ROSE - Chap 1
Forever one
"Duẫn Nhi?"
Khi về đến nhà đèn vẫn chưa bật, Quyền Hựu Ly đi loanh quanh một vòng vẫn không thấy bóng dáng Lâm Duẫn Nhi.
"Đi đâu được chứ. . . ?"
Rõ ràng là chẳng có ai, còn muốn cùng không khí lầm bầm lầu bầu
Quyền Hựu Ly sao có thể ngốc như vậy chứ.
Tuy rằng trời sinh dung mạo nhãn lực cực phẩm mười điểm, nhưng thường thường vẫn có những sai lệch lớn so với trực giác của bản thân.
Quyền Hựu Ly ngồi xuống ghế sofa mềm mại, ôm lấy tấm chăn Lâm Duẫn Nhi mua cho cô
Không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
"Cạch. . . ."
Cửa nhẹ nhàng mở ra, trước mặt một mảnh đen kịt
Lâm Duẫn Nhi nhíu nhíu mày
Kì quái, Quyền Hựu Ly không phải nói chị ấy về nhà à
Nhắn tin thì không trả lời, gọi điện thoại cũng không bắt máy
Lại chạy đi cái chốn quỷ ma nào rồi
Song Tử là như vậy, rõ ràng bản thân cũng thích lêu lổng
Vừa hay lại va phải một chiếc Nhân Mã, vừa lắm kia
Lâm Duẫn Nhi đi tới cạnh sofa vừa định quăng cái túi trên tay xuống thì phát hiện một đoàn chăn len nhô lên
Sửng sốt một chút liền bật cười
Sao lại ngủ quên ở chỗ này rồi?
Lâm Duẫn Nhi ngồi xổm xuống nhẹ nhàng kéo chiếc chăn len ra, để lộ gương mặt của người kia
Trong bóng tối nhưng vẫn là nhìn thấy rõ
Tuy rằng Ngọc Trai Đen của chúng ta, thật sự rất đen
Nhưng Lâm Duẫn Nhi cảm thấy như vậy rất khỏe khoắn, rất xinh đẹp, hơn thế nữa còn là rất đẹp trai
Hừ, Quyền Hựu Ly trong lòng nàng cũng rất tốt
Lâm Duẫn Nhi cứ như vậy ngồi ở bên cạnh ngắm nhìn Quyền Hựu Ly
Kỳ thực ngày hôm nay rất mệt mỏi, trở về thời kỳ lịch trình cá nhân từng người siêu nhiều siêu bận bịu
Lâm Duẫn Nhi còn nhiều hơn nữa
Trước đây cũng là như vậy, ...người có nhiều công việc ngoài nhất chính là nàng
Nhớ tới trước đây Quyền Hựu Ly còn luôn quấy rầy nàng
Tuy rằng mỗi ngày đều gọi điện thoại cho nàng nhưng luôn cảm thấy không đủ
Lâm Duẫn Nhi đột nhiên lại nở nụ cười
Phải nói, độ cong khóe miệng vẫn chưa hề hạ xuống kể từ thời khắc nhìn thấy Quyền Hựu Ly
Hựu Ly âu ni, hẳn từ sớm đã yêu thích mình rồi
Hì hì
Lâm Duẫn Nhi đưa tay xoa khuôn mặt Quyền Hựu Ly
"Hmmm?"
Quyền Hựu Ly cơ hồ là lập tức tỉnh lại, Lâm Duẫn Nhi nhìn cô chậm rãi mở mắt ra
"Đã về rồi à?"
"Ừ, em đã trở về."
Sự ấm áp chết tiệt này
Căn hộ này là Lâm Duẫn Nhi tự mình mua, Quyền Hựu Ly thỉnh thoảng sẽ đến đây
Đôi khi đến cũng không thông báo cho nàng một tiếng
Nói đến, Lâm Duẫn Nhi lại rất thích
Yêu thích cảm giác bất ngờ, yêu thích cái sự đột nhiên có thể nhìn thấy Quyền Hựu Ly
"Sao lại tỉnh rồi?"
"Ừm. . . ."
Quyền Hựu Ly tựa hồ vẫn chưa tỉnh hẳn
Lâm Duẫn Nhi cười cười, không rõ có phải mình lại đang đối thoại với tên ngốc kia trong mơ hay không
Trước đây chính là như vậy
Khi làm bạn chung phòng với Quyền Hựu Ly, cô hay đi ngủ sớm nên Lâm Duẫn Nhi cũng chỉ có thể cùng với cô trong lúc nói mớ tán gẫu
Đôi khi lại thấy rất thú vị, thật đáng yêu
Có lẽ cũng bởi vì đó là Quyền Hựu Ly
Vì lẽ đó Lâm Duẫn Nhi rất rất thích
Lâm Duẫn Nhi cảm giác chân có chút tê dại, đang muốn đứng dậy
"A. . ."
Lâm Duẫn Nhi ngã về phía trước, nhào vào người Quyền Hựu Ly
Quyền Hựu Ly chậm rãi kéo chăn rút ra từ dưới người Lâm Duẫn Nhi, quăng chùm lên Lâm Duẫn Nhi, sau đó ấn nàng vào lòng mình
Động tác làm liền một mạch, Lâm Duẫn Nhi còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần
"Tay. . . ."
"Hả?"
"Tay em lạnh quá."
Quyền Hựu Ly xứng đáng được thật nhiều người yêu thích
Chí ít Lâm Duẫn Nhi cảm thấy đây là điểm hấp dẫn của cô
Ôn nhu săn sóc, có lúc lại ngây ngốc
Dáng dấp đẹp đẽ dù cho có mặc gì đi nữa
Nói đi cũng phải nói lại, trong lòng Lâm Duẫn Nhi, Quyền Hựu Ly chính là tốt nhất
"Em vẫn chưa tắm đâu."
Lâm Duẫn Nhi nói thì nói như vậy, thế nhưng ôm Quyền Hựu Ly rồi lại chỉ muốn ngủ luôn
May thay chiếc ghế sofa này rất lớn, mà hai người bọn họ cũng đủ gầy
Nói sao nhỉ, thân thể hai người gần như dán sát lại với nhau
Rất ấm áp
"Ngày mai. . . ."
"Ừm. . . ?"
Lâm Duẫn Nhi nghĩ mình sẽ nhanh mất đi ý thức
"Chị giúp em tắm."
Quyền Hựu Ly chắc chắn tỉnh rồi.
Lâm Duẫn Nhi cảm thấy như vậy
Nhưng nàng không chống đỡ nổi nữa
Quyền Hựu Ly.
Đồ lưu manh.
Hôm sau Lâm Duẫn Nhi cảm giác ánh mặt trời chiếu lên mặt mình
Miễn cưỡng mở mắt ra
Đột nhiên cảm thấy ghế sofa thật trống trải, đáng ra không nên mua loại lớn như vậy
Quyền Hựu Ly chắc là đi rồi, hình như chị ấy có thông cáo tới
Tên lừa đảo
Đã nói sẽ giúp em tắm kia mà
"Tỉnh rồi?"
Lâm Duẫn Nhi bật ngồi dậy trừng lớn đôi mắt nai nhìn người đang cầm cái muôi đứng trước mặt
"Sao em có vẻ hoảng hồn thế?"
"Sao chị còn ở nhà?"
"Hôm nay chị rảnh mà."
Quyền Hựu Ly gương mặt tươi rói, thật giống như Lâm Duẫn Nhi đã nhớ lộn rồi
"Chị không phải định. . . ?"
Không đúng, trong bảng tóm tắt lịch trình chung của các nàng, Quyền Hựu Ly rõ ràng có công tác mà
"Chị trốn việc?"
Lâm Duẫn Nhi trong ngữ khí không nghe ra một tia trách cứ
Thậm chí cảm giác còn có chút hài lòng
"Không phải đâu, chỉ là lịch quay được dời lại thôi."
Quyền Hựu Ly đi tới bên cạnh Lâm Duẫn Nhi
"Thơm quá."
"Em chưa tắm đâu đấy."
Lâm Duẫn Nhi để mặc Quyền Hựu Ly ôm nàng ngửi ngửi
Cứ như tiểu cẩu ấy
Quyền Hựu Ly chắc thuộc giống chó quá.
Nghĩ như vậy, tay kia cũng là rất thành thực vòng quanh cổ Quyền Hựu Ly
Ôm chặt bám dính lấy người kia
Yêu thương nhung nhớ
Chính là như thế này đây
"Hôm nay có bận gì không?"
Lâm Duẫn Nhi vừa tắm xong, đi ra nhìn thấy trên bàn bày đầy những món mình thích ăn, hai mắt liền rực sáng
"Bận... cái... gì... cơ?"
"Có lịch trình hả?"
"Nếu... không... có... thì... sao?"
"Hẹn hò nhé?"
Quyền Hựu Ly đưa tay lau vết tương dính bên khóe miệng Lâm Duẫn Nhi
Người có thể nói chuyện cùng Lâm Duẫn Nhi như vậy
Phỏng chừng cũng chỉ có Quyền Hựu Ly
Hai mươi mấy năm còn có thể không hiểu hay sao
"Được."
Quyền Hựu Ly hiển nhiên không dự liệu được câu trả lời này, hơi bất ngờ trong giây lát
Chỉ thấy Lâm Duẫn Nhi ngoác miệng cười cá sấu, cười hết sức vui vẻ
"Vậy em chuẩn bị đi thôi."
"A ~~~ không muốn."
Lâm Duẫn Nhi lôi kéo Quyền Hựu Ly không cho cô rời khỏi mình
Hay cho nàng liền biết chọc chị
"Lát nữa ra ngoài dạo phố đi."
. . . . Quyền Hựu Ly trong đầu chỉ có cưng chiều nàng mà thôi
Không cần phải dỗ dành
Ai nói không có?
Lâm Duẫn Nhi hiện tại cùng Quyền Hựu Ly mười ngón khấu chặt, chính là dỗ dành
Chưa từng thấy sự dỗ dành nào tốt hơn vậy.
"Dạ."
Bên ngoài sẽ có rất nhiều người qua lại, bị nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?
Ai quan tâm chứ.
Cũng chẳng phải mấy tên nhóc mới mười mấy tuổi
Nên ứng phó thế nào, tránh né ra sao cũng đã thuận buồm xuôi gió
"Woaa."
Lâm Duẫn Nhi nhìn người mặc áo sơ mi trắng trước mắt cảm thán một tiếng
"Sao thế?"
Quyền Hựu Ly dường như không có để ý đến đôi mắt đang tỏa sáng lấp lánh kia
"Chị soái quá đi."
"Cả. . . . cảm ơn."
Được bạn gái tán thưởng cũng sẽ mặt đỏ sao?
Nếu bạn gái ngươi là Lâm Duẫn Nhi thì ngươi sẽ vậy thôi.
"Thật sự rất rất soái ó."
Lâm Duẫn Nhi đi tới bên người Quyền Hựu Ly, ôm lấy cô
Quyền Hựu Ly đang bận đội tóc giả liền ngừng tay lại nhìn Lâm Duẫn Nhi
"Sao em còn chưa thay quần áo?"
"Sao chị phải đội tóc giả?"
"Hóa trang một chút a."
"Tại sao?"
"Lén lút hẹn hò đương nhiên phải giả trang thay đổi rồi?"
"Kinh nghiệm thế nhỉ?"
"Tất nhiên, chị đây làm thần tượng bao nhiêu năm thế mà."
Lâm Duẫn Nhi muốn tức giận, nhưng thấy Quyền Hựu Ly nghiêm túc nói chuyện vậy mắc cười quá
Lập tức lại bị chọc cười
"Hứ, lúc trước cùng. . . . Ô. . . ."
An tĩnh một lúc lâu
"Hô. . . hô. . . ."
Lâm Duẫn Nhi tựa ở trên vai Quyền Hựu Ly nhè nhẹ thở dốc
"Em rất ngọt."
Quyền Hựu Ly thật sự, quá lưu manh rồi.
Đồ lưu manh giỏi tán tỉnh
Đồ lưu manh với kỹ năng hôn đỉnh.
"Được rồi."
Quyền Hựu Ly xoay người để cho Lâm Duẫn Nhi xem
Lâm Duẫn Nhi cảm giác như mình mới đổi bạn gái ấy
"Sao em vẫn chưa chịu thay đồ nữa?"
"Giúp em thay đi?"
"Vậy còn ra ngoài nữa không?"
Quyền Hựu Ly vẻ mặt quá thành thật, Lâm Duẫn Nhi ngay lập tức liền đỏ mặt
"Chị muốn làm gì?"
"Ha ha ha ha. . . . Nhanh thay đồ đi, dẫn em đi ăn đồ ngon này."
Nghe đến ăn, Lâm Duẫn Nhi thay đồ tốc độ cực nhanh
Không kiêng dè chút nào ở trước mặt Quyền Hựu Ly cởi sạch lại mặc vào
Quyền Hựu Ly có vẻ quen rồi, chỉ đứng đó nhìn chăm chú
"Chị biến thái."
Lâm Duẫn Nhi chỉnh trang quần áo xong mới đi đến bên người Quyền Hựu Ly gõ nhẹ trán cô
"Ngắm người yêu mình thì sao đâu?"
"Ha ha ha a."
Một ngày hẹn hò vui vẻ bắt đầu từ chuyện chọn giày đôi
"Chị không phải là không thích loại này sao?"
"Nào có không thích đâu."
Thấy Lâm Duẫn Nhi một mực ngắm kiểu dáng mình thích, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười
"Không mua."
"Hả?"
Quyền Hựu Ly muốn hôn mê, người này vừa rồi không phải nhìn rất thích nó à. . . . .
"Không muốn mua."
"Ơ. . . ."
Quyền Hựu Ly nghiêng đầu khó hiểu, không biết vì sao Lâm Duẫn Nhi đột nhiên giận dỗi
Lâm Duẫn Nhi quay đầu lại bắt gặp ánh mắt bối rối của đối phương, hừ một tiếng liền đi về hướng cửa ra trung tâm thương mại
"Ấy. . đợi chị với. . ."
Đi thẳng một đường tới trước nơi cần tới, Lâm Duẫn Nhi vẫn không nói không rằng
Quyền Hựu Ly cũng không có mở miệng, chơi chơi tay của chính mình
Đồ ngốc, không có nhãn lực đến mức độ này
Quá là một thẳng nam.
Chính là như thế.
Lâm Duẫn Nhi tức giận đến nỗi chờ xe vừa ngừng lại liền trực tiếp xuống xe rời đi
"Cẩn thận."
Khoảnh khắc Lâm Duẫn Nhi suýt chút nữa bị một chiếc ô tô chạy quá tốc độ đụng phải, Quyền Hựu Ly đã kéo nàng lại bên mình
Chiều cao giữa hai người cũng không chênh nhau là mấy, nhưng thời điểm như thế này Lâm Duẫn Nhi luôn cảm giác mình so với Quyền Hựu Ly thật bé nhỏ
Tim Quyền Hựu Ly đang đập rất nhanh, chí ít Lâm Duẫn Nhi nghe tới là như vậy
"Em có giận cũng phải nhìn đường chứ."
"Chị còn biết em giận cơ đấy. . . ."
Giọng nói Lâm Duẫn Nhi không hiểu sao lại nhỏ đi
"Đi thôi."
Quyền Hựu Ly cũng không tranh cãi với nàng, cùng Lâm Duẫn Nhi đấu võ mồm cô thắng không nổi
Lâm Duẫn Nhi cứ như vậy được Quyền Hựu Ly kéo đi, bảo hộ ở bên người
Thử hỏi ai còn có thể tiếp tục tức giận chứ?
"Nhà hàng này. . . còn mở không?"
Lâm Duẫn Nhi đứng trước cửa nhà hàng nhìn vào bên trong một mảnh tối om
Chỉ thấy Quyền Hựu Ly nhấn chuông cửa, không lâu sau cửa từ bên trong mở ra
"Hựu Ly?"
"Đúng rồi."
"Sao trông cô lại như thế này ha ha ha ha ha ha ha."
"Yaa! Đừng cười nữa, nhanh để chúng tôi vào đi."
"Rồi rồi. . . ha ha ha ha. . . được rồi."
Lâm Duẫn Nhi biết người này, là bếp trưởng trước dạy Quyền Hựu Ly nấu ăn
"Âu ni."
"Hả?"
Từ sau khi bên nhau, chỉ khi nào có người ngoài Lâm Duẫn Nhi mới gọi cô là chị
"Chị muốn làm gì?"
"Đợi một lát nữa sẽ biết thôi."
Quyền Hựu Ly đưa Lâm Duẫn Nhi ngồi chỗ quầy bar, sau đó đi tới khu bếp mở, đối mặt với Lâm Duẫn Nhi
Lâm Duẫn Nhi biết cô muốn làm gì
Không biết tại sao có chút xúc động muốn khóc
Các nàng rất bận, tuy rằng đợt này trở về gần như mỗi ngày đều gặp mặt nhau
Nhưng lại bởi vì lịch trình công việc của mỗi người rất bận rộn
Cơ bản là chỉ có thể ôm nhau ngủ chung như hôm qua
Dẫu vậy cũng vẫn là một tình huống xa xỉ
Phần lớn thời gian ngay cả bóng người cũng không thấy đâu
"Muốn ăn cái gì? Chị làm cho em."
"Chị."
". . . . ."
Bếp trưởng đứng sau lưng Quyền Hựu Ly không nhịn được cười, vai rung rung
Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy hết, nhưng nàng càng là để ý nữ nhân kia vì một câu nói của nàng mà đỏ mặt
Quyền Hựu Ly tháo tóc giả ra, buộc tóc đuôi ngựa mặc âu phục đứng trước mắt mình
Đã có ai nói với Quyền Hựu Ly rằng, cô để tóc dài so với tóc ngắn còn đẹp trai hơn nhiều chưa nhỉ?
"Vậy làm cho em món bít tết nhé?"
"Được."
"Chị muốn làm gì cũng được."
Ba hoa, Quyền Hựu Ly nghĩ
Nhưng Quyền Hựu Ly thích , bởi vì Lâm Duẫn Nhi cười rất vui vẻ
Nàng vui vẻ là được
Trên đường trở về nhà, Lâm Duẫn Nhi buông tay Quyền Hựu Ly
Kỳ thực vẫn có khả năng bị chụp được, nhưng qua mấy ngày vẫn không thấy tin tức gì
Có thể thấy được các nàng đã ngụy trang rất tốt
"Duẫn Nhi."
"Hả?"
Lâm Duẫn Nhi nằm ở trên giường ôm Quyền Hựu Ly nhanh ngủ thiếp đi, mơ mơ hồ hồ trả lời
"Chị yêu em."
"Em. . cũng yêu chị. . . ."
"Thế vì sao hôm nay em lại nổi giận?"
". . . . ."
Quyền Hựu Ly không phải hay ngủ sớm à, sao hôm nay lại tràn đầy năng lượng thế
Lâm Duẫn Nhi không tình nguyện mở mắt ra, bắt gặp hai mắt sáng rực trong bóng tối kia
"Chị nói xem?"
"Chị không biết."
Rất thành thực
Lâm Duẫn Nhi không biết có nên cười hay không
"Chị không phải rất thích giày đôi à?"
"Đúng rồi."
Quyền Hựu Ly gật gù, tóc cô cọ vào mặt Lâm Duẫn Nhi có hơi ngứa
"Không phải chị có giày đôi với người khác rồi sao."
Dù đã thêm "sao" cuối câu, nhưng đây rõ ràng là câu khẳng định chứ không phải câu hỏi
Quyền Hựu Ly lại gật đầu một cái
"Chị còn dám gật đầu?"
Lâm Duẫn Nhi thoát khỏi vòng tay Quyền Hựu Ly trong lồng ngực bứt ra, hai tay túm lấy gương mặt Quyền Hựu Ly mà nhéo
"Đau. . . . ."
"Hừ."
Lâm Duẫn Nhi xoay người không thèm để ý tới Quyền Hựu Ly
Đồ thẳng nam.
Xú thẳng nam.
Thẳng nam chết tiệt.
Kết quả Lâm Duẫn Nhi tức tới nỗi ngủ thiếp đi, hôm sau tỉnh lại Quyền Hựu Ly thực sự không ở cạnh nàng nữa
Thở dài mở điện thoại di động ra cũng không có tin nhắn nào
Nói về đối tượng của mình, thẳng quá thì nên làm gì?
Không phải "thẳng" này, mà là thẳng kia.
Lâm Duẫn Nhi chậm rãi đi tới bên bàn ăn dự định làm gì đó để ăn, ngày hôm nay còn phải trên show nữa
Đúng, ghi hình cùng cái tên thẳng nam kia
Cũng là cùng với Thiếu Nữ Thời Đại
「To Duẫn Nhi. 」
Lâm Duẫn Nhi liếc tới phong thư đặt ở trên bàn
Là chữ viết của Quyền Hựu Ly
Bên nhau từ nhỏ đến lớn, khi còn bé Quyền Hựu Ly rất thích thích viết thư cho nàng
Đôi khi cảm thấy sở thích của mình còn bị ảnh hưởng bởi Quyền Hựu Ly
Như là thích được xoa đầu, thích đọc thư
「Bảo bảo đừng tức giận, tức giận sẽ trở nên xấu xí」
Quyền Hựu Ly, sao chị không đi học nghệ thuật nói chuyện đi.
「Có điều bất kể em biến thành cái gì, chị đều thích. 」
. . . . Hừ
「Dù sao từ nhỏ đã nhìn em lớn lên, có bộ dáng nào chưa từng thấy qua? 」
Bỏ cái bài này đi
「Ừm. . . Chị cũng từng thích người khác」
「Đây là sự thật không thể chối cãi」
「Em cũng biết mà (。ì _ í。) 」
Giả bộ đáng yêu cái gì chứ?
Lâm Duẫn Nhi trong nháy mắt rất không muốn tiếp tục đọc tiếp, nhưng vẫn là khẽ cắn răng nhìn xuống
「Thế nhưng hiện tại cùng tương lai của chị」
「Đều chỉ thuộc về mình em」
. . . . Quyền Hựu Ly học cái kiểu nói chuyện này ở đâu vậy?
Nếu không ấy cho đám thẳng nam khắp thiên hạ đi tu một khóa đi nhỉ?
Lâm Duẫn Nhi lại bị dỗ ngọt mất rồi
Vô thức bật cười
Chuyện vốn chẳng có gì, cũng không còn là thiếu nữ mới lớn nữa, sao lại dễ dàng ghen tuông như vậy
Còn ăn phải giấm chua tẻ nhạt này
Huống chi. . . Mình cũng không phải là không có người yêu cũ
Có lẽ đây chính là yêu
Yêu là khắc chế, yêu là cố tình gây sự
"Chào. . . ."
Lâm Duẫn Nhi vừa mở cửa đã phát hiện Quyền Hựu Ly đứng trước cửa tự lúc nào
Rất muốn cười nhưng nhịn xuống, một mặt lạnh lùng nhìn cô
"Còn giận không. . . ?"
Quyền Hựu Ly vẫn nhịn đến sau khi lên xe mới dám hỏi
Cho xin đi, nếu như còn đang tức giận ai thèm ngồi cạnh chị
Lâm Duẫn Nhi bật cười, nụ cười thực sự
Quyền Hựu Ly nhìn nụ cười cá xấu của đối phương cũng cười cười theo
"Đồ ngốc."
Trên đường đi, Lâm Duẫn Nhi dựa vào Quyền Hựu Ly ngủ rất say
"Chị ấy hôm nay là đồng đội của tôi."
Lâm Duẫn Nhi cười đi vào khu vực máy quay ghi hình
Khi cùng mọi người tụ tập lại, các nàng lại trở về như trước đây
Không phải bởi vì ở bên nhau mà có có bất kỳ thay đổi nào cả
Chương trình chia nhóm nhưng không chia chung vào một nhóm, hai người cũng không có phản ứng gì
Ghi hình cả ngày trời, tắm táp xong rốt cục cũng được lên giường, Quyền Hựu Ly nằm xuống liền không muốn động đậy
"Cậu không đi tìm Duẫn Nhi à?"
"Hả?"
Đứng trước câu hỏi của Sunny, Quyền Hựu Ly mới ý thức tới mình nên làm gì
Đang muốn đứng lên, cửa phòng của các nàng đã mở ra
Là Kim Thái Nghiên đang cầm bia trên tay
"Cậu không phải tửu lượng kém à?"
"Do Ppany muốn uống chứ."
Sau lưng một nhóm người đi vào theo, tám người chen chúc trong một căn phòng
May là phòng của Quyền Hựu Ly to nhất
Lâm Duẫn Nhi ngồi trên giường nhìn chằm chằm Quyền Hựu Ly
Người kia còn đang cùng đồng bọn sôi nổi tán gẫu
Luôn có vô số đề tài nói mãi không hết khi tụ tập lại cùng một chỗ
Quyền Hựu Ly cầm một lon bia ngồi xuống cạnh Lâm Duẫn Nhi
"Sao dính người thế?"
Là Kim Hiếu Uyên trêu chọc
"Tớ mà muốn dính người thật thì các cậu chờ đeo kính râm đi."
Quyền Hựu Ly mở bia và nói một cách thờ ơ, sau đó đưa qua cho Lâm Duẫn Nhi với một nụ cười ngớ ngẩn
Lâm Duẫn Nhi rất hài lòng, đồ ngốc này
Thật thích
"Cảm tạ tổ chương trình không cho mấy người chung team."
"Chậc chậc. . . Hai cậu quen nhau từ lúc nào vậy?"
"Nhanh nhanh, lần trước tớ hỏi Quyền Hựu Ly mà cậu ta không nói."
"Ở bên kia kìa. . . . Cậu đi mà hỏi Duẫn Nhi ấy."
Kim Hiếu Uyên nhại dáng vẻ Quyền Hựu Ly, nói
"Yaa! Tớ trông có gợi đòn thế đâu!"
"Có a có a, Duẫn Nhi muốn nói thì nói đi."
Tú Anh theo phụ họa, Quyền Hựu Ly lập tức đã bị các nàng trêu chọc thành quả táo đỏ
"Ha ha ha ha ha ha. . . . . ."
Lâm Duẫn Nhi cười nhào vào trong lòng Quyền Hựu Ly, Quyền Hựu Ly đỡ cốc bia trên tay nàng tránh bị đổ
"Nhanh lên nhanh lên."
"Các cậu nhiều chuyện quá đi!"
Quyền Hựu Ly nhìn Lâm Duẫn Nhi cười nghiêng ngửa, không có ý định nói gì
"Không thì nói coi ai là người tỏ tình?"
"Các cậu là đám nhóc hiếu kỳ à?"
"Nhanh lên Quyền Hựu Ly."
"Nếu là tớ thì sao?"
Mọi người xung quanh bày ra bộ mặt khó mà tin nổi
"Làm gì a?"
"Cậu cái tên nhát gan lẩn trốn mấy năm này thế mà tỏ tình trước á?"
"Tớ nhát gan hồi nào?"
"Chậc."
Tiếng chẹp miệng hoài nghi của mọi người khiến Quyền Hựu Ly nghẹn lời
Lâm Duẫn Nhi nhìn bộ dáng ủy khuất ba ba của Quyền Hựu Ly cười càng vui vẻ
"Đúng thật là Hựu Ly hả? Duẫn Nhi."
"Vâng."
Lâm Duẫn Nhi thật vất vả mới ngưng được cười, ngồi dậy dựa vào Quyền Hựu Ly gật gật
"Sao lại không tin a!"
Quyền Hựu Ly vì bản thân mà bất bình
"Ai biểu cậu hèn chi."
Quên đi, đây chính là định kiến.
Quyền Hựu Ly mím môi chuyển chủ đề , mọi người cũng thức thời không hỏi nữa
Bạn tốt có thể đùa giỡn có thể náo, là bởi vì các nàng đều biết ranh giới của nhau
"Hựu Ly a ~."
Đám người dứt khoát ngủ lại trong phòng, một cái giường bốn người
Lâm Duẫn Nhi đã vùi ở trong lòng Quyền Hựu Ly ngủ thiếp đi
Quyền Hựu Ly kéo chăn qua đắp kín cho nàng rồi cứ như vậy ôm nàng
"Làm sao vậy?"
Quyền Hựu Ly ngẩng đầu lên nhìn Kim Thái Nghiên nằm chung giường
"Hựu ~~~ Ly ~~~~ a ~~~~."
Kim Thái Nghiên hét lên như một đứa trẻ vậy
"Xuỵt. . . Ngoan, nói nhỏ thôi."
Quyền Hựu Ly sủng nịch xoa xoa đầu Kim Thái Nghiên dỗ dành cô
"Cậu cũng đừng dỗ dành nữ nhân khác như vậy."
"Hả?"
"Duẫn Nhi sẽ ghen !"
Kim Thái Nghiên không hổ là tửu lượng kém, xem ra say lắm rồi
"Em ấy không như cậu nói đâu."
"Em ấy có."
Kim Thái Nghiên đột nhiên rất nghiêm túc nhìn Quyền Hựu Ly, Quyền Hựu Ly thở dài một hơi, lại vỗ vỗ mặt Kim Thái Nghiên
"Nhanh ngủ đi, mắt cậu còn mở không lên rồi đây này."
"Hựu Ly a ~."
"Hả?"
Quyền Hựu Ly rất kiên trì dỗ dành cái người bạn nhỏ này
"Có hối hận không?"
"Sao phải hối hận?"
"Muộn như vậy mới tỏ tình."
"Vậy sao phải hối hận?"
"Nếu như ở bên nhau sớm một chút, cũng không cần phải lén lén lút lút ghen a! Có thể được người mình thích dỗ dành! Là một chuyện rất vui vẻ!"
"Tớ không hối hận."
"Vậy nếu như cậu biết Duẫn Nhi trước đây chịu nhiều khổ sở, cậu sẽ hối hận chứ?"
Lâm Duẫn Nhi trước đây rất khổ sở sao?
Quyền Hựu Ly dường như có biết
Các nàng đã ở bên nhau rất lâu, rất rất lâu
Lâu đến mức sắp quên mất cảm giác không có đối phương là như nào rồi
Tình cảm sẽ không bởi vì ngươi không muốn mà không phát triển
Không bao giờ có thể kiểm soát được việc phát triển loại cảm xúc nào cuối cùng sẽ diễn ra
"Thái Nghiên à."
"Tớ vẫn tỉnh!"
Bé ngoan Kim Thái Nghiên hai mắt nhắm chặt lại rồi vẫn cố chống đỡ
Quyền Hựu Ly đưa tay xoa đầu cô rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống, Kim Thái Nghiên ngủ thiếp đi
"Đúng là. . . . ."
Quyền Hựu Ly rất bất đắc dĩ, Thiếu Nữ Thời Đại ở bên ngoài không phải toàn là độc lập nữ cường nhân à
Làm sao khi tụ tập cùng một chỗ ai cũng như trẻ con hết vậy
"Âu ni. . . ."
"Hả?"
Thanh âm có chút khàn khàn của Lâm Duẫn Nhi truyền đến, Quyền Hựu Ly cúi đầu nhìn người kia vẫn không có mở mắt ra
Có lẽ là đang nằm mơ
"Chị ở đây, ngủ đi."
Quyền Hựu Ly cúi người xuống chạm nhẹ vào trán Lâm Duẫn Nhi
"Hựu Ly."
"Yaa! Làm tớ sợ muốn chết. . . ."
"Duẫn Nhi nói mớ còn không làm cậu giật mình, cậu cũng phân biệt đối xử ghê cơ!"
Quyền Hựu Ly không nói nên lời, nhìn Kim Hiếu Uyên đi tới bên giường
"Cậu rốt cục cũng chịu đối mặt rồi?"
"Cái gì chứ."
Kim Hiếu Uyên nhíu nhíu mày nhìn Quyền Hựu Ly, một bộ chính là cậu lại giả ngu rồi, đó chính là vẻ mặt giả bộ đấy.
"Hiếu Uyên à."
"Vừa rồi Thái Nghiên hỏi tớ sẽ hối hận hay không."
"Tớ nói tớ không biết."
"Lại nói nếu có quay lại tớ cũng sẽ không lựa chọn ngày trước ở bên nhau."
"Tại sao?"
"Chúng ta rất biết bao che mà."
Kim Hiếu Uyên nói xong liền nhảy một đoạn vũ đạo
"Thần kinh a ha ha ha ha."
"Không phải vậy à?"
Quyền Hựu Ly im lặng một hồi
"Bởi vì thời gian. . . ."
"Sẽ cho con người trưởng thành hơn, khiến người ta phải đối mặt với rất nhiều điều tốt lẫn không tốt ."
"Chỉ bằng cách trải qua những trải nhiệm đó, mới có thể tạo nên dáng vẻ một người hoàn chỉnh."
Kim Hiếu Uyên nghe đến sững sờ
"Cậu đi học nghệ thuật nói chuyện rồi đấy à?"
"Yaa!"
"Duẫn Nhi vẫn luôn muốn cho cậu đi học đấy."
Quyền Hựu Ly không cách nào phản bác
Cô thừa nhận bản thân có lúc đúng là hơi nông nổi, nhưng tình cờ đúng lúc lại đủ khôn khéo
"Tớ chỉ là . . ."
"Muốn trở thành một người tốt hơn tới thích em ấy."
"Bởi vì em ấy ở trong lòng tớ. . . . Rất hoàn mỹ."
Ở trong lòng Lâm Duẫn Nhi, Quyền Hựu Ly là tốt nhất
Ở trong lòng Quyền Hựu Ly, Lâm Duẫn Nhi là hoàn mỹ
Yêu khiến con người ta hèn mọn, cũng khiến cho con người ta tự tin
Không có ai trời sinh đã biết yêu
Chỉ có thời gian mang người ta từng bước từng bước đi về phía trước, người ta mới có thể chậm rãi học hỏi
"Tớ đáng lẽ không nên tỉnh lại."
"Hả?"
"Tớ đi ngủ đây, tức chết tớ rồi."
"Yaa! Không phải tại cậu hỏi sao!"
"Đi đi đi, mau đi mà ôm Duẫn Nhi của cậu ngủ."
Quyền Hựu Ly nhìn Kim Hiếu Uyên quay về giường liền bĩu môi
"Hựu Ly."
"Hả? Sao lại tỉnh rồi?"
Kim Hiếu Uyên nếu như còn chưa ngủ phỏng chừng sẽ muốn đánh cho Quyền Hựu Ly một trận
Này là cái sự phân biệt gì chứ! ! !
"Ôm ôm."
Lâm Duẫn Nhi giơ tay lên muốn Quyền Hựu Ly ôm, nhưng nàng vốn đã ở trong lồng ngực Quyền Hựu Ly rồi
Quyền Hựu Ly cười cười, nằm xuống điều chỉnh lại tư thế ôm người vào trong lòng
"Ngủ ngon."
Lâm Duẫn Nhi ngẩng đầu hôn lên môi Quyền Hựu Ly
Một nụ hôn rất nhẹ
"Ngủ ngon."
Đợt comeback này các nàng đều rất bận, thế nhưng bởi vì yêu Thiếu Nữ Thời Đại nên tất cả luôn sẵn sàng
Đã một tuần lễ rồi Lâm Duẫn Nhi chưa gặp Quyền Hựu Ly
Trước đây chuyện này rất bình thường, nửa năm hay một năm không gặp nhau cũng thường thôi.
Chỉ là. . . . sau khi ở bên nhau liền luôn muốn gặp mặt đối phương
"Hựu Ly ~~~~."
"Hả?"
Nghe giọng nói từ đầu bên kia điện thoại, Lâm Duẫn Nhi có chút muốn khóc
"Làm sao vậy?"
"Rất nhớ chị."
"Chị cũng thế."
Quyền Hựu Ly trả lời rất nhanh, Lâm Duẫn Nhi càng muốn khóc hơn
Đến một độ tuổi nhất định nào đấy cũng sẽ nhạy cảm hơn à
"Hựu Ly a. . . . ."
"Bảo bảo ô ô ô ô. . . . ."
"Duẫn Nhi ngoan, chị phải đi làm đây."
Quyền Hựu Ly cúp máy rất nhanh, Lâm Duẫn Nhi biết cô đang bận
Nhưng vẫn là ủy khuất
Thật sự rất ủy khuất
Mặc dù kỳ thực mình cũng thường thường như vậy
Nhưng vẫn là muốn ủy khuất
Lâm Duẫn Nhi lấy kịch bản ra để dời đi sự chú ý, nhưng trong đầu chỉ nhớ tới Quyền Hựu Ly
Kì quái, trước đây cũng không có như vậy
Làm sao đột nhiên lại. . .
Không lẽ, Quyền Hựu Ly bỏ bùa gì mình rồi sao?
Mà Lâm Duẫn Nhi cũng không có ý định tìm ra nó
Thẳng thắn đứng dậy đi đến gian phòng lấy một rương nhỏ ra
Mở ra bên trong đầy một hộc thư
「To Duẫn Nhi」
Mỗi cái phong thư đều là bút tích giống nhau
Của Quyền Hựu Ly viết
Lâm Duẫn Nhi với mỗi một phong thư đều cất giữ cẩn thận, một điểm tổn hại cũng không có
「Duẫn Nhi a ~ sinh nhật vui vẻ」
「A, chị cũng sắp quên viết chữ như thế nào mất rồi. . . . 」
「Thế nhưng nếu Duẫn Nhi nhà chúng ta Duẫn Nhi muốn nhận thư, vậy thì cứ viết thôi」
「Viết cái gì bây giờ nhỉ? Âu ni rất nhớ em a Duẫn Nhi của chị. 」
「Càng ngày càng xinh đẹp hơn ~」
「Ừm. . . . . Có muốn ăn cái gì không? Hoặc là muốn được tặng quà gì nào? 」
「Sao viết thư cho em mà chẳng bao giờ nhận được thư hồi đáp nhỉ? 」
「Vậy lần sau chị sẽ nhắn tin hỏi em. 」
Lâm Duẫn Nhi mỗi lần đọc thư đều sẽ bị Quyền Hựu Ly chọc cho cười
Nào có ai lại đem mấy suy nghĩ linh tinh của mình viết vào trong thư chứ?
Chắc cũng chỉ có mỗi Quyền Hựu Ly mới làm mấy cái chuyện người trời như thế
Thế nhưng Lâm Duẫn Nhi rất thích
「Duẫn Nhi à, âu ni yêu em」
「Hãy luôn khỏe mạnh và hạnh phúc」
Em cũng yêu chị
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lâm Duẫn Nhi sau khi nàng nhận được bức thư
Rất đột ngột nhưng cũng không có gì bất ngờ
Tuổi trẻ có nhiều khi cũng suýt gây tổn thương cho nhau
Có lúc anh quản lý sẽ vô tình mà hữu ý can thiệp vào
Ấn tượng sâu sắc nhất của Lâm Duẫn Nhi là khi nàng tình cờ nghe thấy Quyền Hựu Ly được cảnh báo không được đến quá gần nàng
Nói đến, vì Thiếu Nữ Thời Đại
Mỗi người đều đã hi sinh rất nhiều
Bao gồm cả sự phát triển cá nhân, chuyện tình cảm
Mọi lời nói, mọi hành động đều đã được lên kế hoạch
Không thể không nói, điều này đã tạo nên cho các nàng kỳ tích
Đương nhiên, tất cả vẫn bắt nguồn từ. . .
Thiếu Nữ Thời Đại sẽ vĩnh viễn yêu Thiếu Nữ Thời Đại nhất.
"Rất nhớ em. . . ."
Lâm Duẫn Nhi nhìn thư lại càng nhớ Quyền Hựu Ly
Cái tên ngốc này
Nhớ đến sinh nhật ngày ấy của mình, người kia tập xong liền cầm một phong thư tới dưới lầu nhà mình
Sao lại có người hơn nửa đêm tới nhà người ta chỉ để đưa một lá thư chứ?
Nếu có, vậy khẳng định là yêu rất sâu đậm
Lâm Duẫn Nhi nghĩ như vậy
"Cảm ơn âu ni."
Quyền Hựu Ly gãi gãi đầu, tựa hồ có chút lúng túng
"Âu ni muốn lên phòng không?"
"Nhà em không có ai à?"
"Nhà em sao còn có ai khác nữa chứ?"
Quyền Hựu Ly vẫn luôn cẩn thận
Cô cũng không thực sự muốn biết Lâm Duẫn Nhi có đối tượng nào hay không
Thậm chí bản thân cô có đối tượng cũng từng gạt không nói cho Lâm Duẫn Nhi
Không biết tại sao
Chỉ là không muốn đối mặt thôi
"Vậy chúng ta uống một chén?"
"Được."
Lâm Duẫn Nhi cười lên rất đẹp, chí ít ở trong mắt Quyền Hựu Ly cảm thấy như vậy
"Em cười lên đẹp lắm."
"Cũng như trước đây vậy."
Quyền Hựu Ly không keo kiệt lời khen của mình, ngược lại cũng không phải chưa từng nói
"Ha ha ha ha. . . gần đây không phải chúng ta vẫn gặp mặt à?"
Lâm Duẫn Nhi nhìn sự bộ dáng câu nệ của Quyền Hựu Ly lại cười đến càng vui vẻ hơn
"Hình như là. . . ."
Quyền Hựu Ly hiểu
Hiểu những thứ trên internet kia luôn nói giữa cô cùng Lâm Duẫn Nhi luôn có một cảm giác ái muội khó diễn tả
Cô cũng cảm thấy như vậy.
Đành chịu thôi, dù sao chuyện tình cảm cũng phức tạp
Có chút yêu liền không hề có tiếng động đã nẩy mầm nở hoa rồi
Ai cũng ngăn không được
Khó đạp phanh nhưng lại càng khiến người ta khao khát hơn
"Oa, Duẫn Nhi nhà chúng ta có thật nhiều rượu a."
"Hắc hắc, hầu như đều là người ta tặng cho."
"Có phải không thế. . . ."
Quyền Hựu Ly ngẩn ngơ nhìn tủ rượu của Lâm Duẫn Nhi, còn Lâm Duẫn Nhi thì nhìn Quyền Hựu Ly
"Ô kìa? Âu ni là tới ngắm em hay là ngắm rượu thế?"
"Ấy ấy. . . Ngắm em ngắm em."
"Vậy chị nghiêm túc nhìn em đi."
Lâm Duẫn Nhi kéo Quyền Hựu Ly qua đối mặt với chính mình
Không biết làm sao , bầu không khí đột nhiên trở nên rất kỳ quái
Lâm Duẫn Nhi thậm chí cảm giác tim mình đang đập nhanh hơn
Quyền Hựu Ly nhìn Lâm Duẫn Nhi quay mình qua, đứng bất động cũng không nói gì
Đưa tay xoa xoa đầu Lâm Duẫn Nhi
"Sinh nhật vui vẻ Duẫn Nhi nhà chúng ta."
Nam nhân hay nữ nhân đều có thể làm được
Chuyện khiến Lâm Duẫn Nhi động tâm
Vốn đây là chuyện Quyền Hựu Ly cũng có thể làm đi.
Lâm Duẫn Nhi mím môi nhìn Quyền Hựu Ly chọn rượu
"Thế chai này đi!"
"Được."
Lâm Duẫn Nhi đồng ý mà không cần nhìn lại, ngược lại là chị
Muốn uống cái gì cũng được
Rượu quá ba phiên, hai người câu được câu không trò chuyện
"Đã lâu rồi chưa cùng Duẫn Nhi tán gẫu lâu như vậy."
"Đúng rồi, trước đây khi chúng ta ở cùng nhau. . . . ."
"Không đúng, trước đây chị đều ngủ rất sớm, chỉ có mình em nói chuyện với chị trong mơ thôi nha."
"Ha ha ha ha. . . . . . Nào có, chị vẫn hảo hảo bồi tiếp Duẫn Nhi nhà chúng ta mà."
Đúng vậy, từ đầu tới giờ
Cũng chỉ có Lâm Duẫn Nhi cùng Quyền Hựu Ly
Chỉ có các nàng tiếp tục đi cùng nhau
Cũng không tránh khỏi cãi vã, nhưng chưa bao giờ từng rời đi
"Duẫn Nhi à."
"Hả?"
"Có người thích hay chưa?"
Quyền Hựu Ly cười rất đẹp, mặc dù lời nói ra khiến Lâm Duẫn Nhi không thoải mái lắm
Nàng không thật thích Quyền Hựu Ly bát quái chuyện tình cảm của nàng
Tuy rằng nàng biết Quyền Hựu Ly chỉ muốn quan tâm nàng
Nhưng vẫn là không thích
Loại tiểu tâm này từ trước giờ cũng chưa từng thay đổi
"Có."
Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy đồng tử Quyền Hựu Ly trong nháy mắt phóng to, dáng vẻ lại lại mau mau thu liễm không khỏi có chút buồn cười
"Chị có à âu ni?"
"Âu ni?"
"Quyền Hựu Ly."
Lâm Duẫn Nhi đưa tay ra trước mặt Quyền Hựu Ly lắc lắc
"À hả?"
"Sao vậy?"
"Chị có người thích à?"
". . . . Chắc. . có."
"Ai vậy?"
"Của Duẫn Nhi là ai?"
"Em hỏi trước mà!"
Quyền Hựu Ly đối mặt vấn đề này không hề trả lời, chỉ nhìn Lâm Duẫn Nhi
Không khí yên tĩnh một trận, Quyền Hựu Ly mới giơ chén lên
"Em phải hạnh phúc đấy."
Cảnh tượng này thật giống như, nữ hài tử mình thầm mến rất lâu đột nhiên có một ngày nói với mình nàng muốn kết hôn
Sau đó chính mình còn tham dự hôn lễ của nàng nâng chén chúc mừng lần cuối
Quyền Hựu Ly có lẽ diễn phim thần tượng cũng nhiều quá rồi
Nhìn vào đôi con ngươi bi thương kia, Lâm Duẫn Nhi suýt chút nữa đã tin rằng người Quyền Hựu Ly thích chính là mình
"Hựu Ly âu ni."
"Hả?"
"Em sẽ hạnh phúc sao?"
"Chắc chắn rồi, nếu ai kia dám làm em không hạnh phúc, chị sẽ là người đầu tiên tới mắng vốn."
"Âu ni."
"Làm sao vậy? Hắn dám bắt nạt em?"
"Đúng vậy."
"Nói với chị, chị đây liền đi đòi lại công đạo cho em."
Quyền Hựu Ly đã xắn tay áo lên làm bộ muốn đi đánh người
Lâm Duẫn Nhi bị chọc phì cười
Quyền Hựu Ly đã gieo vào lòng Lâm Duẫn Nhi những nụ cười
Nhan sắc ấy, gương mặt ấy cũng in sâu vào tâm trí Lâm Duẫn Nhi
"Vậy chị giúp em nói với Quyền Hựu Ly."
"Nói cái gì?"
Lâm Duẫn Nhi đột nhiên nhấp một ngụm rượu rồi nghiêng người về phía trước
Quyền Hựu Ly khó hiểu nhìn nàng
Lâm Duẫn Nhi ngoắc ngoắc tay để Quyền Hựu Ly tới gần nàng hơn, Quyền Hựu Ly cũng ngoan ngoãn tiến lại gần
Gần đến nỗi hơi thở hai người quyện vào nhau
"Duẫn Nhi?"
"Ô. . . ."
Trong miệng còn lưu lại vị rượu đỏ nhàn nhạt
Quyền Hựu Ly vuốt môi, nhìn Lâm Duẫn Nhi ngồi phía trước cười khanh khách đối mặt với cô
"Em. . . . ."
"Xin lỗi âu ni."
Quyền Hựu Ly còn chưa nói hết, Lâm Duẫn Nhi đã giành trước mở miệng
"Xin lỗi vì cái gì?"
"Em chỉ là thi thoảng sẽ nghĩ. . . ."
"Nghĩ cái gì?"
"Tại sao người ở bên cạnh chị lại không thể là em."
Lâm Duẫn Nhi có lẽ say rồi, Quyền Hựu Ly nghĩ
Nhưng nhìn bộ dáng Lâm Duẫn Nhi không nói gì thêm chỉ lẳng lặng uống rượu
Quyền Hựu Ly cảm thấy trong lòng có chút ê ẩm
Là lo sợ
Quyền Hựu Ly hiểu rõ cái cảm giác này
Bởi vì cô cũng vậy
Cô vẫn luôn luôn như vậy
Hạnh phúc khi yêu một người
Hạnh phúc khi được một người yêu lại
Đôi bên đi chung một con đường , đó là trời cao ban phước
Chỉ là đôi khi, phước lành, cũng chỉ là phước lành
Bị cản trở bởi thời gian, bị cản trở bởi xã hội
Không thể dễ dàng tiếp nhận phước phần ấy
"Duẫn Nhi à."
"Dạ?"
Quyền Hựu Ly gọi một tiếng, Lâm Duẫn Nhi vẫn là mỉm cười ngẩng đầu nhìn Quyền Hựu Ly
"Em cũng chuẩn bị xong chưa?"
Quyền Hựu Ly trao cho Lâm Duẫn Nhi một nụ cười ấm áp
Lâm Duẫn Nhi dường như nghe hiểu câu nói này, lại giống như không hiểu gì cả
"Duẫn Nhi."
"Chị yêu em."
Lâm Duẫn Nhi nhìn Quyền Hựu Ly, ánh mắt của người kia luôn khiến con người ta mê đắm hơn bao giờ hết
"Em cũng yêu chị."
Quyền Hựu Ly đứng dậy đi tới trước mặt Lâm Duẫn Nhi ngồi xổm xuống
"Duẫn Nhi này."
"Vâng?"
"Chị có thể hôn em không?"
Lâm Duẫn Nhi còn chưa trả lời, Quyền Hựu Ly đã hôn nàng rồi
Dũng khí từ đâu ra đảm bảo sẽ không bị từ chối chứ?
Quyền Hựu Ly không biết, ngược lại bản năng mách bảo cô là sẽ không đâu
Mà Lâm Duẫn Nhi cũng không có đẩy ra, đưa tay ôm lấy cổ Quyền Hựu Ly
Hai người ôm hôn một lúc lâu, mãi đến tận khi hai người sắp cạn dưỡng khí mới tách nhau ra
Trán kề trán thở hổn hển
"Chúng ta ở bên nhau đi."
Không phải câu hỏi, Quyền Hựu Ly nhìn Lâm Duẫn Nhi, nói
Lâm Duẫn Nhi không ngần ngại kéo Quyền Hựu Ly xuống hôn đi lên
Triền miên qua lâu thật lâu
"Aishh. . . ."
Nhớ tới buổi tối ngày hôm ấy, Lâm Duẫn Nhi sâu sắc thở dài một hơi
Rất nhớ Quyền Hựu Ly
Cái tên ngốc kia
Rất nhớ chị ấy
Tại sao công việc lại cứ muốn bận rộn như vậy chứ
Bản thân Lâm Duẫn Nhi cũng bận, bởi vì các nàng đều rất bận
Vậy nên thời gian càng là chồng chéo kéo dài
"Cạch. . . ."
Lâm Duẫn Nhi đứng lên nhìn cánh cửa đột ngột mở ra
"Duẫn Nhi à."
Tiếng Quyền Hựu Ly truyền đến
"Hả? Không ở đây à?"
Quyền Hựu Ly nhìn một mảnh tối om, nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu
"Không phải đã bảo. . . . A!"
Quyền Hựu Ly đột nhiên bị ôm lấy sợ hết hồn suýt chút nữa đẩy người kia ra
Trong nháy mắt bắt gặp đôi mắt nai của Lâm Duẫn Nhi
"Sao em lại không bật đèn chứ?"
"Tại sao chị trở lại?"
"Chị nhớ em mà."
Không phải là bởi vì em nhớ chị nên chị trở về
Là vì chị nhớ em nên chị mới trở về
Ai nói Quyền Hựu Ly sẽ không nói lời ân ái
À thì cũng thỉnh thoảng thôi
Lâm Duẫn Nhi rất dính người
Quyền Hựu Ly vẫn luôn biết
Nàng biết Lâm Duẫn Nhi kỳ thực là một cô gái rất yếu đuối, giống như một hài tử rất dễ cảm thấy bất an
Cô biết, cho nên cô sẵn sàng cho nàng cảm giác an toàn
"Show tạp kỹ cũng không thể bám lấy Hựu Ly. . . ."
"Lén lút cũng không thể bám lấy Hựu Ly. . . "
Lâm Duẫn Nhi bĩu môi oán giận, Quyền Hựu Ly liền ôm nàng mặc cho nàng phàn nàn
"Show tạp kỹ tại sao lại không thể ở cùng nhau?"
"Không phải chị đã nói phải hòa đồng với đồng đội à?"
"Em không phải cũng nói thế sao?"
Đúng vậy, dù sao cũng rất rất nhớ đồng đội Thiếu Nữ Thời Đại
Chỉ là cũng không nghĩ tới hai người có thể bận rộn như vậy
Trừ khoảng thời gian cùng nhau lên show, căn bản không có thời gian gặp mặt riêng
"Trên show tạp kỹ khác sẽ không tránh hiềm nghi rồi."
"Hả?"
Quyền Hựu Ly nhìn Lâm Duẫn Nhi
"Duẫn Nhi nhà chúng ta nếu không muốn tránh, sẽ không tránh."
Lâm Duẫn Nhi mỉm cười, nàng biết Quyền Hựu Ly nhất định sẽ cưng chiều nàng
Thử hỏi, có ai có thể cưng chiều một người mà hai mươi mấy năm vẫn còn tiếp tục chứ
Lâm Duẫn Nhi cảm thấy mình thật là may mắn
"Hựu Ly này."
"Ừ?"
"Em yêu chị."
"Chị cũng yêu em."
Không biết đã trải qua bao nhiêu chuyện
Mới dám đem lời yêu thốt ra khỏi miệng
Tình cảm như vậy, kiên cường mà đẹp đẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro