Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 110: Khế ước thất bại

Lúc này đây, ngay cả Nam Cung Âm cũng cảm thấy kinh ngạc.

Nam Cung Âm vẻ mặt ngoài ý muốn: "Sao lại như vậy?"

Trước kia Nhậm Thanh Duyệt còn trêu nàng, nói sẽ không cướp mất Nhan Chiêu.

Nhan Chiêu mím môi trầm mặc.

Nàng cũng không rõ vì sao trong lòng lại sinh ra dự cảm này, nhưng loại trống rỗng nặng nề ấy, như thể có thứ gì đang muốn rời khỏi giữa kẽ tay, khiến nàng đứng ngồi không yên.

Vì thế nàng nói: "Mặc kệ, ta muốn cùng nó ký kết khế ước."

"......" Nam Cung Âm lộ vẻ bất đắc dĩ, lại nhìn tiểu hồ ly trong ngực nàng.

Tiểu hồ ly không thèm đối diện với nàng, dáng vẻ như chuyện chẳng liên quan đến mình.

Nam Cung Âm trong lòng nghi hoặc, thầm nghĩ: Hai đứa nhỏ này cãi nhau sao?

Thấy Nam Cung Âm trầm mặc, Nhan Chiêu nhíu mày: "Ngay cả ngươi cũng không biết sao?"

Nam Cung Âm thở dài: "Không phải là không biết."

Nhan Chiêu bướng bỉnh truy hỏi: "Vậy vì sao không nói cho ta?"

Nam Cung Âm trầm ngâm giây lát, cẩn thận lựa lời, muốn để Nhan Chiêu hiểu rõ tính nghiêm trọng của việc ký khế ước:

"Khế ước một khi ký kết, trừ phi một bên thân tử, nếu không thì không thể giải trừ."

Nhan Chiêu sắc mặt không đổi, bình tĩnh gật đầu: "Ân."

"......"

Nam Cung Âm không biết nên khuyên thế nào, cũng không hiểu Nhậm Thanh Duyệt đang nghĩ gì, vì sao đến giờ còn chưa nói cho Nhan Chiêu biết rằng tiểu hồ ly kia chính là đại sư tỷ của nàng.

Yêu tộc tuy cùng linh thú đồng nguyên, nhưng nếu muốn cùng Yêu tộc lập khế ước, trừ phi được đối phương cho phép, nếu không thì khó lòng thành tựu.

Nàng dẫn Nhan Chiêu vào nhà, kiên nhẫn giải thích:

"Khế ước chia làm hai loại, một loại là chủ tớ khế ước, một loại là bình đẳng khế ước."

Nhan Chiêu ngạc nhiên: "Khế ước cũng có phân loại sao?"

"Tự nhiên là có."

Lời nói đã đến đây, Nam Cung Âm liền thuận tiện truyền thụ cho Nhan Chiêu cách thi triển hai loại khế ước khác nhau.

"Chủ tớ khế ước, xem tên liền hiểu, hai bên lập khế, chia làm linh chủ và linh phó. Một linh chủ có thể có nhiều linh phó, mà linh phó phải tuyệt đối phục tùng linh chủ. Nếu linh phó vì hộ chủ mà chết, linh chủ sẽ không chịu phản phệ."

Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi Trần Nhị biết Nhan Chiêu học tập dưới sự giám sát của linh sủng lại kinh ngạc đến vậy.

"Loại khế ước này lấy huyết làm môi, có ba điều kiện kích phát: một là huyết mạch áp chế, hai là tu vi áp chế, ba là hồn thức áp chế."

Nói cách khác, nếu muốn cưỡng chế lập khế ước chủ tớ, bên làm linh chủ phải dùng một loại thủ đoạn nào đó khiến linh phó khuất phục.

Nam Cung Âm nói đến đây, Nhan Chiêu mở miệng: "Còn loại kia thì sao?"

"Một loại khác chính là bình đẳng khế ước." Nam Cung Âm tiếp tục giải thích,

"Khác với chủ tớ khế ước, hai bên bình đẳng, cùng chung thọ nguyên. Điều kiện để khế ước đạt thành là phải được song phương cho phép. Nếu một bên tử vong, bên kia sẽ chịu phản phệ."

Nàng liếc nhìn tiểu hồ ly trong ngực Nhan Chiêu, rồi nói:

"Tuyết Cầu linh trí cực cao, phẩm giai cũng không tầm thường. Loại khế ước thứ nhất khó có thể thành, nếu ngươi muốn cùng nó ký kết khế ước, chỉ có thể chọn loại thứ hai."

"Vậy loại thứ hai." Nhan Chiêu gật đầu, không hề do dự.

Tuy rằng Tuyết Cầu nghịch ngợm, đôi khi lạnh lùng với nàng, nhưng nàng chưa từng muốn dùng cưỡng ép để thuần phục Tuyết Cầu, bởi vậy khế ước bình đẳng càng hợp ý nàng hơn.

Nam Cung Âm âm thầm cân nhắc, hai đứa nhỏ này giận dỗi chuyện gì cũng không rõ, nhưng điều kiện lập bình đẳng khế ước vốn vô cùng khắt khe, chỉ cần Nhậm Thanh Duyệt cự tuyệt, khế ước liền vô pháp thành lập.

Hơn nữa, nếu khế ước ngoài ý muốn thành công, điều đó cũng chứng tỏ Nhậm Thanh Duyệt không bài xích việc lập khế với Nhan Chiêu, vậy nàng cũng chẳng cần lo lắng.

Dù Nhan Nguyên Thanh có biết, cũng chẳng có lý do gì để trách cứ nàng.

Nam Cung Âm yên lòng, gật đầu nói: "Được rồi, Chiêu nhi, lại đây, ta dạy ngươi vẽ phù niệm chú."

Nhan Chiêu đặt tiểu hồ ly xuống, cùng Nam Cung Âm học họa khế ước phù.

Tiểu hồ ly nhìn Nhan Chiêu bận rộn, tâm tình vô cùng phức tạp.

Nhan Chiêu thử ba lần, rốt cuộc cũng họa xong phù, chích ngón tay lấy huyết, ấn dấu tay, rồi dán phù lên trán tiểu hồ ly.

Khế ước phù ấn không hề có phản ứng.

Nhan Chiêu nghi hoặc: "Có phải ta họa sai rồi không?"

Nói rồi, nàng định thử lại.

Lần thứ hai, kết quả vẫn như cũ.

Nhan Chiêu không tin, còn muốn thử tiếp, bị Nam Cung Âm ngăn lại: "Đừng thử nữa, là nó không đồng ý."

Mấy chữ ấy rơi vào tai, Nhan Chiêu bỗng chốc trầm mặc.

Không thể nói rõ trong lòng là cảm thụ thế nào.

Giống như có thứ gì đó trong tim khô héo đi, thế giới vốn tràn ngập sinh cơ trong chớp mắt trở nên hoang vu tịch mịch.

Tuyết Cầu thông minh như vậy, tuyệt đối không thể không hiểu khế ước là gì.

Nàng cùng Tuyết Cầu sớm tối làm bạn, vẫn luôn cho rằng nàng thích Tuyết Cầu, Tuyết Cầu tự nhiên cũng thích nàng, nhưng hiện thực lại chẳng như nàng tưởng.

Kết quả này, dường như từ một mặt khác xác nhận nỗi bất an sâu trong lòng nàng — Tuyết Cầu chưa từng nghĩ sẽ mãi mãi ở bên nàng.

Nàng như quay lại Thiên Châu Phong.

Nhìn quanh, vẫn chỉ có mình nàng, hai bàn tay trắng.

Nam Cung Âm vốn đã có dự liệu, nhưng không nhận ra việc khế ước thất bại này đối với Nhan Chiêu có ảnh hưởng sâu sắc đến nhường nào.

Trong mắt nàng, chẳng qua chỉ là tiểu bối giận dỗi, nói rõ ra thì tự nhiên hết chuyện.

Nàng an ủi: "Ngươi trở về dỗ nó một chút, biết đâu nó sẽ đổi ý."

Nhan Chiêu hàm hồ đáp hai tiếng, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, Tuyết Cầu không muốn, chính là không muốn.

Không nhớ rõ mình rời khỏi tiểu viện của Nam Cung Âm thế nào, đến khi hoàn hồn lại, nàng đã trở về phòng mình.

Nàng nằm trên giường, còn tiểu hồ ly cuộn tròn ở một góc, ngủ cách nàng một khoảng.

Giữa hai bên quanh quẩn một luồng không khí ngượng ngập, lặng lẽ.

Nhan Chiêu bất tri bất giác thiếp đi, mơ thấy ác mộng, mơ thấy tiểu hồ ly lặng lẽ bỏ đi, mãi mãi không quay về.

Trong mộng, nước mắt nàng lặng lẽ thấm ướt gối.

Nếu ngày đó không xuống Phất Vân Tông, không gặp tiểu hồ ly, nàng liền sẽ không biết thế nào là nỗi đau ly biệt, như bị người ta xé đi một mảnh thịt trên người.

Có được rồi lại mất đi, còn chẳng bằng chưa từng có được.

"Tiểu Chiêu Chiêu, ngoan nào, mau tỉnh lại đi."

Nhan Chiêu bị tiếng mẫu thân gọi tỉnh.

Nàng mở mắt ra, sắc trời xanh biếc ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh sáng trong trẻo xuyên qua mi mắt, song hai mắt nàng lại đẫm lệ mông lung, cảnh vật xung quanh đều mờ thành một khối.

Một bàn tay đưa tới, khẽ lau đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng.

Tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, Nhan Chiêu phát hiện mình đang nằm bên bờ ao nhỏ, đầu tựa lên chân mẹ.

Ánh mắt Nhan Nguyên Thanh ôn hòa, song giọng nói lại tràn đầy căm phẫn: "Là kẻ nào dám ức hiếp Chiêu nhi của ta? Mau nói cho mẫu thân, mẫu thân sẽ thay ngươi dạy dỗ ả một trận!"

Lúc này Nhan Chiêu mới hậu tri hậu giác phát hiện mình đang rơi lệ.

Nàng nhớ lại chuyện xảy ra trước khi ngủ, cùng giấc mộng vừa rồi, trong lòng nghẹn ngào, buồn khổ không sao nói nên lời.

Thế nhưng, nàng lại cảm thấy khóc là một loại yếu đuối. Trước kia ở Phất Vân Tông, nàng từng bị khi dễ còn nhiều hơn ác mộng đêm nay, thế mà chưa từng rơi lệ.

Nàng vẫn tưởng rằng, cả đời này sẽ không còn chuyện gì khiến nàng thương tâm đến rơi nước mắt nữa.

Chẳng qua, lần này chỉ là Tuyết Cầu không muốn trở thành linh sủng của nàng, nếu đem lý do này nói cho mẫu thân, nàng cũng thấy xấu hổ.

Nhan Chiêu không mở miệng, Nhan Nguyên Thanh hơi nghiêng đầu, vừa cân nhắc vừa nói: "Chiêu nhi không muốn nói, vậy để nương đoán xem... Ừm... có phải là có liên quan đến Tuyết Cầu không?"

Nữ nhi của nàng tâm tư thuần khiết, trong lòng chỉ có ít điều bận tâm, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có con hồ ly nhỏ kia.

Nhan Nguyên Thanh liệu sự như thần, Nhan Chiêu kinh ngạc đến mức cả buồn khổ cũng quên mất, hít hít mũi, giọng nghẹn ngào: "Mẹ làm sao biết?"

"Bởi vì mẹ của ngươi cực kỳ, cực kỳ thông minh." Nhan Nguyên Thanh đắc ý cười, xoa đầu Nhan Chiêu, "Nói cho mẹ nghe nào, Tuyết Cầu rốt cuộc làm sao vậy?"

Nhan Chiêu bĩu môi đáp: "Nó không muốn làm linh sủng của con, cự tuyệt ký khế ước cùng con."

Nhan Nguyên Thanh bừng tỉnh: "Thì ra là như thế."

Nhan Chiêu vừa dứt lời, trong đầu lại tự nhiên hiện lên cảnh bị tiểu hồ ly cự tuyệt, lòng khẽ run, bi thương lại dâng lên, nước mắt suýt nữa rơi xuống.

Lúc này, Nhan Nguyên Thanh dịu giọng nói: "Ngươi thật sự thích nó, cho nên khi bị cự tuyệt mới thấy thương tâm."

Thì ra đây chính là thương tâm.

Nhan Chiêu lau khóe mắt, giọng khàn khàn: "Con không muốn thương tâm."

Cảm giác thương tâm thật khó chịu.

"Tiểu Chiêu Chiêu à, chúng ta đổi góc độ khác mà nghĩ thử xem." Nhan Nguyên Thanh nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, giọng mềm mại.

Nhan Chiêu hỏi: "Đổi thế nào ạ?"

"Con vì sao lại muốn cùng nó lập khế ước?"

"Con sợ nó sẽ không cần con nữa."

"Nếu con không muốn thương tâm, thì đừng sợ hãi." Nhan Nguyên Thanh dịu dàng nói, "Con thử nghĩ xem, khế ước giống như một sợi dây thừng. Nếu con dùng khế ước để trói buộc nó, chẳng khác nào buộc dây lên cổ nó."

"Nếu con thật sự thích nó, há lại nỡ nhìn nó mất đi tự do?"

Nhan Chiêu lặng im.

Nhan Nguyên Thanh lại nói: "Thiên hạ rộng lớn, việc con có thể gặp được nó đã là duyên phận đáng quý. Nếu nó thích con, tự nhiên sẽ ở lại bên con; nếu nó không thích con, con thả nó đi, cũng có gì phải tiếc?"

"Chỉ khi trong lòng con đủ đầy, con mới không sợ mất đi. Tiểu Chiêu nhi, hãy đi nhiều hơn, nhìn nhiều hơn, thế giới này còn bao nhiêu phong cảnh đẹp đẽ."

Nhan Nguyên Thanh cúi đầu, khẽ hôn lên giữa trán nàng.

"Con gái ngoan của ta, con phải học cách yêu chính mình."

Nhan Chiêu nghe hiểu không hết, nhưng dường như trong lòng cũng đã nhẹ đi đôi chút.

Nàng từng trong nước mắt mà ngủ, giờ lại trong bình thản tỉnh dậy từ buồn bã.

Mở mắt ra, tiểu hồ ly không còn bên gối.

Nàng ngồi dậy, không giống như mọi khi chạy khắp nơi tìm kiếm nó.

Mẹ nói, nếu nó thích nàng, tự nhiên sẽ ở lại; nếu không thích, thì mất đi cũng chẳng đáng tiếc.

Nhan Chiêu mím môi, cúi đầu.

Đạo lý nàng hiểu, nhưng trong lòng vẫn thấy chua xót.

Khi nàng đang lặng lẽ lau nước mắt, cửa phòng khẽ kẽo kẹt mở ra một khe nhỏ.

Từ khe cửa, một cái đầu hồ ly nhỏ thò ra, cẩn thận nhìn về phía giường, ánh mắt vừa khéo chạm phải đôi mắt đẫm lệ của Nhan Chiêu.

Tim tiểu hồ ly thoáng chốc nhảy dựng, ngây người không biết nên tiến hay lui.

Vừa rồi, nàng đi gặp Nam Cung Âm, mới biết được chuyện ba trăm năm trước.

Thì ra Nam Cung Âm năm đó cũng không biết Nhan Nguyên Thanh trước khi ngã xuống còn để lại một đứa con, càng không biết nàng rốt cuộc chết ra sao.

Những năm qua nàng thờ ơ với Nhan Chiêu, tất cả đều do đám lão quái ở Phất Vân Tông ban tặng.

Trước khi rời đi, Nam Cung Âm hỏi nàng: "Đã không chịu lập khế ước, vì sao lại không nói cho Chiêu nhi biết ngươi chính là đại sư tỷ của nàng?"

Nàng trầm mặc rất lâu, không nói được lời nào.

Kỳ thực, trong lòng nàng cũng vô cùng mâu thuẫn.

Bởi nàng hiểu rõ, người Nhan Chiêu muốn ở bên, là tiểu hồ ly, chứ không phải đại sư tỷ.

Vì vậy nàng mới không đồng ý ký kết khế ước.

Một khi khế ước thành, sẽ không thể giải. Nếu sau này Nhan Chiêu biết thân phận thật của nàng, e rằng sẽ hối hận.

Nhưng đồng thời, nàng cũng có một nỗi băn khoăn khác.

Đã ở bên Nhan Chiêu với hình thái hồ ly suốt ngần ấy thời gian, nếu giờ bộc lộ thân phận thật, Nhan Chiêu ắt sẽ thất vọng thương tâm.

Một lời nói dối, cần vô số lời nói dối khác để che giấu.

Nàng đã bỏ lỡ cơ hội thổ lộ thân phận, giờ chẳng biết đến khi nào mới có thể đợi thêm một thời cơ thích hợp.

Trên đường trở về, nàng vẫn suy nghĩ mãi, tự thấy bản thân giãy giụa đã đành, sao lại khiến Nhan Chiêu cũng phiền muộn theo.

Nghĩ không thông thì thôi, xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến bến tự nhiên có chỗ đậu.

Không ngờ Nhan Chiêu đã tỉnh. Nàng vừa đẩy cửa, liền bốn mắt chạm nhau.

Một người một hồ, đều sững sờ tại chỗ.

Một lát sau, tiểu hồ ly chui qua khe cửa, khép cửa lại, rồi nhẹ nhàng bước tới bên giường, khẽ nhảy lên, đi đến trong lòng Nhan Chiêu, tìm tư thế thoải mái, cuộn mình chuẩn bị ngủ tiếp.

Cái cảm giác lạ lẫm ngượng ngùng kia bỗng tan biến, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Nhan Chiêu không định coi như chưa có gì xảy ra.

Nàng ôm lấy tiểu hồ ly, nhìn thẳng vào mắt nó, giọng nghiêm túc: "Vừa rồi trong mộng, mẹ nói với ta, nếu ngươi thích ta, thì sẽ ở lại bên ta; nếu không thích, ta nên thả ngươi đi."

Nhậm Thanh Duyệt nghe vậy, trong lòng chợt "thịch" một tiếng.

Chẳng lẽ...

Nhan Chiêu đã thất vọng đến mức không cần nó nữa?

Tim nàng đập loạn, dâng lên một cơn khủng hoảng không sao hình dung.

Nàng chưa từng nghĩ đến khả năng này.

Nhan Chiêu thích nó như thế, lại có thể vì thương tâm mà chủ động từ bỏ nó.

Trong thoáng chốc, đầu óc nàng trống rỗng.

Không kịp nghĩ gì thêm, nàng vèo một cái chui vào lòng Nhan Chiêu, gắt gao bám lấy áo nàng.

Vội vàng quá mức, cái đuôi còn lộ ra ngoài.

Nhan Chiêu cúi đầu nhìn, thấy cái đuôi to ấy khẽ động một cái rồi lập tức rụt vào.

"?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro