
Chương 38: Lê Vô Hồi
Đêm đó, Trần Tuyết Bính nửa tỉnh nửa mê đi vệ sinh. Giữa đường, ánh mắt cô đột nhiên va phải một cảnh tượng ở góc lều.
Đã là nửa đêm, hầu như không có ánh sáng, chỉ có một chút ánh trăng xuyên qua những khe hở của tấm vải nỉ. Hai người phụ nữ Trung Quốc tuyên bố là đi du lịch ly hôn, lúc trước khi ngủ rõ ràng nằm cách xa nhau như kẻ thù. Nhưng giờ đây, trong giấc ngủ say, họ lại ôm chặt lấy nhau, che giấu mọi người.
Một người nhỏ nhắn, gầy gò cuộn tròn ở giữa, người còn lại nằm ở bên ngoài, dùng cơ thể mình bao bọc chặt chẽ lấy đối phương.
Trần Tuyết Bính giật mình, toàn thân nổi da gà một cách khó hiểu.
Lúc này, Vượng Vượng, thấy cô không có ở bên cạnh, cũng mơ màng chạy đến, hơi hoảng sợ ôm lấy cô. Rồi, cô ấy nghiêng đầu, cũng nhìn thấy hai người kia.
Vượng Vượng dụi mắt, mơ màng hỏi: "Hai người đó không phải nói muốn ly hôn sao?"
Tuyết Bính trầm tư một lát, nhìn thấy Khâu Nhất Nhiên bị thiếu mất một chân, cô trịnh trọng nói: "Chúng ta phải nghĩ cách giúp họ."
Nói rồi, hai người nhìn nhau, rồi lại đồng loạt thu ánh mắt về.
Trần Tuyết Bính rón rén tiến đến, định kéo bàn tay của Khâu Nhất Nhiên đang đặt ngoài chăn vào trong. Sau khi cầm lên, cô nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi, rồi rất vô tình đặt tay Khâu Nhất Nhiên lên eo Lê Vô Hồi.
Phó Vượng Vượng cũng cùng cô đi vòng quanh hai người. Họ lấy chiếc chăn ở giữa hai người ra, rồi cùng nhau đắp chiếc chăn dày hơn lên cho cả hai.
Làm những việc kỳ quặc giữa đêm khuya, Vượng Vượng và Tuyết Bính đều toát mồ hôi hột.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cặp vợ vợ son rất tự nhiên ghé đầu vào nhau, cúi xuống nhìn cặp đôi ly hôn đang ngủ, dùng sóng não để cân nhắc xem có thể làm gì quá đáng hơn nữa không.
Thế nhưng, họ còn chưa kịp đưa ra kết luận.
Hai người đang ngủ dưới cùng một chiếc chăn đột nhiên rất tự nhiên dựa vào nhau.
Khâu Nhất Nhiên vốn đang co ro, khi chiếc chăn được đắp lên, cô liền thuận thế rúc vào lòng Lê Vô Hồi. Cô vòng tay ôm lấy eo Lê Vô Hồi, vô thức ngước đầu lên, trán gần như chạm vào cằm Lê Vô Hồi.
Lê Vô Hồi cũng như được một loại ký ức cơ bắp nào đó điều khiển, rất tự nhiên điều chỉnh tư thế để ôm lấy Khâu Nhất Nhiên. Nàng hơi cúi đầu, một tay che chở vai đối phương, ôm chặt người đang rúc vào lòng mình.
Cơ thể hai người dường như là hai mảnh ghép khớp vào nhau, họ liền biến thành một quả trứng hoàn chỉnh đang trốn trong vỏ bọc.
Vượng Vượng rất muốn "tạch" một tiếng để lưu lại khoảnh khắc này, nhưng bị Tuyết Bính ngăn lại.
Cuối cùng, cặp vợ vợ son nhìn nhau rồi lặng lẽ rút lui.
-
Không thể phủ nhận, Khâu Nhất Nhiên đã có một giấc ngủ ngon.
Cô không hề đánh mất ký ức mờ ảo đêm qua về cơn ác mộng và Lê Vô Hồi. Mặc dù đoạn ký ức đó khiến cô cảm thấy ngượng ngùng, nhưng lúc đó cô không có đủ dũng khí để lật ngược mọi chuyện.
Một cách đáng xấu hổ, cô đã trốn trong vòng tay bảo vệ của Lê Vô Hồi. Dưới những lời an ủi thì thầm của Lê Vô Hồi, cô đã khó khăn bình ổn lại cảm xúc của mình, và cuối cùng bất tri bất giác thiếp đi.
Đêm nay, cô không gặp thêm ác mộng nữa.
Khi tỉnh dậy, xung quanh rất ồn ào. Có người đi lại ngoài lều. Mơ mơ màng màng, cô hé mắt ra và nhìn thấy Lê Vô Hồi.
Lê Vô Hồi ở rất gần, gần đến mức mặt nàng ngay trước mặt Khâu Nhất Nhiên. Mái tóc xoăn màu nâu sau giấc ngủ trở nên lộn xộn, mang theo mùi hương của tóc, vương trên gối, trên mặt cô, và trên vai hai người dính chặt vào nhau.
Chỉ cần gần thêm một chút nữa... là sẽ vô tình cọ xát vào da thịt đối phương.
Khâu Nhất Nhiên gần như chết lặng vì sợ hãi. Cô nhớ rõ, đêm qua cô và Lê Vô Hồi không hề gần gũi đến thế. Cho dù Lê Vô Hồi đã di chuyển đến gần để an ủi cô, cuối cùng họ cũng không ngủ chung trên một chiếc nệm hay trong một chiếc chăn.
Vậy mà bây giờ... Họ đang ôm nhau. Tay cô đặt trên eo Lê Vô Hồi, và Lê Vô Hồi rất tự nhiên ôm vai cô. Họ đang ôm nhau ngủ trong một chiếc lều du mục ở Kazakhstan, cứ như thể đó là một đêm bình thường trong vô số đêm ở Paris.
Trời chắc chắn đã sáng, vì ngoài lều có nhiều tiếng động lớn của người đi lại. Có lẽ Lê Vô Hồi vẫn chưa tỉnh. Hơi thở của nàng đều đều phả vào mặt Khâu Nhất Nhiên. Khuôn mặt ngủ rất yên bình, như đang mơ một giấc mơ đẹp.
Khâu Nhất Nhiên không dám có bất kỳ động tác nào. Toàn thân cô cứng đờ. Cô trừng mắt nhìn một cách khó khăn, hy vọng đây chỉ là một giấc mơ. Nhưng tiếng động ngoài lều đã cho cô biết điều ngược lại.
Bàn tay đặt trên eo Lê Vô Hồi cứng đờ, nắm thành nắm đấm. Khâu Nhất Nhiên cố gắng từ từ rút tay lại.
Để không đánh thức Lê Vô Hồi và rơi vào tình huống đối mặt khó xử, Khâu Nhất Nhiên đã mất vài phút để từ từ hoàn thành quá trình rút tay ra. Sau khi xong xuôi, cô cuối cùng cũng thả lỏng chiếc cằm đang căng cứng, nhưng vẫn không dám thở mạnh.
Lúc này, chỉ cần dời tay Lê Vô Hồi ra, rồi giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra là được. Khâu Nhất Nhiên nín thở, cẩn thận cuộn ngón tay, từ từ đưa tay về phía sau vai mình. Ngay khi sắp chạm vào cánh tay của Lê Vô Hồi, nàng trong giấc ngủ bỗng nhiên có động tác. Bàn tay đang đặt trên vai Khâu Nhất Nhiên đột ngột di chuyển, rồi rất tự nhiên đặt lên lưng Khâu Nhất Nhiên.
Khâu Nhất Nhiên khựng lại ngay lập tức. Vì hành động của Lê Vô Hồi, tóc của hai người vướng vào nhau. Mặt Khâu Nhất Nhiên bị ép vào Lê Vô Hồi, mắt và mũi gần như chạm vào vùng da mềm mại và nhạy cảm nhất ở cổ của nàng. Điều này khiến cô càng không dám tạo ra bất kỳ tiếng động nào. Bất lực hoàn toàn, cô trở thành một người bị đóng băng trong vòng ôm.
Lê Vô Hồi, người đang ôm cô, có lẽ vẫn còn đang mơ. Nàng phát ra một tiếng thở dài gần như vô thanh, rồi ôm chặt Khâu Nhất Nhiên và nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Hành động này hoàn toàn là vô thức, vì nó đã lặp lại vô số lần trong đêm qua.
Chỉ cần Khâu Nhất Nhiên vô tình run rẩy hay phát ra bất kỳ tiếng động nào, Lê Vô Hồi sẽ đột ngột tỉnh giấc. Hoặc dù chưa hoàn toàn tỉnh, nàng vẫn sẽ trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, thở nặng nhọc và vỗ nhẹ lưng Khâu Nhất Nhiên. Giống như rất nhiều đêm mất ngủ của cả hai người trước đây.
Khi Khâu Nhất Nhiên chậm chạp nhận ra chuyện này lại xảy ra, cô đột nhiên cảm thấy tê dại khắp người, cố gắng lấy lại hơi thở. Núp như một con chim cút trong chiếc chăn dày, cô có thể nghe thấy nhịp tim ổn định của Lê Vô Hồi ngay bên tai mình. Thình thịch, thình thịch.
Khâu Nhất Nhiên nhắm chặt mắt. Trán cô dính chặt trước ngực Lê Vô Hồi, có thể cảm nhận được mạch đập yếu ớt, mềm mại của nàng ngay bên tai, như muốn chạm vào màng nhĩ của mình. Lê Vô Hồi dường như không nhận ra cô đã tỉnh, vẫn vỗ lưng cô một cách đều đặn, lòng bàn tay mềm mại đặt lên tấm lưng căng cứng của Khâu Nhất Nhiên.
Khâu Nhất Nhiên buộc mình phải tạo khoảng cách, che đi hơi thở hỗn loạn của mình. Lòng bàn tay đặt sau lưng nàng nâng lên. Cô ép mình phải nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay Lê Vô Hồi, không được lưu luyến bất kỳ điều gì.
Lòng bàn tay nàng lại nhẹ nhàng hạ xuống lần nữa.
Không.
Khâu Nhất Nhiên cắn chặt môi. Tiếp đó, như thể đang trốn chạy một thứ gì đó kinh khủng, cô chui ra khỏi chiếc chăn ấm áp, lóng ngóng cầm lấy đôi nạng, rồi lao ra ngoài.
Lòng bàn tay ấy lại đưa lên...
Lê Vô Hồi vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Khâu Nhất Nhiên đang trốn chạy khỏi mình như một con cá mất nước.
Lòng bàn tay hạ xuống...
Không.
Ngón tay Lê Vô Hồi từ từ co lại.
Lòng bàn tay lại nâng lên lần nữa...
Lê Vô Hồi mệt mỏi nhắm mắt lại, cả người co lại, không quay sang phía bên kia.
Lòng bàn tay đang nâng lên cuối cùng cũng hạ xuống...
Nàng vỗ vỗ vai mình.
-
Sau khi ra ngoài, Khâu Nhất Nhiên đã tỉnh táo lại.
Ngoài lều, người đông hơn cô tưởng. Thời tiết hôm nay có vẻ rất đẹp, mặt trời chiếu khắp thảo nguyên. Dân du mục và du khách đều bận rộn dọn dẹp để tiếp tục hành trình.
Có một người đứng bên lều, thấy cô đột nhiên chống nạng chạy ra thì giật mình, lẩm bẩm trong miệng, rồi định vén rèm vào lều. Khâu Nhất Nhiên vội vàng ngăn lại. Người kia lại giật mình, luyên thuyên nói những điều mà cô không hiểu, ngữ khí nghe có vẻ không được tốt.
Khâu Nhất Nhiên mím môi, vẫn dùng giọng ôn hòa để giao tiếp với người đó: "Xin đừng vào vội, hãy đợi một chút được không?" cô nói bằng tiếng Anh.
Đối phương không hiểu, ngữ khí càng thêm nôn nóng. Thế là, Khâu Nhất Nhiên luống cuống làm ký hiệu bằng tay. Lần này, đối phương dường như đã hiểu, miễn cưỡng gật đầu đồng ý, ra hiệu "mười". Có nghĩa là có thể đợi mười phút. Khâu Nhất Nhiên thở phào nhẹ nhõm, chống nạng cúi người nói "cảm ơn". Sau đó, cô liếc nhìn chiếc rèm đang đóng chặt, thở ra một hơi, nhìn quanh. Cô không dám đi quá xa, chỉ đi vài bước, tìm một tảng đá và ngồi xuống.
Từ vị trí này, cô có thể nhìn thấy chiếc xe của họ và cả chiếc lều họ đã ngủ.
Cô chưa kịp đợi đủ mười phút thì Lê Vô Hồi đã vén rèm đi ra. Nàng vẫn mặc chiếc áo khoác có khóa kéo hỏng, cầm trong tay một lọ thuốc, và đi thẳng đến chỗ Khâu Nhất Nhiên.
Lúc đó, Khâu Nhất Nhiên vừa xoa bóp cái chân trái hơi tê của mình sau một đêm ngủ, và đang nhìn chằm chằm vào chiếc taxi màu vàng chanh.
"Sao? Lại hối hận à?" Lê Vô Hồi đi tới, giọng tuy là chất vấn nhưng lại rất bình tĩnh. "Cảm thấy lẽ ra không nên đồng ý đi Paris với chị?"
Bóng của Lê Vô Hồi phủ lên cô, như áp lực, như sự bao vây. Khâu Nhất Nhiên hoảng hốt đảo mắt, chậm nửa nhịp lắc đầu. "Không phải."
"Vậy em đang nghĩ gì?" Lê Vô Hồi cúi xuống nhìn cô, đưa lọ thuốc trong tay cho cô với ngữ khí không thể chối từ: "Lát nữa lên xe bôi thuốc một lần nữa."
Khâu Nhất Nhiên im lặng nhận lấy lọ thuốc. "Chuyện tối qua..."
"Chị không nhớ," Lê Vô Hồi dứt khoát cắt ngang lời cô. "Chị không nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm qua. Hơn nữa, cho dù có chuyện gì đi nữa, trời lạnh như vậy, trong tình huống khẩn cấp thì đều có thể thông cảm được."
Khâu Nhất Nhiên biết Lê Vô Hồi đang giữ gìn lòng tự trọng của mình. Cô siết chặt lọ thuốc trong tay, không hiểu sao lại cảm thấy khó xử hơn. Cô nói: "Cảm ơn chị."
"Không có gì," Lê Vô Hồi đáp. Nói xong, nàng dừng lại một chút, dường như không ý thức được mình nên nói "Đừng khách sáo" chứ không phải "Không có gì". Nhưng nàng không sửa lại lời mình, mà chỉ nhẹ giọng lặp lại: "Không có gì."
Khâu Nhất Nhiên có chút bối rối chớp mắt. Lê Vô Hồi dừng lại một lát, không nhắc lại chuyện này. "Vậy em vừa nghĩ gì?"
Khâu Nhất Nhiên phản ứng lại, ánh mắt cô lại quay về chiếc taxi đang đậu cách đó không xa. Cô do dự rất lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: "Chị có muốn tự mình lái xe không?"
Lê Vô Hồi vì câu hỏi này mà trở nên im lặng. Nàng dường như rất bất ngờ khi Khâu Nhất Nhiên đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhưng lại không biết phải xử lý ra sao.
Mãi một lúc sau, nàng dùng tay phải che mu bàn tay trái, dùng móng tay cào nhẹ lên đó, rồi miễn cưỡng trả lời bằng cách phòng vệ quen thuộc của mình: "Vì chị muốn em một lần nữa đối mặt với nó, nên em cũng muốn giúp chị vượt qua trở ngại này trước khi ly hôn sao?"
Lê Vô Hồi không né tránh, nàng trực tiếp làm rõ suy nghĩ của Khâu Nhất Nhiên. Khâu Nhất Nhiên vốn cũng không định che giấu suy nghĩ của mình. Nghe Lê Vô Hồi nói vậy, cô không phủ nhận: "Đại ý là vậy."
"Em đã có ý nghĩ này ngay từ đầu, hay là chỉ mới nghĩ đến trong mấy ngày nay?" Lê Vô Hồi không nhìn chiếc xe nữa, ánh mắt nàng rơi trên đỉnh đầu Khâu Nhất Nhiên.
"Có gì khác nhau sao?" Khâu Nhất Nhiên không hiểu ý nghĩa của câu hỏi này.
"Đương nhiên là có," Lê Vô Hồi nói. "Nếu ngay từ khi lên đường em đã nghĩ vậy, chứng tỏ em luôn nghĩ cho chị. Nhưng nếu chỉ là mấy ngày nay em mới nảy ra ý này, có thể là để trả đũa chị, hoặc chỉ là..." Nói đến đây, Lê Vô Hồi siết chặt hai bàn tay vào nhau, "Muốn chị chuyển sự chú ý mà thôi."
Khâu Nhất Nhiên chú ý đến hành động của Lê Vô Hồi. Cô im lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi nói: "Em đương nhiên cũng hy vọng chị hướng về phía trước."
Lê Vô Hồi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, như đang phân định xem cô có đang nói thật lòng không.
"Em luôn nghĩ vậy," Khâu Nhất Nhiên thành thật giải thích. "Không phải vì muốn đấu với chị, cũng không phải vì chị bảo em vẽ tranh, bảo em... lên phim, mà em lại tìm cách thắng chị, cố ý nhắc chuyện lái xe để chị cũng khó chịu... Thật ra, em đồng ý chuyện này là muốn cả hai chúng ta cùng vượt qua. Và trên đường đi em vẫn luôn suy nghĩ, hôm qua em đã muốn nói rồi. Đoạn đường gần đây rất dễ đi, là đường lớn, không có nhiều xe cộ, là một cơ hội tương đối an toàn. Nếu em... em ở bên cạnh chị, sẽ không có vấn đề gì."
Nghe thấy những lời này của Khâu Nhất Nhiên xuất phát từ tận đáy lòng, Lê Vô Hồi không ngắt lời cô. Sau khi nghe xong, nàng khẽ cười và hỏi: "Em có thể đảm bảo là sẽ không có vấn đề gì không?"
Khâu Nhất Nhiên sững người.
Lê Vô Hồi lại cười. "Đừng nói lời ngốc nghếch." Lê Vô Hồi biết cô không thể trả lời câu hỏi này. Hỏi xong, nàng tự nhiên ngồi xổm xuống, giúp cô sửa lại chiếc ống quần bị kéo lên khi cô vội vã ra ngoài. "Chuyện này liên quan đến sự an toàn của em, chị tuyệt đối sẽ không bị vài câu nói của em thuyết phục đâu."
"Chẳng lẽ chị cả đời sẽ không bao giờ tự mình lái xe nữa?" Khâu Nhất Nhiên nắm lấy cơ hội hỏi.
Hành động của Lê Vô Hồi dừng lại. Gió trên thảo nguyên rất lớn, tóc nàng bị gió thổi rối tung, bay lất phất, có vài lọn thậm chí còn lướt qua chóp mũi Khâu Nhất Nhiên. Điều này như một chất xúc tác, khiến Khâu Nhất Nhiên cảm thấy cay xè khóe mắt. "Sau này nếu gặp phải tình huống bắt buộc thì sao?"
Nghe thấy câu hỏi ngây thơ đó, Lê Vô Hồi ngẩng đầu lên giữa những lọn tóc bay lất phất. "Khâu Nhất Nhiên," nàng quay lưng lại bầu trời xanh rộng lớn của thảo nguyên, nhìn chằm chằm vào cô, cười khẽ nói: "Em nghĩ việc chị cả đời không lái xe quan trọng hơn, hay việc em cả đời không thể bấm máy ảnh quan trọng hơn?"
Câu nói đó chặn lại cổ họng Khâu Nhất Nhiên.
Nhưng Lê Vô Hồi không dừng lại, nàng tiếp tục truy hỏi không chút khách khí: "Nếu em có thể trốn ở một nơi như thế cả đời không bấm máy ảnh, thì tại sao chị không thể cả đời không lái xe?"
Câu hỏi này rất trực diện, khiến Khâu Nhất Nhiên cuối cùng cũng hoàn toàn nhận ra: cô không thể thuyết phục được Lê Vô Hồi vào lúc này, cũng như Lê Vô Hồi không thể thuyết phục cô chỉ bằng vài câu nói.
Họ đều đã chứng kiến quãng thời gian có lẽ huy hoàng nhất, đáng nhớ nhất, và trẻ tuổi nhất của đối phương. Có lẽ vì tiếc nuối, hay vì hổ thẹn, họ đều mong đối phương có thể vượt qua sự kiện đó, trở lại làm người mà mình đã từng thấy và yêu.
Lê Vô Hồi nói nàng đang tự lừa dối mình, nhưng bản thân cô cũng có khác gì đâu? Tuy nhiên, khi đối mặt với vấn đề này, cả hai vẫn có một sự thấu hiểu ngầm, đồng thời lựa chọn cách cứng đầu và liều lĩnh nhất. Không ngờ, chính vì thế mà họ lại không thể buông tha cho nhau, không ai có thể dễ dàng thỏa hiệp.
"Em biết rồi," một lúc lâu sau, Khâu Nhất Nhiên cuối cùng cũng lên tiếng.
Lê Vô Hồi "Ừ" một tiếng, rồi đứng dậy. Bóng nàng lại bao phủ lấy cô: "Nếu em không thể lái xe, chúng ta có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày, chờ em hoàn toàn hồi phục. Chị không thiếu thời gian... Cho dù em có muốn ly hôn với chị đến mấy, cũng không cần phải cố chấp trong chuyện này."
"Em biết," Khâu Nhất Nhiên nói khẽ. "Em sẽ không cố chấp trong chuyện này đâu."
Lê Vô Hồi không nói thêm gì nữa, chỉ giục cô: "Ở đây người đi lại đông đúc, em rửa mặt ăn sáng xong thì lên xe bôi thuốc trước đi, chị sẽ dọn dẹp hành lý, tiện thể nói lời cảm ơn với chủ nhà, rồi sẽ tìm em sau."
Biết Khâu Nhất Nhiên đặc biệt nhạy cảm với chuyện này, Lê Vô Hồi đã không đề cập đến việc giúp cô bôi thuốc. Nói xong, nàng quay lưng bước đi.
Khâu Nhất Nhiên cũng không đứng lại đó lâu. Cô như một người máy vừa bị lên dây cót, một cách máy móc, làm theo lời Lê Vô Hồi: đi rửa mặt, trên đường nói lời cảm ơn với chủ nhà, sau đó cầm thuốc lên xe.
Có lẽ vì bị dính mưa đêm qua, một vài chỗ trên phần chân còn lại bị nước ngâm và ma sát, hơi sưng đỏ. Nhưng chưa đến mức nhiễm trùng. Xem ra thuốc của Lê Vô Hồi thực sự rất hữu dụng. Khâu Nhất Nhiên trốn trong xe tự bôi thuốc. Sau đó, cô bắt đầu lên kế hoạch cho chặng đường tiếp theo. Để đảm bảo hành trình suôn sẻ, hôm nay tốt nhất cô không nên đeo chân giả.
Tất nhiên, không đeo chân giả cũng không ảnh hưởng đến việc lái xe, nhưng nếu cô không đeo, Lê Vô Hồi nhất định sẽ phát hiện ra, và nàng sẽ không dễ dàng để cô lái xe trong tình trạng này.
Đúng lúc Khâu Nhất Nhiên đang do dự, cửa xe đột nhiên có tiếng gõ. Khâu Nhất Nhiên giật mình, vội vàng kéo ống quần xuống, rồi hạ cửa kính.
Là Trần Tuyết Bính. Cô ấy chớp chớp mắt, chiếc khăn voan trắng trên đầu vẫn bay phấp phới: "Hôm nay hai người đi xe à?"
Khâu Nhất Nhiên lắc đầu. "Vẫn chưa biết."
"Hai người tốt nhất nên đến thành phố gần đây để bảo dưỡng xe một chút đã," Trần Tuyết Bính nhắc nhở anh. "Đừng đi luôn, dễ gặp vấn đề lắm đấy."
Lúc này Khâu Nhất Nhiên mới nhận ra, Trần Tuyết Bính chính là thợ cơ khí. Trước đó, cô vẫn nghĩ Vượng Vượng, người trông cao lớn và điềm tĩnh hơn, mới là người đó. Bởi vì Trần Tuyết Bính trông hơi gầy, và thấp bé hơn so với phụ nữ da trắng bình thường.
"Được rồi, cảm ơn cô," Khâu Nhất Nhiên mỉm cười với Trần Tuyết Bính, rồi thầm xin lỗi vì những ấn tượng cứng nhắc của mình.
"Không có gì," Trần Tuyết Bính chống tay lên cửa xe, cười hì hì hỏi: "Thật ra tôi muốn hỏi, nếu hôm nay các cô đến thành phố, có thể cho chúng tôi đi nhờ một đoạn không?"
"Được chứ," Khâu Nhất Nhiên nói ngay lập tức. Nhưng một giây sau, cô mới nhớ ra có một chuyện chưa nói rõ với Trần Tuyết Bính. Thế là cô chỉ vào chân mình, ngập ngừng: "Cô biết tôi là tài xế không?"
"Tôi biết từ hôm qua rồi," Trần Tuyết Bính chống cằm, nháy mắt với cô. "Vậy cô có sẵn lòng chở chúng tôi đi không?"
"Có thể..." Khâu Nhất Nhiên cười, rồi ấn vào chân mình, do dự vài giây, rồi lại hỏi: "Có ai trong số các cô biết lái xe không?"
"Tôi có thể!" Trần Tuyết Bính đồng ý ngay, rồi giơ ngón cái lên với Khâu Nhất Nhiên, nói một câu tiếng Trung kỳ quặc: "Bạn bè Trung Quốc của tôi, tôi sẽ không bao giờ quên cô."
Vì giọng phát âm quá kỳ lạ, Khâu Nhất Nhiên không nhịn được cười. Sau đó Trần Tuyết Bính bảo cô đợi một chút, nói rằng họ sẽ dọn dẹp nhanh rồi đến ngay. Khâu Nhất Nhiên đồng ý.
Khi Trần Tuyết Bính đi xa, cô chợt nhìn vào gương chiếu hậu và thấy ghế sau đang lộn xộn. Sau khi rời đi, cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ có người ngồi ở ghế sau, vì thế tất cả chăn đệm và vật dụng cần thiết đều được đặt trực tiếp ở đó.
Hiện tại, Vượng Vượng và Tuyết Bính muốn đi nhờ xe.
Khâu Nhất Nhiên vội vã xuống xe, chuyển sang ghế sau và bắt đầu cất tất cả những món đồ có thể cho vào cốp. Cuối cùng, ghế sau cũng có chút không gian trống, nhưng vẫn còn lại một chiếc chăn ấm, túi ngủ và một thùng nước lớn ở ghế phụ. Khâu Nhất Nhiên chỉ có thể nhét tất cả những thứ này vào một chỗ. Lúc này, cô đã mệt đến mức thở hổn hển.
Nhưng những người khác vẫn chưa đến. Thế là cô lại liếc nhìn chiếc gối tựa lưng đang đặt trên ghế phụ. Đó là chiếc gối cô đã chuẩn bị cho Lê Vô Hồi. Bởi vì lưng của Lê Vô Hồi không được tốt lắm, trước đây mỗi khi tái phát, nàng đều khó chịu đến mức mặt tái mét. Trước khi lên đường, cô đã lo lắng rằng một chặng đường dài như vậy sẽ khiến lưng Lê Vô Hồi đau. Cô đã nghĩ rất nhiều cách, nhưng không biết có hữu dụng không, vì suốt chặng đường Lê Vô Hồi không hề nhắc đến chuyện này.
Nghĩ đi nghĩ lại, Khâu Nhất Nhiên cảm thấy dù thế nào cũng không thể để Tuyết Bính lái xe, còn Vượng Vượng ngồi ở ghế sau, vì hai người họ lúc nào cũng như hình với bóng.
Thế là, cô mím môi, nhìn về phía chiếc lều ở đằng xa, thấy không có ai đi tới. Cô thở phào nhẹ nhõm, rồi chậm rãi xuống xe, vòng ra phía trước và lấy chiếc gối tựa lưng ở ghế phụ. Sau đó, cô thành tâm xin lỗi Vượng Vượng trong lòng và đặt chiếc gối vào chiếc ghế trống ở ghế sau. Sau khi điều chỉnh vị trí xong, cô cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Nhưng một câu nói bất ngờ vang lên từ phía sau khiến anh giật mình:
"Em đang làm gì vậy?"
Khâu Nhất Nhiên giật mình, suýt nữa ngã sấp vào trong xe. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, người phụ nữ phía sau nhanh chóng đưa tay ra, nắm chặt cổ tay cô. Cô đứng vững lại, sợ hãi nhìn về phía người vừa đỡ mình.
Là Lê Vô Hồi.
Khâu Nhất Nhiên thở phào. Lê Vô Hồi có vẻ vừa dọn hành lý xong, trong tay còn cầm chân giả của Khâu Nhất Nhiên. Thấy Khâu Nhất Nhiên đứng vững, nàng đặt túi hành lý và chân giả vào xe, rồi nghi ngờ hỏi: "Em đang làm gì vậy, sao lại chột dạ thế?"
"Không có," Khâu Nhất Nhiên phủ nhận, tay cố gắng vịn vào cửa xe để giữ thăng bằng. "Vượng Vượng và Tuyết Bính muốn đi nhờ xe, em đang dọn dẹp hành lý ở ghế sau."
Lê Vô Hồi "Ồ" một tiếng, ánh mắt lướt qua chiếc gối tựa lưng trên ghế sau, đột ngột hỏi: "Vậy em đẩy đồ của chị ra sau là định để ai ngồi ghế phụ?"
"À?" Khâu Nhất Nhiên chưa kịp phản ứng, thuận miệng đáp: "Vượng Vượng."
Lê Vô Hồi híp mắt lại, nhìn vẻ mặt không hề che giấu hay ngượng ngùng của Khâu Nhất Nhiên, nàng bật cười vì tức. Khâu Nhất Nhiên cảm thấy đứng ở cửa xe nói chuyện không tiện, nên cô lên xe trước. Cô nhét chân giả và túi hành lý vào ghế còn lại, rồi đặt cả đôi nạng của mình vào.
Lúc này, ghế sau đã chất đầy đồ. Khâu Nhất Nhiên vẫn tốn chút sức lực để cố gắng nới rộng không gian, rồi nhìn Lê Vô Hồi đang đứng bên ngoài.
Tay Lê Vô Hồi vẫn còn đặt trên cửa xe. Nàng không ngờ Khâu Nhất Nhiên cũng muốn ngồi ở ghế sau, chứ không chỉ đơn thuần là đẩy đồ của nàng ra sau. Trong chốc lát, vẻ mặt nàng vẫn chưa thể trở lại bình thường.
Khâu Nhất Nhiên cho rằng Lê Vô Hồi đang bận tâm việc không gian ghế sau quá chật, lại còn phải ngồi chung với cô. Thế là côcố gắng giải thích tình hình: "Vì Tuyết Bính nói cô ấy lái xe, nên em nghĩ có lẽ Vượng Vượng ngồi ghế phụ sẽ tốt hơn."
Lê Vô Hồi im lặng. Khâu Nhất Nhiên thấp thỏm hỏi: "Hay là em ngồi ghế trước, chị và Vượng Vượng ngồi ghế sau?"
"Không cần," Lê Vô Hồi đáp rất nhanh, rồi dứt khoát lên xe, "Ầm" một tiếng, đóng cửa lại.
Hai người ngồi cạnh nhau ở ghế sau. Cảm giác này hoàn toàn khác so với khi ngồi ở ghế trước. Lê Vô Hồi vừa lên xe, Khâu Nhất Nhiên đã cảm thấy mình nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Bởi vì không gian ghế sau bị đồ đạc chiếm quá nhiều, nên cô gần như vai kề vai với Lê Vô Hồi.
Khoảng cách gần gũi này khiến cô bàng hoàng. Bên trái là đống hành lý lộn xộn, bên phải lại là người phụ nữ khiến cô khó thở. Cuối cùng, Khâu Nhất Nhiên chỉ có thể chọn ôm thùng nước vào lòng, và cố gắng dựa vào đống hành lý còn lại.
Lê Vô Hồi đã nhìn thấy toàn bộ hành trình Khâu Nhất Nhiên thà ôm thùng nước lạnh lẽo chứ không chịu xích lại gần mình. Nàng tức đến bật cười, cuối cùng khoanh tay, mặt lạnh lùng không nói một lời.
Chưa kịp khởi hành, Khâu Nhất Nhiên đã cảm thấy dày vò. Cô lặng lẽ ôm thùng nước lớn, trông như một cái bình đựng nước ngây ngô và đầy uất ức. Mãi đến khi người thứ ba cuối cùng cũng xuất hiện trong xe. Vượng Vượng rất tự nhiên mở cửa ghế phụ, thấy hai người họ đang ngồi ở ghế sau với vẻ mặt không vui.
Cô ấy chào hỏi một cách cởi mở: "Chào buổi sáng."
Lê Vô Hồi khẽ mỉm cười.
Khâu Nhất Nhiên miễn cưỡng gật đầu.
Hai người này trông có vẻ như đang ly hôn thật, cứ tùy tiện một chút là lại giận dỗi nhau. Vượng Vượng che miệng cười khúc khích.
Đúng lúc đó, cửa kính bên cạnh hành lý bị gõ. Khâu Nhất Nhiên dùng chút sức lực vươn tay ra, hạ kính xuống.
Trần Tuyết Bính đứng bên ngoài, mắt tròn xoe, rồi lắc đầu. "Bạn Trung Quốc của tôi," Trần Tuyết Bính chống tay lên hông, chỉ vào hai người đang ngồi ở ghế sau, đưa ra lời giải thích đầy quyền uy: "Hiện tại cô ngồi quá sát về phía hành lý, có thể khiến xe bị lật vì trọng lượng hai bên không cân bằng."
Nói xong, cô mặc kệ Khâu Nhất Nhiên có hiểu hay không, thản nhiên nhảy lên ghế lái, cùng Vượng Vượng rất ăn ý thắt dây an toàn, rồi đồng thời quay đầu lại nhìn Khâu Nhất Nhiên.
Khâu Nhất Nhiên sững sờ, mím môi nhìn khoảng cách như đường phân tuyến ba tám giữa cô và Lê Vô Hồi. Rồi lại liếc nhìn Lê Vô Hồi. Lê Vô Hồi không nhìn cô, mà nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hai tay khoanh lại, dường như vẫn còn giận dỗi, ra vẻ như việc này chẳng liên quan gì đến mình.
Tuyết Bính ở phía trước bỗng lên tiếng: "Vậy tôi lái xe nhé!"
Như một phản xạ tự động trong tình huống khẩn cấp, Khâu Nhất Nhiên ôm thùng nước và tự động dịch chuyển về phía Lê Vô Hồi.
Bây giờ trọng lượng chắc đã cân bằng rồi chứ? Cô cẩn thận nghĩ.
Lúc này, Tuyết Bính dường như đã chú ý đến hành động ở ghế sau, cô ấy híp mắt cười, khởi động xe và hô lớn: "Let's go!"
Chiếc xe khởi hành thuận lợi, chòng chành đi vào con đường rộng lớn. Không bị lật. Khâu Nhất Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Cô cố gắng ôm chặt thùng nước lớn, để mình không bị ngã vào người Lê Vô Hồi khi xe lắc lư.
Sau khi khởi hành được một lúc, Tuyết Bính và Vượng Vượng ở ghế trước rộn ràng hát hò, tiếng gió cuốn theo mặt trời, thổi từ bốn phương tám hướng tới. Khâu Nhất Nhiên toàn thân cứng đờ, ôm thùng nước lớn như một người vừa làm sai chuyện và đang bị phạt.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cô nghe thấy bên cạnh phát ra một tiếng cười rất khẽ. Cô hơi bối rối chớp mắt, quay sang nhìn Lê Vô Hồi. Không rõ vì lý do gì, chiếc xe lại đi chòng chành, lướt qua thảo nguyên và bầu trời xanh, ánh nắng tràn ngập ngoài cửa sổ.
Lê Vô Hồi chống khuỷu tay lên cửa kính xe, hờ hững đón gió, vẫn như đang giận cô. cô tưởng mình nghe nhầm, nên im lặng cúi đầu.
"Đồ ngốc."
Lần này, cô chắc chắn mình không nghe nhầm, lại hơi nghi hoặc nhìn sang bên cạnh.
Lê Vô Hồi khẽ mắng cô một tiếng "đồ ngốc," rồi cuối cùng cũng hết giận. Nàng quay đầu lại, khoanh tay, đối diện với cô dưới ánh mặt trời. "Khâu Nhất Nhiên," nàng lạnh lùng lấy thùng nước từ tay cô, đặt lên người mình, rồi nghiêng đầu nhìn cô, thở dài: "Em sẽ chết nếu xích lại gần chị sao?"Chưa đặt tiêu đề 39
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro