Green x TSC
Author: Madanaru123 (Wattpad)
Trans by: SauNon
----------------------------------------------------------------------------------------
Second, một thanh thiếu niên 18 tuổi có hai niềm đam mê trong đời: ngủ và vẽ. Cậu thích ngủ vì nó cho phép cậu thoát khỏi thực tại và bước vào thế giới của những giấc mơ, nơi mọi thứ đều có thể xảy ra và không có gì giới hạn tôi. Cậu thích vẽ vì nó cho phép tôi viết lên giấy những gì tôi nhìn thấy trong giấc mơ và từ đó chia sẻ nó với những người khác. Ước mơ của tôi là trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng và được công nhận, người truyền cảm hứng cho mọi người bằng những tác phẩm của mình.
Nhưng giấc mơ đó còn lâu mới được thực hiện. Tôi sống ở một thành phố tên là Grey, nơi mọi thứ đều xám xịt và nhàm chán. Tôi học tại một học viện tên là Boring, nơi mọi thứ đều đơn điệu và tẻ nhạt. Tôi không có bạn bè hay bạn gái, chỉ có bạn cùng lớp và giáo viên phớt lờ tôi hoặc làm phiền tôi. Tôi không có sự ủng hộ hay khuyến khích nào, chỉ có những lời chỉ trích và chế giễu. Tôi không có tài năng hay cơ hội, chỉ có những thất bại và trở ngại.
Vì thế tất cả những gì tôi làm là ngủ và vẽ. Tôi ngủ bất cứ khi nào có thể, trong lớp, ở nhà, trên xe buýt. Tôi vẽ bất cứ khi nào tôi muốn, vào sổ, trên tường, trên sàn nhà. Tôi không quan tâm người khác nói gì hay làm gì. Tôi không quan tâm chuyện gì xảy ra ở thế giới thực. Tôi chỉ quan tâm đến những gì xảy ra trong thế giới tưởng tượng của mình.
Một ngày nọ, khi đang ngủ trong lớp, tôi có một giấc mơ rất đặc biệt. Tôi mơ thấy mình đang ở một nơi tuyệt vời, tràn ngập màu sắc và âm nhạc. Đó là một công viên rộng lớn với những hàng cây rợp bóng cây, những bông hoa xinh đẹp, những đài phun nước trong vắt và những con vật thân thiện. Có những người ở mọi lứa tuổi và mọi chủng tộc, mặc quần áo vui vẻ và vui vẻ. Mọi người đều cười đùa vui vẻ, nhảy múa theo nhịp điệu của một bài hát được phát qua loa.
Bài hát rất hay, là sự pha trộn giữa pop và rock, với ca từ lạc quan và đầy động lực. Giọng hát đó thật ngọt ngào và mạnh mẽ, có khả năng truyền tải cảm xúc và cảm giác. Âm nhạc đi kèm hài hòa và hấp dẫn, có khả năng tạo ra bầu không khí và nhịp điệu.
Tôi bị mê hoặc bởi bài hát và địa điểm. Tôi cảm thấy hạnh phúc và tự do hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy mình là một phần của một cái gì đó to lớn và đẹp đẽ, hơn bao giờ hết.
Và rồi tôi nhìn thấy nó.
Tôi đã nhìn thấy anh ấy.
Đó là một cậu bé trạc tuổi tôi, ít nhiều. Anh ta cao và gầy, có mái tóc vàng và đôi mắt xanh lục. Anh ấy mặc một chiếc áo phông màu xanh lá cây, quần jean xanh và giày thể thao màu trắng. Anh ta đeo một cây đàn guitar điện trên vai và đeo tai nghe vào tai. Anh có gương mặt vui vẻ, tự tin và nụ cười duyên dáng trên môi.
Đó là anh ấy.
Đó là màu xanh lá cây.
Ca sĩ của bài hát.
Chủ nhân của giọng nói.
Người sáng tạo ra âm nhạc.
Chàng trai trong mơ của tôi.
Theo đúng nghĩa đen.
Tôi bị mê hoặc bởi anh ấy. Tôi thích mọi thứ tôi thấy và nghe. Tôi thích ngoại hình của anh ấy.
Chương 2: Bài hát
Tôi thích ngoại hình và tính cách của anh ấy. Tôi thích giọng hát và âm nhạc của anh ấy. Tôi thích nụ cười và vẻ ngoài của anh ấy. Tôi thích anh ấy.
Và tôi muốn gặp anh ấy.
Tôi muốn đến gần và nói chuyện với anh ấy. Tôi muốn nói với anh ấy rằng tôi yêu bài hát của anh ấy và nó khiến tôi cảm thấy dễ chịu. Tôi muốn hỏi tên và tuổi của anh ấy. Tôi muốn biết thêm về anh ấy và cuộc sống của anh ấy.
Nhưng tôi không thể.
Tôi không thể vì tôi đang mơ. Tôi không thể vì anh ấy là một phần trong giấc mơ của tôi. Tôi không thể vì anh ấy không có thật.
Hoặc tôi nghĩ vậy.
Bởi vì khi tôi lấy hết can đảm và chuẩn bị đi về phía anh thì anh quay lại và nhìn thấy tôi. Anh ấy đã nhìn thấy tôi. Anh ấy thực sự đã nhìn thấy tôi. Và anh ấy đã nhận ra tôi.
- TSC! - anh thốt lên đầy ngạc nhiên và vui mừng - Là em đây!
- Cái đó? - Tôi nói, bối rối và sợ hãi - Sao... sao cậu biết tên tôi?
- Làm sao tôi có thể không biết được? - Anh ấy nói, tiến lại gần tôi - Nếu cậu là bạn thân nhất của tôi.
- Bạn thân nhất của cậu à? - Tôi lặp lại, hoài nghi và lo lắng - Anh đang nói gì vậy?
- Từ những gì bạn thấy - anh ấy nói và chỉ xung quanh chúng tôi - Từ nơi này. Từ bài hát này. Của chúng tôi.
- Của chúng ta? - Tôi nài nỉ, hoang mang và tò mò - Còn chúng ta thì sao?
- Rằng chúng ta là bạn - anh nói, mỉm cười dịu dàng - Rằng chúng ta đã quen nhau lâu rồi. Rằng chúng ta chia sẻ nhiều điều. Rằng chúng ta yêu nhau rất nhiều.
- Chúng ta có yêu nhau không? - Tôi hỏi, choáng váng và phấn khích - Thật sao?
- Vâng, thật đấy - anh nói, nhìn thẳng vào mắt tôi - Anh yêu em, TSC. Tôi yêu bạn không giống ai khác.
Và rồi Green hôn tôi say đắm và ngọt ngào. Anh hôn tôi trên môi và tâm hồn. Anh hôn tôi như thể đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Anh hôn tôi như thể đó là một giấc mơ.
Và đúng như vậy.
Một giấc mơ kết thúc khi tiếng chuông vào học vang lên.
Một giấc mơ bị gián đoạn khi tôi tỉnh dậy trong lớp.
Một giấc mơ đã biến mất khi tôi mở mắt ra và nhìn thấy hiện thực.
Thực tế là Green không tồn tại.
Thực tế là mọi thứ chỉ là sự tưởng tượng của tôi.
Sự thật là tôi chỉ có một mình.
Và thế là kết thúc giấc mơ giữa TSC và Green, người ngủ và ca sĩ, họa sĩ truyện tranh và nhạc sĩ, người mơ và giấc mơ.
Nhưng đó không phải là lần cuối cùng.
Đó là lần đầu tiên trong số nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro