Chương 41
Bên trong viết, Tuyên Thành thời gian gần đây đột nhiên xuất hiện rất nhiều ma vật hoành hành vào ban đêm. Bọn chúng chủ yếu chỉ bắt những tiểu cô nương xinh đẹp, còn có trẻ con mới lớn. Hình dạng hiện ra giống như ma đói, gầy đến trơ xương, mắt đỏ, răng nhọn, nhìn vô cùng đáng sợ.
Từng có rất nhiều người đến đây giúp đỡ, thế nhưng kết cục vẫn không tốt hơn bao nhiêu. Còn có người đột ngột mất tích, cũng có người hóa điên hóa dại. Người dân Tuyên Thành không thể rời khỏi nơi đây, nhưng cũng không thể ở lại, sống không được, chết không xong, cảm giác này cực kỳ thống khổ.
Bên trong còn viết, chỉ cần có thể tiêu diệt được bọn chúng, thành chủ nhất định sẽ báo đáp hậu hĩnh. Còn ghi tên lưu danh, để người dân Tuyên Thành đời đời ca tụng.
Đọc đến đây, Nhan Hoan bất giác liếc mắt nhìn Liệt Hỏa Ca. Chỉ thấy khóe môi đối phương nhếch lên rất khẽ, lộ ra một tia hứng thú.
“Lão tổ… chúng ta có nên giúp bọn họ một tay không.”
Người đảo mắt nhìn nàng, mắt phượng xinh đẹp khẽ cong khiến nàng có phần thất thần.
“Cũng không tồi. Bổn tọa lại muốn xem thử loại ma vật này bắt nữ tử và hài tử về để làm gì.”
Người gấp lại tờ giấy có phần nhăn nhúm, sau đó nhét vào áo Nhan Hoan.
“Đi thôi. Cũng không còn sớm nữa, tìm một nơi nghỉ ngơi trước, tối nay chúng ta hành động.”
Nàng khẽ gật đầu rồi đáp một cách ngoan ngoãn.
“Được, đều nghe theo người.”
Bọn họ tá túc ở một tửu lầu gần đó. Khi ánh chiều tàn cuối cùng khuất dần sau đường chân trời, trong thành gần như không còn bóng dáng một ai lai vãng bên ngoài. Tuyên Thành hiện tại cũng có vài người sẵn sàng vì lòng nghĩa hiệp mà ra tay tương trợ, bọn họ thậm chí còn kết thành một đội mà hỗ trợ nhau.
Lúc này, Nhan Hoan đã cởi bỏ mạng che mặt, mang theo giỏ mây, một mình đi bộ trên con đường vắng người. Càng đi, nhiệt độ xung quanh nàng càng giảm xuống, tựa hồ sắp đông cứng nàng đến nơi.
Bất giác, Nhan Hoan lại có cảm giác sau lưng có thứ gì đó vụt qua. Nàng nhìn lại mấy lần, thấy không có gì mới cố gắng đi tiếp. Đi được vài bước, bả vai bất chợt bị thứ gì đó chạm vào. Các đầu ngón tay lạnh buốt chậm rãi siết lấy vai nàng, khiến sống lưng nàng không khỏi lạnh cứng.
Chỉ vừa quay lại, một con ma vật lập tức há miệng, mỉm cười một cách hạ tiện. Không chỉ một con, phía sau kỳ thực còn có thêm vài con nữa. Trên vai bọn chúng còn vác theo vài nữ tử, còn có vài đứa trẻ con.
Nhan Hoan giả vờ hoảng sợ mà ngã về sau. Ma vật hét lớn một tiếng, trong miệng nhanh chóng phả ra một luồng khí lạnh. Đầu óc nữ nhân bắt đầu cảm thấy mơ hồ, một chút tỉnh táo cũng không còn nữa. Sau khi ngất đi, nó liền vác nàng trên vai.
Liệt Hỏa Ca trốn ở phía sau, lén lút đi theo đám ma vật trở về hang ổ của chúng. Người đã dám đem Nhan Hoan ra làm mồi nhử, đương nhiên sẽ có cách trừng trị bọn chúng.
Bên cạnh tường thành có một con đường nhỏ dẫn ra phía sau núi. Hang ổ của bọn chúng cách đó không xa, là một hang động lớn có phần ẩm thấp. Liệt Hỏa Ca ẩn đi cơ thể lẫn hơi thở, theo đám ma vật bước vào bên trong.
Hang động kỳ thực rất rộng, trung tâm là một động lớn có nhiều lối đi. Chính giữa đặt nồi nước lớn có màu đỏ đặc sánh, mùi tanh bốc lên cực kỳ ghê người. Trên bức tường đá phần lớn đều là trẻ nhỏ, bọn chúng bị treo trên cao, đầu hướng xuống đất, da vẻ trắng bệch, mặt mày tím tái giống như đã không còn sống.
Liệt Hỏa Ca theo đến nơi Nhan Hoan bị nhốt, nơi đó còn có thêm nhiều nữ tử khác, có lẽ vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Không lâu sau khi bọn tiểu ma vật rời đi, chủ nhân của bọn chúng liền xuất hiện. Hắn ta vừa đến liền nhắm trúng ngay Nhan Hoan đang nằm hôn mê. Khuôn mặt gian tà khiến Liệt Hỏa Ca không khỏi tức giận.
Nếu không phải vì muốn xem hắn định làm gì, người thật sự đã giết chết hắn từ lâu. Chủ nhân của đám ma vật lập tức đi đến, sau đó cúi người ôm Nhan Hoan lên. Hắn ta đưa nàng vào một động khác, nhìn giống như một phòng ngủ thông thường.
Liệt Hỏa Ca bất giác nghiến răng, nộ khí trong người càng dâng lên cao. Thời điểm thấy hắn cởi đi lớp y phục ngoài trên người Nhan Hoan, còn chạm vào da thịt nàng, người thật sự không thể chịu đựng thêm nữa. Hóa ra bọn chúng bắt nữ tử về là để chủ nhân thỏa lòng dục vọng. Xấu như vậy, còn học thói háo sắc?
Liệt Hỏa Ca đứng phía sau hắn, cánh tay chậm rãi nâng lên, nhanh như cắt xuyên qua lồng ngực đối phương. Trên tay ám phải một thứ gì đó đen nhầy hôi thối, trong lòng bàn tay, người dùng lực bóp nát quả tim của ma vật. Quả nhiên là người có thực lực, giải quyết vô cùng nhanh gọn.
Thời điểm rút tay, hắn ta lập tức quay đầu nhìn lại. Bắt gặp ánh mắt tựa như dao găm của Liệt Hỏa Ca, hắn lại không cam tâm mà biến mất, lần biến mất một cách đột ngột này, có lẽ chính là vĩnh viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro