Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ep.5

Trời vừa hửng sáng, những tia nắng yếu ớt xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của Yujae. Mưa đêm qua vẫn còn vương lại trên mái hiên, tạo thành những giọt nước nhỏ rơi xuống sàn nhà. Y/N ngồi bên giường, đầu tựa vào tay, mắt đỏ hoe. Cô không rời anh nửa bước suốt đêm.

“Anh… anh phải tỉnh lại… em không thể… em không thể mất anh…” – cô thì thầm, giọng run rẩy.

YuJae vẫn nhắm mắt, nhưng từng lời nói, từng giọt nước mắt của cô như dao cứa vào trái tim anh. Anh muốn mở mắt, muốn nói:
“Em là lý do duy nhất để anh sống… để anh chiến đấu…”

Nhưng anh chưa thể. Trái tim anh hiểu rằng, nếu bây giờ tỉnh dậy hoàn toàn, Y/N sẽ bị cuốn vào nguy hiểm của thế giới mà anh đang sống.


Đột nhiên, điện thoại của Yujae rung lên. Một tin nhắn từ thủ lĩnh băng đảng:

"Cẩn thận. Có kẻ khác đang nhắm đến Yujae. Không được để lộ."

Y/N nhìn thấy dòng tin nhắn, kinh ngạc:
“Anh… anh là ai? Tại sao mọi chuyện… lại nguy hiểm đến vậy?”

YuJae mỉm cười trong thầm lặng, giọng nói âm thầm vang lên trong tâm trí:
“Đừng lo… anh sẽ che chở em, dù bất cứ giá nào. Nhưng… em không được biết quá nhiều.”

Cô siết chặt tay anh, nước mắt rơi:
“Anh đừng giấu em… em muốn ở bên anh, bất kể chuyện gì xảy ra.”

Trái tim Yujae như bị bóp nghẹt bởi sự dịu dàng và quyết liệt trong ánh mắt cô. Anh biết rằng tình cảm này không thể nói ra lúc này, nhưng anh sẽ bảo vệ cô bằng mọi giá.



Chiều hôm đó, khi Y/N rời nhà để đi mua thuốc, một chiếc xe đen dừng trước mặt cô. Hai người đàn ông bước xuống, ánh mắt lạnh lùng. Y/N lùi lại, tim đập nhanh.

“Cô là Y/N à? Đứng yên.” – một trong số họ ra lệnh.

Trước nguy hiểm, Yujae từ hôn mê hồi phục một phần, âm thầm đuổi theo. Anh bước ra từ bóng tối, áo khoác bay trong gió, ánh mắt sắc lạnh như băng:
“Buông cô ấy ra.”

Hai tên đàn ông bật cười nhếch mép, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Yujae, chúng biết rằng mình đang đối mặt với cơn thịnh nộ. Trong vài giây, Yujae đã hạ gục cả hai, cơ thể anh linh hoạt và mạnh mẽ đến mức không ai ngờ anh vừa trải qua trận trọng thương.

Y/N đứng đó, kinh ngạc và lo sợ. Cô chạy tới, nắm tay anh:
“Anh… anh không sao chứ? Sao anh… có thể…”

YuJae nhìn cô, giọng trầm ấm:
“Anh ổn… chỉ cần em an toàn.”

Cô ôm anh, nước mắt rơi xuống vai anh, trái tim ngập tràn yêu thương:
“Em sợ… em thật sự sợ mất anh.”

YuJae khẽ mỉm cười, trong lòng vừa đau vừa hạnh phúc. Anh vẫn chưa thể nói ra lời yêu, nhưng từng nhịp tim, từng ánh mắt của anh dành cho cô đã là lời nói thay cho tất cả.



Mưa bắt đầu rơi trở lại, từng giọt nước đập lên vai áo, trên mái tóc của Y/N và Yujae. Cô nhìn anh, giọng run run:
“Anh… em muốn luôn ở bên anh… bất cứ chuyện gì xảy ra.”

Anh nắm tay cô, siết nhẹ, giọng trầm khàn:
“Chỉ cần em bình yên… là đủ…”

Hai người đứng trong mưa, im lặng nhưng kết nối sâu sắc. Giữa thế giới bạo lực và tăm tối, giữa hiểm nguy rình rập, có một ánh sáng dịu dàng – tình cảm chân thành mà không cần lời nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro