
Đến đoạn gay cấn lại bị phá đám
1. Nhược Dạ Thảo
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến chạy đến xem tình hình của Lưu Hải Khoan, vết thương hiện tại đã lan rộng gần hơn 1/3 tấm lưng. Uông Trác Thành từ nãy giờ vẫn luôn làm chỗ dựa cho người kia nằm ngất sốt sắng hỏi:
"Tình hình của y thế nào rồi?"
Trong vai Lam Vong Cơ, Vương Nhất Bác có một chút chau mày nói đến: "Rất tệ, thuỷ dịch của Lượng Nhân Xà không phải loại bình thường. Để càng lâu miệng vết thương sẽ càng lan rộng, cuối cùng da thịt cả người sẽ thối rửa mà chết."
"Có cách nào cứu được y không?" Tiêu Chiến hỏi.
Vương Nhất Bác đáp: "Nhược Dạ Thảo"
Tiêu Chiến theo kiến thức của Nguỵ Vô Tiện cũng biết được tên gọi của loại thảo dược đó. Mọc ở những nơi vách đá chông chênh, toàn thân có ánh màu xanh lục, Nhược Dạ Thảo có thể giúp ngăn chặn độc dược phát tán, ngoài ra còn giúp điều hoà khí mạch cùng gân cốt. Trăm phần chính là loại thuốc quý.
Uông Trác Thành: "Ta có nghe nói ở núi Bách Phượng cũng có Nhược Dạ Thảo. Để ta.."
"Ta và Nguỵ Anh sẽ đi tìm, ngươi cứ ở lại đây trông chừng huynh trưởng của ta. Chúng ta sẽ sớm quay lại"
Vương Nhất Bác ngắt lời Uông Trác Thành. Do cũng biết bản thân chính là nguyên nhân khiến Lưu Hải Khoan bị thương nên người kia cũng không lên tiếng phản đối.
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến rời đi, trước lúc đó Tiêu Chiến cũng kịp nhìn đến thanh cảm xúc phía trên đầu Uông Trác Thành: 42%, xem ra lần này việc Lưu Hải Khoan bị thương cũng không phải là chuyện tệ lắm.
Núi Bách Phượng vào ban đêm tối đen như mực, Vương Nhất Bác một mực nắm chặt lấy tay của Tiêu Chiến không buông. Vừa để trấn an bản thân rằng anh luôn ở ngay bên cạnh mình, lại cũng vừa làm đèn pin soi đường cho cái người cận hơn 4 độ kia định vị được lối đi.
Mà cũng phải nói, vào đến trong nguyên tác rồi Tiêu Chiến lại cảm thấy Vương Nhất Bác quả thực là một chỗ dựa rất tốt. Đi bên cạnh cậu hiện tại anh vốn không cần phải sợ bất cứ thứ gì khác.
Tiêu Chiến không biết đây là cảm giác của anh đối với Vương Nhất Bác hay là của Nguỵ Vô Tiện đối với Lam Vong Cơ. Nghĩ đến đây tầm mắt anh khẽ di dời lên người bên cạnh, trăng đêm nay thật sự rất sáng, phản chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia của cậu. Tiêu Chiến suýt bị lọt vào trong vẻ đẹp ấy.
Vương Nhất Bác thật sự là rất ưa nhìn.
"Nhược Dạ thảo!"
Âm thanh của Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến từ mớ suy nghĩ mông lung kia trở về. Phía đối diện hai người không xa có lấp ló vài thứ ánh sáng xanh lục. Tiêu Chiến mừng rỡ nói:
"Lão Vương nhanh đi đến đó hái thôi."
Thảo dược ở trước mắt nhưng Vương Nhất Bác lại cảm thấy dường như mình quên mất thứ gì đó. Càng đi về phía trước cậu lại càng cảm thấy gió thổi qua mặt mình mỗi lúc một rõ, cuối cùng theo kinh nghiệm của Lam Vong Cơ hốt hoảng giật tay Tiêu Chiến lại nói:
"Chiến ca cẩn thận, phía trước là vực ! ! !"
Nhược Dạ Thảo vốn mọc ở những nơi vách núi khe vực cheo leo, ấy mà cả hai lại quên mất đi chuyện đó. Tiêu Chiến vừa nghe xong lời cảnh báo của người kia cũng là lúc một chân của anh đã bước ra khỏi nơi có đất. Và cũng vì mười ngón tay đang nắm rất chặt nên cả hai cứ thế mà cùng nhau lăn xuống phía dưới.
May mắn rằng đấy không phải vực, nơi mà Nhược Dạ Thảo mọc với bìa rừng cả hai đứng lúc nãy ngăn cách nhau vốn là một khe đất trũng hơi sâu. Đây là núi Bách Phượng có vô số quái linh yêu linh quanh năm tụ họp, sẽ không phải chuyện lạ gì khi đi được vài bước sẽ thấy một khe rãnh sâu hun hút do mấy trận đánh tạo nên.
Tiêu Chiến lúc này nằm đè lên Vương Nhất Bác, cả người gần như là lọt thỏm vào vòng tay của cậu. Khoảnh khắc hai người còn chưa kịp biết bản thân nên làm gì để tránh đi cục diện ngượng ngùng hiện tại thì đã nghe tiếng vang quen thuộc:
Tiểu Vũ Nguyên: [Hoàn thành nhiệm vụ thường ngày +7: +210₫ tiền thưởng]
Tiêu Chiến nhanh chóng đứng lên phủi phủi lớp bụi bặm bám trên người hỏi:
"Thế ra đã qua 20h rồi à. Ờ mà +7 nghĩa là sao?"
Tiểu Vũ Nguyên: [Nghĩa là mức độ thân mật để hoàn thành nhiệm vụ gấp 7 lần bình thường. Cho nên tiền thưởng sẽ nương theo đó mà tăng lên. Đây là chỉ tiêu mới thêm vào sau khi cập nhật lại hệ thống]
"Lão Vương, chúng ta phải nhanh hái Nhược Dạ thảo đem về cho Lưu Hải Khoan."
Tiêu Chiến quay sang nói. Vương Nhất Bác gật đầu, cả hai sau khi hái xong liền nhanh chóng quay trở về chỗ của Uông Trác Thành.
Nhờ trong vai Lam Vong Cơ nên thủ thuật điều trị cho Lưu Hải Khoan được Vương Nhất Bác làm rất suôn sẻ. Uông Trác Thành đỡ lấy Lưu Hải Khoan tựa vào lòng liền hỏi:
"Y sẽ không sao nữa đúng không?"
"Trước mắt thì miệng vết thương đã được kiểm soát, sẽ không lan ra thêm nữa..nhưng.." Vương Nhất Bác nói đến đó liền ngập ngừng.
"Nhưng như thế nào?" Tiêu Chiến hỏi.
"Dấu vết này, e là vĩnh viễn cũng không lành hẳn được."
Vương Nhất Bác đáp, Uông Trác Thành như chết lặng, hai tay vô thức khẽ siết chặt lấy bả vai của Lưu Hải Khoan, trong lòng chính là đã tự trách mình muôn ngàn lần. Vương Nhất Bác nhìn đến thanh cảm xúc của Uông Trác Thành như đang có dấu hiệu tăng, chậm rãi nói tiếp:
"Cũng may là trúng sau lưng, nếu theo tình hình của ngươi lúc đó tiếp xúc chính diện thì hẳn chỉ trong vòng 7 khắc lục phủ ngũ tạng cùng tim mạch sẽ bị thuỷ dịch ăn mòn tới chết."
Uông Trác Thành: "..."
Nhược Dạ Thảo có vẻ đã phát huy tác dụng, Lưu Hải Khoan khẽ nhíu mày có dấu hiệu tỉnh lại. Uông Trác Thành ngay lập tức đỡ lấy hai bên vai của người kia tránh động chạm vùng lưng, lo lắng hỏi:
"Lam Hi Thần, ngươi tỉnh rồi. Ngươi có thấy chỗ nào không khoẻ?"
"..Giang công tử, ta không sao"
Tiêu Chiến lại có cảm giác mình ở đây sáng hơn bao giờ hết. Anh lấy cớ đi tìm củi vội vàng kéo Vương Nhất Bác rời đi. 48% và 48%. Được rồi, từ giờ là sân khấu của riêng hai người đó.
2. Tiêu lão sư không phải gấp cứu người sao?
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nói rời đi tìm củi, kì thực lại chính là tìm một nơi đủ xa để cùng quan sát tình hình của hai người kia.
"Lão Vương, nọc độc của Lượng Nhân Xà kinh khủng tới vậy à?" Tiêu Chiến hỏi.
"Em làm sao biết?"
"Thế không phải khi nãy em có nói là vĩnh viễn không thể lành hẳn đó sao?"
"Chém gió thôi!" Vương Nhất Bác thản nhiên đáp.
Tiêu Chiến đưa ánh kinh ngạc nhìn người kia. Moẹ, trình chém gió của Vương Nhất Bác thượng thừa thế sao? Lúc nghe cậu thuyết giáo cả buổi Tiêu Chiến thực sự đã tin đó là thật, anh còn lo ngại không biết tìm cách nào cứu được Lưu Hải Khoan nữa. Tiêu Chiến huých vai Vương Nhất Bác hỏi:
"Khi không lại chém gió như thế làm anh cũng sốt ruột lắm đó biết không?"
"Chiến ca vì cớ gì phải sốt ruột? Anh lo cho Hải Khoan ca sao?"
Vương Nhất Bác hỏi đến, Tiêu Chiến gật đầu. Kì thực nếu anh không dùng đặc quyền thêm Uông Trác Thành vào thì mọi chuyện sẽ không như thế. Vương Nhất Bác ở đây lại không hiểu theo nghĩa đó, cậu cộc lốc trả lời:
"Em làm thế vì nhiệm vụ"
"Là sao?"
"Càng nói nặng về tình trạng của đại ca thì Thành ca sẽ càng cảm thấy bản thân có lỗi. Bên cạnh đó sẽ hiểu người kia đối với mình đã hi sinh như thế nào, thanh cảm xúc mới tăng lên 48% đấy anh thấy không."
Tiêu Chiến ồ lên một tiếng, quả không hổ là bạn nhỏ Nhất Bác, hành sự rất có cơ sở.
"Nhưng vết thương kia thực sự là không có cách trị hẳn sao? Em có thể không biết, nhưng Lam Vong Cơ chả lẽ cũng không biết?"
Tiêu Chiến vẫn là cảm thấy vết thương của Lưu Hải Khoan mình cũng có một phần trách nhiệm tiếp tục hỏi. Vương Nhất Bác lắc đầu đáp:
"Tuy nói Lam Vong Cơ tinh thông uyên bác, nhưng vốn dĩ trong nguyên tác tác giả không có đề cập gì đến Lượng Nhân Xà, cho nên hiện tại nói y không có biện pháp điều trị triệt để cũng không phải là chuyện lạ"
"Hay mình sử dụng <Đặc quyền đạo diễn> cho lướt qua phân đoạn này. Như vậy vết thương của Lưu Hải Khoan sẽ biến mất"
Tiêu Chiến hai tay vỗ bộp vào nhau tự mình khen ngợi sáng kiến, nhưng ngay lúc định sử dụng đặc quyền lại nghe tiếng hệ thống vang lên:
Tiểu Vũ Nguyên: [Cp lưu ý, <Đặc quyền đạo diễn> có thể dùng để thêm vào tình tiết, lược bỏ tình tiết không quan trọng nhưng không có tác dụng thay đổi kết quả hiện tại. Nếu cp hoặc vật chủ bị thương ở phân cảnh này thì sang đến phân cảnh sau vẫn là bị thương như thế]
Tiêu Chiến: "Thế chả lẽ vết thương của Lưu Hải Khoan là vô phương cứu chữa sao?"
Tiểu Vũ Nguyên: [Mục <Cửa hàng> của hệ thống có combo <Nhược Dạ Thảo + Detox> vừa mới được update. Detox trong hệ thống ở dạng viên có thể rút ngắn quá trình bong vẩy vết thương và tái tạo lại da. Nếu cp có lỡ bị chém trúng cũng không lo để lại sẹo]
Hệ thống này có phải là siêu thị đa cấp trá hình không vậy? Đến cả mĩ phẩm cũng đưa vô làm vật phẩm thảo dược luôn ư? Vương Nhất Bác hỏi tiếp:
"Có thể mua riêng sản phẩm Detox thôi được không? Chúng ta không cần Nhược Dạ Thảo"
Không phải không cần, mà căn bản là mua combo dĩ nhiên sẽ mắc hơn so với giá riêng từng cái.
Tiểu Vũ Nguyên: [Sản phẩm mới này đi theo dạng combo, không có riêng. Chỉ 590₫ thôi. Dùng không hết có thể cất lại trong kho để dành. Đằng nào thì cũng không dám chắc từ đây tới lúc hoàn thành nhiệm vụ cấp độ 2 cp sẽ không xảy ra xây xát gì mà]
Này là do nâng cấp hệ thống nên tính cà khịa cũng được update theo sao? Tiêu Chiến phẩy phẩy tay nói:
"Được rồi được rồi, mau cho tao xem hiện tại chúng ta có bao nhiêu tiền thưởng. Cứu người quan trọng hơn"
"Chiến ca, anh gấp tới vậy sao?" Vương Nhất Bác đưa mắt sang nhìn Tiêu Chiến.
"Sao không chứ, dù sao để Lưu Hải Khoan bị thương như thế anh cũng là người có lỗi mà. Vả lại anh nghĩ cũng đều là thuốc bổ, thì coi như là mua dư để dành đi"
Hệ thống hiện lên không trung bảng thông tin cp, Tiêu Chiến nhìn đến mục tiền thưởng xong liền nhẩm tính:
"Chúng ta hiện có 250₫ tiền thưởng. Một lần ôm là 30₫, thế tính ra phải ôm 12 lần thì mới đủ mua vật...!!!!!"
Còn chưa nói hết câu, môi của Tiêu Chiến nhanh chóng bị môi Vương Nhất Bác phủ lên chặn lại. Tiêu Chiến trố mắt hoảng loạn đến mức không biết nên phản ứng lại hành động này như thế nào cho đúng. Trong lòng là hàng tá dấu chấm hỏi cho cùng một câu: tại sao cậu tự dưng lại hôn anh vậy????
Môi của Vương Nhất Bác rất mềm, giữ nguyên trên môi người kia một lúc cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà khẽ chuyển động. Vương Nhát Bác dùng tay đang nâng cằm Tiêu Chiến khẽ kéo nhẹ môi dưới của anh xuống rồi dùng răng cắn lên dây dưa một lúc. Tiêu Chiến khẽ nhăn mặt chịu đựng cảm giác nhói, nội tâm liên tục đánh trống nhưng tứ chi lại không hề nghe lời mà đẩy cậu ra được. Cả hai một người ngơ ngác, một người chuyên tâm cứ thế hơn một phút trôi qua mới buông nhau ra.
Tiểu Vũ Nguyên: [Hoàn thành nụ hôn cp +8: +560₫ tiền thưởng]
"Vương...Vương Nhất Bác..sao em..??!!"
"Không phải Tiêu lão sư rất gấp để cứu Hải Khoan ca hay sao? Hệ thống có ghi rõ hôn 1 lần là 70₫ thưởng, so ra thì nhanh hơn lúc ôm đó"
Vương Nhất Bác nói xong kéo tay Tiêu Chiến click vào nút xác nhận mua vật phẩm trên khung chat. Sau đó quay lưng tiếp tục quan sát hai người kia, một câu cũng không nói gì thêm.
Tiêu Chiến ở đây ngẩn người. Không phải chứ? Rõ ràng là anh vừa mới bị cưỡng hôn, còn chưa kịp nổi điên thì lại có cảm giác mình bị tên đầu sỏ đó giận dỗi là như thế nào?
3. Đến đoạn gay cấn lại bị phá đám.
Uông Trác Thành hai tay chung thuỷ ôm lấy bả vai của người bên cạnh không buông, nghiêm túc đến mức Lưu Hải Khoan thoáng cảm thấy cơ thể mình bị ôm đến tê cứng hết cả rồi. Mỗi lần anh khẽ cử động một chút thì như lại doạ sợ người kia nghĩ rằng bản thân mình đã đụng phải chỗ vết thương của anh mà sốt sắng quay sang luống cuống hỏi, bộ dạng thật sự rất đáng yêu.
"Vãn Ngâm! Ta...ta có thể gọi ngươi như thế được không?"
Lưu Hải Khoan chậm rãi ngồi dậy nhìn người kia nói. Uông Trác Thành nhất thời bị cái nhìn đó của anh làm cho thoáng ngượng ngùng, cậu kiếm cớ phủi đi vài chỗ bụi bặm trên y phục của Lưu Hải Khoan một lúc sau mới đáp:
"....có thể"
"Vãn Ngâm, lúc ta ngất, ngươi đã truyền linh lực cho ta sao?"
Lưu Hải Khoan hỏi, Uông Trác Thành vụng về đáp:
"Ta không biết nên làm gì để giúp ngươi bớt đau. Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể truyền linh lực cho ngươi"
Lưu Hải Khoan nghe xong phì cười, khẽ lắc đầu. Uông Trác Thành thẹn quá hoá giận lại quở giọng trách mắng:
"Còn cười được? Ngươi có biết vết thương của ngươi sẽ vĩnh viễn để lại sẹo hay không? Ngươi càng thái độ như vậy càng làm ta thêm thấy hổ thẹn. Mẹ kiếp, ai bảo ngươi nhảy vào đỡ thay cho ta chứ hả?"
"..Vãn Ngâm ngươi đừng nóng, cũng không cần lo lắng cho ta. Miễn ngươi không sao là được rồi"
"Hừ, Trạch Vu Quân của Cô Tô Lam thị quả đúng như lời đồn việc nghĩa không từ mà. Giang mỗ đây thực sự nể phục muôn phần"
Lưu Hải Khoan cả người đột nhiên cảm thấy nặng trịch, Uông Trác Thành nhìn biểu hiện như sắp ngã xuống của người kia liền đến đỡ dậy, nào ngờ cuối cùng lại bị y đè luôn xuống đất. Lưu Hải Khoan rõ ràng không muốn làm thế, nhưng tay chân hiện tại như bị đóng đinh không cách nào nhích người được, cảm giác này thật sự rất quen thuộc: Định thân chú!
Cách đó không xa theo tầm mắt dò tìm Lưu Hải Khoan nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng đó, quả nhiên chính là do cậu làm ra. Định thân chú và thuật cấm ngôn là hai loại thuật chú của riêng bậc trưởng bối Cô Tô Lam thị sử dụng. Lưu Hải Khoan ban đầu không hiểu tại sao Vương Nhất Bác lại làm thế, nhưng khi nhìn đến cái gật đầu của người kia liền lập tức ngộ ra: Vong Cơ là muốn ta nói rõ với Vãn Ngâm sao?
"Lam Hoán, ngươi đang làm trò gì thế? Mau ngồi dậy cho ta!"
Uông Trác Thành giãy giụa lại vô tình làm động đến vết thương chưa kịp kết vẩy của Lưu Hải Khoan làm người phía trên nhăn mặt đôi chút. Uông Trác Thành hốt hoảng lo lắng:
"Lam Hoán ngươi không sao chứ? Ta xin lỗi, xin lỗi. Ta không cố ý!"
"..Ta không sao, ngươi đừng động...có thể là tác dụng phụ của thảo dược thôi"
Uông Trác Thành nghe đến đó thực sự ngoan ngoãn không động đậy nữa, nhưng quả thật hai nam nhân ở trong tư thế này vô cùng khó coi, Uông Trác Thành hiện tại mặt bắt đầu chuyển đỏ, không biết vì giận hay là vì ngượng. Lưu Hải Khoan ôn nhu nói:
"Vãn Ngâm, chuyện thuỷ dịch của Lượng Nhân Xà, ta làm thế là vì ta muốn bảo vệ ngươi. Không phải là thanh danh việc nghĩa không từ gì đó. Là ta thật sự muốn bảo vệ ngươi!"
"..."
"Và còn....cũng đừng dùng thái độ lúc chiều đối xử với ta được không? Ta không thích ngươi đối với ta xa cách như thế!"
"..."
Uông Trác Thành mặt càng lúc càng đỏ, thanh cảm xúc từ lúc nào đã vượt qua mốc 55%.
Sự việc của hiện tại là nhờ Vương Nhất Bác trong lúc gay cấn đã kịp thời dùng thuật chú định thân lên Lưu Hải Khoan, cho nên Tiêu Chiến mới có dịp xem tiếp diễn biến sau đó. Thái độ cùng với cử chỉ kia của Lưu Hải Khoan quả thật ôn nhu trăm vạn lần khiến Tiêu Chiến đến nhìn cũng kìm không được một câu cảm thán:
"Ngọa tào!! Lưu lão sư ánh mắt thật sự quá ư là chân thành rồi. A Thành à, cậu lẽ ra phải nhận ra từ lâu rồi chứ. Mau mau hồi đáp y đii"
Ngay lúc Tiêu Chiến đang nóng lòng hóng hớt một câu trả lời từ Uông Trác Thành thì bóng dáng Vương Nhất Bác đã vụt đi ra khỏi chỗ nấp, vừa đi vừa hô lớn tiếng:
"Củi về rồi!!!!!"
Tiêu Chiến: "......."
Thế nào gọi là cảm giác đang xem phim tới đoạn gay cấn nhất thì bị người bên cạnh cầm romote chuyển sang kênh khác? Tiêu Chiến nội tâm đang rất muốn dùng răng thỏ cắn chết người trước mặt: Vương Nhất Bác! Để Uông Trác Thành nói thêm một câu nữa không chừng thanh cảm xúc của Lưu Hải Khoan cũng sẽ tăng lên đó em có biết không hả?????
Vương Nhất Bác lấy cớ tìm được thảo dược hiếm liền tiếp tục trị thương cho Lưu Hải Khoan, đóng màn khung cảnh lãng mạn từ nãy giờ đi. Tiêu Chiến ngồi đây hậm hực, lúc Lưu Hải Khoan vừa uống xong viên Detox anh liền vung tay sử dụng <Đặc quyền đạo diễn> chuyển cảnh kế tiếp.
Cái gì mà Vương Nhất Bác? Đây là Vương Phá Đám thì đúng hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro