Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 307: Âm mưu của Tiên giới

Nhậm Thanh Duyệt đáp lời Nhan Chiêu, khẽ nghiêng mình đến bên tai nàng dặn dò: "Ngươi phụ trách chăm sóc A Âm, chuyện bên này giao cho ta là được."

Nhan Chiêu đáp khẽ một tiếng, liền nhanh chân chạy về bên Nam Cung Âm, đỡ Nam Cung Âm đứng dậy.

Nam Cung Âm cũng theo đó đứng lên, dưới sự hộ pháp của Lôi Sương, Giáng Anh và Phong Cẩn, chuẩn bị cùng nhau hướng về Thanh Sương cư.

Nhậm Thanh Duyệt thấy vậy, quay người lại, đối diện với Đồ Sơn Ngọc, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống: "Còn không mau thu hồi đại trận?"

Sắc mặt Đồ Sơn Ngọc trở nên trắng bệch.

Trong lòng hắn đầy uất ức, bởi cả Đồ Sơn Hàn Chỉ cùng Bạch Kình Thương đều bị mấy lời của Nhậm Thanh Duyệt thuyết phục, lại không có ai ra mặt giúp hắn, khiến hắn trong lòng vô cùng phẫn hận.

Chỉ là, dù hắn có biện giải thế nào cũng chẳng hơn được Nhậm Thanh Duyệt. Hắn nghĩ chỉ cần đến được Thanh Sương cư, đem chứng cứ lấy ra, mọi việc sẽ rõ như ban ngày, khi đó Đồ Sơn Hàn Chỉ và Bạch Kình Thương nhất định sẽ tin lời hắn.

Đồ Sơn Ngọc giải trừ hộ cung đại trận, rồi theo sau Đồ Sơn Hàn Chỉ và phu quân nàng dẫn đường, mọi người cùng rời khỏi yêu cung, đi đến Thanh Sương cư.

Thanh Sương cư nằm sâu trong rừng đào Thanh Khâu, là một nơi tách biệt với trần thế, cảnh sắc như tiên cảnh. Trước kia Hồ Đế cùng Đồ Sơn Ngọc từng bị Hồ Hậu sung quân đến nơi này để tĩnh tu, bế quan hối lỗi. Trong một thời gian dài, phụ tử Đồ Sơn Tầm đều cư trú tại đây.

Bọn họ xuyên qua rừng đào, nhanh chóng tiến gần Thanh Sương cư.

Chẳng bao lâu, một tòa biệt viện thanh nhã, tĩnh lặng đã hiện ra trong tầm mắt mọi người.

Bạch Kình Thương khẽ dừng bước, ngăn lại Đồ Sơn Hàn Chỉ, trầm giọng nói: "Không được ổn cho lắm."

Mọi người nghe vậy, đưa mắt nhìn xa, quả nhiên thấy trên không Thanh Sương cư quanh quẩn một luồng khí đen ngưng tụ.

Nam Cung Âm khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng hiện vẻ trầm tư, nhưng chưa vội nói ra suy đoán trong lòng.

"Đó là hơi thở tà khí còn sót lại từ một pháp khí của Ma tộc." Đồ Sơn Ngọc lên tiếng giải thích, "Pháp khí này chứa tà ý quá nặng, lấy sức ta khó mà phong ấn nổi, sợ ảnh hưởng đến tộc nhân, nên ta tạm lưu lại nơi này, dựng trận pháp bên ngoài, không có ta cho phép, bất cứ ai cũng không được tiến vào."

Nghe xong, Đồ Sơn Hàn Chỉ khẽ gật đầu: "Đi, vào xem thử."

Đồ Sơn Hàn Chỉ đẩy cửa bước vào, liền thấy vật tỏa ra luồng tà khí kia.

Đó là một mũi tên tinh cương, thân tiễn khắc đầy phù văn quỷ dị. Dù trong phòng đã bố trí trận pháp trấn áp tà khí, nhưng luồng khí đen vẫn không ngừng lan tỏa, tràn ra khắp nơi.

Đồ Sơn Ngọc bước nhanh đến, chỉ vào mũi tên kia nói lớn: "Vật này chính là hung khí giết cha ta! Loại tà khí cường đại như vậy, tất là vật của Ma tộc! Có thể sử dụng thứ này, không nhiều người đâu, mà trong đây chính là một kẻ!"

Hắn đột nhiên đổi hướng, chỉ thẳng vào Phong Cẩn bên cạnh Nam Cung Âm, lớn tiếng nói: "Kẻ giết người, chính là ngươi!"

Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Phong Cẩn.

Sắc mặt Đồ Sơn Hàn Chỉ cùng Bạch Kình Thương trầm xuống, không khí thoáng chốc ngưng đọng, áp lực trĩu nặng.

Bỗng trong đám người truyền ra một tiếng cười khẽ.

Tiếng cười ấy đến từ Nam Cung Âm. Nàng mỉm cười, Lôi Sương, Giáng Anh và Phong Cẩn cũng đều phản ứng theo, thần thái mỗi người khác nhau, song ánh mắt nhìn về phía Đồ Sơn Ngọc đều giống như đang nhìn một kẻ ngu dại.

Trong lòng Đồ Sơn Ngọc dấy lên nỗi bất an, bị bọn họ cười đến dựng cả tóc gáy, lớn tiếng chất vấn: "Các ngươi cười cái gì?! Mũi tên ma ở ngay trước mắt, bằng chứng rành rành, các ngươi còn muốn chống chế sao!"

"Ta tưởng ngươi đã hiểu lầm rồi." Phong Cẩn bị hắn ép hỏi, thần sắc vẫn điềm đạm, nơi khóe môi ẩn hiện ý cười nhạt, "Ta tuy giỏi dùng cung tiễn, nhưng mũi tên này không phải của ta."

Đồ Sơn Ngọc vừa định mở miệng quở trách, Phong Cẩn lại thản nhiên cắt lời: "Chưa nói đến việc ta căn bản không biết chuyện này, khi Yêu giới xảy ra biến cố, ta cùng Lôi hộ pháp đang ở Phất Vân tông, thi hành nhiệm vụ do Ma chủ ban xuống, sau đó liền cùng Thiếu chủ trở về Ma giới."

"Nếu ngươi vẫn hoài nghi ta làm bộ, vậy cũng được. Nhưng có một điều ngươi chắc chắn đã nhầm." Phong Cẩn điềm tĩnh nói, "Pháp khí của Ma tộc, nếu không mang huyết mạch Ma tộc thì không thể sử dụng. Mà ta, không phải người Ma tộc, ta chỉ là một ma tu."

Đồ Sơn Ngọc nghe vậy thì sững người.

Đồ Sơn Hàn Chỉ khẽ liếc Bạch Kình Thương một cái. Bạch Kình Thương lập tức xuất hiện bên cạnh Phong Cẩn, nắm lấy tay nàng, dùng hồn thức tra xét khắp người, rồi bắt mạch.

Sau khi kiểm tra xong, hắn kết luận: "Quả thật là nhân loại."

Sắc mặt Đồ Sơn Ngọc càng thêm trắng bệch, không tin nổi mà lùi lại một bước, thân thể suýt ngã.

Sau khi Hồ Đế bị ám sát, thi thể đã được Hồ Hậu đưa về hoàng cung.

Thế nhưng, Hồ Hậu đối với việc Hồ Đế qua đời lại biểu hiện quá mức bình tĩnh, từ đầu đến cuối không vội, cũng chẳng giận, thậm chí còn có thể an nhiên lo liệu hậu sự cho hắn.

Điều ấy khiến Đồ Sơn Ngọc vô cùng kinh hãi, không thể tin nổi tình cảm giữa cha mẹ lại nhạt nhẽo đến thế. Phải biết rằng, đêm trước khi bị ám sát, Hồ Đế còn khuyên hắn nên buông bỏ chấp niệm, đừng khiến Hồ Hậu thêm đau lòng.

Hồ Đế một lòng một dạ vì Hồ Hậu, vì Thanh Khâu mà hiến dâng tất cả, kết quả lại rơi vào kết cục thảm thương. Ngay cả chính thê của hắn, Hồ Hậu Đồ Sơn Dao, khi đứng trước linh cữu phu quân cũng chẳng rơi lấy một giọt lệ.

Sự khác thường tất có nguyên do, song Đồ Sơn Ngọc nghĩ mãi vẫn chẳng thông, vì sao Hồ Đế đã chết, mà Hồ Hậu lại chẳng hề đau buồn?

Đúng lúc ấy, Hoàn Vận Tiên Quân xuất hiện, mang đến tin tức liên quan đến bí sự của Cửu Vĩ Hồ tộc.

Theo lời y, Hồ Hậu quả thật là vị đế nữ mà Hồ Đế từng yêu thương kiếp trước, nhưng Hồ Đế lại càng xem trọng Đồ Sơn Tầm, muốn bồi dưỡng hắn thành người kế nghiệp. Hồ Hậu vốn dã tâm sâu nặng, bên ngoài tỏ vẻ thuận theo, nói là muốn để Đồ Sơn Tầm cầm quyền, kỳ thật chỉ là để làm dịu lòng người.

Đồ Sơn Tầm chẳng qua là con rối, còn thực quyền của Thanh Khâu vẫn nằm trong tay Hồ Hậu.

Lời nói ấy, đối với Đồ Sơn Ngọc khi đó, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Vì phụ thân mà hắn giận dữ đến cực điểm.

Hắn tin rằng, người giết Đồ Sơn Tầm chính là người Ma tộc, và hung khí là mũi tên ma màu xanh đen kia.

Trong Yêu giới, người Ma tộc giỏi dùng cung tiễn, hắn chỉ biết mỗi Phong Cẩn. Nhưng nay Phong Cẩn lại nói, nàng chẳng phải Ma tộc, mà là nhân loại.

Thân là nhân loại, lại làm thuộc hạ cho Nam Cung Âm, quả thật là một sự mỉa mai chua chát!

Đồ Sơn Ngọc không hiểu, rốt cuộc là chỗ nào sai, vì sao ai ai cũng nói hắn sai?

Nếu hắn nhận định nhầm hung thủ, thì những điều hắn từng nói đều mất đi sức thuyết phục.

Đồ Sơn Hàn Chỉ khẽ ra hiệu cho Bạch Kình Thương buông Phong Cẩn ra, thấy Đồ Sơn Ngọc thất thần như vậy, nàng khẽ thở dài một hơi.

Vì muốn giữ thể diện cho tộc mình, nàng vẫn lên tiếng đỡ lời cho Đồ Sơn Ngọc: "Ngọc Nhi tuy chưa tận mắt thấy hung thủ, nhưng vật này quả thật là pháp khí của Ma tộc. Nam Cung Âm, ngươi có điều gì muốn nói chăng?"

Nam Cung Âm khi vừa nhìn thấy mũi tên tinh cương kia, trong lòng đã có đáp án. Giờ nghe Đồ Sơn Hàn Chỉ hỏi, liền đáp: "Nói ra thật hổ thẹn, trong Ma giới của ta quả thật có một kẻ phản đồ, chính là Đại Ma Liêm Tương."

"Liêm Tương thiện đúc chi thuật, vật ấy hẳn là xuất phát từ tay hắn." Nam Cung Âm ngữ khí bình tĩnh, "Ngày trước ta tiến đến Liêm Tương lãnh địa, khi đó tru sát hắn, cùng nhau giết một vị Tiên quân."

Đồ Sơn Hàn Chỉ sắc mặt nghiêm nghị, Bạch Kình Thương cũng sắc mặt khó coi.

Khơi mào nội loạn Yêu tộc lại có bóng dáng Tiên giới, Ma tộc phản đồ bên người cũng xuất hiện người Tiên giới.

Như thế đủ loại, há có thể tất cả đều là trùng hợp?

Chỉ có Đồ Sơn Ngọc, nghe thấy lời Nam Cung Âm, tức khắc như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ tại chỗ.

Giây lát sau, hắn mới phục hồi tinh thần lại, biểu tình hết sức hoảng loạn, khàn giọng quát lớn: "Ngươi nói dối! Tuyệt đối không có khả năng này!"

Nam Cung Âm không để ý đến sự chất vấn của Đồ Sơn Ngọc, mà quay sang nói với Đồ Sơn Hàn Chỉ: "Các hạ nếu có hoài nghi, có thể tự xem xét mũi tên này, trên đó có lưỡi hái ấn ký, nếu có, thì chứng minh lời nói của bổn tọa không hư."

Đồ Sơn Hàn Chỉ giơ tay thu lấy mũi tên ma, từ trên xuống dưới, tỉ mỉ xem xét, cuối cùng phát hiện ở đuôi mũi tên, gần chỗ điêu khắc tinh thiết lông đuôi, có một dấu ấn giống lưỡi hái lớn như móng tay cái.

Quả nhiên như Nam Cung Âm đã nói, mũi tên này xuất phát từ tay Liêm Tương đại ma.

Nam Cung Âm lại nói: "Liêm Tương tuy đã bị ta tru diệt, nhưng từ miệng hắn cung ra tiên quân tên huý, xúi giục hắn đối lập với bổn tọa. Khi hắn chết, ta cũng đã gỡ xuống tín vật từ trên người hắn."

Nói xong, nàng lấy ra tín vật, ném cho Đồ Sơn Hàn Chỉ.

Đồ Sơn Hàn Chỉ kiểm tra tín vật, nghe Nam Cung Âm nói, trong lòng càng thêm tin tưởng, nhưng đúng lúc này, Nam Cung Âm quay đầu, chất vấn Đồ Sơn Ngọc: "Vị tiên quân mà ngươi nhờ giúp đỡ, tên huý là gì, có phải gọi là Hoàn Vận?"

Đồ Sơn Ngọc sắc mặt trắng bệch, không kìm được run rẩy, lùi lại một bước: "Ngươi, ngươi sao biết?"

"Lúc tiên quân ấy cầu xin bổn tọa tha cho hắn tánh mạng, chủ động thừa nhận chính mình là đồng lõa." Nam Cung Âm nhẹ nhàng nói, "Nhân chứng, vật chứng, bổn tọa đều đã đưa ra. Đồ Sơn Ngọc, ngươi còn có thể biện minh gì nữa?"

"Lại nói tiếp, trước đây trong Huyền Hoàng bí cảnh, đã có người ám sát Hồ đế." Nhậm Thanh Duyệt bổ sung, "Còn có năm trước, ta cùng A Chiêu, Dược Thần Tử tiền bối cùng hộ tống Hồ đế trở về Yêu giới, trên đường cũng đã bị chặn giết."

Nàng ánh mắt lộ ra sắc thái suy tư, lẩm bẩm: "Những người này thân pháp quỷ dị, giấu đầu lòi đuôi, giống như những kẻ ám sát Bạch Tẫn lần này, hắc y nhân thi triển công pháp cũng là loại này."

Nói xong, Nhậm Thanh Duyệt quay đầu, xác nhận với Nhan Chiêu: "A Chiêu, ngươi nói có đúng không?"

Nhan Chiêu gật đầu như đảo tỏi: "Đúng!"

Dù nàng không hiểu nhiều lắm, nhưng những gì sư tỷ nói đều đúng!

Đồ Sơn Ngọc sắc mặt tái nhợt, Đồ Sơn Hàn Chỉ và Bạch Kình Thương đã hiểu rõ trong lòng.

Cục diện dần sáng tỏ, chân tướng dần lộ ra. Chuyện này chính là Tiên giới đang nhắm vào Yêu giới và Ma giới, lợi dụng sự bất hòa giữa Yêu giới và Ma giới, cố tình xúi giục Đồ Sơn Ngọc tranh quyền, dẫn đến đại họa như hiện giờ.

"Ngọc Nhi." Đồ Sơn Hàn Chỉ trầm giọng.

Đồ Sơn Ngọc toàn thân run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ: "Tiểu, tiểu cô... Ngươi phải tin ta, ta không có ý hại ai..."

"Chuyện đến giờ phút này, ngươi nghĩ thế nào cũng không còn quan trọng." Đồ Sơn Hàn Chỉ lạnh lùng nói.

Giọng nàng vừa dứt, nàng bỗng nhiên giơ tay, một chưởng đánh vào Đồ Sơn Ngọc, phách hắn bay ra ngoài.

Đồ Sơn Ngọc bay ngược ra xa, xương ngực bị nát, đan điền rách nát, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, mạnh mẽ rơi xuống phía sau sân núi giả.

Trong khi ý thức hắn mơ hồ, hắn nghe thấy Đồ Sơn Hàn Chỉ phân phó Bạch Kình Thương: "Bắt hắn lại, giữ nghiêm, chờ mọi việc xong xuôi, sẽ giao cho Hồ hậu xử trí."

Bạch Kình Thương nghe lệnh, đáp: "Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro