Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 108

Vừa bước vào cửa, Tư Chung liền hăm hở đi vòng quanh phòng khách một lượt, ông hoàn toàn không tin lời Thịnh Vân Cẩm vừa nói, thậm chí còn nghi ngờ Tư Mộ đang ở nhà, chỉ là trốn tránh không dám gặp ông. Cảm xúc tức giận đã khiến vị lão ông ngoài bảy mươi này mất đi chút lý trí.

Bình tĩnh nhìn bóng dáng ông đi qua đi lại, Thịnh Vân Cẩm ngồi xuống ghế sofa phòng khách, sau đó từ tốn rót cho mình một chén trà. Nhấp nhẹ một ngụm, cô mở miệng với giọng điệu không nhanh không chậm: "Tư Mộ lát nữa sẽ về, ngài không cần phải gấp gáp."

Nghe vậy, bước chân chống gậy của Tư Chung dừng lại. Ông trừng mắt quay người, nhìn về phía Thịnh Vân Cẩm đang quay lưng về phía ông: "Sao ta biết ngươi nói thật hay giả! Tuổi còn nhỏ mà chẳng có câu nào là thật cả!"

Thịnh Vân Cẩm nhếch khóe môi đặt ly trà xuống, nhún vai mà không đáp lại. Cô lấy chiếc điều khiển từ xa trong ngăn kéo ra, tựa như không có chuyện gì xảy ra, mở màn hình TV phía trước mặt, còn thích thú chọn một chương trình tổng hợp hài hước để xem.

Từng trận tiếng cười vui vẻ truyền đến từ TV, Tư Chung tức giận đến lồng ngực không ngừng phập phồng. Ông xem như đã nhìn ra, tiểu nha đầu này căn bản không để ông vào mắt!

"Thật là thiếu giáo dục mà." Tư Chung thầm mắng trong lòng, sau đó chống gậy đi đến ghế sofa đơn bên cạnh ngồi xuống, trợn mắt nhìn Thịnh Vân Cẩm.

"Ta nói cho ngươi biết, một người phụ nữ như ngươi và Tư Mộ sẽ không có kết quả tốt đâu. Tốt nhất hôm nay ngươi hãy tự mình chủ động chia tay với Tư Mộ ngay trước mặt ta, nếu không..." Ông dừng lại giữa chừng, ý cảnh cáo rất rõ ràng.

Ánh mắt từ màn hình TV hờ hững chuyển đi một chút, Thịnh Vân Cẩm hứng thú nhìn về phía ông: "Nếu không thì sao?"

Vẻ bề ngoài hoàn toàn không để tâm của nàng lại khiến Tư Chung tức gần chết.

Làm thầy giáo hơn nửa đời người, Tư Chung luôn chủ trương lý thuyết thục nữ hiền đức khi giáo dục nữ sinh, tự nhiên ông chướng mắt tính cách quá cá tính, trương dương và ăn nói mạnh miệng của Thịnh Vân Cẩm hiện tại.

"Nếu không ta liền đi nói với cha mẹ ngươi, để họ xem con gái mình đã làm ra chuyện gì thất đức vô liêm sỉ!"

Thịnh Vân Cẩm hơi nghi ngờ nhíu mày lại, cô chống cằm suy tư, tựa như thật sự không hiểu, ôn hòa truy vấn: "Vô liêm sỉ là có ý gì ạ?"

Vẻ mặt nghi hoặc của cô quá chân thành, Tư Chung kinh ngạc lại có chút khinh bỉ nhìn cô, lời đáp lại tràn đầy sự châm chọc của một lão giáo viên dành cho học sinh dốt: "Ngươi học môn Ngữ văn kiểu gì vậy? Ngay cả ý nghĩa từ này cũng không hiểu sao!"

Cười cười, Thịnh Vân Cẩm ung dung dựa vào lưng ghế sofa: "Thật sự ngại quá, cháu đi du học nước ngoài từ sau cấp hai, thật sự chưa từng học qua môn Ngữ văn nữa."

Tư Chung nghe vậy ánh mắt nhìn cô có chút thay đổi, sau đó khẽ càu nhàu: "Thảo nào thích quyến rũ phụ nữ, hóa ra đều là học được từ nước ngoài."

Thịnh Vân Cẩm có thính lực khá tốt nghe vậy càng dở khóc dở cười.

Cô điều thấp âm thanh TV, nghiêng người thong dong bình thản nhìn về phía Tư Chung, chậm rãi mở miệng: "Cháu thật sự không hiểu nhiều ý nghĩa từ ngữ đó, bởi vì cháu không hiểu ý đồ của ngài khi dùng nó để mô tả tình cảm giữa cháu và Tư Mộ."

"Giữa chúng cháu là yêu đương bình thường, ngài không nên nói như vậy."

Dừng lại, Thịnh Vân Cẩm nói thêm: "Còn về việc đi tìm cha mẹ cháu, ngài có thể tùy ý, họ cũng không quan tâm cháu yêu ai."

Khi cô nói lời này, thần sắc bình tĩnh lại ôn hòa, trong lời nói không kiêu ngạo không tự ti. Tư Chung bị thái độ nghiêm túc của cô tạm thời chấn áp, và từ từ nhận ra cô gái trước mắt dường như không giống như những gì ông tưởng tượng trước đó, không biết xấu hổ hay thiếu giáo dục.

Ngược lại, trong cử chỉ của cô tự mang khí chất nuôi dưỡng và tự tin thoải mái, đó là những thứ độc quyền chỉ có ở người được giáo dục cẩn thận từ nhỏ.

Thần sắc khẽ biến, Tư Chung nghĩ đến việc cô vừa nói đi du học nước ngoài từ nhỏ, trong lòng cũng có nhận thức mới về gia thế của Thịnh Vân Cẩm. Điều này ít nhất cho thấy, nhà cô chắc chắn cũng thuộc hạng giàu có, gia đình bình thường khó lòng gánh nổi chi phí du học nước ngoài.

Bình tĩnh lại, Tư Chung thay đổi chiến lược: "Nếu đúng như ngươi nói, cha mẹ ngươi hẳn rất coi trọng ngươi. Nếu đã như vậy, ngươi càng không nên làm ra chuyện như thế."

Nghe ông nói câu này, Thịnh Vân Cẩm liền biết mình không thể khuyên được ông lão cố chấp này. Cô bất đắc dĩ nhíu mày, tùy ý Tư Chung tiếp tục giảng đạo.

"Cha mẹ ngươi nuôi ngươi lớn từng này, còn nguyện ý bỏ tiền bồi dưỡng ngươi xuất ngoại, chẳng lẽ ngươi muốn báo đáp họ như thế sao?"

"Vừa rồi ngươi nói họ không quan tâm ngươi yêu ai, ta nói cho ngươi biết, đó cũng là lời nói dối."

"Con gái kết hôn sinh con mới là thuận theo lẽ thường. Họ sở dĩ nói như vậy, chẳng phải là vì thương yêu ngươi, không muốn làm khó ngươi sao?"

"Sau lưng, họ khẳng định đã trải qua không biết bao nhiêu khó khăn và thất vọng."

"..."

Thịnh Vân Cẩm nhàm chán ngáp một cái, nhìn thời gian nghĩ xem Tư Mộ còn bao lâu nữa mới về, cô sắp nghe ngủ gục rồi. Chẳng lẽ mỗi lần Tư Mộ về nhà đều phải nghe bài giảng làm người ta câm ninh này sao? Vậy thì quá thảm rồi...

Ôi, bạn gái mình đã chịu bao nhiêu uất ức sau lưng mình vậy chứ... Thịnh Vân Cẩm đau lòng nghĩ thầm.

...

Đợi đến khi Tư Mộ trở về, cái nàng thấy là cảnh Tư Chung đang hết lòng khuyên nhủ ở phòng khách, còn Thịnh Vân Cẩm ở bên cạnh thì tâm trí mơ hồ không tập trung.

Treo áo khoác sang một bên, Tư Mộ đón ánh mắt nhìn tới của hai người, bước tới ngồi xuống bên cạnh Thịnh Vân Cẩm.

Thấy Tư Mộ rốt cuộc đã về, Thịnh Vân Cẩm thoải mái tinh thần hơn một chút. Cô lười biếng tựa vào vai Tư Mộ, nhỏ giọng nói với vẻ buồn ngủ: "Chị mà không về nữa là em bị ông ấy giảng cho ngủ gục luôn rồi..."

Nghe vậy, Tư Mộ không kìm được mà cong khóe môi dưới.

Thấy Tư Mộ đã trở lại, Tư Chung liếc qua Thịnh Vân Cẩm, sau đó mở miệng trước: "Chuyện của con ta còn chưa nói với cha mẹ con, Tư Mộ, trước khi họ biết, con hãy nghe lời ta, cắt đứt với cô bé này đi."

Thịnh Vân Cẩm đang buồn ngủ nghe vậy tỉnh hẳn, cô cảm thấy vui mừng. Ông lão này thật sự quá cố chấp rồi, khuyên cô không được lại bắt đầu khuyên Tư Mộ.

"Ngài có nói với họ hay không, đều không ảnh hưởng đến con."

"Huống hồ, mẹ con đã biết chuyện của con và Vân Cẩm."

Tư Mộ bình tĩnh nói, nàng thấy được ánh mắt kinh ngạc của Tư Chung vì điều đó.

"Mẹ con chẳng lẽ không phản đối?" Tư Chung trông rất khó tin.

Tư Mộ không đáp lại, điều này đồng nghĩa với ngầm thừa nhận.

Lại một lần nữa tức giận xông lên não, Tư Chung gõ cây gậy chống xuống sàn nhà thùng thùng. "Ta mặc kệ nó nghĩ thế nào, nhưng ở chỗ ta, ngươi muốn tiếp tục ở cùng cô bé này, thì không được!"

Sắc mặt Tư Chung đỏ bừng vì tức giận: "Các ngươi làm như vậy chính là làm lỡ nhân sinh của nhau! Tư Mộ, hôm nay ngươi nhất định phải chia tay cho ta!"

Hai người yên lặng ngồi trên ghế sofa đều không hề lay động. Tư Chung hít thở dồn dập, nửa ngày sau, ông hạ giọng:

"Tư Mộ, chẳng lẽ ngươi muốn tức chết ông nội sao? Ta chỉ có một đứa cháu gái là ngươi, tâm nguyện lớn nhất đời này chính là nhìn ngươi lập gia đình sinh con..."

Nhắm mắt lại, Tư Mộ không muốn nghe tiếp những lời cằn nhằn không dứt này của ông: "Ngài về đi."

Tư Chung dừng lại, nhìn nàng, sau đó run rẩy lấy ra một xấp ảnh từ trong túi áo, vẫn cố chấp thuyết phục: "Chia tay với cô bé này đi Tư Mộ, bây giờ quay đầu còn kịp. Ngươi xem này, đây đều là những người ta chọn cho ngươi, họ ưu tú, ai mà chẳng hơn cô bé này hả?"

Ấn đường Tư Mộ nhíu chặt vì mất kiên nhẫn. Những lời này nàng đã nghe vô số lần trong suốt mấy năm qua đến mức tê liệt, thế nhưng không có lần nào lại khiến nàng cảm thấy khó chịu và phiền toái như vậy. Rốt cuộc nàng đã làm sai ở chỗ nào? Mà lại đáng để Tư Chung phải khúm núm cầu khẩn nàng như thế này sao?

Dường như nhận ra tâm trạng của Tư Mộ, Thịnh Vân Cẩm lo lắng nhìn nàng. Cô mím chặt môi, trước mặt Tư Chung, cô không chút biểu cảm cầm lấy xấp ảnh mà ông nói là tự tay chọn lựa những người đàn ông ưu tú kia.

Lật từng tấm ảnh một, cười khẩy khinh thường, Thịnh Vân Cẩm thật sự không thể nhìn ra những thứ vớ vẩn này có điểm nào hơn mình cả?

Cô đẩy xấp ảnh trả lại nguyên vẹn trước mặt Tư Chung, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn chằm chằm ông, sau đó mở miệng gay gắt:

"Ngài mời về cho, mang theo cả những thứ rác rưởi này cùng đi."

"Ngươi!" Tư Chung nghe cô nói vậy, giận đến nỗi đứng phắt dậy khỏi ghế sofa.

Ánh mắt ông chuyển sang Tư Mộ, muốn để nàng thấy cô bạn gái này của nàng là người không biết lớn nhỏ đến mức nào, nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau, ông chỉ thấy sự lãnh đạm trong đáy mắt Tư Mộ.

Xấp ảnh trên bàn càng nhìn càng chướng mắt, Thịnh Vân Cẩm dứt khoát cầm lại, sau đó ngay trước mặt Tư Chung xé nát thành từng mảnh vụn.

Đón lấy ánh mắt kinh ngạc và tức giận đến tái mặt không nói nên lời của Tư Chung, Thịnh Vân Cẩm cười ác ý một cái:

"Để phòng ngừa trường hợp xấu nhất, tôi cảnh báo ngài trước một chút: Tuyệt đối đừng để những người không biết điều này đến quấy rầy Tư Mộ, nếu không..."

Ngón tay cô khẽ buông lỏng, những mảnh ảnh vỡ bay lả tả trong không khí, kèm theo lời nói nhỏ của Thịnh Vân Cẩm, cùng nhau bay vào tai Tư Chung:

"Nếu không, tôi có rất nhiều cách để họ tan cửa nát nhà."

Ngữ khí cô nhẹ bổng, nhưng thần sắc trên mặt lại nghiêm túc đến mức Tư Chung theo bản năng không dám chất vấn.

"Tư Mộ, ngươi cứ mắt trơ mắt nhìn nó uy hiếp ta như vậy sao?" Tính khí nóng nảy khiến ông không dám gây gổ với Thịnh Vân Cẩm, nên lại đổ mục tiêu vào người Tư Mộ.

"Cho nên con mới bảo ngài về đi, đừng nhúng tay vào chuyện của con nữa." Tư Mộ lạnh giọng mở miệng, nàng đứng dậy, sự mất kiên nhẫn giữa lông mày đã không thể che giấu được nữa.

Tư Chung thở phì phò, vẫn chưa từ bỏ ý định, ông nghiến răng ken két: "Ta khuyên ngươi lần cuối, Tư Mộ, nếu ngươi vẫn không chia tay với nàng, sau này thì coi như đoạn tuyệt quan hệ với gia đình ta, Tư gia không có người vô sỉ như ngươi!"

Một tiếng cười khẽ đầy châm chọc vang lên, Thịnh Vân Cẩm khinh thường nhìn ông: "Ngài ép buộc Tư Mộ như thế này, không tôn trọng ý nguyện của chị ấy, thì làm sao giống như đang đối xử với người nhà của mình chứ?"

"Ngươi câm miệng!"

Bị nói toạc sự thật vô tình, Tư Chung hoàn toàn bị chọc giận. Cây gậy chống trong tay ông đập xuống sàn nhà một cách nặng nề, phát ra tiếng vang chát chúa. Ngay lập tức, lòng bàn tay ông dùng hết sức lực vung về phía mặt Thịnh Vân Cẩm.

"Bốp!"

Tiếng bàn tay thanh thúy đập mạnh vào da thịt gò má. Gương mặt trắng trẻo thoáng chốc sưng đỏ lên.

Sợi tóc buộc lỏng lẻo vì lực tác động của cái tát mà hơi rũ xuống. Tư Mộ lãnh đạm ngước mắt, nhìn về phía Tư Chung đang sững sờ vì hành động đột ngột ngăn cản của nàng.

"Ngươi..." Lòng bàn tay trong không trung vẫn còn run rẩy vì dùng sức quá độ, trong mắt Tư Chung mang theo chút bối rối và hối hận.

Cảm giác nhói đau trên gò má và tiếng rung nhẹ bên tai không gây ra bất kỳ thay đổi tâm trạng nào cho Tư Mộ. Sắc mặt nàng bình tĩnh lạnh nhạt nhìn chằm chằm Tư Chung:

"Đúng như ngài nói, sau này thì coi như con không còn là người của Tư gia nữa."

"Tư lão tiên sinh, mời ngài trở về đi."

...

Có lẽ là không ngờ cái tát kia lại rơi trên mặt Tư Mộ, hay có lẽ vì bị thái độ và lời nói dứt khoát của nàng làm cho sợ hãi, cuối cùng Tư Chung vẫn chống gậy rời đi.

Đầu ngón tay khẽ run chạm lên gương mặt Tư Mộ, Thịnh Vân Cẩm thậm chí không biết phải làm thế nào để chạm vào vết thương trên mặt người yêu mình.

"Chị ngu ngốc sao? Em hoàn toàn có thể né cái tát đó mà!"

Giọng nói mang theo sự đau lòng sâu sắc, Thịnh Vân Cẩm hốt hoảng định xoay người đi tìm xem trong nhà có thuốc tiêu sưng tan máu bầm hay không.

Tư Mộ giữ chặt cổ tay cô, nàng thư giãn mặt mày, để lộ ra vẻ mệt mỏi hiếm khi xuất hiện. Một bên tai vẫn còn vang tiếng ù ù nhói sắc, Tư Mộ khẽ tựa trán vào vai Thịnh Vân Cẩm.

Nàng nhắm mắt lại, nhẹ giọng mở miệng: "Chị biết, nhưng đó là hành động theo bản năng."

Dù biết Thịnh Vân Cẩm có thể né được, nhưng bộ não không kịp suy tư và phản xạ của cơ thể vẫn khiến Tư Mộ chủ động đỡ đòn.

"Bất quá thế này cũng rất tốt, ít nhất, ông ấy sẽ không đến quấy rầy chúng ta nữa."

Trong hoàn cảnh như thế này, Tư Mộ vậy mà cảm thấy dễ thở hơn một chút. Cho nên, có lẽ nàng nên xử lý như vậy sớm hơn.

Tư Mộ nhắm mắt lại, thầm nghĩ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro