Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 178: Thanh Khâu đổi chủ

Thức hải truyền âm trực tiếp vang lên trong đầu Bạch Tẫn.

Bạch Tẫn khẽ ngẩn ra, theo bản năng muốn hỏi: Là ai?

Nhưng Nhan Chiêu đã chạy tới, từ xa xa đã giơ tay hô to: "Sư tỷ!"

Nhậm Thanh Duyệt không chần chờ nữa, bước lên đón, giọng điệu ôn hòa như thường: "Sao lại đột nhiên chạy xa như vậy?"

Nhan Chiêu vừa thở hồng hộc vừa đáp: "Ta cũng không biết."

Lửa trại vốn đã nóng, nàng lại chạy một mạch, đến khi đứng trước mặt Thanh Duyệt, trên trán đã phủ một tầng mồ hôi mỏng.

Ánh lửa hắt lên, trán Nhan Chiêu lấp lánh, tóc mái bị mồ hôi thấm ướt, dính lại thành từng sợi nhỏ, hỗn độn rũ xuống trán nàng.

Nhậm Thanh Duyệt tự nhiên nâng tay áo, nhẹ lau mồ hôi trên trán nàng: "Không cần chạy nhanh như thế."

Nhan Chiêu vẫn cười hì hì, mở miệng nói: "Ta nghĩ muốn ở cạnh sư tỷ, không nỡ rời sư tỷ quá xa."

Nhậm Thanh Duyệt đột nhiên trong lòng chấn động, tim khẽ run lên.

Khóe mắt liếc qua, thấy Hồ hậu cũng đang hướng về phía các nàng đi tới.

Trong lòng nàng thoáng căng thẳng, cúi mắt, ra vẻ bình tĩnh, không đáp lại câu của Nhan Chiêu.

Đồng thời thầm giận chính mình, thật đúng là hết thuốc chữa.

Rõ ràng tâm tư bản thân chẳng trong sạch, nghe Nhan Chiêu nói câu nào, câu nấy đều thành có ẩn ý khác.

Hồ hậu đi tới, ánh mắt lướt qua hai người, rồi dừng lại nơi Bạch Tẫn phía sau Nhậm Thanh Duyệt.

Bạch Tẫn trầm mặc không nói, sắc mặt ảm đạm.

Hiển nhiên là xuất sư không thuận, nhưng không rõ là nàng chưa kịp nói rõ, hay là đã bị Ngã Nhi cự tuyệt.

Sau đó, cho đến khi các nàng trở lại yêu cung, Bạch Tẫn vẫn không nói thêm lời nào.

Ngay cả Nhan Chiêu cũng cảm giác được nàng có gì đó không đúng, tâm trạng liền trầm xuống, thỉnh thoảng lại len lén nhìn nàng.

Tới trước chủ điện, các nàng chia ra, Nhậm Thanh Duyệt cùng Nhan Chiêu về thiên điện nghỉ ngơi, Hồ hậu lúc này mới thở dài một tiếng.

Bạch Tẫn như vậy ủ rũ, thật không tầm thường, đủ thấy lần nói chuyện riêng này với Nhậm Thanh Duyệt khiến nàng chịu đả kích lớn thế nào.

Hồ hậu dẫn Bạch Tẫn vào nội điện, vừa đi vừa hỏi việc trong ngày: "Ngươi và Ngã Nhi nói chuyện thế nào? Có thể nói cho ta biết chăng?"

Lời còn chưa dứt, Bạch Tẫn bỗng mím môi, cuối cùng nhịn không nổi, nước mắt to tròn lăn ra, rơi lã chã như mưa.

Thấy vậy, Hồ hậu lòng như gương sáng, đã đoán được kết quả.

Bạch Tẫn nức nở khẽ nói: "... Ta hướng biểu tỷ tỏ rõ lòng mình, bị nàng cự tuyệt."

Kết quả ấy vốn nằm trong dự liệu của Hồ hậu.

"Nghĩ cũng phải, nhân duyên vốn vô thường. Các ngươi ở chung chưa lâu, hiểu biết còn nông cạn, nàng không đồng ý cũng là lẽ thường." Hồ hậu đưa tay xoa đầu nàng, giọng ôn hòa trấn an, "Dù sao nàng cũng là biểu tỷ của ngươi."

"Ô ô ô ô ô..."

Bạch Tẫn khóc không ngừng, nước mắt nước mũi tuôn trào, nhìn vừa thảm vừa đáng thương.

Tuy rằng đã đoán trước, song khi mọi chuyện rõ ràng, tránh khỏi dây dưa về sau, nhìn bộ dạng này của Bạch Tẫn, Hồ hậu vẫn thấy đau lòng.

Đều là con cháu trong nhà, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt cả.

Nhưng chuyện tình cảm, sao có thể cưỡng cầu?

Dù vậy, Hồ hậu cũng không quá lo, Bạch Tẫn vốn là đứa trẻ thuần hậu thiện lương, sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ thông suốt.

Hồ hậu vỗ vai nàng: "Về nghỉ đi, ngủ một giấc cho yên, biết đâu tỉnh dậy rồi liền buông xuống."

"Ân." Bạch Tẫn hít hít mũi, ngoan ngoãn quay về.

Đến tiền điện, nàng bỗng dừng bước.

"Dì." Giọng nàng nghẹn lại, "Biểu tỷ nói... nàng có người mình yêu."

Câu này quả thật ngoài dự liệu.

Hồ hậu khẽ nhướng mày, ánh mắt phượng hơi nhướn: "Nga?"

·

Ngày hôm sau, Nhậm Thanh Duyệt dẫn Nhan Chiêu, cùng Trần trưởng lão hội hợp tại cổng yêu cung.

Hồ hậu đích thân tới tiễn. Nhan Chiêu tò mò liếc ra sau lưng Hồ hậu, hỏi: "Bạch Tẫn đâu rồi? Sao nàng không tới?"

Bạch Tẫn thích sư tỷ như vậy, theo lý mà nói hẳn phải tới tiễn mới phải.

Con hồ ly nhỏ lông đỏ ấy ngày nào cũng quấn lấy các nàng, bỗng hôm nay chẳng thấy bóng dáng, khiến Nhan Chiêu có chút không quen.

Nhậm Thanh Duyệt vẫn bình tĩnh, chỉ nói: "Ngươi đừng hỏi."

Nhan Chiêu nghe vậy, chẳng hiểu vì sao, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ đáp: "Nga."

Nhậm Thanh Duyệt cáo từ Hồ hậu, cùng Nhan Chiêu, Trần trưởng lão rời yêu cung.

Trước khi đi, nàng quay đầu nhìn lại.

Yêu cung hơn nửa dựa vào vách núi mà xây, uy nghi tráng lệ, khí thế ngút trời, lại phảng phất mang theo hơi thở lịch sử dày nặng.

Nàng thầm nghĩ: Thanh Khâu có Hồ hậu, ngày sau tất sẽ còn gặp lại.

Từ đầu chí cuối, Hồ Đế cùng Đồ Sơn Ngọc đều không xuất hiện.

Đợi cho đến khi đoàn người Nhan Chiêu đi xa, thân ảnh khuất hẳn, Hồ hậu mới khẽ phất tay áo, thu lại nụ cười trên mặt.

Không khí xung quanh bỗng lạnh xuống, cỏ dại cùng cây cối bốn phía đều phủ một tầng sương mỏng.

Hồ hậu quay lại hỏi thị vệ phía sau: "Hồ Đế hiện ở đâu?"

Thị vệ cúi đầu, cung kính đáp: "Bệ hạ cùng Thái tử đang nghị sự trong thư phòng."

Còn có tâm tình nghị sự sao.

Hồ hậu trong lòng hừ lạnh một tiếng, cất bước quay về yêu cung.

Trong thư phòng, Đồ Sơn Ngọc đang hướng Hồ đế bày tỏ bất mãn: "Tiểu muội trở về Thanh Khâu chưa đến nửa tháng, mẫu hậu đã đồng ý cho nàng rời đi, còn không cho ta đến thăm. Rốt cuộc là vì sao vậy!"

Hồ đế cầm lấy quyển sổ nhỏ mà Hồ hậu ném cho hắn, bên trong ghi chép toàn bộ chuyện vụn vặt khiến cuộc sống của hắn chẳng yên ổn. Nghe Đồ Sơn Ngọc oán trách, Hồ đế buông quyển sách, khẽ thở dài nói: "Mẫu hậu ngươi suy nghĩ sâu xa, tất có dự tính riêng. Ngã Nhi đối với phụ tử ta như thế nào, ngươi lại chẳng rõ sao, hà tất phải khiến nàng thêm phiền lòng?"

Đồ Sơn Ngọc nghẹn lời, rồi lại không cam tâm nói: "Tiểu muội ở nhân giới quá lâu, lòng đã không hướng về Thanh Khâu. Nàng thà tin tưởng Nam Cung Âm, cũng không chịu tin ta. Nhưng nàng không nghĩ xem, ta là ca ca nàng, sao có thể hại nàng được?"

"Việc này là do ta." Hồ đế nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn mang theo nỗi đau: "Nếu khi đó ta không thuận theo thỉnh cầu của ngươi, để ngươi dẫn Ngã Nhi xuống nhân giới, nàng đã chẳng mất tích."

Nhắc đến chuyện cũ, sắc mặt Đồ Sơn Ngọc thoáng biến đổi.

Lỗi không phải ở Hồ đế, mà là ở chính hắn.

Chuyện đã qua như roi quất vào lòng, khiến hắn nửa lời cũng không dám nói thêm.

Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đều đặn.

Yêu quan ngoài cửa truyền lời: "Bệ hạ, Hồ hậu đến."

Một lát sau, Hồ hậu bước vào thư phòng.

Hồ đế lập tức đứng dậy, Đồ Sơn Ngọc vội vã chấn chỉnh dáng đứng, khom người hành lễ: "Hài nhi bái kiến mẫu hậu."

Hồ hậu lạnh nhạt liếc hắn một cái.

Trong phòng vừa rồi phụ tử hai người nói chuyện không hề nhỏ tiếng, nàng đến đây cũng nghe được mấy câu oán giận.

Đồ Sơn Ngọc này đúng là "con nhà tông chẳng giống lông cũng giống cánh", ngu xuẩn chẳng kém gì phụ thân hắn.

"Dao Nhi, nàng đến rồi."

Hồ đế ân cần kéo ghế bên mình ra trước, mời Hồ hậu ngồi nghỉ.

Hồ hậu cũng không từ chối.

Nàng ngồi xuống, dựa nhẹ vào lưng ghế, dáng vẻ nhàn nhã, ngẩng cằm ra hiệu cho hai cha con: "Hai ngươi, đứng ngay ngắn lại."

Hồ đế cùng Đồ Sơn Ngọc liếc nhìn nhau, đều cảm thấy không khí trong phòng có điều bất thường.

Tuy Hồ hậu không hề lộ vẻ tức giận, nhưng trong thư phòng lại dâng lên áp lực như có mưa giông sắp đến.

Hai cha con đều không dám nhiều lời, cùng lùi lại vài bước, song song đứng giữa phòng.

Hồ hậu bắt chéo chân, một tay đỡ tay vịn ghế, tay kia chống cằm, thần thái tản mạn, hoàn toàn khác với dáng vẻ đoan trang thường ngày.

Nàng liếc nhìn phụ tử hai người, giọng nhàn nhạt: "Cho các ngươi nửa canh giờ, đem toàn bộ chuyện xảy ra ở nhân giới, kể lại tỉ mỉ."

Hồ đế cổ họng khẽ động, Đồ Sơn Ngọc cúi đầu, không dám thở mạnh.

Hai người đưa mắt ra hiệu cho nhau, ai cũng không dám mở miệng trước.

Cho đến khi Hồ hậu mất kiên nhẫn gõ nhẹ tay vịn ghế, Hồ đế mới đành làm gương, mở lời trước.

"Xuyên qua khe sương mù ma giới, ta đi đến Dược Thần Tông, nghe nói Ngã Nhi đã cùng Nhan Chiêu xuống núi rèn luyện."

Sau đó hắn một đường tìm kiếm, được biết Huyền Hoàng bí cảnh sắp mở.

"Nhân giới tu sĩ tụ hội tại Huyền Hoàng bí cảnh, có lẽ có thể dò được tung tích của Ngã Nhi."

Hồ đế vận khí không tệ, đến Tiên Sơn nơi sương mù hải không lâu liền gặp được Nhậm Thanh Duyệt, khi ấy nàng chỉ có một mình, chưa cùng Nhan Chiêu gặp lại.

Nhưng Nhậm Thanh Duyệt cảnh giác quá cao, cự tuyệt lời mời đồng hành. Hồ đế không còn cách nào khác, đành hóa nguyên hình, âm thầm theo sau nàng, hộ giá trong quá trình thăm dò rừng sương mù.

Nghe đến đây, Hồ hậu tạm thời hài lòng, thúc giục hỏi: "Sau đó thì sao?"

Sau đó chính là Nam Cung Âm mở ra Huyền Hoàng bí cảnh, các phái tu sĩ liên thủ đối kháng. Trong hỗn chiến, Phất Vân Tông điều khiển thi khôi gây loạn, tu sĩ thương vong vô số. Hồ hậu nghe đến đây, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.

Cho đến khi Hồ đế kể đến việc Nhan Nguyên Thanh hiện thân, chém chết Đàm Linh bị trọng thương, Hồ hậu bên môi mới thoáng hiện nụ cười.

"Quả là danh sư xuất cao đồ." Hồ hậu nói, trong giọng mang theo cảm kích, "Ngã Nhi may mắn được Nhan Nguyên Thanh dạy dỗ, tâm trí và năng lực đều rèn luyện thành thục hơn nhiều."

Hồ đế tự nhiên cũng đồng ý, thấy Hồ hậu tâm tình không tệ, liền nhân đó kể tiếp những chuyện kế sau.

"Nói như vậy, sau khi Nam Cung Âm thả ra mảnh hồn thức của Nhan Nguyên Thanh, ngươi liền phùng má giả mập, đóng vai anh hùng nhân giới, suýt nữa mất mạng phải không?"

Giọng nói mang ý trêu chọc khiến Hồ đế chỉ biết đứng đó, không nói được lời nào.

Đồ Sơn Ngọc không chịu nổi cảnh mẫu hậu hạ thấp phụ hoàng, lập tức cất tiếng: "Mẫu hậu, phụ hoàng không làm gì sai cả!

Người là vì ngăn vực ngoại chi linh mới đi phong ấn hư không chi môn, tuy vì thế mà tu vi tổn hao nặng, lại còn bị kẻ xấu ám toán, nhưng rốt cuộc hữu kinh vô hiểm. Như thế mới là đại nghĩa, sao có thể trách người được!"

"Vậy sao." Hồ hậu nghe xong, ánh mắt lạnh như băng liếc hắn một cái, "Thế thì nói cho ta biết, nếu không phải Dược Thần Tử đi cùng, lại gặp Ngã Nhi dẫn theo Thiên Thần Quyển cứu giúp, cha ngươi liệu có còn mạng mà bước ra khỏi Huyền Hoàng bí cảnh?"

Đồ Sơn Ngọc á khẩu.

Hồ hậu lại hỏi: "Nam Cung Âm bị Tru Ma Kiếm làm bị thương, tả hữu hộ pháp đều không rảnh, nàng phái người tới giết cha ngươi, có được lợi gì?"

Đồ Sơn Ngọc không nói nổi một lời.

"Cha ngươi không chết, ngươi liền khăng khăng cho rằng là Ma tộc ra tay, chẳng lẽ nhìn không ra có kẻ đang cố ý châm ngòi ly gián sao?" Hồ hậu khẽ cười, giọng mang vẻ châm biếm, "Thiên hạ ai chẳng biết Thanh Khâu có hai con hồ ly ngốc, dễ bị người lợi dụng đến mức nào."

Phụ tử Hồ đế đều cứng đờ, không biết đáp thế nào.

"Thanh Khâu thật sự quá nhàn rỗi, mới sinh ra được hai phế vật như các ngươi!"

Hồ hậu càng nói càng giận, sắc mặt chợt trầm xuống: "Hồ đế! Ngươi thân là chủ Thanh Khâu, hành sự hồ đồ, cố chấp không nghe lời, suýt nữa gây ra đại họa. Bổn tọa nào dám để ngươi tiếp tục chưởng quản Thanh Khâu nữa!"

Phụ tử hai người đều run lên, Đồ Sơn Ngọc hoảng hốt biến sắc.

Hồ hậu đứng dậy, lưu lại một câu cuối cùng: "Từ hôm nay, các ngươi dọn khỏi Thanh Sương cư. Ta sẽ nói với con dân Thanh Khâu rằng phụ tử các ngươi trong chuyến đi nhân giới đã bị thương nặng khó chữa, từ nay về sau, mọi việc lớn nhỏ của Thanh Khâu đều do bổn tọa đích thân quản lý."

"Hồ đế, ngươi có dị nghị không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro