm chặt. Hắn sức lực thật lớn, như muốn ép toàn thân tôi vào người mình. Thanh âm run rẩy, hắn gọi:

— "Ngô Tà."

Hai tiếng, như xác nhận tôi thực sự còn sống, vẫn là Ngô Tà mà hắn biết, như kiểm chứng tôi còn ở đây, còn sờ nắm được.

Tôi a lên một tiếng, định hỏi sao vậy, thì mặt Muộn Du Bình bỗng nghiêng, môi hắn mềm mại chạm vào tôi, kèm theo chút đau nhói; đại não tôi lập tức đơ ra. Một lúc sau mới nhận ra: Muộn Du Bình chủ động hôn tôi, còn... cắn nhẹ một cái.

Ta thao.
Quá kinh ngạc.

Hắn ôm tôi một lúc, lực rất lớn, rồi nói:

— "Ngô Tà... ở bên tôi đi. Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ gặp nguy hiểm."

Tôi nhăn mày, định phản bác, hắn lại nhanh hơn mở miệng tiếp:

— "Tôi đã nhớ câu này suốt mười năm. Tôi tới để nói lời cáo biệt với cậu , nhưng cậu không thể tránh được, đây là tất cả tôi dành cho cậu. Chúng ta không nên như vậy, cậu phải trở về làm tiểu lão bản của mình."

Muộn Du Bình hiếm khi nói dài với tôi như vậy. Dù chuyện xưa phức tạp, vẫn đủ làm tôi sửng sốt.

— "Chính là tôi ... nếu không có anh, đã chết biết bao lần rồi." Tôi nâng mặt hắn, Muộn Du Bình ngoan ngoãn chịu nhìn, ánh mắt chỉ hướng tôi.

— "Tôi hối hận," hắn nhẹ nhàng nói.
— "Tôi lẽ ra có thể truy cậu mà đánh, khiến cậu chẳng thể đuổi theo."

Tôi trừng mắt nhìn hắn, nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói, đêm nay trạng thái vượt ngoài dự đoán của tôi.

— "Hiện tại, tôi cũng hối hận." Hắn đặt trán lên trán tôi, giọng chậm rãi sát vào tai:
— "Tôi lẽ ra phải nhìn cậu chặt chẽ, dạy cậu vĩnh viễn không rời tầm mắt khỏi tôi ."

Sau đó, tôi từ Bàn Tử mới biết sự tình.

Ngày đó tôi vội đi, Muộn Du Bình một ngày sau mới từ núi trở về. Bàn Tử thấy tôi để lại giấy, tưởng tôi trở về Hàng Châu.

Nhưng Muộn Du Bình cực kỳ nhạy bén với những điều không đúng, phát hiện ngay. Hắn lập tức sai Trương Hải Khách tra tôi trên tuyến xe, cuối cùng phát hiện tôi gặp nguy hiểm, nhưng vẫn sống.

Bàn Tử và Muộn Du Bình liên tục tìm tôi, Muộn Du Bình không tin tôi gặp chuyện, tự mình đến hiện trường kiểm tra, mới xác nhận tôi còn sống. Khi đó, hắn như treo mình trên bờ vực, sợ nếu tôi gặp nguy hiểm, hắn sẽ không kịp cứu.

Tiểu Hoa và người mù cũng phái người đi tìm, nhưng mưa lớn khiến họ không tìm được gì.

Lúc này mới hiểu vì sao Muộn Du Bình luôn bình tĩnh nhưng khi gặp tôi lại như vậy: Hắn sợ mất tôi. Cảm giác sợ ấy còn mạnh hơn cả tôi, vì quá yêu, nên trầm mặc, suy nghĩ thận trọng. Và... tất cả là vì tôi, vì tôi mà hắn phải bước qua ranh giới đó.

Ngô Tà bật cười rộ, nằm trong lòng Trương Khởi Linh, cười hề hề:

— "Thật mặc kệ tôi?"

Trương Khởi Linh nghiêm túc lắc đầu:

— "Không được. Cậu không nghe lời, tôi sẽ phạt cậu."

— "Phạt sao? Buộc lên lưng quần à?"

Trương Khởi Linh bất đắc dĩ nắm tay tôi, hơi lạnh, ép tôi vào lòng, quấn chặt:

— "Ân."

— "Trên lưng quần thì không được."

"Ngô tiểu Phật gia chạy trốn hư hư thực thực... Trương họ tiểu bạch kiểm xuất động... Trương gia nhân mã đau khổ tìm kiếm..."

"Ngô tiểu Phật gia tiểu bạch kiểm..."

Tôi run rẩy nhìn giao diện trên di động Bàn Tử đưa, toàn tin tức rối rắm, toàn chuyện phi lý, nhàn rỗi mà nghiên cứu cũng chỉ như nuôi gà.

Đều mẹ nó điên rồi.

— "Tiểu ca, đừng động vào, để tôi xử lý."

Bàn Tử nhìn di động, lại nhìn sang tiểu bạch kiểm đang ngồi bên Ngô Tiểu Phật Gia, tay cầm trái cây đút cho người ăn, vẫn yên lặng như không biểu hiện gì, nhưng ánh mắt ôn nhu, như sắp trào bọt nước.

Bàn Tử vung tay, làm một động tác chúc phúc:

— "Bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử, một năm ôm bốn!"

Một bình luận cực kỳ... hứng khởi, có thể gọi là tán thành hết cỡ.

— "Lão tử phải lập tức đưa lời đồn này lên mạng! Tiểu bạch kiểm gì, đó là trên đường danh tiếng lừng lẫy của người câm Trương! Không thể để tiểu ca bị bỏ qua!"

Bàn Tử đeo kính râm, tự nhiên bỏ ngoài tai mọi chuyện, ôm một khối tiểu tình lữ bên cạnh, thoải mái nhấm nháp đồ uống:

— "Ai, thật sự ân ái nha."

Ngày hôm sau, Ngô Tà lao vào diễn đàn, tham gia thảo luận về Ngô Tiểu Phật Gia và người câm Trương, tranh luận xem ai "trên ai dưới". Cậu ấy vừa sợ vừa hào hứng, giơ di động ra để khoe với Tiểu ca

Tiểu ca nhìn một hồi, bình tĩnh nói:

— "Tôi có thể nằm dưới."

Ngô Tà sững người mấy giây, thử hỏi lại:

— "A? Thật vậy sao?"

Trong giọng có chút hưng phấn.

Tiểu ca lại nói thêm, vẫn bình tĩnh:

— "Nhưng tôi muốn ở bên trong."

Ngô Tà lập tức phản ứng, gương mặt đỏ bừng, tim thót lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro