Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#3. Những đường kim đầu tiên

Tiếng máy may trong tiệm "Tơ Duyên" vẫn đều đặn vang lên từng nhịp, như nhịp tim của những trái tim xa lạ đang bắt đầu hòa quyện vào nhau. Đêm Sài Gòn, không khí đậm đặc mùi ẩm ướt của mưa, nhưng bên trong tiệm, ngọn đèn dầu leo lắt vẫn sáng, vẫn đều, vẫn lặng lẽ làm bạn với những mảnh vải lụa.

Phác Thái Anh đứng bên chiếc bàn cắt vải, tay giữ kéo, nhưng mắt không nhìn vào những miếng vải đủ màu sắc đang được sắp xếp ngay ngắn. Em cứ ngỡ rằng mình sẽ nhanh chóng quen với công việc, nhưng thật sự, mọi thứ vẫn còn quá lạ lẫm. Chưa bao giờ em tưởng tượng mình sẽ đứng trong một tiệm may, nhìn thấy những vết chỉ, những đường kim chạy dài như cách mà cuộc đời của một người đang chầm chậm đi qua.

Lệ Sa đang ngồi ở chiếc bàn đối diện, đẩy từng đường kim qua vải, mải mê với công việc. Ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt cô, khiến những đường nét trở nên mờ ảo, như thể cô không phải là con người thật, mà là một hình bóng nào đó trong giấc mơ.

Thái Anh thở dài một hơi, rồi lại tiếp tục công việc được giao. Em nhận ra rằng mình không hề biết phải làm gì tiếp theo, không chỉ vì công việc khó khăn, mà còn vì... sự im lặng bao phủ xung quanh. Em chẳng biết phải mở lời với Lệ Sa thế nào. Từ hôm vào tiệm đến giờ, Lệ Sa luôn dịu dàng, ân cần, nhưng chưa bao giờ có một cuộc trò chuyện thực sự giữa hai người. Tất cả đều qua loa, nhẹ nhàng, nhưng chẳng có gì rõ ràng.

"Chị...", em bật ra một từ, nhưng ngay lập tức lại cảm thấy như không nên nói nữa. Lệ Sa vẫn không quay lại, đôi mắt cô ấy vẫn chăm chú vào miếng vải trong tay. Thái Anh nhìn vào đôi tay của cô, nơi từng ngón tay khéo léo kéo và đẩy từng đường kim, như thể cả thế giới chỉ gói gọn trong từng động tác ấy.

Thái Anh lại ngập ngừng, rồi thở dài. "Chị có bao giờ thấy mệt mỏi không?" Em không biết vì sao mình lại hỏi câu này, nhưng khi vừa nói ra, lòng em lại nhẹ bẫng.

Lệ Sa từ từ ngẩng lên, đôi mắt dịu dàng nhìn thẳng vào Thái Anh. Không có chút bất ngờ nào, cũng không có sự bối rối. Cô nhẹ nhàng mỉm cười, rồi cất giọng trầm:

"Có chứ em. Ai mà không mệt mỏi... trong những ngày dài như thế này. Nhưng mệt mỏi rồi sẽ qua đi, khi chúng ta tìm được niềm vui trong những điều nhỏ nhặt"

Thái Anh lặng người đi, câu trả lời thật đơn giản, nhưng lại như một cái gì đó rất sâu sắc. Một niềm vui trong những điều nhỏ nhặt. Em mơ hồ hiểu ra, là những khoảnh khắc lặng lẽ trong tiệm này, giữa những mảnh vải và tiếng máy may, có thể là niềm vui. Có thể là những điều mà em chưa bao giờ thấy, chưa bao giờ nghĩ tới.

Lệ Sa đứng dậy, đến bên chiếc ghế đẩu của Thái Anh, rồi lặng lẽ đặt một chiếc khăn tay lên bàn. Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhìn cô gái trẻ đang ngập ngừng trong những suy nghĩ.

"Em có thể làm điều gì đó cho mình, Thái Anh. Chỉ cần em có niềm tin."

Thái Anh nhìn chiếc khăn tay trắng muốt ấy, rồi lại nhìn vào mắt Lệ Sa. Em cảm nhận được sự ấm áp và chân thành từ người con gái trước mặt, như một ngọn lửa nhỏ đang âm thầm cháy trong lòng. Em mím môi, rồi gật đầu.

"Em sẽ cố gắng, chị Lệ Sa. Em sẽ làm được"

Và lần đầu tiên sau ba ngày dài đằng đẵng, Thái Anh cảm nhận được một điều gì đó trong lòng mình. Đó là sự tin tưởng. Sự tin tưởng không phải chỉ từ Lệ Sa, mà còn từ chính bản thân em.

Ngày qua ngày, Thái Anh bắt đầu học cách làm quen với công việc trong tiệm. Mỗi lần em đẩy kim qua vải, từng sợi tơ lại kéo em gần hơn với thế giới mà em chưa từng nghĩ sẽ thuộc về. Mỗi chiếc áo dài hoàn thành, mỗi tấm vải được cắt xong, như là một bước tiến trong hành trình tìm kiếm chính mình.

Cũng vào một chiều muộn, khi màn đêm buông xuống và mưa bắt đầu rơi nặng hạt, Thái Anh đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Bên ngoài là những giọt mưa rơi xuống đất, còn trong lòng em, một niềm hạnh phúc rất nhẹ nhàng, nhưng lại ấm áp đến lạ kỳ. Mưa và lụa, những thứ đơn giản, nhưng lại là tất cả những gì em có.

"Chị Lệ Sa...", em khẽ gọi tên cô ấy.

Lệ Sa từ phía sau bước lại gần, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai Thái Anh. Cô không nói gì, chỉ là ánh mắt ấy, ánh mắt hiểu rõ, như thể nói rằng: "Cô bé, em đã đến đúng nơi rồi."

Cuộc đời đôi khi không cần quá nhiều lời nói. Chỉ cần một sợi tơ, một đường kim, và những trái tim lặng thầm tìm về nhau.

Không ai nói trước một lời,
Mà tim lặng lẽ gọi mời gần nhau.
Có khi cả giữa nỗi đau,
Vẫn nghe ấm áp nhiệm mầu chớm lên.

Giống như kim chỉ nối tên,
Giữa trăm mảnh vỡ vẫn bền chỉ duyên.
Trái tim chẳng ước gì thêm,
Chỉ mong lặng lẽ mà mềm về nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro