
Chương 40
Quan Thư Quân nài ép kéo cuối cùng cũng đưa Đồng Hàm tới công ty: "Đã nói hôm nay đi cùng tôi, vậy nhất định phải đi đủ 24 tiếng đồng hồ."
Đồng Hàm ngoài mặt là một trăm phần trăm không vui, trong lòng đã nở hoa, miệng vẫn rất cứng: "Tôi đã từ chức rồi, còn chạy đến công ty, quả thực chính là một trò cười!"
"Trò cười? Hừ, em còn biết là trò cười sao?!"
Đi vào đại sảnh công ty, trên mặt Quan Thư Quân như tắm mình trong gió xuân, cứ thế không kiêng nể gì nắm tay Đồng Hàm, càng không thèm để ý đến ánh mắt nhỏ lấp lánh tám chuyện của các nhân viên.
Đồng Hàm thực sự không còn cách nào, đành phải tùy ý để cô ấy kéo: "Vấn đề là chị bận rộn rồi, tôi làm gì? Cũng không thể nằm ở văn phòng chị được."
Vội vàng đi vào thang máy, Quan Thư Quân lập tức chất vấn: "Tối qua là ai ở ban công khóc lóc nói phải ngoan ngoãn nghe lời tôi?"
"Tôi..."
"Từ giờ trở đi, tôi nói gì em làm cái đó, em không thể làm tôi tức giận cũng không thể chân trong chân ngoài, muốn cưa đổ tôi, dựa vào công phu mèo ba chân của em đương nhiên không thể thực hiện được. Tôi mới sẽ không dễ dàng cho em, hiểu chưa?"
"Đã hiểu!"
Đồng Hàm như là có nhược điểm gì đó bị Quan Thư Quân nắm được trong tay, tùy ý người phụ nữ này đưa ra các loại yêu cầu, cô chỉ có thể liên tiếp gật đầu đồng ý.
Bước ra khỏi thang máy không thấy cô thư ký, chỉ thấy trợ lý Tiểu Trương lễ phép canh giữ ở cửa văn phòng, trong tay cầm một kiện chuyển phát nhanh: "Quan tổng, cô Đồng, chào buổi sáng."
Nói xong câu chào buổi sáng, cậu ta đưa chuyển phát nhanh tới tay Quan Thư Quân giải thích: "Buổi sáng ở cửa công ty đụng phải nhân viên chuyển phát nhanh, nói có văn kiện khẩn cấp của ngài."
Tùy ý tiếp nhận chuyển phát nhanh, Quan Thư Quân khẽ gật đầu: "Ừm."
Trợ lý Trương lại vội vàng bổ sung: "Thư ký Lý hôm nay có việc ra ngoài nên bảo tôi đến đây tiếp nhận. Hôm nay có lịch: 10 giờ sáng họp bộ phận hàng tuần, 2 giờ chiều có khách hàng đến thăm, buổi tối có tiệc xã giao giám đốc Marketing nói sẽ tự đi tiếp đãi không cần làm phiền Quan tổng... Tôi đi chuẩn bị cà phê trước, cô Đồng có cần một ly không?"
"Ừm, tôi muốn một ly Latte, cảm ơn."
Báo cáo công việc đơn giản xong, trợ lý Trương liền đi về phía phòng trà. Đồng Hàm đi theo Quan Thư Quân vào văn phòng, chán đến chết đổ người vào sô pha, còn đang cảm thấy tiếc nuối vì yêu mà mất đi tự do.
Quan Thư Quân vừa đi đến bàn làm việc vừa xé mở chuyển phát nhanh, có ảnh chụp rơi xuống trên bàn. Cô tùy tay nhặt lên nhìn nhìn, ý cười ấm áp trên mặt dần dần đọng lại, tiếp theo liền có nhiều ảnh chụp và tư liệu từ bao thư rơi ra.
Lâu thật lâu không có động tĩnh, Đồng Hàm ngẩng đầu nhìn về phía Quan Thư Quân, thấy cô ấy vẫn luôn đứng không ngồi xuống liền mở lời trêu đùa đi đến gần cô ấy: "Cái gì hay ho mà xem đến say mê như vậy, cho tôi xem với ~"
Đợi đến khi Đồng Hàm tò mò đến gần, Quan Thư Quân đột nhiên không kịp phòng ngừa đem tư liệu trong tay hung hăng ném đến trên mặt cô, bang một tiếng đặc biệt vang dội, lực đạo rất lớn, có thể khiến người ta nhận ra cô ấy đã giận không thể át, tư liệu cùng ảnh chụp cũng rơi lả tả đầy đất.
"Hừ... sao chị đánh tôi?"
Hành động bất thình lình không giống như đang nói đùa, Đồng Hàm ngây người xoa mặt, thuận thế ngồi xổm xuống người nhặt từng thứ trên mặt đất lên.
Thân phận ngọn nguồn của Lão A, chuyện lúc trước giúp đỡ Vưu Phi Phàm âm thầm điều tra Quan Thư Quân và Jane, cùng với nguyên do tiếp nhận sự sắp xếp của Phoebe xuất hiện ở Quan thị, đủ loại sự tích của Đồng Hàm, tư liệu giấy trắng mực đen viết đến vô cùng rõ ràng.
Để chứng minh tất cả những điều này là thật, người gửi còn tỉ mỉ chuẩn bị ảnh chụp. Hình ảnh Đồng Hàm cùng Giản Ngữ Mộng trò chuyện vui vẻ vừa nhìn liền biết không phải hiệu ứng ảnh ghép, chờ Đồng Hàm thấy rõ những nội dung này khi, mặt xám như tro tàn đã không biết nên giải thích từ đâu.
Quan Thư Quân cứ thế nhìn chằm chằm cô, sự nghi ngờ trong ánh mắt dần dần biến thành lạnh lẽo, vì quá tức giận, ngược lại bật cười, ngữ khí mỉa mai đầy đe dọa, từng lời như cứa vào tim: "Cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân ở Ý, còn tưởng đâu sự xuất hiện của cô đều là duyên phận kỳ diệu. Lam Phi Ỷ sắp xếp tôi quả thật rõ ràng...Đồng Hàm, cô cũng thật lợi hại. Kỹ thuật diễn xuất siêu việt như vậy thì làm lập trình viên làm quái gì, cô không đi đóng kịch đúng là phí phạm tài năng! Để tiếp cận và giám sát tôi, cô đã bỏ không ít công sức nhỉ??"
Môi Quan Thư Quân run nhè nhẹ, vành mắt đỏ đến trông rất đáng sợ. Điều này làm cho Đồng Hàm hoảng loạn không thôi, cô không ngừng lắc đầu rối loạn đầu trận tuyến: "Không phải chị tưởng như vậy... Ở Ý đụng phải chị thật sự là ngoài ý muốn! Thư Quân... Tôi... Tôi có thể giải thích hợp lý cho chị..."
Đồng Hàm nắm chặt tài liệu trong tay, lòng cô cũng sợ hãi và bất an, nóng lòng muốn chứng minh sự trong sạch của mình. Nhưng những bằng chứng đột ngột xuất hiện trước mắt đã khiến cô hết đường chối cãi.
Quan Thư Quân nhìn chừng chừng, lớn tiếng ngắt lời cô: "Giải thích ư? Có gì mà giải thích nữa? Ai rảnh rỗi không đâu mà tự dưng làm giả? Chẳng trách tuổi còn trẻ mà đã có tài sản bạc triệu, Lam Phi Ỷ đã cho cô không ít lợi lộc phải không? Trong lòng cô, tôi đáng giá bao nhiêu tiền... nói tôi nghe xem nào!"
Trong cơn giận dữ, Quan Thư Quân căn bản không tin bất cứ lời nào Đồng Hàm nói lúc này. Đồng Hàm muốn tiến lên đỡ lấy vai cô, nhưng lại bị hất ra. Thái độ của Quan Thư Quân giống như nhìn thấy kẻ thù, hơn nữa, còn nói ra một sự thật phũ phàng và khiến người ta nản lòng thoái chí nhất: "Tốt lắm, một 'Lão A' tài giỏi! Tôi đã bảo sao một người ngu xuẩn như Vưu Phi Phàm lại có thể đánh bại được tôi, hóa ra là có một nhân vật như cô ngấm ngầm giúp đỡ em ấy... Quả nhiên là thâm tàng bất lộ! Cô lợi hại, tôi xin nhận thua!"
Quan Thư Quân giống như lại biến thành người phụ nữ xấu xa quỷ kế đa đoan kia, có lẽ vẫn còn canh cánh trong lòng về thất bại trước đây của mình. Cô trừng mắt nhìn Đồng Hàm, cho đến khi nước mắt bắt đầu tuôn trào, chảy dài từ khóe mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống tim Đồng Hàm.
Đồng Hàm luống cuống tìm cách dùng tay lau đi những giọt nước mắt không ngừng tuôn ra đó, nhưng lại bị người phụ nữ trước mặt hất ra một lần nữa: "Đồ dối trá... Đừng chạm vào tôi... Cô thật ghê tởm!"
Sự bùng nổ của Quan Thư Quân khiến Đồng Hàm thực sự sợ hãi. Cô lại một lần nữa làm hỏng mọi chuyện. Một bụng ấm ức và cay đắng không thể nói nên lời, cuối cùng chỉ còn đọng lại thành một câu ngắn ngủn: "Tôi không phải người xấu."
Quan Thư Quân hít hít mũi, khôi phục lại chút bình tĩnh. Cô không hề có ý định bỏ qua dễ dàng cho Đồng Hàm, nhanh chóng nhấc máy bàn gọi điện thoại cho bộ phận an ninh: "Các người lập tức đến văn phòng tôi!"
Đồng Hàm không biết Quan Thư muốn làm gì, nhưng trực giác nhạy bén mách bảo cô không nên ở lại đây lâu hơn nữa: "Chuyện này không thể giải thích rõ ràng chỉ bằng vài lời. Thật sự không được, tôi sẽ đi cùng chị tìm Lam tổng. Cô ấy chắc chắn có thể cho một lời giải thích thỏa đáng!"
Nhắc tới Phoebe, Quan Thư Quân lại lần nữa nổi giận, càng là nghiến răng nghiến lợi mắng: "Cáo già như cô ấy thì tôi còn lạ gì nữa? Bây giờ tôi không muốn nghe cô nói bất cứ điều gì hết! Cô là nhân viên của Quan Thị, do tính chất công việc đặc thù, cô và tôi đã ký thỏa thuận bảo mật. Hiện tại, với những tài liệu này, tôi hoàn toàn có thể kiện cô đến mức tán gia bại sản, thậm chí vào tù cũng không quá!
Đúng lúc này, Trương trợ lý bưng cà phê đi tới. Đồng Hàm không còn lựa chọn nào khác, cô đành nhân cơ hội cất bước bỏ chạy. Quan Thư lập tức quát lớn: "Chặn cô ta lại cho tôi! Không được để cô ta rời khỏi đây!"
Nhận được lệnh của cấp trên, trợ lý Trương nhanh tay lẹ mắt, trực tiếp hắt hai ly cà phê nóng vào mặt Đồng Hàm. Ngay lập tức, chất lỏng nóng ran lan tỏa, cơn đau dữ dội ập đến trên da thịt, khiến Đồng Hàm theo bản năng ôm lấy mặt. Dường như bị dính vào mắt, cô chỉ có thể ngã xuống đất quằn quại trong đau đớn tột cùng.
Không ngờ tình thế lại diễn biến đến mức này. Cảnh tượng thảm khốc trước mắt làm Quan Thư Quân xiết chặt tim, nhưng lý trí mách bảo cô phải lo lắng cho gia nghiệp bị phá hủy.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, người của bộ phận an ninh xông vào. Hai gã đàn ông lực lưỡng không rõ nguyên do lập tức đè chặt Đồng Hàm đang ngã dưới đất, khiến cô chỉ có thể gồng mình chịu đựng cơn đau bỏng rát.
Bị dội một đầu cà phê, Đồng Hàm trông vô cùng thê thảm, đôi mắt bị bỏng không thể mở ra, chỉ có thể nhắm nghiền như vậy. Hóa ra sự chân tình đối đãi có thể dễ dàng bị phá hủy đến thế. Lòng cô cũng nguội lạnh. Cô cười ha hả trong quẫn bách, rồi tuôn ra những lời tổn thương người nhất:
"Đúng vậy! Tôi chính là đã tốn không ít công sức! Tôi học theo Vưu Phi Phàm, cô ta cười thế nào tôi cười thế ấy, tính tình cô ta ác liệt đến đâu, tôi cũng học theo châm ngòi thị phi. Nhưng cô chính là bị mắc lừa! Kẻ cam tâm tình nguyện mắc câu, tôi giỏi như vậy đấy, ha ha ha ha..."
Đồng Hàm gần như đã dùng những lời lẽ chua ngoa nhất để dễ dàng nhóm lên ngọn lửa giận dữ của Quan Thư Quân. Quan Thư Quân không còn sót lại một tia thương xót nào, trong cơn thịnh nộ, cô trực tiếp sắp xếp: "Các người trói chặt cô ta lại cho tôi! Tiểu Trương, lái xe đến Lam Thị!"
......
"Lam Tổng!"
Phoebe đang định mở cuộc họp vừa đi đến cửa phòng họp thì bị Thư ký Đỗ ngăn lại. Thấy cô ấy thần sắc khẩn trương, Phoebe tỏ vẻ không vui: "Hoang mang rối loạn, chuyện gì vậy?"
"Quan Tổng đang dẫn theo một nhóm người ở đại sảnh, còn trói một người, lớn tiếng nói muốn gặp chị."
Phoebe mặt không đổi sắc bước vào phòng họp: "Cuộc họp bị hoãn, mọi người giải tán đi."
Đợi các nhân viên rời đi, Phoebe ngồi vào ghế dựa và sắp xếp cho Thư ký Đỗ: "Bảo Quan Thư Quân đưa người bị trói lên đây, những người khác không được gây rối ở đại sảnh công ty. Nếu không trấn áp được, thì gọi hết người của bộ phận an ninh ra giữ gìn trật tự."
Phoebe dường như đã lường trước được điều gì đó, cô bình tĩnh ngồi trên ghế. Chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng giày cao gót dồn dập hùng hổ truyền đến từ hành lang. Quan Thư Quân gần như là đạp tung cửa phòng họp, xem ra đã tức giận đến quên cả giữ phong độ.
Cô ấy một tay nắm cổ áo Đồng Hàm. Đồng Hàm vì bị thương ở mắt nên không thể đi lại bình thường, bước chân hỗn loạn, nghiêng ngả lảo đảo. Vào đến phòng họp, Quan Thư Quân liền đẩy Đồng Hàm ngã xuống chiếc ghế trước mặt Phoebe.
Phoebe chưa từng thấy Quan Thư Quân tức giận như vậy, ngay cả lúc trước bị cô dùng lời nói làm cho thảm bại vẫn giữ thái độ mặt cười không lộ vẻ gì. Nhờ phúc của Đồng Hàm, có thể khiến Quan Thư Quân giận đến phát điên, Phoebe thế mà lại cảm thấy mình có chút thành tựu.
Phoebe tựa lưng vào ghế, nghiêng mắt nhìn chằm chằm Đồng Hàm đang thê thảm. Vì bị bỏng, trên mặt cô ấy loang lổ những mảng đỏ lớn, chỗ nghiêm trọng nhất đã bắt đầu phồng rộp. Ngay sau đó, cô phân phó Thư ký Đỗ đang đi theo sau: "Đi lấy hộp sơ cứu đến đây xử lý vết thương một chút."
Quan Thư Quân một tay ấn đầu Đồng Hàm xuống, hung hăng chất vấn: "Tôi đã bảo sao cô liệu sự như thần, rất giống thần toán tử, hóa ra cô thật sự đã cài tai mắt bên cạnh tôi! Lam Phi Ỷ, cô có ý gì?"
"Không có ác ý."
Câu trả lời của Phoebe cực kỳ ngắn gọn, điều này càng làm Quan Thư Quân giận dữ lao tới trước mặt cô: "Một câu 'không có ác ý' là muốn đuổi tôi đi sao?"
Thư ký Đỗ mang hộp sơ cứu đến, lấy ra tuýp thuốc mỡ trị bỏng, đang chuẩn bị bôi cho Đồng Hàm thì bị Quan Thư lạnh lùng quát lớn: "Không được chạm vào cô ta!"
Thư ký Đỗ có chút khó xử, nhưng Phoebe lại cố tình chống đối: "Cứ bôi thuốc cho cô ấy."
"Người như Đồng Hàm, tôi đã định đoạt rồi, ai cũng đừng hòng làm cho cô ta được yên ổn! Hôm nay tôi nói thẳng ở đây."
Đối mặt với Quan Thư Quân đang tức giận đến muốn hộc máu, thái độ quá mức bình tĩnh của Phoebe càng dễ khiến cô ấy mất kiểm soát cảm xúc. Quan Thư Quân chống hai tay lên bàn, trừng mắt nhìn Phoebe: "Không muốn giải thích đúng không? Làm rõ đi, người công khai gây mâu thuẫn là cô. Tôi không ngại đấu với cô thêm một lần nữa đâu."
Lời đe dọa của Quan Thư Quân khiến Phoebe bật cười: "Còn lời nào tàn nhẫn hơn không, dứt khoát nói hết ra cho sảng khoái."
Ngay lúc hai người đang giằng co căng thẳng, Giản Ngữ Mộng nhận được thông báo, vội vã đưa Dư Kiêu đến. Mặc dù Dư Kiêu là lần đầu tiên thấy Đồng Hàm, nhưng trên đường đi Giản Ngữ Mộng đã kể lại đầu đuôi câu chuyện. Vì vậy, Dư Kiêu vừa vào cửa liền đi thẳng đến bên cạnh Thư ký Đỗ: "Cô Đỗ, để tôi làm."
Thư ký Đỗ đương nhiên không muốn can thiệp vào chuyện của cấp trên, biết càng ít càng đỡ rước họa vào thân. Tuýp thuốc mỡ nóng bỏng trong tay cô, nàng lập tức trao cho Dư Kiêu: "Vâng."
Đóng cửa phòng họp lại, Thư ký Đỗ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng cuối cùng cũng được yên tai, thì lúc này Vưu Phi Phàm lại bước ra từ thang máy. Vừa đi vừa huýt sáo, trên tay xách theo hộp cơm trưa tình yêu làm từ sáng sớm: "Thư ký Đỗ, đang bận à."
Thư ký Đỗ bối rối, không kịp hàn huyên lại mở cửa đi vào phòng họp: "Lam Tổng, Phi Phàm đang ở bên ngoài."
Đúng là kẻ đến gây thêm phiền phức! Phoebe đành vẫy tay: "Kêu em ấy vào."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro