Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

"Lâm Mộng Nhàn?" Diệp Trăn Trăn nghe thấy cái tên này, trên mặt thoáng hiện vẻ không tự nhiên, "Ngươi từ bao giờ lại đi chung với nàng?"

"Sao vậy? Ngươi quen biết nàng?"

Ngữ khí Diệp Trăn Trăn như thể đang có chuyện muốn hóng, Lưu Ly lập tức nổi hứng.

Diệp Trăn Trăn nói: "Biết, nhưng không thân. Nàng là ngoại tôn nữ năm xưa của trưởng lão Vinh Sơn." Giọng nói đổi thành khó chịu, Diệp Trăn Trăn nói tiếp: "Nàng mang thủy hỏa song linh căn, từ nhỏ bệnh tật liên miên. Dạng tư chất như vậy, cả đời tu hành cũng chỉ dừng ở Trúc Cơ kỳ. Ngươi đưa nàng theo làm gì?"

"Thủy hỏa song linh căn?" Lưu Ly trợn mắt kinh ngạc.

Tu sĩ quý nhất là Đơn Linh Căn. Ngũ hành vốn tương sinh tương khắc; người mang nhiều linh căn thì hoặc linh căn không liên quan, hoặc tương sinh hỗ trợ, hoặc tự thành một vòng tuần hoàn.

Nhưng loại như Lâm Mộng Nhàn – linh căn lại tự khắc chế lẫn nhau. Nếu không tu thì không sao, càng tu sâu, kinh mạch càng chịu giày vò như nước sôi lửa bỏng. Tu sĩ loại này thường vì linh căn tương khắc mà khó kết Kim Đan, lại thêm thân thể suy yếu, đúng là ở tầng đáy của Tu Chân giới.

Người mang song linh căn tương khắc vốn rất hiếm. Trong Thiên Võ Tông hiện giờ cũng chỉ có một mình Lâm Mộng Nhàn. Nàng được vào nội môn đều nhờ có ngoại tổ từng là Nguyên Anh trưởng lão.

Nhưng được che chở cũng chỉ đến thế. Dù sao không có tiền đồ, ở bên trưởng lão Vinh Sơn cũng chẳng được để ý.

Song Lưu Ly giật mình không chỉ vì vậy, mà bởi một suy nghĩ chợt lóe lên trong lòng: chẳng lẽ chỉ vì Tuyết Lưu Ly trong thư pháp của Long Cảnh Hành là "Chính cung Hoàng hậu", nên đám hậu cung trong sách liền từng người từng người tìm đến bên nàng?

Không phải tới thỉnh an, vậy cớ gì lại đến hoài?

Không sai, Lâm Mộng Nhàn cũng là một người trong hậu cung của Long Cảnh Hành, chỉ là suất diễn ít đến đáng thương. Lưu Ly chỉ nhớ được linh căn thủy hỏa đặc biệt của nàng, còn lại đều bị cái hậu cung mênh mông như mây trời kia của Long Cảnh Hành che khuất.

Lưu Ly gãi đầu suy nghĩ, không biết có nên tiếp tục thân cận với Lâm Mộng Nhàn. Nàng vốn không ghét gì Lâm Mộng Nhàn, chỉ sợ đến gần nàng thì lại dính đến Long Cảnh Hành.

Diệp Trăn Trăn nhìn Lưu Ly: "Sao vậy?"

Bộ dáng kia thật sự như mang chuyện trong lòng, lại chẳng giữ nổi hình tượng.

Lưu Ly buông tay khỏi mái tóc đang vò, nhe răng cười: "Không sao."

"Ngươi xác định muốn mang theo Lâm Mộng Nhàn?"

Lưu Ly thở dài nhẹ: "Chuyện này... ta phải nghĩ lại."

"Mang nàng cũng được." Diệp Trăn Trăn nói, "Nhưng chính ngươi phải bảo hộ nàng."

"Được!"

......

Thuyết phục được Diệp Trăn Trăn, Lưu Ly lại đi tìm Lâm Mộng Nhàn.

Tìm một hồi mới phát hiện mình còn chẳng biết Lâm Mộng Nhàn đang ở đâu. Lên đỉnh Vinh Sơn hỏi, thì nghe nói gần đây nàng thường một mình rời núi, cũng không ai biết cụ thể đi đâu.

Lưu Ly nghĩ hôm nay khó gặp được nàng, bèn xoay người đi về cấm địa sau núi.

Tuyết Mai Nhưỡng mượn cặp gương đồng của nàng đem dùng trong lao ngục cấm địa để thẩm vấn và thi hành hình phạt. Lưu Ly định xuống núi, tiện thể lấy gương về.

Không ngờ không tính tìm Lâm Mộng Nhàn, lại đúng lúc nhìn thấy nàng.

Hơn nữa nàng còn đang ở cùng Long Cảnh Hành!!!

Lưu Ly ở gần cấm địa nhìn thấy hai người thì suýt nhảy dựng: Từ lúc nào lại tiến triển nhanh như vậy!!!

May mà xem kỹ thì hai người không có hành động quá thân mật, đứng cùng nhau cũng chỉ là tu hành, chắc vẫn chưa phát triển đến mức kia...

Lén lút bám theo một đoạn, đợi đến khi hai người tách ra, Lưu Ly nhịn không nổi, vèo một cái lao tới trước mặt Lâm Mộng Nhàn. Nàng nghiêm mặt, giọng đầy đau lòng: "Tiểu Mộng!"

Lâm Mộng Nhàn giật mình: "Lưu Ly sư tỷ?"

Lưu Ly nắm lấy tay nàng, kéo đến chỗ vắng vẻ: "Cái này..."

"Sư tỷ có chuyện gì?" Lâm Mộng Nhàn hơi nghiêng đầu, dáng dấp bình tĩnh, thoải mái.

"Ngươi có phải... cùng Long Cảnh Hành..." Lưu Ly cắn răng hỏi.

"Nguyên lai là hỏi chuyện này." Lâm Mộng Nhàn bất luận lúc nào cũng ôn hòa như suối ấm, ngay cả khi bị chất vấn hay bị theo dõi cũng thế, "Sư tỷ hẳn biết ta mang thủy hỏa song linh căn. Tu vi thấp, miễn cưỡng mới đến Trúc Cơ kỳ, thân thể lại còn yếu hơn phàm nhân."

Nói ra mới thấy xấu hổ, nếu không phải Diệp Trăn Trăn nói, Lưu Ly thật sự không biết. Bị ánh mắt ôn nhu của Lâm Mộng Nhàn nhìn thẳng, Lưu Ly bỗng thấy có chút chột dạ.

Lâm Mộng Nhàn mỉm cười, giọng như kể chuyện của người khác: "Tuy ta và chân nhân Vinh Sơn có chút thân thích, nhưng tư chất không đủ, khó tránh khiến người xem thường. Từ nhỏ... không có bạn bè, người khác không thích, ta liền tự mình tu hành, đôi khi cũng thấy cô tịch."

"Long Cảnh Hành gần đây sa sút, rơi từ mây cao xuống bùn đen. Người từng tâng bốc đều tránh xa. Tính tình hắn lại kiêu ngạo, liền tự tìm nơi hẻo lánh để tu luyện. Ngẫu nhiên gặp nhau, phát hiện cảnh ngộ tương tự, cũng chẳng cần nói lời thấu hiểu, chỉ là ước hẹn cùng nhau tĩnh tu."

Lưu Ly: "Xin lỗi sư muội ô ô ô ta hiểu lầm ngươi rồi!"

Lưu Ly nghe đến mức vành mắt đỏ hoe. Trong mắt nàng, sư muội nhu nhược kia như một đóa hoa nhỏ trong gió lạnh, run rẩy giữa đồng hoang...

Nhưng rồi Lưu Ly nheo mắt: "Thật ra, ngươi không biết, ta cũng từng là kẻ nịnh nọt."

"Không, nếu sư tỷ là người như vậy, sao lại đối ta tốt như thế." Lâm Mộng Nhàn mỉm cười đáp.

Lưu Ly: "Không quan trọng. Quan trọng là... ta không muốn nhìn thấy ngươi và Long Cảnh Hành ở cạnh nhau."

"......"

Khóe môi Lâm Mộng Nhàn hơi động, giọng thản nhiên: "Được. Vậy ta sẽ không lui tới với Long Cảnh Hành nữa."

Thuận lợi... đến mức này sao!

Thấy Lưu Ly đứng ngơ ra, Lâm Mộng Nhàn bật cười: "Sư tỷ, chẳng lẽ đổi ý rồi?"

"Không không, không đổi!" Lưu Ly nâng tay, do dự rồi vỗ nhẹ lên vai nàng, "Ngoan, tốt lắm."

Lâm Mộng Nhàn ngoan ngoãn mỉm cười, dịu dàng như gió xuân.

Như thế liền nhẹ nhàng giải quyết được một mối tai họa ngầm, Lưu Ly vì hiệu suất công việc của chính mình mà cảm thấy kiêu ngạo, lại cùng Lâm Mộng Nhàn nói việc để Diệp Trăn Trăn xuống núi một chuyến. Lâm Mộng Nhàn tự nhiên không có ý kiến.

Nhưng thuận lợi quá mức khiến Lưu Ly hơi khó tin, lúc chia ra đã liền nghiêm mặt đe dọa Lâm Mộng Nhàn: "Đừng quên, Minh Vương hoa của ngươi còn ở trong tay ta. Ta giữ hoa, ngươi phải nghe lời."

"Ân, biết rồi." Lâm Mộng Nhàn ôn hòa đáp, "Ta nếu không nghe lời, sư tỷ cứ ném nó đi."

Lưu Ly ngẩng cằm, hai tay đặt sau lưng đi mất. Đi được mấy bước, nàng đột nhiên cảm thấy không đúng. Vì sao nàng phải ném hoa? Không thể bán, hoặc... ăn sao?

......

Giải quyết xong hai vị đồng bạn rèn luyện Diệp Trăn Trăn và Lâm Mộng Nhàn, trước ngày đã định, Lưu Ly lại xuống núi một chuyến.

Nàng luôn thích giữ món ăn ngon nhất đến cuối cùng, cũng thích đem việc quan trọng nhất để sau cùng mà làm.

Bây giờ, Lưu Ly phải giải quyết vấn đề cuối cùng trước khi xuống núi rèn luyện —— Lưu Ly hít sâu một hơi, bổ nhào đến minh nguyệt đàm, đứng trên nguyệt thạch lớn tiếng gọi:

"Sư tôn cứu mạng a!"

Phong Hề Ngô: "......"

Phong Hề Ngô đang xem tinh tượng trong đêm. Tối nay trăng sáng sao thưa, dù không xem gì khác, chỉ thưởng minh nguyệt cũng đã đủ đẹp.

Nàng ung dung né sang bên, dáng dấp vẫn đạm nhiên, vừa vặn tránh khỏi vòng ôm đùi của Lưu Ly.

Lưu Ly ôm hụt, lăn một vòng ngay tại chỗ, nhẹ nhàng bật dậy, ngửa đầu than thở: "Sư tôn, đêm nay không lạnh sao, chỗ cao gió mạnh, ta vẫn nên đứng gần đất cho ấm."

Khóe môi Phong Hề Ngô khẽ động, cúi đầu nhìn nàng: "Có chuyện gì?"

Chân khí toàn thân của nàng vận hành ổn định, khí huyết bình hòa, Phong Hề Ngô thật sự nghĩ không ra vì sao lại kêu cứu mạng.

Lưu Ly vẫn ngửa đầu, một trận gió thổi qua, vừa lúc hất tay áo Phong Hề Ngô bay lên, lụa mỏng phất qua gò má Lưu Ly:

"A... hắt xì!"

Phong Hề Ngô trở tay vung áo, liền chụp Lưu Ly xuống giữa hồ minh nguyệt.

Lưu Ly như tiểu cá vàng nổi lên ùng ục, nửa thân từ từ trồi khỏi mặt nước, dáng dấp u oán như thủy quỷ: "Sư tôn, sao ngươi không thể ôn nhu một chút?"

Phong Hề Ngô thở dài: "Vi sư đã nghĩ như thế là đủ ôn nhu."

Lưu Ly lập tức đổi sang chính sự: "Chúng ta nói chuyện quan trọng."

"Chuyện gì quan trọng?"

"Sư tôn cứu mạng a!" Lưu Ly đột nhiên lại kêu.

Phong Hề Ngô: "......"

Lưu · lại bị dọa · Ly hoảng hốt nhìn về phía Phong Hề Ngô: "Sư tôn, đêm qua đồ nhi bị bóng đè, mơ thấy sau khi xuống núi lại bị một vị tỷ tỷ xinh đẹp bắt nạt. Nghe nói nữ tử càng mỹ lệ, tâm càng dễ sinh độc... đương nhiên ta cùng sư tôn là ngoại lệ. Trời cao chứng giám, chẳng lẽ ta thật sự sẽ gặp chuyện như vậy sao?!"

Phong Hề Ngô: "......"

Nàng khẽ vung tay, Lưu Ly liền từ hồ nước bay lên, rơi thẳng xuống dưới thác. Nước ào ạt từ đầu quét xuống chân, Lưu Ly: "Ngô!"

Một lát sau, Lưu Ly bị dòng nước cuốn, lộn nhào ngã lên bờ đá.

Phong Hề Ngô khen: "Nhớ lần đầu ngươi đến dưới thác, lập tức bị đập đến hôn mê. Nay kiên trì được lâu hơn, chứng tỏ người đã càng thêm chắc nịch. Lần này xuống núi, dù gặp nguy hiểm, cũng có thể tự mình đảm đương."

Lưu Ly nước mắt lưng tròng: "Nhưng sư tôn, đồ nhi vẫn là một hài tử!"

Phong Hề Ngô: "Năm tháng qua rồi, ngươi đã là đại cô nương mười tám tuổi."

Lưu Ly phản bác: "Mười tám là tuổi mụ, ta vẫn chưa thành niên!"

"Nữ tử mười lăm cập kê, đã là thành niên."

"......" Đáng giận!

Lưu Ly không phục: "Ta đơn thuần, thiện lương, lòng dạ trẻ thơ!"

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Phong Hề Ngô nhẹ chau mày.

Lưu Ly bò dậy, run run phủi xiêm y, ngượng ngùng cười: "Lần này xuống núi rèn luyện, sư tôn đi cùng ta."

Phong Hề Ngô chậm rãi nói: "Trên đời này, ngươi từng thấy nhà ai để sư tôn theo đồ đệ xuống núi rèn luyện?"

Hai mắt Lưu Ly sáng rực, nhìn chằm chằm Phong Hề Ngô: "Nhà ta."

"......"

Phong Hề Ngô lại vung tay áo, trực tiếp chụp Lưu Ly trở về minh tưởng thất của Tê Ngô Cư. Lưu Ly bị luồng gió lạnh buốt cuốn lấy, như quả cầu bị ném qua ném lại, xoay tròn lăn vào gian minh tưởng, "phanh" một tiếng đụng vào tường rồi mới dừng.

Lưu Ly tê liệt ngã xuống đất, hai chân chống vào tường, lẩm bẩm: "Bí cảnh còn đi cùng ta, xuống núi thì vì sao lại không được?"

.

Lưu Ly tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ!

Không những không buông tay, mà còn càng chiến càng hăng. Nếu hỏi vì sao nàng chấp nhất như vậy, thì chân tướng... không thể nói.

Bởi vì Long Cảnh Hành còn đang ở Thiên Võ Tông.

Tính theo thời gian, trong nguyên tác, Long Cảnh Hành rơi xuống vực sâu tương ngộ cùng Phong Hề Ngô, đến lúc này hẳn đã phát triển tới đoạn ấy.

Lưu Ly sao có thể để Hề Ngô một mình ở Thiên Võ Tông? Nàng tuyệt đối không thể để phần cốt truyện kia có cơ hội lộ diện!

Nhưng nàng lại không thể nói thẳng với Phong Hề Ngô, chỉ có thể quấn lấy, ép đối phương phải cùng mình xuống núi.

Một ngày mới lại bắt đầu, khiêu chiến mới của Lưu Ly cũng đến.

Lưu Ly co lại trước cửa tẩm cư Phong Hề Ngô. Khi tia nắng đầu tiên của sáng sớm chiếu lên mặt nàng, Phong Hề Ngô sẽ mở cửa, nhìn thấy Lưu Ly nhỏ bé đáng thương lại bất lực, rồi trong lòng sinh ra thương tiếc hắc hắc hắc...

Rõ ràng là kế hoạch hoàn mỹ, nếu như cửa tẩm cư không phải mở hướng ra ngoài.

Bị cửa đập bay, Lưu Ly lặng lẽ bò dậy, che cái trán bị đập đỏ, nước mắt sinh lý lại bắt đầu rơi.

Phong Hề Ngô nhìn nàng, nhướng mày: "Có việc?"

Lưu Ly hơi dịch tay ra: "Sư tôn, ngươi thấy được sao?"

"?"

"Đồ nhi của ngài... là như thế nhu nhược, yếu ớt, mong manh." Lưu Ly đau lòng nói, "Ngài thật sự nhẫn tâm để nàng một mình xuống núi sao?"

Thanh âm Lưu Ly dạt dào tình cảm: "Bên ngoài thế gian vừa rực rỡ ngoạn mục, lại vừa đen tối phức tạp! Nhân thế tựa đại chảo nhuộm mực, chỉ sơ suất một chút liền muôn đời không trở lại! Vạn nhất nàng vận khí kém, gặp phải trong cao thủ kẻ xấu, hoặc trong kẻ xấu lại gặp cao thủ... nàng đây sinh mệnh mỹ lệ mười bảy tuổi liền sẽ... hương... tiêu..."

Lưu Ly nói đến nghẹn ngào.

Phong Hề Ngô lại nói: "Ngươi sao lại một mình? Không phải đã cùng Diệp Trăn Trăn, Lâm Mộng Nhàn ước định rồi?"

"......"

Phong Hề Ngô bình tĩnh bổ sung: "Bắt tay buông ra, vết bầm trên trán, sớm muộn cũng tan."

Lưu Ly òa một tiếng khóc lớn.

Ngày ước định chỉ còn ba ngày, Phong Hề Ngô vẫn không đáp ứng nàng. Nàng tình nguyện bị coi là kẻ thất tín, cũng muốn ở lại Ngô Đồng Sơn trông giữ Phong Hề Ngô!

Mắt Lưu Ly đẫm lệ, nắm lấy tay áo Phong Hề Ngô, mạnh mẽ van nài: "Sư tôn, cầu ngài, ngài hãy đi cùng đồ nhi!"

Phong Hề Ngô nhìn xuống tay nàng, không nói.

Lưu Ly nức nở: "Hơn nữa, bên ngoài phức tạp như vậy, ngài không sợ đồ nhi... học cái xấu sao..."

"Ân."

"Vạn nhất đồ nhi không cẩn thận lại đi vào đường tà... Ân? Sư tôn, 'ân' là ý gì..."

Phong Hề Ngô rút tay áo lại, tiện tay cầm chiếc khăn lau trên mặt Lưu Ly hai cái: "Ngươi nói cũng đúng."

"Đúng... đúng cái gì...?"

"Tính tình ngươi khiêu thoát, lại không an phận. Cần nhìn cho kỹ, miễn cho học hư."

Lưu Ly hít mạnh một hơi khí lạnh, khẩn trương túm chiếc khăn trong tay Phong Hề Ngô: "Ý của sư tôn, chẳng lẽ là... ngài đồng ý đi cùng ta xuống núi?!"

Phong Hề Ngô mỉm cười nhạt, nói: "Chỉ là ta gần đây có việc cần gấp. E rằng nửa tháng sau mới có thể rời tông."

"Không vội không vội, sư tôn cứ làm xong việc trước." Lưu Ly vội nói, "Dù sao tốc độ chúng ta chậm, sư tôn làm xong rồi đến, vừa hay."

"Kia cũng được. Các ngươi đi trước. Đúng rồi, chuyến này như cũ, ta sẽ không dễ dàng ra tay, cũng không được để lộ ra sự tồn tại của ta."

"Đồ nhi minh bạch!"

Lưu Ly bỗng lấy ra một tiểu hộp gấm, mở ra, bên trong là một xấp tiểu nhân bằng vải, sắc màu, chất liệu đều khác nhau:

"Sư tôn nếu không muốn tự phân thần, có thể để những người giấy này đi cùng đồ nhi. Người giấy quá yếu ớt, Thạch Ngẫu thì dễ bị nhìn ra, đây là đệ tử cố ý xuống núi sưu tập, bên trong có bông, có gai, có lụa... Sư tôn xem cái này, ta còn cố ý dán cho nàng một cái tiểu váy, có đẹp không, có tinh xảo không!"

Phong Hề Ngô hơi hơi hối hận.

Tác giả có lời muốn nói:

Lưu Ly: Cảm tạ Vermilion cùng líu lo líu lo lấy líu lo địa lôi, cảm tạ ma thuật đảng che trời. Cùng cố dư dinh dưỡng dịch. Cảm tạ mọi người đã giúp ta vui vẻ trưởng thành!

Trạm tà giáo các ngươi thật sự quá ngây thơ rồi...... Ha ha ha ha ha ha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro