Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35-36


       Chiếc RV quá lớn không thể lái vào con hẻm mà Lưu Chí Tường chỉ ra, nên Đường Vân Noãn phải tìm chỗ đậu xe RV rồi đi bộ vào.

  Đi vòng quanh con hẻm vài vòng, cô tìm thấy một gara mở hé, dùng sức kéo thanh sắt mắc kẹt trên cổng sắt ra. Cô lái xe vào trong và đỗ xe. Cô cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách để đảm bảo không có nguy hiểm, rồi quay lại xe, đếm số vũ khí và những bao tải lớn đựng đồ tiếp tế sắp mang đi.

  "Em đi cùng chị." Lưu Chí Tường nói chắc nịch. Đường Vân Noãn nhìn cô, nói thêm: "Tôi đã chặn lối vào rồi."

  Đường Vân Noãn cắn một sợi dây, chuẩn bị buộc cái bao tải lớn trong tay thành một bó nhỏ hơn. Nghe Lưu Chí Tường nói vậy, cô chỉ vào hai đứa trẻ đang nắm tay nhau, nhìn chúng, giọng điệu đơn giản nhưng đầy nghiêm trọng: "Không quan tâm đến chúng à?"

  Lưu Chí Tường liếc mắt nhìn, Nam Nam lập tức giơ tay ra hiệu: "Mẹ, dì Đường, Tiểu Dương và con sẽ không nói gì cả. Chúng con sẽ đợi trong xe, đợi mẹ về."

  Đường Vân Noãn liếc nhìn Nam Nam, cảm thấy đứa trẻ này thật to gan.

  Lưu Chí Tường vỗ đầu Nam Nam, tiếp tục tranh luận: "Chị đã kiểm tra rồi, ở đây an toàn. Kéo cửa sắt của gara xuống đi. Nếu bọn trẻ im lặng thì sẽ không thu hút đám thây ma."

  "Nếu hai đứa nhỏ không có ý kiến gì thì tôi cũng không có ý kiến gì." Đường Vân Noãn nhún vai, lấy một chiếc áo chống đạn mới toanh từ trong hộp vũ khí ra, ném vào trong ngực Lưu Chí Tường, rồi ra lệnh: "Mặc vào đi."

Lưu Chí Tường cụp mắt nhìn chiếc áo chống đạn. Nàng có thể chắc chắn đây là chiếc áo chưa từng mặc qua. Hay đây là đồ dự phòng của cô?

  Đường Vân Noãn thu dọn đồ đạc, vô tình ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Lưu Chí Tường. Cô sửng sốt một chút, rồi nhíu mày, tặc lưỡi nói: "Tôi bảo cô mặc vào, sao cô lại đứng đó? Đừng nói là cô đang nghĩ cách bỏ nó đi nhé."

"Chuyện đó hoàn toàn không thể. Phòng bệnh hơn chữa bệnh. Bề ngoài có vẻ yên bình, nhưng ai biết được bên trong có quái vật hay không. Vì sự an toàn của chúng ta, tốt nhất là nên nghe lời tôi."

  Lưu Chí Tường sững sờ vì bị mắng. Khi nàng ý thức lại, quần áo ngoài trên người nàng đã bị cởi ra nhờ sự phối hợp vô thức của nàng và động tác nhanh nhẹn của Đường Vân Noãn. Đường Vân Noãn cầm áo, vẻ mặt bất lực chuẩn bị mặc lên người nàng.

  Có hai cặp mắt nhỏ rực lửa đang nhìn chằm chằm vào cô.

  Chợt khựng lại, có gì đó không đúng.

  Gò má trắng nõn của nàng bắt đầu đỏ bừng. Lưu Chí Tường trừng mắt nhìn Đường Vân Noãn, giật lấy hai bộ quần áo trong tay cô, ôm vào lòng, vội vã đi về phía sau xe. Màu đỏ từ tai đến cổ nàng đặc biệt rõ rệt.

  Đường Vân Noãn chớp mắt, chợt nhận ra mình đã học được thói quen giúp nàng thay quần áo từ ba năm trước. Thái độ có chút mất tự nhiên, cô hắng giọng, ho khan. Cô cảm thấy tai nóng ran, bàn tay chạm vào người Lưu Chí Tường cũng nóng bừng.

  Bầu không khí mơ hồ đạt đến đỉnh điểm.

  Nam Nam không nhịn được than phiền: "Dì Đường,sao dì nói giữa hai người không có quan hệ gì, sao lại ngượng ngùng thế kia"

Đường Vân Noãn: ...

  Cô nhìn lên nhìn xuống, cố gắng không nhìn vào ánh mắt của đứa trẻ.

  Nam Nam tặc lưỡi hai lần với giọng điệu khá chán nãn, nhưng rồi cũng thôi trêu chọc. Cô bé dẫn cô em gái xinh xắn ra phía sau xe, vừa đi vừa nhắc lại lời dặn của người lớn: "Nằm yên trên giường, đừng nhúc nhích. Tuyệt đối không được giao tiếp. Nếu nghe thấy tiếng động lạ, đừng trả lời. Nhắn tin ngay cho dì Đường."

  Nói xong, nó quay lại nhắc nhở: "Mẹ, dì Đường, con nhớ rất rõ rồi. Mẹ không cần phải lo lắng cho chúng con quá nhiều. Mẹ nên chú ý an toàn của bản thân và cẩn thận. Đừng để bị thương, nhất là dì Đường. Dì ấy đã bị thương hai lần rồi, đừng để bị thương nữa."

  Đường Vân Noãn bị nhắc nhỡ, nhìn vẻ mặt cau có của đứa trẻ, không khỏi mỉm cười nghiêm túc: "Biết rồi, nhóc con đừng lo lắng quá. Đợi chúng ta trở về là được."

  Lưu Chí Tường ăn mặc chỉnh tề đi tới ôm chầm lấy bọn họ, vỗ nhẹ lưng bọn họ rồi nhẹ nhàng nói: "Đừng lo lắng."

  Đường Vân Noãn liếc nhìn ba người đang ân ái với nhau, không để ý đến ánh mắt mong đợi của Nam Nam, đưa tay hạ rèm cửa kính chắn gió phía trước xuống, che kín hoàn toàn, nhặt đồ của cô lên rồi bước xuống xe.

Một lát sau, Lưu Chí Tường cũng xuống, Đường Vân Noãn lại kiểm tra môi trường xung quanh xong, cuối cùng cô đóng cửa sắt lại, an tâm rời đi.

  Lúc Đường Vân Noãn kéo cổng, Lưu Chí Tường đứng bên cạnh quan sát. Nàng hiểu rất rõ thực lực của mình, biết nếu mình ra tay giúp đỡ chỉ tổ làm mọi chuyện thêm rối ren. Điều khiến nàng kinh ngạc chính là thực lực của Đường Vân Noãn.

  Trong ấn tượng của nàng, sức mạnh của Đường Vân Noãn chỉ lớn hơn nàng một chút, nhưng chắc chắn cô không đủ sức để nhấc một cái thùng lớn, kéo những tấm sắt lớn, hay kéo một cánh cổng sắt gỉ sét xuống một cách dễ dàng.

  Có thể nào có điều gì đó đã diễn ra trong ba năm nàng vắng mặt không?

  Lưu Chí Tường lặng lẽ đi bên cạnh Đường Vân Noãn, ánh mắt luôn dõi theo cô. Những hành động bất thường của Đường Vân Noãn hiện lên trước mắt, khiến lòng nàng cảm thấy ngột ngạt. Nàng nghĩ, nếu chỉ là kết quả của quá trình rèn luyện... thì tốt rồi.

  Thật không may...nó không phải như vậy...

  Sau khi vào hẻm, Lưu Chí Tường dẫn Đường Vân Noãn đi lòng vòng, cho đến khi Đường Vân Noãn không còn nhớ đường nữa, cô đánh dấu vài dấu vết đơn giản rồi mới tìm được nhà kho mà Lưu Chí Tường nhắc đến.

  Cửa kho bị hàn kín, lối vào chính không thể phá được, nên bọn họ phải chui vào qua lỗ chó bí mật do Lưu Chí Tường để lại.

Bước vào trong, thấy những thùng hàng khổng lồ xếp chồng lên nhau. Mỗi thùng đều được bọc bằng nhiều lớp màng bọc thực phẩm dày, rất chặt. Cách bảo quản cũng rất tốt.

  "Em sợ chuột chui vào đây nên đã bọc nhiều lớp." Lưu Chí Tường vừa nói vừa dựa vào trí nhớ tìm ra những đồ dùng tiêu thụ nhanh nhất trong xe. "Hay là mang đi một ít? Nhiều quá không thể để hết vào xe."

  Đường Vân Noãn nhìn căn phòng đầy đồ dùng, không nói nên lời.

  Cô thật sự đã đánh giá thấp Lưu Chí Tường. Đồ dùng trong phòng này còn nhiều hơn cả ở trại tị nạn. Nếu cô đến muộn hơn một tháng, Lưu Chí Tường cũng có thể sống sót tốt với con mình, không cần cô phải lo lắng.

  Coo nghĩ đó là một chú thỏ trắng nhỏ, nhưng hóa ra đó thực chất là một vị vua sư tử.

  Lưu Chí Tường đang đếm đồ tiếp tế thì nhận ra Đường Vân Noãn không đi theo mình. Nàng quay lại, thấy Đường Vân Noãn đang nhìn mình với ánh mắt khó tả. Nàng đột nhiên lo lắng: "Sao, sao vậy?"

  Đường Vân Noãn cười nhạt: "Không có gì, chỉ là tôi đột nhiên cảm thấy em rất lợi hại."

Lời khen này đột nhiên xuất hiện, Lưu Chí Tường không dám dễ dàng tiếp nhận. Nàng ta hoảng hốt "A" một tiếng, lắc đầu liên tục: "Không phải, tôi cũng chỉ tình cờ phát hiện ra lúc trốn tránh lũ zombie thôi."

  Thật may mắn khi có thể tìm thấy một lượng lớn nhu yếu phẩm để duy trì sự sống trong khi tránh được nguy hiểm.

  "Mang theo nhiều nước khoáng. Tình hình ở thành phố đó vẫn chưa rõ. Chúng ta không biết liệu có tìm được nước sạch sau khi đến đó không."

  "Được."

  Sau khi chuyển được mười thùng hàng, Đường Vân Noãn cuối cùng cũng cảm thấy gần xong rồi. Lưu Chí Tường lo lắng: "Chúng ta phải vận chuyển thế nào đây? Còn nữa, trên xe có đủ chỗ chứa nước không?"

  Khoảng cách từ đây đến RV khá xa, và với nhiều thùng hàng như vậy, phải mất bao nhiêu chuyến đi đi về?

  "Xe còn nhiều chỗ lắm, cứ lấy thêm đi. Nhìn xem có cần đồ ăn gì không, tôi sẽ phụ trách vận chuyển." Đường Vân Noãn không nghĩ đến việc nhờ Lưu Chí Tường làm. Với sức lực của nàng, chắc chắn một cái hộp cũng không thể di chuyển nổi. Nếu cố quá, chắc chắn sẽ kiệt sức.

  Đường Vân Noãn không muốn khiến nàng mệt mỏi như vậy, nên mặc dù biết sẽ khiến Lưu Chí Tường nghi ngờ, nhưng cô vẫn chọn cách tự mình giải quyết chuyện này.

Vì vậy, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Lưu Chí Tường, Đường Vân Noãn liền nhấc ba thùng nước lớn lên cùng một lúc, đẩy từng thùng ra khỏi lối thoát hẹp duy nhất, sau khi nhanh nhẹn bò ra ngoài, cô ta dễ dàng nhấc ba thùng nước lên và nhanh chóng mang chúng trở lại theo những dấu hiệu vừa rồi.

  Tư thế của cô ấy nhẹ nhàng và duyên dáng, cô ấy có vẻ như đang chạy bộ một cách nhẹ nhàng, không hề cảm thấy mệt nhọc gì cả.

Lưu Chí Tường đứng ở trước cửa , mãi đến khi không còn nhìn thấy Đường Vân Noãn nữa mới tỉnh dậy, vẻ mặt phức tạp.

  Vì đã dặn không được làm gì cả, nên nàng thực sự không cho cô làm gì cả. Cô chuyển chỗ nước nặng nhất ra ngoài và đẩy những đồ dùng khác ra khỏi cửa hang. Sau đó, chúng được dỡ ra và đổ vào một cái bao tải lớn đủ sức chứa hai người lớn. Đường Vân Noãn vác nó trên vai mà không cần nghỉ ngơi lấy lại sức.

  Sau khi nhận được tin từ dì Đường, biết họ đã trở về, Nam Nam dựa vào cửa sổ xe, nhìn thấy dì Đường xách một cái bao tải lớn, còn mẹ cô thì tay không, nó vô cùng kinh ngạc.

  Tiểu Dương chớp chớp đôi mắt đẹp, một lát sau, bắt chước dáng vẻ Đường Vân Noãn, vung chiếc gối nhỏ lên, vác trên vai, vẻ mặt nghiêm nghị, cố ý bước hai bước đến trước mặt Nam Nam.

  Sự bắt chước đột ngột này khiến Nam Nam cười lớn đến mức mặt nó đỏ bừng.

  Tiểu Dương mãi đến khi hai người lớn trở về xe mới dừng lại. Nam Nam cười đến mức mặt đỏ bừng, khiến hai người lớn lo lắng, hỏi thăm cô bé rất lâu.

Sau khi sắp xếp đồ đạc, Đường Vân Noãn ngồi vào ghế lái. Tiểu Dương vẫn im lặng buông tay Nam Nam ra, trực tiếp trèo lên đùi Đường Vân Noãn ngồi xuống. Hai bàn tay nhỏ bé của nó nắm lấy áo trên ngực cô, điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái.

  Những chuyển động khéo léo và tự nhiên của nó khiến mọi người kinh ngạc.

  Đường Vân Noãn vội vàng kéo tay áo đang xộc xệch của cô xuống, kinh ngạc hỏi: "Tiểu Dương, con sao vậy? Không khỏe à?"

  Tiểu Dương dụi mắt buồn ngủ, dựa vào ngực Đường Vân Noãn, một lúc sau mới nhắm mắt lại.

  Cô bé không có phản ứng gì với câu hỏi vừa rồi của Đường Vân Noãn.

  Đường Vân Noãn: ...

  Nhìn đứa trẻ đang ngủ trong vòng tay mình, cô không khỏi bối rối.

  Một lát sau, Lưu Chí Tường nhận được ánh mắt cầu cứu, nhưng nàng chỉ biết nhìn rồi lắc đầu xua tay, tỏ vẻ bất lực. Vừa vẫy tay, đứa bé mềm mại ấm áp, đáng yêu đã ngã vào lòng nàng.

Lưu Chí Tường cảm thấy hơi bất lực. Nàng nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào đôi má của con gái. Thấy con bé tránh ánh mắt mình, nàng thì thầm vào tai con bé: "Con gái ghen tị với Dương Dương à?"

  Có chút trêu chọc trong giọng nói.

  Nam Nam vùi đầu vào lòng mẹ, nhỏ giọng phản bác: "Không, con không có. Sao con phải ghen tị?"

  Chỉ là cô em gái đến sau thân thiết với dì Đường hơn nó thôi.

  Nó không ghen tị.

  Không thèm hứ....😤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro