Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ep.7

Buổi tối phủ lên căn phòng bệnh, ánh đèn vàng nhạt rọi xuống sàn bóng loáng. Mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, từng giọt nước va vào kính tạo thành nhịp điệu dịu dàng nhưng buồn bã. Y/N ngồi trên ghế, tay đan vào nhau, mắt không rời gương mặt trắng nhợt của Yujae.

“Anh… anh phải tỉnh lại đi…” – cô thì thầm, giọng run rẩy. “Em cần anh… không chỉ để em cảm thấy an toàn, mà… em… em muốn bên anh, luôn…”

YuJae vẫn nhắm mắt, cơ thể bất động, nhưng từng lời nói, từng nhịp tim của cô đều in sâu trong tâm trí anh. Trong bóng tối của hôn mê, anh nghe rõ ràng mọi âm thanh, cảm nhận từng hơi thở, từng cái chạm. Tim anh đau nhói – hạnh phúc vì được nghe tình cảm cô dành cho mình, nhưng cũng đau đớn vì anh không thể mở mắt hay trả lời.

Cùng lúc, bên ngoài căn hộ, một nhóm tay sai khác của băng đảng đối thủ đang theo dõi Y/N. Chúng biết Yujae là mục tiêu quan trọng, và giờ đây cô – người quan trọng nhất đối với anh – chính là điểm yếu.

YuJae, dù hôn mê, vẫn nhạy bén cảm nhận được nguy cơ. Anh mở rộng giác quan trong đầu, lắng nghe từng tiếng bước chân, từng cử động nhỏ. Một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng:
“Cô ấy không được gặp nguy hiểm… dù bất cứ giá nào.”

Y/N, vô tư, đang mở cửa sổ để nghe tiếng mưa, không hề hay biết cơn nguy hiểm đang tới gần.

Hai tên đàn ông bước vào căn hộ. Chúng nhìn thấy cô một mình, định ra tay. Nhưng Yujae, dù hôn mê, nhảy từ bóng tối trong trí tưởng tượng của mình – từng cử động trong tâm trí anh đã tính toán trước, như một chiến binh vô hình.

“Đừng… dám…” – tiếng giận dữ vang lên trong ý thức của anh, cơ thể dù không thể cử động vẫn cảm nhận từng đòn tấn công, từng bước đi của kẻ địch.

Y/N giật mình, cảm giác nguy hiểm tràn về. Cô hét lên:
“Không! Ai dám chạm vào anh ấy!”

Hai tên đàn ông sững lại, bối rối trước quyết tâm của cô. Trong khoảnh khắc ấy, Yujae cảm nhận bàn tay cô siết chặt cơ thể mình, trái tim cô tràn đầy quyết tâm bảo vệ anh.

Dù hôn mê, Yujae mỉm cười trong thầm lặng. Anh biết rằng cô chính là ánh sáng duy nhất mà anh sẵn sàng hy sinh tất cả để bảo vệ.

Sau khi nguy hiểm qua đi, Y/N ngồi bên giường, tay đặt trên mặt anh, giọng nhỏ:
“Anh… em biết anh nghe được em… phải không? Dù anh không mở mắt, em biết anh vẫn ở đây… vẫn cảm nhận em.”

YuJae cảm nhận từng lời nói, tim anh nhói lên vì hạnh phúc. Trong đầu anh vang lên những lời chưa thể nói:
“Em là ánh sáng… là lý do để anh sống… là trái tim mà anh luôn tìm kiếm…”

Cô cúi xuống, hôn nhẹ lên trán anh, nước mắt rơi:
“Em yêu anh… dù anh không thể nói… dù anh chưa thể nhìn em… em vẫn yêu anh.”

YuJae nhắm mắt, trong hôn mê nhưng tâm hồn tràn đầy ánh sáng từ lời nói đó. Anh muốn mở mắt, muốn ôm cô vào lòng, nhưng anh hiểu rằng… vẫn còn một điều quan trọng hơn là bảo vệ cô khỏi thế giới tội phạm và trả thù hoàn hảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro