Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47 & 48


Chương 47: Cái Này Ta Biết

"Ta còn tưởng nàng về rồi chứ."

Thẩm Hàn dắt Omega của mình đi vào sàn nhảy, vừa đi vừa lén ngắm bộ lễ phục của đối phương.

Đó là một chiếc sườn xám màu xanh khổng tước.

Mặc trên người Cố Quân Uyển toát lên một vẻ phong tình đầy quyến rũ.

Sườn xám khác với các loại lễ phục khác, nó vừa kín đáo, nội tâm lại vừa ẩn chứa sự cao quý và hoa lệ.

Vẻ đẹp mang đậm nét văn hóa phương Đông ấy, ngay cả nhiều người mẫu cũng không thể hiện hết được cái thần thái bên trong.

Nhưng lúc này, Cố Quân Uyển lại thể hiện phong tình đặc biệt ấy một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Thẩm Hàn nhìn mà cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Nghe Alpha của mình hỏi, Cố Quân Uyển đương nhiên ngại nói mình ở lại để "giữ của".

Thế là, nàng đánh tráo khái niệm: "Đội trưởng đội hộ vệ lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, chẳng lẽ lại không biết khiêu vũ sao?"

Bị đối phương dẫn dắt như vậy, Thẩm Hàn tự nhiên chuyển sự chú ý sang việc khiêu vũ.

Vừa rồi cô phát hiện ra, điệu nhảy ở đây hơi khác so với điệu nhảy cô biết trước khi xuyên không.

"Ta không rành lắm, Cố lão sư, cầu được chỉ giáo!"

Nghe vậy, tai Cố Quân Uyển nóng lên một cách khó hiểu, lườm cô một cái.

Sau đó đặt nhẹ một tay đối phương lên eo mình, bắt đầu dẫn dắt cô làm quen với bước nhảy.

Thẩm Hàn lại bị cái liếc mắt vừa rồi của Omega làm cho hồn xiêu phách lạc.

Giờ phút này trong lòng cô ngứa ngáy như có mèo cào, chạm vào vòng eo mềm mại không xương của Cố Quân Uyển, tinh thần thế nào cũng không tập trung vào việc học nhảy được.

Mới nhảy được một lúc, cô đã giẫm sai mấy bước.

Cách đó không xa, nhóm Omega ở khu nghỉ ngơi nhìn thấy cảnh này trên sàn nhảy.

'Hóa ra nàng ấy không biết nhảy thật.'

Ngay sau đó, họ lại cảm thấy bất bình.

Cơ hội tốt thế này! Vậy mà bị Omega từ đâu chui ra nẫng tay trên mất.

Nhìn kìa! Cô ả còn cố tình dẫn dắt Alpha dán sát vào người mình, đúng là tâm cơ!

Trong sàn nhảy.

Cố Quân Uyển nhỏ giọng phàn nàn với Alpha trước mặt: "Nàng tập trung chút được không? Chúng ta đâu phải đang nhảy điệu dán mặt."

Đôi mắt dưới mặt nạ của Thẩm Hàn đảo một vòng tinh quái, dứt khoát thu cánh tay lại, kéo đối phương vào lòng.

Sau đó ghé sát môi vào vành tai đối phương nói: "Nàng nói gì cơ? Muốn nhảy điệu dán mặt à? Cái này ta biết!"

Cú ôm bất ngờ khiến khuôn mặt xinh đẹp dưới mặt nạ báo đen của Omega đỏ bừng.

Nhận thấy xung quanh đột nhiên có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình, nàng theo bản năng muốn đẩy đối phương ra.

"Thẩm Hàn, nhiều người đang nhìn đấy!"

Nào ngờ, vừa dứt lời, Alpha lại càng ôm chặt hơn.

Thẩm Hàn còn vui vẻ ghé tai bạn gái nhắc nhở: "Đừng lo, không ai nhận ra chúng ta đâu."

Cố Quân Uyển không lay chuyển được cô, đành để mặc đối phương ôm mình.

Nhưng trong lòng thầm nghĩ: 'Thân phận của nàng đã sớm bị nhiều người đoán ra rồi, nếu không vừa rồi cũng chẳng thu hút nhiều Omega muốn "dựa vào bản lĩnh" đến thế.'

Giờ khắc này, đám Omega muốn dựa vào bản lĩnh kia đang nghiến răng nghiến lợi ở khu nghỉ ngơi.

"Hồ ly tinh kia rốt cuộc là ai thế? Quá đáng thật đấy, chúng ta mời Thẩm Hàn chỉ muốn nhảy một điệu đàng hoàng, nàng dựa vào đâu mà vừa lên đã ôm ấp người ta thế hả? Có biết xấu hổ không vậy?"

Một giọng nói yếu ớt bên cạnh đột nhiên chen vào: "Nhưng sao ta cảm thấy... hình như là Thẩm Hàn chủ động ôm nàng ấy?"

Một Omega lập tức lên tiếng giải thích: "Ngươi hiểu cái gì chứ? Thế mới nói hồ ly tinh đó thủ đoạn cao tay."

"Haizz, càng nhìn càng tức! Các chị em, mọi người cứ ở lại đây mà xem, ta đi tìm Alpha khác nhảy đây, cái hội trường này toàn Alpha ưu tú, Thẩm Hàn đâu phải là Alpha cấp S duy nhất."

Omega chia sẻ thông tin lúc nãy hừ lạnh một tiếng, xách váy rời khỏi khu nghỉ ngơi.

Mấy Omega khác cũng lần lượt tản đi tìm bạn nhảy.

Chỉ còn lại Omega vừa được Thẩm Hàn cho một nắm hạt dưa vẫn ngồi trên ghế sofa.

Nàng ấy nhìn chằm chằm vào đống "quà tặng" đặt bên cạnh bàn trà, trong lòng thầm nghĩ: Alpha trong hội trường này tuy nhiều, nhưng hoặc là không ưu tú bằng nàng, hoặc là không đẹp bằng nàng, hoặc là toàn bọn lăng nhăng, chẳng có ai so được với nàng cả.

Khi điệu nhảy thứ ba kết thúc, Thẩm Hàn định đưa Cố Quân Uyển rời khỏi hội trường.

Dù Cố Quân Uyển sẽ không theo cô về chung cư qua đêm, nhưng Thẩm Hàn vẫn không kìm được mong ngóng, lát nữa trên đường về có thể thân mật một chút.

Vừa nghĩ đến mùi hương mai lạnh quyến rũ trên người đối phương, cô đã cảm thấy máu huyết toàn thân như muốn sôi lên.

Tuy nhiên, chưa đợi hai người đi từ hội trường đến phòng thay đồ, Thẩm Hàn đã phát hiện có mấy nhóm người đang âm thầm bám theo mình.

Có Alpha, có Omega, thậm chí còn có cả nhân viên phục vụ Beta cấp cao đi lại khắp nơi.

Dù những người này đã cố gắng hết sức cẩn thận, nhưng đối với một Alpha đã qua huấn luyện phản trinh sát chuyên nghiệp như Thẩm Hàn, việc phát hiện ra ý đồ của họ là quá dễ dàng.

Những người này chắc cũng không có ác ý gì, đại khái là muốn bám theo để kiểm tra thân phận của cô và Cố Quân Uyển.

Bản thân cô thì không sao, nhưng Cố Quân Uyển tạm thời không thể lộ diện trước công chúng.

"Có rất nhiều cái đuôi đi theo chúng ta."

Ra khỏi hội trường, Thẩm Hàn vẫn ôm eo Omega của mình, thì thầm vào tai đối phương.

Cố Quân Uyển hơi nghiêng đầu, cười ranh mãnh với cô, hạ thấp giọng trả lời: "Ta cũng thấy rồi, đã bảo Hứa Chiêu đi phòng thay đồ đổi quần áo, lát nữa chúng ta đi thẳng xe bay rời khỏi đây, để họ chẳng tra được gì cả."

Thẩm Hàn hơi sững sờ: "Hứa đặc trợ vừa rồi cũng ở trong hội trường à?"

Cố Quân Uyển mỉm cười nhìn cô: "Đúng thế, người đeo mặt nạ nai con đứng ngay cạnh chúng ta lúc nãy chính là nàng ấy đấy, nàng ấy còn lườm nàng mấy lần cơ mà."

Thẩm Hàn hậu tri hậu giác nhớ lại, cảm thấy đúng là có chuyện đó thật.

Nhưng vừa rồi cô chỉ mải dán dính lấy bạn gái Omega, đâu rảnh hơi chú ý đến người khác.

Xe bay đỗ ở sân bay tầng thượng khách sạn, hiện tại hai người đều mặc lễ phục mỏng manh, lên sớm chỉ có đứng chịu gió lạnh.

Sau khi lấy lại điện thoại, hai người đứng đợi ở một hành lang bên ngoài sảnh hội trường.

Thẩm Hàn hơi cụp mắt, nhìn đôi môi đỏ mọng căng mọng dưới lớp mặt nạ báo đen của Cố Quân Uyển.

Nhân lúc đối phương không chú ý, cô ghé đầu tới hôn trộm một cái.

Cố Quân Uyển hoàn toàn không ngờ Alpha trước mặt lại đột nhiên hôn mình!

Bởi vì chỗ đứng hiện tại của hai người tuy không náo nhiệt như trong hội trường, nhưng người qua lại cũng không ít.

Nghĩ đến việc nụ hôn vừa rồi của Alpha bị bao nhiêu người nhìn thấy, Omega lập tức cảm thấy xấu hổ vô cùng.

May mà có mặt nạ che chắn, không ai nhìn thấy hai má nàng lúc này đã đỏ bừng.

Cách đó không xa, phản ứng của mười mấy kẻ theo dõi đều rất dữ dội.

Trong đầu họ bắn ra tia lửa điện, tay run rẩy bắt đầu nhắn tin cho "lão bản đứng sau" của mỗi người.

[Sốc! Thẩm Hàn và cô gái bí ẩn hôn nhau trên hành lang!]

[Lão bản! Có đó không? Cặp Alpha và Omega ngài bảo ta theo dõi, hai người họ vừa hôn nhau ngay cửa hội trường!]

[Tin cực hot! Tin đồn Alpha kia chưa từng yêu ai chắc chắn là giả, nàng ấy quá biết tán tỉnh! Omega đang cúi đầu chơi điện thoại, bị nàng ấy hôn trộm một cái, ngẩn ngơ cả buổi không hoàn hồn.]

Cùng lúc đó.

Một đám "lão bản đứng sau" đều nhận được tin nhắn của thuộc hạ.

Vừa nhìn thấy nội dung, ai nấy đều cạn lời.

Nói cái quái gì thế này? Cứ như đang đọc báo lá cải ba xu ấy!

Thế là, các "lão bản đứng sau" nhắn lại: [Ta bảo ngươi điều tra thân phận hai người đó, đừng có báo cáo mấy thứ vớ vẩn này được không!]

Thuộc hạ trả lời rất nhanh và thống nhất: [À, cái đó thì chưa tra được, hai người họ vẫn mặc lễ phục, đeo mặt nạ mà.]

Các "lão bản đứng sau": "..."

Thế thì nói làm quái gì!

Cố Quân Uyển đang ngượng ngùng thì điện thoại của Hứa Chiêu gọi tới.

Sau khi trao đổi vị trí, nàng kéo Thẩm Hàn đi về phía thang máy riêng ở phía Đông hành lang.

Phía sau một đám "paparazzi" cầm điện thoại bám theo từ xa.

Nhưng khi các "paparazzi" đi đến cuối hành lang này, rẽ qua một cái, lại phát hiện mục tiêu đã biến mất tăm.

Địa điểm tổ chức hội nghị cách tầng thượng không xa.

Hai người Thẩm Hàn gần như vừa bước vào thang máy riêng, chưa đầy mấy giây đã đến lối vào sân bay tầng thượng.

Hứa Chiêu đợi ở cửa vội vàng đưa hai chiếc áo khoác dài tới.

Thẩm Hàn đón lấy, giũ một chiếc ra, khoác chặt cho Cố Quân Uyển xong mới khoác chiếc còn lại lên vai mình.

Ba người đi thẳng lên xe bay, Hứa Chiêu phụ trách lái xe.

Tiếng động cơ trầm thấp gầm lên, chiếc xe nhanh chóng biến mất vào màn đêm trên cao.

Khi đám "paparazzi" cầm điện thoại xông lên bãi đậu xe tầng thượng.

Thì đến cái bóng xe bay cũng chẳng thấy đâu nữa.

Trong xe bay.

Thẩm Hàn và Cố Quân Uyển tháo mặt nạ ngồi ở hàng ghế sau, tựa sát vào nhau tận hưởng khoảng thời gian thư thái hiếm hoi này.

"Mới 10 giờ, hay là về chung cư chơi một lát nhé? Rồi hẵng về biệt thự." Giọng nói giả vờ bình tĩnh của Alpha vang lên nhẹ nhàng trong xe.

Hứa đặc trợ đang lái xe thầm cười khẩy trong lòng: 'Vừa rồi trong hội trường còn chưa chơi chán à?'

Cố Quân Uyển cũng muốn ở bên Alpha của mình thêm một lúc.

Tuy nhiên, chưa kịp gật đầu, điện thoại cá nhân trong túi đã rung lên.

Trong điện thoại truyền đến giọng quản gia Phí Thiến: "Trong nhà xảy ra chút sự cố nhỏ, cần ngài về xử lý ngay."

Nghe giọng điệu đối phương có vẻ nghiêm trọng, Cố Quân Uyển vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Có nghiêm trọng không?"

Trong lúc hỏi, giọng nàng không tự chủ được mang theo chút lo lắng.

Bởi vì Phí Thiến nữ sĩ sẽ không nói dối lừa nàng, nếu trong nhà xảy ra chuyện gì mà ngay cả nàng ấy cũng không xử lý được, thì chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

Đầu dây bên kia, Phí Thiến nữ sĩ im lặng một lát rồi nói: "Ngài không cần căng thẳng, vấn đề không lớn, nhưng đúng là chỉ có ngài mới đích thân xử lý được, qua điện thoại không giải thích rõ, chúng ta đợi ngài về."

Thấy Cố Quân Uyển cúp điện thoại, Thẩm Hàn vội chủ động nói: "Để Hứa Chiêu đưa nàng về biệt thự luôn đi, nếu cần giúp đỡ gì thì gọi cho ta bất cứ lúc nào."

Vừa rồi khi bạn gái nghe điện thoại, cô vẫn luôn ôm vai đối phương nên cũng nghe thấy những lời của bà Phí Thiến.

Cố Quân Uyển khẽ "Ừ" một tiếng, sau đó lại tựa đầu vào hõm cổ Alpha.

Từ từ nhắm mắt, bắt đầu suy đoán xem trong biệt thự có thể xảy ra sự cố nan giải gì.

Hơn nửa giờ sau.

Cố Quân Uyển trở về biệt thự, lại thấy Phí Thiến nữ sĩ đứng ở cửa đón mình với vẻ mặt lúng túng gượng gạo.

"Sao thế?"

Nghe Nữ Quân hỏi, Phí Thiến nữ sĩ đưa tay chỉ về phía ghế sofa trong phòng khách.

Một nữ Alpha dáng người cao gầy, khí chất cực tốt đứng dậy từ ghế sofa, mỉm cười ôn hòa đi về phía Cố Quân Uyển.

Nhìn Alpha đang đi về phía mình.

Đôi mắt phượng màu vàng kim vốn còn mang theo sự lo lắng của Cố Quân Uyển lập tức chuyển thành kinh ngạc.

"Mẫu thân, sao người lại tới đây?"



Chương 48: Đào Hố

Cố Quân Uyển và em gái Cố Vũ Vi đều theo họ Cố của mẹ Omega.

Nhưng nếu nhắc đến người mẹ Alpha Đường Ngữ Tài này, gần như có thể coi là một câu chuyện truyền kỳ.

Nhiều lúc Cố Quân Uyển thậm chí còn cảm thấy, người mẹ Omega có thể quản lý cả Liên bang đâu ra đấy của mình, xét về độ "khó hiểu", cũng thua xa Alpha trước mặt.

Tâm tư của đối phương chưa bao giờ có ai đoán được, nàng ấy luôn vừa gây rắc rối, vừa giải quyết những chuyện đại sự cần mưu lược một cách gọn gàng.

Tóm lại, người mẹ này chính là sự tồn tại khiến người ta vừa kính, vừa yêu, lại vừa đau đầu nhức óc.

Đường Ngữ Tài nhìn con gái mặc sườn xám bên trong áo khoác, bước tới ôm lấy nàng.

"Ta không báo trước mà đã đến, hy vọng không làm phiền ngươi hẹn hò."

Cố Quân Uyển chưa quen thảo luận chuyện tình cảm với mẹ Alpha, nên không trả lời nàng ấy.

Chỉ nhẹ nhàng ôm lại đối phương, hỏi: "Người đến bằng cách nào vậy?"

Đường Ngữ Tài: "Lén qua."

Cố Quân Uyển: "..."

Phí Thiến nữ sĩ: "..."

Hai mẹ con trò chuyện thêm một lúc, Cố Quân Uyển mới biết, sở dĩ đối phương lén lút đến là để tìm một vị thuốc Đông y cho mẹ Omega.

Đường số 837 thuộc khu vực trực thuộc thứ tư có một nơi gọi là "Vườn thuốc cổ".

Nơi đó có đủ loại thảo dược Đông y kỳ lạ, trong thế giới y học công nghệ cao phát triển như vũ bão này, nó có vẻ lạc lõng nhưng lại là độc nhất vô nhị.

Xác nhận sức khỏe của mẹ Omega không có gì đáng ngại, Cố Quân Uyển mới yên tâm.

"Đúng rồi Tiểu Uyển, thân phận của ta tạm thời phải giữ bí mật, ta hy vọng ngay cả bạn gái Alpha của ngươi cũng không được nhắc tới." Giọng điệu Đường Ngữ Tài đầy vẻ từ ái.

Cố Quân Uyển không lập tức đồng ý.

Mà thầm cân nhắc trong lòng, có nên đưa Thẩm Hàn đến gặp mẹ Alpha một lần không?

Lúc này, Đường Ngữ Tài đặt chén sứ xuống, thở dài nói: "Haizz, trước đây em gái ngươi giấu chúng ta tính kế ngươi, sau này ta biết chuyện đó đã đánh nàng ba trận tơi bời. Giờ ta chỉ có một yêu cầu nhỏ nhoi thế này, ngươi cũng phải đắn đo lâu thế sao?"

Nghe mẹ nói vậy, Cố Quân Uyển đành gật đầu chiều ý nàng ấy.

Đường Ngữ Tài lúc này mới hài lòng cười cười, sau đó giơ tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu con gái: "Vậy ngươi lấy danh nghĩa Nữ Quân thề đi."

Cố Quân Uyển: "..."

Khó khăn lắm mới dỗ được người mẹ luôn không làm theo lẽ thường này đi ngủ.

Cố Quân Uyển tựa vào đầu giường mình, mới có thời gian xem điện thoại.

Trên đó có một tin nhắn của Thẩm Hàn, gửi từ nửa tiếng trước.

[Chuyện nhà nàng xử lý xong chưa? Tối nay gió to lắm, lúc ngủ nhớ đóng chặt cửa sổ nhé.]

Cố Quân Uyển nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ.

Nàng đang nghĩ không biết lúc này đối phương đã ngủ chưa, thì điện thoại rung lên một cái.

Thẩm Hàn: [Muộn thế nào cũng nhắn lại cho ta nhé, không thì ta không ngủ được.]

Nhìn tin nhắn Alpha gửi đến, Omega thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh đối phương đang cầm điện thoại chờ tin nhắn.

Khóe môi khẽ cong lên, nàng nhanh chóng trả lời: [Không có việc gì lớn đâu, đã xử lý xong rồi, nàng mau nghỉ ngơi đi, muộn thế này rồi.]

Thẩm Hàn: [Được rồi, vậy nàng hôn ta một cái rồi ta ngủ.]

Nhìn dòng tin này, cơn buồn ngủ của Cố Quân Uyển lập tức tan biến vài phần.

Nàng chợt nhớ lại nụ hôn công khai của Alpha ở hành lang hội trường tối nay.

Màu hồng động lòng người dần leo lên làn da trắng như tuyết của Omega.

Nàng giấu nửa khuôn mặt vào góc chăn, sau đó gửi cho đối phương một biểu tượng môi hôn đỏ chót.

...

Sáng sớm hôm sau.

Nữ đế thức dậy rửa mặt theo đồng hồ sinh học quen thuộc.

Nhưng khi nàng bước vào phòng ăn lúc 7 giờ, phát hiện mẹ mình đã ngồi húp cháo ở bàn.

"Tiểu Uyển, mau lại ăn sáng, ăn xong ta bàn với ngươi một chuyện quan trọng."

Nghe giọng nói ôn hòa của mẹ, nhìn nụ cười chân thành trên môi đối phương.

Chẳng hiểu sao, trong lòng Cố Quân Uyển luôn có cảm giác không thực tế lắm.

Ăn xong, Đường Ngữ Tài híp mắt cười nhìn con gái: "Hôm nay ta không ở biệt thự đâu, ta muốn đến tòa chung cư dành cho nhân viên căn cứ kia, tầng 52."

Cố Quân Uyển sững người, sau đó day thái dương bất lực nói: "Mẫu thân, người lại muốn làm gì?"

Đường Ngữ Tài khẽ thở dài: "Thật đau lòng quá, Alpha đó là người ngươi thích, chẳng lẽ ta không được gặp sao?"

Cố Quân Uyển hết cách với nàng ấy, đành gật đầu đồng ý.

...

Gần 10 giờ sáng.

Cố Quân Uyển đưa mẹ và trợ lý đi thang máy riêng của chung cư thẳng lên trên.

Nàng và Hứa Chiêu đều đeo khẩu trang.

Đường Ngữ Tài thì đeo một cặp kính gọng mảnh đang thịnh hành nhất Liên bang, cả người trông vừa nho nhã vừa có cảm giác thiếu niên tươi trẻ.

Hứa Chiêu kéo vali hành lý đi sau hai người.

Trong lòng vô cùng ngưỡng mộ trạng thái của mẹ Nữ đế, không biết đối phương bảo dưỡng thế nào mà hoàn toàn là "lão hóa ngược"! Nhìn không ra đối phương năm nay đã ngoài bốn mươi chút nào!

...

Thẩm Hàn đã đến phòng trực ban cả buổi sáng, giáo quan Lưu đột nhiên tìm cô đòi một tập tài liệu.

Hết cách, cô đành phải chạy vội về chung cư lấy.

Không ngờ, lấy đồ xong đang đi ra cửa thang máy, vừa rẽ qua một góc, liền nhìn thấy Cố Quân Uyển và Hứa Chiêu.

Còn có một Alpha cao gầy, nho nhã!

Đáng sợ nhất là, bạn gái Omega của cô đang nhẹ nhàng khoác tay đối phương!

Cố Quân Uyển đương nhiên cũng phát hiện ra Thẩm Hàn.

Nàng nhìn đối phương đứng ngây ra tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tay mình đang đặt trên cánh tay người bên cạnh.

Nhất thời, không biết nên giải thích thế nào cho phù hợp.

Tình huống "bạn gái vô tình đụng mặt phụ huynh" này, lẽ ra đối phương phải thấp thỏm và lo lắng mới đúng.

Nhưng hiện tại, trong không khí lại nồng nặc một mùi chua loét kỳ quái.

Khổ nỗi nàng còn hứa tạm thời không tiết lộ thân phận của mẹ với đối phương.

Thấy hốc mắt Alpha của mình đỏ lên, Cố Quân Uyển cảm thấy tim thắt lại, đầu cũng đau nhức.

Omega lặng lẽ buông cánh tay mẹ mình ra, dùng ánh mắt ra hiệu cho tên ngốc đang sững sờ phía trước rời đi trước.

Thẩm Hàn hiểu ý đối phương, nhưng lại không làm theo.

Cô nhìn Alpha đứng cạnh bạn gái mình, trong đầu như chạy chữ trên màn hình, lướt nhanh qua hàng loạt từ khóa.

Khoảng hai lăm tuổi, dung mạo tuấn tú.

Phong độ nhẹ nhàng! Bại hoại nho nhã!

So với nội tâm nóng nảy của Thẩm Hàn, Đường Ngữ Tài thì ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng lại hết sức vui mừng.

Nàng ấy thậm chí còn muốn lấy điện thoại ra quay lại bộ dạng hiện tại của Alpha kia thành video ngắn gửi cho Omega nhà mình xem.

Thực sự quá thú vị!

"Tiểu Uyển, phòng ngươi sắp xếp cho ta là phòng nào thế?" Đường Ngữ Tài nghiêng đầu, cười hỏi.

Nghe câu này, da đầu Thẩm Hàn suýt bay mất.

Cố Quân Uyển thở dài trong lòng, bảo Hứa Chiêu đưa người về phòng nhanh, còn mình thì đi về phía tên ngốc kia.

Nàng cảm thấy mình mà không trấn an một chút, sư tử con nhà mình sắp xù lông đến nơi rồi.

Đường Ngữ Tài cũng không ngăn cản, còn hứng thú quay đầu thì thầm với Hứa Chiêu: "Ngươi nói xem, có phải nàng ấy hiểu lầm rồi không?"

Hứa Chiêu cũng không dám tiếp lời, chỉ thầm than trong lòng: 'Ngài bảo ngài không cố ý thì có quỷ mới tin!'

Hai người mang tâm trạng hoàn toàn khác nhau, nhìn theo Cố Quân Uyển đi đến trước mặt Alpha kia.

Sau đó, họ thấy Omega trực tiếp bị Alpha bế bổng lên theo kiểu công chúa, chạy "bạch bạch bạch" đến trước cửa một căn phòng.

Quét mặt, vào nhà, đóng sầm cửa... Một loạt động tác liền mạch lưu loát.

Đường Ngữ Tài tháo kính gọng mảnh xuống, day day ấn đường, rồi nhìn Hứa đặc trợ bên cạnh: "Alpha đó bình thường cũng thế à?"

Nói rồi, còn trách móc một câu: "Là trợ lý đặc biệt, thấy chuyện này mà ngươi không lên quản sao?"

Hứa Chiêu cảm thấy cả người mình không ổn chút nào.

'Chuyện này là sao chứ! Ngài đào hố cho con gái mình, ta chỉ là một trợ lý nhỏ, quản được chắc?'

...

Vào nhà xong, Thẩm Hàn đặt nhẹ Cố Quân Uyển lên tủ giày cao ngang người ở huyền quan, sau đó hai tay chống lên mép tủ, giam đối phương trong không gian chật hẹp trước mặt mình.

"Vừa... vừa rồi... Alpha đó là ai?"

Cố Quân Uyển tháo khẩu trang xuống, đưa tay vén lọn tóc rối trên trán đối phương ra sau tai.

Bình tĩnh giải thích: "Nàng ấy là... họ hàng, nàng đừng nghĩ nhiều."

Thẩm Hàn làm sao có thể không nghĩ nhiều, vừa rồi nghe đối phương gọi bạn gái mình là "Tiểu Uyển" bằng giọng điệu thân mật như thế, cô suýt chút nữa đã xông vào đánh người.

Nhưng thân phận "họ hàng" này ít nhiều cũng mang lại cho cô sự an ủi.

Cô hơi nghiêng người về phía trước, dụi đầu vào cổ Cố Quân Uyển, vừa ngửi hương thơm của đối phương, vừa trầm giọng nói: "Vậy sau này nàng không được khoác tay nàng ấy nữa."

Cố Quân Uyển cũng không biết mình có nên tùy tiện đồng ý chuyện này hay không, hơn nữa, nàng hiện tại không thể suy nghĩ được gì.

Bởi vì môi Alpha đã đặt lên cổ nàng.

Sau khi xác nhận quan hệ, hai người cũng từng ôm hôn.

Nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Hàn hôn cổ nàng, nếu không tính lần đầu gặp gỡ mơ hồ kia.

Đôi môi nóng hổi của Alpha chạm vào làn da trắng ngần nhạy cảm của Omega, lập tức dấy lên một luồng điện chạy dọc sống lưng.

Cố Quân Uyển cảm thấy cả người mềm nhũn ra.

Động tác của đối phương rõ ràng không quá phận, nhưng lại như ấn vào một nút đặc biệt nào đó trên người nàng, khiến cơ thể nàng bắt đầu nóng lên âm ỉ.

Một cơn sóng tình khó tả sinh ra từ đáy lòng, lan tỏa từng lớp, len lỏi vào mọi ngóc ngách cơ thể.

"Thẩm Hàn..."

Omega vốn định vội vàng bảo đối phương dừng lại, nhưng không ngờ, giọng nói thốt ra lại mang theo sự run rẩy khiến lòng người ngứa ngáy.

Như mời gọi, lại như trêu chọc.

Thẩm Hàn vốn chỉ định làm nũng với đối phương, nhưng phản ứng hiện tại của Omega chẳng khác nào châm một mồi lửa vào lòng cô.

Dục vọng chiếm hữu bẩm sinh của Alpha bị kích thích ngay khoảnh khắc này, khát vọng nguyên thủy sâu thẳm thôi thúc cô muốn đòi hỏi nhiều hơn từ Omega.

Cố Quân Uyển vô thức đưa tay vòng qua cổ đối phương, đầu ngửa ra sau mất kiểm soát.

Ngay khi gáy nàng sắp va vào bức tường phía sau, bàn tay Alpha đã nhanh chóng đỡ lấy cái đầu vô lực của Omega.

Kìm nén ham muốn đánh dấu đối phương ngay lập tức, Thẩm Hàn chủ động rời khỏi vùng cổ thơm mềm của Omega.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve gáy Cố Quân Uyển, áp môi mình lên đôi môi đỏ mọng hé mở đầy quyến rũ của đối phương.

Hương mai lạnh và hương tuyết tùng cùng lúc nở rộ nơi đầu lưỡi hai người.

Trong không gian nhỏ bé nơi huyền quan, tin tức tố ngọt ngào và mập mờ quấn quýt mãi không rời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro