chương 16- mưu hại
Nửa tháng sau đó, Vân gia trên dưới đều tất bật bận rộn chuẩn bị sính lễ để đại tiểu thư cầu thân An gia lần nữa.
Sau chuyện hôm trước, địa vị của An Ngọc Thạch tại Vân gia càng lúc càng sa sút đi trông thấy. An Ngọc Thạch luôn khinh khi hà khắc với hạ nhân, làm không ít người oán giận. Lần này hắn bị thất sủng, kẻ bỏ đá xuống giếng tự khắc cũng không ít.
Vân Du đối với những chuyện này không quá để tâm. Nàng cùng Vân Cát Ngôn chưa từng có ý định bức tử hắn, chỉ cần hắn an phận thủ thường. Hắn vẫn là cô gia của Vân gia. Nàng cùng a di vốn chỉ muốn có thể đưa An tiểu thư đường đường chính chính nhập gia vậy là đủ.
Mấy hôm nay, Vân Du đều theo bồi Vân Duẫn. Nàng biết ngoại công nàng mấy năm nay trải qua cũng không thật sự dễ dàng. Đại phòng bát nháo, nhị phòng lại bị kẻ khác săm soi. Ông cũng đã mệt mỏi. Lần chấp thuận này của ông cũng đồng nghĩa với ông đã buông xuống một nửa Vân gia cho Vân Cát Ngôn gánh vác.
Tiết trời nhập hạ oi ả nóng bức, dù trong chính viện Thanh Cư viên đã đặt băng dũng đến ba cái, nhưng Vân Du vẫn nóng đến huân đỏ mặt mày. Vân Duẫn hạ quân cờ xuống bàn cờ, nhìn tiểu chất nhi mặt mày đỏ hồng phi thường khả ái, ông bật cười treo ghẹo: "Ngươi xem ngươi, chỉ mới nóng một chút mặt mày đều đỏ hết rồi!".
Vân Du cũng biết ngoại công hiếm khi lộ chút tính tình lão ngoan đồng, nên cũng giả vờ vuốt vuốt mũi nhỏ. Úng thanh úng khí nói: "Là, là Du nhi khi nãy dùng canh gà chỗ nương. Canh rất nóng, nên mặt mới đỏ thôi...".
Vân Duẫn nghe lời chống chế đầy chỗ hở của nàng thì bật cười, nhéo nhéo mũi nàng, sủng nịch nói: "Ngươi nha, cái tiểu quỷ tinh linh này còn dám qua mặt ngoại công".
Vân Du lúc lắc đầu nhỏ, bỉu môi làm Vân Duẫn bật cười thêm trận nữa. Coi như lão thiên gia cũng không bạc đãi nhị nữ nhi ông. Tuy rằng bị kẻ khác lừa gạt thất thân, nhưng bù lại có một nữ nhi khả ái bồi cạnh bên.
Vân Du hạ thêm quân cờ chặn bước của quân cờ trắng thì nghe Vân Duẫn hỏi: "Bên a di ngươi thế nào rồi?".
Lần này Vân Cát Ngôn tự mình động thủ chuẩn bị sính lễ rồi cũng tự mình cầu thân. Mấy hôm trước vừa hay đã đưa bà mối đến cửa An gia dạm hỏi. Nàng ấy định sáng mai sẽ đích thân đến An gia một chuyến. Không nhọc Vân Duẫn phải thân già lặn lội đến Ung Nam thành lần nữa.
Vân Du nhu thuận hồi đáp: "Hôm qua con cùng nương vừa sang Vọng Thu viên. A di bảo mọi thứ đều đã ổn thỏa, bên An gia cũng đáp ứng lời cầu thân rồi".
Không đáp ứng mới là chuyện lạ. An gia chỉ là một thương gia không chút tiếng tăm, được Vân gia lừng lẫy chốn giang hồ cầu thân hai lần. Là bậc nào vinh hạnh, còn dám khước từ sao.
Vân Duẫn gật đầu, tiếp tục hạ cờ, nói: "Vậy là tốt" xong lại thở dài: "Chỉ mong a di ngươi sớm yên bề gia thất, hạ sinh hài tử, ta mới an tâm nhắm mắt".
Vân Du cười cười: "Ngoại công khéo lo. Du nhi thấy a di lần này đã quyết tâm đến vậy. Không chừng sau hỉ sự lần này, vừa nhập thu ngoại công liền có thêm tiểu chất".
Vân Duẫn nghe nàng nói xong liền vừa cười vừa búng trán nàng: "Cái nha đầu nhà ngươi, chỉ giỏi xảo ngôn".
Lời Vân Du nói cũng không sai. Tước quý cùng quân quý càng cảm tình sâu đậm, thì độ tương thích sẽ càng cao, tiêu kí rất dễ hoài thai. Huống hồ An tiểu thư cũng hai mươi có hơn, không phải là một tiểu quân quý yếu ớt, cần dưỡng hảo thân thể mới có thể mang thai.
Vừa lúc một nha hoàn vận lục y bưng trản trà tiến vào, bày biện ấm chén lên trà kỉ cạnh bàn cờ. Xong việc liền cung kính thối lui.
Vân Du chuyên chú nhìn bàn cờ, còn Vân Duẫn thì tự mình động thủ rót hai chén trà. Một chén đẩy về phía Vân Du, chén còn lại cho mình.
Vân Du nhẹ nhàng hạ thêm quân cờ nữa mới vươn tay đón lấy chén trà. Nhưng khi nhìn chén trà, tay nàng run lên một hồi. Nàng vội ngước lên nhìn ngoại công lại thấy ông sắp nhấp trà thì cả kinh. Không suy nghĩ nhiều nàng vội vã buông chén trà trong tay xuống.
Chén trà rơi xuống bàn cờ. "Choang" một tiếng liền vỡ tan tung tóe, quân cờ hỗn đỗn. Vân Duẫn chấn kinh vội bỏ chén trà xuống, cầm tay nàng cấp thiết hỏi: "Ngươi có bị bỏng không? Thế nào lại bất cẩn đến vậy?"
Vân Du cúi đầu che đi ám quang nơi đáy mắt, kinh hãi lắp bắp nói: "Ngoại, ngoại công, Du, Du nhi không sao".
Sau lại sợ sệt nói: "Ngoại công, người, người đừng giận Du nhi".
Vân Duẫn bất đắc dĩ, ông từ ái cười: "Ngươi không sao là được rồi, ngoại công không trách ngươi".
Vân Du liền nở nụ cười ngọt ngào: "Tạ ngoại công".
Rồi nàng lại vờ lo lắng: "Bàn cờ đều hỏng, để Du nhi thu dọn''.
Nói rồi tay nhỏ liền thoăn thoắt dọn dẹp vụn sứ trên bàn cờ cùng quân cờ. Vân Duẫn còn định nói cứ để nha hoàn dọn là được. Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì đã thấy Vân Du trượt tay, đẩy ngã cả ấm chén trên trà kỉ xuống nền đất.
"Loảng xoảng" một tiếng, tất cả đều vỡ tan. Vân Duẫn chấn động không thôi, vội vã bế Vân Du khỏi nhuyễn tháp phòng nàng bị nước trà nóng bắn bỏng.
Ông hạ giọng: "Du nhi ngươi làm sao vậy ?"
Vân Du ngước mắt nhìn ông, trong mắt xám nhiễm đầy nước. Phảng phất một cái chớp mắt tiếp theo nước mắt liền trào ra, đáng thương vô cùng. Vân Duẫn liền mềm lòng: "Ngoan, ngoan không khóc. Ngoại công không trách ngươi, Du nhi đừng khóc."
Vân Du đầu nhỏ gật gật, hấp hấp cái mũi, đáng thương hề hề. Vân Duẫn đặt nàng trong lòng, dỗ dành một lúc nàng mới thút thít nói" Ngoại công, Du, Du nhi không sao rồi".
Vân Duẫn thấy nàng đã bình tĩnh, liền gọi nha hoàn vào dọn dẹp đống lộn xộn. Vân Du nhạy bén nhận thấy nha hoàn lần này vào dọn dẹp lại là một nha hoàn khác, không phải là nha hoàn lúc nãy bưng ấm chén vào. Nàng lúc lắc trong lòng Vân Duẫn một lúc rồi mới xuống đất, thi lễ rồi xin cáo lui. Vân Duẫn cũng đáp ứng.
Vừa ra khỏi chính phòng, Vân Du liền thu hồi mọi biểu cảm, khóe môi vẫn nhàn nhạt tiếu ý ôn hòa. Nhưng trong mắt lại một mảnh sương giá.
Nàng nhìn bóng lưng nha hoàn đang bưng vụn sứ đi xa, hạ giọng nói với Lưu mama đứng cạnh: "Theo sát nha hoàn đó, nhìn thấy vụn sứ bị ai mang đi từ tay ả ta thì đưa cả người lẫn vụn sứ đến Vọng Thu viên. Còn nữa hành sự cẩn trọng, đừng gây quá nhiều chú ý".
Lưu mama là người có nhãn lực, tự khắc hiểu mọi chuyện xảy ra tại Thanh Cư viên hôm nay không đơn giảnm cúi đầu xưng vâng liền theo bước nha hoàn kia.
Vân Du cười lạnh, nha hoàn mang ấm chén đến ban nãy không phải là người Thanh Cư viên. Nàng hằng ngày đều đến bồi Vân Duẫn chưa từng trông thấy nàng ta. Lúc trà có vấn đề nàng ta lại không thấy đâu.
Ám hại nếu không thành, tự khắc sẽ quay lại để lấy đi bằng chứng buộc tội mình. Dám ám hại trước mắt nàng, quá coi thường nàng rồi. Xem ra sóng ngầm tại Vân gia đã nổi lên mãnh liệt.
Vân Du một đường tiến vào Vọng Thu viên, bên trong đông đúc nha hoàn cùng sai vặt, khắp nơi đều la liệt sính lễ. Hạ nhân trông ấy nàng đều hành lễ thỉnh an.
Vân Cát Ngôn vốn còn đang cầm một cuộn lụa thượng đẳng, thấy nàng liền vẫy tay, cười nói:"Du nhi, đến".
Vân Du nhẹ nhàng thi lễ: "Thỉnh an a di".
Vân Cát Ngôn cười cười: "Ta đã nói rồi. Bân gia là người trong giang hồ ngươi hà tất câu nệ nhiều lễ tiết thế làm gì". Vân Du chỉ khẽ lắc đầu nhưng không đáp.
Nàng lơ đãng nhìn mấy mama may vá lạ mặt ở trong viện, hỏi: "A di đây là...?".
Vân Cát Ngôn trong mắt nàng một mảnh tình ý nhu hòa, nói: "Đều là thợ may trong kinh thành, ta mời đến để may giá y cho Ly nhi".
Sau nàng lại nói: "Du nhi thợ may này may y phục rất đẹp, ngươi cùng nương ngươi cũng may vài bộ đi".
Vân Du chậm rãi ngồi, tay nhỏ vuốt vài cuộn tơ lụa thượng phẩm đặt trên bào, lạnh nhạt nói: "Hỉ sự của a di vẫn hệ trọng hơn. Chút chuyện nhỏ này cứ để mama trong viện Du nhi làm là được rồi".
Vân Cát Ngôn nhận ra Vân Du có điểm gì đó khác biệt so với bình thường. Nàng chăm chú nhìn Vân Du, lại cả kinh. Dù bên môi Vân Du vẫn nhàn nhạt tiếu ý, nhưng hàng mi đã lạnh như sương tuyết rồi. Nàng tiến đến cạnh Vân Du hạ giọng hỏi: "Du nhi, ngươi đây là làm sao?".
Vân Du không trả lời mà lơ đãng nhìn đám hạ nhân trong viện, Vân Cát Ngôn liền hiểu ý, nàng khoát tay: "Các ngươi lui ra trước, phong kín của viện, khi nào có lệnh của ta mới được vào".
Vừa lúc Lưu mama lại tiến vào hành lễ, Vân Cát Ngôn liền nghiêng đầu nhìn Vân Du. Thấy nàng gật nhẹ đầu, liền nói: "Lưu mama ở lại".
Rất nhanh cửa chính viện Vọng Thu viên bị phong kín. Trong phòng chỉ còn Vân Cát Ngôn, Vân Du cùng Lưu mama, bốn bề trầm mặc. Vân Cát Ngôn ngồi xuống ghế, nàng biết Vân Du sẽ không đột nhiên khác thường như vậy.
Vân Du nhìn Lưu mama, khẽ hỏi: "Việc thế nào rồi ?"
Lưu mama liền quỳ xuống đất lạnh, cúi đầu nói: "Hồi tiểu chủ, lão nô theo sát nha hoàn đó thì nhìn thấy một ả nha hoàn khác xuất hiện. Nàng ta lấy đi vụn sứ, lão nô liền đuổi theo nàng ta.
Nàng cùng lão nô đã tranh chấp tại hậu viện, nhưng lão nô không thể bắt được nàng. Chỉ đoạt lại được vụn sứ từ nàng, còn nàng thì đã chạy mất, lão nô thỉnh tội cùng tiểu chủ...".
Vân Du lạnh nhạt phất tay: "Đứng lên đi, ta không trách, vụn sứ đâu?".
Lưu mama nói: "Tạ ơn tiểu chủ" rồi từ trong tay áo lấy ra một bọc vải cung kính đặt lên bàn, xong việc thì thối lui qua một bên.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro