
TẬP 21
TẬP 21
Hắn nhẹ nhàng bước sang bên phải, tên kia không kịp thu kiếm về nên bị chao đảo, cũng may là còn biết giữ thăng bằng nếu không đã ngã rầm xuống đất. Thấy huynh đệ của mình bị thất thố cả nhóm người Thiên Sơn liền hùng hổ xông vào.
Hắn lạnh lùng quét mặt nhìn một lượt, không đợi hắn ra tay cậu đã nhanh chóng xuất chiêu. Chỉ trong chốc lát, chỉ với tay không cậu đã hạ gục toàn bộ nhóm người đó. Đại sư huynh vẫn đứng đó xem tình hình, bất quá người của Thiên Sơn bị người ta đánh đến nằm trên mặt đất không khỏi tức giận. Đại sư huynh vận phát nội lực rút kiếm hướng cậu và hắn, động tác nhanh và dứt khoát. Bất quá hắn và cậu là ai nào? Khụ, hình như không có tiêng tăm gì trên giang hồ thì phải.
Bất quá cũng là một thân võ nghệ cao cường chưa từng xuất hiện trên giang hồ mà thôi. Hai người thật sự không muốn gây thêm rắc rối nên không đón chiêu mà né tránh. Thấy hai người chỉ biết né tránh đại sư huynh không khỏi khinh thường mà trực tiếp đánh đến.
Đúng là day như đĩa!
Đây chính là câu nói vang lên trong đầu của hắn và cậu bây giờ. Đại sư huynh kia một mực tấn công, họ cũng không rảnh ở đây đối chọi với người này. Rốt cuộc hắn cũng dừng bước, thanh kiếm đang hướng ngay trước ngực hắn.
Mũi kiếm gần chạm đến, hắn đột nhiên biến mất trước ánh mắt hiếu thắng kia. Đại sư huynh không khỏi cả kinh, chỉ cảm giác sau lưng có một trận đau nhức làm cả người không giữ được thăng bằng lảo đảo.
Đại sư huynh quay lại trừng mắt nhìn hắn:" Ngươi...", thanh kiếm vẫn muốn tiếp tục bay đến thì đã có một viên đá làm cản trở đánh bay thanh kiếm trên tay ra xa. Mọi người ngạc nhiên nhìn về hướng viên đá, chỉ thấy một nam nhân trung niên đi đến. Khí chất của người đó làm người khác không khỏi kính phục, đây chắc hẳn là chưởng môn Dương Nghị!
" Làm loạn đủ chưa?!" Dương Nghị trầm giọng hỏi
Đại sư huynh cùng bọn người đang nắm rạp dưới đất nhanh chóng đi đến trước mặt Dương Nghị cúi người nói:" Sư phụ!"
" Hừ, về phòng chép lại 100 lần kinh thư cho ta!" Dương Nghị nhìn một lượt nhóm người đó rồi lên tiếng
Đại sư huynh tỏ vẻ không cam chịu ngẩng đầu nhìn Dương Nghị:" Sư phụ, là bọn họ sai trước mà?"
Nhóm người phía sau cũng nháu nhào:" Đúng vậy đó sư phụ, bọn họ rời đi mà không báo trước!"
Dương Nghị lạnh mắt nhìn bọn họ hỏi:" Các ngươi có nói với hai người họ không? Với cả ai là người ra tay trước?!"
" Cái... cái này..."
" Các ngươi cũng đã đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài để không biết tự lượng sức. Như thế có xứng làm người của Thiên Sơn không?" Dương Nghị nghiêm nghị
" Xin sư phụ tha lỗi!" bọn một dù không mấy hài lòng nhưng vẫn hô to
Dương Nghị hòa hoãn lại không ít, chỉ nói:" Người các ngươi xin lỗi không phải là ta"
Đại sư huynh dù có hơi nóng nảy nhưng vẫn là người biết đúng sai nên quay sang hắn và cậu cúi người nói:" Tại hạ thật sự thất thố, mong hai vị tha thứ!"
" Mong hai vị tha thứ!" có người mở đường ai không theo sao, vì vậy nhóm người kia cũng hô vang theo.
Cậu thay hắn xua tay:" Không sao, dù sao chúng ta cũng có một phần không đúng"
Dương Nghị gật đầu nói:" Nếu không còn gì thì trở về chép 100 lần kinh thư cho ta!"
" Vâng!" nói rồi bọn họ nhanh chóng rời đi
Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, Dương Nghị không khỏi đánh giá hắn và cậu trước mắt. Một lát sau mới mỉm cười nói:" Nghe tiểu Nguyệt kể về hai người các ngươi khiến ta cảm thấy cảm phục. Không nghĩ đến lại có thể mời được hai người đến đây, đúng là hân hạnh, hân hạnh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro