Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Quyến rũ

Người bán hàng dừng xe dưới tán cây ở một con hẻm, để Thương Thời Thiên và cô gái kia xuống, còn chu đáo lấy ra hai chiếc ghế nhỏ đặt cho họ, ân cần nói:

"Chỗ này mát mẻ, hai cô cứ từ từ mà ăn."

Cô gái thấy người bán định đi liền hỏi:

"Ê, ông chủ, ông đi đâu vậy?"

Người bán hàng đáp:

"Tôi đi thu lại mấy bộ bàn ghế bên kia."

"Thế còn hai cái ghế này thì sao..."

Chiếc xe ba bánh đã nổ máy chạy đi, trong gió còn vang lên giọng nói sảng khoái của ông chủ:

"Cứ để ở đây đi, lát nữa tôi quay lại lấy. Hai cô ăn xong muốn ngồi tiếp hay rời đi cũng được."

Thương Thời Thiên: ...

Cô gái: ...

Hai người nhìn nhau, không nhịn được đều phá lên cười.

Cô gái nói:

"Xem như chúng ta có tình huống cùng nhau đuổi theo xe bán lẩu cay rồi, kết bạn nha! Mình tên là Trần Nhất Huân, đang học đại học ở Đông Thành."

Thương Thời Thiên:

"E Thần?"

Cô gái lập tức bắt kịp tư duy của cô, bật cười ha ha:

"Là 'Nhất' số một, 'Huân' trong huân chương ấy."

Thương Thời Thiên cũng không nhịn được mà cười theo:

"Mình tên là Thương Thời... Dữ. 'Thương' trong Thương Ưởng, 'Thời Dữ' như trong 'thời không chờ ta'."

Trần Nhất Huân lập tức sáng mắt lên:

"Cậu là người nhà họ Thương à?"

Thương Thời Thiên hỏi ngược lại:

"Sao phản ứng đầu tiên của cậu lại là nghĩ mình có quan hệ với Thương gia?"

Trần Nhất Huân đáp:

"Thì cậu đang ở gần khu nhà họ Thương mà, lại cùng chữ 'Thời', chẳng phải quá trùng hợp sao!"

Cô ngẫm lại một chút rồi lại lắc đầu phủ nhận suy đoán của mình:

"Ơ không đúng, hình như Thương gia không có ai tên như cậu hết!"

Thương Thời Thiên mỉm cười:

"Xem ra cậu hiểu rõ Thương gia lắm nhỉ?"

Nói đến đây, Trần Nhất Huân lập tức tuôn ra như mở máy:

"Ở Đông Thành ai mà chẳng biết Thương gia! Mà thật ra nói ra không sợ cậu cười, mình là trẻ mồ côi, may mắn được Quỹ Giáo Dục Phượng Hoàng tài trợ mới học xong cấp ba và đậu đại học. Nhờ học bổng đó mà giờ mình sống ổn lắm. Còn Tập đoàn Phượng Hoàng ấy hả, nằm trong top 500 doanh nghiệp toàn cầu, chắc khỏi phải giới thiệu rồi ha?"

Thương Thời Thiên mỉm cười gật đầu.

Tập đoàn Phượng Hoàng do bà ngoại cô – Thương Dữ Phượng, cùng dì bà – Thương Dữ Hoàng sáng lập. Ban đầu chỉ là một xưởng đóng tàu nhỏ, sau mở rộng thành tập đoàn lớn hoạt động trong các lĩnh vực hàng không, vận tải, năng lượng, giáo dục...

Tuy nhiên, bà ngoại cô lại rất coi trọng giáo dục và nghiên cứu khoa học nên từ sớm đã giao lại công ty cho dì, còn bản thân thì hiến tặng một tỷ tệ thành lập Quỹ Giáo Dục Phượng Hoàng phối hợp với Bộ Giáo dục.

Trần Nhất Huân tiếp tục kể:

"Nhưng người mình khâm phục nhất vẫn là bà Thương Dữ Phượng. Bà ấy không chỉ dốc sức hỗ trợ giáo dục Hạ Quốc mà còn nuôi dạy ra hai nhà khoa học tài ba – con gái cả Thương Vận Ngọc là chuyên gia kỹ thuật chế tạo hàng không, hiện là giáo sư cố vấn của Đại học Giao Thông. Con gái thứ Thương Vận Bội còn giỏi hơn, là viện sĩ của Viện Kỹ thuật."

Khi nói đến thân phận và những thành tựu xuất sắc của các thành viên Thương gia, Trần Nhất Huân kể vanh vách như lòng bàn tay.

Thương Thời Thiên không cắt ngang.

Cô biết, hiểu biết của mình về người nhà họ Thương đã là chuyện của tám năm trước. Trong tám năm ấy, mọi người đều đã đi tiếp, còn cô thì không thể dựa vào ký ức cũ mà tự tin cho rằng mình vẫn hiểu họ hơn người ngoài.

"... Còn con gái lớn của Thương Vận Ngọc, người mà tụi mình gọi là Đại tiểu thư Thương gia — Thương Thời Hành..."

Lời của Trần Nhất Huân chưa dứt thì bị cắt ngang bởi một giọng nói khác vang lên:

"Ê, tại sao Thương Thời Hành lại là Đại tiểu thư Thương gia? Đại tiểu thư không phải nên là CEO của Tập đoàn Phượng Hoàng à?"

Thương Thời Thiên quay đầu lại, mới phát hiện không biết từ lúc nào đã có vài thanh niên đang ngồi dưới tán cây phía sau họ hóng mát. Nhìn cách ăn mặc thì có vẻ là khách du lịch đến đây tham quan.

Trần Nhất Huân cũng không ngại chuyện lời mình bị người khác nghe trộm, cô nói:

"Nhà bà Thương Dữ Phượng không sống cùng nhà với bà Thương Dữ Hoàng, để phân biệt thế hệ con cháu của hai nhánh này, phía Tập đoàn Phượng Hoàng thường dùng từ 'công chúa' để gọi."

Thương Thời Thiên cảm thấy xấu hổ đến mức muốn lấy ngón chân cào đất.

Hôm qua cô còn chế nhạo Vệ Dĩ Hàm là kiểu tổng tài bá đạo, ai ngờ nhà mình còn "nặng đô" hơn – công chúa, tiểu thư... tất cả đều đủ cả.

Du khách kia lập tức tỉnh ngộ: "Cô kể tiếp đi."

"Tôi nói tới đâu rồi nhỉ?"

"Đại tiểu thư Thương gia."

Trần Nhất Huân gật đầu:

"À đúng rồi, Đại tiểu thư Thương gia cũng từng là sinh viên xuất sắc của Đại học Hàng không. Nhưng cô ấy không theo con đường nghiên cứu khoa học mà lại bước vào lĩnh vực vận tải hàng không dân dụng. Hai năm trước còn kế nhiệm bà Thương Dữ Phượng, trở thành Chủ tịch Hội đồng Quỹ Giáo dục Phượng Hoàng..."

Du khách cắt ngang:

"Ơ, cô ấy kết hôn chưa?"

Thương Thời Thiên quay đầu liếc nhìn —
So với sự nghiệp của chị gái, những người này hình như quan tâm đến chuyện hôn nhân của chị nhiều hơn?

Dù cô cũng quan tâm, nhưng đó là từ lập trường người thân; còn bọn họ rõ ràng chỉ là vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ.

Trần Nhất Huân không nhận ra điều gì khác thường, vẫn thản nhiên trả lời:

"Cô ấy kết hôn rồi, còn sinh hai cô con gái nữa..."

Du khách ngạc nhiên:

"Thật sự là con gái hết sao?!"

Phản ứng của bọn họ khiến Trần Nhất Huân, người luôn vô tư, cũng bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu.

Một du khách tự nói:

"Tôi nghe nói ở Đông Thành có tin đồn rằng Thương gia bị 'nguyền rủa' — đời đời chỉ sinh con gái, nên Thương gia lấy nữ làm chính, chỉ cưới rể vào, không gả con gái đi."

Lúc này, ông chủ xe bán lẩu cay quay lại thu ghế, cũng chen vào một câu:

"Là vì các đời gia chủ của Thương gia muốn đảm bảo địa vị và quyền thừa kế cho nữ giới trong nhà, nên mới bí mật giết chết con trai sơ sinh. Lâu ngày, người ta đồn là Thương gia bị nguyền rủa, chỉ sinh được con gái. Sau này luật cho phép kết hôn đồng giới, rồi còn có kỹ thuật sinh sản đơn tính gì đó... nên hai người phụ nữ cũng có thể sinh con gái. Thế nên là lời nguyền hay do người làm ra, thì chẳng ai kiểm chứng được."

Một tràng lý luận của ông chủ khiến Thương Thời Thiên và Trần Nhất Huân mất hết thiện cảm tích lũy trước đó với ông.

Trần Nhất Huân cau mày:

"Ông chủ, ông đừng nói bậy nữa!"

Ông chủ đáp:

"Đó là truyền thuyết dân gian từ xưa rồi, đâu phải tôi bịa ra đâu."

Thương Thời Thiên thở dài.

Chính quyền có thể kiểm soát tin đồn trên mạng, nhưng rất khó ngăn người dân truyền miệng.

Cô đứng dậy rời đi.

Trần Nhất Huân cũng không muốn ở lại nữa, liền đi theo:

"Ê, chờ mình với."

Sau khi hai người vứt rác xong, Trần Nhất Huân hỏi:

"Mà mình còn chưa biết cậu học trường nào? Hay là đi làm rồi?"

Thương Thời Thiên đáp:

"Mình từng học ở Đại học Sư phạm Hạ Đông, nhưng đã thôi học rồi."

Cô chết ngần ấy năm, chắc chắn trường không còn giữ hồ sơ sinh viên của cô nữa.

"Sao lại nghỉ học?"

Với một người từng sống ở trại trẻ mồ côi như Trần Nhất Huân, có được cơ hội học đại học là điều vô cùng quý giá, nên cô không hiểu sao lại có người từ bỏ dễ dàng đến thế.

Thương Thời Thiên không thể giải thích, chỉ cười:

"Mình sắp phải về rồi, cảm ơn cậu đã kể cho mình nghe nhiều chuyện hay về con người và văn hóa hôm nay."

"Hay là mình kết bạn đi?" Trần Nhất Huân rút điện thoại ra.

Thương Thời Thiên sờ quanh người:

"Mình không mang điện thoại theo."

Trần Nhất Huân nhớ lại lúc mua lẩu cay cô dùng tiền mặt, đành thu điện thoại lại đầy tiếc nuối.

Thương Thời Thiên như chợt nhớ ra gì đó, dừng bước quay đầu hỏi:

"Mình nhớ là Đại học Đông Thành có tuyển sinh đặc cách cho kỳ thủ cờ vây đúng không?"

Trần Nhất Huân hơi sững lại:

"Ừ, đúng vậy. Nhưng trong trường chỉ có hai kỳ thủ chuyên nghiệp cao cấp là được tuyển đặc cách thôi, còn lại đa phần là đẳng cấp thấp hoặc nghiệp dư... Cậu thích cờ vây hả?"

"Ừ." Thương Thời Thiên cười gật đầu, lại hỏi tiếp:

"Người ngoài có được vào chơi không?"

"Có chứ, trường có câu lạc bộ cờ vây, còn có phòng chơi cờ riêng. Không phải thành viên câu lạc bộ cũng được vào."

Thấy Thương Thời Thiên ánh mắt sáng rực lên, cô hơi do dự rồi nói:

"Nếu cậu muốn vào chơi, mai mình dẫn cậu đi nhé?"

Thương Thời Thiên vui vẻ:

"Cảm ơn cậu nhiều lắm!"

Vì không có cách liên lạc, Trần Nhất Huân hẹn luôn thời gian:

"Sáng mai mình có tiết học, chiều mới rảnh. Cậu đến cửa hàng tiện lợi ở cổng Đông lúc 2 giờ nhé."

Thương Thời Thiên rạng rỡ:

"Mình nhất định sẽ đến đúng giờ!"

Thương Thời Thiên trở về Thiên Hào Cảnh Uyển, mượn máy tính bảng để tìm hiểu các tin tức liên quan đến làng cờ trong vài năm gần đây.

Tối ăn cơm không thấy Vệ Dĩ Hàm về, tuy cô rất tò mò nhưng vì các nữ giúp việc đều kín như bưng, cô cũng không hỏi thêm.

Mãi đến hơn mười giờ, lúc cô chuẩn bị đi ngủ mới nghe thấy tiếng xe.

Không biết có phải vì Vệ Dĩ Hàm về mà hệ thống được nạp năng lượng không, lúc này nó bỗng online, rồi bắt đầu gào rú trong đầu cô với giọng điệu âm u vặn vẹo:

【Aaaa! Ký chủ, cô đang làm gì vậy?! Hôm nay cô đã làm gì thế hả?! Sao tiến độ cốt truyện gốc lại tăng lên rồi?!】

Thương Thời Thiên: 【Hả? Tiến độ cốt truyện gốc là cái gì vậy?】

Hệ thống: 【Tức là nếu cô không theo đuổi nữ chính thì mọi chuyện sẽ theo hướng nguyên tác, rất bất lợi cho nhiệm vụ của chúng ta!】

Thương Thời Thiên hỏi: 【Thế rồi sao nữa?】

Hệ thống tiếp tục gào rú trong bóng tối:

【Cô không tò mò nữ chính tại sao về trễ à? Cô có biết cô ấy đi đâu không? Cô ấy đi ăn tối dưới ánh nến với bạch nguyệt quang đấy! Còn nhận quà sinh nhật nữa! Đáng ghét, tưởng tránh được đoạn này rồi, không ngờ lại bị kéo về theo cách khác!】

Thương Thời Thiên bình thản:

【Thấy chưa, tao nói rồi, dù tao làm gì cũng chỉ giúp bọn họ đến với nhau thôi.】

Hệ thống tức đến muốn ngất:

【Cô phải đi quyến rũ cô ấy chứ! Cô không biết quyến rũ à? Không sao, tôi có gửi hướng dẫn cho cô rồi.】

Thương Thời Thiên:
Cái gì mà lời lẽ âm tào địa phủ vậy trời?

Phải nói là đúng là hệ thống Hắc Nguyệt Quang — hình tượng âm u tiêu cực của nó lần đầu tiên trở nên sống động đến vậy.

【Tôi gửi hướng dẫn rồi đấy, nhớ đi quyến rũ cô ấy.】

Giao phó xong nhiệm vụ, hệ thống lại offline vì thiếu năng lượng.

Tầng hầm nhà để xe.

Vệ sĩ theo dõi Thương Thời Thiên cả ngày đã chờ sẵn, sau khi tài xế rời đi, anh tiến tới định báo cáo.

Bất ngờ, Vệ Dĩ Hàm giơ tay ngăn lại:

"Anh về nghỉ đi, mai hãy nói."

Vệ sĩ biết tính cô nói một là một, đành rút lui.
Vệ Dĩ Hàm ngồi trong xe rất lâu, mãi đến khi hoàn toàn tiêu hóa hết cuộc đối thoại giữa hệ thống và "Thương Thời Dữ" mới xuống xe đi vào nhà.

———————————

Tiểu kịch trường —

Khi Vệ tổng đi qua trước mặt Thương Tứ lần thứ tám trăm trong một đêm.

Thương Tứ: Cô làm gì vậy?

Vệ tổng: Không phải cô muốn quyến rũ tôi sao? Tôi đang tạo cơ hội cho cô đấy.

Thương Tứ: ?

———————

Chương này chủ yếu là để giới thiệu thế giới quan và bối cảnh xã hội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro