
Chương 10: Cơ hội
Có chương mới rồi nà tết đến rồi mà tôi vẫn làm con ong chăm chỉ ngày ngày viết truyện cho các cô. Mấy cô đọc xong hong nói gì hết tôi dỗi tôi khỏi up truyện luôn á :((
.
"Xin lỗi cậu, phiền cậu bước ra ngoài! Nơi này không phải nơi cậu có thể vào!"
Vương Nhất Bác làm như không nghe thấy, thân mình lách qua vị nữ y tá đang cản đường mình, bước đến bên cạnh anh.
Vương Nhất Bác quỳ xuống bên cạnh giường sắt của Tiêu Chiến. Nắm lấy bàn tay nhợt nhạt đang được truyền dịch của anh, đè nén mở miệng:
"Tiêu Chiến... Anh đừng phá bỏ nó có được không, nếu, nếu thật sự bị phát hiện, em sẽ đi làm một tay đua, sẽ đi dạy nhảy, không cần vòng giải trí này nữa, em vẫn có thể nuôi cả anh và con."
Tiêu Chiến bởi vì tác dụng của thuốc mê, thuốc bắt đầu ngấm dần. Trước mắt Tiêu Chiến như một thước quay chậm, hình ảnh mờ ảo di chuyển, âm thanh nghe vào như ảo như mộng, lúc được lúc không. Thế nhưng nhãn thần sáng rực cùng thanh âm chân thành đó, cho dù anh có vừa mù vừa điếc hoàn toàn vẫn có thể cảm nhận được cái gì đó đánh mạnh vào trong tâm.
Vương Nhất Bác cứ quỳ như vậy, nhìn người trên giường không lộ ra một chút phản ứng. Thời gian như ngưng đọng, một khắc tựa hồ một vạn năm. Trong không gian yên tĩnh, cuối cùng truyền đến một tiếng thở nhẹ hắt ra.
Tiêu Chiến nhìn đến bàn tay to rộng ấm nóng đang bao bọc lấy bàn tay của mình, lại nhìn đến người thanh niên trước mặt, sau cùng, khẽ gật đầu.
Cái gật đầu này, tựa như thiên ngôn vạn ngữ. Tựa như móc xích nặng nề treo trên tim anh cuối cùng cũng phát ra một tiếng "cạch" nặng nề rơi xuống.
Anh cho cậu một cơ hội, cũng là cho bản thân mình một cơ hội.
Về sau, mỗi lần nhìn thấy đứa nhỏ đang nằm trong lòng mình hô hấp đều đều, Tiêu Chiến đều không nhịn được cúi xuống hôn vào gương mặt non nớt của con. Bất giác cảm thán ngày đó mình đã không thật sự làm ra cái loại quyết định đó.
Tiếp theo, cả thân thể đã được ôn nhu bao trọn lấy. Tiêu Chiến tựa đầu lên hõm vai của cậu, an tâm nhắm lại hai mắt, rốt cục cũng không chống đỡ được nữa, từ từ thiếp đi.
Ngoài trời đột nhiên đổ mưa, mà hạnh phúc của anh, rốt cục cũng có thể rơi xuống được rồi.
.
Vương Nhất Bác nhìn con người đang hôn mê trong lòng, yêu thương mà hôn lên trán của đối phương. Tiêu Chiến nằm trong lòng Vương Nhất Bác, nhu thuận hệt như một con mèo nhỏ. Trong giấc ngủ tựa hồ không an ổn, mi tâm khẽ châu lại. Vương Nhất Bác đưa tay khẽ miết, cơ mặt Tiêu Chiến liền thả lỏng, vô thức rúc sâu vào lồng ngực của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cúi đầu, chăm chú quan sát dung nhan của đối phương. Rèm mi hình quạt đen nhánh, như lông vũ bởi vì khẽ run rẩy mà vô ý cọ cọ vào ngực của cậu. Xuyên qua lớp áo, nhột đến tâm của Vương Nhất Bác cũng mềm ra. Sóng mũi cao thẳng đoan chính càng làm bật nên vẻ trưởng thành. Môi mỏng hoa đào khẽ mở, điểm bên dưới một nốt ruồi diễm lệ vô giá.
Người này, cậu đến nhìn bao nhiêu lần cũng không thấy chán. Mỗi lần nhìn đến đều tựa như lần đầu tiên nhìn thấy anh ở đoàn phim <Trần Tình Lệnh>, hai người là lần đầu tiên tập thoại. Trong lòng Vương Nhất Bác dù không muốn nói ra, nhưng vô cùng cảm khái người này lớn lên sao lại có bộ dáng xinh đẹp như vậy. Một tiếng Tiêu mỹ nhân vừa muốn thoát ra, đã kịp bị Vương Nhất Bác ngăn lại. Cậu còn phải gây ấn tượng tốt với mỹ nhân nha.
Vậy mà lại không ngờ, mình hao tâm tổn sức, bỏ ra biết bao nhiêu công sức, cuối cùng đổi lại đối phương lại xem mình như huynh đệ mà đối đãi.
Thế nhưng kết quả cuối cùng, không phải hiện tại đã thuộc về cậu rồi sao. Tựa như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, trong bụng còn có thêm một cái bảo bảo, bây giờ cả hai đều đang an ổn dựa dẫm vào Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến trong mộng cảm nhận được mình đang được ai đó ôm chặt lấy, xung quanh vô cùng mềm mại ấm áp. Thế nhưng vòng tay này vô cùng quen thuộc, còn có loại hương bạc hà thanh nhã này nữa. Một cỗ an tâm dâng lên trong lòng, Tiêu Chiến vô cùng thoải mái, càng hướng vào bên trong ấm áp rúc sâu hơn. Tựa như ác mộng những ngày qua hiện tại đều đã bị giam ở bên ngoài, không còn liên quan gì nữa.
Lúc anh tỉnh dậy thì hiện tại đã là tám giờ tối. Anh nhìn đến phòng bệnh trống không, sau đó dường như từng dòng ký ức như thác đổ ùa về.
Đứa nhỏ?
Tiêu Chiến đột nhiên sực nhớ đến, đưa tay lên đặt trên bụng. Không biết vì cái gì, anh tựa hồ có thể cảm nhận được nơi đó toả ra một nhiệt lượng rất ấm áp, giống như một sợi dây liên kết vô hình mà hướng anh thông báo đến sự hiện hữu của mình.
Hốc mắt của anh đột nhiên hơi cay xè, lúc này Vương Nhất Bác cũng đồng dạng trở về, liền nhìn thấy Tiêu Chiến đã tỉnh dậy, đang đặt tay lên bụng, hốc mắt còn đỏ hoe.
"Chiến ca anh làm sao vậy?"
Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh, vô cùng tự nhiên mà ôm anh vào lòng. Tiêu Chiến lắc đầu khẽ giãy ra, nhỏ giọng nói:
"Anh không sao"
"Anh mà không nói rõ, em sẽ không thả anh đi đâu"
Tiêu Chiến nở nụ cười, cũng thả lỏng người ra, hít một hơi sâu, cầm bàn tay của Vương Nhất Bác đặt lên bụng dưới bằng phẳng của mình.
"Em có thấy nơi này thập phần ấm áp không?"
Vương Nhất Bác vô cùng chăm chú cảm nhận, cuối cùng nhíu mày đáp: "Không"
Tiêu Chiến đối cậu cười nhẹ một cái:"Thế nhưng anh lại có thể rõ ràng cảm nhận được, giống như mỗi giây phút đều muốn nhắc nhở anh về sự tồn tại của mình... Thật sự vô cùng kỳ diệu..."
Vương Nhất Bác: "Cho nên anh liền khóc sao?"
Tiêu Chiên: "Anh đâu có khóc"
Vương Nhất Bác: "Mắt cũng đỏ hết rồi nè"
Tiêu Chiến đã bị dồn đến đường cùng, vô cùng ngượng ngùng mà cười ngượng hai tiếng. Thật muốn đào một cái hố rồi nhảy xuống.
"A! Xém nữa là quên mất, cháo của anh"
Vương Nhất Bác mở nắp hộp, giơ muỗng cháo lên miệng thổi thổi rồi mới đưa đến trước mặt anh. Tiêu Chiến liền bĩu mỗi, nói:
"Anh muốn ăn Tiểu Long Khảm..."
Vương Nhất Bác liền nghiêm mặt lại:"Không được, bác sĩ nói người mang thai không được ăn mấy thứ này, không tốt cho hài tử"
Tiêu Chiến nghe vậy đành ỉu xìu xuống, vô cùng đáng thương mà tiếp nhận muỗng cháo của cậu. Bị Vương Nhất Bác uy đến gần hết, liền ăn không nổi nữa. Vương Nhất Bác còn chưa chịu dừng lại, còn không ngừng lải nhải cái gì mà phải ăn thì mới có sức, nhìn anh kìa hiện tại có khác gì bộ xương khô không. Tiêu Chiến cuối cùng không thể chịu được nữa mà vạch chăn ra, cho cậu nhìn thấy bụng mình đã phình lên thành một ngọn núi nhỏ. Vị đệ đệ kia rốt cục mới chịu buông tha.
Hoàn chương 10.
Sắp tới sẽ là một chuỗi ngày ngọt ngào :(( Tết đến cho các cô ăn đường rồi ăn thuỷ tinh sau vậy ~
Các cô ăn Tết vui vẻ a ~ 💕
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro