
Chương 22
Ăn tết ra ngoài đánh bài cũng gặp, duyên phận này thật quá đúng chỗ rồi, một lần gặp ba người cùng một lúc.
Khoảnh khắc chạm mặt nhau, biểu cảm đều khác nhau, nhưng thoáng chốc đã kìm nén kinh ngạc, trở lại dáng vẻ bình thường, mặt ngoài đều tự nhiên bình tĩnh.
Chào hỏi Tề Tụng xong, chị Nhu lập tức dừng chơi bài, đứng dậy mỉm cười chào hỏi bốn người còn lại, nhiệt tình gọi từng người: "Ôn tổng, Ngô lão sư, hai người đúng là khách quý, thật vất vả mới hẹn được. Tiểu Trần, Vạn Vạn, hai người đừng đứng ở cửa nữa, bất động ở đó làm gì? Ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi. Bọn chị vừa gọi đồ ăn xong, bốn người xem muốn ăn cái gì. Đồ ăn ở đây rất ngon, chúng ta qua bên này đánh bài ăn chút đồ ăn lót bụng, chờ lát nữa đánh bài xong chị lại mời, nhất định phải cho chị làm chủ, mọi người đều ở đây rồi, đừng ngại. Chúng ta đều là bạn bè, đều đã gặp qua rồi, hôm nay tuỳ tiện chơi đi, cứ thoải mái, đừng câu nệ."
Chị Nhu nói, Nhậm Giang Mẫn và mọi người cũng đứng dậy, trò chuyện rôm rả rồi mời mọi người vào phòng.
Dung Nhân dời ánh mắt đi, nghiêng người như không có chuyện gì xảy ra, nàng là một trong số ít người không đứng dậy.
Người dẫn đầu là Ôn Như Ngọc bị chị Nhu kéo đi, sau đó, Ôn Như Ngọc rút tay ra, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, vô cùng trấn định. Ngô Lâm Ngữ đi theo cô, đi đến đâu cũng theo đến đó, thậm chí còn đi đến cả bàn chơi bài. Hành vi cử chỉ hiện lên vẻ thân mật gần gũi, rõ ràng là khác biệt với những người khác có mặt ở đây.
Cả hai đều là tâm điểm của căn phòng, chỉ riêng khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ của hai người đã vô cùng bắt mắt. Hơn nữa, cả hai đều ăn mặc rất chỉnh tề, tóc tai chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, đeo trang sức. Hiển nhiên là vừa từ một buổi họp mặt quan trọng nào đó đến, ăn mặc chỉnh chu trước khi đến đây.
Lần này Ngô Lâm Ngữ xử sự rất tốt, giao tiếp cũng rất chu đáo. Nàng ấy thay đổi thái độ thanh cao trước đây, chịu nói chuyện nhiều hơn, giọng nói nhỏ nhẹ, không còn ra vẻ.
"Cảm ơn chị Nhu, làm phiền chị, khổ cực mọi người đợi lâu. Tối nay ăn tết quá nhiều người về thành phố nghỉ lễ nên ùn tắc giao thông. Đến muộn xin mọi người thứ lỗi, xin lỗi mọi người."
Lời xin lỗi chân thành này trái lại khiến cả nhóm hơi ngượng ngùng, Nhậm Giang Mẫn cười trêu: "Cũng không chờ lâu lắm, mọi người đều chơi bài. Ngô lão sư đừng quá gánh nặng, đừng khách sáo như vậy."
Nhóm người trò chuyện sôi nổi, không khí lập tức náo nhiệt trở lại.
Họ được dẫn đến bàn còn lại, chị Nhu sắp xếp chỗ ngồi, chỉ định Ôn Như Ngọc, Ngô Lâm Ngữ và hai nam sinh ngồi một bàn. Có người ra ngoài hút thuốc, để lại một ghế trống. Sau đó, chị Nhu chuyển một người sang ghế bên cạnh, bắt Tề Tụng ngồi bên trái Dung Nhân.
Đám người Nhậm Giang Mẫn hiểu ý, thấy vậy liền liên tục hợp tác, dàn xếp ổn thỏa cho Tề Tụng.
Tề Tụng là một trong số ít người mới gia nhập nhóm, chưa quen biết hầu hết bạn bè. Kỳ thực cô ấy là đồng nghiệp của Ngô Lâm Ngữ, cũng làm việc tại Đại học A, về mặt lý thuyết thì cô ấy là học muội của Ngô Lâm Ngữ.
Chị Nhu không giải thích tại sao quen biết được Tề Tụng, cũng không ai nhắc đến việc Tề Tụng đi cùng nhóm Ôn Như Ngọc đến đây. Chị Nhu kéo cô ấy sang một bên, săn sóc hỏi: "Tề Tề, suýt nữa quên hỏi em có biết chơi mạt chược không? Nếu không thì để bọn chị dạy em."
Tề Tụng gật đầu: "Tôi biết một chút, nhưng không giỏi lắm, hẳn là trình độ không tốt bằng mọi người."
Chị Nhu cười: "Không sao, chỉ cần em biết thì chúng ta chơi thử một ván. Nếu không hiểu gì thì bọn chị sẽ dạy."
Tề Tụng đồng ý không chút do dự.
Sau khi mọi người đến đông đủ, chào hỏi xã giao rồi tiếp tục chơi bài tán gẫu. Bạn bè thường không cầu kỳ khi gặp mặt, đây không phải là một cuộc họp công việc, nên thường là tuỳ ý.
Dung Nhân là người duy nhất không trò chuyện với những người mới đến. Nàng im lặng, không làm ầm ĩ, cũng không gây chú ý nhiều. Tuy chị Nhu nói muốn mai mối và giới thiệu nàng với ai đó, nhưng không cần vội, chỉ cần nói mấy câu là đủ. Họ là bạn bè, cô sẽ không ép buộc nhất đầu đối phương nhất định gặp mặt phải thành hay là trêu chọc.
Chị Nhu biết đúng mực, ngoài những lời giới thiệu mở đầu, cô chỉ giúp họ bắt chuyện và làm trung gian.
"Hình như hai người đã gặp nhau rồi phải không? A Nhân, em còn nhớ không? Mấy hôm trước Tề Tề tìm chị hỏi về em, chị rất bất ngờ, không ngờ hai người lại có quen biết," chị Nhu nói, quay đầu đột nhiên nhắc đến chuyện đó.
Dung Nhân mờ mịt, nàng không nhớ gì về chuyện đó. Câu hỏi khiến trí nhớ nàng đảo lộn, có chút hoang mang.
Nhưng rõ ràng là chị Nhu không thực sự muốn nàng nhớ lại chuyện này, chỉ giả vờ nhắc nhở để tránh ngượng ngùng, rồi nói thêm: "Lần này nhóm Hi Vân có thể hoàn thành dự án là nhờ có Tề Tề giúp đỡ. Hôm đó mấy đứa đến chỗ Ôn tổng ăn mừng, tôi cũng định đi nhưng hôm đó có việc nên không đi được, tiếc là đã bỏ lỡ."
Nhắc đến chuyện này, Dung Nhân ngẩng đầu nhìn Tề Tụng, mơ hồ có chút quen mắt. Nghĩ ngợi một lúc, nàng chợt nhớ ra hình như đã gặp cô ấy ở quán bar Thượng Đô.
Nhưng vì hôm đó không quen biết ai khác, nên Dung Nhân suốt ngày ở bên Kiều Ngôn, ít khi giao tiếp với người ngoài. Nàng mơ hồ nhớ ra hình như Tề Tụng ngồi một mình bên bàn rượu đối diện nàng từ đầu đến cuối, lại rất ít nói. Nếu nàng nhớ không nhầm, hai người đến cuối cùng cũng không nói với nhau một lời, thảo nào nàng chẳng có ấn tượng gì về cô ấy.
Trước mặt mọi người, Dung Nhân sẽ không nói rằng họ chưa từng nói chuyện, nàng lật bài, bình thản tự nhiên nói: "Là cô à, xin lỗi, lúc đó tôi không để ý lắm."
Tề Tụng là người ôn hòa, ăn nói khéo léo, không làm mất mặt người khác. Cô nhẹ nhàng đáp: "Là tôi mạo muội, tự tiện hỏi chị Nhu, làm phiền chị rồi."
Dung Nhân nói: "Không có, không nghiêm trọng đến vậy."
Tề Tụng cẩn thận giúp nàng rút một lá bài, không nói chuyện này nữa mà chuyển sang chủ đề khác: "Dung tiểu thư là người địa phương sao?"
Dung Nhân tiếp tục nói: "Đúng vậy, còn cô?"
Tề Tụng nói: "Tôi cũng vậy."
Chị Nhu vui vẻ xen vào: "Hai người đều là người địa phương, vậy sau này tôi sẽ cho hai người gặp nhau thường xuyên hơn, này đánh bài sẽ không lo thiếu người."
Tề Tụng rất xinh đẹp, nước da trắng, mắt to, mũi cao, ngũ quan rõ ràng, thực sự là một mỹ nhân. Cô ấy kém Dung Nhân một tuổi, mới 28 tuổi, tuyệt đối là trẻ tuổi tài cao, học thức cao, gia cảnh giàu có. Quan trọng nhất, cô ấy là người đồng tính đã comeout, xuất thân từ một gia đình rất cởi mở.
Trước đó Dung Nhân chỉ bận tâm đến người khác, cuối cùng cũng chịu nhìn kỹ hơn, xác thực có nhan lại có sắc, nổi bật giữa đám đông.
Lần này chị Nhu không giật dây lung tung, nếu là người khác, chị Nhu đã chẳng bận tâm. Cô nghĩ rằng vì Tề Tụng đã tìm đến, mà Dung Nhân hiện đang độc thân, người đồng tính là một nhóm thiểu số, việc tìm được một cặp đôi hoàn toàn hợp nhau về mọi mặt là rất hiếm trong cùng một cộng đồng, vậy tại sao không giúp một tay?
Dung Nhân và Tề Tụng đang rất hòa hợp, tiến triển thuận lợi hơn chị Nhu mong đợi.
Những người ở bàn khác vừa nghe được những gì chị Nhu đã nói, lúc này cũng không ngắt lời, họ chơi bài hoặc đang ăn, cố tình không để ý nhiều để tránh lúng túng.
Ôn Như Ngọc ngồi đối diện bàn, chậm rãi chạm vào các lá bài, không có biểu cảm. Cô thua hai thắng một, nhìn như sẽ thua trong ván này.
Ngô Lâm Ngữ cố tình cho cô thả bài, đánh hai lá liên tiếp, cô như không nhìn thấy, trở tay đánh một lá bài bốn ống. Ngô Lâm Ngữ vừa vặn có một lá bài bốn ống, nhưng không muốn cô thua nữa, Ngô Lâm Ngữ chọn cách tách bài đánh lung tung, rút một lá tuỳ ý ném một yêu kê.
Tiểu Trần và Vạn Vạn đều cạnh tranh, hai chàng trai bất cẩn không nhận ra sóng ngầm lưu động trong sân. Vạn Vạn nghiêng đầu nhìn trộm bài của Ôn Như Ngọc, nhìn kỹ hơn phát hiện Ôn Như Ngọc vừa từ chối bài của Ngô Lâm Ngữ. Hắn lập tức cả kinh, giống như đã phát hiện ra một bí mật lớn, nhịn không được.
"Chị Như Ngọc, chị làm sao vậy? Không phải ván này chị thắng rồi sao? Sao còn nhường chị Lâm Ngữ thắng? Lần trước em đánh bài chị liền ăn, lần này lại tha cho chị Lâm Ngữ. Chị không nên thiên vị trắng trợn như vậy, thật quá đáng."
Giọng Vạn Vạn vang lên, há mồm như hét, khiến cả phòng đều nghe thấy.
Ôn Như Ngọc không phản bác, càng không tiện nói gì, cũng không ngẩng đầu lên, lại rút bài: "Cậu chơi bài của cậu đi, đừng để ý đến tôi."
Vạn Vạn nghiêng người tới: "Sao chị không hỗ trợ em? Để em xem." Vô tình nhìn thấy Ngô Lâm Ngữ bên cạnh, hắn càng mở to mắt không thể tin. "Trời ạ, chị Lâm Ngữ, sao chị cũng như vậy? Hai người đang hỗ trợ lẫn nhau, chẳng khác nào liên thủ đánh bại bọn em, không được không được, này không công bằng!"
Sau tiếng huyên náo của Vạn Vạn, ai có tai cũng đều nghe rõ mồn một, không nhận ra chuyện gì đang xảy ra cũng khó.
Dung Nhân không khỏi liếc mắt ra phía sau. Ôn Như Ngọc ngồi ngay sau lưng nàng, quay lưng về phía nàng nên không nhìn thấy. Quay lại, nàng chỉ thấy Ngô Lâm Ngữ mím môi, trông có vẻ rất kiềm chế, mặt hơi đỏ.
Nhậm Giang Mẫn đến giải vây cho Ôn Như Ngọc: "Tiểu tử cậu đừng la nữa, ồn ào cái gì, chẳng hiểu gì cả, sao có thể so sánh cậu với Ngô lão sư được? Đều chẳng cùng đẳng cấp, tự rước lấy nhục, cẩn thận lát nữa Ôn tổng tìm cậu tính sổ đấy."
Vạn Vạn là thẳng nam, không hiểu được ẩn ý trong lời nói của Nhậm Giang Mẫn. Mắt hắn có vấn đề, đầu óc cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Hắn không thấy Ngô Lâm Ngữ có gì khác thường nên nhận định là bọn họ gian lận.
Những người ngồi xem đều bật cười, không cách nào giải thích với mấy đứa nhóc con. Nhậm Giang Mẫn đề nghị đổi bàn, nói rằng không nên để người ngốc làm loạn.
Vạn Vạn sờ mũi, bướng bỉnh nói: "Đổi đổi đổi! Hai người chị Như Ngọc liên thủ, cứ thế này thì thua cả đêm mất, em không chơi đâu."
Một đám đại tỷ nguyện ý đổi bài với hắn. Chơi bài chỉ để giải trí chứ họ không nghiêm túc.
Lúc này, hai bàn còn lại đang chơi, chỉ có bàn Dung Nhân vừa mới chơi xong, chị Nhu có độ lượng, thấy Dung Nhân và Tề Tụng đã quen nhau, cô nghĩ hai người sẽ rất hợp nhau. Thế là chủ động đứng dậy kéo Vạn Vạn đi, sau đó làm chủ chuyển Ôn Như Ngọc và Ngô Lâm Ngữ sang bên này.
Chẳng mấy chốc, bất kể bốn người có muốn hay không, những người xung quanh đều ép họ ngồi cùng bàn.
Ôn Lâm Ngữ ngồi đối diện Dung Nhân, còn Ôn Như Ngọc, chị Nhu dứt khoát đẩy cô sang chỗ bên phải Dung Nhân, đồng thời nhắc nhở Dung Nhân: "A Nhân, mặt sau nhờ em chiếu cố mọi người một chút, Ngô lão sư với Ôn tổng giao cho em đấy."
Dung Nhân hờ hững, không thèm liếc nhìn hai người trước mặt, đáp: "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro