Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🔥Chương 54: A Li

Giọng của Lâm Khước Li vang vọng trong lều, dư âm lượn lờ... yếu ớt...

"......"

Tiên tôn, ngài nói gì đi chứ!

Cổ của Lâm Khước Li càng lúc càng đỏ, sau đó cậu cuộn tròn người lại thành một cục.

Hu hu hu... Không phải nói rằng chân thành là tuyệt chiêu tất thắng sao?!

Đương nhiên, thật ra là bởi vì Lâm Khước Li nhận ra mình không thể lừa được Hạ Lan Tuyết, mà nếu không lừa được... thì chi bằng cứ lì lợm, bám dính mà thử vận may!

Hạ Lan Tuyết xoay người, không thể tin nổi mà nhìn Lâm Khước Li.

Trước đây, Lâm Khước Li cũng hay buông ra mấy lời không đứng đắn như thế, nhưng lần này thì khác.

Giờ phút này Lâm Khước Li nói những lời đó, là... thật lòng sao?

Hạ Lan Tuyết nhíu mày nhìn hắn, nói: "Song tu chỉ có thể thực hiện với người có cùng tâm ý tương thông."

Oa, cái tên tiên tôn mày rậm mắt to này, rõ ràng chẳng hề có cảm tình gì với người ta, nhưng mà...

Lâm Khước Li nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Hai lần trước chúng ta cũng không có tâm ý tương thông, nhưng vẫn làm đó thôi."

Hạ Lan Tuyết cụp mắt xuống, tay khẽ vuốt chuỗi hạt trên tay. Nhưng khác với trước, ngày thường hắn vuốt chuỗi hạt để giữ tâm tĩnh, còn lúc này, hành động ấy lại mang một ý khác.

Hắn hít sâu một hơi.

—— Không có tâm ý tương thông.

Câu nói này rất chói tai, nhưng cũng là sự thật.

Hạ Lan Tuyết nói: "Vậy ra ngươi xem ta như công cụ song tu để ngươi hấp thu linh khí bồi bổ thân thể à?"

"......?"

Gì cơ??

Lâm Khước Li trừng to mắt.

Đây là lời người có thể nói sao?!

Ai? Ai dám xem Hạ Lan Tuyết là công cụ? Có phải ăn gan hùm mật gấu rồi chán sống không?!

Lâm Khước Li kích động nói: "Ta, ta nào dám!"

Hạ Lan Tuyết mở cửa lồng sắt, khom người, yên lặng nhìn cậu: "Thật sao?"

Lâm Khước Li cảm nhận được luồng khí lạnh áp tới gần, nghe thấy mùi gỗ quen thuộc trên người Hạ Lan Tuyết.

Hơi thở cậu bắt đầu loạn.

"Tiên, tiên tôn......"

Đừng, đừng dựa gần như vậy... hu...

Hạ Lan Tuyết lại tiến gần hơn, ánh mắt sắc bén dừng trên người Lâm Khước Li, như một hòn đá ném xuống mặt nước, động tĩnh nhỏ thôi nhưng từng đợt gợn sóng lan ra.

Hạ Lan Tuyết nói: "Vậy ngươi từng nói ngươi động tâm với bản tôn, có phải là thật không?"

"Ta..." Lâm Khước Li run rẩy đáp: "Xin, xin lỗi......"

Hạ Lan Tuyết lạnh lùng nói: "Vì sao xin lỗi?"

Lâm Khước Li phát hiện Hạ Lan Tuyết có vài phần tức giận, cậu hoảng loạn mà nghiêng đầu nói: "Ta biết tiên tôn chán ghét ta, ta, ta xấc xược, ta......"

Hạ Lan Tuyết trực tiếp kéo người ra khỏi lồng sắt, ôm chặt vào lòng.

Hắn cúi đầu nhìn Lâm Khước Li đang cuộn tròn trong lòng mình: "Ngươi thật sự không hiểu, hay là cố ý giả vờ không biết?"

Lâm Khước Li căng thẳng nắm lấy cổ áo Hạ Lan Tuyết, còn đang cố gắng xử lý thông tin, ngay sau đó lập tức trừng to mắt.

Bởi vì...... Hạ Lan Tuyết cúi đầu hôn lên môi cậu!!

Lâm Khước Li tay siết chặt bả vai Hạ Lan Tuyết, nhắm mắt run rẩy đáp lại.

Cậu có thể cảm nhận được môi bị cạy mở, đầu lưỡi bị quấn lấy, mỗi một tấc trong miệng, bao gồm cả răng lợi mẫn cảm và hàm trên đều được hôn tới.

Hơi thở của Hạ Lan Tuyết làm cậu chìm đắm, cũng khiến cậu không tự giác động tình, dán mình lên, giống như một cún con khó nhịn mà cọ cọ Hạ Lan Tuyết. Trong sự giãy dụa của cậu, hai người từ hôn môi đến ôm, đến quấn quýt bên nhau, da thịt dán chặt vào nhau, cảm nhận sự chênh lệch nhiệt độ, những sợi tóc rơi xuống cũng quấn lấy nhau.

Hô hấp của Lâm Khước Li hoàn toàn rối loạn, trong mắt cậu có hơi nước, càng lúc càng mê ly, phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ từ cổ họng, thút thít nghẹn ngào.

Lâm Khước Li chỉ cảm thấy hổ thẹn, cậu hoàn toàn không nhận thấy được sự u ám và "quỷ kế" trong mắt Hạ Lan Tuyết, chỉ nghĩ mình quá thiếu kiên nhẫn, bị thể chất lô đỉnh ảnh hưởng, cho nên mới khao khát Hạ Lan Tuyết như vậy, nghĩ đến đó lý trí đều cơ hồ muốn tan vỡ.

Mở lời mời mọc thì đó là ăn nhịp với nhau, nhưng bản thân cứ nhất quyết không chịu được, động tình khó nhịn thì quá đáng xấu hổ rồi hu hu hu......

Lâm Khước Li tuyệt vọng nhắm mắt, Hạ Lan Tuyết cấm dục như vậy, nhìn bộ dạng này của mình cũng không biết có ghét bỏ và xem thường hay không......

...... Nhưng dù sao mình cũng chẳng còn gì là hình tượng, cậu chính là Ma tôn lang thang tận tình mà!

Lâm Khước Li bất chấp tất cả, lại lần nữa dâng môi mình lên, gia tăng nụ hôn này, giọng nói mềm mại đến mức tưởng như có thể vắt ra nước: "Tiên tôn......"

Nhìn thấy Hạ Lan Tuyết trong nháy mắt trầm mặt xuống, cậu mới nhớ tới Hạ Lan Tuyết ghét cậu gọi hắn là tiên tôn, vì thế chặn lại nói: "...... Ca ca. Tiên tôn ca ca......?"

Tuy rằng rất kỳ quái, nhưng hình như cũng chỉ có thể như vậy!

Hạ Lan Tuyết: "...... Ngươi có thể gọi ta sư tôn."

Lâm Khước Li trừng lớn mắt.

A?

Vẫn là sư tôn sao?

Kỳ quái quá đi mất?!

Vì sao Hạ Lan Tuyết sẽ không vì xưng hô này mà tức giận, ngược lại lại tức giận với từ "tiên tôn"?

Lâm Khước Li vì thế sửa miệng nhẹ giọng nói: "Sư tôn."

Giọng nói này nhiễm vài phần tình dục, âm cuối câu dẫn, nghe tới cực kỳ... đại nghịch bất đạo.

Hạ Lan Tuyết nhìn cậu nói: "Muốn cùng ta song tu, có thể, nhưng có một điều kiện."

Hắn vuốt ve cổ áo Lâm Khước Li, tay lại chậm rãi luồn vào từ chỗ cổ áo đó.

"Cái gì điều...... A! Không, đừng niết......"

Tay Hạ Lan Tuyết rất lạnh, chuỗi hạt cực nóng kia lại cộm đến mức cậu muốn phát điên, có thể nói là băng hỏa lưỡng trọng thiên.

*băng hỏa lưỡng trọng thiên: cả hai yếu tố băng (lạnh) và lửa (nóng) kết hợp

"Nói cho ta, tên thật của ngươi."

A......?

Hạ Lan Tuyết dùng bàn tay không nhanh không chậm niết niết Lâm Khước Li - người đã tước vũ khí đầu hàng và tùy ý mình sắp xếp, làm cậu cắn môi dưới không ngừng thở dốc, cả người đều cong lên, trong mơ mơ màng màng khai ra tên của mình, tuy rằng cậu cũng không rõ Hạ Lan Tuyết vì cái gì mà muốn biết.

Hạ Lan Tuyết nhẹ gọi bên tai cậu: "A Li."

Lâm Khước Li chỉ cảm thấy cả người càng mềm nhũn, cậu bắt lấy bàn tay đang tác quái của Hạ Lan Tuyết, nhẹ giọng cầu xin: "Sư tôn tha, cho, cho ta......"

Hai chân Lâm Khước Li bị xích, Hạ Lan Tuyết không tính toán cởi bỏ sợi xích giam cầm của Lâm Khước Li, cũng không tính toán cho cậu rời khỏi thuật pháp trong lồng sắt, tránh cho bé lừa đảo này lại chạy mất. Hắn chỉ là thả cậu xuống, lật người lại, làm cậu quỳ rạp trên mặt đất.

Lâm Khước Li ngơ ngác quay đầu nhìn Hạ Lan Tuyết, hu hu hu thật sự không cởi bỏ xích chân cho mình sao!

Cậu không thích tư thế này, bởi vì không nhìn thấy mặt Hạ Lan Tuyết cậu sẽ có chút sợ hãi, hơn nữa cậu còn đang ở trong lồng mà?! Lồng sắt không chứa được hai nam nhân trưởng thành, bởi vậy nửa thân trên cậu ở trong lồng, nửa thân dưới lại ở bên ngoài, xiềng xích bị kéo ra dài nhất, phát ra tiếng cọ xát thanh thúy, như vậy quá... xấu hổ!!

Không đợi Lâm Khước Li kháng nghị, hắn bắt đầu hành động. Hạ Lan Tuyết đầu tiên là thiết lập kết giới không người nào có thể đến gần ở bốn phía, sau đó dùng hoả thuật pháp bóp nát một khối ngọc thạch gần đó, ngọc thạch tan chảy thành chất lỏng sền sệt, bao bọc lấy chuỗi hạt, vì thế Lâm Khước Li khóc lóc tỉ tê một phen với chất liệu chuỗi hạt, mỗi một viên hoa văn đều có chút khác biệt rất nhỏ.

Mãi mới tiến vào chủ đề chính, Lâm Khước Li chưa thích ứng theo bản năng muốn né tránh, lại phát hiện phía trước cậu chính là lồng sắt, hai tay cậu nắm chặt song sắt, phát hiện bản thân bị đẩy vào trước lồng sắt không thể tránh né nữa.

"Hu hu hu...... Sư tôn!"

Hạ Lan Tuyết thấp giọng nói: "Ngươi muốn ta dừng lại?"

"Hu...... không, không có......"

Lưỡi Lâm Khước Li thè ra không ngừng thở dốc.

"A Li, động một chút."

......

Lần đầu tiên là Lâm Khước Li thần trí không rõ, bị bệnh thật sự nghiêm trọng, mà Hạ Lan Tuyết lúc đó rất khắc chế và ôn nhu, phần lớn động tác đều làm trong nước, âm thanh cũng bị thiên lôi che khuất, phảng phất như đang lén lút yêu đương vụng trộm.

Lần thứ hai là Hạ Lan Tuyết giống như điên rồi, vô luận là lực đạo hay linh khí quanh thân đều làm Lâm Khước Li chỉ biết sợ hãi và khóc, hơn nữa mọi chuyện trong thức hải cũng tựa như mộng ảo, có thể làm ra bất cứ chuyện gì còn điên cuồng hơn trong hiện thực.

Chỉ có lần này là chân thật và rõ ràng như thế, Hạ Lan Tuyết không có sự khắc chế của lần đầu tiên, cũng không có sự điên cuồng của lần thứ hai, nhưng lại... cực kì ham muốn.

Cực kì ham muốn?

Lâm Khước Li nghi hoặc.

Cậu lại dùng từ này để hình dung Đạp Tuyết tiên tôn sao?

Cậu cũng không biết chính mình cũng như thế, trong mắt Hạ Lan Tuyết, lần này Lâm Khước Li không có sự sợ hãi và trốn tránh, vô luận là thần thái hay thân thể đều đang đón nhận hắn.

Mọi thứ dường như đều rất đúng chỗ, nếu không phải lồng sắt rõ ràng chắn ở giữa, hai người trong khoảnh khắc còn sẽ có ảo giác cho rằng mình đang thân mật với người yêu tâm ý tương thông.

Một đêm hoang đường, Hạ Lan Tuyết đứng dậy.

Quần áo hắn từ đầu đến cuối đều trên người, chỉ hơi sửa sang lại cho chỉnh tề.

Mà nửa thân trên của Lâm Khước Li cũng thế, nhưng tầm mắt đi xuống lại là một mảnh hỗn độn, Hạ Lan Tuyết rửa sạch cho cậu xong, lại cảm thấy có chút không thích hợp, hắn xoa xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy có chút mỏi mệt.

Lâm Khước Li nằm trên thảm điều chỉnh hô hấp, lặng lẽ quan sát Hạ Lan Tuyết.

Cậu cảm thấy mình thật giỏi, vào lúc kịch liệt nhất, cậu chính là đã tìm về được vài phần thần trí, lẳng lặng không tiếng động hạ dược cho Hạ Lan Tuyết.

Loại dược này sở dĩ có thể hạ gục người có tu vi cao như Hạ Lan Tuyết, đó là bởi vì cậu... đủ lén lút.

Nếu trực tiếp cho Hạ Lan Tuyết uống toàn bộ liều thì hắn có thể giải ngay tại chỗ, nhưng nếu chỉ khiến hắn mê man buồn ngủ thì đó lại là chuyện diễn ra trong âm thầm, không tiếng động, rất khó đề phòng.

Ví dụ như lúc này, Hạ Lan Tuyết đang nhắm mắt ngồi thiền, dường như muốn điều chỉnh lại tinh thần.

Lâm Khước Li cảm thấy có chút ngượng ngùng, vừa mới thân mật xong đã ra tay hạ thuốc người ta, không biết có khiến Hạ Lan Tuyết nghĩ cậu đã lớn tuổi, không còn phong độ nữa hay không.

Hạ Lan Tuyết đang ngồi thiền quả nhiên gục đầu xuống, rơi vào giấc ngủ sâu.

Lâm Khước Li giật mình, cơ hội tới rồi!

Với tu vi của Hạ Lan Tuyết, chỉ cần một lát là hắn sẽ phát hiện ra nên Lâm Khước Li không dám chậm trễ. Cậu đánh thức hệ thống đã tắt máy vì mấy hình ảnh 18+ khi nãy, rồi trực tiếp dùng đạo cụ truyền tống để rời đi.

Truyền tống trận vốn đã không còn kể từ khi cậu thoát khỏi Huyền Âm môn. Lần trước, cậu chỉ cần năm giây để kích hoạt, nhưng lần này mất đến mười giây, mà quanh người cậu lại bị phong ấn bằng thuật pháp nên còn phải mất thêm hai mươi giây để hóa giải.

May mà Hạ Lan Tuyết đã ngủ say.

Trong lúc đếm ngược 30 giây, Lâm Khước Li dùng thuật pháp thâm nhập vào túi trữ vật của Hạ Lan Tuyết.

【Ký chủ, cậu chỉ còn 25 giây, mau lên!】

Thần thức của Lâm Khước Li len lỏi trong túi, tìm kiếm tung tích của các mảnh vỡ Ma kiếm.

Cậu thấy không ít pháp khí và kiếm, tất cả đều rất hợp với phong cách của Hạ Lan Tuyết.

Ơ...

Cái gì kia?

Lâm Khước Li trông thấy một bức tranh đang lơ lửng.

Bức tranh đó không mang theo bất kỳ pháp lực nào, trông cũng chẳng giống một pháp khí hay vật trân quý gì cả, nên giữa đống đồ quý giá xung quanh, nó lại càng trở nên nổi bật một cách kỳ lạ.

【Ký chủ, cậu chỉ còn 15 giây!】

Lâm Khước Li nhanh chóng dời ánh nhìn, tiếp tục tìm kiếm mảnh vỡ.

Quả nhiên, ở sâu bên trong cậu tìm thấy rồi!

Bốn mảnh vỡ được đặt trong một túi nhỏ, được phong ấn bằng tầng tầng thuật pháp. Dù vậy, chúng vẫn không giấu nổi luồng ma khí đang phát ra.

【Ký chủ, cậu chỉ còn 5 giây!】

Sau khi lấy được mảnh vỡ, Lâm Khước Li vẫn không kìm được mà nhìn thêm lần nữa về phía bức tranh kia.

Đó là bức họa chân dung của một người, người vẽ chỉ dùng vài nét bút thủy mặc phác họa rồi dừng lại, không hoàn thành. Chỉ có thể mơ hồ nhận ra dáng người trong tranh, nhưng nét bút đó dường như chẳng giống phong cách thường thấy của Hạ Lan Tuyết.

Lâm Khước Li cảm thấy những vệt mực nước kia quá nặng, quá vội vàng, như thể được vẽ trong cơn xúc động, là tác phẩm để phát tiết cảm xúc, chứ chẳng phải là bức họa hoàn chỉnh.

【Ký chủ, hết thời gian rồi!】

Lâm Khước Li thu hồi thần thức, ngay sau đó thấy quanh người mình xuất hiện một trận pháp.

Cậu lập tức phải rời đi.

Lâm Khước Li còn muốn nhìn Hạ Lan Tuyết thêm lần cuối, nhưng không còn thời gian.

Rầm ——

Khi Hạ Lan Tuyết cảm nhận được điều gì đó, mở mắt ra thì thấy trong chiếc lồng sắt rộng mở chẳng còn bóng người nào, bốn phía xung quanh hỗn loạn, tan hoang.

Hạ Lan Tuyết khép mắt lại.

Dù là xiềng xích, lồng sắt hay tầng tầng thuật pháp cũng đều không thể trói buộc nổi tên nhóc hành động bừa bãi, đột ngột xuất hiện, bá đạo dây dưa với hắn rồi lại đột ngột biến mất, rời đi không chút vướng bận ấy.

Hạ Lan Tuyết còn phát hiện ra trong túi trữ vật của mình, mảnh vỡ đã biến mất không dấu vết.

Thì ra đó mới là mục đích của cậu.

Ma tôn Lâm Khước Li.

Hạ Lan Tuyết đứng dậy, hít sâu một hơi, vén rèm lều trại.

Bốn phía bão tuyết cuồn cuộn, gió dữ sắp kéo đến.

Thủ Dương vừa mới vội vã trở về đã hấp tấp lao đến trước mặt Hạ Lan Tuyết: "Sư tôn! Sao lại thế này? Vì sao lại có kết giới? Sư đệ... Ma tôn đang ở bên trong sao?"

"Chạy rồi."

Thủ Dương sững sờ, lúc này mới nhận ra sắc mặt sư tôn mình đáng sợ đến mức nào.

"Vậy......"

Hạ Lan Tuyết bước về phía trước, Thủ Dương không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ nghe thấy một giọng nói còn lạnh hơn cả gió tuyết bốn bề: "Đánh vào núi Quần Ma, bắt Ma tôn cùng Ma kiếm về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro