Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Lê Vô Hồi

"Điều ước của chị là gì?"

Trong sự bối rối, Khâu Nhất Nhiên hỏi. Cô vẫn vô cùng thận trọng.

Bởi vì lúc này Lê Vô Hồi đứng quá gần, không đến mười cm, nàng gần như đã chặn cô lại ở bên cạnh xe. Gió mang theo mưa phùn rất triền miên, thổi những sợi tóc ướt đẫm của họ quấn vào nhau, hơi thở cũng hòa quyện. Hơi thở của Lê Vô Hồi ở khắp mọi nơi, ướt át, thấm vào từng tấc da thịt của cô

"Em sợ chị thắng sao?"

Lê Vô Hồi ở trước xe cúi mắt liếc nhìn cô. Hàng mi dài cong bị ướt đẫm, giọng nói cũng như dính nước.

"Sợ chị thắng rồi sẽ tìm mọi cách quấn lấy em sao?"

"Em không có ý đó." Khâu Nhất Nhiên dịch chuyển mũi chân, muốn thoát ra khỏi khoảng cách gần gũi này.

Và cô chỉ vừa hơi nghiêng người—

Lê Vô Hồi liền rất dứt khoát tiến lên một bước.

Hơi thở của nàng phả đến gần hơn. Nàng rất khéo léo dùng mũi giày chặn chân cô lại, ngăn không cho cô trốn.

Lớp giày bốt màu bạc đen của nàng dính đầy mưa phùn, dán sát vào chiếc bốt màu nâu rộng rãi. Cùng chặn đứng con đường của Khâu Nhất Nhiên.

Khâu Nhất Nhiên không còn cách nào khác ngoài dừng lại.

Cách lớp vải áo ướt đẫm, cô có thể cảm nhận được phần chi giả của mình gần như dán sát vào bắp chân của người phụ nữ. Thậm chí cả nhiệt độ cũng truyền qua.

Mưa khiến hơi thở của người phụ nữ càng thêm ẩm ướt.

Khâu Nhất Nhiên cúi mắt—cô không nhìn thẳng vào Lê Vô Hồi, nhưng cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp.

"Nếu tôi thắng, chị thực sự đồng ý đổi một phương thức nhanh hơn để đến Paris chứ?"

Nghe cô nói vậy, Lê Vô Hồi cười. Vì đứng quá gần, tiếng cười gần như là lọt thẳng vào tai cô.

Sau đó, chiếc giày đang chặn mũi chân cô cuối cùng cũng nhích đi một bước, cho phép cô có thể thở dốc lại.

"Chờ em thắng rồi hãy nói."

Để lại câu này, Lê Vô Hồi không nói thêm gì. Nàng chỉ cúi mặt, đi trong mưa phùn về phía cửa tiệm đối diện.

Mưa phùn bao trùm, nhưng vẫn còn lại mùi hương ẩm ướt đó. Khâu Nhất Nhiên cố gắng thở ra một hơi.

Sau khi bình tĩnh lại một chút, cô cũng đi theo.

So với Lê Vô Hồi trang bị kín mít, Khâu Nhất Nhiên không hề che chắn gì cho mình. Bởi vì cô không nghĩ rằng, ở một cửa hàng mà Lê Vô Hồi làm đại diện thương hiệu, sẽ có người bỏ qua Lê Vô Hồi mà nhận ra Khâu Nhất Nhiên.

Vì vậy, Khâu Nhất Nhiên chỉ im lặng bước vào. Sau đó bắt đầu nghĩ xem lát nữa Lê Vô Hồi bị nhận ra thì họ phải thoát thân như thế nào. Chuyện này vẫn quá mạo hiểm. Có lẽ cô không nên đồng ý với Lê Vô Hồi. Khâu Nhất Nhiên cau mày nghĩ.

Nhưng hầu như ngay khi cô vừa bước vào, phía sau liền có một giọng nữ lạ lẫm cẩn thận vang lên: "Xin lỗi, cho hỏi..."

Cô và Lê Vô Hồi cùng dừng bước. Họ không đi cùng nhau vào trong, mà giữ khoảng cách mười mét để dễ bề thoát thân. Nhưng khi nghe thấy giọng nói này, họ ngay lập tức quay mặt về phía dòng người đối diện, rồi cùng lúc thu tầm mắt lại, tìm kiếm nguồn âm thanh giữa đám đông ồn ào.

Ngoài dự đoán của mọi người, nguồn âm thanh ở phía sau Khâu Nhất Nhiên. Đó là một người phụ nữ trẻ tuổi, trang điểm giản dị như một du khách ba lô. Cô hít một hơi thật sâu, vẻ mặt cẩn thận nhìn Khâu Nhất Nhiên: "Xin hỏi, cô có phải là Ian?"

Khâu Nhất Nhiên kinh ngạc. Sau đó, cô cố gắng tìm bóng dáng Lê Vô Hồi giữa dòng người qua lại. Lê Vô Hồi đương nhiên đã chứng kiến tất cả. Vì vậy, khi Khâu Nhất Nhiên mơ hồ nhìn về phía nàng, nàng chỉ khẽ cười, rồi quay người rời khỏi cửa hàng một cách kín đáo, để lại Khâu Nhất Nhiên một mình, cùng với Lê Vô Hồi trên vô số bảng quảng cáo khắp cửa tiệm, đối diện với người phụ nữ trẻ tuổi đang vô cùng mong đợi cô thừa nhận mình là Ian.

"Đúng, tôi là Ian," Khâu Nhất Nhiên mím môi.

"Thật sự là cô!" Người du khách ba lô lập tức kích động. "Tôi đã bảo là không thể nhận nhầm mà!"

Mấy người đi ngang qua gần đó đều nghi ngờ quay lại nhìn họ, có lẽ không hiểu cô ấy đang kích động vì điều gì.

"Sao cô lại nhận ra tôi?" Khâu Nhất Nhiên vẫn chưa hoàn hồn.

"Cô có hóa thành tro tôi cũng nhận ra!"

Người du khách ba lô vừa nói vừa lục trong túi lấy ra một cuốn sổ tay, rồi lại lấy ra một tờ giấy có ảnh, mắt long lanh nhìn cô: "Thần tượng, có thể cho tôi xin chữ ký được không?"

"Thần tượng?" Khâu Nhất Nhiên có chút không quen. Nhưng cô vẫn vô thức cầm lấy tờ giấy, rồi sững sờ—đó là trang bìa tạp chí mà cô từng chụp. Chắc là cô ấy xé ra từ tạp chí để tiện mang theo, nhưng vì thời gian quá lâu nên trang giấy đã cũ kỹ. Trang bìa đó là khuôn mặt cô năm mười chín tuổi, cũng là đoạn phỏng vấn mà cô đã nói. Nhưng phía trên lại là bức ảnh mà cô đã đoạt giải thưởng nhiếp ảnh kim cương. Không ngờ có thể nhìn thấy lại chính mình ngày trước trong tay người khác. Khâu Nhất Nhiên không kịp ứng phó, nhưng vẫn ký tên một cách miễn cưỡng dưới ánh mắt vô cùng nhiệt tình của người du khách ba lô. Sau đó, cô ấy còn mời cô chụp ảnh chung. Cô không từ chối. Thế là hai người họ đi ra ngoài cửa tiệm. Người du khách ba lô bấm máy, Khâu Nhất Nhiên miễn cưỡng nở một nụ cười. Họ chụp ảnh chung trước tấm biển quảng cáo khổng lồ, và người thứ ba trong ảnh là Lê Vô Hồi. Trước khi rời đi, người du khách ba lô như nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại hô lớn: "Thần tượng! Dù thế nào tôi cũng sẽ ủng hộ cô!"

Khâu Nhất Nhiên không đáp lời. Cô chỉ nhìn theo người du khách ba lô rời đi, rồi đi về phía xe của mình. Lê Vô Hồi đã ở trong xe đợi. Nàng nhìn kỹ từng bước chân cô đi tới, rồi khi cô lên xe thì cất lời: "Em chịu thua chứ?"

Khâu Nhất Nhiên suy nghĩ một lát: "Chị đã biết trước người đó sẽ nhận ra tôi?"

Ánh sáng trong xe mờ ảo. Lê Vô Hồi nhìn vẻ mặt vừa mới hiểu ra của cô, đột nhiên nở một nụ cười: "Chị thấy cô ấy ngay khi cô ấy băng qua đường. Hôm đó trong tay cô ấy còn cầm máy ảnh, đúng loại máy ảnh đầu tiên mà em đã nhắc đến trong buổi phỏng vấn trên tạp chí đó."

"Chỉ bằng đó thì không thể nói rõ điều gì cả."

"Đương nhiên là không," Lê Vô Hồi nói. "Nhưng nếu cộng thêm việc cô ấy vội vàng kéo túi che camera lại nhưng vẫn để lộ góc viền của cuốn album ảnh của em. Còn cả cách ăn mặc của cô ấy nữa, nhãn hiệu mũ lưỡi trai, nhãn hiệu túi xách và các thứ tương tự, đều rất giống với những thứ trong một video ghi lại cảnh em ở độ tuổi hai mươi..."

Khâu Nhất Nhiên ngẩn ra. Cho dù có album ảnh... Nhưng, nhưng chính bản thân cô cũng không phát hiện ra người du khách ba lô kia có nhiều đồ vật liên quan đến mình như vậy? Tại sao Lê Vô Hồi lại biết rõ ràng như thế?

Cứ như là...

Nàng đã nhìn thấy tận mắt, và quan sát đi quan sát lại nhiều lần như vậy.

"Vậy nên chị cá cược, cô ấy nhất định sẽ nhận ra em ngay từ cái nhìn đầu tiên."

Bên ngoài xe có một chiếc xe tải lớn chạy qua, Lê Vô Hồi đưa ra kết luận giữa tiếng ồn ào.

Cổ họng Khâu Nhất Nhiên cứng lại: "Lúc tôi hai mươi tuổi trông như thế nào, sao chị lại biết?"

Lê Vô Hồi không trả lời câu hỏi này. Nàng cũng không nhìn cô, mà chỉ nhìn chằm chằm vào những chiếc xe chạy bên ngoài.

Một lúc lâu, nàng mới nói với tốc độ rất chậm: "Khâu Nhất Nhiên, trước đây em như thế nào, không ai có thể nhớ rõ hơn chị."

Khi nói câu này, nàng rất chắc chắn, như thể đó là một kết luận không thể nghi ngờ.

Khâu Nhất Nhiên vẫn sững sờ.

Nghe Lê Vô Hồi nói vậy, cô không biết mình nên vui hay nên buồn.

Và việc thừa nhận điều này dường như khiến Lê Vô Hồi cảm thấy rất bất lực. Vì vậy, rất nhanh, nàng đã thu dọn những cảm xúc thừa thãi đó, chuyển sự quan tâm sang ván cược.

"Vậy cuối cùng vẫn là chị thắng."

Khâu Nhất Nhiên im lặng. Cô đương nhiên hiểu rằng chuyện này ngay từ đầu đã là một cái bẫy mà Lê Vô Hồi giăng ra. Nhưng cô không thể trách nàng ấy được, bởi vì Lê Vô Hồi không chỉ là người chủ trì ván cược này, mà còn là người tham gia. Cuối cùng, nàng đã thắng, và cái giá phải trả là tình yêu của nàng dành cho Khâu Nhất Nhiên, mặc dù tình yêu này đã thuộc về quá khứ.

"Chỉ là, chị đã lừa em," Lê Vô Hồi vẫn thừa nhận điều đó. "Vì chị muốn em thực hiện một điều ước."

"Chị muốn điều ước gì?" Khâu Nhất Nhiên nhẹ nhàng hỏi.

"Em hãy..."

Thực ra, Lê Vô Hồi đã sớm nghĩ kỹ điều ước của mình là gì—nàng hy vọng Khâu Nhất Nhiên sẽ cầm máy ảnh trở lại, chụp ảnh cho nàng. Đây là một trong những mục đích của chuyến đi này. Vì thế, trong vali hành lý của nàng thậm chí đã chuẩn bị sẵn một chiếc máy ảnh cho Khâu Nhất Nhiên.

Nhưng khi nàng thực sự dùng thủ đoạn đê hèn để thắng được ván cược này, rồi nhìn vào đôi mắt đơn thuần đang hoang mang của Khâu Nhất Nhiên, nàng đột nhiên có chút không đành lòng. Và cũng sản sinh ra sự sợ hãi. Có lẽ việc nàng thể hiện mục đích quá nhanh sẽ đẩy Khâu Nhất Nhiên đi xa hơn.

Thế là, lời chưa kịp nói ra khỏi miệng, nàng đã cúi mắt, đổi thành: "Em hãy vẽ tranh cho chị đi."

Theo như nàng biết, trước đây Khâu Nhất Nhiên đã từng học kiến thức mỹ thuật để phục vụ cho việc nhiếp ảnh. Vẽ tranh không phải là việc khó đối với cô, và cũng không quá trực tiếp chạm vào đoạn quá khứ khó xử kia.

"Vẽ?" Khâu Nhất Nhiên rất bất ngờ. Cô không nghĩ rằng điều ước mà Lê Vô Hồi đã tốn bao tâm sức để thắng được, lại chỉ là một bức tranh.

"Tại sao lại là vẽ?" Khâu Nhất Nhiên quan sát biểu hiện của Lê Vô Hồi. "Lê Vô Hồi, tôi chịu thua mà, em không cần phải—"

"Cứ là vẽ đi." Lê Vô Hồi ngắt lời cô.

"Vẽ gì?" Khâu Nhất Nhiên không còn cách nào khác ngoài hỏi lại.

"Vẽ gì, vẽ ở đâu, khi nào vẽ, đều do chị quyết định," Lê Vô Hồi nói.

"Khi nào chị muốn emm vẽ, chị sẽ nói cho em biết."

Khâu Nhất Nhiên hơi hé môi, còn muốn nói thêm gì đó.

Nhưng Lê Vô Hồi rất nhanh lại nói: "Chị sẽ để em hoàn thành việc này trước khi chúng ta đến Paris."

"Dù thế nào, cũng sẽ không làm lỡ việc em ly hôn với chị."

Lê Vô Hồi đã nhiều lần nhấn mạnh điều này—mọi chuyện trên đường đi sẽ không làm lỡ mục đích của họ sau khi đến đích.

Thực ra Lê Vô Hồi cũng là một người rất giữ lời hứa.

Nhưng không hiểu sao, Khâu Nhất Nhiên nghe xong lại không cảm thấy nhẹ nhõm. Cô chỉ gật đầu, ngây ngốc nói một tiếng: "Được."

. . .

Tây An là nơi cả hai chưa từng đến trước đó. Họ xuống xe, đi đến khách sạn đã đặt sẵn, mỗi người một phòng.

Giống như một cặp đôi bằng mặt nhưng không bằng lòng, nhưng thực sự đang trên đường đi ly hôn. Điều này cũng khiến Khâu Nhất Nhiên cảm thấy thoải mái hơn. Ít nhất cô không cần phải để lộ phần chi giả teo tóp của mình trước mặt Lê Vô Hồi một lần nữa.

Nhưng ngay khi cô tắm xong, chuẩn bị đi ngủ, cửa phòng lại vang lên. Cô đi mở cửa.

Không ngoài dự đoán, bên ngoài là Lê Vô Hồi.

Lúc này Khâu Nhất Nhiên đã tháo chi giả ra, ống quần trống rỗng. Cô chống chiếc nạng đôi lấy từ trên xe xuống, mơ hồ nhìn Lê Vô Hồi đứng ngoài cửa. "Còn có chuyện gì sao?"

Lê Vô Hồi không bước vào. Nàng chỉ thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô, rồi liếc nhìn tình hình trong phòng. Cuối cùng, ánh mắt nàng lướt qua ống quần trống rỗng của cô, không chút khách khí mà đưa tay ra. "Đưa đây."

"Cái gì?" Khâu Nhất Nhiên bối rối.

"Chi giả," Lê Vô Hồi phun ra hai chữ đó.

Khâu Nhất Nhiên cố gắng cho Lê Vô Hồi thấy quyết tâm của mình. "Tôi sẽ không trốn."

Lê Vô Hồi nhìn cô cười. "Hiện tại, ở chỗ chị, về chuyện này, em không có tín nhiệm nào để nói cả."

Khâu Nhất Nhiên không còn cách nào: "Thực ra nếu tôi muốn trốn, không cần chi giả cũng có thể trốn."

Nhưng nàng vẫn tránh sang một bên, để Lê Vô Hồi vào lấy đồ của cô.

"Nhưng ít nhất, chị sẽ không để em mang theo chi giả mà bỏ trốn," Lê Vô Hồi liếc cô. "Như vậy chị còn có thể bắt được em rất nhanh."

Khâu Nhất Nhiên im lặng.

Lê Vô Hồi thoải mái bước vào. Nàng quét mắt một vòng trong phòng, tìm thấy chi giả, rồi cầm nó lên, thấy nặng trĩu.

Nhìn Lê Vô Hồi không hề ngại ngùng mà cầm chi giả trên tay, những ngón tay mềm mại nắm chặt lấy khung kim loại. Khâu Nhất Nhiên có chút xấu hổ.

Ba năm trôi qua, chi giả đã sớm trở thành một phần cơ thể cô, da thịt cô vô số lần dán vào ổ cắm, khung kim loại là xương cốt của cô, chống đỡ cơ thể cô... Cảm giác này như là Lê Vô Hồi đang nắm lấy chân cô trong lòng bàn tay. Và cả một đêm, một phần cơ thể cô sẽ ở lại bên cạnh Lê Vô Hồi. Không nghi ngờ gì, ngày mai khi Lê Vô Hồi trả chi giả lại cho cô, cô lại lắp nó vào cơ thể mình, hơi thở của Lê Vô Hồi cũng sẽ theo đó mà thấm vào da thịt cô.

Khâu Nhất Nhiên vừa cảm thấy có chút nhục nhã và lúng túng, nhưng cũng vì người này là Lê Vô Hồi, là người vợ mà cô vẫn chưa ly hôn, vì giữa họ những chuyện thân mật nhất cũng đã xảy ra, vì Lê Vô Hồi rất thản nhiên, nên trái tim cô càng thêm vài phần chao đảo khó nói nên lời.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Lê Vô Hồi đột nhiên lên tiếng.

Tâm trí Khâu Nhất Nhiên đột ngột bị kéo ra. Cô giật mình lùi lại hai bước. Nhìn Lê Vô Hồi vẫn cầm chi giả trên tay, cô mím môi:

"Không, không có gì."

Lê Vô Hồi không bỏ qua đôi tai hơi ửng đỏ của Khâu Nhất Nhiên. Nàng nheo mắt, không biết Khâu Nhất Nhiên rốt cuộc đã nghĩ đến điều gì.

"Sáng mai chị sẽ trả lại đúng giờ cho em."

... Tốt." Khâu Nhất Nhiên quay mặt đi. Cô không muốn nhìn xem Lê Vô Hồi rốt cuộc đang cầm chi giả của mình bằng tư thế nào.

"Chỉ là..." Lê Vô Hồi đã mở cửa, rồi lại dừng chân, quay đầu lại nhìn cô: "Sau này em cũng sẽ để người phụ nữ khác làm thế sao?"

"Cái...cái gì?" Khâu Nhất Nhiên kinh ngạc. "Chị nói cái gì cơ?"

"Sau khi chúng ta ly hôn," Lê Vô Hồi nhìn thẳng vào cô trong ánh đèn vàng, "Em cũng sẽ để người phụ nữ khác dễ dàng lấy đi chi giả của em như vậy, bởi vì em sẽ đảm bảo với cô ấy rằng em sẽ không bỏ trốn, nên cô ấy có thể ôm chi giả của em mà ngủ... bởi vì cô ấy không muốn em bỏ đi."

Cửa phòng bị gió thổi lảo đảo, hàng mi Lê Vô Hồi che đi mắt, khuôn mặt nửa sáng nửa tối. "Bởi vì cô ấy yêu em, và em cũng vừa vặn rất yêu cô ấy?" Giọng nói nàng càng ngày càng khẽ. "Cho dù trên chiếc chi giả này có những lời mà chị đã viết tặng cho em?"

Khâu Nhất Nhiên cúi thấp mi mắt. Cô nắm chắc một trăm phần trăm rằng mình sẽ không làm vậy, và sau này cũng sẽ không yêu bất cứ ai khác. Nhưng cô không muốn đưa ra câu trả lời khẳng định. Nếu đã quyết định ly hôn, thì không cần dây dưa dài dòng.

"Bây giờ nói những chuyện này, còn quá sớm đi," một lúc lâu sau, Khâu Nhất Nhiên lên tiếng. Đây đã là câu trả lời tàn nhẫn nhất mà cô có thể đưa ra.

"Cũng phải," Lê Vô Hồi cười. "Có lẽ sau này chị cũng sẽ yêu một người phụ nữ khác bị cụt chân thì sao?"

Khâu Nhất Nhiên cúi đầu không nói.

"Ngủ sớm đi," trước khi rời đi, Lê Vô Hồi chỉ để lại một câu: "Nếu ban đêm có chuyện gì, cứ gọi cho chị."

Cửa cuối cùng cũng đóng lại. Khâu Nhất Nhiên thở phào nhẹ nhõm, sống lưng đang căng thẳng khẽ cong lại. Sau đó cô khó khăn ngồi dậy từ trên giường, mở chăn ra—bên dưới là một cuốn tạp chí mà cô vội vàng giấu đi trước khi mở cửa.

Trang bìa là Lê Vô Hồi.

Có một cuốn tạp chí về Lê Vô Hồi.

Sau buổi phỏng vấn hôm đó, một biên tập viên đã đưa ra lời tổng kết. Biên tập viên cho biết, sau khi tiếp xúc với Lê Vô Hồi, họ phát hiện Lê Vô Hồi không như tin đồn, không phải là người không thích gần gũi với người khác, khi trò chuyện rất thích cười, và cũng là người không nhìn người khác từ trên cao. Cuối cùng, biên tập viên đã đưa ra đánh giá về Lê Vô Hồi như sau:

"Nàng chắc chắn, kiêu ngạo, dường như sẽ mãi mãi tin tưởng vào những điều mà người khác không tin tưởng."

Khâu Nhất Nhiên xé tờ giấy đó ra.

...

Sáng hôm sau, Lê Vô Hồi rất giữ lời, đã trả lại chi giả cho cô. Họ cũng không nán lại Tây An lâu. Tiếp tục hướng về cảng Hall.

Khi đi qua thành phố lớn cuối cùng có đầy đủ hàng hóa, để phòng ngừa tình huống bất ngờ, họ đã mua thêm dụng cụ lều trại và bổ sung thêm các vật tư khác.

Tại một nơi hẻo lánh nào đó ở Tân Cương, họ lần đầu tiên sử dụng chiếc lều đã mua. Cuối năm, Tân Cương lạnh đến thấu xương. Lều của họ ở một nơi nào đó trên thảo nguyên bên hồ. Hơi thở phả ra thành khói trắng rồi nhanh chóng tan đi. Đêm đó có thể nhìn thấy rất nhiều sao sáng.

Toàn bộ quá trình dựng lều đều do Lê Vô Hồi làm. Khâu Nhất Nhiên cảm thấy hơi ngạc nhiên. Trong ấn tượng của cô, Lê Vô Hồi rất nhiều kỹ năng sống đều gần như bằng không, vì người này luôn sống rất tùy tiện.

Có lẽ biết cô đang nghĩ gì, sau khi dựng xong lều, Lê Vô Hồi không quay đầu lại nói với cô: "Trước đây chị muốn đi cắm trại, đã học rồi."

"Cắm trại?" Khâu Nhất Nhiên hỏi, "Một mình à?"

"Có thể chị đi cùng người khác thì sao?" Lê Vô Hồi hỏi ngược lại. "Có thể chị có một cô bạn gái rất thích cắm trại thì sao?"

Khâu Nhất Nhiên im lặng. Cô biết Lê Vô Hồi đang trả thù cho câu trả lời của cô trước đó.

Lê Vô Hồi cười.

"Năm em hai mươi tuổi không phải cũng làm chuyện như vậy sao, một mình đi cắm trại."

"Chuyện đó đã rất lâu rồi," Khâu Nhất Nhiên không biết Lê Vô Hồi hiểu rõ về chuyện quá khứ của mình đến mức nào.

Trước đây, Lê Vô Hồi chưa bao giờ nhắc đến những chuyện này.

Nhưng bây giờ, Lê Vô Hồi mang lại cho cô cảm giác rất kỳ lạ—như thể thời gian đang tua lại, nàng đã tận mắt chứng kiến Khâu Nhất Nhiên hai mươi tuổi bằng xương bằng thịt vậy.

"Đã có một thời gian chị học theo em."

"Chị học em đi dã ngoại, học em tự nấu món Trung, học em nuôi cá, học em mua cây thông về nhà trang trí Giáng sinh, học em vẽ, và còn học em đi chụp ảnh cho người khác nữa..."

Trên bãi cỏ, Lê Vô Hồi quay lưng lại, áo khoác gió của nàng bị thổi phồng lên, tóc bay bay. "Vì chị muốn biết, liệu làm nhiều chuyện như vậy có thể khiến mình mạnh mẽ hơn một chút không."

Khâu Nhất Nhiên nhìn chằm chằm vào lưng Lê Vô Hồi, vành mắt bị gió thổi đến khô rát. "Chuyện từ khi nào?"

"Rất lâu trước đây." Lê Vô Hồi không hề ngần ngại. Nàng đặt tất cả oán hận, nỗi nhớ, nỗi đau khổ của mình... tất cả đều phơi bày trước mặt Khâu Nhất Nhiên. "Khoảng nửa năm sau khi em rời đi?"

Một khoảng thời gian sau khi Lỗ Vận qua đời.

Hầu như chỉ trong một giây, Khâu Nhất Nhiên đã xâu chuỗi được những nút thắt quan trọng mà cô đã bỏ qua. Cô đương nhiên biết Lê Vô Hồi đã rất khó chịu trong khoảng thời gian đó.

"Nhưng cuối cùng, bất kể chị làm gì, hầu như đều không đạt được mục đích chị muốn," Lê Vô Hồi nói. "Vì quá hận em."

Nàng vừa cười vừa nói oán hận trong gió, không hề quay đầu lại nhìn cô. "Vì thế, càng học em làm những việc này, chị lại càng cảm thấy không dễ chịu, và càng ngày càng hận em."

"Tôi biết..." Gió thổi giọng nói của Khâu Nhất Nhiên trở nên rất mỏng manh, và thổi cả khuôn mặt cô trở nên trắng bệch. "Hơn nữa, những chuyện tôi làm ngày đó cũng chẳng có tác dụng gì."

Lê Vô Hồi không trả lời. Rất lâu sau, nàng cuối cùng cũng quay đầu lại trong tiếng gió, và rất bình tĩnh nói với Khâu Nhất Nhiên: "Em có phải còn nợ chị một điều ước không?"

"Đúng vậy," Khâu Nhất Nhiên dụi dụi đôi mắt đỏ hoe vì gió. "Chị muốn tôi vẽ ngay bây giờ sao?"

"Ừm," Lê Vô Hồi nói. "Chị đột nhiên muốn vẽ."

-

Đây là một ngày gió lớn. Khâu Nhất Nhiên lấy ra bút vẽ và màu nước đã mua ở Tây An—vì không gian xe hạn chế, nên cô chuẩn bị không được đầy đủ lắm.

Trời đã nhá nhem tối. Sắc trời sẫm lại, ánh hoàng hôn như thứ nước ép táo đặc sánh đổ xuống đỉnh núi. Lê Vô Hồi ngồi trên chiếc ghế dã ngoại xếp chồng, phía sau là bãi cỏ. Bức tranh vẫn chưa vẽ, nhưng trên mặt nàng đã không còn rõ là màu nước hay ánh sáng.

Khâu Nhất Nhiên ngồi đối diện nàng, bàn tay cầm bút vẽ cứng đờ vì lạnh. Nhưng cô vẫn cố gắng đặt từng nét bút vào đúng chỗ. Bởi vì cô muốn vẽ Lê Vô Hồi đẹp hơn một chút. Dù cuối cùng Lê Vô Hồi muốn làm gì với bức tranh này—cô đều coi đây là điều cuối cùng mình có thể làm cho nàng.

"Chị có thể yêu cầu không?" Sau khi Khâu Nhất Nhiên dùng bút chì phác thảo xong đường nét chính, Lê Vô Hồi đột nhiên lên tiếng.

Khâu Nhất Nhiên hà hơi vào lòng bàn tay, để tay ấm hơn một chút. "Đương nhiên có thể."

Tóc của cả hai đều bị gió thổi rối bời. Như những sợi tơ sinh ra từ ánh mắt họ, vô số, điên cuồng níu kéo, rồi lại lùi về, không ngừng trôi về phía mắt đối phương.

"Nhất định phải có một đôi mắt rất đẹp," Lê Vô Hồi nhìn Khâu Nhất Nhiên nói.

Khâu Nhất Nhiên buộc mái tóc rối của mình lên, để lộ cả khuôn mặt, khiến cô thoải mái hơn không ít. Sau đó, cô cầm bút vẽ lên lần nữa. "Tôi sẽ cố gắng."

Mắt Lê Vô Hồi thực sự rất đẹp, đó cũng là dấu hiệu đặc trưng của nàng. Mắt nàng to, thuộc kiểu dài hẹp, lông mi cũng rất cong và dài.

"Như tuyết." Lúc Khâu Nhất Nhiên đang nghĩ rồi định đặt bút xuống, Lê Vô Hồi lại nhìn cô nói.

"Cái gì?" Khâu Nhất Nhiên dừng bút, cô rất ngạc nhiên, cho rằng tiếng gió quá lớn nên mình nghe nhầm.

"Phải có một đôi mắt như tuyết."

Lê Vô Hồi lặp lại với tốc độ rất chậm, có lẽ vì sợ cô không nghe rõ.

"Như tuyết?" Khâu Nhất Nhiên lặp lại hai chữ đó, một thói quen khi cô đang suy nghĩ. Sau đó cô cẩn thận đánh giá đôi mắt của Lê Vô Hồi.

Đương nhiên, như tuyết chỉ là một cách miêu tả trừu tượng. Thực ra mắt Lê Vô Hồi không giống tuyết—nếu muốn đưa ra ví dụ, Khâu Nhất Nhiên sẽ nói, mắt Lê Vô Hồi rất đẹp, như ngọn lửa đang bùng cháy, có thể xuyên thủng mọi thứ.

Nhưng nếu Lê Vô Hồi đã nói như vậy, cô chỉ có thể cố gắng hướng theo hướng đó.

"Vành mắt hơi trũng, lông mi rất nhạt nhưng lại rất dài, con ngươi tốt nhất nên vẽ thành màu đen..." Trong khi Khâu Nhất Nhiên đang tập trung vẽ, Lê Vô Hồi lại đưa ra thêm vài tính từ mô tả.

Điều này làm cho hướng vẽ của Khâu Nhất Nhiên càng ngày càng hẹp lại. Cô không nhịn được hỏi: "Tại sao lại là con ngươi màu đen?"

Thực ra con ngươi của Lê Vô Hồi không phải là đen tuyền. So với người phương Đông thuần khiết, con ngươi của nàng thiên về đặc điểm của người phương Tây hơn, là một màu xanh lam rất sâu, rất sâu, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy. Nhưng một khi có ánh sáng chiếu vào, đôi con ngươi màu xanh lục như bảo thạch này sẽ trở nên rất rõ ràng và cực kỳ quyến rũ. Đây cũng là một trong những nét đặc trưng của Lê Vô Hồi, khiến vẻ ngoài của nàng có cảm giác lai.

"Vì chị cảm thấy con ngươi màu đen rất đẹp," Lê Vô Hồi nhìn cô nói.

"Được rồi."

Nếu đã là vẽ, Khâu Nhất Nhiên không hỏi thêm nữa. "Đuôi mắt trái thêm một nốt ruồi lệ chí." Nhưng chỉ một giây sau, Lê Vô Hồi lại bổ sung.

Lần này, Khâu Nhất Nhiên cuối cùng cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Cô cứ nghĩ là trí nhớ của mình lại sai, nhưng thực tế thì không. Xuyên qua làn gió lơ lửng trên thảo nguyên và ánh hoàng hôn, cô vẫn nhìn rõ—đuôi mắt Lê Vô Hồi không hề có nốt ruồi lệ chí.

"Tại sao lại phải vẽ nốt ruồi lệ chí?"

Khâu Nhất Nhiên thở phào nhẹ nhõm, không phải mình nhớ nhầm. Nhưng cô vẫn hỏi. Lê Vô Hồi nhìn cô, ánh hoàng hôn phủ lên khuôn mặt nàng, sau đó nàng hơi nheo mắt lại:

"Vì chị muốn vẽ như vậy."

Rất vô lý. Nhưng Khâu Nhất Nhiên dưới ánh hoàng hôn nhìn Lê Vô Hồi.

Nhưng bởi vậy nghĩ đến lời tổng kết của vị biên tập tạp chí về Lê Vô Hồi, quả thực rất giống nàng. Sau đó cô cũng không nghĩ nhiều nữa, nếu đã là chịu thua cuộc, cô sẽ hoàn toàn dựa theo ý của Lê Vô Hồi để thực hiện. Hơn nữa, chỉ là một bức tranh thôi mà.

Nghĩ đến đây, Khâu Nhất Nhiên nhẹ nhàng vẽ. Liền thật sự vẽ lên đuôi mắt trái của người phụ nữ một nốt ruồi lệ chí.

Khu cắm trại còn có những lữ khách khác, lần lượt đi ngang qua. Mặc dù đầu xuân không có nhiều người đến Tân Cương du lịch, nhưng vẫn có những người hiếu kỳ đến nhìn vài lần. Nhưng họ cũng không dừng lại lâu, rồi từng người rời đi.

Về sau, để tránh gây chú ý, Lê Vô Hồi đã đội mũ trùm áo gió lên, khuôn mặt bị bóng tối và ánh hoàng hôn che phủ hoàn toàn. Thế là, cuối cùng, Khâu Nhất Nhiên cơ bản là dựa theo trí nhớ của mình để vẽ. Chỉ là điều này đối với cô cũng không tính là khó khăn. Bởi vì trước đây, ngũ quan của Lê Vô Hồi đã được cô dùng ngón tay phác họa vô số lần. Đó là khuôn mặt mà cô đến chết cũng không quên được.

Chỉ là ngoại trừ đôi mắt, Lê Vô Hồi không đưa ra thêm yêu cầu gì cho những bộ phận khác, hoàn toàn để Khâu Nhất Nhiên tự do phát huy.

Khi kết thúc thì trời đã rất tối. Khâu Nhất Nhiên cuối cùng cũng đặt bút xuống, phát hiện tay mình đã cứng đờ vì lạnh. "Tôi vẽ xong rồi," cô nói với Lê Vô Hồi. Nhưng không mang bức tranh xuống, gió lớn trên thảo nguyên, thổi thêm một lát là có thể khô hoàn toàn.

Nhưng khi cô thu dọn xong hết thảy bút vẽ, cô phát hiện Lê Vô Hồi vẫn im lặng. Thế là có chút mơ hồ ngẩng đầu lên, "Chị không qua xem thử sao?"

Lê Vô Hồi không đi tới. Nàng vẫn ngồi trên chiếc ghế dã ngoại cách đó hơn hai mét, phía sau là đống lửa trại đang cháy. Mái tóc dài màu nâu xoăn của nàng bị gió thổi rối bời, nàng nhìn cô bằng ánh mắt mơ hồ khó hiểu.

"Em không xem thêm chút nữa sao? Tự em vẽ mà?"

Khâu Nhất Nhiên cảm thấy Lê Vô Hồi rất kỳ lạ. Nhưng nghe Lê Vô Hồi nói vậy, cô vẫn cúi mắt, xem thêm bức tranh trên giá vẽ vài lần. "Có vấn đề gì sao?" cô hỏi.

"Em nhìn kỹ hơn nữa đi," giọng Lê Vô Hồi theo gió truyền đến tai Khâu Nhất Nhiên.

Khâu Nhất Nhiên không biết Lê Vô Hồi rốt cuộc có ý gì, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của nàng, rất kiên nhẫn nhìn kỹ bức tranh trước mắt. Quả thực, sau yêu cầu của Lê Vô Hồi về một đôi mắt như tuyết, bức chân dung này đã khác đi rất nhiều. Mặc dù ngũ quan và hình dáng tổng thể vẫn theo đúng Lê Vô Hồi.

Nhưng vì đôi mắt kia quá khác biệt, càng nhìn lại càng thấy kỳ lạ. Khí chất của người phụ nữ trong tranh trở nên rất mềm mại, không giống Lê Vô Hồi lắm. Chỉ là cũng có thể do kỹ năng của Khâu Nhất Nhiên chưa tới, nên mới khiến bức tranh bị sai lệch.

"Nếu không tôi vẽ lại cho chịmột bức nữa—" Khâu Nhất Nhiên cảm thấy xấu hổ. Nhưng khi nói được nửa câu, cô ngẩng đầu lên rồi đột ngột dừng lại.

Và phản ứng của côlúc này, có lẽ chính là điều Lê Vô Hồi muốn. Bởi vì đợi đến khi cô hoàn toàn cứng đờ tại chỗ, Lê Vô Hồi lại bật cười.

"Xem ra em đã vẽ ra được người đó rồi, cảm giác mà chị muốn."

Ngón tay Khâu Nhất Nhiên hoàn toàn cứng lại. Cô nhìn chằm chằm vào nốt ruồi lệ chí ở đuôi mắt trái của người phụ nữ trong tranh, rất lâu sau mới khó khăn ngẩng mắt lên nhìn Lê Vô Hồi.

Lê Vô Hồi cũng đang nhìn cô. Nàng vẫn nhìn cô chằm chằm.

Gió lớn mạnh mẽ thổi qua thảo nguyên, và thổi qua mặt Lê Vô Hồi, làm những sợi tóc rối bời của nàng bay phấp phới. Nàng để lộ khuôn mặt với đường nét rõ ràng, nhìn kỹ Khâu Nhất Nhiên.

"Có nốt ruồi lệ chí, con ngươi màu đen, lông mi rất dài nhưng rất nhạt, như tuyết..."

Ánh mắt nàng quấn chặt lấy ánh mắt cô trong gió, rồi nàng khẽ cười.

"Khâu Nhất Nhiên, em nghĩ chị bảo em vẽ mắt của ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro