Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12:Chuyện trước khi phi thăng

Bởi vì sự việc của Phục Hạ, Ninh Dung cũng không còn tâm trạng tiếp tục loanh quanh ở Lê Thành.

Các nàng vội vã chọn mua, không nán lại lâu liền quay về Niệm Hàn Tông.

Sự chuẩn bị cho Đại hội Tông môn đã gần như hoàn tất, nên Ninh Dung cũng không còn quá bận rộn. Nàng chỉ thỉnh thoảng đi tới trấn cửa ải, còn đa phần thời gian là ở Mộ Thanh Phong để chăm sóc Phục Hạ.

Tuy rằng trên người Phục Hạ không hề có vết thương nào, nhưng nàng không biết xấu hổ a.

Nàng đúng lý hợp tình mà giơ cánh tay hoàn toàn lành lặn của mình, vừa làm nũng vừa thút thít nói với Ninh Dung rằng mình khó chịu.

Ninh Dung còn chưa kịp gật đầu, nàng đã nhịn không được cười: "Mặc kệ, dù sao sư tỷ không thể bỏ mặc ta."

Chỗ dựa nhỏ tính tình tốt, cho dù biết nàng hiện tại có lẽ căn bản không có chuyện gì, vẫn theo lời nàng nói mà chiếu cố nàng.

Phục Hạ rất dễ nuôi sống, nói muốn chỗ dựa nhỏ chiếu cố mình, nhưng kỳ thật đại đa số thời điểm đều là một mình nằm ở trên giường, thượng vàng hạ cám mà xem thoại bản.

Không ăn không uống, cũng không ngủ, chỉ nằm đó.

Ninh Dung đặt bát canh gà mình hầm lên bàn, nhìn người trên giường, bất đắc dĩ: "Ngươi ngồi dậy một chút đi."

Phục Hạ buông thoại bản, đôi phượng nhãn nhìn Ninh Dung, vô tội chớp chớp, dùng giọng mềm mại nói: "Sư tỷ, ta ngồi lâu sẽ đau eo."

Ninh Dung thở dài: "Vậy phải làm sao đây? Dậy ra ngoài đi dạo một chút, hít thở không khí?"

"Không được!"

Phục Hạ thề thốt phủ định: "Ta không thể đi đường, chân ta đau."

"Ta đỡ ngươi đi một chút."

"Không cần, gió quá lớn, thổi đến người khó chịu."

Phục Hạ theo bản năng nói xong câu này, lật người cầm thoại bản, tiếp tục nhìn.

Ninh Dung nghe những lời này, không biết vì sao lại cảm thấy hơi quen thuộc, nàng nhíu mày nghĩ nghĩ, thế nào cũng không nhớ ra rốt cuộc là quen thuộc ở đâu. Nhưng lại cảm thấy không thích hợp: "Mộ Thanh Phong làm gì có gió lớn."

"Mặc kệ, chính là có. Ta không thể trúng gió, vừa trúng gió liền khóc."

Vẫn là theo bản năng mà đáp trả như vậy một câu.

Rõ ràng lúc trước nói chuyện với chỗ dựa nhỏ cho dù có vô cớ gây rối cũng vẫn có chút đúng mực, nhưng hai câu này không biết vì sao lại không có một chút lễ phép, rất tùy ý, rất có tính công kích.

Phục Hạ lại không biết vì sao cảm thấy có chút quen thuộc.

Nàng trong lòng chợt lạnh.

Chữ trên sách thế nào cũng không lọt vào mắt.

Phục Hạ hồi tưởng lại từng câu nói trong quá khứ.

Câu 'bên ngoài gió lớn' chính là theo bản năng nói, hình như là bởi vì vừa mới lời đối đáp quá mức quen thuộc — vì sao lại cảm thấy quen thuộc đâu.

Giống hệt như lần đầu tiên nhìn thấy chỗ dựa nhỏ, cái loại cảm giác quen thuộc không nói nên lời đó.

Phục Hạ sâu kín xuất thần.

Ninh Dung nhìn người quay lưng lại chuyên tâm xem thoại bản, bất đắc dĩ cười cười, nói: "Ta hầm canh gà... Ngươi thật sự không nếm thử sao?"

Phục Hạ xoay người, vẫn nằm trên giường, nhìn Ninh Dung, trong mắt sáng lấp lánh: "Ngươi hầm?"

Ninh Dung gật đầu.

Phục Hạ xoay người xuống giường: "Vậy ta nếm thử."

Ninh Dung đưa thìa cho Phục Hạ, đẩy bát canh gà về phía nàng: "Lần đầu tiên làm... Có lẽ không ngon lắm. Bếp ăn nhỏ cũng không có ai, ta tự mình làm... Nếu không ngon thì ngươi không cần uống."

"Sao có thể! Sư tỷ tuyệt vời nhất!"

Phục Hạ dùng thìa múc một muỗng, vừa mới đưa vào miệng, lời trong miệng liền nói không ra.

Ninh Dung nhìn Phục Hạ hơi ngưng trệ, có chút khẩn trương: "Không ngon sao?"

Phục Hạ nuốt xuống ngụm đó, lại uống thêm một ngụm.

Nàng nhăn mày.

Ninh Dung càng thêm khẩn trương.

Phục Hạ múc một muỗng, đưa tới bên miệng Ninh Dung: "Sư tỷ đã nếm qua chưa?"

Ninh Dung nhìn cái thìa Phục Hạ đã dùng, nhẹ nhàng há miệng, uống ngụm canh đó.

Lần này, sắc mặt Ninh Dung cũng có chút không thích hợp.

Phục Hạ nhỏ giọng hỏi Ninh Dung: "Sư tỷ thật là lần đầu tiên tự mình làm sao?"

Ninh Dung cảm nhận được hương vị trong miệng giống hệt như Phục Hạ hầm, nhìn Phục Hạ, gật đầu: "Đúng vậy."

Phục Hạ trong lòng trăm mối ngổn ngang, đối diện với mắt Ninh Dung, vẫn như người không có việc gì cười: "Vậy sư tỷ cùng ta thật đúng là rất ăn ý đó. Lần đầu tiên làm lại có thể làm ra hương vị như vậy."

Ninh Dung có chút ngượng ngùng, không nhìn Phục Hạ nữa.

Bởi vậy cũng không nhìn thấy sự nghiền ngẫm dưới đáy mắt Phục Hạ khi nàng tiếp tục ăn canh.

Ninh Dung còn có việc, cũng không ở Mộ Thanh Phong lâu, không bao lâu liền lại bị người gọi đi.

Phục Hạ tiếp tục nằm trên giường, cầm lấy thoại bản.

Không thích hợp.

Canh gà của Phục Hạ kỳ thật chính là một món canh gà phổ thông, bất quá bên trong có thêm một loại trái cây.

Loại trái cây đó nói đến cũng không khó tìm, rất nhiều nơi đều có, nhưng đại đa số người đều sẽ không cho loại trái cây này vào canh gà.

Loại trái cây này Niệm Hàn Tông không phải không có, vẫn là vì Phục Hạ cần dùng nên tự mình tìm tới.

Ngày thường liền đặt trong góc phòng bếp nhỏ. Không cố tình tìm thì không tìm thấy.

Nhưng đây là chỗ dựa nhỏ lần đầu tiên làm, nàng nói phòng bếp nhỏ không có người, nói cách khác, không có người sẽ nói cho nàng rằng khi hầm canh mình sẽ cho loại trái cây đó.

Thế nhưng nàng lại cho vào, còn có hương vị giống hệt như mình làm.

Tại sao lại như vậy?

Phục Hạ nhịn không được hồi tưởng, lại đột nhiên ý thức được, nàng đã quên mất chính mình vì sao lại hầm canh.

Chính mình là một người tu đạo, đã sớm tích cốc. Vì cái gì lại hầm một món canh?

Phục Hạ nhịn không được suy nghĩ tỉ mỉ lại một chút hồi tưởng.

Hình như nàng vẫn luôn sẽ làm món này, hơn nữa chỉ biết làm duy nhất món canh này. Cho nên, lần đầu tiên thấy sư tỷ, muốn đối đãi tốt với sư tỷ, nàng đã chọn hầm canh gà.

Nhưng là chính mình làm sao lại biết làm?

Phục Hạ nghĩ tới nghĩ lui không có một chút manh mối, nhưng uống canh gà xong, lại nằm như vậy một lát, liền bắt đầu mệt nhọc.

Thoại bản trong tay chậm rãi rơi xuống giường, Phục Hạ buông tay, hoảng hốt lật người nhắm mắt lại.

Trong hỗn độn có người đẩy mình, thanh âm nho nhỏ, mang theo sự trong trẻo độc hữu của thiếu nữ: "Đừng ngủ, ngươi ngồi dậy một chút đi."

Phục Hạ lúc đó hình như cũng không lớn lắm, còn chưa phải cái bộ dáng xú không biết xấu hổ hiện tại, mà là có chút ngạo khí, không kiên nhẫn mà đẩy xa tiểu nữ hài kia: "Không, ngồi khó chịu."

Tiểu hài tử giống như một người lớn thở dài: "Vậy phải làm sao đây? Dậy ra ngoài đi dạo một chút, hít thở không khí?"

"Không được!"

Phục Hạ vẫn là dáng vẻ đó: "Ta không thể đi đường, chân ta đau."

"Ta đỡ ngươi đi một chút."

"Không cần, gió quá lớn, thổi khó chịu."

"Nơi này làm gì có gió lớn."

"Mặc kệ, có là có. Ta không thể trúng gió, vừa trúng gió liền khóc."

Phục Hạ còn nhỏ vẫn là Phục Hạ, vẫn là vô cớ gây rối như vậy.

"Trừ bỏ khi dễ ta, ngươi cũng chỉ biết khóc!"

Phục Hạ mở mắt ra từ trong hỗn độn, suy nghĩ nội dung vừa mới mơ thấy, nhăn mày.

Đây là... chuyện của chính mình trước khi phi thăng sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro