Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Cô gia, các người đang làm gì vậy?"

Thúy Nhi từ trong nhà bước ra, đang muốn đi đến biệt viện tìm tiểu thư. Trong lúc vô tình liếc về trong phía đình, nhìn thấy hành vi vô cùng mập mờ của hai người. Nhất thời tức giận quên mất thân phận chủ tớ, hướng hai người tức giận quát.

Nghe có người trách cứ, Sở Giai Y như người bị bắt gian tại giường, lúng túng vội vàng rời khỏi cái ôm của Kim Nhạc Vũ. Kim Nhạc Vũ vốn tức giận vì có người phá hư bầu không khí, xoay người thấy người nọ là một nha hoàn tâm tình càng thêm không vui nói: "Bổn thiếu gia làm gì, còn cần phải bẩm báo với một nha hoàn như ngươi hay sao?"

Thấy sắc mặt Kim Nhạc Vũ giận dữ, Thúy Nhi lúc này mới giật mình ý thức được bản thân thất lễ, cuống quýt quỳ xuống nói: "Nô tỳ không dám!"

"Hừ! Có Đại nương cùng Hạ Uyển Nhi làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi có gì mà không dám? Nói với Hạ Uyển Nhi, đừng không coi bổn thiếu gia ra gì mà giở trò, nếu không đừng trách bổn thiếu gia trở mặt vô tình!" Kim Nhạc Vũ mặt đỏ bừng tới mang tai tức giận mà nói. Có lẽ bởi vì là thấy người kia do Đại thái thái mua được, nàng liền đem hết thảy những uỷ khuất trong tối ngoài sáng suốt bao năm qua chịu thiệt dưới tay Đại thái thái, toàn bộ trút lên đầu Hạ Uyển Nhi.

Còn nữa, Kim Nhạc Vũ vốn không phải người quen chơi trò âm mưu quỷ kế sau lưng, có chuyện gì sẽ nói thẳng thắn. Mặc dù hoài nghi Đại thái thái cùng Hạ Uyển Nhi có cái gì, cũng sẽ trực tiếp tỏ rõ thái độ, nói rõ để cho đối phương hiểu rằng mình không phải người dễ bị lừa gạt.

Sở Giai Y chưa từng chứng kiến Kim Nhạc Vũ nổi giận như vậy, thấy  Kim Nhạc Vũ biểu tình phẫn nộ, nghiêm nghị trách cứ, mặc dù không phải hướng chính mình, nhưng vẫn là nhịn không được rùng mình một cái.

Thúy Nhi thân thể càng thêm run rẩy quỳ trên mặt đất, không dám nói nửa lời. Nàng thật không hiểu, vì sao cô gia lại căm hận tiểu thư cùng Đại thái thái đến như vậy? Nghĩ đến tiểu thư nhà nàng từ nhỏ đã khéo hiểu lòng người, chưa bao giờ kết thù chuốc oán với người khác, hôm nay lại bị phu quân chính mình đối xử như thế. Mặc dù sợ hãi vị cô gia này, nhưng trong nội tâm không khỏi ấm ức thay cho tiểu thư nhà nàng, Thúy Nhi thầm nghĩ: "Trước đây cứ tưởng người nọ là người khờ khạo lương thiện, si tình nhất, là một thiếu niên phong thái nhẹ nhàng, nào ngờ hóa ra cũng chỉ là kẻ trở mặt thất thường, không biết trời cao đất rộng! Có gì đặc biệt hơn người chứ? Tiểu thư nhà ta gả cho ngươi, quả thực là khổ tận tám đời!" Lại nghĩ đến người này sẽ có ngày cũng sẽ tam thê tứ thiếp, tiểu thư lại không được sủng ái, Thúy Nhi liền thay tiểu thư nhà mình đau lòng lo lắng.

"Vũ nhi, ngươi vừa mới hù đến làm Y nhi hoảng sợ rồi, ta chưa từng thấy qua ngươi tức giận như vậy." Cho dù để Kim Nhạc Vũ nắm tay của mình đi ra ngoài nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ khiếp sợ.

Kim Nhạc Vũ thấy bộ dáng điềm đạm đáng yêu của Sở Giai Y, trong lòng liền ngứa ngáy, hai tay khẽ nâng lấy bàn tay nhỏ nhắn của Sở Giai Y, nhẹ nhàng đưa lên môi, cúi đầu hôn một cái, dịu dàng nói:

"Y nhi đừng sợ. Vừa rồi Vũ nhi không khống chế được là vì nghĩ đến Hạ Uyển Nhi mới tức giận như vậy, Vũ nhi sao nỡ hung dữ với Y nhi chứ?"

Nghe được Kim Nhạc Vũ nói như vậy, Sở Giai Y dịu dàng nhìn về phía người trước mặt, trong lòng giống như được rót mật, ngọt ngào đến tận tâm can. Tưởng rằng, sau khi Kim Nhạc Vũ cưới thê tử sẽ không còn yêu thích mình nữa, trong lòng vẫn còn đang lo lắng.

Nhưng giờ phút này, tận mắt chứng kiến người kia đối với Hạ Uyển Nhi lạnh nhạt tuyệt tình đến như vậy, trong lòng yên tâm không ít, tâm tình lập tức tốt lên rất nhiều, nàng không còn oán trách chuyện hôn sự của Kim Nhạc Vũ nữa, nghĩ lại Kim Nhạc Vũ cũng chỉ là bị ép buộc bất đắc dĩ mà thôi, chỉ cần trong lòng Kim Nhạc Vũ vẫn có nàng là đủ rồi.

*

Kim Nhạc Vũ cùng Sở Giai Y còn chưa đi đến phòng khách chính đường, từ xa đã nghe tiếng cười sang sảng của Sở lão gia:

"Ha ha ha! Cái này ngươi hết đường đi rồi! Nhân nhượng, nhân nhượng! Ha ha ha!"

Kim lão gia uất ức, trừng mắt nhìn Sở lão gia cười đắc ý, lại cúi đầu nhìn bàn cờ trước mặt, thấy thế cờ thua liền không khỏi khó chịu hừ lạnh một tiếng.

"Chuyện gì khiến Sở bá bá cao hứng như vậy?" Lúc này, Kim Nhạc Vũ cùng Sở Giai Y vừa bước vào nội đường, thấy Sở lão gia cười vui vẻ đến thế nghi hoặc hỏi.

"A, thì ra là Vũ nhi! Còn không phải lại thắng cha con một ván cờ, đây chẳng phải là chuyện đáng vui nhất thiên hạ sao? Ha ha ha!" Nói xong lại lớn tiếng cười.

"Hừ! Lão già đáng chết này, chuyện gì cũng đều muốn tranh cao thấp cùng ta, lúc nào cũng muốn đè đầu ta!"

Lại quay đầu thấy "nhi tử" Kim Nhạc Vũ đang cười nịnh nọt lấy lòng với Sở Giai Y, lại hừ lạnh một tiếng, cái nhi tử gây thất vọng này, chỉ sợ nữ nhi người ta ngoắc ngoắc ngón tay, đứa con này của lão sẽ liền một cái chạy theo ngay.

Bỗng hai mắt Kim lão gia chợt lóe sáng, một tay vuốt vuốt chòm râu, híp mắt trộm vui sướng:

"Vui a! Cứ vui thoải mái lão già đáng chết, ngươi chẳng phải muốn gả nữ nhi cho Vũ nhi để đè đầu ta sao? Ta lại không để ngươi được như ý! Hôm nay Vũ nhi cũng đã có thê tử rồi, cuối cùng một hồi vẫn cho ngươi nhẫn nhịn trở lại!" Nghĩ vậy, Kim lão gia lại lộ ra dáng vẻ tươi cười nhìn hai đứa nhỏ trước mặt.

"Kim huynh chẳng phải cũng thấy hai đứa nhỏ này thật xứng đôi sao?" Sở lão gia thấy Kim lão gia nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ còn tưởng rằng cũng có cùng suy nghĩ giống mình, liền cười ha hả nói.

"Đó là đương nhiên rồi! Chúng con đây gọi là thanh mai trúc mã, tình chàng ý thiếp! Phải không, Y nhi tỷ tỷ?" Còn chưa đợi Kim lão gia trả lời, Kim Nhạc Vũ đã đắc ý khoe khoang, quên mất việc mình đã lấy thê tử chạy lên tới chín tầng mây.

"Vũ nhi, không cho phép hồ đồ! Con là người đã có gia đình, sao có thể thay đổi thất thường như vậy?" Kim lão gia ho khan mấy tiếng nhắc nhở nhi tử đang đắc ý vênh váo.

Sở Giai Y vốn đang thẹn thùng, nghe được Kim lão gia nói vậy liền cảm thấy lòng lạnh đi một nửa, đúng vậy, Vũ nhi là người đã có gia đình, mặc dù trong lòng vẫn còn có nàng thì có thể thế nào? Các nàng vẫn không thể quang minh chính đại ở bên nhau.

"Có gia đình thì đã sao? Qua vài năm Vũ nhi lớn chút nữa, lấy thêm ba bốn vợ hầu cũng là lẽ đương nhiên! Nhưng ta nói trước, ta không quan tâm Vũ nhi đã có thê tử hay chưa, Y nhi nhà ta nhất định phải là chính thê!" Sở lão gia nghiêm túc nói.

"Cha!" Thấy phụ thân mình không biết xấu hổ muốn Kim Nhạc Vũ lấy mình làm thê tử, Sở Giai Y vội cắt ngang, trên mặt vừa xấu hổ vừa phiền muộn cắt ngang lời của phụ thân.

"Đứa nhỏ này có cái gì mà xấu hổ? Chỉ sợ đến lúc đó con không gả, Vũ nhi người ta cũng sẽ đến nhà chúng ta đoạt tức phụ rồi! Ha ha ha!" Nghe Sở lão gia trêu ghẹo, Sở Giai Y mặt đỏ bừng mà Kim Nhạc Vũ thì cười ngây ngô, đưa tay gãi ót.

'Lão già đáng chết này! Chuyện tốt để ngươi chiếm được, nếu thật nhường nha đầu kia làm chính thê của Vũ nhi, với cái tính nói gì nghe nấy của nhi tử nhà mình, chẳng phải từ nay về sau ta sẽ không còn tiếng nói hay sao?' Kim lão gia càng nghĩ càng phiền muộn:

"Ài ! Nói gì thì nói, Vũ nhi vẫn còn nhỏ! Lại vừa mới cưới thê tử, chuyện tái giá không vội, không vội! A a~"

"Lão gia, phu nhân nói cơm trưa đã chuẩn bị xong, mời lão gia cùng Sở lão gia đến dùng cơm." Một nha hoàn từ ngoài cửa đi vào nói.

Này với Kim lão gia đình quả thực như mưa đúng lúc vội cười nói: "Chúng ta trước đi dùng cơm! Chỉ lo đánh cờ, Sở huynh hẳn cũng đói bụng rồi!" Kim lão gia hỏi.

Sau bữa cơm, Kim Nhạc Vũ lưu luyến tiễn Sở lão gia cùng Sở Giai Y rời đi. Sau đó theo nha hoàn đi vào nội viện của Nặc Lan, đi vào phòng ngủ, Kim Nhạc Vũ thấp giọng khẽ gọi: "Nương."

"Các ngươi đều lui xuống trước đi." Nặc Lan hướng đám nha hoàn hầu hạ nói.

"Vâng!" Bọn nha hoàn lần lượt rời khỏi phòng ngủ.

Trong phòng chỉ còn lại hai mẫu tử hai người. "Vũ nhi, con có biết mình có chút quá đáng không?" Nặc Lan hướng "nhi tử" mình hỏi.

Kim Nhạc Vũ nghi hoặc nhìn mẫu thân hỏi: "Hài nhi không rõ mẫu thân có ý gì?"

"Nương thấy Hạ Uyển Nhi là một cô nương tốt, hiền dịu, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cho dù Vũ nhi không thích nàng, tốt xấu cũng nên cho nàng chút thể diện, sao có thể ở trước mặt nàng cùng Sở cô nương kia chàng chàng thiếp thiếp, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ gì về Kim gia chúng ta?" Nặc Lan thở dài nói.

Nghe vậy mẫu thân nói như thế, cho rằng người kia mật báo, Kim Nhạc Vũ giận dữ hỏi: "Là Hạ Uyển Nhi đến nói nương sao?"

"Nhìn dáng vẻ đứa nhỏ kia, cũng không phải người thích đi mật báo, có khổ sở cũng tự chịu đựng lấy. Là nương đi ngang qua đình viện các con vô tình đụng vào, trông thấy đứa trẻ kia khóc rất ấm ức, nương hỏi nàng, nàng cũng không hề oán trách con nửa lời. Vũ nhi à, Uyển Nhi tuy là người do Đại thái thái đưa đến, nhưng cũng là người được lão gia nhìn trúng, nương nhìn người rất chuẩn, Uyển nhi không phải người dùng mưu tính toán người khác, chắc hẳn nàng chỉ là bị Đại thái thái lợi dụng mà thôi hoặc cũng có thể, nàng căn bản không biết Đại thái thái là hạng người như thế nào, làm sao có thể nói nàng cùng Đại thái thái hợp mưu hãm hại chúng ta đây?" Nặc Lan nói ra.

"Hừ! Chưa chắc đã như nương nói, tri nhân tri diện bất tri tâm! Chỉ cần là người liên quan đến Đại nương, con đều không thích. Nương còn nhớ rõ, lần đó hài nhi bị bà ta hãm hại, thiếu chút nữa bị cha đánh chết! Nếu không phải con từ nhỏ theo sư phụ quanh năm luyện võ, có chút nội lực phòng thân, thì đã sớm mất mạng rồi! Khi đó nương có thể thành người cô đơn rồi?" Kim Nhạc Vũ lắc lắc cánh tay Nặc Lan làm nũng nói.

"Nói năng bậy bạ!" Nặc Lan vỗ mạnh lên lưng Kim Nhạc Vũ một chưởng, nghiêm giọng nói:

"Vũ nhi, con không thể quá mức tuyệt tình, con có biết Hạ Uyển Nhi là bị ca ca của mình vì trả khoản nợ mới bán cho Kim phủ ta, phụ thân Hạ Uyển Nhi vừa mới qua đời mấy ngày trước khi xuất giá, mẫu thân vì khó sinh mà chết. Từ nhỏ đã thiếu hụt tình thương của mẫu thân, hôm nay lại bị ca ca xem như một đồ vật bán cho người khác làm thê tử. Có lẽ trong lòng nàng từng mong đợi phu quân của mình sẽ dành cho nàng chút yêu thương, nhưng ai ngờ con lại đối xử với nàng như vậy! Nghĩ thử xem, có thể nào mà không gọi là lòng người lạnh giá đây?"

"Đây là thật sao?" Nghe xong lời mẫu thân nói, Kim Nhạc Vũ cũng cảm thấy có chút áy náy, nghĩ lại lúc trước chính mình có phải đối xử vô cùng lạnh lùng với người nọ hay không.

"Đương nhiên là thật! Nương còn có thể gạt con hay sao? Vũ nhi, dù con không tình nguyện, chuyện gì cũng phải chú ý đến tình hình, không thể một gậy đánh chết người khác! Nữ nhi người ta cũng như thế, sống đã không dễ dàng gì. Huống chi chính con cũng là nữ nhi, lại càng phải hiểu rõ thương tiếc nữ nhi mới phải! Nương biết con yêu thích Sở cô nương, chỉ là dù sao con và Uyển Nhi cũng đã là phu thê, không thể quá vô tình được!"

Bà nhớ đến những khổ đau mà Hạ Uyển Nhi đã trải qua, lòng tràn đầy thương cảm của mẫu thân. Lại nghĩ đến chính mình cũng bởi vì mất đi mẫu thân, bị người hắt hủi cùng khi dễ. Đối với Hạ Uyển Nhi càng sinh lòng yêu thương, hốc mắt không khỏi có chút phiếm hồng.

Kim Nhạc Vũ nhìn thấy mẫu thân thương tâm, trong lòng bối rối, vội vàng cười gượng trấn an: "Hài nhi thử sửa là được, nương đừng đau buồn! Hài nhi biết mình không nên như thế, về sau... về sau con sẽ thử đối xử tốt với nàng hơn một chút!" Kim Nhạc Vũ thấy mẫu thân thương tâm liền khuyên nhủ.

"Con biết vậy là tốt. Đúng rồi, Uyển Nhi gả vào Kim gia, đến nay còn chưa về nhà thăm mẹ đẻ. Tuy rằng Uyển nhi ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng tất cũng muốn về nhà mẹ đẻ một chút. Mặc dù không phải để nhìn mặt người ca ca vô tình kia, cũng nên trở về quỳ lạy hai vị song thân đã khuất. Dù sao đó cũng là nhà mẹ đẻ của nàng. Vũ nhi, ngày mai chuẩn bị ít lễ vật, cùng Uyển Nhi về thăm nhà ngoại ." Nặc Lan ôn tồn dặn dò.

"Vâng, ngày mai hài nhi sẽ thu xếp." Kim Nhạc Vũ gật đầu đáp lời.

Đêm đó trở lại tiểu viện nơi nàng và Hạ Uyển Nhi ở, ngẩng đầu nhìn bên trong phòng ngủ vẫn còn sáng, nàng điều chỉnh lại tâm tình, than thở một tiếng, rồi nhấc chân đi tới vào phòng.

Tuy rằng hôm nay nàng chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng với tư cách là người kế thừa của Kim gia, nàng đã phải đề phòng đại nương hãm hại, lại còn một mặt giữ thể diện cho phụ thân, còn muốn theo phụ thân quản lý hai tiệm cầm đồ, ba tửu lâu, năm xưởng dệt, thêm một sòng bạc, đối nhân xử thế, mưu toan tính toán, nàng đều phải ứng phó. Đại ca cả ngày  trầm mê nơi son phấn ong bướm, lại là khách quen của sòng bạc. Nhị ca thích văn chương, tính tình ôn hòa, không giỏi giao thiệp, càng không hợp với việc kinh doanh. Thành thử, trọng trách của Kim gia liền đặt cả lên vai nàng. Cũng chính vì thế khiến nàng so với bạn cùng lứa tuổi càng sớm trưởng thành, nội tâm càng thêm trầm ổn.

"Tiểu thư, người định cứ thế nhẫn nhịn sao? Tuy nói cô gia còn nhỏ, nhưng cũng không thể tùy ý muốn làm gì thì làm như thế! Lộ liễu cùng với Sở cô nương mập mờ không rõ, không để tiểu thư vào trong mắt, lại cả ngày đối với tiểu thư lạnh nhạt xa cách. Thúy Nhi thật sự thay tiểu thư cảm thấy thất vọng, đau khổ!" Thuý nhi một bên dọn dẹp bao quà tặng trên bàn một bên phàn nàn nói.

"Thúy Nhi, nhanh im miệng! Đây không phải chuyện ngươi có thể đàm luận, Kim gia không giống Hạ gia, không phải nơi ngươi có thể tùy tiện nói, hôm nay gả cho Kim gia cùn tựa như ăn nhờ ở đậu, cẩn thận tai vách mạch rừng. Huống hồ, nữ tử vốn không có quyền tự chủ trong hôn nhân. Mệnh tốt thì gả cho lang quân như ý, mệnh xấu thì gặp phải kẻ phong lưu phóng đãng, cả đời chỉ có thể cam chịu, chỉ là người kia chỉ dịu dàng với một mình Sở cô nương mà thôi. Nhưng nhìn Kim thiếu gia chung quy cũng không phải người vô lý ngang ngược, không phải người xấu, chẳng qua chỉ dịu dàng với một mình Sở cô nương kia mà thôi." Hạ Uyển Nhi nói xong, bật cười chua xót.

"Nhớ đến Hạ Uyển Nhi ta từ nhỏ học cầm kỳ thi họa, thi thư lễ nghĩa, nhưng đối với người nọ có làm gì cũng đều sai. Nghĩ đến sau này, xuân sắc phai tàn, hoa tàn người vắng, cũng chẳng biết sẽ ra sao. Ta đối với tương lai đã sớm chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, phúc hay họa ta đều vui vẻ đón nhận. Thúy Nhi, ngươi không cần vì ta mà oán giận nữa."

Nghe được Hạ Uyển Nhi nói bi thương như vậy khiến Kim Nhạc Vũ nội tâm một chút co rút đau đớn, càng áy náy nhiều hơn.

"Két..." Hạ Uyển Nhi nghe tiếng nhìn về phía ngưỡng cửa, vừa lúc đụng vào ánh mắt của Kim Nhạc Vũ đang thăm dò vào trong phòng. Hạ Uyển Nhi sững sờ, nàng không biết Kim Nhạc Vũ đã đứng ở ngoài cửa bao lâu, có nghe thấy cuộc trò chuyện giữa nàng và Thúy Nhi hay không. Hai người đối mặt vài giây đều lúng túng nhìn về phía khác.

"Cô gia!" Thúy Nhi cúi đầu chào, rồi lặng lẽ lui ra ngoài cửa. Mặc dù đối với vị cô gia này rất không vừa lòng, nhưng mình dù sao cũng chỉ là một nha hoàn, không thể vượt quá bổn phận, tránh phạm phải quy tắc.

"Khụ... khụ... ừm, sau này ngươi ngủ giường, ta ngủ ở giường nhỏ vậy. Dù sao ngươi cũng là nữ tử, sao có thể chịu lạnh mà ngủ dưới đất được?" Kim Nhạc Vũ ho nhẹ hai tiếng che đi lúng túng, liền bước đến tủ, lấy ra một tấm thảm.

Hạ Uyển Nhi cũng không đáp lại lời Kim Nhạc Vũ nói. Hôm nay nàng đã nghĩ sẽ làm tốt bổn phận của mình, Kim Nhạc Vũ nói cái gì, nàng đều nghe theo.

Thấy Hạ Uyển Nhi hồi lâu không đáp lại, Kim Nhạc Vũ xoay người định lên tiếng, chợt nhìn thấy trên bàn đã chuẩn bị sẵn lễ vật. Nghĩ đến có lẽ Hạ Uyển Nhi chuẩn bị để mang về nhà mẹ

"Ngày mai trên đường ta sẽ chuẩn bị thêm ít quà, cùng ngươi về nhà thăm người thân." Lời này vừa thốt ra, Hạ Uyển Nhi lập tức ngây người, nước mắt bất giác trào ra nơi khóe mắt. Đôi mắt ầng ậc nước nhìn chằm chằm Kim Nhạc Vũ.

Ôi ~ Chính mình lúc trước đã từng tệ bạc đến mức nào, mới có thể khiến người này vì một câu nói bình thường mà cảm động đến lệ rơi đầy mặt như vậy? Nghĩ như vậy, Kim Nhạc Vũ đối với Hạ Uyển Nhi càng thêm áy náy.

Chưa bao giờ cảm nhận được người trước mặt dịu dàng đối đãi, hôm nay chỉ vì một chút kiên nhẫn, một lời nói dịu dàng cũng làm chính mình cảm thấy trân quý vô cùng. Chính mình hôm nay lại rơi vào hoàn cảnh đáng thương như thế, ngay cả phu quân mềm giọng đều giống như bản thân lấy được một loại trân quý. Hạ Uyển Nhi cười xót xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro