Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 03 & 04


Chương 03: Kỳ Phát Tình

Hương thơm ngào ngạt của hoa mai lạnh kích thích từng dây thần kinh nhạy cảm của Alpha.

Miếng dán ngăn cách vốn đã mất đi độ dính, dưới hơi thở ấm nóng của Thẩm Hàn, càng trở nên mềm oặt, bất lực.

Hai cánh môi nhẹ nhàng ngậm lấy một góc miếng dán, bóc nó ra hoàn toàn khỏi vùng gáy Cố Quân Uyển.

Thẩm Hàn vô thức cúi người, áp sát vào Omega đang mê man chưa tỉnh bên tảng đá.

Dục vọng chiếm hữu chưa từng có xâm chiếm tâm trí, điều khiển cô đặt một nụ hôn lên làn da đang ửng đỏ của Omega.

Cô thận trọng chạm vào đóa mai lạnh mềm mại, như đang cúi đầu hôn lên một món đồ sứ tinh xảo mà mong manh.

Cô thương tiếc tránh đi "vết thương" nhỏ nhắn sau gáy đối phương, chỉ dịu dàng thăm dò xung quanh.

Cố Quân Uyển bừng tỉnh khỏi cơn mê!

Ý thức chưa hoàn toàn trở lại, nhưng nỗi sợ hãi sâu sắc đã lấp đầy tâm trí nàng.

Nàng giận bản thân sao có thể ngủ quên bên cạnh một Alpha có thân phận khả nghi như vậy.

Dù trước đó đối phương tỏ ra vô hại đến đâu, nhưng hành động muốn đánh dấu nàng hiện tại đã là sự thật rành rành!

Sau thoáng bối rối ngắn ngủi, sự kiên cường và quyết đoán ăn sâu trong xương tủy của một Nữ đế giúp nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Cơ thể nàng không ngừng run rẩy nhẹ, nhưng tay phải vẫn mò mẫm chạm vào miệng túi ba lô, nắm chặt lấy cán dao phẫu thuật lạnh lẽo.

Tuy nhiên, Cố Quân Uyển còn chưa kịp rút dao ra, một bàn tay thon dài với các khớp xương rõ ràng đã tóm chặt lấy cổ tay nàng.

Tấm lưng bị bao phủ bởi sự mềm mại, hương tuyết tùng bá đạo bao trùm lấy cả người nàng.

Tin tức tố Alpha khiêu khích tuyến thể yếu ớt của nàng, phảng phất như giây tiếp theo sẽ nuốt chửng nàng.

"Đừng mà, cầu xin ngươi..."

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Cố Quân Uyển xen lẫn sự khuất nhục và bi thương rõ rệt.

Như một viên đạn xoáy nòng, bắn thẳng vào lồng ngực Thẩm Hàn.

Kịp nhận ra mình đang làm gì, nội tâm Thẩm Hàn tràn đầy hối hận.

Cô không biết mình bị làm sao, tại sao lại làm ra chuyện như vậy?

Cô buông bàn tay đang kìm kẹp đối phương ra, rời khỏi thân thể mềm mại tỏa hương mai lạnh đầy cám dỗ kia.

Thẩm Hàn ngồi xổm sang một bên với vẻ mặt đau khổ, rồi xua tay lia lịa với Cố Quân Uyển đang nhìn mình: "Ta không phải! Ta không có!"

Trên đôi môi đầy đặn còn vương chút bóng nước.

Hương mai lạnh thấm đẫm trên đó, tỏa ra sự mập mờ lấp lánh.

Cố Quân Uyển chỉ nhìn cô một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Suýt chút nữa bị Alpha trước mặt đánh dấu khiến nàng vẫn còn sợ hãi.

Bộ não vốn vượt trội hơn người thường giờ phút này cũng không thể đưa ra câu trả lời chính xác.

Đối phương rốt cuộc muốn gì?

Tất cả những chuyện này là sự trùng hợp do tin tức tố mất kiểm soát?

Hay đây là cách vờn mồi của đối phương?

Dù là trường hợp nào, Cố Quân Uyển cảm thấy mình nhất định phải tránh xa tên Alpha nguy hiểm này.

Kỳ phát tình của nàng sắp đến rồi, trước lúc đó, nàng phải đến được biên giới nước láng giềng.

Ở đó có đội cứu viện nàng đã liên hệ trước.

Nàng sẽ được bảo vệ an toàn tương đối và có thuốc ức chế!

Thẩm Hàn không biết rằng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trong đầu mỹ nhân lãnh diễm trước mặt đã phân tích biết bao nhiêu thông tin.

Cô vẫn đang cố gắng giải thích với đối phương, giọng nói chân thành lại khàn khàn.

"Ta thấy miếng dán vết thương sau gáy ngươi bị lệch nên mới bóc ra xem thử, ngươi..."

Nửa câu sau còn chưa kịp thốt ra, lưỡi dao mỏng manh đã chém ngang tới.

Thẩm Hàn không thể né tránh hoàn toàn như hồi chiều, khi giơ tay lùi lại, lưỡi dao sượt qua cánh tay phải cô, kéo theo một vệt máu chói mắt.

Lúc làm bữa tối, cô đã xắn tay áo lên.

Giờ đây không có lớp vải che chắn, mùi tuyết tùng hòa quyện với mùi máu tanh lập tức lan tỏa quanh hai người.

Vết thương không sâu nhưng dài chừng một gang tay.

Thẩm Hàn buồn bực nhìn vết thương trên tay mình, không biết đang nghĩ gì.

Nhân cơ hội này, Cố Quân Uyển chộp lấy ba lô, bước những bước chân lảo đảo về phía cửa hang.

Trên đường đi, nàng còn cố lấy miếng dán ngăn cách mới trong túi ra để dán lại.

Nhưng chưa kịp xé bao bì, miếng dán đã rơi xuống đất.

Bên ngoài hang động, chẳng biết từ lúc nào mưa đêm đã trút xuống.

Gió lạnh mang theo hơi đất đặc trưng của núi rừng cuốn vào trong hang, nhưng không thể thổi tan hương tuyết tùng ngày càng nồng đậm nơi chóp mũi Cố Quân Uyển.

Nàng chật vật di chuyển đến cửa hang, chỉ còn chút nữa là có thể rời khỏi nơi đang không ngừng nuốt chửng thần trí mình.

Đúng lúc này.

Một cánh tay vòng qua eo thon mềm mại của nàng từ phía sau, kéo nàng trở lại trong hang.

Tin tức tố Alpha đầy tính xâm lược ập tới, sắc mặt Cố Quân Uyển lập tức trở nên trắng bệch.

Nàng im lặng giãy giụa, đuôi mắt nhuốm màu đỏ ửng đầy vẻ quật cường.

Nàng không lên tiếng cầu xin tha nữa.

Sự kiêu hãnh và lòng tự tôn bẩm sinh khiến nàng dù phải đối mặt với sự "cưỡng bức" của Alpha cấp S trong tình huống này cũng tuyệt đối không khuất phục.

Phía sau, Thẩm Hàn lầm bầm ghé vào tai nàng.

"Ngươi đừng cử động nữa, ta xin lỗi vì chuyện lúc nãy. Ngươi xem, vừa rồi ngươi cũng chém ta một nhát, chúng ta coi như hòa nhau được không?"

Hai người lại trở về chỗ cũ.

Tiếng củi nổ lép bép và tiếng mưa rơi ngoài cửa hang bao trùm không gian.

Nhưng Cố Quân Uyển chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập và giọng nói bình tĩnh nhưng đầy vẻ đầu độc của Alpha bên cạnh.

Kỳ phát tình vốn dĩ còn một thời gian nữa mới đến, lại ầm ầm giáng xuống trong một đêm đầy sự mập mờ và mùi máu tanh thế này!

Thẩm Hàn đỡ nàng ngồi xuống bên tảng đá sạch sẽ, đang định đi nhặt "miếng dán vết thương" đối phương vừa làm rơi.

Chưa kịp đứng dậy, cánh tay cô đã bị đối phương nắm chặt lấy.

Vết thương do dao phẫu thuật rạch ra lại rỉ máu đỏ tươi.

Cơn đau nhói ập đến khiến Thẩm Hàn hít hà liên tục.

Cô không dám cử động, nhìn chằm chằm mỹ nhân lãnh diễm đang thở dốc trước mặt, hạ giọng nói: "Bạn học Cố, ngươi không sao chứ? Trong ba lô ngươi có mang thuốc dự phòng không?"

Cố Quân Uyển ngước mắt nhìn đối phương, đôi con ngươi màu vàng kim và đuôi mắt ửng đỏ mang theo vẻ mị hoặc vô song của Omega cấp S, kích thích máu huyết Thẩm Hàn sôi trào.

Cô kinh ngạc cảm nhận được, sau gáy mình dường như mọc thêm một trái tim nữa.

Giữa những nhịp đập thình thịch, dục vọng chiếm hữu đáng sợ lúc trước lại cuộn trào trở lại.

Nhưng lần này, cô miễn cưỡng đè nén được dục vọng xuống.

Những khóa huấn luyện sinh tử trước khi xuyên không giờ đây phát huy tác dụng vượt trội.

"Ngươi muốn giúp ta?"

Hương mai lạnh phả vào mặt, Thẩm Hàn kiên định gật đầu, không dám nhìn thẳng vào đối phương nữa.

Cô rũ mắt xuống: "Giúp! Ngươi bảo sao ta làm vậy!"

Nói xong, cô lại nhe răng cười khổ bồi thêm một câu: "Mà bạn học Cố này, ngươi có thể dời tay sang chỗ khác được không, ta đau thật đấy."

Lời còn chưa dứt, mỹ nhân trước mặt đã buông tay ra, thay vào đó là vòng tay ôm chặt lấy eo cô.

Hai cơ thể không hề báo trước dán chặt vào nhau, cả đất trời dường như tĩnh lặng trong giây phút này.

Thẩm Hàn ngẩn người tại chỗ không biết làm sao.

Cô căng cứng lưng, hai tay vô thức dang ra một chút để đối phương ôm thuận tiện hơn.

Cố Quân Uyển biết hành động này chẳng khác nào lấy hạt dẻ trong lò lửa.

Một khi sự việc không như nàng suy đoán, nàng sẽ phải đối mặt với kết cục tự mình chuốc lấy hậu quả.

May thay, nàng đã cược thắng.

Bị nàng đột ngột ôm lấy, trái tim của Alpha kia đang đập loạn, nàng có thể nghe rõ tiếng thình thịch vang lên trong lồng ngực đối phương.

Nhưng đối phương không hề có thêm bất kỳ hành động quá phận nào.

Cố Quân Uyển hơi nghiêng đầu, tham luyến hương tuyết tùng mát lạnh mà ấm áp trên người Alpha.

Sự tiếp xúc thân mật này giúp Omega đang trong kỳ phát tình được giải tỏa đôi chút.

Nhưng chỉ ôm thôi thì vẫn chưa đủ.

Cố Quân Uyển đặt cược tất cả vận may của mình, gục đầu lên vai đối phương, vén mái tóc dài che phủ sau gáy Alpha.

Đôi môi đỏ mọng tìm kiếm, nhẹ nhàng liếm mút lên tuyến thể tỏa ra hương tuyết tùng nồng đậm nhất.

Trong khoảnh khắc, đầu óc Thẩm Hàn như có sấm nổ vang rền.

Cô cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của tuyến thể sau gáy mình.

Và cả nỗi khát khao sắp bùng nổ dưới sự trêu chọc của hương mai lạnh kia.

Thẩm Hàn đấu tranh tư tưởng dữ dội, hai tay dần dần khép lại.

Lòng bàn tay hướng về tấm lưng mỏng manh của Cố Quân Uyển, miêu tả đường cong mềm mại phập phồng nơi đó.

Ngay khi cô hơi nghiêng người, chuẩn bị tiếp xúc thân mật hơn với đối phương.

Cố Quân Uyển đã dời đôi môi đỏ mọng khỏi gáy cô.

Đồng thời đẩy mạnh vào vai cô, ý đồ tách hai cơ thể đang dính chặt vào nhau ra.

Không thành công.

"Buông ta ra."

Giọng nói khàn khàn nhưng vẫn giữ vẻ trong trẻo lạnh lùng vang lên, như mệnh lệnh của nữ vương, bất khả xâm phạm.

Thẩm Hàn chậm rãi buông lỏng cánh tay đang siết chặt đối phương, trong lòng dâng lên một nỗi niềm phức tạp.

'Sao lại thế này? Làm gì có ai trêu chọc người ta được một nửa rồi 'xách quần bỏ chạy' chứ!'

Nhờ hấp thu tin tức tố Alpha mà được thỏa mãn, sắc mặt Cố Quân Uyển hồng hào trở lại trông thấy.

Sau đó, nàng bắt gặp ánh mắt u oán thoáng qua trong đôi mắt đen láy của đối phương.

Cố Quân Uyển khựng lại, nhớ đến sự to gan vừa rồi của mình, vành tai không khỏi đỏ lên.

"Cảm ơn ngươi." Giọng nàng vẫn thanh đạm, nhưng không còn vẻ thù địch.

Một Alpha cấp S có thể dung túng cho những hành vi vừa rồi của nàng, đã không cần phải nghi ngờ thêm nữa.

Huống chi, tin tức tố hương tuyết tùng của đối phương đang chảy trong cơ thể Cố Quân Uyển.

Điều này khiến nàng bất giác nảy sinh sự ỷ lại khó tả đối với thiếu nữ trước mắt.

Thẩm Hàn giả vờ thoải mái ho khan một tiếng, nhe răng cười: "Không có chi, chuyện nhỏ ấy mà. À đúng rồi, ngươi còn chưa cho ta biết tên đầy đủ đấy."

Cố Quân Uyển nhìn đối phương nhe chiếc răng khểnh với mình, lẳng lặng rũ đôi mắt đẹp xuống.

Trong hang động lại rơi vào trầm mặc.

Ngay khi Thẩm Hàn tưởng cuộc đối thoại kết thúc tại đây, chợt nghe đối phương khẽ thì thầm: "Cố Quân Uyển."

Hương mai lạnh thoang thoảng bay tới, cùng ba chữ "Cố Quân Uyển" in sâu vào tận đáy tâm hồn thiếu nữ.

Sau khúc nhạc dạo ngắn ngủi và có phần hoang đường vừa rồi, cuối cùng hai người cũng có thể chung sống hòa bình trong một căn phòng.

Thẩm Hàn dời giá nướng, đặt lại con gà đã nguội ngắt bên đống lửa.

Cố Quân Uyển thì nhặt miếng dán ngăn cách rơi dưới đất lên, sửa sang lại rồi dán lên gáy.

Cách đó không xa, Thẩm Hàn liếc nhìn tất cả, sự tò mò trong lòng suýt nhấn chìm cô.

Cô quay đầu đi, nhìn chằm chằm con gà rừng trên lửa, giọng nói lại bay về phía Cố Quân Uyển.

"Ta có một câu hỏi, nếu ngươi thấy khó trả lời thì thôi nhé."

"Vết thương nhỏ sau gáy chúng ta rốt cuộc là chuyện gì thế?"

————

Lời tác giả: Quỳ cầu bình luận, thấy bình luận tác giả liền vui vẻ, vui vẻ liền linh cảm tăng cao, liền muốn tăng tốc gõ chữ ~



Chương 04: Nữ Quân

Sự im lặng lặng lẽ lên men.

Ánh lửa bập bùng khéo léo che giấu sắc đỏ trên gương mặt Cố Quân Uyển.

Nếu không phải đã trải qua những chuyện trước đó, nàng thậm chí sẽ lầm tưởng Alpha trước mặt đang cố ý trêu chọc mình.

Nàng lấy cuộn băng gạc sạch từ trong ba lô, bước đến bên cạnh Thẩm Hàn ngồi xuống, ngắn gọn ra lệnh: "Tay."

Thẩm Hàn ngoan ngoãn như một học sinh gương mẫu, ngồi nghiêm chỉnh, đưa cánh tay dính đầy vết máu ra trước mặt đối phương.

Nhìn chằm chằm vào cánh tay bị máu khô dính bết lại, Cố Quân Uyển nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.

Nàng cảm thấy, bị đối xử như vậy mà đối phương vẫn không hề tức giận với mình, quả thực là một điều khó hiểu.

"Có phải bẩn quá khó xử lý không? Ngươi đợi chút nhé."

Nói rồi, Alpha "bí ẩn" kia đứng dậy chạy ra cửa hang.

Cô dùng nước mưa rửa sạch sẽ cả hai cánh tay.

Việc này cô đã quá quen tay hay việc từ trước khi xuyên không.

Vào những lúc điều kiện khắc nghiệt nhất, cô thậm chí còn từng bị thương mà vẫn phải bơi qua con sông lạnh buốt thấu xương giữa mùa đông.

Việc băng bó diễn ra theo đúng quy trình.

Cố Quân Uyển làm không quá thành thạo, nhưng lại vô cùng nghiêm túc.

Nàng hơi nghiêng đầu, mái tóc đen mượt buông xõa trên vai, cổ áo sơ mi mỏng manh hơi xộc xệch, để lộ loáng thoáng làn da trắng ngần không chút tì vết.

Giọng nói của Nữ đế uyển chuyển mà thanh đạm, phổ cập cho Alpha trước mặt những kiến thức thường thức mà lẽ ra ai cũng phải biết.

Bao gồm sự khác biệt giới tính giữa Alpha, Beta, Omega, cùng một số điểm cần lưu ý của mỗi giới.

Tất nhiên, Cố Quân Uyển không nói nhiều về những kiến thức liên quan đến đánh dấu.

Kỳ phát tình của Omega và kỳ mẫn cảm của Alpha cũng chỉ được nhắc qua loa vài câu, không đi sâu vào chi tiết.

Nếu ở một hoàn cảnh khác, nàng hoàn toàn có thể bình thản thảo luận về vấn đề này với người khác dưới góc độ khoa học.

Nhưng bây giờ thì không được!

Nhất là khi nàng vừa mới mượn việc tiếp xúc thân mật với Alpha này để xoa dịu dục vọng của bản thân.

Dù bề ngoài Cố Quân Uyển tỏ ra lạnh nhạt đến đâu, trong lòng cũng không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

...

Mãi đến khi Cố Quân Uyển băng bó xong và dứt lời một lúc lâu, Thẩm Hàn vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngác.

Cô nghe hiểu từng "điểm kiến thức" mà đối phương nói, chỉ là cần chút thời gian để tiêu hóa hoàn toàn.

Nhân lúc Alpha trước mặt đang ngẩn người, Cố Quân Uyển nhẹ nhàng dán một miếng dán ngăn cách lên sau gáy đối phương.

Những sợi tóc của thiếu nữ đen nhánh, vùng cổ dường như vẫn còn vương lại hương thơm mai lạnh của nàng.

Vành tai Cố Quân Uyển ửng đỏ, nàng vội vàng rụt tay lại, đồng thời kín đáo dịch người ra xa một chút.

Thẩm Hàn ngược lại không để ý đến sự thay đổi tâm trạng của đối phương.

Cô dời con gà nướng đang nóng hổi ra khỏi đống lửa, xé lấy cái đùi gà béo ngậy nhất đưa cho người bên cạnh.

Chạy trốn mấy ngày nay, Cố Quân Uyển chỉ ăn chút bánh quy để cầm hơi, quả thực đã đói lả.

Nàng cũng không khách sáo, nhận lấy cái đùi gà nướng ngoài giòn trong mềm, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.

Sự giáo dục tốt đẹp mà Nữ đế Omega được nhận từ nhỏ giúp nàng duy trì sự tao nhã ngay cả trong hoàn cảnh này.

Đó là thứ đã ngấm vào máu thịt nàng, tự nhiên như hơi thở, không hề có chút giả tạo nào.

Tướng ăn của Thẩm Hàn cũng rất nhã nhặn, nhưng tốc độ lại cực nhanh.

Cô vừa xử lý thức ăn, vừa dùng khóe mắt liếc trộm Cố Quân Uyển, phát hiện nhìn đối phương ăn uống mang lại cảm giác rất vui mắt.

Omega ăn không nhiều lắm.

Phần lớn hai con gà rừng đều chui tọt vào bụng Thẩm Hàn.

Dày vò đến quá nửa đêm, cuối cùng hai người cũng dựa vào vách hang, thiếp đi.

...

Sáng sớm, nhiệt độ trong rừng xuống thấp.

Cố Quân Uyển vừa bước ra khỏi cửa hang đã hắt hơi liên tục hai cái.

Trong quá trình chạy trốn trước đó, nàng đã thay đổi trang phục nhiều lần để đánh lạc hướng sự truy tìm của kẻ thù.

Hiện tại, nàng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, chiếc quần dài dường như cũng hơi ngắn, để lộ đôi mắt cá chân mảnh khảnh.

Khi xuyên không, Thẩm Hàn mặc quân phục tác chiến.

Nhưng sau khi tỉnh lại, không hiểu sao quần áo trên người lại biến thành một bộ đồ thể thao.

Cô cởi áo khoác thể thao ra, nhét thẳng vào tay Cố Quân Uyển.

Bản thân cô chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu xám, trông vô cùng trẻ trung và tràn đầy sức sống.

Cố Quân Uyển ôm chiếc áo khoác ấm áp trong tay, cảm giác như đang ôm một lò sưởi.

Hương tuyết tùng mát lạnh tỏa ra, ủ ấm đôi bàn tay và trái tim nàng.

"Ta không cần."

Nữ đế Omega bộc lộ sự bướng bỉnh đầy thanh cao.

Thẩm Hàn thì đã bắt đầu nheo mắt nhìn những đám mây trôi lơ lửng giữa không trung.

Cô vừa quan sát hướng nắng, vừa nói: "Vậy ngươi cầm giúp ta đi, hoặc bỏ vào ba lô cũng được."

Cố Quân Uyển im lặng một chút, cuối cùng vẫn chọn mặc chiếc áo khoác vào.

Hiện tại, nàng quá cần thứ này.

Hương tuyết tùng độc quyền của thiếu nữ Alpha cùng hơi ấm còn vương lại đồng thời bao trùm lấy nàng.

Tựa như ánh mặt trời, mang đến cho Cố Quân Uyển sự ấm áp vô tận.

"Từ đây đi về hướng Đông Bắc một trăm năm mươi dặm nữa là đến nước Tân Lệ, quốc gia tiếp giáp với Liên bang Tự Do."

Cố Quân Uyển nói, chậm rãi bước đến bên cạnh Thẩm Hàn.

Thẩm Hàn quay đầu nhìn Omega đang mặc áo khoác của mình, tâm trạng bỗng trở nên vô cùng vui vẻ.

Hai người sóng vai đi về hướng Đông Bắc.

Có sự trợ giúp của Alpha cấp S như Thẩm Hàn, tốc độ di chuyển của Cố Quân Uyển nhanh hơn rất nhiều so với khi đi một mình.

Việc tiết kiệm thể lực chỉ là thứ yếu, sự hiện diện của đối phương mang lại cho nàng sự an ủi tinh thần to lớn.

Bàn tay nhỏ bé của Cố Quân Uyển nắm chặt lấy ống tay áo thấm đẫm hương tuyết tùng.

Mặt hồ trong lòng như có cơn gió mát thổi qua, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.

Cùng lúc đó.

Tại hang núi nơi hai người trú ngụ đêm qua.

Một đội truy kích mặc trang phục ngụy trang đang cầm máy quét dò tìm dấu vết trong hang.

Đây là sáu Alpha nam cấp C, cũng là một trong những đội truy đuổi Cố Quân Uyển.

Trên tinh cầu này, Alpha cấp S như Thẩm Hàn là hiếm hoi và cao cấp nhất.

Tiếp theo là cấp A, cấp B, cấp C và cuối cùng là cấp D.

Tuy đẳng cấp cá nhân của tiểu đội truy kích này không cao, nhưng bù lại trang bị của họ rất tinh nhuệ.

Cộng thêm khả năng tác chiến đồng đội, sức mạnh tổng hợp của họ không thể xem thường.

"Báo cáo đội trưởng, hiện trường đã được xác nhận, Nữ Quân quả thực từng nghỉ ngơi ở đây, thời gian rời đi không quá bốn giờ."

"Ngoài ra, hiện trường còn phát hiện dấu vết của một người khác, là một Alpha cấp S!"

"..."

Nghe cấp dưới báo cáo, viên sĩ quan trung niên nhìn chằm chằm vào vệt máu nhỏ đã đông lại dưới chân, trầm giọng nói: "Tên Alpha đó bị thương rồi, toàn lực truy kích, không được để Nữ Quân thoát khỏi khu rừng này."

...

Thẩm Hàn và Cố Quân Uyển đang lấy nước uống bên dòng suối.

Đột nhiên, thiếu nữ mặc áo thun xám, buộc tóc đuôi ngựa cao đứng phắt dậy.

Cô nhìn về hướng mà cô và Cố Quân Uyển vừa đi tới, ánh mắt khẽ dao động.

Giống như một con sói cô độc ngửi thấy mùi con mồi, không cần đại não ra lệnh, toàn bộ cơ bắp cô đã căng lên, sẵn sàng cho một cuộc chiến đẫm máu.

Ánh mắt Cố Quân Uyển cũng theo động tác của thiếu nữ mà rơi vào người cô.

Nàng cảm thấy Thẩm Hàn lúc này tràn đầy một sức dãn đầy hoang dã.

Rất nguy hiểm, nhưng cũng rất cuốn hút.

"Sao vậy?"

"Ngươi vừa nhắc đến truy binh, khoảng năm phút nữa họ sẽ đến đây."

Trong quá trình di chuyển trước đó, Cố Quân Uyển đã kể cho đối phương nghe về tình cảnh tồi tệ hiện tại của mình.

Ngoại trừ thân phận Nữ đế chưa tiết lộ, nàng không hề giấu giếm việc mình đang phải đối mặt với thế lực thù địch hùng mạnh.

Theo nàng, mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc đời mình.

Nếu đối phương chịu ở lại giúp đỡ thì tốt nhất.

Nếu đối phương muốn rời đi, nàng cũng có thể hiểu được.

Dù sao, bản tính con người là cầu lợi tránh hại, ai lại coi mạng sống của mình như cỏ rác chứ?

Lựa chọn của Thẩm Hàn khiến nàng có chút bất ngờ.

Nhưng mơ hồ, dường như cũng nằm trong dự liệu của nàng.

Lúc ấy, thiếu nữ cười tươi rói, tràn đầy tự tin nói: "Yên tâm đi, ta lợi hại lắm!"

Hiện tại, thiếu nữ không nói hai lời liền cõng nàng lên.

Vừa lội nước qua suối, cô vừa nói: "Ngươi đợi ở bờ bên kia, ta sẽ cố gắng tranh thủ chút thời gian."

Cố Quân Uyển nằm trên tấm lưng không quá rộng của thiếu nữ, cơ thể hơi cứng lại.

"Ngươi định lợi dụng tiếng nước chảy để che giấu tiếng bước chân sao? Nhưng dù là đánh lén, ngươi cũng không thể một mình giải quyết hết bọn họ được."

"Hơn nữa, làm vậy rất mạo hiểm."

Hương mai lạnh theo hơi thở phả vào tai Thẩm Hàn, khiến vành tai trắng nõn nhanh chóng ửng đỏ.

Thẩm Hàn rụt cổ lại, nói nhanh: "Một lần không được thì chia ra giải quyết từng nhóm, truy binh định bắt sống ngươi, đây chính là sơ hở lớn nhất của bọn họ. Ngươi không cần lo lắng, ta đảm bảo sẽ không để ngươi bị thương đâu."

Nói xong câu đó, cô đã nhẹ nhàng đặt cô gái trên lưng xuống bờ bên kia.

Sau đó, cô quay người đi đến một nơi xa hơn, nhảy qua những tảng đá, lướt qua mặt suối không để lại dấu vết, rồi lẩn vào rừng rậm.

Động tác của Thẩm Hàn vô cùng lưu loát.

Đến mức Cố Quân Uyển không kịp giải thích rằng, sự mạo hiểm mà nàng nói không phải là lo cho bản thân mình, mà là lo lắng cho đối phương.

Đội truy kích đến rất nhanh.

Gần như ngay khi Cố Quân Uyển vừa thu hồi ánh mắt, sáu gã đàn ông mặc đồ ngụy trang cầm súng đã chạy tới.

Hai bên cách nhau một con suối chảy xiết, khoảng cách khá xa.

Viên sĩ quan trung niên giơ tay ngăn cản hành động tấn công ngay lập tức của cấp dưới.

Đối mặt với vị Nữ đế có thân phận tối cao này, hắn không thể không thận trọng.

Hắn nhìn thân ảnh mảnh mai nhưng kiên cường ở bờ suối bên kia, ánh mắt sắc bén như chim ưng quan sát chiếc áo khoác thể thao rõ ràng không thuộc về nàng.

"Nữ Quân bệ hạ, Alpha cấp S bảo vệ ngài đâu? Bảo tên đó ra đi."

Lời nói thẳng thừng vạch trần sự tồn tại của Thẩm Hàn của gã đàn ông trung niên không hề làm rối loạn tâm trí Cố Quân Uyển.

Nàng đứng yên bên bờ suối, đôi mắt màu vàng kim mang theo uy nghiêm vô tận.

Khoảnh khắc đó, viên sĩ quan trung niên như cảm thấy mình quay trở lại ba năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy nàng tại đại điện Cung Hòa Bình.

Khi ấy, hắn cùng hàng trăm sĩ quan đồng loạt chào vị Nữ Quân của họ, trang trọng và thành kính.

"Thượng úy Bạch Dực, Sư đoàn 36, Tập đoàn quân số 5, ta có thể biết ngươi vì lý do gì mà lựa chọn trở thành quân phản loạn không?"

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Nữ đế vượt qua bờ suối, lọt vào tai sáu nhân viên tác chiến.

Khiến đội ngũ Alpha được huấn luyện nghiêm chỉnh này nảy sinh chút hoảng loạn trong lòng.

Và chính vào lúc này.

Người lính đứng ngoài cùng bên phải chỉ cảm thấy cổ mình mát lạnh, chưa kịp phản ứng, máu tươi đã phun ra từ động mạch chủ nơi cổ.

Thẩm Hàn rút khẩu súng ngắn bên hông đối phương, lên đạn, sau đó nổ hai phát súng vào người gần nhất.

Viên đạn xoáy tròn găm vào thái dương người lính thứ hai, nở rộ một đóa hoa máu chói mắt dưới ánh mặt trời gay gắt.

————

Lời tác giả: Tôi đến rồi! Nhanh nhanh nhanh, bình luận của các bạn đâu, mau ném về phía tôi đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro