Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 326

Đêm dài tĩnh mịch, Tô Tử Quân sau khi xử lý xong mọi việc trong cung, đang chuẩn bị trở về rừng trúc nhập định tu luyện.

Đi được nửa đường, nàng bỗng nghe thấy vài tiếng xé gió lả tả vang lên trong đêm tối.

Tô Tử Quân khẽ dừng bước, ngẩng đầu nhìn về hướng âm thanh truyền đến, chỉ thấy nơi hư không cách đó hơn trăm trượng đang khẽ dao động, thỉnh thoảng có một tia sáng tím đen lóe lên giữa bóng đêm, thoạt nhìn vô cùng bí ẩn, nếu không chú ý, e rằng khó mà phát hiện.

Nàng thoáng kinh ngạc, thân ảnh chớp động, trong nháy mắt đã bay lên cao mấy trượng, chặn trước người đang vội vàng lao đi.

Đuôi mày hơi nhướng, Tô Tử Quân mỉm cười hỏi: "Đêm đã khuya thế này, sao ngươi không ở trong viện bầu bạn cùng thê nhân, còn vội vã đi đâu vậy?"

Người kia thoáng khựng lại, sau đó hư không khẽ lay, một bóng người hiện ra cách nàng chừng năm bước.

Nam Cung Âm mày nhíu chặt, trên mặt lộ vẻ lo âu, không đáp lời mà hỏi ngược lại: "Tô cung chủ, ngươi có thấy Nguyên Thanh không?"

Tô Tử Quân ngạc nhiên: "Nàng không ở trong rừng trúc sao?"

Nam Cung Âm bất đắc dĩ, giơ tay ném cho nàng một vật.

Tô Tử Quân đón lấy ngọc giản, càng thêm nghi hoặc. Nàng truyền pháp lực vào, mặt ngoài ngọc giản lập tức sáng lên một tầng sương quang mờ nhạt.

Ánh sáng tụ lại, giữa không trung hiện ra mấy hàng chữ rõ ràng: Rời nhà đi chơi, chớ tìm.

Tô Tử Quân: "......"

Nàng liếc nhìn Nam Cung Âm: "Hai người các ngươi lại đang bày trò gì vậy?"

"Là nàng nghịch, không phải ta." Nam Cung Âm hiếm khi lộ ra vẻ uất ức, khẽ nói: "Nàng còn mang theo cả Chiêu nhi."

Tô Tử Quân tròn mắt: "A? Hai ngươi cãi nhau à?"

Nam Cung Âm lắc đầu: "Không tính là cãi nhau."

Nàng chỉ là có hơi trêu chọc Nhan Nguyên Thanh, chiếm chút tiện nghi, đùa giỡn vài câu, còn cố ý khiến Nhan Nguyên Thanh ăn không ngon ngủ không yên... khụ, thôi đi.

Sao có thể gọi là cãi nhau được? Nhiều nhất chỉ là thêm chút thú vị thôi.

Tô Tử Quân nghe xong, khẽ trầm ngâm.

Không cãi nhau, nhưng Nhan Nguyên Thanh lại mang theo cả Nhan Chiêu bỏ đi, thật đúng là rút củi dưới đáy nồi.

"Vậy giờ ngươi muốn đuổi theo sao?" Tô Tử Quân nhịn không được cười, "Ngươi còn chẳng biết nàng đi hướng nào, tìm thế nào được?"

Hai người kia, một là Tiên Tôn, một là Ma Chủ, lại chơi trò "ngươi đuổi ta trốn", thật khiến người ta không biết nói gì.

Nam Cung Âm thở ra một hơi, bình tĩnh đáp: "Phàm chỗ nào có người đi qua, tất để lại dấu vết. Ta đoán nàng hướng về phía Thang Trời."

"Thang Trời?" Tô Tử Quân kinh ngạc, "Nàng định lên Tiên giới?"

Nhưng lên Tiên giới mang theo Nhan Chiêu làm gì?

Tô Tử Quân nghĩ không ra, cũng chẳng kịp hỏi tiếp.

Nam Cung Âm nói: "Không rõ nàng định làm gì, nhưng ta phải sớm tìm được nàng. Tô cung chủ, cáo biệt."

Tô Tử Quân vừa "Ừm" một tiếng, Nam Cung Âm đã biến mất khỏi tầm mắt.

Nàng suốt đêm rời khỏi Vạn Bảo Cung, một đường phi hành gấp gáp. Nhưng vì thương thế chưa lành, lại liên tục tản linh thức truy tìm, tinh thần tiêu hao nghiêm trọng, chẳng bao lâu đã kiệt sức, phải dừng lại nghỉ tạm.

Cứ thế đuổi suốt một đêm, đến sáng hôm sau, ánh mặt trời vừa lên cao, Nam Cung Âm đã mệt rã rời, định tìm một nơi yên tĩnh nghỉ chân.

Bỗng nhiên, nàng nghe thấy trong gió có âm thanh khẽ vang, xen lẫn tiếng chuông trong trẻo.

Thân hình khựng lại, nàng lập tức nhớ đến nơi vừa đi qua, ý niệm vừa động, thân ảnh đã quay ngược trở lại.

Trong khoảnh khắc, nàng hiện thân bên bờ một con suối nhỏ, đứng trên phiến đá bằng phẳng giữa không trung.

Nước suối róc rách, non xanh nước biếc, phong cảnh thanh nhã, thoang thoảng hương trà còn chưa tan hết.

Bốn phía mơ hồ ẩn hiện dấu vết của một pháp trận ẩn giấu cực kỳ tinh vi, rõ ràng là thủ pháp của Nhan Nguyên Thanh.

Nam Cung Âm liếc qua bên phải, thấy trên mặt đất còn vết tàn của đống lửa, hơi nóng chưa tan.

Bên đống lửa còn in rõ dấu chân hai người, xen lẫn dấu vuốt nhỏ của tiểu hồ ly.

Cuối cùng vẫn chậm một bước, Nam Cung Âm thở dài, lại để Nhan Nguyên Thanh trốn thoát.

Nàng ngồi xuống bên đống lửa nghỉ ngơi chốc lát, rồi đứng dậy.

Gió khẽ thổi qua, thân ảnh nàng tan biến giữa hư không.

Ngay sau khi Nam Cung Âm rời đi, không gian khẽ dao động, Nhan Nguyên Thanh cùng Nhan Chiêu và tiểu hồ ly trong lòng liền hiện thân.

Nhan Nguyên Thanh vỗ ngực, mặt mày còn chưa hết sợ, lẩm bẩm oán giận: "Trời ạ, nữ nhân kia sao mà tinh ranh đến vậy?"

Phản ứng của Nam Cung Âm quả thực quá nhanh. Chính mình còn chưa nghỉ ngơi bao lâu, vậy mà nàng đã đuổi đến tận đây. Cứ tưởng với thương thế kia, chạy suốt đêm hẳn phải kéo dài được một canh giờ cách biệt.

Quả nhiên vẫn là đánh giá thấp thể chất của Ma tộc, dù thương nặng đến mấy vẫn dai dẳng không chịu ngã.

Cũng may mình cẩn thận, đem Ngưng Hồn Châu treo trên cổ Nhậm Thanh Duyệt, tùy thời có thể truyền tống trở về động phủ, nên không lo bị bắt lại.

Giờ Nam Cung Âm đã tin rằng nàng thật sự rời đi, Nhan Nguyên Thanh ung dung ngồi xuống, lại lấy khay trà cùng chén ra pha.

Nhan Chiêu thò đầu nhìn, hiếu kỳ hỏi: "Mẹ, sao chúng ta phải trốn A Âm?"

Trong lòng Nhan Chiêu, tiểu hồ ly đang cắm đầu gặm cánh gà.

Nhan Nguyên Thanh không để tâm, vừa thong thả pha trà vừa đáp: "Chúng ta rời nhà trốn đi, nếu để nàng đuổi tới, còn nói gì là tự do dạo chơi nữa?"

Nhan Chiêu gật gù: "Cũng có lý."

Tiểu hồ ly chẳng buồn để ý hai người nói gì, tiếp tục gặm nốt miếng gà trong tay Nhan Chiêu.

Thời gian trôi qua chừng nửa canh giờ, gà ăn xong, trà cũng cạn.

Nhan Nguyên Thanh duỗi người, vỗ tay, mỉm cười gọi: "Chiêu nhi, sắc trời không còn sớm, chúng ta tiếp tục lên đường thôi."

Nhan Chiêu ngoan ngoãn tiến lại bên cạnh, nghiêng cổ cho Nhan Nguyên Thanh dễ bề xách cổ áo mang đi.

Nhan Nguyên Thanh đứng dậy, tay vừa mới đặt lên vai Nhan Chiêu, thì ý cười trên mặt bỗng nhiên cứng lại.

Bờ bên kia con suối nhỏ, một người vận huyền bào không biết đã đứng đó từ khi nào.

Cũng có lẽ vừa mới xuất hiện, bằng không Nhan Nguyên Thanh sao lại không hề phát hiện khí tức của nàng.

Nhan Chiêu ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: Mẹ không phải nói phải đi sao?

Sao lại đột nhiên dừng lại rồi?

Nhan Nguyên Thanh sắc mặt hơi xấu hổ, nói với Nhan Chiêu: "Chiêu nhi, ngươi trước mang theo Duyệt nhi vào trong động phủ trốn một lát."

Nhan Chiêu đáp: "Nga."

Quang ảnh quanh người chợt chuyển, Nhan Chiêu đã trở lại trong động phủ của Nhan Nguyên Thanh.

Đuôi mày Nam Cung Âm khẽ nhướng, Nhan Nguyên Thanh tiễn Nhan Chiêu đi, là muốn cùng nàng khai chiến thật sao, hay là muốn nói chuyện tử tế một phen?

Đang nghĩ như vậy, bỗng nghe "vèo" một tiếng, Nhan Nguyên Thanh cưỡi kiếm bay thẳng lên, thoáng chốc đã lao đi thật xa, chỉ còn tiếng cười theo gió từ xa vọng lại: "Ha ha ha ha ha ha, có bản lĩnh thì đuổi theo ta a!"

Nam Cung Âm: "......"

Ấu trĩ.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, nàng cũng tung người lên, đuổi theo bóng dáng Nhan Nguyên Thanh.

Lá liễu xoay tròn rơi xuống mặt nước, gió nhẹ thổi qua, bóng người nàng lướt trên phiêu diệp, dáng điệu uyển chuyển nhẹ nhàng mà bay về phía bờ đối diện.

Một bóng người khác đuổi theo rất nhanh, mũi chân khẽ điểm qua mặt nước, chỉ để lại từng sợi gợn sóng mờ ảo, không lưu chút dấu vết.

Nhan Nguyên Thanh linh giác phía sau dao động, cảm thấy Nam Cung Âm đuổi sát không buông, trong lòng khẽ động ý niệm, định gia tốc kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Ngay lúc đó, phía sau truyền đến một tiếng hừ khẽ.

Nam Cung Âm bước đi loạng choạng, phải dựa vào một thân cây cổ thụ mới đứng vững.

Thân hình nàng hơi cong, đế giày thấm đẫm vệt nước mờ.

Một bàn tay che ngực, sắc mặt trắng bệch, thần sắc thống khổ, hơi thở yếu ớt.

Nhìn dáng vẻ ấy, hẳn là thương thế phát tác, không thể tiếp tục đuổi theo.

Nam Cung Âm hô hấp dồn dập, lồng ngực phập phồng kịch liệt, thân hình chao nhẹ, định men theo thân cây mà trượt xuống.

Khoảnh khắc ấy, Nhan Nguyên Thanh bỗng hiện ra sau lưng nàng, nàng vừa trượt xuống liền tự nhiên ngã vào trong lòng Nhan Nguyên Thanh.

Nhan Nguyên Thanh thấy Nam Cung Âm như vậy, trong lòng hơi áy náy, cảm thấy lần này có lẽ mình đã đùa hơi quá.

Nàng vội nắm lấy tay Nam Cung Âm, đầu ngón tay chạm vào cổ tay nàng, cẩn thận dò mạch.

Một lát sau, thần sắc nàng trở nên quái dị.

Nhưng chưa kịp phản ứng, Nam Cung Âm đã trở tay nắm chặt cổ tay nàng.

Chỉ nghe trời đất quay cuồng, gáy Nhan Nguyên Thanh bị ép xuống lòng bàn tay Nam Cung Âm, cả người bị quật ngã xuống đất.

Giữa ngực, Nam Cung Âm dán lên một tấm "yên lặng phù".

Nhan Nguyên Thanh toàn thân không thể động đậy, chỉ có đôi mắt còn chuyển động được.

Vì thế, nàng dùng ánh mắt truyền đạt trọn vẹn phẫn nộ trong lòng: Nam Cung Âm, ngươi dám gạt ta!

Nam Cung Âm tuy có thương tích, nhưng vẫn giữ đúng chừng mực, không tiêu hao linh lực quá mức. Hơn nữa, nội thương còn được linh khí bao bọc, căn bản không nghiêm trọng đến vậy.

Cái dáng vẻ yếu ớt vừa rồi, đều là nàng giả vờ cả.

Khóe môi Nam Cung Âm khẽ cong, cười nhạt: "Binh bất yếm trá."

Nhan Nguyên Thanh đảo tròng mắt, tự nhủ xui xẻo.

Nam Cung Âm nhìn thấy ánh mắt nàng đảo tròn, liền biết nàng chẳng có ý tốt, đang toan nghĩ cách thoát thân.

Một lá yên lặng phù nhỏ bé, sao có thể thật sự phong bế được hành động của Nhan Nguyên Thanh.

Vì vậy, Nam Cung Âm tùy tay gỡ xuống yên lặng phù.

Nhan Nguyên Thanh trừng mắt: "Ngươi làm gì buông ta ra?"

Nam Cung Âm cầm tấm linh phù giữa hai ngón tay, giơ lên lắc nhẹ: "Ngươi muốn ta dán lại sao?"

"Kia cũng không phải ý đó." Nhan Nguyên Thanh ngồi dậy, xoa xoa cánh tay, lại nhéo nhéo cổ, yên lặng phù dán một lát mà cảm giác toàn thân cứng đờ.

Vừa rồi còn muốn chạy, Nam Cung Âm chủ động gỡ phù, nàng lại thấy mất hứng.

Không sai, nàng vốn trời sinh phản cốt — Nam Cung Âm càng thả, nàng lại càng không muốn đi.

"Ngươi muốn tiếp tục chạy, ta sẽ tiếp tục truy." Nam Cung Âm chậm rãi nói, "Thiên địa chỉ lớn bấy nhiêu, ngươi chạy đến đâu, ta đuổi đến đó."

Nhan Nguyên Thanh nhướng mày, cười hỏi: "Thật sao?"

Nam Cung Âm: "Ân."

Nhan Nguyên Thanh thoắt cái đã hiện ra cách năm trượng: "Vậy ta có thể đi lạc không?"

Nam Cung Âm im lặng.

Nhan Nguyên Thanh bước một bước, giả vờ định đi, bỗng nghe sau lưng vang lên một tiếng "bùm" trầm đục.

Nàng vội quay đầu, chỉ thấy Nam Cung Âm ngã ngửa trên mặt đất, không động đậy.

Nhan Nguyên Thanh: "?!"

Vốn định quay lưng đi, lại dừng chân, kế đó đã xuất hiện bên cạnh Nam Cung Âm, cúi người muốn đỡ nàng dậy.

Ngay khoảnh khắc ấy, một đôi tay vòng qua eo nàng, kéo mạnh xuống.

Nhan Nguyên Thanh không kịp đề phòng, ngã nhào lên người Nam Cung Âm.

Mi hàng Nam Cung Âm khẽ run, đôi mắt mở ra, cổ hơi ngẩng lên, chính xác mà hôn lên môi Nhan Nguyên Thanh.

Nhan Nguyên Thanh trừng mắt, ngẩn ra một thoáng rồi mới hiểu được.

Tốt lắm, lại trúng kế rồi!

Nam Cung Âm vẫn ôm chặt lấy eo nàng không buông, Nhan Nguyên Thanh muốn giãy ra lại sợ dùng sức quá mạnh sẽ làm nàng thật sự bị thương, đành khựng lại.

Trong cơn tức giận, nàng dứt khoát há miệng, hung hăng cắn một cái.

Nam Cung Âm khẽ nhướng mày, bên môi lộ ra nụ cười nhạt, mặc cho Nhan Nguyên Thanh cắn loạn.

Nhan Nguyên Thanh cố tình cắn rách môi nàng, một tia đỏ thẫm theo khe môi lan ra, vừa yêu mị vừa ám muội.

Đến khi tách ra, môi Nam Cung Âm đã sưng lên rõ rệt.

Không biết từ khi nào, Nam Cung Âm đã buông tay, còn Nhan Nguyên Thanh vẫn ngồi phục trên hông nàng, không hề có ý định đứng dậy.

Nam Cung Âm ngẩng đầu nhìn lên, từ dưới nhìn thẳng vào nàng, khẽ cười hỏi: "Cùng một chiêu như nhau, sao lại mắc lừa hai lần?"

Tầm mắt Nhan Nguyên Thanh hạ xuống, khẽ hừ trong mũi.

"Nếu ta không mắc lừa, làm sao lại nằm trong tay ngươi được?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro