Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 202: Chia ngả giữa hiểm cảnh

Trên đài gương sáng, chín cột đá đỉnh đầu ánh quang mang lập lòe.

Cảnh tượng trong mê cung hoàn toàn hiện rõ trước mắt mọi người. Có vị đà chủ đưa ra nghi vấn: "Minh chủ, đây là chuyện gì?"

Trước có Trần Nhị đạp nát mặt đất, sau lại có Nhan Chiêu dùng kiếm chém tường cung, tình hình này dường như khác với đại bỉ tiên môn năm trước.

"Nếu mỗi lần đều là quy tắc giống nhau, thì chẳng còn gì thú vị." Ứng Tiêu không để tâm, nhàn nhạt nói, "Chỉ là thêm vài thứ thú vị vào mà thôi. Có tìm ra được huyền cơ ẩn giấu hay không, còn phải xem bản lĩnh của bọn họ."

Mọi người nghe vậy liền hiểu ra, gật đầu nói: "Thì ra là thế."

Quy tắc là chết, nhưng người là sống, biến hóa này ngoài dự đoán quả thật khiến đại bỉ thêm phần thú vị.

Vì thế, ánh mắt mọi người lại đồng loạt dõi về gương sáng trên đài.

Trên đảo lơ lửng giữa không trung, ánh mắt Uyên Hải chân nhân dừng trên người Nhan Chiêu một lát, sau đó bình thản dời đi.

Một bên khác, Vân Đường nhìn bóng dáng Nhan Chiêu, mày nhíu lại, như đang suy tư điều gì.

Không ai để ý, trên đỉnh cột đá, Ứng Tiêu lặng lẽ thu ánh sáng đen lóe lên trong mắt, khóe môi khẽ cong, nở một nụ cười hàm ý sâu xa.

Trong mê cung, Tả Tuân đi đến bên cạnh Nhan Chiêu, nhìn con đường tối om trước mặt.

Tất Lam cảm thấy khó tin, vẫn còn kinh ngạc trước hành động ngoài dự liệu của Nhan Chiêu. Ổ Oánh Oánh bỗng ghé sát, hiếu kỳ hỏi: "Niệm cô nương, ngươi thật lợi hại nha, làm sao phát hiện nơi này lại có đường?"

Tả Tuân cùng Tất Lam đồng thời quay đầu nhìn Nhan Chiêu.

Các nàng cũng vô cùng tò mò với câu hỏi này.

Nhan Chiêu mím môi. Nếu nói thật thì nhất định sẽ lộ ra sự tồn tại của Tiểu Kim, nhưng nếu không nói, với trí thông minh của nàng e rằng khó nghĩ ra một lời giải thích hợp lý.

Trong khoảnh khắc không tìm được lý do, Nhan Chiêu nghiêm túc, chân thành đáp: "Không biết."

Ổ Oánh Oánh: "?"

Tả Tuân: "......"

Tất Lam đỡ trán.

Sắc mặt nàng trở nên phức tạp. Nếu suy đoán của nàng là thật, vậy câu "không biết" kia, rất có thể là Nhan Chiêu thật sự không biết. Nhưng Tả Tuân cùng Ổ Oánh Oánh lại có thể hoài nghi nàng giấu giếm điều gì.

Nhưng Ổ Oánh Oánh nhanh chóng tin, hưng phấn nói: "Chẳng lẽ đây là khí vận siêu cường trong truyền thuyết?"

Tả Tuân trầm mặc.

Nàng triệu ra mấy con công trùng, chủ động nói: "Ta đi trước dò đường."

Nhan Chiêu không ngăn cản, cảm thấy những con tiểu trùng của Tả Tuân quả thực rất hữu dụng.

"Ngươi nuôi trùng thế nào vậy?" Nhan Chiêu tò mò hỏi, "Ta có thể học không?"

Tả Tuân khẽ giật mình, nhưng nghĩ đến thân phận đệ tử ngự thú tông của đối phương, cũng chẳng lấy làm lạ.

Chưa kịp trả lời, con hồ ly nhỏ trong lòng Nhan Chiêu bỗng há miệng cắn lấy tay nàng.

"A đau quá!" Nhan Chiêu kêu khẽ, cúi đầu nhìn con hồ ly đang treo trên tay mình, nhíu mày: "Sao lại cắn ta?!"

Lần này chẳng lẽ cũng là nhắc nhở nàng điều gì?

Chẳng lẽ ngay cả chuyện tu luyện cũng không thể hỏi?

Tiểu hồ ly treo trên tay nàng, chiếc đuôi to không kiên nhẫn mà vung mạnh.

Học học học! Cái gì cũng muốn học! Ngoài kia còn thiếu thứ kỳ quái để nuôi chắc?

Còn định nuôi sâu nữa sao?!

Trong lòng Tuyết Cầu bừng bừng tức giận.

Nhan Chiêu hiếm khi thấy hồ ly cắn mình kiên quyết đến vậy, liên hệ với câu hỏi vừa rồi, nàng hơi ngẫm nghĩ.

"A, ta hiểu rồi." Nhan Chiêu bừng tỉnh.

Tả Tuân ngẩng mắt, nghi hoặc.

Ổ Oánh Oánh và Tất Lam cũng nhìn nàng tò mò.

Tiểu hồ ly thoáng kinh ngạc, chẳng lẽ hôm nay đầu óc Nhan Chiêu thông suốt thật?

Liên tục hai lần hiểu ra nhanh như thế, thật hiếm thấy.

Có điều, Nhan Chiêu đến nay cũng nên có chút trưởng thành, điều này khiến nó thầm vui mừng.

Nó buông miệng ra, tạm thời bỏ qua cho nàng một lần.

Không ngờ, Nhan Chiêu lại nói: "Ngươi chắc là sợ ta nuôi sâu rồi sẽ không thích ngươi nữa."

Nhậm Thanh Duyệt: "?"

Nàng, đường đường là Thanh Khâu Cửu Vĩ Hồ, cần phải tranh sủng với đám sâu sao?

Đều là người nuôi linh sủng, Tả Tuân lại vô cùng đồng tình với lời Nhan Chiêu: "Hẳn là đúng như vậy."

Câu khẳng định này càng khiến ý nghĩ của Nhan Chiêu thêm kiên định. Nàng yêu thương vuốt đầu hồ ly, ôn tồn nói: "Ta không học là được, yên tâm đi, ta vẫn thích nhất là ngươi."

Tiểu hồ ly: "......"

Một chút cũng không thấy vui.

Thấy Nhan Chiêu chủ động bỏ qua đề tài này, Tả Tuân cũng không nói thêm.

Một lát sau, công trùng mà nàng phái đi đã quay lại, nhưng lần này chỉ có hai con trở về.

Nhan Chiêu nghi hoặc hỏi: "Mấy con khác còn ở phía sau sao?"

"Không." Tả Tuân sắc mặt nghiêm trọng, "Chúng bị giết rồi."

Ổ Oánh Oánh kinh hô: "Sao có thể chứ?"

Các nàng đã dò trong mê cung khá lâu, tuy từng giao thủ với vài đệ tử tiên môn khác, nhưng vẫn chưa gặp tình huống nào hung hiểm như thế.

Tả Tuân đưa ngón tay trỏ, trên đó là một con công trùng bị thương, trầm giọng nói: "Nơi này có những sinh vật cổ quái du đãng, công kích cực mạnh. Theo ta đoán, kẻ yếu nhất cũng tương đương tu sĩ luyện thể cảnh, còn lợi hại nhất có thể sánh với Kim Đan kỳ."

Con công trùng bị thương này chính diện chạm trán với chúng, tuy may mắn thoát được, nhưng thương thế nghiêm trọng, sống không lâu nữa.

Trong số đó, chỉ còn một con may mắn trở về mà không bị thương.

"Thật hung hiểm như vậy sao..." Tất Lam kinh ngạc thì thầm, rồi hỏi nhỏ Nhan Chiêu: "Ngươi thật sự muốn vào đó ư?"

Nhan Chiêu mím môi.

Nàng có thể nghe rõ tiếng thở phập phồng của Tiểu Kim.

Đó là vì nàng cùng Tiểu Kim có khế ước trói buộc, còn những người bên cạnh thì hoàn toàn không cảm nhận được.

Nhan Chiêu thoáng lo lắng, nếu Tất Lam hỏi nguyên do, nàng biết phải trả lời thế nào?

Thấy Nhan Chiêu do dự mà không nói từ bỏ, Tất Lam lập tức hiểu ý.

Nàng hít sâu một hơi, dứt khoát nói: "Nếu đã vậy, chúng ta đi thôi."

Nhan Chiêu thoáng bất ngờ.

Nàng nhìn Tất Lam, nói: "Ta có thể tự đi."

Tất Lam bình tĩnh đáp: "Chúng ta đã lập thành tiểu đội, vốn là một chỉnh thể, không có đạo lý bỏ lại ai giữa đường. Hơn nữa, ngươi còn hứa giúp ta tìm tiên huyền lệnh để thông quan."

"Tất cô nương nói rất đúng!" Ổ Oánh Oánh lớn tiếng phụ họa, "Bằng hữu là phải giúp đỡ nhau, giúp bạn không tiếc cả mạng sống!"

Chỉ có Tả Tuân, thật lâu sau vẫn không nói gì.

Nàng đứng nơi cửa vào thông đạo, nhìn Nhan Chiêu, lại nhìn Tất Lam, bình tĩnh đè tay lên vai Ổ Oánh Oánh.

Ổ Oánh Oánh như ý thức được điều gì, quay đầu lại, thấy vẻ mặt trầm mặc của Tả Tuân, trong lòng mẫn cảm mà nhận ra cảm xúc của đối phương thay đổi: "Tả sư tỷ?"

"Chúng ta không đi." Tả Tuân mở miệng.

Nói xong, chưa cho Ổ Oánh Oánh cơ hội khuyên nhủ, liền nắm lấy cánh tay nàng, xoay người rời đi.

Ổ Oánh Oánh: "A?!"

Nàng còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tả Tuân kéo qua đầu ngõ, đi về hướng khác.

Đi rất xa rồi, Tả Tuân mới buông tay Ổ Oánh Oánh.

Hai người đứng đối mặt, không ai nói gì.

Sau một hồi trầm mặc, Tả Tuân vô cớ cảm thấy khó chịu, liền quay đầu tiếp tục đi lên trước.

Tiếng bước chân phía sau chậm một nhịp rồi cũng vang lên, Ổ Oánh Oánh chọn đi theo, giữ một khoảng cách không xa không gần.

Tả Tuân tâm tình phức tạp.

Ổ Oánh Oánh đi sau nàng, mà mỗi bước nàng đi đều nặng nề hơn.

Các nàng cứ thế tiếp tục, trong lòng Tả Tuân không khỏi nghĩ: Ổ Oánh Oánh có cảm thấy nàng tham sống sợ chết hay không?

Nhưng nghĩ kỹ lại, dù đường kia hung hiểm, song vẫn có nhiều đại năng tọa trấn, hẳn là không đến mức nguy hiểm tính mạng.

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, trong đầu lại nảy ra thêm vô số tạp niệm.

Cho dù Ổ Oánh Oánh hiểu rằng nàng không phải tham sống sợ chết, thì hành động này cũng chẳng khác gì ích kỷ. Ổ Oánh Oánh tính tình đơn thuần, thiện lương, thích giúp đỡ người khác, thấy nàng như thế, chẳng màng đồng môn, lại chỉ nghĩ cho bản thân, liệu sẽ nhìn nàng thế nào?

Bất giác, mày Tả Tuân càng nhíu chặt, đến một khắc, nàng thậm chí nghĩ có nên buông bỏ kiên trì của mình, quay lại cùng Ổ Oánh Oánh hay không.

Nhưng khi nhận ra mình đang nghĩ gì, nàng vừa không tin nổi bản thân, vừa sinh bực bội.

Vì sao nàng phải bận tâm Ổ Oánh Oánh nghĩ gì chứ?

Bị cơn giận vô cớ thúc đẩy, Tả Tuân càng đi càng nhanh, cho đến khi phía sau truyền đến tiếng kêu: "Tả sư tỷ! Ngươi đi nhanh quá, đợi ta với!"

Tả Tuân dừng lại một chút.

Ổ Oánh Oánh chạy theo kịp, dùng sức nắm lấy cổ tay Tả Tuân, khom lưng thở dốc.

Tả Tuân cúi mắt, nhìn bàn tay đang nắm chặt mình.

"Tả sư tỷ." Ổ Oánh Oánh thở hổn hển, mở miệng: "Thực xin lỗi, ngươi đừng tức giận."

Giọng nàng mềm mại, mang theo vài phần nũng nịu, vì hơi thở dồn dập mà mỗi câu nói đều ngắt quãng: "Ta luôn là...... thật tùy hứng, khiến ngươi phải nhường ta mọi điều, thật sự...... vô cùng xin lỗi."

"Ta biết ngươi tốt với ta mới như vậy......"

"Ta là vì ta chính mình." Tả Tuân cắt lời, "Ta không muốn tổ đội với người khác, cũng không định giúp ai, ta chính là ích kỷ. Ngươi tốt nhất nên sớm nhìn rõ bản tính ta, ngươi muốn làm gì, tùy ngươi."

Ổ Oánh Oánh sững sờ.

Tả Tuân hất tay nàng ra.

Đối diện với Ổ Oánh Oánh, ánh mắt nàng bị nét kinh ngạc và tổn thương trong mắt đối phương đâm mạnh một nhát, rồi lại cúi đầu, cảm thấy trong ngực như có một khối khí nghẽn lại, rối loạn không yên.

Nàng âm thầm hối hận vì nói quá nặng, nhưng đồng thời cũng không hiểu sao mình lại do dự.

Nàng nên dứt khoát cắt đứt mọi liên hệ, tránh xa những phiền toái có thể khiến chuyến đi này thêm nguy hiểm. Nàng đâu có nghĩa vụ bồi Ổ Oánh Oánh làm loạn.

Ổ Oánh Oánh rũ tay xuống, hàng mi dài cũng chậm rãi buông theo, thần sắc hiện rõ nỗi mất mát không che giấu được.

Tả Tuân thấy lòng mình căng thắt, nhưng miệng như bị khóa lại, cứng đầu không chịu nhận thua.

"Thực xin lỗi." Ổ Oánh Oánh hít sâu một hơi, thần sắc ủ rũ, "Là ta không phải, khiến tả sư tỷ thêm phiền lòng."

Nói xong, nàng cúi người nhận lỗi với Tả Tuân.

Khi ngẩng lên, Ổ Oánh Oánh đã lấy lại bình tĩnh.

Trong mắt nàng vẫn còn ánh thiện ý, nhưng cũng là sự tôn trọng quyết định của đối phương: "Vậy chúng ta chia tay ở đây đi, tả sư tỷ, ngươi nhất định sẽ đạt được mong muốn."

Ổ Oánh Oánh không chút do dự, xoay người rời đi.

Tả Tuân há miệng, lời giữ lại nghẹn nơi cổ họng, nhưng lòng tự trọng kiêu ngạo đã chặn kín miệng nàng. Đến khi bóng dáng Ổ Oánh Oánh khuất nơi rẽ, mày nàng mới siết chặt lại.

Lý trí cưỡng ép đè nén xúc động không nơi trút, Tả Tuân nắm chặt tay, quay bước về hướng ngược lại.

So với việc đi theo Ổ Oánh Oánh làm bừa, điều cấp bách trước mắt là phải nhanh chóng tìm được tín vật thông quan còn lại.

Ở một nhánh đường khác, Nhan Chiêu ôm chặt tiểu hồ ly, tiến vào con đường tối tăm trước mặt.

Chiếc lục lạc trên chân hồ ly vang lên tiếng đinh đang giòn giã.

Tất Lam theo sau, nghe tiếng liền thuận miệng hỏi: "Cái lục lạc này thật tinh xảo, thật đẹp, ngươi lấy ở đâu vậy?"

Nhan Chiêu đáp: "Sư tôn tặng."

"À." Tất Lam lại hỏi: "Vì sao ngươi cho nó đeo ở chân?"

Bình thường, linh sủng đeo trang sức đều đeo ở cổ mà?

Nhan Chiêu nâng tiểu hồ ly lên, để lộ chiếc chuông bạc nơi chân: "Nó không thích đeo ở cổ, nên ta cho đeo ở chân."

Tất Lam khựng lại, hơi ngẩn ra.

Nếu suy đoán của nàng là thật......

Ánh mắt Tất Lam nhìn tiểu hồ ly bỗng trở nên vi diệu: "Nguyên lai...... là như vậy sao?"

Thế nhưng đó chỉ là thói quen đặc biệt của tiểu hồ ly mà thôi.

"......"

Đối diện ánh mắt mơ hồ của Tất Lam, trong lòng Nhậm Thanh Duyệt lập tức hô to không ổn.

Không phải đâu nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro