
Chương 49: Lê Vô Hồi
Sau khi lái xe ra khỏi bệnh viện.
Cân nhắc đến tối hôm qua cả hai đều rất mệt mỏi, các nàng không lái xe đi quá xa, mà quay lại khách sạn đã đặt trước, tạm thời tìm một khách sạn trong thành phố này, quyết định ở lại đây vài ngày, chờ Khâu Nhất Nhiên khỏi bệnh hẳn rồi mới lên đường.
Trong lúc Lê Vô Hồi cầm giấy tờ tùy thân của các nàng làm thủ tục nhận phòng ở quầy lễ tân.
Khâu Nhất Nhiên đợi ở trong xe, dựa vào cửa sổ xe vì mệt.
Khí trời rất lạnh, trên kính xe phủ đầy lớp sương mù ẩm ướt, rất dày, khiến người ở bên trong biến thành những mảng màu, mặt và biểu cảm đều rất mờ ảo.
Nhưng Khâu Nhất Nhiên vẫn nhìn thấy—
Lê Vô Hồi không biết đã nói đến chuyện gì với nhân viên lễ tân, đột nhiên rất lạ lùng quay đầu lại, nhìn về phía này một chút, vẻ mặt rất mơ hồ, dường như đang nghiêm túc cân nhắc điều gì đó.
Khâu Nhất Nhiên dụi dụi mắt.
Lê Vô Hồi liền cũng đã quay đầu lại.
Cứ như thể đã quyết định điều gì đó, không nhìn cô.
Khâu Nhất Nhiên mệt mỏi ngáp một cái, chợp mắt một lát, khi mở mắt ra lần nữa—
Lê Vô Hồi cũng đã đi tới bên cạnh xe.
Nàng dùng khớp ngón tay gõ gõ cửa sổ xe bên ghế phụ.
Khâu Nhất Nhiên chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, mảng màu biến thành một người rõ ràng.
Áo khoác lông vũ màu xám, mũ len màu xanh lam lạnh.
Tóc xoăn màu nâu, da dẻ trắng nõn, môi hồng hào, nhưng mắt cũng sưng đỏ— đó là Lê Vô Hồi .
"Xuống xe đi."
Lê Vô Hồi nhắc nhở cô, "Chúng ta lên phòng trước, sẽ có người giúp chúng ta đỗ xe."
"Được."
Khâu Nhất Nhiên xuống xe.
Cả người vẫn mặc rất dày, cơ thể cũng chưa hoàn toàn hồi phục.
Lảo đảo nặng nề, cô nhìn thấy Lê Vô Hồi đi ra sau cốp xe, cũng chậm chạp theo sát đi ra.
Lê Vô Hồi mở cửa cốp xe.
Khâu Nhất Nhiên đến gần định giúp đỡ.
Kết quả chưa đi được mấy bước, bị kéo ra một cái.
Vì cô mặc quá dày nên hành động khó khăn, người lại lờ đờ, mặt suýt chút nữa đụng vào.
Chờ cô đứng vững sau.
Lê Vô Hồi mới yên tâm buông cô ra, đi chuyển hai cái vali hành lý của họ.
Trên đường Khâu Nhất Nhiên vẫn muốn bắt đầu giúp một tay.
Nhưng Lê Vô Hồi trực tiếp kéo cô ra xa mấy mét, cố ý đặt cô ở vị trí cách xe rất xa.
Thế là chờ bản thân nàng chậm rãi đi tới—
Lê Vô Hồi đã hoàn tất việc chuyển hành lý xuống, đẩy đi trên mặt đất.
Sắc mặt bình thản, như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.
Xoay người lại, hờ hững liếc cô một cái,
"Đi thôi."
Rồi lại như không nhịn được, bổ sung thêm một từ, "Gấu."
Đi thôi, gấu.
Lê Vô Hồi tự mình nói xong như thế, nhưng lại phì cười ra tiếng.
Thậm chí khi đi ngang qua Khâu Nhất Nhiên.
Nàng còn một bên ôm lấy khóe miệng, một bên rất trêu chọc vỗ vỗ cái mũ trùm dày cộp của cô.
Gấu Khâu Nhất Nhiên đột nhiên bị vỗ một cái, không nói lời nào, rất bất lực thở dài.
Nhưng cũng chậm rãi theo sát phía sau đi, "Lê Vô Hồi, kỳ thực chị có lúc rất trẻ con."
"Chị năm nay cũng mới bao mươi." Lê Vô Hồi thản nhiên bước đi, "Chưa có trưởng thành lắm."
Khâu Nhất Nhiên không có phản bác gì.
Hiện tại, cô có thể cảm giác được Lê Vô Hồi hơi có chút giống Lê Xuân Phong trước kia.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại— có lẽ bản chất con người vốn không dễ dàng thay đổi như vậy, chỉ là rất nhiều lúc đều bị những chuyện phức tạp kia che lấp.
Nếu như sự kiện kia chưa từng xảy ra thì tốt biết mấy.
Trong lúc mơ màng, bước chân Khâu Nhất Nhiên chậm lại.
Mãi đến tận Lê Vô Hồi đang đi ở phía trước cũng dừng lại, rất nhẫn nại hỏi cô,
"Sao thế?"
Khâu Nhất Nhiên mới ngay lập tức thoát khỏi suy nghĩ— trước mắt vẫn cứ là Lê Vô Hồi , Lê Vô Hồi bao mươi tuổi.
Rất nhiều chuyện đã xảy ra đều không thể cứu vãn, bao gồm vụ tai nạn lần đó, cùng với tất cả những gì xảy ra sau tai nạn.
Khâu Nhất Nhiên lắc đầu một cái, "Chỉ là hơi mất tập trung."
Sau đó bỏ đi sự dao động ngớ ngẩn của mình, lần thứ hai đi theo, "Vừa làm thủ tục nhận phòng có chuyện gì sao?"
Lê Vô Hồi không nói lời nào.
"Bởi vì chị đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi." Khâu Nhất Nhiên nói thêm.
"Em cũng nhìn thấy sao?" Lê Vô Hồi hỏi, "Chị còn tưởng rằng em đang nghỉ ngơi."
Nói xong nàng lại như không có chuyện gì mà trả lời, "Không có chuyện gì."
"Vậy thì tốt." Khâu Nhất Nhiên gật gật đầu, không nói nữa.
Cô rất yên tĩnh theo sát Lê Vô Hồi tiến vào thang máy, đi tới lầu bảy, rẽ trái đi được một đoạn rồi dừng lại tại cửa một căn phòng.
Lê Vô Hồi quẹt thẻ mở cửa phòng.
Sau đó liền dừng lại bước chân, rất kiên nhẫn giữ cửa, giống như là muốn chờ cô đi vào trước.
Khâu Nhất Nhiên cảm thấy căn phòng này hẳn là của mình, đi đến nhìn một chút xung quanh—
So với phòng khách sạn trước kia.
Nơi này càng giống như một căn hộ dịch vụ, có phòng ngủ, có phòng tắm, cũng có nhà bếp.
Quan sát một vòng, Khâu Nhất Nhiên liền đưa tay ra nhận thẻ phòng,
"Xem ra cũng không tệ lắm."
"Ừm." Lê Vô Hồi như thường ngày đưa thẻ phòng cho cô, "Đúng là không tệ."
"Vậy chị hôm nay cũng nghỉ ngơi thật tốt." Vào phòng trước, Khâu Nhất Nhiên dặn dò,
"Tôi sẽ tự lo cơm nước."
"Tính sau đi." Lê Vô Hồi đáp lại một cách hờ hững.
"Cũng được." Khâu Nhất Nhiên cảm giác Lê Vô Hồi hơi mệt, liền cũng không có kéo nàng nói chuyện quá nhiều, "Vậy thì lúc đó liên hệ bằng điện thoại nhé."
"Cũng được." Lê Vô Hồi vẻ mặt rất bình thường.
Những điều cần nói đều đã nói, Khâu Nhất Nhiên cũng không chần chừ nữa, từ trong tay Lê Vô Hồi nhận lấy vali hành lý của mình, từ từ đẩy vào, đặt ở vị trí tương đối trống trải bên cửa sổ, lại định quay lại đóng cửa—
Mới phát hiện Lê Vô Hồi cũng đẩy vali theo vào.
"Còn có chuyện gì sao?" Khâu Nhất Nhiên có chút e ngại đứng tại chỗ.
Lê Vô Hồi không lên tiếng.
Chỉ là cầm chân giả đang ôm trong tay để lên bàn, sau đó lại đi tới, đóng cửa sổ lại.
Hẳn là muốn xác nhận một vài chuyện trong phòng.
Khâu Nhất Nhiên bỗng nhiên hiểu ra, sau đó liền ôm nạng, kiên nhẫn chờ nàng kiểm tra xong tất cả những việc lặt vặt trong phòng.
Sau đó chờ Lê Vô Hồi cuối cùng đã kiểm tra một lần hết thảy đồng thời xác nhận không có sót sau khi, mới lại giục nàng,
"Chị nhanh đi về nghỉ ngơi đi, ở đây tôi một mình cũng có thể xoay xở được."
Lê Vô Hồi không có lập tức đáp lời.
Tầm mắt của nàng còn đang kiểm tra cái gì đó trong phòng, nhưng tay đã đặt lên vali hành lý.
Khâu Nhất Nhiên cho rằng nàng cuối cùng cũng có thể yên tâm đi.
Nhưng mà một giây sau—
Lê Vô Hồi lại đẩy vali hành lý của chính mình, cũng đặt lên vị trí Khâu Nhất Nhiên đã đặt vali.
Hai cái vali hành lý khác màu đặt sát nhau.
Khâu Nhất Nhiên hoang mang,
"Chị muốn đem vali của chị đặt ở phòng của tôi? Như vậy sẽ không bất tiện sao?"
"Không." Lê Vô Hồi phủ nhận, "Chị muốn đặt ở phòng của chị."
"Vậy chị hiện tại để ở chỗ này. . ." Khâu Nhất Nhiên đột nhiên im bặt.
Máy điều hòa trong phòng đã trở nên ấm áp.
Lê Vô Hồi rất tự nhiên cởi áo khoác, lộ ra chiếc áo len ôm sát cổ cao màu xám nhạt bên trong.
Nàng ngồi xuống ở một bên giường.
Đường nét eo, vai, gáy đều rất đẹp.
Sau đó hơi chống tay, ngước cằm lên, rất bình tĩnh đối với Khâu Nhất Nhiên nói,
"Mấy ngày nay chị muốn ngủ ở đây."
Khâu Nhất Nhiên phản ứng chậm chạp chỉ chỉ chính mình, "Vậy tôi ngủ nơi nào?"
"Em cũng thế." Nói, Lê Vô Hồi thậm chí vỗ vỗ giường, thật giống như chuyện ngủ chung giường này rất tùy tiện, "Giường lớn như vậy, hai người ngủ thoải mái."
Khâu Nhất Nhiên khựng nửa giây.
Lúc này mới nhớ tới Lê Vô Hồi vừa quay đầu lại nhìn cô một chút, hóa ra không phải là không có lý do.
Nghĩ tới đây.
Cô chậm rãi duỗi thẳng mi tâm đã vô thức nhíu chặt, đối với việc Lê Vô Hồi vừa giao tiếp biểu thị thông cảm, "Là trong khách sạn không còn phòng sao?"
"Không phải." Lê Vô Hồi rất dứt khoát phủ nhận, "Là chị chỉ thuê một phòng."
Khâu Nhất Nhiên sững sờ, theo bản năng mà lùi lại một bước, "Tại sao?"
Lê Vô Hồi chú ý tới hành động của cô.
Không lộ ra dấu vết nhíu mày lại, và cũng không có cùng với nàng tranh cãi,
"Em sinh bệnh, cần người chăm sóc."
Hóa ra là lý do này.
Khâu Nhất Nhiên nhíu mày lại, siết chặt nắm tay trên vali hành lý, hờ hững mím môi,
"Kỳ thực—"
"Không có kỳ thực." Lê Vô Hồi ngắt lời cô,
"Em ngủ ở trong xe còn có thể đột nhiên bị sốt đau đến như vậy, hiện tại mới ra viện, lúc nào cũng có thể lại đột nhiên bị sốt, sao có thể một mình ở trong phòng?"
Khâu Nhất Nhiên sửng sốt.
Thật giống đã không có lời nào có thể phản bác.
Cô do dự liếc một chút cái giường có cảm giác hiện hữu rất mạnh ở trong phòng, rất nhanh lại cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày, vừa định nói chút cái gì.
Lê Vô Hồi lại trực tiếp phán một câu,
"Em không chấp nhận cũng chịu, bởi vì giấy tờ tùy thân đều ở chỗ của chị."
Khâu Nhất Nhiên bị một câu nói như vậy chặn họng, như cái con rối, "Tôi cũng không có không chấp nhận. . ."
"Vậy thì là đồng ý rồi?" Lê Vô Hồi nhướng lông mày.
Khâu Nhất Nhiên hơi mở môi.
Việc đã đến nước này.
Cô hiện tại không thể đuổi Lê Vô Hồi ra ngoài, nói chị đi thuê thêm một phòng đi— bởi vì tôi tuyệt đối không ở cùng với chị.
Không cần thiết đối với Lê Vô Hồi gay gắt như vậy.
Huống hồ, tối ngày hôm qua tại bệnh viện trên giường bệnh, các cô nhét chung một chỗ, giữa lẫn nhau cũng đều không có cái gì hành động quá mức.
Hiện tại một cái giường lớn như thế.
Đều có thể lăn qua lăn lại mà không đụng tới đối phương, sao còn có thể có vấn đề?
Nghĩ tới đây, Khâu Nhất Nhiên thở ra một hơi, không để cho mình biểu hiện ra sự ngượng ngùng không hợp với người trưởng thành nữa.
Gượng mặt gật gật đầu, "Vậy cứ thế đi."
"Ngày hôm qua đều ngủ chung rồi." Lê Vô Hồi nheo mắt nhìn cô, "Hôm nay giường lớn như vậy, em còn sợ cái gì?"
Khâu Nhất Nhiên phủ nhận ngay lập tức, "Tôi không có."
Lê Vô Hồi "Ồ" một tiếng, ngược lại cũng không tiếp tục lôi kéo cô thảo luận chuyện này,
"Em muốn ngủ trước hay tắm trước?"
"Tôi tắm trước đi." Khâu Nhất Nhiên có chút ngại ngùng hướng về trên giường ngồi,
"Ngày hôm qua khó chịu đổ rất nhiều mồ hôi."
"Vậy em không cần gội đầu." Lê Vô Hồi vừa lướt điện thoại di động vừa nói, "Lâu như vậy đều không có ăn đồ ăn, em chỉ có thể ăn thanh đạm."
Không gội đầu?
Khâu Nhất Nhiên nhíu mày lại.
Cô liếc nhìn Lê Vô Hồi đang nghiêm túc chọn mua đồ ăn, không có ý định đồng ý.
Nhưng Lê Vô Hồi tựa hồ toàn tâm vào việc gọi món, cũng không quan tâm cô, thật giống chỉ là nói qua loa thôi.
Vì lẽ đó Khâu Nhất Nhiên im lặng thu thập quần áo chuẩn bị đi vào tắm rửa.
Kết quả trước khi vào cửa.
Lê Vô Hồi ngước đầu liếc cô một chút, lại dặn dò, "Đừng gội đầu."
Khâu Nhất Nhiên không có trả lời.
Cô sau khi tắm xong, cảm thấy không gội đầu sẽ rất khó chịu, thế là lại vội vàng tìm cái ghế, ngồi xuống gội đầu.
Sau đó ngay ở trong tiếng máy sấy ầm ầm, rất bịt tai trộm chuông giải thích với Lê Vô Hồi bên ngoài,
"Y phục của tôi ướt nhẹp, sấy một hồi."
Lê Vô Hồi không có để ý đến cô.
Không biết có phải là không nghe thấy, hay là ở bên ngoài có chuyện gì làm.
Điều này làm cho Khâu Nhất Nhiên an tâm.
Cô tựa ở bên tường, sấy tóc của mình liên tục nhiều lần, nhưng lại bởi vì mệt rã rời, cuối cùng bỏ cuộc chấp nhận tóc còn hơi ẩm, lại cẩn thận từng li từng tí một đi ra ngoài—
Hơi nước từ trong phòng tắm ngay lập tức tràn ngập ra ngoài.
Cô đẩy cửa ra, nhìn thấy Lê Vô Hồi không làm gì cả, chỉ là ngồi dựa vào một bên giường, ánh mắt như là đang nhìn ngoài cửa sổ tuyết, hoặc là cái chân giả đặt lên bàn. . .
Khâu Nhất Nhiên khựng lại.
Lê Vô Hồi đại khái mất tập trung đến quá đáng, không chú ý tới cô đã đi ra.
Nàng quay lưng lại.
Đôi vai khòm lại, ôm đầu gối, tóc quăn buông xuống trên vai, như một cái bóng rất cô đơn rất yếu ớt.
Tầm mắt ngay phía trước, là cái chân giả kia.
Cái chân giả vĩnh viễn không thể bị quên.
Trên khớp nối kim loại còn khắc câu nói tình thâm kia.
Khâu Nhất Nhiên đột nhiên nghẹn thở.
Cô không biết mình nhìn bao lâu, cũng không biết Lê Vô Hồi nhìn như vậy bao lâu.
Mãi đến khi Lê Vô Hồi bỗng nhiên đưa tay ra—
Tựa hồ là muốn cầm cái chân giả kia lên tay, để nghiêm túc nhìn một chút.
Nhưng lại không biết lại là nhớ tới cái gì, tay lơ lửng ở trong không khí, chậm rãi rụt về.
Đem mặt áp sát chôn ở đầu gối.
Lê Vô Hồi đang cuộn mình lại với một tư thế rất khó chịu.
Thật giống đang tự trừng phạt, lại giống như một đứa trẻ bối rối.
Khâu Nhất Nhiên bỗng nhiên có loại cảm giác—
Có thể lúc trước nhiều buổi tối như vậy, lấy cớ sợ cô chạy trốn mà lấy đi chân giả của cô, Lê Vô Hồi cũng là ở trong phòng, một lần lại một lần một mình đối mặt cái đoạn lịch sử đẫm máu kia.
Nàng tự trừng phạt chính mình bao lâu?
Lại muốn giống như bây giờ tiếp tục tự trừng phạt chính mình bao lâu?
Đây đều là Khâu Nhất Nhiên không biết.
Khâu Nhất Nhiên lặng lẽ một lần nữa đi trở về phòng tắm, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lại từ đầu mở cửa—
Lần này cô có chút cố ý.
Thậm chí làm bộ chính mình không có cầm chắc nạng, cồng kềnh chọc vào cửa, cửa bởi vậy phát ra tiếng động rất lớn.
Thế là Lê Vô Hồi cũng bị cô đánh thức, theo bản năng mà quay đầu lại nhìn.
Phòng chỉ mở một ngọn đèn.
Khuôn mặt nàng nửa ẩn trong bóng tối, trong ánh mắt còn có sự cô đơn cùng thất vọng chưa tan đi.
Nhưng rất nhanh lại cúi mắt xuống.
Để cho mình khôi phục lại bình tĩnh, một lần nữa ngước mắt nhìn về phía cô, vào lúc này cô như cũng đã là Lê Vô Hồi mạnh mẽ mà không gì không xuyên thủng kia, "Tắm xong?"
"Đúng." Khâu Nhất Nhiên chống nạng đi tới.
Cô như là vô tình dọn dẹp mặt bàn, đem chân giả đặt ở vị trí rất bên cạnh, ít nhất là tầm nhìn của Lê Vô Hồi sẽ không nhìn thấy.
Mới có chút cố ý nói, "Nước vẫn còn rất nóng."
Làm những chuyện này thời điểm nàng rất bận rộn.
Đều không có phát hiện chuyện mình lén lút gội đầu lại bị Lê Vô Hồi phát hiện.
Chờ quay đầu lại—
Nhìn thấy ánh mắt yên lặng của Lê Vô Hồi thì.
Khâu Nhất Nhiên mới có chút chậm chạp phản ứng lại.
Sau đó né tránh ánh mắt quá mức trực tiếp của Lê Vô Hồi, còn đang cố gắng che đậy,
"Chỉ là tắm rửa không cẩn thận làm ướt một chút, đã vừa mới dùng máy sấy thổi qua."
Lê Vô Hồi không lên tiếng, cũng không có quá nhiều trách móc cô.
Chỉ đột nhiên đứng lên.
Sau đó chỉ chỉ trên bàn bày mấy cái hộp đựng thức ăn vẫn chưa mở nắp,
"Trước tiên lại đây ăn một chút gì đi."
Khâu Nhất Nhiên không biết Lê Vô Hồi tại sao đột nhiên đứng lên, theo bản năng mà còn lùi lại một bước.
"Khâu Nhất Nhiên." Lê Vô Hồi lần thứ hai nhìn thấy hành động như là bị giật mình của cô, rất bất đắc dĩ mở miệng,
"Chị là loại người bởi vì em gội đầu trong lúc sinh bệnh sẽ giết chết em sao?"
". . ."
Khâu Nhất Nhiên thở phào nhẹ nhõm, yên tâm ngồi xuống ở bên cạnh bàn nhỏ. Dưới bàn ăn nhỏ có thảm, cho nên cô trực tiếp ngồi ở trên thảm.
Lê Vô Hồi gọi món canh cải bắp, sủi cảo, cháo kiều mạch cùng bánh táo.
Khi mở nắp, canh cải bắp vẫn còn nóng hổi, uống vào một ngụm rất dễ chịu, làm cho cả người ấm lên.
Nước nóng vào bụng, Khâu Nhất Nhiên rốt cục dễ chịu không ít.
Uống vào mấy ngụm.
Lại đậy nắp lại, dự định chờ Lê Xuân Phong lúc ra ngoài lại uống.
Nhưng canh lạnh đi khẳng định không tốt uống.
Cô muốn kêu Lê Vô Hồi mau mau nhanh uống.
Kết quả Lê Vô Hồi liền từ trong phòng tắm đi ra, trong tay còn cầm máy sấy.
Khâu Nhất Nhiên sửng sốt nửa nhịp.
Lê Vô Hồi cũng đã cầm máy sấy đi tới.
"Lê Vô Hồi, chị mau tới đây ăn canh." Biết đối phương muốn làm cái gì, Khâu Nhất Nhiên giục nàng, "Chờ chút canh lạnh mất."
"Em uống của em trước đi." Lê Vô Hồi đi tới phía sau cô, tìm chỗ cắm máy sấy,
"Lạnh chị liền lại gọi một phần."
Khâu Nhất Nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn cô.
Lê Vô Hồi lại rất thẳng thừng gạt đầu cô đi, "Ăn của em đi."
Ngón tay người phụ nữ lạnh lẽo, chạm vào cằm rất mềm.
Tai Khâu Nhất Nhiên nóng lên. Cô có chút bối rối nâng tay, lau đi hơi ấm còn sót lại trên mặt.
Lại quay đầu đi.
Nhìn thấy Lê Vô Hồi cắm máy sấy chuẩn bị thổi tóc cho cô.
Cô mím môi, muốn Lê Vô Hồi cũng cùng với cô dùng bữa, "Tôi đã vừa mới thổi tóc khá khô rồi."
Lê Vô Hồi ngồi vào phía sau cô.
Mang theo hơi ẩm từ phòng tắm.
Lại đưa tay rực tiếp đem mặt cô đẩy qua, "Ngồi xa ra một chút ăn, sẽ có tóc rụng."
Dứt lời.
Nàng đã không chờ Khâu Nhất Nhiên phản bác, mở máy sấy, nhẹ nhàng thổi tóc.
Đại khái cũng là sợ thổi tới thức ăn.
Lê Vô Hồi không có mở gió to.
Lại dùng ngón tay quấn tóc đen mềm mại của Khâu Nhất Nhiên, không cho tóc của cô bay lung tung, cứ như vậy từ từ thổi.
Máy sấy ầm ầm ầm mà vang lên, gió ấm đánh vào trên tóc cùng gáy.
Khâu Nhất Nhiên không ngăn được Lê Vô Hồi, không nói thêm nữa cái gì, quay đầu đi rất yên tĩnh ăn đồ ăn.
Im lặng một hồi lâu.
Cô hơi ngượng ngùng mà chủ động nhắc tới,
"Lê Vô Hồi, tôi rụng tóc tương đối nhiều, chị nhìn thấy thì không nên cảm thấy kỳ quái."
Hành động của Lê Vô Hồi vì vậy mà ngừng mấy giây.
"Nhưng đều là bình thường." Sợ Lê Vô Hồi lại suy nghĩ nhiều, Khâu Nhất Nhiên giải thích, "Là thiếu chất dinh dưỡng."
"Vậy em tại sao thiếu chất dinh dưỡng?"
So với cô cẩn thận, vấn đề của Lê Vô Hồi rất trực tiếp, như một lời cảnh báo, nhéo nhéo tóc của cô: "Khâu Nhất Nhiên, em nên xem xét lại bản thân."
Khâu Nhất Nhiên thừa nhận,
"Tôi trước đây khả năng đúng là như vậy, có chút tự buông thả, cũng không có đặt tâm trí chăm sóc thật tốt chính mình."
Cô nói câu nói này thì là cười, bởi vì không muốn để cho Lê Vô Hồi an ủi cô.
Từ khi sau tại nạn đó.
Lê Vô Hồi vì tâm trạng của cơ, sự trốn tránh, sự nhát gan của cô. . . cũng đã nhận quá nhiều trách nhiệm.
Cô muốn tại chuyện này kết thúc, để Lê Vô Hồi có thể hoàn toàn buông xuống những việc này.
Nhưng cô vẫn nghe thấy Lê Vô Hồi nói, "Không trách em."
Khâu Nhất Nhiên không có đồng tình, cũng không có phủ nhận.
Cô đang cảm thấy sự ấm áp dễ chịu trong gió, nghĩ đến rất lâu, nói, "Cũng không phải lỗi của chị."
Nhưng có lẽ âm thanh máy sấy quá lớn, câu nói này của cô bị che lấp.
Lê Vô Hồi dường như không có nghe được, thậm chí trực tiếp đem máy sấy tăng cao một mức.
Khâu Nhất Nhiên bởi vậy trở nên trầm mặc.
Cô không biết rốt cuộc phải làm sao để Lê Xuân Phong thay đổi loại suy nghĩ cố chấp này.
Mà như là không muốn cô lại nhắc tới, Lê Vô Hồi thổi tóc cho cô, vừa ngữ khí ôn hòa chuyển đề tài,
"Em gần đây, quen với cách tắm rửa này sao?"
"Cái gì?" Khâu Nhất Nhiên không có phản ứng lại.
Lê Vô Hồi vẫn cứ đang thổi tóc cho cô, đại khái là sợ có chỗ không thổi khô bên dưới rồi cô lại bị cảm lạnh, vì lẽ đó kiểm tra rất cẩn thận, ngón tay ở trong sợi tóc cô rất chậm rất chậm lướt qua, như hôn môi đặc biệt cẩn thận,
"Không phải là cách tắm rửa không giống với trước đây, vì lẽ đó không quá quen sao?"
"Hơn nữa khách sạn bên ngoài cũng căn bản không có thiết bị hỗ trợ người khuyết tật."
Khâu Nhất Nhiên rõ ràng ý của nàng—
Bởi vì thiếu hụt một đoạn chân nhỏ, không cách nào bình thường đứng thẳng, mà khi tắm lại không có cách nào chống nạng hoặc là đeo chân giả, vì lẽ đó dù cho là như tắm rửa loại hoạt động thường ngày này, cô cũng không thể rất thuận tiện tiến hành.
Tại Paris đoạn thời gian đó.
Cô từ bệnh viện về nhà.
Lê Vô Hồi cũng đã chuẩn bị cho cô đầy đủ thiết bị hỗ trợ chuyên môn, nhưng cô lúc đó đối với những thiết bị chuyên nghiệp đều khó làm quen, coi như có thể khó khăn tự mình tắm xong, nhưng cũng thường thường bởi vì sau khi mặc áo và quần, tự va vào mình thâm tím, hoặc là trực tiếp ngã xuống đất.
Càng khỏi nói trước lúc đó.
Cô căn bản là không cách nào tự mình tắm rửa, chỉ có thể như người tàn tật như thế, ngồi gục tại trên ghế, được người chăm sóc.
Nhưng hiện tại. . .
"Kỳ thực tìm cái ghế chống chân là được." Khâu Nhất Nhiên giải thích,
"Quen rồi liền không có cái gì bất tiện."
"Là từ lúc nào bắt đầu quen thuộc?" Lê Vô Hồi đem tắt máy sấy, như là ngồi vào phía sau cô, vì lẽ đó âm thanh truyền tới bên tai cô rất rõ ràng, "Sau khi té ngã thường xuyên sao?"
"Cũng té ngã thường." Khâu Nhất Nhiên thẳng thắn thừa nhận, "Nhưng vào lúc ấy cũng còn tốt, không cảm thấy đau nhiều, sau đó từ từ cũng quen."
"Làm thế nào để quen?" Lê Vô Hồi truy hỏi.
Nàng như là muốn đem hết thảy chuyện nhỏ nhặt đều đào đến rõ rõ ràng ràng.
Khâu Nhất Nhiên trái lại im lặng một hồi, mới mở miệng,
"Bởi vì chỉ có mình tôi, ngã cũng là ngã, sẽ không lập tức có người cuống quýt xông lại, nhìn thấy tôi liền loại chuyện nhỏ này cũng làm không được, vì lẽ đó, tôi cũng sẽ không bởi vì ngượng ngùng, liền rất sợ sệt lần sau khi tắm rửa ngã xuống đất, sợ sệt lần sau vẫn là như vậy bị. . . Bị người bất ngờ nhìn thấy. Vậy lần khi tắm rửa, thì sẽ không bởi vì chuyện này căng thẳng như vậy."
Ngữ khí rất thoải mái,
"Hơn nữa cũng sẽ không lập tức có người lại đây đỡ tôi, vì lẽ đó tôi cũng có thể dựa vào chính mình chậm rãi đứng lên."
Kỳ thực coi như là nhớ lại đoạn thời gian đó, trí nhớ của cô vẫn là như bị che phủ một tầng sương mù, có thể nhớ tới một ít đoạn ngắn, nhớ tới tóc ướt sũng quất trên mặt mang lại cảm giác đau rát, nhớ tới phòng tắm ướt nhẹp trên sàn nhà trn trợt sữa tắm, nhưng đối với những cảm xúc mình có trong những đoạn ngắn kia nhận biết không rõ ràng lắm.
Vì lẽ đó, nói xong cái đoạn quá khứ quen thuộc kia, cơ cũng chỉ là cười cười không quan trọng,
"Đại khái chính là như thế quen mà từ từ quen."
Lê Vô Hồi không nói chuyện, cũng không có bất kỳ hành động nào.
Nàng thật giống tại rất khó khăn tiếp thu sự thực này— cũng là bởi vì bỏ mặc nàng, Khâu Nhất Nhiên ngày đó mới sẽ dễ chịu một ít.
"Chỉ là đều qua rồi." Chú ý tới Lê Vô Hồi im lặng, Khâu Nhất Nhiên an ủi nàng,
"Hiện tại cơ bản đều sẽ không có vấn đề gì."
Cô nói ra câu nói như thế này với tất cả sự chân thành.
Thật giống như ba năm trước, cô chưa từng bởi vì cắt bỏ chân mà sản sinh bất kỳ đau khổ nào.
Nhưng Lê Vô Hồi cũng không có tin lời cô, nhìn chăm chú cô một hồi, chậm rãi phun ra ba chữ,
"Đồ lừa đảo."
Khâu Nhất Nhiên bị trực tiếp nói trúng tim đen, có chút ngượng ngùng gãi gãi mí mắt, nhưng cũng không dám mạnh miệng phản bác, dù sao cô cũng là mới từ bệnh viện đi ra. Thế là cô mở nắp canh, rất gượng ép nói sang chuyện khác,
"Ăn cơm đi, Lê Vô Hồi."
Như là vì phối hợp sự bình thản của cô, Lê Vô Hồi thật sự cuối mặt uống một hớp canh.
Lại ngước mắt, nhìn thấy ánh mắt có chút mong đợi của cô, nhẹ nhàng nói,
"Ngon."
Khâu Nhất Nhiên thở phào nhẹ nhõm, đem canh còn bốc hơi nóng hướng về bên kia đẩy một cái,
"Vậy chị uống nhiều một chút, không cần chờ nó nguội."
Lê Vô Hồi "Ừ" một tiếng.
Lại lặng lẽ mà uống một hớp, nuốt xuống, mới hỏi, "Vậy em từ đây trở về sau. . ."
"Có phải là có thể so với trước càng quen thuộc, cũng sẽ càng tốt hơn?"
Khâu Nhất Nhiên sửng sốt.
Cô có thể cảm giác được— Lê Vô Hồi gần đây tính hung hăng không còn mạnh như thế nữa, tựa hồ cũng đang rất cố gắng tiếp thu chuyện bị cô bỏ rơi.
Đây chính là điều Khâu Nhất Nhiên mong muốn ban đầu.
Cho nên cô từ trong bàng hoàng thoát ra, siết nhẹ đầu ngón tay, nhẹ nhàng nói,
"Sẽ."
. . .
Ăn qua loa thêm một chút sau đó, Khâu Nhất Nhiên liền buồn ngủ kinh khủng, mí mắt cũng bắt đầu díu lại.
Nhưng cô vẫn là cố thức chờ Lê Vô Hồi ăn xong.
Lê Vô Hồi thì bảo cô nhanh ngủ đi. Cô lắc đầu, không đồng ý.
Lê Vô Hồi cau mày, "Em sao lại bướng bỉnh vào những lúc như thế này?"
Đại khái là buồn ngủ đến mơ màng, cằm Khâu Nhất Nhiên đã chạm vào xương quai xanh, cũng lộn xộn đáp một câu, "Bởi vì không muốn để chị ăn cơm một mình."
Lê Vô Hồi dừng lại.
Đầu Khâu Nhất Nhiên đột nhiên gục xuống một hồi.
Cố gắng mở mí mắt, sau đó đối diện Lê Vô Hồi, cô đang nheo mắt cười rất vô hại, giải thích,
"Bởi vì ở nhà chúng ta, chỉ có đứa nhỏ phạm sai lầm mới sẽ một mình ăn cơm."
Nói xong sau này, cô lại mơ mơ màng màng ngáp một cái, như là không có ý thức được—
Lúc trước cô lúc nào cũng quen nói câu nói như thế này.
Lê Vô Hồi cuộn ngón tay.
Cúi đầu ăn một miếng sủi cảo, sau đó nhìn sủi cảo bị chính mình cắn ra hình lưỡi liềm, hỏi,
"Em biết mình vừa đang nói cái gì không?"
"Hả?" Khâu Nhất Nhiên có chút mơ màng ngước mắt, "Cái gì?"
Cô như là đã không nhớ rõ.
Thật giống như đó là một câu nói mộng mị mơ hồ không rõ.
Mộng tỉnh sau liền mất hết ký ức.
"Quên đi." Lê Vô Hồi cười một cái tự chế giễu.
Sau đó liền ăn nhanh hơn.
Khâu Nhất Nhiên dụi dụi mắt, "Lê Vô Hồi, chị ăn từ từ, tôi không có gấp như vậy đâu."
"Chị ăn xong rồi."
Lê Vô Hồi cố gắng nuốt xong miếng sủi cảo cuối cùng, "Em đi ngủ đi, chị còn muốn tắm rửa."
Khâu Nhất Nhiên nhìn một chút đồ ăn còn lại trên bàn, xác nhận Lê Vô Hồi ăn không ít, đúng là đã ăn xong.
Mới yên lòng ngáp một cái,
"Vậy tôi đi ngủ."
Nói rồi, cô liền trực tiếp trèo lên giường.
Chiếc giường khách sạn này cũng không thoải mái lắm, có chút quá mức mềm mại, người hơi động đậy, tiếng động liền đặc biệt lớn.
Vì lẽ đó dù cho là mệt mỏi như thế, Khâu Nhất Nhiên cũng không thể hoàn toàn ngủ say.
Cô như là mọc ra rất nhiều xúc tu, vì lẽ đó có thể rất cảm giác được một cách rõ ràng—
Lê Vô Hồi ở bên trong phòng đi tới đi lui.
Lê Vô Hồi nhẹ nhàng lấy quần áo để đi tắm rửa.
Lê Vô Hồi gội đầu, đem cửa phòng tắm đóng rất chặt, dùng mức thấp nhất của máy sấy thổi tóc không tới mười phút.
Lê Vô Hồi mang theo mùi sữa tắm, ướt át, cùng với hơi ấm máy sấy thổi qua đi tới. . .
Lê Vô Hồi nằm xuống bên cạnh cô.
Khoảnh khắc giường lún xuống—
Ý thức Khâu Nhất Nhiên lập tức tỉnh táo không ít, xúc tu đều nhất thời rụt về.
Trong lúc Lê Vô Hồi rất tự nhiên ở trong phòng đi tới đi lui, cô cũng đã trằn trọc nhiều lần.
Hiện tại, Lê Vô Hồi nằm xuống.
Cô chỉ có thể quay lưng Lê Vô Hồi, tay bám ở một bên giường, cả người chỉ chiếm chưa tới một phần ba vị trí.
Nhưng bản thân cô không có chú ý tới điểm này.
Cả người lưng eo đều căng thẳng vô cùng.
Lê Vô Hồi từ lúc lên giường liền không có lên tiếng, hô hấp rất đều đặn nằm tại bên cạnh cô, nằm phía bên kia giường, như một đống bông gòn trọng lượng rất nhẹ.
Khâu Nhất Nhiên căng thẳng đến mức quá cùng cực, trái lại mệt một chút.
Vì lẽ đó trở mình.
Cô nheo mắt liếc nhìn trần nhà, nghe được tiếng hít thở của Lê Vô Hồi tựa hồ gần lại.
Rồi lập tức nhắm hai mắt lại.
Lần thứ hai rất gò bó trở mình.
Nằm nghiêng, quay lưng Lê Vô Hồi, đối diện bệ cửa sổ.
Khoảng cách này khiến cô thoải mái không ít, không có căng thẳng như vừa rồi.
Chính là muốn cứ như vậy duy trì cùng một tư thế, người khá là mệt mỏi.
Ngày thời điểm cô không nhịn được lại xoay người, Lê Vô Hồi đột nhiên lên tiếng,
"Lẽ nào em muốn hôn chị sao?"
Khâu Nhất Nhiên giật mình ho khan lên, "Chị nói cái gì?"
"Nếu như không phải bởi vì muốn hôn chị, hoặc là làm. . ." Lê Vô Hồi dừng lại rất tự nhiên, kéo dài hơi có chút lâu.
Âm thanh rất lười nhác, như là đã ngủ mấy phút, hiện tại đã tỉnh lại, "Nếu không muốn làm gì đó."
Chậm rãi trở mình, sợi tóc cong bay xuống đến sống lưng cô, làm cho cô rất ngứa,
"Thế thì tại sao em cứ trằn trọc mãi?"
Cảm nhận được nệm bị người phụ nữ xoay người làm cho căng thẳng rồi lại lún xuống, Khâu Nhất Nhiên cứng miệng.
Cô đương nhiên biết Lê Vô Hồi là cố tình, cố tình không nói hành động gây sốc thì đến chết cũng không thôi làm cho cô khó xử.
Nhưng, nhưng.
Ngoại trừ cả người cứng đờ, cô tạm thời không tìm được lời phản bác nào tốt.
"Không phải."
Khâu Nhất Nhiên ôm lấy hai tay, có chút vội vã vì chính mình giải thích, "Tôi không có, tôi chính là đột nhiên ngủ cùng người khác, có chút không quen mà thôi."
Lê Vô Hồi "Ồ" một tiếng, "Nếu không phải, vậy thì cứ tự nhiên ngủ chút đi."
Nàng cười khẽ, "Chớ làm chuyện này căng thẳng như vậy."
"Biết rồi." Khâu Nhất Nhiên nói như thế.
Sau đó cô rất tự nhiên đem hai tay áp sát ở bên eo, rất tự nhiên nằm thành một cái thanh gỗ rất dài.
Rồi cô lại dùng một loại tư thế rất tự nhiên là hơi ngẩng cằm, đi giục Lê Vô Hồi,
"Chị nhanh lên ngủ đi, đừng bận tâm tôi."
Lê Vô Hồi không lên tiếng.
Như là quay lưng nàng đã ngủ.
Khâu Nhất Nhiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Không biết có phải do Lê Vô Hồi vừa trêu ghẹo làm cho cô liều lên hay không, mà dù giữ nguyên cái tư thế căng cứng đó, cô vẫn vô tình ngủ sâu được.
Thế là cô cũng liền không biết—
Lê Vô Hồi mà cô tưởng đã ngủ say, sau đó lại mở mắt ra, ngồi dậy, cứ thế nhìn cô rất lâu trong bóng tối.
Đầu tiên là áp tay lên trán cô, xác nhận cô không bị sốt trở lại.
Mới thở dài.
Sau đó hơi nhíu mày lại, rất khó nhọc đưa tay ra—
Gỡ tay chân đang hơi cứng đờ của cô ra.
Tay được đặt xuôi xuống bên cạnh.
Chân đang gác lên nhau như bánh quai chèo cùng chăn cũng thả lỏng ra. . .
Mãi đến khi sắp xếp cho cô một tư thế rất thoải mái, Lê Vô Hồi mới hơi giãn nét mặt.
Từ từ thu tay về.
Nhưng vẫn không cẩn thận.
Đụng tới cái ống quần trống không kia, cảm giác rất hụt hẫng, khiến người ta có một thoáng hoảng hốt.
Như đụng tới cái gì không nên đụng vào vậy, Lê Vô Hồi im lặng rụt tay về.
Cho dù đã qua lâu như vậy, nàng vẫn không thể nào quen thuộc chuyện này.
Nhưng Khâu Nhất Nhiên một mình, lại làm sao mà tự mình quen thuộc? Liệu có thật sự đơn giản như cô nói không?
Phòng kéo căng rèm cửa sổ, ánh sáng mờ tối, mở điều hòa, đây là một môi trường rất thích hợp để ngủ.
Nhưng Lê Vô Hồi liền cứ thế ngồi im.
Nàng lặng lẽ nhìn kỹ Khâu Nhất Nhiên đã ngủ say, ánh mắt rất lâu đều không rời.
Nếu như bị Khâu Nhất Nhiên biết được, có thể sẽ không hiểu rõ nàng tại sao phải làm như thế—
Mặt một người đang ngủ có cái gì đáng xem? Còn không nhúc nhích mà nhìn chăm chú lâu như vậy ?
Lê Vô Hồi lúc trước cũng vẫn nghĩ như thế.
Bởi vì nàng một khoảng thời gian rất dài đều cho rằng, chỉ cần mình mở mắt ra, vĩnh viễn có thể nhìn thấy Khâu Nhất Nhiên ngủ.
Thậm chí đến cuối cùng đều sẽ vô tình nhìn chán, điểm này các nàng cũng sẽ giống hệt những người đã lập gia đình khác.
Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này sẽ trở thành điều xa vời.
Vì lẽ đó hôm nay, nàng lén lút véo nhẹ lỗ tai Khâu Nhất Nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro