Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 254: Đại sư tỷ lại không thể tùy tiện sờ

Đuôi cáo quả thật sờ êm tay, không nghĩ tới Nhan Chiêu còn đè thấp giọng, dùng âm thanh mà bản thân cho là không ai nghe thấy được, lẩm bẩm: "Đại sư tỷ lại không thể tùy tiện sờ."

Nhậm Thanh Duyệt vô ngữ đến cực điểm.

Vì quá tức giận, khóe môi nàng ngược lại khẽ nhếch, gợi lên một nụ cười lạnh.

Cảm giác được luồng áp lực khủng bố ập đến, Nhan Chiêu sợ hãi mà co rụt cổ.

Dĩ vãng, mỗi khi cảm giác này xuất hiện, thường là khi đôi tai nàng sắp gặp nạn.

Nhan Chiêu cho rằng sư tỷ nổi giận, lại muốn nắn tai nàng, sợ đến mức lập tức nhắm chặt mắt, trong lòng nhanh chóng nghĩ cách cầu xin tha thứ sao cho sư tỷ xuống tay nhẹ một chút.

Nhưng mà, đau đớn ở tai mãi vẫn chưa đến, nàng khẽ hé mắt, len lén nhìn ra ngoài.

Đại sư tỷ không thấy đâu.

Trong lòng Nhan Chiêu đột nhiên chấn động, trong khoảnh khắc trừng lớn đôi mắt: "Sư tỷ?!"

Lời còn chưa dứt, tiếng lục lạc khẽ vang đinh linh, một đoàn tuyết trắng mềm mại lao thẳng vào lòng ngực nàng.

Nhan Chiêu kinh ngạc cực độ, hai tay theo bản năng ôm lấy tiểu hồ ly, cảm nhận rõ ràng xúc cảm mềm mịn của lớp lông xù giữa lòng bàn tay.

Tiểu hồ ly đem khoảng trống trong vòng tay nàng lấp đầy, khiến Nhan Chiêu ngây người sửng sốt.

Tay chạm đến chiếc lục lạc trên đùi hồ ly, Nhan Chiêu trố mắt, trong lòng không khỏi hoài nghi: Vừa rồi nhìn thấy đại sư tỷ, chẳng lẽ là ảo giác? Hay do nàng bị thương quá nặng nên sinh ra ảo giác?

Nghĩ vậy, tuy có vẻ hợp lý, lại khiến nàng dâng lên một chút tiếc nuối.

Nhan Chiêu trầm mặc giây lát, cúi đầu nhìn tiểu hồ ly trong ngực, trong lòng mang theo chút không cam lòng, cẩn thận thử gọi: "Sư tỷ?"

Đuôi cáo không kiên nhẫn mà vung qua vung lại, rút chân nhỏ khỏi tay Nhan Chiêu, rồi dùng cái đuôi xù mịn của mình đẩy nhẹ, nhét vào lòng bàn tay nàng.

Trận chiến hôm nay, Nhan Chiêu thật sự quá mức khiến người chú ý. Cùng tiếp tục giằng co chỉ khiến đôi bên thêm xấu hổ, chi bằng trước cứ để vậy.

Trốn tránh tuy đáng hổ thẹn, nhưng có thể đổi lấy đôi chút yên bình.

Cái đuôi mềm mại, dày rậm, vết thương trước đây đã lành hẳn, bị tay nắm lấy cảm giác vừa ấm vừa êm, còn có độ đàn hồi.

Nhan Chiêu trầm ngâm: Đuôi cáo quả nhiên sờ êm tay.

Khi suy nghĩ mơ hồ trôi dạt, một âm thanh dị thường đột ngột vang lên, khiến Nhan Chiêu lập tức quay đầu nhìn về hướng phát ra.

Thân ảnh Nam Cung Âm lảo đảo, tuy gắng gượng chống đỡ huyết ảnh thương, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, nàng há miệng phun ra một ngụm máu đỏ sậm, giữa máu còn lẫn những mảnh vụn nội tạng.

"A Âm!"

Nhan Chiêu chấn động, không chút do dự lao nhanh về phía nàng.

Thương thế của Nam Cung Âm bạo phát, toàn thân hoàn toàn mất sức, huyết ảnh thương rơi khỏi tay, leng keng một tiếng nặng nề chạm đất.

Thân thể nàng mềm nhũn ngã xuống, ngay trước khi chạm đất, Nhan Chiêu đã kịp đỡ lấy, ôm chặt trong vòng tay.

Tiểu hồ ly kịp thời nhảy lên vai Nhan Chiêu, đôi mắt lục bảo lóe lên tia lo lắng nhàn nhạt.

Nhan Chiêu cúi nhìn Nam Cung Âm, thấy nàng sắc mặt trắng bệch, khóe môi vẫn trào máu tươi, tuy ý thức còn thanh tỉnh, nhưng thân thể đã yếu ớt đến cực điểm.

Vết thương cũ chưa lành lại chồng thêm thương mới, mới cũ cộng dồn, hơi thở của Nam Cung Âm nhanh chóng yếu đi. Gặp ánh mắt lo lắng của Nhan Chiêu, nàng chỉ khẽ lắc đầu, hơi thở mỏng manh: "...... Ta không sao."

Bộ dáng này, nào có chút nào giống "không sao" chứ!

Giữa lúc hoảng loạn, bên cạnh bỗng phủ xuống một bóng râm.

Nhan Chiêu ngẩng đầu, trước mắt là một gương mặt xa lạ, ngẩn ra giây lát mới nhận ra: người này chính là phong chủ Hoàng Âm Phong, Đông Phương Từ Tâm.

Đông Phương Từ Tâm liếc qua Nam Cung Âm, vừa định mở miệng, trong đám người chợt truyền ra tiếng xì xào.

"Mới rồi tiểu đệ tử Hoàng Âm Phong kia vì cứu Nhan Chiêu mà suýt mất mạng, giờ phong chủ Hoàng Âm Phong tới đây, chẳng lẽ muốn tính sổ?"

"Phất Vân tông cùng Ma tộc thù hận sâu nặng, lần này Thương Ly Ma Tôn lại trọng thương, đây chính là cơ hội ngàn năm có một!"

"Chính là... Nhan Chiêu cũng chẳng phải kẻ dễ trêu, ngay cả viễn cổ long nàng còn giết được!"

Tiếng nghị luận nổi lên, bay lượn khắp nơi.

Nhan Chiêu mặt mày nghiêm nghị, theo bản năng ôm chặt Nam Cung Âm, ánh mắt nhìn Đông Phương Từ Tâm lộ rõ cảnh giác.

Đông Phương Từ Tâm hạ mắt, đối diện với ánh nhìn của nàng, thản nhiên nói: "Muốn cứu nàng, đi theo ta."

Nhan Chiêu mím môi, không lên tiếng.

Đông Phương Từ Tâm cũng không dây dưa, nói xong liền xoay người rời đi.

Chưa đi được mấy bước, Tả Tuân tập tễnh tiến lại gần: "Nếu ngươi chịu tin phong chủ ta, nàng ấy còn có thể giữ được một mạng."

Nhan Chiêu quay đầu nhìn Tả Tuân, thấy trên người nàng cũng thương tích đầy rẫy, máu tươi vẫn rỉ ra từ vết thương, trên trán còn loang lổ vệt máu khô.

Trước kia tại Gương Sáng Đài, nàng từng cảm nhận được Tả Tuân thoạt trông tính tình cộc cằn, kỳ thực lại là người thiện tâm.

"Đa tạ ngươi." Nhan Chiêu khẽ nói.

Tả Tuân liếc nàng một cái, khẽ hừ, giọng ngượng ngập: "Ta chỉ làm theo lệnh phong chủ, muốn cảm tạ thì đừng tạ ta."

Nói xong, nàng quay người đuổi theo Đông Phương Từ Tâm.

Nhan Chiêu cúi đầu nhìn Nam Cung Âm đang hôn mê.

Bản thân nàng tuy hồi phục nhanh, nhưng đối với y thuật lại dốt đặc cán mai.

Nhìn Nam Cung Âm hơi thở dần yếu, Nhan Chiêu chỉ biết siết chặt tay, bất lực.

Nàng nhớ đến lời Tô Tử Quân từng nói Đông Phương Từ Tâm được xưng là "Độc Thánh", độc thuật trong tay có thể giết người, cũng có thể cứu người.

Trong lòng quyết định, Nhan Chiêu ôm Nam Cung Âm đứng dậy.

Thi triển một đạo Thần Hành Chú, thân ảnh vụt qua mấy trượng không gian, đuổi kịp Đông Phương Từ Tâm: "Cầu xin tiền bối cứu lấy A Âm!"

Tô Tử Quân cau mày, do dự không biết có nên tiến lên, lại nghe bên cạnh Dược Thần Tử lẩm bẩm: "Nam Cung Âm cư nhiên là mẫu thân ruột của bảo bối đồ đệ ta? Khó trách nữ nhân ấy hao hết tâm tư lấy lòng Chiêu nhi!"

Trước có Tô Tử Quân làm nghĩa mẫu của Nhan Chiêu, giờ lại xuất hiện một người mẹ ruột, vậy hắn làm sư tôn chẳng phải sẽ càng thiệt thòi sao?

Thân phận chẳng có ưu thế, đánh cũng không lại, Dược Thần Tử trong lòng khổ sở vô cùng.

So với sự phiền muộn của Dược Thần Tử, bên cạnh Uyên Hải Chân Nhân lại là một vẻ mặt lạnh lùng.

Nàng liếc Tô Tử Quân, giọng băng lạnh: "Ngươi đã sớm biết chuyện này phải không?"

Ai có thể ngờ được, Nhan Chiêu vậy mà chính là huyết mạch của Nam Cung Âm cùng Nhan Nguyên Thanh.

Biến cố lần này đến quá đột ngột, đến khi mọi người kịp hoàn hồn, hết thảy đã lắng xuống như tro tàn.

Tô Tử Quân trong lòng khẽ than, bất đắc dĩ gật đầu: "Không dám giấu các hạ, ta đích xác biết được đôi chút ẩn tình, nhưng mong các hạ tin tưởng, ta tuyệt không cố ý che giấu."

Sắc mặt Uyên Hải chân nhân vẫn chưa hòa hoãn, Tô Tử Quân chưa sớm nói rõ thân thế Nhan Chiêu, cũng không giải thích tường tận việc Phất Vân tông cùng Tiên Minh truy tìm Thần Nguyên Quả.

Thần Nguyên Quả xuất hiện trên người Nhan Chiêu, lại càng chứng thực lời đồn Nhan Nguyên Thanh từng trộm đạo chí bảo Tiên giới. Nàng vốn đối Ma tộc không có thành kiến, lại chịu giao du cùng hạng tiểu nhân trộm cắp, quả thật khiến người khó chấp nhận.

Tâm tư Tô Tử Quân như vậy, chạm đúng điểm mấu chốt trong lòng nàng.

"Không cần nói nữa." Uyên Hải chân nhân phất tay áo, "Bất luận các ngươi mang ý đồ gì, hôm nay nể tình các ngươi từng ra tay cứu đệ tử ta trong đại bỉ, ân tình ấy xem như đã trả. Từ nay về sau, hành động của bổn tọa sẽ không còn liên can."

Dứt lời, trong tay nàng phất trần khẽ động, thân ảnh liền hóa thành một làn khói xanh, theo gió tan biến.

Tô Tử Quân thấy vậy, tuy lòng còn tiếc nuối, lại chẳng thể làm gì khác.

Tính tình Uyên Hải chân nhân vốn cương trực công chính, trước khi hiểu rõ nguồn cơn sự việc, tất nhiên sẽ không tùy tiện nhúng tay vào vũng nước đục này.

Huống chi, Nhan Chiêu thân mang Thần Nguyên Quả, người Tiên giới há có thể dễ dàng bỏ qua. Dẫu kết liên minh, e rằng đối với nàng cũng chẳng có lợi ích gì.

Một hồi đại điển vốn êm đẹp, kết cục lại đột nhiên biến loạn. Những người tham dự lần này, kẻ chết đã chết, kẻ bị thương đầy rẫy, ngay cả tông chủ Phất Vân tông cũng đang mang trọng thương trước mắt.

Chúng nhân đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết phải làm sao.

Thoạt nhìn, chiến sự tựa hồ đã bình ổn, song trong tối liệu còn có mai phục hay không, chẳng ai dám chắc.

Đúng lúc ấy, giữa đám người bỗng có kẻ kinh hô: "Bên kia hình như cháy rồi!"

Mọi người đồng loạt nhìn theo hướng tay hắn chỉ, quả nhiên thấy sau dãy điện chính của tông môn, giữa sườn núi bốc lên ánh lửa hừng hực.

Có đệ tử Phất Vân tông nhận ra, kinh nghi nói: "Hình như là từ đường!"

Đám đệ tử Phất Vân tông nơi đây đều ồ lên.

Từ đường ngoài việc tế tự Tổ sư gia, còn là nơi thu giữ linh vị của các đệ tử đã khuất.

Một khi từ đường bị hủy, hồn bài vỡ nát, thì dù có rời khỏi Phất Vân tông, cũng chẳng ai có thể tra được tung tích của họ nữa.

Tô Tử Quân lặng nhìn ánh lửa nơi xa, trầm ngâm giây lát rồi nói: "Vân Đường tu luyện tà thuật, tội ác đã đền; Bộ Đông Hầu cũng đã chết. Nay từ đường bị thiêu hủy, Phất Vân tông chỉ còn là danh nghĩa tồn tại. Từ nay về sau, mặt trời lặn phía tây, e rằng khó còn ngày xoay chuyển. Chư vị chi bằng tự tìm đường tiến thân khác."

Nghe vậy, chúng đệ tử Phất Vân tông lòng đều xao động.

Cái gọi là "tường đổ mọi người đẩy", xưa kia Phất Vân tông cao thủ như mây, kẻ thù bên ngoài chẳng dám manh động. Giờ đây đại thụ đã gãy đổ, uy vọng tối cao Vân Đường cũng chết thảm, ai nấy đều đoán được tương lai phong ba tất nối tiếp mà đến.

Những tu sĩ các tông đến xem lễ lần này đều chẳng muốn ở lại lâu. Nhưng nể tình Tô Tử Quân và Dược Thần Tử, trước khi rời đi, họ đồng loạt đến cảm tạ rồi cáo biệt.

Tô Tử Quân tự nhiên không giữ lại, nàng cũng chẳng định nán lại Phất Vân tông thêm lâu.

Nhìn đám người lần lượt tản đi, đệ tử Phất Vân tông còn sót lại chẳng được bao nhiêu, đa phần vội vã thu dọn hành lý, thừa lúc trời chưa sáng mà nhanh chóng rời đi.

Một số người tâm tư kín đáo, thậm chí lặng lẽ đến gần từ đường, muốn xem hồn bài có thật sự bị thiêu hủy hay chưa.

Giữa rừng cây, bóng người lay động, vài vị trưởng lão Phất Vân tông đang gấp gáp đào tẩu.

Ngay sau đó, mấy đạo bóng đen như quỷ mị liền đuổi theo sát phía sau.

Đột nhiên, trong đêm tối lóe lên một đạo lôi quang.

Tiếng nổ vang rền, một người bị đánh bay ngã xuống đất, lưng in rõ một dấu chưởng cháy đen.

Cùng lúc đó, vô số phi diệp từ thi thể giữa không trung bắn ra, đâm tới phía trước, hai người chạy đầu chỉ kịp run rẩy rồi ngã vật xuống, thân thể chi chít lá cây, tựa như biến thành con nhím.

Một thân ảnh yểu điệu từ sau tán cây bước ra, chậm rãi đi đến bên những kẻ ngã gục, lần lượt kiểm tra xem còn ai sống sót.

Giáng Anh mở một quyển danh sách, dùng bút son đánh dấu lên ba cái tên.

Nếu là nàng tự tay giết, liền gạch thẳng một nét; nếu do Lôi Sương ra tay, ở phía sau tên liền vẽ thêm một vòng tròn nhỏ.

Trên danh lục chừng trăm cái tên, số có vòng tròn còn chưa đến một nửa.

Vẽ xong nét cuối cùng, Giáng Anh nhàn nhạt nói: "Theo xu thế này, ta thắng chắc rồi."

Sau lưng, cành lá khẽ động, Lôi Sương hiện thân giữa bóng tối, tức giận nói: "Ngươi đánh xa quá, vậy là gian lận! Còn đoạt luôn đầu của ta nữa!"

Trước khi hành động, hai người bọn họ đã đánh cuộc.

Cược rằng ai giết được nhiều đầu hơn, kẻ thua sẽ phải giúp người kia xách giày suốt một năm.

Một canh giờ trước, Lôi Sương còn vỗ ngực thề thốt, cho rằng với thực lực của mình, trận này tất thắng không nghi ngờ.

Giờ thấy nhiệm vụ sát diệt quá nửa đã bị đoạt, trong lòng nàng nóng nảy không yên.

Giáng Anh bật cười, liếc nàng một cái: "Chịu thua không nổi à?"

"Ai nói ta chịu thua không nổi!" Lôi Sương giận đến dựng tóc gáy, "Công pháp của ngươi vốn có ưu thế, điều kiện cược phải sửa lại!"

Giáng Anh chẳng buồn chấp, kiểm tra xong thi thể cuối cùng, đứng dậy phủi tay: "Vậy ngươi nói xem, sửa thế nào?"

Lôi Sương ngẩng cằm, suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Công pháp của ngươi có ưu thế, số đầu ngươi giết phải ít nhất gấp đôi ta mới tính thắng, không—phải gấp ba!"

"......" Giáng Anh lặng người, "Ngươi còn biết xấu hổ không?"

Lôi Sương ngẩng đầu nhìn trời: "Xấu hổ là cái gì?"

Giáng Anh bật cười, Lôi Sương tiếp lời: "Nếu ngươi thấy không công bằng, hủy cược cũng được."

Giáng Anh giọng bình thản: "Ai nói hủy? Gấp ba thì gấp ba, nhưng ta muốn thêm một điều kiện."

Lôi Sương nhướng mày: "Điều kiện gì?"

Khóe môi Giáng Anh khẽ cong, lộ ý cười mơ hồ: "Nếu ta thắng, ngươi cởi hết mà múa cho ta xem."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro