Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64

Ảo ảnh này chân thực đến mức Thẩm Kiến Thanh đôi khi sẽ đối thoại với hư không, giống một kẻ điên thần kinh bất thường vậy, nhưng nghe đâu bỏ đó, chưa bao giờ nghĩ tới việc sửa đổi, thậm chí còn cảm thấy rất hưởng thụ.

Thẩm Kiến Thanh ngắm nhìn dáng vẻ đã lâu không gặp của Tần Việt, cảm khái nói: "Kiểu kính này vẫn là em đeo đẹp, nhã nhặn lại "bố già", trước đây chị đeo trong văn phòng, Trần Vi nói giống chủ nhiệm khoa, quá hung dữ."

Ánh nắng chiếu rọi màu tuyết, chảy trong con ngươi màu mực của Thẩm Kiến Thanh, cô ấy kéo Tần Việt ngồi lên đùi, đầu ngón tay màu lạnh quyến luyến phác họa hình dáng tròng kính.

Tần Việt nhìn thấy nụ cười nồng đậm vẻ ốm yếu vương trên khuôn mặt cô ấy qua mắt kính, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Quả nhiên...

Gọng kính tương tự quả nhiên không phải ngẫu nhiên, là có người đang cố gắng níu giữ quá khứ.

Những "nỗ lực" trong 2 năm của cô ấy dường như đã thâm nhập vào từng tiểu tiết có liên quan đến cô, và còn bắt đầu từ rất sớm.

2 tháng sau khi cô đi...

Khi ấy, cô vẫn còn giật mình tỉnh giấc bởi khung cảnh hỗn loạn bên ngoài "Tử Ngọ".

Tần Việt nắm chặt tay, đôi môi vô thức mím chặt bị ngón tay Thẩm Kiến Thanh lay động, cô ấy nhìn cánh môi Tần Việt, khuôn mặt chợt sâu thẳm đầy ắp vẻ hoài niệm: "Việt, sau khi em đi, không ai có thể đeo cặp kính này, vừa khống chế chị bằng tính cách cẩn thận, điềm tĩnh, vừa chiếm hữu chị bằng những nụ hôn nồng nhiệt, phóng đãng, hôn chị mãi đến khi chị đạt đỉnh, gần như muốn bật khóc nữa."

Thẩm Kiến Thanh nghiêng người, hôn lên môi Tần Việt: "Đã có rất nhiều lần chị ngồi trên chiếc piano mà em từng hôn chị để tìm kiếm cảm giác đó, chị đã thử rất nhiều cách—— Dựa vào chính tay mình; mua những sản phẩm dành cho nữ có đánh giá cao; thể dịch của chị dính trên tròng kính ở cùng một vị trí, không được, tất cả đều không được."

Thẩm Kiến Thanh nhắm mắt, thì thầm ở giữa môi Tần Việt: "Việt ơi, không phải em, chị còn chẳng thốt lên được."

Ngoài cửa sổ chim hót líu lo.

Dòng suy nghĩ chậm chạp của Tần Việt mất khống chế, trong tâm trí cô phác họa ra cảnh tượng đó—— Không có mỹ cảm đối lập giữa đau đớn và vui sướng, cũng không có giao thoa nhanh chậm, hơi thở hỗn loạn, những gì mà cô nhìn thấy, chỉ là sự điên cuồng đầy vặn vẹo.

Ánh mắt Tần Việt run rẩy, Thẩm Kiến Thanh hôn cổ cô.

"Việt." Thẩm Kiến Thanh nhẹ nhàng gọi cô, đôi môi nóng bỏng kề bên tai cô, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: "Chị ướt rồi, chỉ là câu chuyện đôi ba câu liên quan đến em thôi đã ướt rồi, Việt ơi, sao chị lại có thể thích em đến thế nhỉ?"

Trong nháy mắt, Tần Việt ngừng suy nghĩ, trái tim cô bị lời của Thẩm Kiến Thanh đánh trúng, bàn tay nắm chặt đỡ lấy thân thể mềm mại của cô ấy, nói: "Em hôn chị."

Dứt lời, Tần Việt cởi thắt lưng của Thẩm Kiến Thanh.

Thẩm Kiến Thanh bắt lấy tay Tần Việt, khẽ cười một tiếng, tách rời khỏi cô, giọng nói trầm khàn ái muội: "Sơ đồ còn chưa kiểm tra mà đã đến dụ dỗ chị rồi, lại muốn chị thức khuya để bù à?"

Tần Việt ngước mắt nhìn Thẩm Kiến Thanh đã phục hồi trạng thái ban đầu, yên tĩnh hồi lâu mới nói: "Không."

Khóe môi Thẩm Kiến Thanh giật giật, tựa vào lưng ghế cười lớn.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Kiến Thanh cười thoải mái như vậy kể từ sau khi gặp lại.

Tần Việt nhìn từ khoảng cách gần, ngẩn ngơ ngỡ rằng giữa các cô chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng khi tầm nhìn của cô di chuyển đến những lỗ khuyên mới của Thẩm Kiến Thanh, sự tò mò bị kìm nén lập tức biến thành cảm giác quái dị ngập tràn—— Các cô làm lành có vẻ như hoàn toàn hợp tình hợp lý, nhưng 2 năm ẩn số đã khiến Thẩm Kiến Thanh trước mặt đây thường xuyên lộ ra nét xa lạ.

Thẩm Kiến Thanh tháo kính trên sống mũi Tần Việt xuống, đeo lại, đầu ngón tay út khều nhẹ khóa thắt lưng của mình, đặt tay Tần Việt lên đó, nói: "Việt ơi, khó chịu, dùng cái hôn của em giúp chị làm sạch đi."

Tần Việt nhìn Thẩm Kiến Thanh, trong ánh mặt hơi cụp xuống chứa đựng những cảm xúc rối ren khó tả.

Không biết qua bao lâu, cô nới thắt lưng Thẩm Kiến Thanh ra, trầm giọng nói: "Được."

Dứt làn, cô đứng dậy, tách khỏi Thẩm Kiến Thanh, quỳ một chân xuống sàn trước mặt cô ấy.

Tia sáng cạnh bàn đủ đầy, từng cử động và biểu cảm của Tần Việt đều không thể che giấu, Thẩm Kiến Thanh nhìn cô từ trên cao, ánh mắt đen sâu thẳm mà mê loạn.

Nhưng trong chốc lát, tro tàn của thời gian rơi xuống, Thẩm Kiến Thanh ăn mặc chỉnh tề cầm những bản vẽ đã in ở trên bàn lên, nghiêm túc nói: "Theo những gì đã trao đổi trong cuộc họp trước, phía em sẽ dành ra 6 dây cáp dữ liệu để kết nối với bên chị, hai bên không chia sẻ..."

Thẩm Kiến Thanh tập trung vào công việc ngay tức khắc hóa thành giảng viên Thẩm "vô cảm chính là biểu cảm bình thường" mà Đàm Cảnh nói, đối chiếu mọi logic và định dạng dữ liệu với Tần Việt một cách rõ ràng và mạch lạc, như thể vừa rồi chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Tần Việt có thể thành thạo theo kịp suy nghĩ của cô ấy, cũng hồi tưởng lại hương vị của cô ấy mỗi khi cô ấy mở miệng.

Từng chi tiết đều càng làm sâu thêm cảm giác kỳ lạ không thể xua tan trong đầu cô.

————

Tần Việt ra ngoài mua bữa trưa một mình.

Thẩm Kiến Thanh lại lên cơn sốt, nhiệt độ không cao, cô ấy không muốn đi viện nữa, chỉ bật điều hòa rồi lên giường nghỉ ngơi.

Tần Việt không yên tâm, trên đường đi, không có bất kỳ một giây phút nào ngơi nghỉ, thế nhưng khi xách cơm đẩy cửa bước vào, cô lại troogn thấy Thẩm Kiến Thanh ngồi trên sofa cạnh cửa sổ uống rượu, nét mặt và động tác giống hệt với ban sáng, điểm khác biệt duy nhất là, bây giờ trên trán cô ấy còn dán miếng hạ sốt.

Tần Việt dùng lực siết chặt túi đóng gói, bước nhanh tới, cầm lấy ly rượu Thẩm Kiến Thanh sắp đưa đến bên môi nói: "Giảng viên Thẩm, chị đang bị sốt."

Thẩm Kiến Thanh ngồi dậy, sáp lại gần Tần Việt, nói: "Hết sốt rồi, không tin thì em sờ thử đi."

Tần Việt không nói gì, dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Kiến Thanh, cô lấy đi ly rượu, đặt lên bệ cửa sổ, sau đó cúi xuống bên vành môi cô ấy: "Giảng viên Thẩm, nói chuyện với em đi."

Thẩm Kiến Thanh chậm rãi nhướng mày, khóe miệng cười lên: "Nói cái gì?"

Trong khi Thẩm Kiến Thanh nói, Tần Việt âm thầm hít một hơi.

Giống với buổi sáng, không có mùi cồn.

Tần Việt thẳng người, bất động nhìn Thẩm Kiến Thanh rất lâu, nói: "Giảng viên Thẩm, sau này có thể đừng trêu chọc em kiểu này không?"

Thẩm Kiến Thanh cười hỏi: "Trêu gì cơ?"

Tần Việt nói: "Giả vờ uống rượu trong lúc bị bệnh."

Không khí tĩnh lặng trong một khoảnh khắc.

Thẩm Kiến Thanh lấy lại nụ cười trước tiên, cô ấy tựa trở lại sofa, cái nhìn hướng về Tần Việt bình tĩnh, ôn hòa nhưng cũng thẳng thắn: "Việt, trước khi chị trả lời em, em có thể trả lời chị một câu hỏi trước không?"

Tần Việt nói: "Câu hỏi gì?"

Thẩm Kiến Thanh: "Tại sao buổi sáng không nói?"

Ánh mắt Tần Việt khẽ động, nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra.

Nụ cười của Thẩm Kiến Thanh nhạt đi, giọng nói cũng không còn ôn hòa như vừa mới đây: "Vẫn không dám, đúng không? Em có thể vâng lời chị, có thể thích chị nhiều hơn trước, nhưng vẫn sợ chị, đúng không?"

Tần Việt im lặng không nói gì, trong lúc ở bên Thẩm Kiến Thanh, cô không hề cố ý nhắc nhở bản thân điều gì, nhưng khi Thẩm Kiến Thanh nói vậy, cô chợt phát hiện, sau 2 năm, ngoài cảm giác quái dị toát ra trên người Thẩm Kiến Thanh ra, cô cũng không còn thành thật như trước đây nữa.

Sự thay đổi này có lẽ là vì trong suốt 2 năm qua, cô vẫn luôn cố gắng học cách trở thành một người thẳng thắn và sáng suốt, không cho tâm tư của mình phức tạp thêm nữa, không cần phải để ý mọi thứ, hoặc, đơn giản chỉ là nỗi bất an mà 2 năm Thẩm Kiến Thanh từ chối chia sẻ để lại trong lòng cô đã bắt đầu lên men—— Vì những hành vi kỳ lạ của cô ấy đã ám chỉ điều đó.

Thẩm Kiến Thanh bước xuống sofa, đứng trước mặt Tần Việt cao hơn mình nửa cái đầu, giơ tay vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của cô: "Không sao cả, là lỗi của chị, chị đã dọa em thành ra thế này."

Không phải như vậy, mà là...

Tần Việt mở miệng mà quên mất phải nói gì, không biết giải thích trạng thái tâm lý khó hiểu của mình như thế nào.

Thẩm Kiến Thanh nhìn cô không chớp mắt, hoàn toàn không cho cô cơ hội suy nghĩ: "Việt, chúng ta cứ từ từ, Chu Tư nói, so với chị, em vẫn là một đứa trẻ, trẻ con thì phải dỗ dành, về phương diện này, chị vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm, em cho chị một chút thời gian, được không?"

"Giảng viên Thẩm..."

"Suỵt." Ngón tay Thẩm Kiến Thanh chặn giữa môi Tần Việt, cô ấy cười nói: "Ăn trước, một ngày ba bữa của em phải đúng giờ."

Tần Việt bị Thẩm Kiến Thanh kéo đến ngồi vào bàn tròn, đích thân mở hộp cơm cho cô, tách đũa rồi đẩy đĩa trái cây đã gọi đến trước mặt cô nói: "Em ăn trước đi, chị muốn ăn phần em để lại."

2 ngày sau, Thẩm Kiến Thanh không ngừng chú ý đến những cơn ho, ăn uống và chế độ nghỉ ngơi của Tần Việt, có lúc thậm chí còn đích thân kiểm tra cô mặc nhiều hay mặc ít.

Cô ấy càng chăm sóc Tần Việt tỉ mỉ, chu đáo, nỗi bất an trogn Tần Việt càng trở nên mạnh mẽ.

Buổi tối ngày thứ 3, nhóm của Tần Việt tăng ca, hơn 11 giờ mới kết thúc, cô sợ Thẩm Kiến Thanh đợi đến sốt ruột, họp nhóm xong liền gọi xe để vội về, không ngờ vừa xuống xe đã gặp ngay Chu Tư.

Mấy ngày nay Chu Tư đều ở công ty của mình, hôm nay mới mang theo phương án đã được phê duyệt đến Tùy Châu.

Nhìn thấy Tần Việt, Chu Tư hơi ngẩn người, vô thức tìm kiếm khẩu trang.

Tần Việt đứng bên đường, ánh mắt lướt qua đôi môi đỏ bừng của cô nàng, cân nhắc rồi mở lời: "Thích cô ấy à?"

Động tác Chu Tư đột nhiên khựng lại, vài giây sau, cười khổ một tiếng, liếm liêm đôi môi bị hôn đến khô nóng nói: "Nếu không vội thì cùng tôi đến McDonald's bên cạnh nói chuyện một lát đi? Mấy chuyện này cũng không dám nói với em nữa rồi."

Tần Việt nhìn cửa lớn khách sạn qua dư quang, nói: "Được."

Chu Tư nặng nề thở dài một hơi, buộc mình phải phấn chấn lên, sau đó nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có ai, thuyết phục chính mình rằng Tần Việt đã trở thành một người bạn tương đối thân, đưa tay quàng cổ cô, kéo cô lại, thấp giọng nói: "Tiết lộ cho em một chút trước, để em chuẩn bị tâm lý—— Khi có người xu hướng tính dục của tôi vẫn là nam giới thì cô ấy đã thích tôi rồi, thích rất nhiều năm."

Vừa dứt lời, Chu Tư lập tức buông Tần Việt ra, như trút được gánh nặng nói: "Nói ra đúng là nhẹ cả người, ôi, phải nói là cô gái đó thật sự rất tốt, muốn gì làm đấy, dốc hết lòng vào tôi, đáng tiếc..."

Chu Tư xoay người, đi vài bước về phía McDonald's mới lại nói tiếp: "Trước đây tôi không để mắt đến cô ấy, bây giờ vẫn còn thích người khác."

Bước chân thư thái của Tần Việt khựng lại.

Chu Tư nghe vậy thì ngoảnh lại, thoải mái nói: "Ê, đừng nói xin lỗi nữa, tai tôi sắp chai mất."

"Đi nhanh lên, nói sớm ngủ sớm, dạo này tôi mất ngủ đến sắp điên đến nơi rồi." Chu Tư nói xong, bước chân nhẹ như bay tiếp tục tiến về phía trước.

Tần Việt trầm mặc nhìn bóng lưng của cô nàng một lát, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thẩm Kiến Thanh: 【Giảng viên Thẩm, chị ngủ trước đi, không cần đợi em.】

Gần như cùng lúc Tần Việt bấm gửi, hàng ghế dài bên đường vang lên một tiếng "ting" nhỏ bé đến không thể nhận ra, Thẩm Kiến Thanh đã đợi cô cả tối cầm điện thoại lên, trả lời: 【Được】

---------------------------------------------------------------

Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro