Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 302: Kế hoạch cứu Hồ hậu

Nam Cung Âm rời đi sau, Nhan Chiêu cùng Nhậm Thanh Duyệt ở U Minh chi hải chờ đợi.

Ước chừng qua một canh giờ, bên bờ U Minh chi hải liền xuất hiện mấy tên Ma tộc dẫn độ sứ, mang theo thủ lệnh của Hàn Ly lĩnh chủ từ Ma khe sương mù đến, dẫn độ đám Yêu tộc chạy nạn tới nơi này.

Đông đảo Yêu tộc dân chạy nạn không rõ tình thế, dưới sự trấn an của Bạch Tẫn, có một phần nhỏ lựa chọn tin tưởng Ma tộc, đi theo đám dẫn độ sứ đến doanh địa Ma tộc mới dựng.

Không bao lâu, những người ấy mang theo tin vui trở lại, nói với tộc nhân còn đang chần chừ do dự rằng: Hàn Ly lĩnh chủ đã dựng một doanh địa tạm thời tại biên giới giữa lãnh địa Ma tộc và Hàn Minh Khâu, đồng thời cho phép dùng linh tinh mua sắm lương thực cùng vật tư sinh hoạt từ những dẫn độ sứ được chỉ định.

Nhậm Thanh Duyệt giúp Bạch Tẫn khuyên bảo đám Yêu tộc dân chạy nạn hãy ở tạm tại Hàn Minh Khâu, tuy nơi ấy khí hậu khắc nghiệt hơn Thanh Khâu, song ít nhất không có chiến loạn, có thể bảo đảm an toàn căn bản.

Thế nhưng, đa phần Yêu tộc dân chạy nạn vẫn mang lòng lo lắng. Bọn họ chỉ là những Yêu tộc thường dân không có thực quyền, đến địa giới Ma tộc tạm thời có thể được yên ổn, nhưng ai biết Ma tộc có đột nhiên thay đổi thái độ hay không.

Những người ấy không dám hoàn toàn tin tưởng Ma tộc, muốn đi theo Bạch Tẫn và Nhậm Thanh Duyệt.

Nhậm Thanh Duyệt bèn nói với Bạch Tẫn: "Ngươi dẫn bọn họ đến Ma giới."

Bạch Tẫn lại tỏ rõ lập trường: "Ta muốn cùng biểu tỷ trở về Thanh Khâu."

Dẫu Thanh Khâu giờ đây vẫn trong cơn náo động, Đồ Sơn Ngọc như một con chó dữ mắc chứng điên, thấy ai cũng nghi là vây cánh của Hồ hậu.

Hắn thậm chí phái người đuổi giết Bạch Tẫn, đủ thấy nội tâm hắn đã rối loạn điên cuồng đến mức nào.

Song xét từ mặt khác, cũng có thể thấy hiện tại Đồ Sơn Ngọc thân như lục bình trôi, bất cứ cơn gió nhỏ nào cũng đủ khiến hắn dao động phán đoán, dễ dẫn đến mất đi địa vị, bởi vậy thần trí điên đảo, nhìn đâu cũng thấy hiểm họa.

Nhậm Thanh Duyệt khuyên bảo: "Thế cục Thanh Khâu tuy trọng yếu, nhưng đám Yêu tộc bá tánh chạy nạn đến đây cũng không thể bỏ mặc. Trước mắt bọn họ cần một người có thể khiến họ an tâm, mà không ai thích hợp hơn ngươi."

Bạch Tẫn nghe vậy, trong thoáng chốc không biết đáp ra sao.

Trước kia nàng luôn mong được biểu tỷ chú ý, vì thế đã làm không ít chuyện khiến người khác vừa buồn cười vừa dở khóc. Tới khi biết biểu tỷ đã có người trong lòng, nàng từng trải qua một lần vỡ vụn và tái sinh triệt để.

Lần này, cơn biến động ở Thanh Khâu đến đột ngột không kịp phòng bị, cho đến nay, nàng vẫn như vừa tỉnh khỏi cơn mộng.

Tuy được Hồ hậu ủy thác rời Yêu giới đi tìm Nhậm Thanh Duyệt, nhưng trong lòng nàng vẫn không nắm chắc mình có thể gánh nổi kỳ vọng đó, thật sự tìm được cứu binh cho Thanh Khâu.

Giờ phút này, chỉ một câu nói của Nhậm Thanh Duyệt đã khiến nỗi yếu mềm, mẫn cảm cùng hối tiếc trong lòng nàng được buông nhẹ.

Không chỉ Hồ hậu lựa chọn tin tưởng nàng, mà cả Nhậm Thanh Duyệt cũng bởi vì nàng là Bạch Tẫn, mà trao trọng trách.

"Không có ai thích hợp hơn ngươi."

Sống mũi Bạch Tẫn cay xè, lệ nóng thoáng dâng nơi khóe mắt.

Nhậm Thanh Duyệt vỗ nhẹ vai nàng: "Bạch Tẫn, tộc nhân này giao cho ngươi."

Bạch Tẫn hít sâu một hơi, bỗng ưỡn ngực, hướng Nhậm Thanh Duyệt hứa hẹn: "Ta đã biết, biểu tỷ, có ta ở đây, sẽ không để người Yêu tộc chúng ta bị kẻ khác khinh khi tại Ma giới."

Nhậm Thanh Duyệt cảm giác trong khoảnh khắc ấy, Bạch Tẫn tựa hồ có điều biến đổi.

Ánh mắt nàng không còn đơn thuần như trước, từ sâu trong nội tâm trào ra một luồng lực lượng, khiến khí chất nàng trở nên trầm ổn.

Luồng lực ấy rõ ràng đến mức Nhậm Thanh Duyệt cũng có thể cảm nhận được.

Sự trưởng thành này đủ để khiến Bạch Tẫn thoát thai hoán cốt.

Bạch Tẫn không lưu lại lâu, cùng Nhậm Thanh Duyệt ước định rằng sau khi an trí ổn thỏa Yêu tộc dân, sẽ đến Thanh Khâu tiếp ứng, rồi dẫn đám Yêu tộc rời đến Ma giới trước.

Nghĩ rằng đến khi ấy, Nhậm Thanh Duyệt hẳn đã cứu được Hồ hậu.

Bạch Tẫn dẫn người đi rồi, Nhậm Thanh Duyệt trông theo bóng nàng xa dần, sau đó cùng Nhan Chiêu tìm một nơi yên tĩnh chờ Nam Cung Âm.

Lôi Sương, Phong Cẩn cùng Giáng Anh hợp lực vận linh khí trị thương cho Nhậm Thanh Duyệt. Hai ngày hai đêm sau, bỗng nhiên trên mặt biển U Minh dậy sóng, ngay kế đó một bóng người mang sát khí hiển hiện bên bờ.

Nhan Chiêu vừa thấy liền sáng mắt: "A Âm!"

Nam Cung Âm cùng Nhan Chiêu hội hợp, liếc nhìn Nhậm Thanh Duyệt, thấy thương thế nàng đã khôi phục phần nào, liền gật đầu nói: "Đi thôi, đến Yêu giới."

Nàng khẽ xoa hai đầu ngón tay, Kim Sí Đại Bằng liền từ trời hạ xuống.

Mọi người theo sau Nam Cung Âm cưỡi lên lưng Kim Sí Đại Bằng, chim vỗ cánh bay cao, hóa thành tia sáng xuyên qua Ma khe sương mù.

Trên đường, Lôi Sương quan tâm hỏi thương thế của Nam Cung Âm, được đáp: "Đã hồi phục ba phần, không còn trở ngại."

Nghe vậy, mọi người yên lòng.

Thực lực Nam Cung Âm khôi phục ba phần, dù có biến cố, cũng đủ tự tin thoát thân trong thời khắc nguy hiểm.

Nhậm Thanh Duyệt tranh thủ đả tọa điều tức, còn Nhan Chiêu lại nhớ tới lời Nam Cung Âm từng nói: chuyến này đến Yêu giới là để cầu hôn, cầu thú đế nữ Hồ tộc, cũng chính là sư tỷ.

Nhan Chiêu khẽ nghiêng mắt nhìn Nhậm Thanh Duyệt, người sau đang tĩnh tọa nhập định, linh khí quanh thân không ngừng hội tụ, hơi thở dần ổn định, tâm trí an tĩnh, không vướng bụi trần.

Nếu là khi khác, tự nhiên không thể ngang nhiên tu luyện như thế, chỉ vì Nam Cung Âm đã dặn: trước khi đến Yêu giới, nàng cần tận lực khôi phục thể lực, bởi đến khi đó sẽ do nàng phụ trách lẻn vào Yêu cung cứu Hồ hậu.

Nhậm Thanh Duyệt không dám chậm trễ, hơn nữa có Nam Cung Âm ở bên, há có kẻ nào dám tới quấy nhiễu.

Từ U Minh chi hải đến Thanh Khâu, nếu đi thường lộ, mất khoảng một tháng. Nhưng cưỡi Kim Sí Đại Bằng, tốc độ nhanh gấp đôi, chỉ nửa tháng sau, các nàng đã tới biên cảnh giữa Yêu giới và Ma khe sương mù.

"Đến Thanh Khâu rồi, chúng ta sẽ chia nhau hành động." Nam Cung Âm mở lời, "Phong Cẩn, ngươi dò đường, tìm xem Hồ hậu bị giam ở đâu."

Phong Cẩn lĩnh mệnh, chắp tay đáp: "Tuân lệnh."

Nam Cung Âm nói tiếp: "Lôi Sương, Giáng Anh, hai ngươi đến trước cửa Yêu cung khiêu chiến, dẫn Đồ Sơn Ngọc ra ngoài."

Nhan Chiêu tò mò, hai mắt sáng rỡ nhìn Nam Cung Âm: "A Âm, còn ta thì sao?"

Nam Cung Âm dịu dàng xoa đầu Nhan Chiêu: "Ngươi dùng Diễn Thiên thần quyển đưa chúng ta đến Yêu cung, chờ Phong Cẩn dò được tin xác thực, Lôi Sương và Giáng Anh dẫn hắn ra ngoài, khi ấy các ngươi lẻn vào trong cung cứu người, hiểu chưa?"

Nhan Chiêu ngoan ngoãn gật đầu: "Hiểu rồi."

"Hảo, kế tiếp hành động theo kế hoạch."

Nam Cung Âm đánh nhịp, thu hồi Kim Sí Đại Bằng, ẩn hơi thở trong nơi vắng vẻ.

Nhan Chiêu lấy ra Diễn Thiên thần quyển, đang định đặt bút, Nhậm Thanh Duyệt liền nói: "A Chiêu, chúng ta đi Nguyệt Đình điện."

Những nơi khác có lẽ đều bị canh phòng nghiêm ngặt, chỉ riêng Nguyệt Đình điện là tẩm cung xưa nàng từng ở, sớm đã hoang phế, Đồ Sơn Ngọc tất không phái người trông giữ nơi ấy.

Hắn tuyệt đối không thể ngờ, các nàng sẽ không để lộ dấu hiệu nào mà trực tiếp lẻn vào Yêu cung, rồi từ trong nội bộ phá tan thế lực của hắn.

Nhan Chiêu từ trước đến nay vẫn luôn nghe theo lời sư tỷ, nghe vậy cũng không hề do dự, chỉ cẩn thận đặt bút ra phía trước, nghiêng đầu hỏi Nhậm Thanh Duyệt để xác nhận: "Sư tỷ, ba chữ này viết thế nào?"

Nhậm Thanh Duyệt nói cho nàng biết "Nguyệt Đình Điện" là ba chữ nào, Nhan Chiêu bèn bấm ngón tay tính, rồi nghiêm túc viết xuống ba chữ ấy lên Diễn Thiên Thần Quyển, sau đó truyền pháp lực vào trong quyển.

Thần quyển sáng lên, kim quang lập lòe, bao phủ toàn bộ chúng nhân trong điện.

Ánh sáng vàng kim lóe lên, cảnh vật quanh mình nhanh chóng biến đổi. Khi tầm nhìn dần trở lại rõ ràng, các nàng đã xuất hiện trong một đình viện vắng lặng, chẳng có bóng người.

Nguyệt Đình Điện diện tích không nhỏ, vì đã lâu không người ở nên hiện ra vẻ tịch liêu khác thường. Nhưng hơn ngàn năm nay, Hồ Hậu chưa từng ngừng việc sai người tu sửa, quét dọn nơi này, nên trong viện vẫn chỉnh tề, trong điện cũng không chất đống bụi bặm.

Chỉ là, từ khi Hồ Hậu bị Đồ Sơn Ngọc hạ độc giam lỏng đến nay đã hơn ba tháng, bàn ghế cùng vật trang trí trong điện khó tránh khỏi chút tiêu điều.

Nam Cung Âm đảo mắt nhìn quanh, nàng đã thật lâu rồi không làm chuyện như thế này, trộm lẻn vào một nơi. Lần cuối cùng còn là khi nàng lén đến Phất Vân Tông, để hỏi Nhan Nguyên Dịch tung tích Thanh Ngưng Hồn Châu.

Lôi Sương, Giáng Anh cùng Phong Cẩn chia nhau hành động, Lôi Sương hai người phụ trách dẫn dụ, khiến thủ vệ trong cung rời khỏi vị trí; còn Phong Cẩn lẻn vào trong cung dò tin. Chờ đến khi Đồ Sơn Ngọc phát hiện có thích khách và bắt đầu giới nghiêm, khi ấy Nam Cung Âm sẽ ra tay.

Nhậm Thanh Duyệt trầm ngâm nói: "Nếu có thể trực tiếp hàng phục Đồ Sơn Ngọc, hết thảy đều dễ giải."

Nhưng đó chỉ là thế cục tốt đẹp nhất.

Bọn họ đồng thời phải chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu. Dù Nam Cung Âm đã tỉnh lại, pháp lực cũng chỉ khôi phục ba phần, hơn nữa chẳng ai biết bên người Đồ Sơn Ngọc còn ẩn giấu bao nhiêu cao thủ thần bí. Trận này hung hiểm chẳng kém gì vào hang rồng đầm hổ.

Vạn nhất Nam Cung Âm bị vây khốn, thì Nhan Chiêu cùng Nhậm Thanh Duyệt phải phối hợp Phong Cẩn ứng cứu, còn nàng sẽ tận lực kéo dài thời gian.

Tả hữu hộ pháp vừa rời đi không lâu, tiếng rối loạn đã truyền đến từ nơi xa trong cung.

Nhan Chiêu thường xuyên ra ngoài cửa liếc nhìn, Nhậm Thanh Duyệt thì khẩn trương nắm chặt tay áo, lo sợ rằng chẳng bao lâu sau Phong Cẩn sẽ mang về tin dữ mà nàng không dám đối mặt.

Nàng hít sâu mấy lần, cưỡng ép bản thân giữ bình tĩnh, dùng lý trí áp chế bất an trong lòng.

Tiếng động ngoài đình viện càng lúc càng lớn, qua mấy lớp tường cung vẫn nghe rõ tiếng quát tháo, la hét, kinh hô nối tiếp.

Tình thế hiện vẫn trong tầm kiểm soát, Lôi Sương và hai người kia chưa gặp cường địch thực sự, chỉ là khiến yêu cung náo loạn, khiến toàn bộ cung điện vốn yên tĩnh bỗng trở nên hỗn loạn. Đám người của Đồ Sơn Ngọc kéo đến khắp nơi, định bắt sống thích khách.

Nửa canh giờ sau, một mũi tên từ ngoài viện bay vụt đến, "đăng" một tiếng, cắm thẳng lên xà cửa Nguyệt Đình Điện.

Phong Cẩn bắn ra mũi tên ấy, phía sau còn dẫn theo bóng dáng ảnh vệ của yêu cung truy đuổi.

Nàng thỉnh thoảng lại phóng ra vài đạo tiễn khí, vừa rồi mũi tên kia thoạt nhìn cũng như để ngăn truy binh, không khiến đám ảnh vệ sinh nghi.

Đợi thân ảnh mấy người kia đi xa, Nam Cung Âm khẽ giơ tay, tiễn khí liền tiêu tán.

Vật bị ghim trên xà cửa cảm ứng được triệu hoán của nàng, liền bay nhẹ vào tay nàng.

Đó là một mảnh da trâu nhỏ, chỉ lớn bằng ngón tay cái, màu sắc gần như đồng với xà cửa, nếu không lại gần thì khó mà nhận ra.

Nam Cung Âm mở ra xem, thấy trên đó viết ba chữ: Thanh Dao Cung.

"Thanh Dao Cung." Nàng đọc khẽ, rồi quay đầu hỏi Nhậm Thanh Duyệt: "Ngươi biết Thanh Dao Cung ở đâu chứ?"

Nhậm Thanh Duyệt vốn biết Hồ Hậu hiện đang bị giam tại Thanh Dao Cung, nghe vậy liền thấy lòng mình như được thả lỏng đôi phần, đáp: "Biết."

Thanh Dao Cung cách Nguyệt Đình Điện không xa. Nghĩ đến cảnh ngộ của Hồ Hậu, lòng nàng chợt nghẹn lại.

"Kế tiếp, ngươi cùng Chiêu nhi đến Thanh Dao Cung cứu người." Nam Cung Âm nói, vừa đứng dậy vừa bước ra ngoài, "Lôi Sương bọn họ e rằng đã đến cực hạn, phần còn lại giao cho ta."

Khi sắp bước ra khỏi Nguyệt Đình Điện, nàng bỗng khựng lại, lưng quay về phía sau, khẽ gọi: "Chiêu nhi."

Nhan Chiêu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn theo bóng dáng nàng.

Nam Cung Âm không quay lại. Huyết sắc sương mù quanh thân hội tụ, dần ngưng kết, hóa thành hình dáng một cây huyết thương.

Thương vừa hiện, khí lạnh theo đó lan ra, quanh người nàng tỏa ra một luồng sát ý lãnh ngạnh.

"Dù xảy ra bất cứ biến cố nào," nàng nói, giọng khẽ mà vững, "Cũng đừng sợ hãi. Có ta ở đây, các ngươi cứ việc buông tay mà làm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro