
Chương 38
Tô Mặc đang muốn ôm Thúy Vân, đã bị tiếng gõ cửa truyền đến đánh gãy , có chút bất mãn biết nói.
"Vào đi."
"Hoàng Thượng, món điểm tâm ngọt đã được đưa tới ." Lí Đức Hoài nhìn bộ dáng Tô Mặc vẻ mặt bất mãn, tâm cũng tùy theo bị treo lên cao, hắn khi nào thì đắc tội vị chủ tử này sao?
"Các ngươi để ở trên bàn, sau đó lui ra đi." Tô Mặc thản nhiên phân phó.
"Dạ."
Lí Đức Hoài để cho cung nữ đem món điểm tâm ngọt chuẩn bị tốt xong, dẫn cung nữ liền vội vàng ly khai.
"Hoàng Thượng..." Thúy Vân vừa mở miệng nói chuyện, đã bị Tô Mặc dùng ngón trỏ cùng ngón giữa cấp che miệng lại.
"Gọi ta là Tô Mặc, Mặc, Mặc nhi, đều có thể, nhưng sau này không được kêu là Hoàng Thượng nữa." Tô Mặc ôn nhu nói.
"Ân." Thúy Vân nhìn Tô Mặc liếc mắt một cái, thấy nàng trong mắt tràn đầy tình ý, vui mừng đồng ý một câu.
Tô Mặc ấm áp cười sau đó đứng lên, đi đến trước bàn, lấy một cái đĩa điểm tâm trong. Thả một khối vào trong miệng chính mình, nhẵn nhụi vị ngọt theo đầu lưỡi truyền đến, vừa lòng gật gật đầu.
"Nè, nàng thử một khối đi." Tô Mặc như là dâng hiến vật quý nào đó giống nhau , để một khối ở trước miệng Thúy Vân.
Thúy Vân muốn tự mình ăn, nhưng thấy được Tô Mặc bộ dáng hí hửng hi vọng, cũng không phật ý của nàng, chỉ phải khẽ mở miệng, tùy ý để Tô Mặc uy .
"Ăn đi ngon lắm."
"Ân."
Tô Mặc vui vẻ cười cười, lại uy Thúy Vân ăn thêm mấy khối.
Đột nhiên Tô Mặc lại gần đến trước mặt Thúy Vân, Thúy Vân thân mình cũng tùy theo dừng lại, tâm bang bang bay thẳng trên mấy tầng mây, lại quên đẩy người trước mặt mình ra.
Tô Mặc là thấy Thúy Vân bên môi còn có một ít điểm tâm dính lại, muốn vì Thúy Vân lau. Mà khi nàng nhìn thấy môi Thúy Vân hé ra rồi hợp lại mềm mại, thần kinh bắt đầu không chịu được khống chế.
Đôi môi mềm mại mịn màng đỏ hồng ngay tại trước mắt, chỉ cần tới gần một chút, gần chút nữa một chút, có thể thưởng thức được hương vị của nó.
Hôn đôi môi mềm mại của Thúy Vân , một trận thất điên bát đảo. Đây không phải là lần đầu tiên nàng hôn Thúy Vân, nhưng lúc này cảm giác so với lần trước mãnh liệt hơn rất nhiều. Đầu lưỡi thừa dịp Thúy Vân không chú ý, khiêu mở miệng Thúy Vân , sát nhập vào bên trong.
Thúy Vân miệng còn tràn đầy vị ngọt mùi của điểm tâm, Tô Mặc là yêu nhất cái hương vị này, hung hăng hấp thụ hương vị trong miệng Thúy Vân . Đầu lưỡi đánh thẳng về phía trước cướp lấy hết mọi thứ.
Tô Mặc hôn không được tính là thuần thục, lại càng không là tính ôn nhu, nhưng có thể làm cho Thúy Vân hãm sâu trong đó, không thể tự thoát ra được.
Sau màn hôn nồng nhiệt hai người lưu luyến dừng lại động tác, Thúy Vân có chút giống như không đáp lại, lại làm cho Tô Mặc kích động. Nhìn sắc mặt Thúy Vân, trong lòng kinh hãi, run lên. Kiềm chế một cỗ bất an trong lòng, ôn nhu nói "Vân Nhi, ngươi thật đẹp!"
Thúy Vân nguyên bản liền cúi thấp đầu, càng cúi càng thấp. Cảm giác được tim đập thình thịch , trên mặt kia là hai phiến đỏ hồng lại tăng thêm nhan sắc.
Tô Mặc ôm lấy thân thể Thúy Vân, cảm thấy mỹ mãn hưởng thụ giờ phút yên tĩnh lúc này.
Sau đó mấy ngày, Tô Mặc mỗi ngày đều đến trong sân trước phòng của Thúy Vân. Không giống như lúc trước, hiện tại mỗi ngày, nàng chỉ chiếm chút tiện nghi nho nhỏ của Thúy Vân, nhưng vẫn làquy củ không có vượt qua nửa phần.
Nàng cũng không phải là không nghĩ qua cùng Thúy Vân làm chút chuyện yêu, nhưng mỗi khi nàng muốn tiếp tục quá phận, Thúy Vân sẽ không đồng ý mà đẩy nàng ra. Nàng hiểu được Thúy Vân đáy lòng vẫn chưa thực sự chấp nhận, chắc vẫn là có chút sợ hãi cùng kháng cự, đáy lòng nàng đối với Tô Dương hận ý cũng càng sâu hơn rất nhiều.
"Mặc..." Tô Mặc thần trí đang bay phía chân trời, nghe được bên tai có thanh âm gọi mình, thu hồi suy nghĩ về Thúy Vân .
"Làm sao vậy?" Tô Mặc nhìn về phía Cố Thục Ninh, đã nhiều ngày, nàng một lòng đều nhớ thương Thúy Vân. Không rảnh bận tâm Cố Thục Ninh, hôm nay vừa thấy, nhưng lại phát giác Cố Thục Ninh gầy đi rất nhiều.
Cố Thục Ninh nhìn Tô Mặc ánh mắt có chút chua xót, đã nhiều ngày trước mắt người này cho dù đang ở nơi này, tâm cũng chưa từng ở đây.
Mỗi khi nhìn đến nàng trong mắt lộ ra đến tình ý, chỉ cảm thấy đau lòng khó chịu không chịu nổi. Trong mắt của Tô Mặc chưa bao giờ từng có nàng trong đó, tình yêu nồng đậm say mê như vậy cũng chưa từng thuộc về nàng. Tại một khắc kia, nàng thậm chí có chút ghen tị, Tô Mặc yêu người kia. Có thể làm cho Tô Mặc một lòng tâm tâm niệm niệm, mặc kệ thân ở chỗ nào cũng không từng quên người kia.
Tô Mặc bị Cố Thục Ninh ánh mắt nhìn xem có chút kinh hãi, đột nhiên hoặc như là nghĩ thông suốt cái gì giống nhau , thầm thở dài một hơi nói "Ninh nhi, ngươi gần mấy ngày nay gầy đi rất nhiều, cần phải ăn nhiều một chút mới tốt."
"Ân, ta biết." Cố Thục Ninh có chút vui sướng đáp ứng nói. Tô Mặc mấy ngày nay, thế nào từng chú ý qua nàng. Hôm nay có lời nói quan tâm, làm cho nàng tâm đang lạnh lẽo dần ấm lên.
Tô Mặc tránh được ánh mắtCố Thục Ninh vui sướng , mất tự nhiên nhìn về phía nơi khác. Cố Thục Ninh không phải thích Thạch Khải Kiệt sao, vì sao nàng tổng cảm thấy Cố Thục Ninh hiện tại đối với nàng cảm tình có chút không giống với lúc ban đầu?
Tô Mặc cũng không dám mở miệng hỏi, sợ sẽ bị chính mình cấp đoán trúng. Nàng đối với Cố Thục Ninh như thế nào khả năng lại không hề động tâm đâu, Tô quốc đệ nhất đại mỹ nhân cứ như vậy chói lọi xảy ra trước mắt, nàng cũng không phải đầu gỗ, bị dung mạo của Cố Thục Ninh cấp mê hoặc là đương nhiên. Tô Mặc có chút khí nhược nghĩ, nàng rất rõ ràng, bề ngoài của Cố Thục Ninh thực sự rất mê người.
Tô Mặc hiện tại có Thúy Vân có thể nói là vui đến quên cả trời đất, nhưng nàng cũng lo lắng cho mình lầm này sẽ đối với những nữ nhân khác động tình. Nếu thật là như vậy, nàng như thế nào không làm Thúy Vân thất vọng , Thúy Vân đối với nàng một lòng say mê? Hơn nữa nàng rất rõ ràng, nàng đối với Cố Thục Ninh, Tô Lâm Nhi, Tiếu Nhã Tô cảm tình đều có đừng nói là những người khác, đúng là bởi vì như thế, nàng mới cố ý cùng Cố Thục Ninh vẫn duy trì khoảng cách.
Nghĩ đến Tô Lâm Nhi, Tô Mặc liền âm thầm hao tổn tinh thần.
Từ sau khi Tô Lâm Nhi vào Lâm Nguyệt cung, nàng cũng chưa từng nhìn thấy nàng. Tâm tư vòng vo lại chuyển, nàng như vậy tránh Tô Lâm Nhi cũng không phải biện pháp, nói cho cùng Tô Lâm Nhi vẫn là người kiếp trước của nàng thích, kiếp trước giao phó cho nàng, để cho nàng phải hảo hảo chiếu cố Tô Lâm Nhi .
Do dự sau một lúc lâu, đối với Cố Thục Ninh nói "Ninh nhi, ngươi giúp ta đi đến Lâm Nguyệt cung một chuyến đi."
Cố Thục Ninh hiển nhiên không nghĩ tới Tô Mặc sẽ để cho nàng đi đến Lâm Nguyệt cung, hơi hơi sửng sốt, lập tức gật đầu nói "Ân, hảo."
"Hoàng Thượng giá lâm!"
Hà Hỉ lên tiếng tinh tế tiếng, trong nội điện Tô Lâm Nhi liền vội vàng đi ra, cấp Tô Mặc hành lễ .
"Lâm nhi tham kiến hoàng huynh, hoàng huynh vạn phúc kim an." Tô Lâm Nhi hơi hơi hạ thấp người thi lễ nói.
"Miễn lễ đi." Tô Mặc cũng không có ngăn cản Tô Lâm Nhi hành lễ, cung điện nhiều người nhìn như vậy, nàng muốn để cho Tô Dương nhân thấy rõ, ai mới là chủ tử!
Ở mỗi thời điểm, Tô Mặc có thể nói là một người nhìn việc không nhìn người. Nàng có thể hy sinh Thúy Vân, có thể chà đạp Tô Lâm Nhi lập uy quyền, càng có thể lợi dụng Cố Thục Ninh.
Chỉ là vì tạo hoàng uy, củng cố chính quyền. Nàng quá rõ ràng xã hội phong kiến, chỉ có cường giả mới có thể nắm giữ vận mệnh. Thân là hoàng đế thì như thế nào, nếu nàng không cường đại, thì cũng sẽ bị người khác được đằng chân lên đằng đầu mà thôi
"Ca ca, hôm nay như thế nào lại nhàn rỗi đếnLâm Nguyệt cung? Là đến xem Lâm nhi sao?" Sau khi vào nội điện, Tô Lâm Nhi liền mở miệng đặt câu hỏi . Nàng đợi Tô Mặc nhiều ngày như vậy, nhưng từng ngày từng ngày trôi qua, cũng không nhìn thấy bóng dángTô Mặc đâu . Vài lần đến ngự thư phòng đi tìm nàng, đều bị Tô Mặc lấy các loại lý do phải đứng ngoài cửa .
"Như thế nào, không chào đón ta a?" Tô Mặc thản nhiên cười, có chút sủng nịch nói.
"Ta làm sao không chào đón ca ca, chính là không nghĩ đến ca ca hôm nay như thế nào sẽ có thời gian đến Nguyệt cung."
Cố Thục Ninh đứng ở một bên, cũng cảm giác chua xót không kém, cảm giác chính mình có chút không hợp nhau. Đột nhiên có chút hối hận đồng ý bồi Tô Mặc đến Lâm Nguyệt cung.
Tô Mặc đối với Tô Lâm Nhi ấm áp cười cười, nhìn Cố Thục Ninh một bênliếc mắt một cái, nói "Ninh nhi, như thế nào không nói lời nào?"
Cố Thục Ninh phục hồi tinh thần, đối với Tô Mặc mỉm cười, thản nhiên nói "Không có, chính là không biết nên nói cái gì cho phải."Lại quay đầu đi nhìn về phía Tô Lâm Nhi, gắt giọng "Lâm nhi, ngươi tiến cung thời gian dài như vậy cũng không đến Càn Thanh cung tìm ta thưởng ngoạn, thật sự làm cho ta rất thất vọng đau khổ ."
"Tẩu tẩu nói gì vậy, ta đây không phải là sợ làm phiền tẩu tẩu sao? Nói cho cùng tẩu tẩu mỗi ngày đều có ca ca cùng nhau, ta cũng không muốn phá sẽ có người nghi ngờ!" Nói xong còn có chút như có như không liếc mắt Tô Mặc một cái, chỉ có chính nàng biết, thời điểm nàng nói lời này, trong lòng lạicó bao nhiêu khó chịu.
Cố Thục Ninh nghe xong Tô Lâm Nhi nói, mặt cười đỏ lên, đang muốn mở miệng cãi lại. Bên cạnh Tô Mặc liền bất đắc dĩ nói "Ngươi a, chỉ biết khi dễ Ninh nhi!"
"Đây còn không thì như thế nào, ca ca mà bắt đầu che chở tẩu tẩu , quả thật là có phu nhân đã quên muội muội a!" Tô Lâm Nhi muốn để cho ngữ khí chính mình có vẻ nhẹ nhàng một ít, lời vừa ra khỏi miệng, liền thay đổi . Nồng đậm dấm chua vị, tràn ngập ở trong không khí.
Tô Mặc mày nhíu lại, chỉ một thoáng cũng không biết nên làm gì để giảm bớt không khí xấu hổ này lại. Nhưng thật ra Cố Thục Ninh bên cạnhthanh nhã cười nói "Lâm nhi, nhưng là đang trách ta đoạt ca ca của ngươi nha?"
Tô Lâm Nhi cũng không nghĩ tới không khí sẽ bị nàng làm cho xấu hổ như vậy, đang nghĩ tới nên làm cái gì bây giờ, chợt nghe thấy Cố Thục Ninh trêu đùa lời nói, cho nàng một vài lối thoát.
"Ha ha, tẩu tử nói đùa."
Sau khi không khí dịu đi, ba người lại là một trận chuyện trò vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro