Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 18: đau nối nhau

Xin lỗi dạo này tớ ko để tem cho các cậu giật và sắp ngược tàn đời rồi :3

———

Taehyung tỉnh dậy, mùi thuộc sát trùng ngập vào khứu giác cậu đến khó chịu, nheo mặt nhẹ rồi ngồi dậy. Nỗi đau từ đầu truyền đến liền nhăn mặt đau đớn rên rỉ tiếng nhỏ, bên miệng có một vết thương nhẹ đã được sát trùng kỹ, cậu nhớ lại mọi chuyện sáng nay liền cụp mặt xuống sau làn mi cong dài. Chẳng thấy Yoongi đâu càng làm tâm trạng trùng xuống từ 0 thành âm, quay qua quay lại thì phát hiện đang ở phòng y tế, cặp và giày đều được để bên giường cả áo khoác đồng phục cũng được gấp gọn ở kế bên.

"Chắc Yoongi đi vào lớp rồi, mình cũng nên đi thôi." Taehyung thầm nghĩ sau liền chỉnh lại đồng phục cùng mái tóc đen phẳng phiu.

Cũng không quên để lại một lời nhắn trên bàn đề phòng nếu anh quay lại cũng biết cậu không sao, đã lên lớp an toàn.

Những bước chân chậm rãi nện xuống nền đất thạch anh tuyệt đẹp, không khí dù rất náo nhiệt bởi những học sinh quanh quẩn trò chuyện với nhau. Vậy mà cậu chẳng thấy vui chút nào, cứ cảm thấy mọi chuyện lúc đầu là đúng hay sai chỉ có dấu chấm hỏi cho điều đó. Ánh mặt nhìn về phía trước mà chẳng chút quan tâm phía trước ra sao, cứ đi chậm rãi chẳng muốn vào lớp gặp người nọ. Nhưng dù đường ngắn hay dài thì cũng phải đến nơi, Taehyung hít một hơi thật sâu chỉnh lại nụ cười tươi rói trên môi mình rồi mở cửa chậm rãi đi vào. Cả lớp im lặng quay lại nhìn cậu kể cả cô nàng Lisa nọ, cô nàng nhìn cậu với đôi mặt rất kỳ lạ khác với buổi sáng mọi người cũng vậy. Khó hiểu, cùng cảm giác như có chuyện không may đi đến bàn mình.

Cái cặp da cậu rớt xuống đất, đôi mắt mở to ra cùng đôi môi mấp máy muốn nói gì đó rồi lại thôi, nước mặt từ hốc mắt rơi xuống. Taehyung quay qua sà vào lòng nàng, ôm lấy Lisa đang quay đi chỗ khác không dám nhìn bạn học cậu. Chẳng ai biết cả từ lúc sáng vào đã như vậy nên không ai dám lên tiếng ai làm.

Cái bàn gỗ mộc mạc khi trước giờ đây bị cây dao rọt giấy rạch khắp nơi, thành những dòng chữ ác ý cùng với vài con chuột bị chết thối trên mặt bàn cũng không thiếu vài bịch rác hôi tởm trên đó. Máu chuột cùng mùi rác rơi khắp nơi trên bàn cậu, một mùi kinh tởm xộc thẳng vào mũi Taehyung đến buồn nôn. Không ai dám lên tiếng, vài cô bé vừa vào nhìn thấy sợ hãi đến mức khóc nức nở được vài bạn trai dỗ dành, mà điều đó cũng không khiến cậu khóc đến như vậy mà là dòng chữ nhỏ được viết vô cùng đẹp ở dưới góc bàn trái như tác giả của kiệt tác.

‘—Jeon Jungkook EunGi’

Tim Taehyung nhói lên, từng cơn đau đập vào người cậu từ Jimin đến Jungkook và tiếp tục sẽ là ai đây? Cậu không biết, cũng chẳng muốn biết nỗi đau tiếp theo của mình. Rồi cậu chợt nhận ra, đôi mắt mở to ra như chẳng thể mở được, đôi môi lấp bấp nói không ra lời. Khuôn mặt tái xanh đến khó nhìn run rẩy trong lòng Lisa, tai chỉ còn có thể nghe những tiếng ong ong xen lẫn vài tiếng hét nhạt nhòa của cô nàng đang kêu cậu.

Mọi thứ thật mơ hồ, cậu sợ hãi trong cảm giác khi yêu chẳng phải cậu là một sát thủ sao, một người nắm quyền của hai tập đoàn lớn mạnh của thế giới. Một người lãnh đạo của bang Meets Devil sao, tình yêu khiến tim Taehyung thoi thóp trong từng nỗi đau dằn vặt mà các anh đem đến. Cậu sợ hãi đúng như lời nói của cha nuôi cậu, tình yêu là thứ đáng sợ nhất thế giới đã bước vào thì mãi chẳng có lối thoát. Đến khi một nỗi đau trên đôi má trắng của cậu lan ra khắp cả cơ thể, kéo cậu về cái thế giới thực tại.

"Taehyung!! Taehyung!!!! Cậu nghe tớ nói chứ hả!!??! Chết tiệt con đĩ đó dám làm vậy với cậu tớ không thể tha thứ được nữa!!"

Cô nàng tức giận đến mức, khuôn mặt đỏ một mảng lớn giọng nói lớn tiếng khiến ả chuẩn bị rời đi cũng hơi rùng mình một chút. Phải nói ả cứ thấy ghê gợn với cô nàng Lisa sao ấy, dù ả ta chẳng hề sợ gia thế của Lisa chút nào vì có các anh chống đỡ.

Ngay khi Lisa chuẩn bị chạy đi thì một cánh tay vươn ra ngăn cô lại, mái đầu nấm đen kia.

"Đừng Lisa, tớ không sao cùng lắm thì đổi cái bàn khác mà thôi. Đừng làm lớn chuyện nữa cậu nhé?"

Giọng nói nhỏ vang lên mang chút chua chát được giấu đi, Lisa định lên tiếng phản bạc nhưng nghĩ lại thì im miệng mà giúp cậu mang đi đổi cái bàn khác. Lisa biết Taehyung đang buồn, nhưng cậu không bao giờ trả thù con ả một cách trực tiếp mà là gián tiếp. Đi trên đường đôi mắt to tròn của cậu nay chẳng còn đọng chút đáng yêu ngây ngô mà giống như đôi mắt khi cuộc chiến đó bắt đầu. Cuộc chiến giữa cậu và Gray sâu thẳm đến đáng sợ. (Lục lại chap 6 và 7 nhé)

Quay lại lớp, hai tên kia cũng không ở lớp mà trốn tiết nhưng ai quan tâm chứ giờ Taehyung của họ mới là quan trọng, nhìn cậu buồn mà việc học cũng không mảy may tới.

Đến khi tan học, ai cũng quay xuống hỏi thăm Taehyung vài câu rồi ra về, để lại cậu chuẩn bị về nhà. Còn cậu thì chỉ nở nụ cười để trấn an họ như vẻ mình ổn, mà có về nhà không thì cậu chẳng quan tâm giờ cậu cần phải quay lại như Lee Taehyung kia. Không được đau buồn nữa

Mở chiếc điện thoại ra, bấm một dãy số dài rồi áp lên tai mình.

"Alo?"

"Chuẩn bị cho em một cái xe nhé, mấy bữa nay em quên mất vài việc ạ."

"Ơ, cái đmm Taehyung. Mày biết mấy bữa nay tao với thằng Cris làm như con cờ hó không hả?? Còn chẳng có đồng lương nào mà mày dám đi chơi!! Về đây mày chết chắc với— tút"

Thoáng rùng mình cái, cậu biết kiểu nào gặp lại thằng em Cris và anh họ Jack của nó là có việc không mấy tốt sập lên người cậu mà.

———

Tại bang Meets Devil

"Anh Jack..."

"Mày về rồi hả thằng tiểu tử kia?"

"Dạ em về rồi, anh với Cris còn nhớ em chứ hả? Hihi em nhớ hai người lắm mà em có mua đồ ăn nè lâu ngày không gặp nhớ ghê ta."

Taehyung thân vận bộ đồ lãng tử quần âu đen cùng áo sơ mi trắng và áo len ngắn tay nâu ngoài. Nhìn rất thư sinh. Nhìn vậy chứ hiện giờ đang quỳ trước mặt Jack thần tàn ma dại mệt mỏi vì làm việc cùng ánh mắt liếc đến cháy khét của Cris bên cạnh.

"Mau mau xin lỗi bổn hoàng thượng bọn ta mau!! Hứ đúng là thằng nhóc ngu xuẩn dám để hoàng thượng bọn ta làm việc ngày đêm mà không được đồng lương nào!!! Bộ đồ chùa hả??"

"Tại hạ xin lỗi hoàng thượng. Tại hạ sẽ bao hai người một chầu ăn uống đàng hoàng mà!!"

Cậu sợ đến phát ngất, gì chứ ngoài ba Lee ra thì anh Jack và tên Cris này đứng thứ hai đấy!! Cậu liên tục dập đầu tạ lỗi cũng làm rung động chút xíu lương tâm hai tên kia, chút xíu thôi nhá!

"Hứ! Nể người trẫm tạm thời bỏ qua việc này. Giờ anh có chuyện quan trong này."

"Dạ vâng ạ."

"Chúng ta nhận được nột bức thư của bang Fire, họ mời chúng ta tham dự lễ khai trương vài công ty con đạt được thành công. Em biết đó dù bọn họ có biết người đến mấy thì, chúng đều được giữ kín bí mật không truyền ra ngoài. Nên công ty với bọn cảnh sát tương đối..... Trong sạch."

"Được rồi em sẽ sắp xếp đi, mà bên khu A đang gặp vài sự cố anh giao vài người sang giúp đi nhé cả việc...."

Giọng nói cậu ngừng lại, mang vài nỗi buồn khó tả trong câu nói. Jack anh hiểu cậu muốn nói gì, hôm nay là 1 năm kể từ ngày Bonso qua đời, anh và Cris đã đi thăm ông chỉ còn mình cậu nên một bó hoa oải hương được chuẩn bị tốt kỹ càng ngay trên bàn.

"Tae, anh hiểu rồi. Tối nay anh sẽ đưa xe rước em nhớ đừng uống rượu nhé, anh sẽ không biết chuyện gì xảy ra với em đâu."

"Dạ, thôi em đi đây chút em sẽ tới đó mà."

Rồi tiếng cất bước rời xa đi, bóng lưng kia nhỏ dần rồi biến mất khỏi cánh cửa, Jack nhìn xa xăm thấy một vết đỏ ngay bên đôi má phải. Anh biết rằng thằng nhóc nhỏ hằng ngày anh bảo vệ đã biết được nỗi đau của tình yêu, vì cũng thế mà. Nụ cười mỉm cong nhẹ khó thấy được.

Taehyung cầm bó hoa oải hương mà Bonso đi tới một nghĩa trang ở vùng ngoại ô xa xăm, mở cánh cổng đen nghe vài tiếng cót két cũ kĩ ra. Cậu đi từ từ đến một bia mộ bình thường đã có hai bó bông trên đó, khắc một cái tên cậu nhớ mãi trong lòng. Đặt bó bông xuống, Taehyung chầm chậm ngồi kế bên bia mộ.

"Ba.... Con là Taehyung đây ạ, con xin lỗi vì không đi thăm ba sớm hơn nhưng không sao hết cả, chẳng phải giờ con ở đây rồi sao? Ba à, Taehyung của ba đã biết được niềm đau rồi ạ, tình yêu thật đáng sợ như ba nói. Mấy cái đó con cứ tưởng là điều dở hơi mà bọn con gái tỏ ra đau khổ, vậy mà con giống mấy con nhỏ đó gớm lắm."

Taehyung ngồi ngược lại phía ánh sáng hắt ra, vài giọt nước rơi xuống bia thềm.

"Con không sao cả, dạo này con thay đổi nhiều thật chẳng còn là Taehyung ba nhận ra nữa đúng không. Ừ thì con cứ khóc mãi chẳng ra dáng đàn ông chút nào hết."

Cậu ngồi đó nói chuyện một mình như vậy, chẳng để ý mặt trời đã khuất từ khi nào chỉ để bóng lưng cậu dài ra trên thảm cỏ.

—————

Về việc ngược sinh tử văn không được rồi các cậu ạ, vì có người không thích điều đó nên tớ sẽ không làm mà thay cái khác vào.

Dạo này áp lực chồng chất rồi lại đến cả việc ông của Taehyung qua đời, hic Taehyung chịu nhiều đau khổ như vậy mà vẫn còn cười được. Nhưng như vậy càng khiến mọi người lo lắng hơn cho anh Taehyung a, thay vì anh cười thì anh khóc đi để em biết anh à. Chap này nhạt rõ thấy mà, cần muối và cần an ủi ;;;-;;;

Muốn bay qua Đại Hàn Dân Quốc để an ủi anh ấy ghê, vừa khác nước còn chẳng biết lời tiếng Hàn để an ủi cứ thấy vô dụng sao sao ấy nhở, có ai giống tớ không vậy.

#20180802

Ý kiến: tớ nên ghép cặp Jack x Lía hay Eungi x Lía hả??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro