Chương 30: Lạp tổng chơi lưu manh
Buổi chiều Phác Thái Anh theo Lạp Lệ Sa đi công trường, ở đây Lạp Lệ Sa đơn giản cùng nàng nói một ít thủ đoạn kinh doanh. Phác Thái Anh cũng không hiểu bao nhiêu, nhưng không sao, dù sao nàng không dựa nghề này ăn cơm.
Dọc đường đi Lạp Lệ Sa thời thời khắc khắc nhắc nhở Phác Thái Anh chú ý biểu tình những người kia, đến khi lượn công trường đủ rồi, Lạp Lệ Sa đem Phác Thái Anh đưa về nhà, mà chính mình lại trở về công ty.
Trương bí thư giờ phút này đã tan việc trở về, Lưu bí thư còn đang làm thêm giờ sửa sang hồ sơ văn kiện.
"Lưu bí thư, tôi hỏi cô một chuyện." Lạp Lệ Sa đi tới, gõ bàn làm việc Lưu bí thư một cái.
Lưu bí thư ngẩng đầu, đỡ mắt kiếng trêи hốc mắt hỏi Lạp Lệ Sa: "Lạp tổng mời nói."
"Cô là một người thông minh, cô cũng có người cần bảo vệ. Nội bộ công ty gần đây có chút xì xào, nói tôi là bạch nhãn lang ăn cây táo rào cây sung, ý đồ thu công ty vào trong túi mình, không để ý tình nghĩa đối với tổng tài, ân đền oán trả, cô nói xem chuyện này nên xử lý thế nào?" Lạp Lệ Sa ngồi xuống chỗ ghế trống, lẳng lặng chờ đợi Lưu bí thư trả lời.
Lưu bí thư ánh mắt lóe lên, há miệng tựa hồ muốn nói gì lại không thể phát ra tiếng.
Lạp Lệ Sa rất thú vị nhìn nàng: "Tôi nghĩ trong công ty không chỉ có một Vu Na đúng không? Vu Na dùng thủ đoạn quậy cho công ty không an bình, cô dùng thực lực ngồi đến vị trí hiện tại."
"Lạp tổng tôi..." Lưu bí thư đang muốn nói chuyện, kết quả Lạp Lệ Sa phẩy tay ngăn lại nàng: "Cô là một người thông minh, tổng tài cho cô chỗ tốt gì tôi đại khái có thể nghĩ đến. Em trai Trương bí thư ở quê nợ một khoản tiền đánh bạc, số tiền này tôi đã an bài người đi giải quyết. Chuyện về sau cô nên làm thế nào, hy vọng cô có thể suy nghĩ ra, dẫu sao người Trương bí thư cảm kϊƈɦ hiện tại là tôi, không phải tổng tài."
Trêи mặt Lạp Lệ Sa lại lần nữa treo lên nụ cười tự tin, hết thảy đều trong kiểm soát của nàng, cái công ty này chỉ là bước đầu tiên, đường tương lai còn rất dài.
"Lạp tổng, cô biết từ lúc nào ?" Hết thảy đều bị vạch rõ, giọng Lưu bí thư nói chuyện cũng hơi biến ảo.
Lạp Lệ Sa xảo quyệt cười một tiếng: "Biết từ kiếp trước, còn có gì nghi hoặc không?"
Lưu bí thư lắc đầu, Lạp Lệ Sa gõ gõ bàn làm việc Trương Hân: "Cẩn thận hiểu rõ, nói thế nào tôi hiện tại cũng là ân nhân của nàng. Cô lựa chọn ở sau lưng rời bỏ tôi, cô nương ngốc đơn thuần này sợ là cả đời cũng sẽ không tha thứ cô. Đến lúc đó thật đúng là một tràng ngược luyến a, làm sao bây giờ?"
Mấy câu nói của Lạp Lệ Sa kϊƈɦ thẳng vào nội tâm Lưu bí thư, Lưu bí thư toát mồ hôi lạnh liên tục, nhìn Lạp Lệ Sa lòng tràn đầy sợ hãi, tựa hồ chỉ cần hơi lơ là người trước mắt sẽ đem nàng đưa vào địa ngục. Nàng không sợ đi địa ngục, nàng sợ chính là cô nương ngốc nghếch đơn thuần kia sẽ ghét nàng.
"Lạp tổng, bây giờ là lúc tan việc. Tôi đi về trước." Lưu bí thư lật đật xốc túi lên rời khỏi.
Lạp Lệ Sa càn rỡ cười ra tiếng: "Người vì tư lợi không đáng sợ, đáng sợ chính là vì một người khác mà đường đường chính chính tính kế cả đám người. Chúng ta đều là đồng loại, nhược điểm của cô tôi biết."
Cả công ty yên tĩnh đến đáng sợ, Lạp Lệ Sa kiếp trước từng vào hắc đạo, nếu nói nàng hiền lành đơn giản là buồn cười.
Đến khi Lạp Lệ Sa về nhà, nàng nhanh chóng rửa mặt liền gõ cửa nhà hàng xóm.
Phác Thái Anh mở cửa ra thấy Lạp Lệ Sa đứng ngoài cửa, nàng một chút cũng không cảm thấy giật mình.
"Anh Anh, dùng bữa tối chưa?" Lúc Lạp Lệ Sa đối mặt Phác Thái Anh, thanh âm ôn nhu trước sau như một.
Phác Thái Anh khẽ gật đầu: "Trở về đã gọi đồ ăn ngoài, vừa nãy đã ăn rồi."
"Vậy thì tốt." Lạp Lệ Sa đứng ở ngoài cửa hơi nhướn mi trêu ghẹo nói: "Cô vẫn luôn chiêu đãi khách nhân ở cửa sao?"
Nghe vậy Phác Thái Anh mặt ửng đỏ, lập tức đem cửa hoàn toàn mở: "Xin lỗi, là tôi sơ sót. Cô vào đi."
"Ừ." Lạp Lệ Sa đi vào khẽ cười nói: "Đây cũng là lần thứ hai tôi tới chỗ cô."
Nói đến đây, Phác Thái Anh liền nhớ tới thời điểm lần đầu tiên Lạp Lệ Sa tới, chuyện phát sinh ngày đó lại hiện lên đầu. Ánh mắt không tự chủ dời về phía trêи môi Lạp Lệ Sa, trong lòng đảo qua một tia cảm giác khác thường, Phác Thái Anh đỏ mặt nghiêng đầu qua: "Đúng vậy, lần thứ hai tới. Sau này có rảnh rỗi thường đến ngồi một chút."
"Được đó, vậy về sau tôi nhất định sẽ thường xuyên đến quấy rầy cô." Lạp Lệ Sa đổi khách thành chủ ngồi xuống trêи ghế sa lon, tự mình rót ly nước uống một hơi cạn sạch.
Phác Thái Anh ở một mình, ngày thường cũng không có bằng hữu thân thích tới, cho nên trong nhà chỉ đặt một cái ly. Trước mắt bị Lạp Lệ Sa sử dụng.
Lạp Lệ Sa nhìn hình vẽ trêи ly, khóe miệng hơi cong lên giả vờ kinh ngạc nói: "Cái này..."
"Xin lỗi, trong nhà không có ly dư." Phác Thái Anh có chút kỳ quái, bản thân lại không bài xích Lạp Lệ Sa dùng ly nàng.
Lạp Lệ Sa buông cái ly xuống, bộ dáng thiếu đánh nói: "Chúng ta cái này có tính là gián tiếp hôn môi không ?"
"Đây không phải là..." Phác Thái Anh vừa mở miệng, Lạp Lệ Sa lập tức cắt đứt nàng nói: "Gián tiếp hôn môi cũng coi như hôn, Anh Anh cô có chịu trách nhiệm với tôi không?" Lạp Lệ Sa không phải diễn viên, nhưng giờ phút này bộ dáng ủy khuất trêи mặt kia làm Phác Thái Anh đau lòng không thôi. Thật giống như bản thân thật làm chuyện tội ác tày trời vậy.
"Tôi biết, nhìn dáng vẻ này của Anh Anh nhất định là không nghĩ chịu trách nhiệm rồi? Nụ hôn đầu của ta mất rồi, người kia còn không nghĩ phụ trách, thật buồn quá mà." Lạp Lệ Sa nửa nằm trêи ghế sa lon, ủy khuất mười phần quệt miệng, bĩu môi lẩm bẩm oán giận.
Phác Thái Anh dưới tình thế cấp bách chỉ cái ly hướng Lạp Lệ Sa nói: "Đây không phải nụ hôn đầu của cô!"
"Làm sao có thể?" Lạp Lệ Sa ngồi thẳng thân thể, kỹ lưỡng nghĩ một chút cuối cùng như nhớ ra cái gì đó, xảo quyệt cười một tiếng đứng lên đi tới bên cạnh Phác Thái Anh: "Ừ, tôi nhớ ra rồi. Cái này đích xác không phải. Nụ hôn đầu của tôi hình như ở thời điểm uống nhiều bị cô cầm đi rồi."
"Cô, cô nói bậy. Ngày đó rõ ràng là cô sáp tới gần, tôi..." Phác Thái Anh thật ủy khuất, nhưng thấy vẻ mặt Lạp Lệ Sa so với nàng càng ủy khuất hơn, đột nhiên cảm thấy bản thân cứ như thật sự là ác bá ức hϊế͙p͙ thiếu nữ vô tội vậy.
Lạp Lệ Sa từ từ đến gần nàng, khí tức hai người dung hợp một chỗ, Lạp Lệ Sa đột nhiên chìa ra cánh tay đem Phác Thái Anh ôm vào trong lòng. Khóe miệng hơi cong lên một độ cong đẹp mắt: "Anh Anh hiện tại hẳn là phụ trách đúng không? Tôi nhớ ra rồi, ngày đó đích xác là Anh Anh lấy đi nụ hôn đầu của tôi. Nhưng tôi tựa hồ còn không biết cảm giác hôn là gì, Anh Anh không phải nên bù tôi một lần sao?"
Phác Thái Anh cảm thụ thân thể thân mật gần sát, nghe Lạp Lệ Sa nói ra những câu mập mờ kia, không khỏi cảm giác thân thể khô nóng, trong lòng như nhàn nhạt mong đợi chút gì, mong đợi Lạp Lệ Sa đem yêu cầu vô lễ kia thực hiện.
Lạp Lệ Sa đúng là muốn lấy một cái hôn, nàng có thể nhận ra được Phác Thái Anh đã yêu nàng, lúc này không phát thế công, chờ nhiệt độ hạ xuống Phác Thái Anh sẽ lại chui vào góc chết kéo không ra.
Mà đang lúc Lạp Lệ Sa tiến gần sát Phác Thái Anh, một hồi chuông điện thoại phá vỡ thời khắc này.
Lạp Lệ Sa vì để không bỏ lỡ chuyện gấp nên đã thiết lập người gọi tới khác nhau tiếng chuông khác nhau, trước mắt gọi điện thoại tới chính là tên Phong Lưu kia.
Phác Thái Anh cũng bị cú điện thoại này bừng tỉnh, lấy lại tinh thần lập tức đẩy ra Lạp Lệ Sa, bản thân cũng liên tiếp lui về phía sau mấy bước.
Lạp Lệ Sa ảo não bắt máy, có chút không vui nhận điện thoại, Phong Lưu truyền tới thanh âm khẩn cấp.
Lạp Lệ Sa chân mày vặn chặt hơn, ngữ khí bất thiện nói: "Hiện tại lại muốn đi? Đều đã là buổi tối rồi... Được được được... Tôi đi! Đem địa chỉ gửi cho tôi, tôi lập tức đến! Ai qua sông đoạn cầu? Tôi lập tức đến, vậy đi."
Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh có chút không cam lòng, nhưng vẫn là nói ra: "Bằng hữu tìm tôi có chút việc, đi trước. Tôi để dành phúc lợi ở đó, lần sau tới lấy!"
"Ai nói tôi muốn cho chị? Vô lại!" Phác Thái Anh nhìn nụ cười thiếu đánh kia của nàng, không khỏi mắc cỡ đỏ mặt, ngữ khí cũng khác thường mang theo chút khí thế.
Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh hiếm có xù lông một lần, trong lòng càng không nỡ đi. Nhưng bất đắc dĩ điện thoại di động vang lên tin nhắn nhắc nhở, Phong Lưu đã gửi địa chỉ tới.
Phía trước từng đáp ứng Phong Lưu giả bộ làm bạn gái, bồi nàng đi tham gia họp lớp để gặp người cũ, không ngờ thời gian hẹn lại vào lúc này.
-----------
Tác giả có lời muốn nói:
Lạp Lệ Sa: Phong Lưu! Nếu bởi vì chuyện này làm hại vợ tôi hiểu lầm, tôi thề nguyền rủa cô cả đời làm cẩu độc thân.
Phong Lưu: Tôi bị hù thất kinh vội vàng đi lật tìm đại cương của tác giả, Tiểu Sa Nhi a... cô đổi nguyền rủa khác đi, cái này quá độc ác!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro