Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Xứng Đôi

Trong phòng ngủ.

Sài Thiển Ngưng tùy ý nghiêng người lên chăn, cằm nhẹ nhàng chạm vào chỗ lõm mềm mại của gối, hai tay thả lỏng nắm điện thoại, giơ lên trước mặt.

Ánh sáng phản chiếu từ màn hình điện thoại khiến đáy mắt nàng trở nên trong veo. Một ý cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng lan ra từ khóe mắt nàng, pha lẫn vài phần dí dỏm cùng ngẫm nghĩ.

Nàng đã sớm đoán ra, cái nick name "49 tuổi độc thân tìm kiếm chân ái" kia chính là Thịnh Mộc Khê.

Ăn xong thịt nướng, Sài Thiển Ngưng tùy ý hỏi cô có chơi ứng dụng này không. Lúc đó, trông đối phương không giống như biết đến ứng dụng này. Thế nhưng, sau đó ở thang máy, nàng vô tình phát hiện đối phương lại tải ứng dụng này về.

Vì thế nàng cũng tải, khi bấm vào, quả nhiên nhìn thấy một người dùng ở gần đây, thật sự rất gần nàng.

Trang chủ của người dùng này trống rỗng, hiển nhiên là vừa đăng ký chưa lâu, cho nên nàng cơ bản có thể đoán được đối phương là Thịnh Mộc Khê.

Đặc biệt là khi nàng nói đến việc mình ngủ quên trong rạp chiếu phim, đối phương không hề tỏ vẻ kinh ngạc.

Bình thường mà nói, người xa lạ trong tình huống không hiểu rõ, hẳn sẽ hỏi một câu: Phim chán lắm sao? Tại sao lại ngủ trong rạp? Hay là quá mệt mỏi?

Nhưng đối phương không hỏi, điều đó đã chứng tỏ đối phương đã ngầm hiểu theo bản năng.

Nếu nàng đều có thể suy đoán được đây là Thịnh Mộc Khê, thì suy bụng ta ra bụng người, Thịnh Mộc Khê hơn phân nửa cũng có thể suy đoán được đây là nàng.

Gặp người quen trong đời thực trên ứng dụng hẹn hò khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Sài Thiển Ngưng đành phải đơn phương giả ngơ, tỏ vẻ chính mình cũng không biết đối phương là người hàng xóm ở tầng trên của nàng.

Nhìn thấy tin nhắn đối phương gửi tới trên giao diện, lông mi Sài Thiển Ngưng khẽ run, những ngón tay trắng nõn như búp măng di chuyển linh hoạt trên màn hình: 【Tôi biết, tôi chưa nói cô không phải 49 tuổi. 】

49 tuổi: 【 Vậy còn cô? Thật sự mới 18 tuổi? 】

Sài Thiển Ngưng phát hiện đối phương đã sửa lại nick name, rút ngắn nick name dài ban đầu thành bốn chữ. Có lẽ là vì cảm thấy nick name cũ quá quê mùa.

Nàng không vội vàng trả lời đối phương, mà là sửa lại nick name của mình, bỏ đi cái tên dài, lưu lại ba chữ "Đại mãnh một".

Sau đó mới trả lời: 【 Không phải, tôi hơn hai mươi tuổi, tuổi trên hồ sơ là tôi điền bừa. 】

49 tuổi: 【 Cô thật thà quá, như vậy dễ bị lừa. 】

Sài Thiển Ngưng nhìn chằm chằm hàng chữ này, không khỏi bật cười.

Đối phương thế mà lại lo lắng nàng bị lừa.

Đại mãnh một: 【 Ai lừa tôi? 】

49 tuổi: 【 Ý tôi là lỡ như. 】

Đại mãnh một: 【 Ừm ừm. 】

Giao diện nói chuyện phiếm yên tĩnh một lúc, vài phút sau, đối phương mới gửi tiếp một tin nhắn: 【 Cô tại sao lại sửa nick name? 】

Đại mãnh một: 【 Tôi thấy cô sửa lại, cho nên tôi sửa theo. 】

49 tuổi: 【 Học tôi làm gì? 】

Đại mãnh một: 【 Không phải học cô, chỉ là để độ dài nick name của chúng ta trông xứng đôi hơn. 】

Đối phương lại trầm mặc.

Sài Thiển Ngưng trở mình, nằm thẳng người, cong đầu gối, gác chân còn lại lên trên, giơ điện thoại, chờ tin nhắn.

Đại khái lại qua vài phút, đối phương mới hồi âm: 【 Vì sao lại nói là xứng đôi? 】

Đại mãnh một: 【 Bởi vì nick name của chúng ta số lượng từ tương đồng. 】

49 tuổi: 【 Cô chắc chưa? Tôi bốn chữ, cô ba chữ. 】

Đại mãnh một: 【 Nga, đó là tôi nhìn lầm, trong đầu tôi tự động xem 49 trong nick name của cô thành con số 49. 】

Tin nhắn gửi đi hiển thị đã đọc, nhưng một phút sau, Sài Thiển Ngưng vẫn không thấy đối phương hồi âm.

Thịnh Mộc Khê bình thường trên WeChat hầu như đều trả lời nàng ngay lập tức, sao ở đây lại chậm chạp như vậy? Thế là nàng nảy ra một ý nghĩ không mấy hợp lý.

Đại mãnh một: 【 Cô có phải đang đồng thời nói chuyện với rất nhiều người không? 】

Lần này đối phương lại trả lời rất nhanh: 【 Không có. 】

Đại mãnh một: 【 Vậy cô vì sao lại hồi âm chậm như vậy! 】

49 tuổi: 【..】【 Vậy thì vì sao cô lại muốn tìm một bà cô lớn tuổi nói chuyện phiếm? Bà cô có điểm nào hấp dẫn cô? 】

Sài Thiển Ngưng nhìn thấy đối phương tự xưng "bà cô", nàng lập tức bật cười.

Đại mãnh một: 【 Đương nhiên là tôi thích bà cô, cho nên mới tìm bà cô nói chuyện phiếm. 】

49 tuổi: 【 Tôi không hiểu, bây giờ người trẻ tuổi đều thích người lớn tuổi sao? 】【 Cũng không phải nói thích người lớn tuổi không tốt, Nhưng tuổi của tôi, đều có thể làm mẹ cô. 】

Sài Thiển Ngưng đã có thể tưởng tượng Thịnh Mộc Khê ở trên lầu vừa nhìn màn hình điện thoại vừa cau mày.

Cứ như đang đối mặt với đám học sinh phản nghịch tuổi dậy thì, tận tình khuyên bảo đối phương quay đầu là bờ.

Đại mãnh một: 【 Bà cô có phòng có xe không? 】

49 tuổi: 【 Có a, làm sao vậy? 】

Đại mãnh một: 【 Bà cô thiếu tiền sao? 】

49 tuổi: 【 Không thiếu, cô hỏi cái này làm gì? 】

Đại mãnh một: 【 Mẹ! 】

Trên lầu.

Thịnh Mộc Khê bị bất thình lình một chữ "Mẹ" làm cho sợ hãi không nhẹ.

Tuy rằng chỉ là văn tự, nhưng cảm giác cứ như có người đang hô to chữ này vào tai cô.

Tiểu khu hoàn cảnh tốt, diện tích xanh hoá lớn, giờ này đã nửa đêm, bên ngoài tiếng côn trùng kêu và tiếng ếch nhái tạo thành thứ tạp âm trắng tự nhiên giúp người ta dễ đi vào giấc ngủ.

Thịnh Mộc Khê sửng sốt một hồi lâu, mới bình phục lại tâm tình đi rót nước uống.

Cô bưng ly nước, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn bóng dáng mờ ảo phản chiếu trên đó.

Nghĩ thầm, người trẻ tuổi bây giờ, đã vật chất đến tình trạng này sao?

Nhưng mà, cô thấy Sài Thiển Ngưng cũng không giống như là người thiếu tiền.

Chưa nói đến Sài Thiển Ngưng, ngay cả em gái nàng trông cũng thuộc loại trẻ con lớn lên trong gia đình có tiền.

Chẳng lẽ, cha mẹ phân biệt đối xử sao?

Hẳn là không đến mức đó, bởi vì tình cảm hai chị em các nàng nhìn không tồi.

Huống hồ, Sài Thiển Ngưng còn mở cửa hàng.

Chẳng lẽ cửa hàng thua lỗ?

Nhưng khoản thua lỗ nhỏ đối với gia đình có tiền mà nói, đâu phải là chuyện lớn gì đúng không?

Thịnh Mộc Khê phân tích câu được câu không, đặt ly nước đã uống xong lên bàn, một lần nữa ngồi  lại trên giường.

Cô cầm lấy điện thoại, cùng đối phương trò chuyện thêm một lát, cuối cùng kết thúc cuộc đối thoại này bằng lời chúc "ngủ ngon".

Chiều thứ Hai.

Học sinh họp lớp xong, Thịnh Mộc Khê quay lại văn phòng, sắp xếp lại tài liệu trên bàn.

Thời Mạn Văn gọi điện thoại đến, hẹn cô đi bên ngoài ăn cơm, cô đồng ý một tiếng liền cúp điện thoại.

Đang chuẩn bị đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Lúc này, một nam giáo viên trẻ tuổi trong văn phòng không khéo đi tới, hỏi cô có đi nhà ăn phòng học ăn cơm không.

"Bạn tôi gọi tôi đi bên ngoài ăn, không đi nhà ăn." Thịnh Mộc Khê mỉm cười với anh ta.

Nam giáo viên ngượng ngùng gãi đầu: "Vậy, tốt."

Trường học thiết lập Trung học cơ sở và Trung học phổ thông, hai khu dạy học phân chia nằm ở hai bên đường cái, nối liền bằng một cây cầu vượt ở giữa. Thời Mạn Văn dạy ở khu Trung học cơ sở.

Lúc này là giờ tan học của học sinh trung học, giờ nghỉ ăn cơm chiều của học sinh cấp ba, phố ẩm thực ở gần trường học, dòng người chen chúc xô đẩy, cơ bản đều là học sinh mặc đồng phục.

Thời Mạn Văn từ khu dạy học đối diện đi ra, vừa thấy Thịnh Mộc Khê, liền cùng cô phàn nàn, đám nhãi ranh trong lớp mỗi ngày chọc nàng tức giận.

Thịnh Mộc Khê an ủi: "Đừng tức giận, dễ có nếp nhăn."

Nghe thấy lời này, Thời Mạn Văn dùng tay áp vào má mình.

Xuyên qua đám đông náo nhiệt, hai người đi vào lầu hai của một tiệm cơm thường ăn.

Sau khi ngồi xuống, Thời Mạn Văn xách ấm trà lên, rót đầy nước trà cho hai người.

"Sang năm, chắc là tớ sẽ đi nơi khác."

Thịnh Mộc Khê nâng mắt lên: "Vì sao? Không làm giáo viên nữa à?"

Thời Mạn Văn bưng trà lên nhấp một ngụm: "Không hẳn, tớ đang yêu xa với bạn gái mà, nên tớ nghĩ sang năm sẽ chuyển đến thành phố của cô ấy để công tác."

"À à, ra là vậy."

Đuôi lông mày Thời Mạn Văn khẽ nhếch: "Hy vọng trước khi sang năm tới, tớ có thể nhìn thấy cậu thoát đơn."

"Tớ thoát đơn hay không có liên quan gì đến việc cậu muốn đi thành phố khác?"

"Đương nhiên là có liên quan, không thể uổng phí tớ đối với cậu một mảnh tâm huyết."

Thịnh Mộc Khê phụt một tiếng, làm như cảm thấy buồn cười, sợi tóc đều run nhẹ: "Cậu đã bỏ ra tâm huyết gì vì tớ?"

Thời Mạn Văn nói: "Lần trước tớ liều mạng kéo cậu đi tiệc độc thân, kết quả bạn gái tớ biết được, hiểu lầm tớ. Tớ vì chuyện này giải thích rất lâu mới dỗ được cô ấy."

"Thế thì có thể trách tớ sao? Chính cậu cứ nhất định phải kéo tớ đi."

"Tớ vì kéo cậu đi nên tớ mới đi, bằng không một mình cậu có thể đi được không?"

"Thịnh thúc sinh thời có ân với gia đình tớ, ba tớ cũng bảo phải chiếu cố cậu nhiều một chút."

Thời Mạn Văn kẹp một miếng măng để vào miệng nhấm nháp: "Tuy rằng tớ chỉ lớn hơn cậu một tháng, nhưng tớ vẫn luôn xem cậu như em gái. Tớ không yên tâm để cậu một mình."

Thịnh Mộc Khê nhẹ nhàng cong khóe mắt, trên mặt là vẻ vân đạm phong khinh: "Hôm nay cậu bị làm sao thế, còn giở trò lừa gạt."

"Chẳng phải là cùng học sinh lừa gạt nhiều rồi sao. Cái chủ nhiệm giáo dục kia nói thế nào nhỉ, phải kiên nhẫn với học sinh, phải ban cho học sinh sự tắm gội tinh thần của gió xuân, tớ cảm giác..."

Lời Thời Mạn Văn còn chưa dứt, đột nhiên ánh mắt dừng lại, như là nhìn thấy vật gì đó chói mắt, trong nháy mắt lại chuyển thành biểu tình vui mừng.

"Cậu nhìn cái gì?" Thịnh Mộc Khê theo ánh mắt cô ấy, tầm mắt rơi xuống chiếc móc chìa khóa đặt bên cạnh bàn của mình.

"A, tớ phí công lừa gạt cậu, cậu đã..."

Thịnh Mộc Khê nhanh chóng thu chiếc móc chìa khóa lại, áo cô không có túi, chỉ có thể đặt nó vào trong lòng ngực, xem nhẹ ánh mắt nóng rực của Thời Mạn Văn, thản nhiên tự đắc tiếp tục dùng bữa.

"Cậu thế mà lại có đối tượng!"

"Cái gì là tớ thế mà lại có đối tượng? Nói cứ như tớ không thể có đối tượng vậy!"

"Vậy cậu thật sự có đối tượng?"

"Không phải..." Thịnh Mộc Khê xoa xoa tóc, làm sao lại bị Thời Mạn Văn gài bẫy rồi.

"Vậy cậu tại sao lại dùng móc chìa khóa tình lữ?" Thời Mạn Văn vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô.

"Làm sao cậu biết đó là đồ đôi? Cậu cũng mới nhìn thoáng qua."

"Tớ nhìn thấy mặt trên khắc hai chữ tình yêu."

"... Thị lực cậu thật tốt."

"Đó là đương nhiên." Thời Mạn Văn hơi có chút tự hào.

Thịnh Mộc Khê ra vẻ bình tĩnh: "Chỉ là lúc mua không nhìn rõ thôi."

"Thiệt hay giả?"

"Đừng quan tâm thiệt hay giả."

Thịnh Mộc Khê vỗ nhẹ cánh tay nàng: "Tớ hỏi cậu một vấn đề, tớ có một người bạn, là nữ, hơn hai mươi tuổi, thích một người phụ nữ 49 tuổi xa lạ chưa từng gặp mặt, cậu cảm thấy đó là loại tâm lý gì?"

"Chưa từng gặp mặt? Là yêu qua mạng sao?" Thời Mạn Văn đột nhiên vỗ đùi: "Sẽ không phải là cậu đó chứ?! Tớ thật không nghĩ tới cậu lại thích người lớn tuổi hơn nhiều như vậy."

Thịnh Mộc Khê: "..."

"Bạn! là một người bạn thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro