Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 156: Đêm cùng giường, mộng cùng tim

Trong phòng, khí áp dần hạ xuống, Ổ Oánh Oánh lặng lẽ liếc nhìn Nhậm Thanh Duyệt một cái.

Nàng cảm thấy vị lãnh diễm sư tỷ kia, sắc mặt dường như lại lạnh thêm vài phần.

Ổ Oánh Oánh hậu tri hậu giác nhận ra điều gì đó, lén quay sang hỏi Nhan Chiêu: "Nhậm sư tỷ có phải nghe thấy chúng ta nói chuyện rồi không?"

Nhan Chiêu "A" một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía sư tỷ.

Thấy nàng cúi đầu, chăm chú viết viết vẽ vẽ trên giấy, vẻ mặt nghiêm túc như thường ngày, chẳng có gì khác lạ.

Bèn chớp mắt mấy cái, phán đoán: "Chắc là không đâu."

Ổ Oánh Oánh thở phào nhẹ nhõm, đem trái tim treo lơ lửng thả về chỗ cũ, rồi nói với Nhan Chiêu: "Ngươi tiếp tục đi."

Nhan Chiêu gật đầu, cầm bút tiếp tục luyện chữ.

Ổ Oánh Oánh ở bên cạnh ngắm nhìn, chỉ thấy nàng viết vô cùng nghiêm túc, quả thật có thể gọi là "cần cù hiếu học".

Mỗi nét bút đều cẩn trọng suy xét, đem toàn bộ kỹ xảo mà Nhậm Thanh Duyệt từng dạy phát huy đến mức nhuần nhuyễn.

Ở bàn đối diện, Nhậm Thanh Duyệt đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

Nàng lặng lẽ nắm cây bút dưới tay, chỉ chốc lát mực đã loang đen cả tờ giấy.

Sau đó nàng rút tờ giấy ra, vo lại ném vào ống tay áo.

Nhan Chiêu hoàn toàn không nhận ra, rất nhanh đã viết xong, mang tới cho Nhậm Thanh Duyệt xem.

"Nhanh vậy?" Nhậm Thanh Duyệt nhướng mày, hỏi, "Có phải lười biếng, không nghiêm túc viết hay không?"

Nhan Chiêu nghiêm túc đáp: "Ta thật sự nghiêm túc."

"Phải không?"

Nhậm Thanh Duyệt cúi đầu xem xét.

Thực ra mà nói, chữ của Nhan Chiêu nay đã có hình có dáng, so với nét chữ như gà bới năm trước, nay miễn cưỡng có thể gọi là đoan chính.

Thế nhưng trong mắt Nhậm Thanh Duyệt, thế nào nhìn cũng không thuận.

Lật vài tờ, nàng cưỡng chế đè nén sự khó chịu trong lòng, hừ nhẹ: "Tạm được."

Nhan Chiêu vốn cho rằng hôm nay mình viết tốt, chắc sẽ được khích lệ đôi câu, kết quả lại chẳng có gì.

Bất quá, thấy thuận lợi thông qua, nàng cũng nhẹ nhõm thở ra.

Ổ Oánh Oánh lập tức kéo Nhan Chiêu sang một bên, tò mò hỏi về hành trình tìm dược sư trên đường.

Nhan Chiêu chưa từng chia sẻ với ai về trải nghiệm đó, chỉ cảm thấy mới mẻ, mà chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

"Tông chủ vì sao lại riêng dặn lập ra chức 'tìm dược sư' vậy?" Ổ Oánh Oánh hiếu kỳ hỏi, "Lẽ nào dược liệu trong kho của tông môn còn thiếu sao?"

"Là như thế này." Nhan Chiêu lấy ra quyển sổ nhỏ của mình, đưa cho Ổ Oánh Oánh xem.

Ổ Oánh Oánh tiếp nhận, chậm rãi lật mấy tờ, rồi lại lật nhanh hơn.

"......"

Nàng trầm mặc.

Một lát sau, vẻ mặt kinh ngạc chẳng tin nổi, quay sang xác nhận: "Tông chủ thật sự bảo ngươi đi tìm mấy loại dược này sao?"

Nhan Chiêu gật đầu: "Đúng vậy."

Ổ Oánh Oánh liền nhìn Nhan Chiêu bằng ánh mắt đầy bội phục, hai tay nâng quyển sổ trả lại, rồi chắp tay: "Bội phục, không hổ là đệ tử của tông chủ, lão nhân gia hẳn ký thác kỳ vọng rất cao với ngươi!"

Nhan Chiêu mày mắt giãn ra, lông mi cong cong, lộ vẻ đắc ý mà còn ra vẻ khiêm tốn: "Cũng bình thường thôi."

Hai người nói chuyện rì rầm, Nhậm Thanh Duyệt chẳng buồn nghe, dứt khoát phong bế thính giác.

Nhưng dù vậy, thấy hai người vừa nói vừa cười, nàng vẫn cảm thấy bực bội trong lòng.

Nhậm Thanh Duyệt mất gấp đôi thời gian thường ngày mới chế tác xong bảng mẫu chữ mới, rồi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giờ Hợi đã qua, nàng liền nói: "A Chiêu, nên ngủ rồi."

Ổ Oánh Oánh kinh ngạc hỏi: "Sư tỷ ngươi ngay cả giờ đi ngủ của ngươi cũng quản sao?"

"Đúng vậy." Nhan Chiêu đáp thản nhiên, "Sư tỷ còn bồi ta ngủ nữa."

Ổ Oánh Oánh trố mắt: "Sư tỷ ngươi... bồi ngươi ngủ?"

Nhan Chiêu đôi mắt trong suốt: "Có gì sao?"

"Không, không có gì." Ổ Oánh Oánh vội đứng dậy, khom người cười, cáo từ: "Ta về trước đây, Nhậm sư tỷ, Nhan sư muội, tái kiến!"

Nói xong liền chạy vèo đi, chẳng ở lại thêm chốc lát.

Ổ Oánh Oánh vừa đi, Nhậm Thanh Duyệt khôi phục lại thính giác.

Thấy Nhan Chiêu như đang suy nghĩ, nàng hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

Nhan Chiêu đáp: "Ta nói với Ổ sư tỷ rằng buổi tối sư tỷ sẽ bồi ta ngủ, nàng hình như rất kinh ngạc."

Nhậm Thanh Duyệt: "......"

Thật là,

Sao lời này từ miệng Nhan Chiêu nói ra lại nghe thành ra có nghĩa khác?

Nàng nghiêm túc tỉnh lại, có lẽ chỉ là do bản thân tâm tư không thuần, nên mới nghe ra điều chẳng nên nghe.

Vậy... Ổ Oánh Oánh sẽ nghĩ thế nào đây?

Nhậm Thanh Duyệt mang chút áy náy mà lại khẽ cười.

Thôi, mặc kệ nàng.

Nhan Chiêu dường như vẫn còn đang suy nghĩ chuyện đó, Nhậm Thanh Duyệt đến gần hỏi: "Ngươi thấy bối rối lắm sao?"

"Cũng không hẳn." Nhan Chiêu chống cằm ngẩng đầu, "Ta chỉ nghĩ, Ổ sư tỷ buổi tối ngủ chẳng có ai bầu bạn, thật là đáng thương."

Nhậm Thanh Duyệt: "......"

Nàng khẽ cúi người, nhìn thẳng Nhan Chiêu, làm ra vẻ nghiêm túc: "A Chiêu, không phải ai cũng có sư tỷ bồi bên cạnh. Ngươi có phải thấy mình rất may mắn không? Cho nên phải quý trọng."

Nhan Chiêu nghĩ một lát, cảm thấy có lý, liền gật đầu: "Sư tỷ nói đúng."

Thấy nàng ngoan ngoãn như vậy, Nhậm Thanh Duyệt không nhịn được vươn tay xoa đầu: "Đi ngủ đi."

Nhan Chiêu nghe lời, tháo giày, xoay người lên giường, chừa ra một nửa vị trí, vỗ vỗ bên cạnh: "Sư tỷ, ngủ ở đây được không?"

Nhậm Thanh Duyệt nhìn vào mắt nàng, trong lòng như có thứ gì đó sụp xuống.

Khi trước, lúc còn trong hình dáng tiểu hồ ly, mỗi ngày nàng đều ôm Nhan Chiêu mà ngủ.

Nhưng nay lấy thân phận sư tỷ mà ở bên cạnh, lại thấy vừa lúng túng vừa do dự.

Nàng đã dựa vào danh nghĩa sư tỷ để chiếm được quá nhiều thuận tiện, không nên tiếp tục lợi dụng sự đơn thuần của Nhan Chiêu để thỏa mãn tư tâm của chính mình.

Vì vậy nàng nói: "Không cần, ta ngồi thiền ở bên cạnh là được..."

Chưa dứt lời, Nhan Chiêu bỗng đứng dậy, kéo tay nàng, ép nàng ngồi xuống mép giường, giọng cứng rắn: "Nằm xuống đây đi, mép giường lạnh lắm."

Nhậm Thanh Duyệt: "......"

Nhan Chiêu không để nàng có cơ hội phản đối, còn chia nửa chiếc gối, đặt ra sau lưng nàng, vỗ vỗ: "Mau nằm xuống."

"......" Nhậm Thanh Duyệt đành thuận theo, nằm xuống bên cạnh nàng.

Nhan Chiêu mỉm cười: "Thế mới phải chứ."

Rồi cũng nằm xuống, kéo chăn đắp mình, tiện tay kéo chăn sang phía Nhậm Thanh Duyệt, đắp cho nàng một phần.

"Sư tỷ, ngủ ngon nhé, đừng đá chăn."

Nhậm Thanh Duyệt trong lòng dâng lên một cảm xúc khó gọi tên, nồng đậm đến không tan được.

Nàng khẽ nhắm mắt, đáp nhẹ: "Ừ."

Nhan Chiêu thoải mái nhắm mắt, chẳng mấy chốc đã chìm vào mộng đẹp.

Nghe tiếng hô hấp bên tai dần đều đặn, dài lâu, Nhậm Thanh Duyệt lại mở mắt, nhìn lên trần nhà tối mờ.

Trạm dịch này đệm giường mềm mại, vô cùng dễ chịu, nhưng nàng vẫn thanh tỉnh, chẳng chút buồn ngủ.

Trăng ngoài song cửa sáng vằng vặc, ánh trăng nhu hòa chiếu lên song gỗ, in thành từng ô sáng nhạt.

Cũng tựa như có một vệt sáng len lỏi vào trong tim nàng.

Nhậm Thanh Duyệt nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

Trên trán Nhan Chiêu, vài sợi tóc mềm khẽ rơi xuống, lộ ra vầng trán trơn mịn; nét mặt giãn ra, thần sắc an tĩnh.

Nàng không phải lần đầu ngắm nhìn Nhan Chiêu khi ngủ, nhưng lần này, cùng nằm song song thế này, lại khiến cảm giác trong lòng khác hẳn.

Nhìn một hồi, cơn buồn ngủ mới lờ mờ kéo đến, Nhậm Thanh Duyệt chợp mắt, ôm lấy tĩnh lặng.

Nhưng yên bình ấy chẳng kéo dài bao lâu.

Nhan Chiêu bắt đầu trở mình.

Nàng dặn người khác không được đá chăn, bản thân lại lăn qua lăn lại, thỉnh thoảng đá tung một góc chăn ra ngoài.

Từ nhỏ đã quen ôm vật gì đó khi ngủ, nên sau khi ngủ say liền theo bản năng sờ soạng quanh mình.

Vừa chạm thấy thứ gì, bất kể là ai hay vật gì, nàng lập tức lật người, ôm chặt vào lòng.

Nhậm Thanh Duyệt bị đánh thức, mở mắt ra liền phát hiện Nhan Chiêu như con bạch tuộc, quấn chặt lấy mình.

"......"

Nhan Chiêu lúc tỉnh táo thì còn nghe lời, nhưng khi đã ngủ rồi thì lục thân cũng không nhận, chỗ nào chỗ nào nàng cũng dám đưa tay sờ soạng.

Cố tình là cánh tay của Nhậm Thanh Duyệt lại bị Nhan Chiêu quấn chặt, muốn cho nàng một cái bạt tai mà cũng không rút nổi tay ra.

Nhậm Thanh Duyệt bất đắc dĩ thở dài, đành buông xuôi.

Sáng sớm hôm sau, cửa phòng bị gõ vang.

Nhậm Thanh Duyệt giật mình, đột nhiên mở mắt.

Ý thức dần trở lại, nàng phát hiện không biết từ khi nào tối qua mình cũng đã ngủ mất.

Nhan Chiêu vẫn còn treo trên người nàng, hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

Đốc đốc đốc.

Ngoài cửa vang lên giọng của Ổ Oánh Oánh: "Nhan sư muội, Nhậm sư tỷ, hai người tỉnh chưa?"

Nhậm Thanh Duyệt một phen đẩy Nhan Chiêu ra, xoay người bước xuống giường, tiện tay bấm một pháp quyết.

Bộ y phục bị Nhan Chiêu ép đến nhăn dúm liền khôi phục phẳng phiu như cũ.

Nhan Chiêu bị đẩy lăn một vòng, ngốc ngơ mở to mắt, chưa rõ chuyện gì xảy ra.

Nhậm Thanh Duyệt đã đi tới bên cửa, kéo cửa phòng ra.

Ổ Oánh Oánh đứng ngoài, trong tay xách một cái bọc nhỏ, dáng vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng xuất phát.

Nhậm Thanh Duyệt chặn ánh mắt tò mò của nàng hướng vào trong phòng, giọng ôn hòa: "Ổ sư muội, A Chiêu vừa mới tỉnh, ngươi chờ thêm một lát."

"Hảo." Ổ Oánh Oánh chớp chớp hàng mi, cười tươi như hoa nhìn Nhậm Thanh Duyệt, "Không vội, các ngươi từ từ."

Nhan Chiêu lúc này đã tỉnh hẳn, cọ tới cọ lui ngồi dậy.

Tóc nàng rối tung, chỗ này vểnh lên một cọng, chỗ kia lại chĩa ra một cây.

Cửa phòng khép lại trước mắt, Ổ Oánh Oánh xoay người, kiên nhẫn chờ bên ngoài.

Chỉ một lát sau, khe cửa truyền ra giọng nói dịu nhẹ của Nhậm Thanh Duyệt: "A Chiêu, lại đây chải đầu."

Nhan Chiêu kéo dài giọng: "Hảo ~"

Nhậm Thanh Duyệt lại nhắc: "Mặc quần áo cho chỉnh tề."

"Ta mặc xong rồi mà." Nhan Chiêu còn đang ngái ngủ, giọng mềm nhũn, "Chỗ nào chưa mặc tốt?"

Nhậm Thanh Duyệt bất đắc dĩ thở dài: "Lộn xộn cả rồi, cũng chẳng biết tự sửa lại. Lại đây, ta giúp ngươi."

Nhan Chiêu nhảy xuống giường, lạch bạch chạy đến trước mặt Nhậm Thanh Duyệt, đứng thẳng để nàng chỉnh lại quần áo nhăn nhúm.

Nhậm Thanh Duyệt lúc này mới phát hiện, thì ra Nhan Chiêu đã cao bằng mình.

Nàng đưa tay vuốt phẳng cổ áo cho Nhan Chiêu, không cần phải khom lưng nữa.

Nhan Chiêu nhìn hàng mi của Nhậm Thanh Duyệt khẽ lay động gần trong gang tấc, cảm nhận bàn tay nàng đang nhẹ nhàng chải vuốt áo mình, trong lòng ngứa ngáy, liền nhếch môi cười: "Sư tỷ thật tốt với ta."

"Giờ mới biết hảo?" Nhậm Thanh Duyệt liếc nàng, "Lúc đánh ngươi thì lại không cảm thấy đâu."

Nhan Chiêu bị dỗi đến nghẹn lời, đôi mắt chột dạ chớp chớp mấy cái, nghe Nhậm Thanh Duyệt nói tiếp: "Lúc ta bảo hộ ngươi thì lại chẳng nhớ, chỉ nhớ ta đối với ngươi không tốt. Hửm?"

Nói cái gì mà ngẫu nhiên, ngoài lần hành trình Huyền Hoàng bí cảnh này, rõ ràng nàng chưa từng rời khỏi bên cạnh Nhan Chiêu nửa khắc.

Nhậm Thanh Duyệt nhớ tới mấy câu Nhan Chiêu nói khi có Ân Vô Nhàn làm chứng, lại thấy vừa buồn vừa buồn cười.

"Không có quên, ta nhớ rõ mà."

Nhan Chiêu nghe ra trong giọng nàng có chút cảm xúc, vội vàng tỏ thái độ.

Nhậm Thanh Duyệt nhẹ liếc nàng một cái, chỉ xem như nàng đang ứng phó cho qua.

Sau khi chỉnh xong y phục cho Nhan Chiêu, Nhậm Thanh Duyệt định mở cửa, nhưng Nhan Chiêu bỗng túm lấy tay áo nàng.

Nhậm Thanh Duyệt khựng lại, quay đầu nhìn, liền chạm phải một đôi mắt đen láy trong veo, ánh sáng như sóng nước lăn tăn.

Nhan Chiêu ngẩng đầu nhìn Nhậm Thanh Duyệt, vẻ mặt hiếm khi chuyên chú đến vậy.

"Sư tỷ, ta cũng sẽ bảo hộ ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro