Chương 37
Có lẽ vì trong giấc mơ đã làm qua hết mọi chuyện thân mật, Trì Thính Vân trực tiếp chê trách kỹ thuật của Hạ Vãn trong giấc mơ, nhưng Hạ Vãn lại chẳng thấy có vấn đề gì, chẳng lẽ hai người đã thân thiết đến vậy?
Không, không, chỉ là trong giấc mơ thôi.
"Chỉ là mơ thôi mà, có cần thiết không?" Hạ Vãn nói một cách đương nhiên, "Không biết còn tưởng tôi làm cậu thật ở ngoài đời cơ."
Trì Thính Vân không bị lừa, kiên quyết không liên kết giấc mơ với thực tế, đáp: "Vậy để tôi thưởng cho cậu một lần chơi với xúc tu nữa nhé?"
"Không cần đâu, tôi đã trải nghiệm rồi, thử cho cậu đi, chắc hợp hơn." Hạ Vãn nghĩ đến hình ảnh Trì Thính Vân bị xúc tu quấn lấy trong giấc mơ, cảm thấy có chút không ổn.
Chủ đề này có phải hơi đi quá giới hạn không?
Hai người trong mơ thật sự đã làm chuyện đó, ngoài việc khi tỉnh dậy không thấy đối phương ở bên cạnh, thì tất cả đều rất thật, giống như là thần giao cách cảm.
Hạ Vãn âm thầm quay đi, đột nhiên không dám nhìn Trì Thính Vân nữa, lúc này Trì Thính Vân đang thắt tạp dề kẻ sọc, trong câu chuyện đồng nhân về chị dâu em chồng 《Quả Phụ》, em chồng chính là trong bếp làm chuyện đó với chị dâu.
Thắt tạp dề, dựa vào bồn rửa, bị từ phía sau làm, vừa gọi "Chị dâu..."
Hạ Vãn chợt hình dung ra cảnh tượng đó, trong mơ họ đã làm qua, cộng với chuyện Trì Thính Vân lúc trước cũng đã làm trong mơ, không lạ gì khi cô vừa vào bếp lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ, Hạ Vãn vội lùi lại hai bước.
Trì Thính Vân nhìn cô một cái kỳ lạ.
"À... cậu thấy cảm giác trong giấc mơ thế nào?" Hạ Vãn vừa xoa tay vừa hỏi.
Trì Thính Vân đáp: "Chẳng có gì."
Hạ Vãn không phải thật sự nghĩ rằng kỹ thuật của mình rất tốt chứ? Còn dám hỏi cảm giác thế nào. Cô đã dùng từ "chọc" để miêu tả rồi, Hạ Vãn sao vẫn chưa có chút tự giác nào vậy?
"Tôi hỏi giấc mơ có thật không, chứ không phải hỏi cậu có thoải mái trong giấc mơ không." Hạ Vãn giải thích, "Tôi cảm thấy những chuyện trong giấc mơ như thật vậy, cảm giác, hơi thở, mùi vị gì đó đều rất chân thật."
Trì Thính Vân: "Rồi sao nữa?"
Hạ Vãn nói: "Tôi cảm thấy chúng ta tiếp tục mơ như thế này có lẽ không tốt lắm?"
Trì Thính Vân: "Chỉnh lại chút, là cậu mơ, tôi là nạn nhân, tôi bị ép."
Kẻ chủ mưu là Hạ Vãn.
"......" Hạ Vãn ủ rũ nói: "Coi như tôi sau này không mơ nữa."
Trước kia không phải còn muốn làm chết cô ấy trong mơ sao? Giờ lại không muốn mơ nữa, Trì Thính Vân không hiểu được mạch suy nghĩ của Hạ Vãn, nói: "Cậu có thể kìm chế thì đừng mơ, tôi không có ý kiến."
Hạ Vãn đột nhiên nổi giận, tức giận nói: "Cậu có tư cách gì mà nghĩ tôi không kìm chế được? Tôi có nhất thiết phải làm chuyện đó với cậu không? Cậu đừng nghĩ tôi muốn làm chuyện đó với cậu nhé!"
Trì Thính Vân nhíu mày, giọng lạnh lùng nói: "Vậy cậu đi làm với người khác đi, tôi không ép cậu phải mơ thấy tôi."
"Ôi, cậu nghĩ tôi không muốn à? Ai thèm cậu chứ." Hạ Vãn thở dài, tại sao mỗi lần nói chuyện với Trì Thính Vân, cô lại cứ trở nên tức giận thế này?
Cô đứng bên cạnh như một cái cọc gỗ, càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân. Xem như Trì Thính Vân giúp cô chọn kịch bản, cô hỏi cảm giác của cô ấy chỉ vì lo lắng cho cô ấy, nếu không cô muốn mơ thì cứ mơ, đâu cần phải bận tâm nhiều như vậy, nhưng Trì Thính Vân lại không cảm kích.
Trì Thính Vân cũng chỉ có thân hình đẹp một chút, nếu không ai thèm mơ về cô ấy.
Hạ Vãn môi mím chặt, đầu cúi xuống, Trì Thính Vân ngẩng lên nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: "Cậu không định khóc đấy chứ?"
Hạ Vãn trừng mắt: "...... Biến đi."
"Phải là cậu biến đi mới đúng." Trì Thính Vân chỉ về phía bếp: "Làm ơn ngồi yên trên ghế sofa đi, đừng lượn qua lượn lại đây, làm ảnh hưởng đến tôi."
Hạ Vãn dậm chân đi ra ngoài.
Trì Thính Vân thở dài bất lực, người kia lúc nào cũng dễ nổi giận, chẳng lẽ lúc nãy cô phải nói với Hạ Vãn: Thật ra tôi rất muốn cùng cậu mơ chung? Cậu đừng làm hỏng niềm vui ít ỏi của tôi nữa?
Hạ Vãn ngồi trên ghế sofa, lại nhớ đến cảnh trong câu chuyện đồng nhân về chị dâu em chồng trên ghế sofa, thực ra sau khi đã làm rất nhiều giấc mơ, mọi cảnh tượng đều đã được mở khóa, làm chuyện đó trên sofa cũng không phải chuyện gì quá lạ lùng.
Hạ Vãn một cách vô cảm nằm trên ghế sofa, nghe tiếng xào thức ăn trong bếp, ngửi thấy mùi gà hầm thơm lừng từ nồi canh, bụng cô bắt đầu kêu lên.
"Xong rồi, ăn cơm." Trì Thính Vân gọi, Hạ Vãn bật dậy, nhìn thấy Trì Thính Vân nhìn mình với ánh mắt không có ý tốt, cô vội vã thu lại biểu cảm, tự mình đi lấy canh.
Trì Thính Vân nhắc nhở cô: "Cẩn thận nóng, tôi mang ra cho, cậu đi múc cơm đi."
"Ừ." Hạ Vãn đi múc cơm, ngồi cùng Trì Thính Vân ở bàn ăn, nhìn ba món mặn và một canh, vô thức nói: "Ngon quá."
Trì Thính Vân nói: "Ngon thì ăn đi, đừng có giả vờ như cô vợ nhỏ tội nghiệp, tôi có làm gì đâu, cho dù cậu kể với mẹ cậu, tôi cũng không sợ."
Hạ Vãn: "......"
Ăn xong bữa tối, Trì Thính Vân ngồi ngay ngắn, nói: "Hạ Vãn, chúng ta cần nói chuyện."
Hạ Vãn ngả người trên ghế sofa, chơi điện thoại, rồi đặt điện thoại xuống, hỏi: "Nói chuyện gì?"
Trì Thính Vân: "Cậu ngồi ngay ngắn vào."
Hạ Vãn miễn cưỡng ngồi thẳng người lại.
Trì Thính Vân: "Vì lúc nãy ý kiến của cậu rất lớn, vậy chúng ta cần có vài quy tắc."
Hạ Vãn: "???"
Trì Thính Vân nói: "Đầu tiên, tôi đồng ý với ý kiến của cậu, giấc mơ quá thực tế, như thế này không tốt, vì vậy từ giờ cậu phải có sự đồng ý của tôi mới được mơ."
"Thế quái nào? Đó là giấc mơ của tôi, tôi muốn làm gì thì làm." Hạ Vãn kiên quyết phản đối, Trì Thính Vân đừng quá độc đoán.
Trì Thính Vân cũng rất kiên quyết: "Vậy thì cậu đừng mơ về tôi, tôi cũng không muốn vô tình làm những chuyện kỳ lạ trong giấc mơ."
Hạ Vãn lý lẽ: "Không phải tôi quyết định, tôi cũng không muốn mơ về cậu, nhưng mà có cậu mới có thể mơ."
Trì Thính Vân nói: "Vậy có phải cậu nên tốt với tôi một chút, tôi là công cụ của cậu mà?"
"Cậu đâu phải là công cụ? Được rồi, cậu cũng gần giống công cụ, nhưng mà tôi đối với cậu không phải là không tốt." Hạ Vãn phản hỏi lại.
Trì Thính Vân mặt không biểu cảm: "Thật sự tốt lắm, lúc nào cũng giống như đang hoàn thành nhiệm vụ, đâm tôi một cái rồi vứt tôi lại trên giường, đi xem phong cảnh của cậu, trải nghiệm cuộc sống mới của cậu, chỉ có tối qua là mới mẻ một chút, đâm xong còn nói cho tôi nghe."
"Đâm một cái là sao, tôi rõ ràng..." Hạ Vãn nhỏ giọng nói, cô đã thật sự viết kịch bản trước đó, chỉ là viết không được tốt lắm, văn phong không đủ để truyền tải hết cảnh tượng trong đầu cô.
Trì Thính Vân hỏi: "Cậu rõ ràng cái gì? Nếu cậu không biết, có thể đi học, đừng viết linh tinh như vậy, mỗi lần đều muốn bỏ qua chi tiết, viết ra cái gì vậy?"
Hạ Vãn yên lặng không nói gì.
Trì Thính Vân lại nói: "Gửi cho tôi bản đồng nhân cậu viết hôm qua đi, tôi biết cậu không xóa, xóa rồi tôi cũng có thể tìm lại."
Hạ Vãn quả thật chưa xóa, cô gửi cho Trì Thính Vân, rồi Trì Thính Vân lấy ra một chiếc laptop, làm vài thao tác đơn giản, sau đó trực tiếp đổi tên của hai người trong câu chuyện thành của họ.
Trì Thính Vân gửi lại bản đồng nhân cho Hạ Vãn: "Tối nay cậu thử mơ về cái này đi, cậu sẽ biết là bản đồng nhân cậu viết lố bịch và nhàm chán đến mức nào, tôi ngủ là để nghỉ ngơi, không muốn chịu hình phạt trong giấc mơ."
Hạ Vãn: "......"
Làm gì có chuyện nghiêm trọng như vậy?
Cô cẩn thận hỏi: "Đau không?"
Trì Thính Vân im lặng: "...... Nếu đau thì cậu còn có thể sống để nói chuyện với tôi sao?"
Là do buồn chán, là vì không rõ ràng, đã lâu như vậy, Hạ Vãn vẫn chẳng tiến bộ gì, mà cô ấy vẫn không thoả mãn trong giấc mơ, chẳng dám nói ra.
Hạ Vãn thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tôi cũng có một điều kiện, bất kể chúng ta làm gì trong giấc mơ, trong thực tế thì coi như chưa từng xảy ra, dù sao cũng chỉ là một giấc mơ."
Trì Thính Vân đồng ý: "Ừ, tất nhiên rồi."
Hạ Vãn nói: "Còn một chuyện nữa, tôi trước khi ngủ trưa có đọc đồng nhân văn, kết quả là thất bại."
Trì Thính Vân khinh miệt: "Giữa trưa cậu lại còn làm mấy chuyện này?"
Hạ Vãn: "...... Đây không phải là vấn đề chính."
Trì Thính Vân: "Là ngày nào?"
Hạ Vãn tính toán một chút: "Là sau khi 'Hàn Tinh' vừa hoàn thành, trước dịp Tết Đoan Ngọ, thời gian đó tôi rảnh rỗi nên trong giấc mơ đã thử một chút."
Trì Thính Vân suy nghĩ một chút: "Có thể là vì tôi không ngủ trưa, hoặc có thể là tôi ngủ nhưng thời gian quá ngắn, nói chung rõ ràng là chúng ta phải ngủ cùng lúc mới có thể mơ cùng nhau."
Hạ Vãn gật đầu, tò mò hỏi: "Trì Thính Vân, cậu nghĩ tại sao chúng ta lại có thể chung một giấc mơ? Hơn nữa điều kiện lại kỳ lạ như vậy?"
Trì Thính Vân lắc đầu: "Tôi không biết."
Nếu cô biết, cô đã giành quyền chủ động trong giấc mơ từ lâu, chứ không để cho Hạ Vãn làm bậy như vậy.
Chuyện gì nên nói cũng đã nói, chuyện không nên nói cũng đã nói.
Hạ Vãn nói: "Vậy tôi về được chưa?"
Trì Thính Vân: "Có ai đến đón cậu không?"
"Tôi gọi trợ lý đến, nhưng chỗ cậu hơi xa trung tâm thành phố." Hạ Vãn than thở, "Về muộn quá."
Trì Thính Vân: "Vậy tối nay ở lại đi."
Hạ Vãn ngạc nhiên: "Hả?"
Trì Thính Vân bổ sung: "Ngủ ở phòng khách."
Hạ Vãn cười: "Tôi đương nhiên biết là ngủ phòng khách, cậu nghĩ tôi muốn ngủ với cậu à?"
"Thì cậu cứ mơ đi." Trì Thính Vân đưa cho Hạ Vãn đồ thay, rồi chẳng để ý tới cô, không hề coi cô là người ngoài.
Hạ Vãn nằm trên giường, có chút vui mừng, không ngờ lại được ngủ trên giường của Trì Thính Vân.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hạ Vãn mệt mỏi, Trì Thính Vân đắc ý nói: "Cậu viết ra những thứ đó mà cảm thấy không khó chịu sao?"
Hạ Vãn: "......"
Cô thực sự viết rất tệ, không trách được Trì Thính Vân sẽ tức giận, giống như lái xe leo dốc, đạp ga một cái nhưng chưa lên đến đỉnh đã trượt xuống rồi.
Trì Thính Vân nhân cơ hội nói: "Tôi không phản đối việc cậu mơ thấy tôi, nhưng đừng làm quá tệ, dù sao cũng chỉ là một giấc mơ, nhưng cũng tốn rất nhiều năng lượng của cả hai. Nếu cậu biết tôi ở trong giấc mơ, tôn trọng tôi một chút có phải là hợp lý không?"
"Vậy cậu muốn tôi làm gì? Dù sao thì tôi cũng không thể báo trước với cậu mỗi khi mơ thấy cậu." Hạ Vãn kiên quyết bảo vệ quyền chủ động của mình, chỉ muốn làm việc bất ngờ mới thú vị.
Trì Thính Vân đưa ra yêu cầu: "Rất đơn giản, hoặc là cậu đi tìm đọc những đồng nhân văn của người khác, hoặc là cậu viết tốt hơn, đừng lúc nào cũng làm phiền tôi."
"Biết rồi, biết rồi." Hạ Vãn hối hận vì đã đến gặp Trì Thính Vân hôm qua, ban đầu chỉ muốn mơ là mơ thôi, giờ thì lại có một đống hạn chế.
Cô hỏi: "Sau này cậu định làm gì? Vào đoàn phim hay nghỉ ngơi trước?"
Trì Thính Vân: "Đi du lịch với bạn."
Hạ Vãn ngạc nhiên: "Với bạn nào?"
Trì Thính Vân thản nhiên nói: "Là người bạn nhà sản xuất mà tôi đã nhắc đến trước đây."
Hạ Vãn thở dài: "Hai người thân thiết thật."
Trì Thính Vân không cho cô cơ hội tám chuyện, trực tiếp tiễn cô ra cửa: "Cậu có thể đi rồi."
Hạ Vãn: "......"
Thật phiền phức, còn phải học viết H, Hạ Vãn trở về bàn bạc với Chu Hoạ về kịch bản, thời gian vào đoàn gần kề, cô cảm thấy những giấc mơ trong thời gian qua mà Trì Thính Vân không hài lòng, Hạ Vãn quyết định nghỉ làm luôn, Trì Thính Vân thật sự khó chiều.
Trì Thính Vân: "Tối nay xem cuốn này đi."
Hạ Vãn cảnh giác, Trì Thính Vân như thể đang chọn chương trình, Hạ Vãn cảm thấy mình như trở thành một công cụ, Trì Thính Vân đưa cô nội dung, cô chỉ việc phát ra.
Hạ Vãn hỏi: "Đây là sách gì vậy?"
Trì Thính Vân: "Tôi tự cắt thịt trên người, tự viết ra, cậu đừng có hy vọng gì."
Hạ Vãn: "......"
—//—
Tác giả có lời muốn nói:
Gần đây bị kẹt chuyện, chúc ngủ ngon~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro