Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ep.10

Đêm phủ xuống thành phố, mưa rơi lất phất ngoài cửa sổ, từng giọt nước va vào kính như nhịp tim đang gấp gáp. Căn phòng bệnh tĩnh lặng, chỉ còn ánh sáng vàng nhạt từ đèn bàn hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt của Yujae. Bên ngoài, tiếng mưa rơi đều đều như kéo dài vô tận, nhấn mạnh nỗi cô đơn đang bao trùm cả hai.

Y/N ngồi bên giường, đầu tựa vào tay, nước mắt lăn dài, tay vẫn nắm chặt tay Yujae. Cô nhìn từng đường nét trên khuôn mặt anh, nhịp tim mình như hòa vào nhịp tim yếu ớt của anh. Giọng cô run rẩy nhưng kiên quyết:
“Anh… anh phải tỉnh lại… em không thể… em không thể mất anh…”

Cô cúi thấp, áp trán vào tay anh, thì thầm từng lời, như gửi cả linh hồn vào trong giấc ngủ bất động của Yujae:
“Em yêu anh… em yêu anh thật lòng… dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn yêu anh… em sẽ chờ anh, luôn luôn….”

Yujae vẫn nhắm mắt, cơ thể hôn mê. Nhưng lần này, trái tim anh rung lên mãnh liệt. Trong hôn mê sâu, giác quan tuyệt đối của anh vẫn lắng nghe, cảm nhận từng hơi thở, từng giọt nước mắt, từng nhịp tim lo lắng của cô. Anh cảm nhận được nỗi đau, sự mong đợi, và tình yêu sâu đậm của Y/N.


Một khoảnh khắc, Yujae mở mắt từ từ. Lúc đầu chỉ hé mi, rồi chậm rãi, ánh mắt anh – sắc lạnh nhưng ấm áp – nhìn thẳng vào Y/N. Cô lùi lại một bước, tim gần như ngừng đập, nước mắt trào ra, không tin vào điều mình thấy:

“Anh… anh… mở mắt rồi…” – cô thốt lên, giọng nghẹn lại.

Yujae nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy cảm xúc mà anh chưa bao giờ thể hiện: sự bảo vệ, tình yêu, nỗi đau và cả sự hy sinh. Giọng anh trầm khàn, yếu ớt:
“Em… là ánh sáng… là lý do để anh tiếp tục… là trái tim mà anh luôn tìm kiếm…”

Cô khóc, áp tay vào mặt anh, run run:
“Anh… đừng rời xa em… đừng… đừng bỏ em… anh nghe em chứ?”

Anh mỉm cười yếu ớt, nhấn tay cô nhẹ nhàng, giọng trầm nhưng chân thành:
“Anh… luôn ở đây… sẽ bảo vệ em… dù cả thế giới chống lại…”


Y/N ngồi bên cạnh, áp trán vào vai anh, cảm nhận từng nhịp thở yếu ớt nhưng đều đặn. Cô nói nhỏ, như muốn lưu giữ từng khoảnh khắc cuối cùng:
“Anh… em yêu anh… em chưa từng yêu ai như thế này… anh là tất cả của em…”

Yujae nghe, tim nhói đau. Trong hôn mê dài đằng đẵng, anh chưa từng nghĩ mình sẽ thấy một tình yêu thuần khiết, dịu dàng và mạnh mẽ đến vậy. Anh muốn mở mắt, muốn ôm cô vào lòng, muốn nói với cô rằng:
“Em là lý do anh sống… là ánh sáng dẫn đường anh giữa bóng tối…”

Nhưng cơ thể quá yếu, vết thương vẫn hành hạ anh. Anh không thể nói nhiều, không thể cử động nhiều, chỉ có thể giữ ánh mắt mở và tình yêu tràn ngập trong tim.


Bên ngoài, mưa rơi đều đều, tiếng rơi lộp độp như nhịp điệu của thời gian. Y/N vẫn ôm anh, khóc nức nở, thì thầm từng lời:
“Anh… nếu anh rời xa em… em không biết phải sống thế nào… nhưng… em sẽ luôn nhớ anh, giữ anh trong tim…”

Yujae nhìn cô, mắt sâu thẳm và tràn đầy cảm xúc. Anh mỉm cười lần cuối, hôn nhẹ lên môi cô trong tưởng tượng, để lại thông điệp không lời của tình yêu này là bất tử, dù anh không còn cử động được nữa.

Anh khẽ thở, nhắm mắt lại lần cuối, nhịp tim vẫn chậm rãi nhưng bình yên. Y/N vẫn áp trán vào anh, nước mắt hòa vào mưa, cảm nhận tình yêu sâu sắc nhưng đau đớn không thể nói thành lời.

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, ánh sáng vàng nhạt hắt lên mái tóc cô, mưa ngoài cửa sổ rơi nhè nhẹ, tất cả tạo thành bức tranh vừa ngọt ngào, vừa buồn đến cùng.

Y/N thì thầm, áp trán vào anh, giọng run run:
“Anh… em sẽ không quên anh… tình yêu này… sẽ sống mãi trong em…”


-ở một nơi nào đó chúng ta sẽ tương phùng, em nhé-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro